Gần đây sức khỏe của anh vốn không được tốt, nhưng có vẻ như cơ thể đã kiệt sức vì đắm chìm trong những suy nghĩ và lo lắng quá độ. Anh không ngờ rằng mình lại đau đến mức ngất xỉu. Anh thậm chí còn không biết mình đang ở trong tình trạng tồi tệ đến mức đánh mất cả ý thức.
Tong, tong.
Dịch truyền trong suốt nhỏ xuống từng giọt đều đặn. Một y tá đang đứng cạnh anh, kiểm soát tốc độ truyền dịch. Đúng lúc đó, vị bác sĩ đang khám bệnh, quan sát nước da nhợt nhạt và đôi mắt đỏ ngầu của Dowon và nói.
"Có vẻ như gần đây chế độ ăn uống của anh rất mất cân bằng. Lượng sắt và vitamin bị thiếu trầm trọng. Viêm loét dạ dày do căng thẳng và còn cả triệu chứng ngoại khoa..... Anh đã bị tai nạn bao giờ vậy? Mắt cá chân bị bong gân và những vết cứa do vật sắc nhọn ở lòng bàn chân, nhưng vì không được điều trị kịp thời nên hệ miễn dịch của anh ngày càng suy giảm."
Bác sĩ lật qua bệnh án rồi tiếp tục.
"Và huyết áp của anh thấp trầm trọng. Nếu không kiểm soát chặt chẽ, anh sẽ thường xuyên cảm thấy bị thiếu máu và chóng mặt. Cả lượng cơ và tỷ lệ mỡ trong cơ thể đều thấp hơn đáng kể so với bình thường. Tuyệt đối đừng tập thể dục quá mức. Tôi muốn anh tập trung vào việc cải thiện chế độ ăn uống để nâng cao thể lực. Nếu anh không ăn uống trong tình trạng này thì sau này sẽ có nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch. Anh hiểu rồi chứ?"
Dowon lúng túng gật đầu. Người ta nói rằng bệnh viện là nơi sẽ cho bạn biết tất cả mọi thứ khác với những chỉ số bình thường, nhưng anh chỉ được nghe về các triệu chứng suy nhược quá mức. Những bệnh nhân ăn kiêng giảm cân quá mức dường như cũng không trong tình trạng này. Dowon do dự và hỏi.
"Vậy cuối cùng tôi mắc bệnh gì?"
Bác sĩ nói với giọng bình tĩnh.
"Là suy dinh dưỡng."
Suy dinh dưỡng. Những từ ngữ tưởng chừng sẽ không tồn tại trong thời hiện đại như di vật của quá khứ. Suy dinh dưỡng. Suy dinh dưỡng. Sống trong một xã hội văn minh hiện đại mà còn được nghe những lời như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ mình bị suy dinh dưỡng.
Bỏ lại Dowon đang bị sốc và đông cứng người, bác sĩ sắp xếp lại bệnh án.
"Truyền dịch xong là anh có thể xuất viện. Người giám hộ của anh đã kiểm tra tình hình và thanh toán viện phí."
Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng cấp cứu, Dowon lẩm bẩm một mình.
"Người giám hộ?"
Dường như có ai đó đã đưa anh đến bệnh viện. Khi anh gục ngã trong phòng viện trưởng và bất tỉnh, một người đàn ông mà anh chưa từng gặp mặt đã ôm lấy anh. Tuy không thể nhớ rõ diện mạo, nhưng anh mơ hồ nhớ được giọng nói. Rất lịch sự. Vô luận là nói chuyện đùa hay những chuyện chân thành nghiêm túc thì âm sắc đó cũng đều phù hợp.
Chỉ cần nghe giọng nói thôi thì có vẻ cậu ấy là một người rất hấp dẫn, nhưng anh không biết ai như vậy trong số những người của viện nghiên cứu. Cậu ấy có phải là thành viên của đội nước ngoài? Hình như viện trưởng đã nói chuyện đó qua điện thoại.
Dowon nằm xuống giường, nghĩ rằng sau này sẽ xin thông tin liên lạc của cậu ấy và cảm ơn sau. Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 2 giờ chiều. Thời gian hẹn gặp bệnh nhân đã qua từ lâu.
Anh vùi mặt vào gối, hy vọng rằng viện trưởng đã hủy bỏ lịch trình của anh. Tuy không uống bất cứ thứ gì, nhưng anh không thấy khát. Có lẽ là do tác dụng của dịch truyền. Thật ra, cụm từ suy dinh dưỡng xấu hổ đến mức anh chỉ có thể vùi mặt vào gối mà không thể ngẩng đầu lên.
Trong xã hội hiện đại, một người đàn ông ở độ tuổi 30 có công việc đàng hoàng bị suy dinh dưỡng. Quá đủ rồi. Nếu anh không ăn uống đầy đủ vì quá mệt mỏi với cuộc sống, những người xung quanh sẽ mắng anh vì đã đình công theo cách này.
Lúc anh tỉnh dậy lần nữa sau một giấc ngủ say đã là bốn giờ chiều. Khi chai dịch truyền dùng trong nửa ngày đã cạn, viện trưởng Maeng đã ghé qua phòng cấp cứu. Ông đến gần hơn và ôm lấy mặt Dowon bằng cả hai tay, khiến Dowon mở to mắt.
"Tôi đã nhận được liên lạc! Nghe nói không có vấn đề gì lớn, nhưng chúa ơi, suy dinh dưỡng là sao chứ! Cậu không thấy xấu hổ à?"
Trước giọng nói vang dội của viện trưởng, Dowon toát mồ hôi lạnh. Ông cố tình lật ngược mí mắt của Dowon để nhìn vào trong, và cũng há miệng anh ra để kiểm tra lưỡi. Ngay cả bác sĩ nội khoa cũng sẽ không sốt sắng xem xét bệnh nhân như vậy.
"Ngài định lan truyền sự thật đáng xấu hổ đó ra khắp khu phố đấy à?"
"Nếu cậu còn biết xấu hổ thì hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt đi. Chuyện này là sao, chuyện quái quỷ gì vậy cơ chứ?"
"Tôi không yếu đuối như ngài nghĩ đâu."
"Cậu mong manh như vẻ bề ngoài vậy. Các nhân viên nữ đã loạn hết cả lên. Tôi không hiểu tại sao họ lại thích cái anh chàng không thành thật này đến vậy."
Chẳng lẽ ông ấy tìm đến phòng cấp cứu để gây sự với anh?
Như thể trả lời câu hỏi nghiêm túc của Dowon, viện trưởng lấy ra một mảnh giấy từ trong túi áo và đưa cho anh. Dowon nhoài người ra và xem xét nội dung của tờ giấy. Đó là giấy nghỉ phép hàng năm.
"Hãy nghỉ ngơi thật tốt từ ngày mai cho đến cuối tuần nhé. Tôi xin lỗi vì thời gian qua đã không cho cậu nghỉ phép."
Nếu tính cả cuối tuần thì anh có thể nghỉ ngơi trong vòng bốn ngày. Nỗi bất an vượt lên trên hạnh phúc. Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, rằng ông ấy đang âm mưu điều gì.
"Ngài làm vậy để khiến tôi tiếp tục tăng ca nữa à?"
"Ô, thiệt tình, cái cậu này chỉ sống trong sự lừa dối thôi sao?"
"Nhỡ đâu viện trưởng cho tôi nghỉ hai ngày rồi lại bắt tôi tăng ca thêm hai tuần nữa."
"Một nhân viên bị ngất vì suy dinh dưỡng, và tôi không phải là một ông chủ độc ác. Cậu thậm chí còn chả biết tự chăm sóc bản thân."
"Mọi người trong viện nghiên cứu đều biết ngài không phải là người như vậy."
"Danh tiếng của tôi tồi tệ biết bao! Thật không công bằng!"
"Vậy công bằng ở đâu khi ngài giao trách nhiệm của viện nghiên cứu cho một nhân viên năm nhất chỉ vì ngài vắng mặt?"
"Đó là vì tôi đánh giá cao năng lực của bác sĩ Dowon của chúng ta."
"Nếu vậy thì từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp tục xây dựng một hình ảnh ốm yếu mà ngay cả nhân viên nữ cũng phải lo lắng."
"Không được, đừng làm vậy. Bác sĩ Do là biểu tượng của viện nghiên cứu chúng ta, nhưng nếu cậu bị ốm thì người bị mắng chửi chỉ có mình tôi thôi."
Dowon bật cười trước lời than vãn của viện trưởng. Nói là vậy nhưng anh cũng không quên xin lỗi vì đã làm ông ấy lo lắng và cảm ơn ông đã duyệt giấy nghỉ phép năm. Khi anh nói rằng mình sẽ nghỉ ngơi thật tốt và quay trở lại, viện trưởng hỏi lại.
"Chúng ta có một bữa tiệc tối vào tuần sau. Cậu không cần phải uống rượu đâu, chỉ cần ăn một lúc rồi đi. Không có nhiều cơ hội để nhận được thẻ bệnh viện và quẹt đến mức giới hạn đâu."
Đội kế toán sẽ không giết ông ấy nếu tiêu nhiều tiền như vậy chứ? Dowon gật đầu, nói rằng anh ấy sẽ tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn nếu anh không phải chịu trách nhiệm. Khi được hỏi liệu có phải là bữa tối của cả viện từ đầu năm nay không, viện trưởng bắt đầu cười ngặt nghẽo.
"Một đội bác sĩ nước ngoài sẽ đến viện chúng ta trong hai tuần kể từ hôm nay. Thời gian có thể lâu hơn. Chuyện bệnh nhân nữ mà tôi đã kể sáng nay ấy. Tìm hiểu thì mới biết, vụ việc đó có thể phát triển thành vấn đề xã hội. Tuy nhiên, cảnh sát đang bị giới truyền thông xâu xé vì đã nói điều gì đó sai trái về vụ lừa đảo tiền bảo hiểm. Chúng ta phải xem nó vui đến mức nào."
"Viện trưởng, thì ra ông ghét cảnh sát."
"Thì bởi vì vô lý quá còn gì. Chúng ta cũng có lịch làm việc mà, nhưng họ cứ ép buộc rồi yêu cầu cái này cái kia. Dù sao thì, có vẻ như công chúng sẽ để ý, và mong muốn dốc toàn lực để điều trị cho bệnh nhân nữ. Nhóm bác sĩ ngoại quốc đến viện chúng ta cũng đồng quan điểm. Họ cũng đồng cảm nên tôi đã rủ rê đi uống cùng nhau. Đó chính là bữa tiệc tuần tới."
Dowon gật đầu, nghĩ rằng cũng có thể như vậy. Anh muộn màng nhớ ra từ "đội nước ngoài" và hỏi viện trưởng.
"Người đưa tôi đến bệnh viện cũng trong nhóm bác sĩ ngoại quốc đó phải không?"
Viện trưởng nói rằng mình đến đây để nói điều đó, tỏ ra hào hứng.
"Đẹp trai đúng không?"
Dowon đảo mắt. Anh nhớ đến mái tóc đen trên làn da màu lúa mì. Đó là đặc điểm điển hình mà bất kỳ người châu Á nào cũng có.
"Không, tôi không nhớ rõ khuôn mặt."
"Cậu đã quên mất khuôn mặt đó sao?"
"Lần trước, có người đã hỏi tôi có bị mắc chứng rối loạn nhận dạng khuôn mặt hay không, nói không chừng là như thế thật."
"Dù sao thì nó cũng giống như một con dao đối với những người vô tâm."
"Sau này gặp lại, tôi sẽ cảm ơn cậu ấy đàng hoàng. Mặc dù không nhớ mặt."
"Đừng làm thế, cậu cứ chào hỏi tất cả thành viên của đội nước ngoài đi."
"Sao ạ?"
"Không chỉ bác sĩ đã giúp đỡ cậu mà tất cả những người trong nhóm ngoại quốc cũng thích bác sĩ Dowon. Vậy nên họ không ngần ngại việc ở lại với chúng ta. Có rất nhiều sách học thuật và tài liệu nghiên cứu do bác sĩ Do viết trong phòng nghiên cứu của họ. Nghe nói nếu gặp được cậu là họ sẽ xin chữ ký đấy. Cậu quả nhiên là thần tượng của khoa thần kinh mà."
"... Tôi nổi da gà rồi."
"Một vài người trong số họ là những người đã thân thiết với tôi khi tham gia buổi hội thảo ở Châu Âu. Tiến sĩ Ji cũng vậy. À, đúng rồi, tiến sĩ Ji là người đã đưa bác sĩ Dowon đến đây."
Dowon nhớ lại lịch trình tham dự hội thảo và lễ trao giải tại châu Âu trong hơn 3 tuần của viện trưởng Maeng. Anh nghĩ rằng lúc đó ông ấy đã quen được rất nhiều bác sĩ Hàn Quốc ở đấy.
"Tôi đã kết thân với bác sĩ Ji khi uống bia ở Đức. Say lắm, say lắm. Uống không ngừng được. Cậu ấy cũng uống giỏi lắm. Trưởng khoa Park, người uống bốn chai soju, cũng chơi cờ với cậu ấy và nằm dài ra lúc rạng đông. Thậm chí, buổi sáng cậu ta còn uống rượu thay nước, bảo là lấy rượu giải rượu. Nếu tôi mà còn trẻ thì thật tốt biết mấy. Thậm chí không biết say xỉn là gì. Tất nhiên, bác sĩ Do yếu đuối của chúng ta vẫn là ngoại lệ, ngay cả khi cậu còn trẻ."
Quả nhiên là đang gây sự.
Điểm yếu lần này của anh ấy dường như sẽ kéo dài trong một hoặc hai tháng. Dowon thở dài thườn thượt.
"Tôi biết rồi. Tôi sẽ mua rượu cho cậu bác sĩ đó và nói lời cảm ơn."
"Khi bác sĩ Do quay lại, bệnh viện sẽ rất đông đúc nên tôi phấn khích lắm. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt vào cuối tuần nhé. Đừng nói với tôi là cậu sẽ bỏ lỡ bữa tiệc tuần sau vì bị bệnh đấy nhé. Điều đó sẽ làm tổn thương một ân nhân như bác sĩ Ji hai lần."
"Vâng, vâng, ngài nói như thể đang giao phó cho người nghỉ phép nhiệm vụ 'phải khỏe mạnh' vậy."
"Tại tôi đau lòng nên mới vậy đó."
"Có gì mà phải đau lòng chứ?"
"Đương nhiên là đau lòng rồi. Lại một lần nữa tôi không quan tâm nhiều đến bác sĩ Do."
Dowon ngậm miệng lại. Chuyện cảnh sát Park cũng khiến viện trưởng lo lắng. Ông ấy đã quan tâm và giúp đỡ công việc của Dowon. Anh tự trách mình vì lại khiến một người như vậy cảm thấy bất tiện.
Anh muốn một mình làm tốt mọi thứ, nhưng càng lớn tuổi, anh càng trở nên non nớt. Càng phát triển lĩnh vực chuyên môn của bản thân, anh càng bỏ bê mọi thứ bên ngoài.
Anh cảm thấy như mình đang trở lại là một đứa trẻ thay vì một người lớn. Có vẻ những việc có thể làm tốt và những việc không thể làm tốt bị phân chia cực đoan, khiến cuộc sống của anh sẽ rất khó khăn nếu không có sự giúp đỡ của những người xung quanh. Dowon lịch sự cúi đầu.
"Sau này tôi sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa."
"Tất nhiên rồi. Nếu cậu còn yếu đuối thêm một lần nữa thì cậu có thể bị buộc phải nghỉ phép không lương trong nửa năm đấy."
"Nghe tàn nhẫn thật đấy."
"Nếu cậu bị bệnh thì là mất mát của tôi nên mới vậy đó."
"Tôi bị bệnh là lỗi của viện trưởng sao, nghe vui thật đấy."
"Thôi nào, cậu đâu phải một kẻ khổ dâm."
"Yumi Bin cũng nói như vậy, xem ra tôi đoán mình có khuynh hướng biến thái đó."
"Một kẻ khổ dâm mắc chứng rối loạn nhận dạng khuôn mặt. Một kẻ biến thái của biến thái."
Dowon cuối cùng cũng bật cười. Viện trưởng véo và lắc gò má đang cười của anh.
"Nghỉ ngơi một chút đi, hẹn cậu tuần sau gặp lại."
Ông vỗ vai Dowon và rời khỏi phòng cấp cứu. Dowon dời ánh mắt sang chiếc túi ông để lại.
Chiếc túi da anh được tặng khi kết hôn đã bị bạc màu và rách phần tay cầm. Bên trong túi có một chiếc ví và găng tay. Hôm nay anh cũng đem theo xấp giấy để tư vấn bệnh nhân. Khi anh lấy ra xem, điều đầu tiên đập vào mắt là câu hỏi tư vấn.
Điều gì khiến bạn cảm thấy mệt mỏi? Bây giờ lời bạn muốn nói là gì?
Đó là những câu hỏi thông thường, rõ ràng, không có gì đặc biệt. Dowon đã xác nhận rằng bệnh nhân thích những câu hỏi như vậy hơn thông qua nhiều thử nghiệm lâm sàng. Thật kỳ diệu biết bao khi bệnh nhân có thể được an ủi bằng những câu hỏi gần gũi với cuộc trò chuyện hàng ngày.
Bởi vì đó là mối quan hệ được an ủi thông qua những cuộc đối thoại thường ngày.
Liệu điều đó có thể xảy ra nếu họ không phải là bác sĩ tư vấn và bệnh nhân? Ví dụ, trong một mối quan hệ như MJ và anh ấy.
MJ đã nói, hy vọng Dowon không dính líu vào chuyện của cậu ấy nhưng anh không nghĩ vậy. Anh muốn chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với cậu, vì vậy anh cần phải tìm hiểu phần lớn nhất cấu thành nên MJ. Anh quyết định hỏi MJ về Cha một lần nữa.
Lần này, không phải là mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ tư vấn, mà là giữa những người đang yêu nhau. Dowon không còn lo lắng hay mong muốn nhận được sự tin tưởng, tín nhiệm từ MJ nữa, nên anh sẽ tự tin yêu cầu.
Anh sẽ quyết tâm nói với cậu ấy rằng anh muốn biết. Ngay cả khi không phải để thu hẹp khoảng cách trong lối suy nghĩ vốn không bao giờ có thể thu hẹp được, anh cũng nên nói với MJ một cách chi tiết về những gì mình đang gặp khó khăn.
Nếu cảm thấy không thể nói chuyện được dù đã cố gắng, đến lúc đó anh có thể suy nghĩ lại sau. Trước tiên anh phải thử làm gì đó đã, nếu không thì mọi chuyện sẽ thất bại chẳng khác gì khi cuộc hôn nhân trước kia.
Đó là lúc anh băn khoăn có nên nói với MJ rằng họ có thể đến suối nước nóng trước cuối tuần vì anh đã được nghỉ phép hay không.
Anh lặng lẽ suy nghĩ về nó. Lông mày nhíu lại, không thể nhớ rõ. Dowon nghiêng đầu, lẩm bẩm một mình.
"Ngài ấy nói bác sĩ Ji. Hình như cậu ấy đã nói điều gì đó thì phải."
Cậu vừa nói vừa dìu Dowon lên xe. Giọng nói nhẹ nhàng và tử tế khiến Dowon cảm thấy an tâm mà không hề hay biết.
- Như thế này... Không phải đâu, bác sĩ.
Dowon, người đang nhớ lại những ký ức không chính xác, rên rỉ trong cổ họng.
"Cái gì mà không phải nhỉ?"
Bác sĩ Ji đã bế người đàn ông đột ngột gục xuống và chở anh ấy đến bệnh viện bằng ô tô của mình. Mọi người có thường làm vậy khi ai đó ngất đi? Người ta sẽ gọi xe cứu thương chứ, không phải sao?
Cũng có thể cậu ấy là người đặc biệt ân cần với người khác hơn bình thường. Vì vậy, chắc hẳn không có ý nghĩa sâu sắc nào trong chuỗi hành động đó. Về mặt đạo đức, đó là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm và hoàn toàn chấp nhận được. Mặc dù hơi kỳ lạ.
Dowon chạm vào dải băng quấn quanh mắt cá chân. Mùi dầu gội đầu của MJ thoang thoảng từ mái tóc rủ xuống một bên. Mùi hương nồng nặc khiến mặt anh nóng bừng. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc bị suy dinh dưỡng.