Dowon trở về nhà với những món đồ đã mua ở cửa hàng tiện lợi và hiệu thuốc trên tay. Trong túi chứa đầy các loại thuốc bổ sung dinh dưỡng khác nhau, bao gồm cả sắt và vitamin.
Anh uống một ngụm nước trong tủ lạnh rồi cho từng loại thuốc bổ vào miệng. Trong khi những viên thuốc trôi xuống thực quản, anh chất đống những gói kim chi và cơm ăn liền từ túi cửa hàng tiện lợi vào trong tủ lạnh.
Vì cần phải ăn uống đẩy đủ mà không biết phải mua gì, nên anh đã mua một số thực phẩm nấu chín và đồ ăn đóng hộp. Anh nghĩ rằng mình cần tập thói quen nấu nướng nên anh đã suy nghĩ về việc làm món cơm chiên đơn giản.
Dowon xé bao bì và lấy kim chi ra. Trong nhà không có chảo và thớt. Trên kệ chỉ có một chiếc nồi vẫn còn nguyên nhãn mác. Anh đặt nồi lên bếp ga và cắt nhỏ kim chi bằng kéo.
Có mùi khét bốc ra từ kim chi đang nấu chín. Khi anh đổ nước lọc vào nồi, nó bắt đầu sôi sùng sục như canh hầm. Không còn là nguyên liệu cho món cơm chiên nữa. Xấu hổ, Dowon xé gói cơm ăn liền và bỏ vào.
Anh cứ tưởng rằng nếu nước cạn thì nó sẽ biến thành cơm chiên, nhưng bây giờ nó không khác gì nồi cháo. Bọt khí vỡ tan giữa những hạt gạo.
Dowon, không biết phải làm gì với sự kết hợp của kim chi sôi sục, nước và cơm, cuối cùng đã đổ một hộp cá ngừ vào đó. Mùi thơm hơn trước, nhưng bây giờ anh không thể biết đó là cháo hay canh hầm.
Anh xúc một miếng bằng thìa và nếm thử. Mùi kim chi và dầu cá ngừ lan tỏa trong miệng. Sự kết hợp giữa kim chi và cá ngừ khá giống món hầm mà anh thỉnh thoảng mua ở nhà hàng. Không biết có ngon không nữa.
Dowon nghe nói những thực phẩm tốt cho sức khỏe vốn dĩ đều không ngon. Anh tự hỏi, chẳng phải sẽ tốt hơn là mua đồ ăn sẵn hay sao. Dowon tắt bếp ga và đổ thức ăn ra bát. Đã đến lúc ăn một miếng thức ăn không hợp khẩu vị.
Khóa cửa mở ra và anh nghe thấy tiếng ấn mật khẩu. Đèn cảm biến ở cửa ra vào bật sáng và MJ bước vào trong chiếc áo khoác phủ tuyết trắng lạnh giá.
Trên mặt cậu nổi lên những đường gân xanh. Hơi thở cũng gấp gáp. Cậu tháo đôi găng tay và cố gắng xua đi cái lạnh khỏi những đầu ngón tay bằng cách siết chặt hai bàn tay lạnh cóng thành nắm đấm. Những vết sẹo bỏng ngoằn ngoèo, đỏ au nổi bật trên làn da xanh tái.
Các tế bào nửa chết đi, không cảm nhận được đau đớn hay nhiệt độ nhiều như các tế bào khác, trông hoàn toàn trái ngược.
"Bác sĩ."
MJ bước vào nhà mà không cởi giày và ôm chầm lấy Dowon. Hơi thở cậu lạnh ngắt. Không khí lạnh tràn ngập trong phổi.
Trạng thái của MJ có chút kỳ lạ khi cậu dồn thêm lực vào vòng tay ôm lấy anh như thể đang tìm kiếm hơi ấm. Hơi thở cậu gấp gáp và tim đập dồn dập. MJ có vẻ hơi kích động nhưng lại đang cố gắng kiềm chế bản thân.
Dowon cảm thấy hơi đau lưng khi bị ôm chặt. Anh phải bảo MJ buông ra, nhưng anh không thể đẩy cậu ấy ra vì lo lắng cho tình trạng của MJ. Sau khi xem xét bầu không khí kỳ lạ dường như đang sôi sục ở điểm đóng băng, anh thận trọng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
MJ nghiêng cằm sang một bên, áp môi lên má Dowon. Cậu bắt đầu thở ra bằng miệng thay vì bằng mũi, như thể cậu sẽ hút lấy thân nhiệt của Dowon.
"Chuyện tồi tệ đã xảy ra."
"Cậu không sao chứ?"
"Tôi không biết nữa. Tôi đã đối đầu với Crack. Chết tiệt. Thật đáng ghét."
Tiếng thở dồn dập truyền đến miệng và mũi của Dowon. Anh tránh đầu khi MJ chuẩn bị hôn anh.
"Tôi đang ăn cơm. Hơi thở sẽ bị ám mùi mất."
"Không sao đâu."
"MJ."
"Không sao đâu."
MJ không quan tâm. Giống như bị thân nhiệt và mùi hương của Dowon cuốn lấy, cậu dụi mặt vài lần rồi thở hồng hộc.
Căn phòng ấm áp được lấp đầy bởi sự lạnh giá của MJ. Trong bầu không khí đầy sương giá, cảm xúc của MJ trào dâng như bong bóng nước vỡ ra từ những hạt gạo trong nồi. Nó căng như muốn nổ tung. MJ đã cực kỳ kiềm chế cảm xúc của mình.
"Vụ va chạm lớn hơn dự kiến. Vì chuyện đó mà Ice đã bị thương. Ice. Còn có tên khác là Crystal. À, bác sĩ không biết. Tôi chưa từng nhắc đến. Chính là cái thằng tóc vàng mà trước đây tôi giới thiệu là bạn của mình. Cậu ta buôn bán Philopon (là một dạng chất của Methamphetamine - ma tuý đá). Vì Philopon ở dạng rắn trông giống tinh thể băng nên còn được gọi là Ice hoặc Crystal. Dù sao thì cậu ấy cũng bị liên lụy vào chuyện này."
Bàn tay đang ôm eo Dowon bắt đầu nắm lấy quần áo của anh với sức mạnh siết chặt toàn thân anh. Dowon giãy giụa cơ thể bị ép chặt đến mức ngạt thở, đồng thời cố gắng không kích thích MJ.
Anh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn MJ. Trước đây anh đã từng chứng kiến những cảm xúc của cậu bị kìm nén ngay trước khi chúng bùng nổ một lần. Tương tự như khi MJ nhớ lại ký ức về vụ phóng hỏa thứ nhất và thứ hai khi cậu đưa anh ấy đến trước ngôi nhà cậu từng sống.
MJ đã bị nuốt chửng bởi những ký ức. Cậu trải qua nỗi sợ hãi và bất an còn mạnh mẽ hơn cả những gì cậu cảm thấy vào thời điểm xảy ra vụ việc. Đây là triệu chứng có thể gặp ở những đứa trẻ giàu trí tưởng tượng.
Không giống như người lớn chú trọng cảm giác thực tế, trẻ em thường nhầm lẫn giữa những ảo tưởng vô nghĩa và hiện thực.
MJ cũng vậy. Phạm vi suy nghĩ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Cảm giác thực tế của MJ không ổn định và chưa trưởng thành. Dowon đã nắm bắt được cảm giác đó.
"Cậu bạn tóc vàng có bị thương nặng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
MJ, người đang nhìn chằm chằm vào không trung với đôi mắt vô định, bắt gặp ánh nhìn của Dowon. MJ chậm rãi chớp mắt. Sau khi ngắm nhìn Dowon một hồi lâu, cậu áp môi lên mí mắt anh.
"Không. Không gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Giọng nói vẫn trầm. Nghe đáng sợ như thể đang rơi thẳng xuống vực. Dowon cẩn thận ôm lấy mặt MJ. Anh hôn lên những vết sẹo bỏng trên má. Bên này, bên kia, khi anh hôn nhẹ nhàng, MJ nhắm mắt lại. Tiếng tim đập mạnh đến nỗi như va chạm vào khung xương sườn.
"Bác sĩ, tôi không muốn anh bị cướp mất."
MJ cắn vào má Dowon. Hành động liếm và mút mát làn da anh khác với những cử chỉ tình cảm thông thường.
Dowon nhìn MJ, người đang thở dốc với ánh mắt bất an. Cậu ấy đang ở trên ranh giới bấp bênh của sự phấn khích sắp bùng nổ và sắp bình tĩnh trở lại.
Mặc dù MJ sắp gào hét lên, nhưng có vẻ như cậu sẽ bình tĩnh lấy lại hơi thở và ngồi xuống. Dowon không rời mắt khỏi MJ. Anh đã cố gắng không bỏ lỡ những thay đổi tinh tế nhất.
"Không ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì của cậu."
"Không, chúng đang cố đánh cắp. Lũ khốn đó vốn dĩ là như vậy. Cướp đi toàn bộ và tất cả những gì còn lại là nỗi tuyệt vọng. Hắn sẽ nhốt tôi trong bóng tối đen kịt. Tái tạo nhà kho dưới lòng đất nơi bố mẹ đã giam giữ tôi. Bọn chúng rất giỏi làm những trò đó."
Ký ức và cảm xúc của MJ bắt đầu xáo trộn với nhau. Những cảm xúc của một đứa trẻ đã được khuếch đại và mở rộng đến bây giờ khi cậu đã trưởng thành.
Không thể nhận thức được quá khứ và hiện tại là hai không gian tách biệt, nỗi bất an từ quá khứ tràn về hiện tại. Cậu cảm thấy như thể nỗi đau đớn hiện tại được nối dài từ quá khứ.
Dowon vội vàng ôm lấy mặt của MJ bằng cả hai tay. Ngay khi cảm nhận được cái chạm của Dowon, MJ nóng lòng muốn hôn anh ấy. Cậu hành động như thể mình có thể cảm nhận được sự ổn định mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây, chỉ vì tình yêu của Dowon.
Trong thế giới của MJ, nơi trước sau lẫn lộn và không thể phân biệt, Dowon là thực thể duy nhất tồn tại.
"Bác sĩ."
Dowon thoải mãi đồng ý với MJ, người rất nóng lòng muốn hôn. Một nụ hôn giống như sự trốn chạy hơn là tình yêu và âu yếm.
Đầu lưỡi MJ run run, tuyệt vọng dây dưa. Khi họ tách môi ra, MJ không thể chịu được sợi chỉ nước bọt kéo ra từ đầu lưỡi của. Cậu không thích cảm giác bị gián đoạn, nên cậu quay đầu lại và đút lưỡi vào miệng Dowon.
"Này, MJ, nhìn tôi này."
Nụ hôn cuồng nhiệt. Như không để cho anh rời đi, cậu mút lấy gốc lưỡi của Dowon và kéo nó về phía mình. Hai cánh tay đang ôm eo Dowon vừa vuốt ve vừa ôm lấy toàn bộ cơ thể anh. Nuốt chửng và hấp thụ Dowon, cậu ta hành động như thể sẽ không đưa anh cho bất cứ ai.
"Haa, ha, lần này đến lượt bác sĩ. Đó là cuối năm ngoái. Cuộc đi săn bắt đầu rồi. Là bác sĩ. Lũ khốn đó lần nào cũng làm như vậy."
"Không sao đâu, đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác và nhìn tôi này."
"Haa, bác sĩ, tôi muốn làm tình."
"Không được. Trước khi cậu bình tĩnh lại thì..."
"Không được?"
Giọng nói đanh lại và cậu thở hổn hển như muốn gầm gừ. Anh nhớ đến đặc điểm của MJ là nhạy cảm với những từ tiêu cực. Dowon cắn môi dưới. Trong trường hợp này, anh phải nhớ lại đặc điểm của MJ với tư cách là bác sĩ tư vấn chứ không phải người yêu.
"Chúng ta sẽ làm chuyện đó. Tuy nhiên, MJ cũng phải lắng nghe tôi. Tôi sẽ làm tình với cậu, nên cậu cũng phải bình tĩnh lại. Không khó phải không?"
MJ thở hổn hển. Cơ thể cậu khẽ run lên.
"Hiếp dâm không phải tình dục."
"Phải, làm tốt lắm, MJ."
"Hiếp dâm không phải tình dục."
Cậu lầm bầm câu đó hết lần này đến lần khác. Cậu cố gắng chịu đựng bằng mọi cách, nhưng có vẻ không dễ dàng gì.
MJ hạ một bàn tay xuống và chà xát đũng quần mình. Cảm thấy bức bối, cậu cọ hạ bộ vào bụng dưới của Dowon và cởi khóa quần ra.
Đồ lót ẩm ướt bị kéo căng ra. Những sợi lưới của quần lót đã rách. Dâm dịch chảy qua những sợi vải bị giãn được chà xát lên làn da trần của Dowon. Khả năng kiềm chế của MJ suy yếu trước cảnh tượng dâm dục trên da thịt ướt át trắng nõn của anh.
MJ tụt quần xuống đầu gối và dụi cả cơ thể vào người Dowon. Chuyển động thô bạo khiến quần lót lộn xoắn lại vài lần. Dương vật ẩm ướt nhô ra bên hông đâm vào háng Dowon. Miệng Dowon cũng khô khốc vì mùi hương nam tính nồng nặc.
Khi MJ bám vào cảm giác thực tế để thoát khỏi nỗi sợ hãi, tình dục không kiểm soát thường là một lối thoát. Lần này cũng vậy.
"Crack, haa, hức, đã ngăn không cho Crack trốn sang Mỹ. Hắn đã rất tức giận vì điều đó. So với tôi thì tóm được Ice sẽ nhanh hơn, bởi vì cậu ấy thường xuyên đến buổi tụ họp, nên hắn đã dùng cậu ấy để trả thù. Khiến Ice nổ tung khi khởi động xe. Hắn đặt một cái khăn ướt vào bình xăng và châm lửa."
MJ cố gắng cởi áo của Dowon. Dowon bắt lấy tay cậu một cách nhẹ nhàng nhưng kiên định. Anh vừa hôn lên đôi mắt giận dữ vừa dỗ dành.
"Suỵt, suỵt, MJ, không sao đâu."
MJ thả lỏng vòng tay. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa giải phóng được sự kích động vặn vẹo. Cậu nắm bàn tay của Dowon và vặn ngược lại.
"Ah!"
Nghe tiếng Dowon kêu lên đau đớn, bản thân cậu cũng giật mình.
"Bác sĩ, chết tiệt, tôi xin lỗi."
Sau khi tự chửi mình, MJ nới lỏng cà vạt của Dowon và tháo nó ra.
"Trói tôi lại đi."
MJ muốn tự trói mình lại. Cậu ấy không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì nên cậu lo lắng Dowon sẽ bị thương.
"Trói tôi lại và tắt đèn đi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cách này không thể làm dịu đi tâm trạng bất an của MJ. Nếu áp bức rồi nhốt cậu trong bóng tối thì có khác gì những việc người cha đã làm khi cậu còn nhỏ? Ngược lại, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.
"Cậu về nhà tắm nước ấm đi. Sẽ tốt hơn bây giờ."
MJ nhanh chóng tóm lấy Dowon, người chỉ cách cậu một bước.
"Tôi sẽ phát điên lên mất nếu bác sĩ không ở trong tầm nhìn của tôi. Vậy nên, tôi không thể quay về một mình. Chỉ cần trói tôi lại. Nhanh lên. Tắt đèn đi và ở cùng với nhau. Tôi sẽ không làm gì hết."
"Cậu sẽ không thể khá hơn theo cách này."
"Bây giờ tôi không còn là bệnh nhân nữa. Bác sĩ, chẳng phải anh đã nói vậy rồi sao."
"Không phải tôi làm như vậy vì coi cậu là bệnh nhân. Chúng ta đã hứa là sẽ trân trọng lẫn nhau. Tôi muốn bảo vệ cậu. Tôi không muốn làm tổn thương cậu. Đừng nghĩ rằng bị áp bức là một giải pháp."
"Nếu tôi lại cố cưỡng hiếp bác sĩ như lúc trước thì sao? Tôi không muốn bị ghét. Tôi cứ nghĩ đến vẻ mặt của bác sĩ lúc đó."
"Sử dụng bạo lực để sửa chữa vết thương do bạo lực gây ra là điều nguy hiểm nhất. Đó không phải giải pháp. Sau này mọi chuyện có thể tồi tệ hơn."
"Tôi không biết! Không sao đâu, nên nhanh chóng trói tôi lại đi!"
"Không được. Như vậy càng làm tổn thương cậu nhiều hơn."
"Chết tiệt, tôi không thể! Ngay cả Cha cũng bắt đầu hành động. Hắn thực sự muốn cướp bác sĩ khỏi tôi. Tôi không muốn mất anh. Nếu bác sĩ bị cướp mất, tôi sẽ giết thằng khốn đó và tôi cũng sẽ chết!"
"MJ! Đừng suy nghĩ quá cực đoan!"
"Ha ha, bực bội thật."
MJ luồn tay vào trong quần Dowon và bóp dương vật trong quần lót. Cậu sờ vào đám lông mu bằng lòng bàn tay. Dùng ngón tay cái xoa xoa quy đầu, các ngón còn lại lướt qua cột trụ, vuốt ve bìu dái.
"MJ..... !"
Dowon dường như mất hết sức lực ở đôi chân. Anh cố nắm lấy tay MJ và kéo ra. Tuy nhiên, vì sự khác biệt về sức mạnh, MJ đã không bị đẩy lùi. Cậu không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống và ngậm dương vật của Dowon vào miệng.
"Ah."
Khi MJ xoa bóp dương vật của Dowon bằng cả hai tay, cậu đưa quy đầu vào miệng và bắt đầu xoay tròn.
Dowon loạng choạng đứng dựa vào tường. Cậu khuấy đảo côn thịt ướt đẫm nước bọt trong miệng, hoặc ngậm một lượt từ quy đầu xuống bìu rồi đâm vào rút ra như pít tông.
Dowon không chịu nổi kích thích mãnh liệt, nắm lấy tóc MJ. Cảm giác về mái tóc ngắn thô ráp giữa những ngón tay anh rất rõ ràng.
"MJ, dừng lại."
Dù anh ấy có nói thế nào đi chăng nữa, MJ, người thậm chí còn liếm lông mu xung quanh dương vật của anh ấy, vẫn không dừng lại. Đôi chân yếu ớt đập vào tường. Cái bàn kêu lạch cạch và rung chuyển đồng thời. Cuộn tròn người lại như một con thú bốn chân, MJ lắc đầu giữa hai chân Dowon trước khi đứng thẳng dậy.
"Ha, haa, hức."
Thở hổn hển, cậu ấn đầu dương vật cương cứng của mình vào giữa hai mông bị bóp chặt của Dowon. Anh giật mình và siết lấy vạt áo của MJ. MJ, hầu như không nhận ra ánh mắt sợ hãi của Dowon, dừng lại trước khi thúc sâu vào. Dowon đang nhìn cậu với vẻ mặt như sắp khóc.
"Cha, người đó..."
Dowon tiếp tục với giọng khàn khàn.
"Cho dù người đó cố gắng cướp tôi đi, chỉ cần tôi không bị cướp là đủ. Mặc dù không biết hắn muốn giết tôi hay đang cố gắng làm điều gì, nhưng miễn là tôi không khuất phục trước bạo lực của hắn là được mà. Niềm tin đó chưa đủ sao?"
Dowon cầm trên tay chiếc cà vạt của MJ. Dowon chìa cả hai tay về phía cậu.
"MJ, trói tôi lại đi."
Ánh mắt của MJ dao động. Cậu bắt đầu cảm thấy bối rối tột độ khi Dowon muốn chính mình bị trói buộc.
"Bỏ qua tự do và ý chí của tôi, tôi không biết cậu và Cha đang chơi trò săn bắn gì, nhưng nếu cậu muốn trấn áp tôi bằng mọi cách, tôi sẽ để cho cậu áp bức. Và thử xem đó có thực sự là điều cậu mong muốn hay không."
"Bác sĩ, không phải vậy đâu."
"Tôi sẽ không oán trách cậu, nên hãy thử làm mọi thứ khiến cậu cảm thấy tốt hơn. Nếu cậu muốn trói tôi lại và cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ chấp nhận. Sẽ không sao nếu đó là giải pháp duy nhất. Tôi sẽ không ghét cậu đâu."
".... Bác sĩ."
"Thay vào đó, nếu hóa ra đó là giải pháp duy nhất thì tôi sẽ không muốn duy trì mối quan hệ yêu đương với cậu nữa. Tôi không muốn bị hãm hiếp mỗi khi cậu mất kiểm soát."
MJ nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt trên tay một lúc lâu. Cậu nghiến răng với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Bàn tay run rẩy thả chiếc cà vạt đang cầm xuống sàn.
Đôi mắt nhìn Dowon, người đang bị mắc kẹt giữa bức tường và chính cậu, không còn chìm trong bóng tối mịt mù như trước. Thay vào đó, ánh mắt cậu nhuốm màu tổn thương. Có vẻ như người muốn khóc lại là MJ chứ không phải Dowon.
MJ vẫn ổn khi bảo anh trói cậu lại và nhốt trong bóng tối, nhưng khi Dowon bảo cậu trói anh ấy lại, MJ đã vô cùng tuyệt vọng.
Đó là lý do tại sao Dowon không thể buông tay MJ.
"Không phải cậu đã nói rồi sao?"
Dowon chạm nhẹ gò má lạnh như băng của MJ. Anh vuốt ve không ngừng bởi vì cậu ấy xứng đáng được yêu thương.
"Rằng cậu muốn một mối quan hệ có thể làm tình vui vẻ với tôi. Khiến tôi cảm thấy thoải mái. Với cảm giác được yêu thương. Tôi cũng hy vọng cậu cảm thấy như vậy."
Một lúc sau, MJ gật đầu. Dowon chạm vào những ngón tay của MJ và đan vào nhau. Dowon hôn MJ, người trông như sắp khóc. MJ ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn.
"Nếu mỗi khi tôi có những suy nghĩ xấu xa, chỉ cần làm tình thoải mái với bác sĩ để che đậy chúng là được phải không?"
Anh cảm thấy vật thể nóng bỏng giữa hai mông càng phồng lên. Dowon xấu hổ nhìn MJ, người đang phấn khích theo một cách khác.
"Đó là một giải pháp tốt để thay thế. Chuyện đó tốt hơn nhiều so với việc cố gắng trói buộc bản thân hoặc áp chế tôi bằng vũ lực."
"Anh có muốn sang phòng tôi không? Tôi có bao cao su và gel."
"Sau khi tắm bằng nước ấm, nếu cậu muốn thì chúng ta có thể làm chuyện đó."
"Thật sao?"
"Thật. Trước tiên cứ tắm rửa sạch sẽ và bình tĩnh lại đã."
MJ nhét dương vật đang chọc ngoáy giữa hai chân của Dowon trở lại quần lót ẩm ướt. Chiếc quần hờ hững cũng bị bẩn một mảng.
Dương vật căng phồng vẫn hiện rõ kích thước bên ngoài quần. Chắc chắn sẽ bức bối đến mức nào nếu cái thứ to và nóng bỏng như vậy bị mắc kẹt trong những sợi vải căng. Tuy nhiên, MJ vẫn bình tĩnh.
Chờ đợi. Đừng phạm sai lầm không thể sửa chữa bằng cách tùy ý lao vào Dowon. Cậu kiên nhẫn chờ đợi thời điểm mà lý trí có thể kìm nén bản năng.
"Anh hãy ở bên cạnh tôi lúc tôi tắm nhé. Nếu không thể nhìn thấy anh, tôi sẽ lo lắng lắm."
Đó là cái nhìn bất ổn nhất mà anh từng thấy ở MJ. Có vẻ như cậu ấy đã chịu áp lực tâm lý rất lớn trong cuộc đối đầu với Crack. Nếu không phải vậy thì khả năng cao là do tác dụng ngược lại của việc kìm nén bản năng bằng lý trí vì MJ chưa quen với nó.
Dù lí do nào đi chăng nữa, Dowon cũng không để MJ xuất hiện tâm lý bù trừ* theo hướng sai lầm. Cũng giống như việc phát hiện ra rằng tình dục cũng có thể dẫn đến bạo lực, Dowon quyết định dạy cậu ấy cách tin tưởng vào người mình yêu.
(*Tâm lý bù trừ là cơ chế tâm lý tự bảo vệ của con người khi cố gắng bù đắp cho những khuyết điểm của bản thân hoặc khi căng thẳng quá mức. MJ có những ám ảnh tâm lý từ thời thơ ấu. Những lúc kích động mất kiểm soát thì cậu ấy thường bù trừ bằng cách phóng hỏa, làm tình hoặc bám víu vào Dowon.)
"Được. Tôi sẽ ngồi trên giường chờ cậu."
"Tôi mở cửa ra rồi tắm, có được không?"
"Tất nhiên là được."
MJ thò đầu ra ngoài. Dowon hôn lên môi cậu. MJ chỉnh lại quần áo xộc xệch của Dowon và nhẹ nhàng kéo cổ tay anh. Dowon nhìn chiếc nồi được đặt trên bếp gas. Thức ăn trong nồi đang nguội dần.
Thật không dễ dàng gì. Chuyện này và cả chuyện kia. Anh bỏ cuộc sau khi nghĩ về lý do tại sao thế giới không bao giờ trở nên dễ dàng hơn khi anh già đi.
Già đi nghĩa là không vội vàng. Đó là sự trưởng thành với một thái độ thong thả và chiêm nghiệm. Và với MJ, điều đó là không thể.
"Tình yêu luôn biến người ta thành một đứa trẻ."
"Gì cơ?"
MJ quay người lại trong phòng tắm. Dowon mỉm cười với cậu. "Không có gì. Tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình." MJ nhìn anh không rời mắt.
Ánh mắt của MJ trở nên trong suốt khi sự kích động lắng xuống. Sau khi đối diện ánh nhìn ấy một lúc lâu, Dowon cảm thấy xấu hổ và phải quay mặt đi.