"Trước đây tôi đã nói với cậu rồi. Tôi bị ám ảnh với việc điều trị bệnh nhân. Tôi xem đi xem lại những hồ sơ tư vấn thất bại và buộc bản thân không được phép lặp lại những sai lầm đó nữa."
Con đường trở thành một nhà tâm lý học mà anh đã chọn dù phải từ bỏ gia đình, Dowon cũng sẵn sàng từ bỏ cả trái tim nếu cần thiết.
Anh thậm chí còn không muốn biết chính xác loại tình cảm hỗn độn mình dành cho MJ rốt cuộc là cái gì. Dowon cảm thấy như nếu biết được chân tướng chuyện này thì anh thực sự sẽ không thể quay đầu. Nếu tình huống đó xảy ra, dường như anh sẽ từ bỏ mọi thứ, thậm chí cả cuộc sống của mình để chọn trở thành một nhà tâm lý học.
"Chuyện đó đã xảy ra ngay cả trước khi cảnh sát Park qua đời. Ông ấy là đồng nghiệp cũ của tôi nên tôi không muốn mất ông ấy. Tôi muốn mọi chuyện đi theo hướng tốt nhất có thể. Vì vậy, tôi đã kiểm tra lại tất cả. Để không phạm sai lầm. Để không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Tôi phải làm điều đó."
Dowon co đôi chân trần của mình và ôm lấy chúng. Đầu gối được nâng lên và da thịt ẩn giấu đã rõ ràng hơn một chút. Dowon tiếp tục nói với khuôn mặt không biết phải tự kiểm điểm bản thân như thế nào.
"Hôm nay tôi đã xem lại toàn bộ hồ sơ nghiên cứu của mình. Tôi có bốn bệnh nhân trong lần tư vấn đầu tiên. Ba người trong số họ đã tự sát. Đó là luận văn thạc sĩ của tôi. Một thất bại hoàn toàn. Tôi đã giết người."
Dowon nhìn vào mép ga trải giường nhăn nhúm. Hình ảnh chính mình bị khoái lạc thiêu đốt hiện lên trong tâm trí anh một cách mãnh liệt. Dowon vò nát tấm ga trải giường nhàu nhĩ để không bị cuốn đi bởi những cảm xúc trong ký ức.
"Lúc đó tôi nhận ra rằng công việc của mình có thể ảnh hưởng đến giá trị và cuộc sống của một người. Bệnh nhân bị lung lay bởi lời nói của tôi. Đôi khi họ có niềm tin sai lầm và đôi khi họ buộc phải đưa ra những lựa chọn cực đoan."
Vì vậy, mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa. Dowon nói với giọng vô cảm hết mức có thể.
"Tôi không xứng đáng. Tôi không phải gia đình hay bạn bè của họ. Tôi chỉ là người lắng nghe những câu chuyện. Tôi không thể quay lưng trước nỗi tuyệt vọng khao khát thoát khỏi nỗi đau của các bệnh nhân, cũng như không thể hoàn toàn chịu trách nhiệm với họ. Vì vậy, tôi coi việc điều trị bệnh là ưu tiên hàng đầu trong khi luôn vạch ra ranh giới với bệnh nhân."
MJ không trả lời. Khi sự im lặng của cậu ấy càng kéo dài, Dowon càng siết chặt mép tấm ga trải giường một cách bất an. Anh hy vọng MJ hiểu rõ lời giải thích này. Anh không thể dự đoán chính xác cậu ấy sẽ phản ứng lại như thế nào.
"... MJ."
Dowon hy vọng cậu ấy sẽ không kích động. Mang theo sự cấp bách, cuối cùng anh nói.
"Đối với cậu, cả hai nguyên tắc đều đã thất bại. Tôi không thể vạch rõ ranh giới với cậu và cứ đà này tôi sẽ không thể điều trị khỏi chứng nghiện phóng hỏa hay rối loạn kiểm soát xung động của cậu. Tôi xin lỗi."
Lời nói của Dowon kiên quyết đến nỗi MJ không thể ép buộc anh ấy hay nổi cơn thịnh nộ. Hoặc là Dowon sẽ đối xử với MJ như một bệnh nhân cực kỳ bình thường, hoặc là anh sẽ ngừng điều trị nếu MJ từ chối mối quan hệ này, cậu chỉ có thể chọn một trong hai.
Chính ý thức về giá trị quan và sứ mệnh nghề nghiệp đã đưa Dowon đến vị trí hiện tại. Ngay cả khi MJ tích cực phủ nhận những giá trị đó thì có vẻ như mọi chuyện sẽ không trở nên tốt đẹp hơn.
MJ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tấm ga trải giường mà cậu đang ngồi đã đàn hồi trở lại như cũ. Nhìn những nếp gấp trên tấm ga trải giường nhàu nát dần phẳng ra, Dowon dõi theo bóng lưng của MJ đang bước xuống giường.
Cậu tiến về phía kệ bát đĩa. Khi anh nhận ra MJ định làm gì thì đã quá muộn. MJ hất tất cả bộ bát đĩa và cốc xếp chồng lên nhau trên kệ xuống đất.
Những chiếc đĩa sứ rơi vãi trên sàn, phát ra âm thanh lớn khiến cả căn hộ chung cư chật hẹp rung chuyển. Những chiếc cốc cũng vỡ thành những mảnh sắc nhọn và bắn cao đến đầu gối của MJ.
Âm thanh của thủy tinh trút xuống, vỡ vụn thành từng mảnh theo mọi hướng khiến tai Dowon ù đi. Anh đau đầu dữ dội như thể một giọng nữ quãng cao nổi tiếng thế giới đang hét vào tai mình.
Dowon bất an tột độ trước tiếng đổ vỡ liên tiếp. Ngay cả khi những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn như một cơn ác mộng, MJ vẫn đứng ở đó và đấm vào tường. Vết máu loang dọc theo giấy dán tường gam màu ấm từ mu bàn tay rách toạc.
"Vậy anh bảo tôi phải làm sao bây giờ!"
Trước giọng nói cực kỳ kích động, Dowon siết chặt tấm ga trải giường mà anh đang vo tròn bằng cả hai tay. MJ lại đấm vào tường. Những thanh âm rầm rầm rung động phát ra dọc theo bức tường không quá dày.
"Anh đang bảo tôi lựa chọn giữa việc chỉ được phép coi anh như một bác sĩ hoặc từ bỏ hoàn toàn. Anh muốn tôi phải làm gì đây?"
Tim Dowon đập mạnh đến nỗi dường như tiếng thình thịch đang vang lên bên tai mình. Giọng nói của MJ lấn át cả tiếng mạch đập khiến anh không thể tỉnh táo lại được.
Những vết máu loang lổ khắp tường. MJ không thể kiểm soát bạo lực. Cậu ấy thậm chí không thể đến gần Dowon vì sợ rằng chính mình sẽ dùng bàn tay đã đập vỡ tất cả bát đĩa và đấm vào tường cho một mục đích khác.
MJ thở hổn hển như một con thú bị kích động. Cậu cố gắng kiểm soát cảm xúc bằng mọi cách, nhưng có vẻ không dễ dàng gì.
"Anh có biết tại sao tôi lại thuê nhà ở đây không? Chuyện này cũng rất nguy hiểm cho tôi. Cho dù hợp đồng đứng tên người khác nhưng tôi chưa bao giờ sống ở một nơi đông người như thế này. Tôi rất bất an. Nếu cần một ai đó, tôi chỉ cần mua một phụ nữ rồi làm tình, nhưng tại sao tôi! Tại sao tôi lại đến đây!"
Máu tươi từ mu bàn tay bắn đầy xuống những mảnh bát vỡ rải rác. Dowon không thể thoát ra khỏi cảm xúc bùng nổ đến mức nóng bừng của MJ. Cảm giác như chứng kiến ai đó phát điên ngay trước mắt mình.
Sự kích động của MJ quá lớn để anh có thể tiếp cận. Như thể nếu Dowon chạm vào cậu, MJ sẽ hét lên và đấm Dowon. Như cái cách MJ phá hủy chồng bát đĩa và vấy máu lên giấy dán tường bằng nắm đấm của mình.
MJ đứng cách xa Dowon nhất vì chính cậu cũng ý thức được điều đó. Bao phủ khoảng cách giữa hai người bằng những mảnh kính vỡ để Dowon không thể tiếp cận cậu. Hơi thở của MJ trở nên gấp gáp.
"Chết tiệt, đúng vậy, chắc bác sĩ thấy tồi tệ lắm. Bỗng nhiên, một thằng khốn tội phạm đến và đe dọa anh để điều trị tâm lý và thằng điên đó cũng đang tán tỉnh bác sĩ vì quá thích anh. Chắc anh cảm thấy tôi phiền chết đi được. Con mẹ nó! Nhưng tôi chỉ biết mỗi cách này! Tôi không biết làm sao để tiếp cận người mình thích!"
Trước ánh nhìn đầy sợ hãi từ người mình thích, MJ vô cùng đau khổ. Thịch!! Tiếng đập vào tường càng trở nên dữ dội hơn nhiều. Giống như sự bốc đồng không thể kiểm soát dẫn đến việc phóng hỏa, MJ chỉ có thể liên tục gây đau đớn cho cơ thể bằng cách tự hành hạ bản thân, thì mới không tới gần Dowon.
"Tôi chỉ muốn làm tình với bác sĩ. Tôi muốn quan hệ tình dục với người tôi nhìn thấy trong bộ phim tài liệu! Nhưng anh lại gọi đó là hiếp dâm nên tôi đã cố gắng không làm điều đó! Tôi thậm chí còn không biết hiếp dâm là gì, nhưng anh cứ gọi đó là hiếp dâm!"
Rầm! Đấm vào tường lần nữa bằng mu bàn tay bị gãy, MJ hét lên giữa những hơi thở hổn hển.
"Bây giờ tôi hiểu rồi. Ngay từ đầu tôi đã là một thằng ngốc mà bác sĩ sẽ không bao giờ chấp nhận. Ngay từ đầu đã là sai lầm nên dù tôi cố gắng thế nào thì cũng vô ích. Ngay từ đầu! Ngay từ đầu! Một thằng khốn nạn như tôi dù có được bác sĩ điều trị thì cũng thất bại mà thôi! Tôi có nói sai không?"
Dowon không thở nổi.
Không, không phải như thế.
Anh không thể nói chuyện với MJ, người đang nhìn anh chằm chằm với tròng mắt đỏ ngầu như thể mạch máu bị vỡ. MJ lại đấm vào bức tường vấy máu.
"Hôn má cũng cực kỳ tuyệt vời. Tôi đã hôn nhiều lần, nhưng đó là nụ hôn má đầu tiên. Thậm chí tôi còn sờ lên má vài lần khi ở một mình. Mặc dù bác sĩ chỉ nói như vậy để phanh tôi lại nhưng tôi hạnh phúc đến chết đi được khi nghe những lời anh thích tôi. Tất cả đều rất tuyệt. Tôi đã nghĩ mọi thứ đều ổn. Đệch! Mẹ nó chứ!"
Giọng nói thô ráp thống khổ của MJ nghe như đang cào vào một cái đáy nồi gỉ. Những cảm xúc sắc nét sôi sục và trào ra khỏi cơ thể MJ.
"Những thứ tôi thích cũng không phải là quá sức đối với anh! Chết tiệt, anh đang nói gì vậy? Điều trị làm đéo gì nếu không có những thứ đó! Nếu không có nụ hôn hay những câu nói kia, nếu anh đối xử với tôi như những bệnh nhân thông thường khác bằng cách chỉ lắng nghe những câu chuyện, thì liệu bệnh tình của tôi có thực sự khỏi không? Từ khi gặp bác sĩ, tôi đã không còn phóng hỏa nữa, đó chẳng phải là kết quả của việc điều trị hay sao? Tôi đã ngừng tùy tiện bắt lấy một phụ nữ nào đó để làm tình, ngừng cưỡng hiếp hay là bất cứ thứ gì! Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ! Tôi phải làm gì đây!"
Dowon cố gắng dồn lực xuống đôi chân yếu ớt của mình. Anh chống tay lên bức tường cạnh giường và dựa vào tường, cố gắng đứng vững. MJ thở khò khè, nhìn Dowon. Cậu hoảng sợ khi thấy Dowon đặt chân xuống giường. Nhìn Dowon đứng trên mảnh kính vỡ, MJ sợ hãi hét lên.
"Đừng bước xuống! Mẹ kiếp! Chân anh sẽ bị thương mất! Anh không trông thấy đống này sao?!"
Những mảnh sứ hỗn hợp nhiều màu sắc và lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang đã ghim vào lòng bàn chân của Dowon.
MJ thả lỏng bàn tay đang siết chặt. Cậu sải bước trên đống đổ nát đầy mảnh vỡ thủy tinh và sành sứ rải rác trên sàn như cát màu. Cậu túm lấy Dowon, người đã đi được ba bước, kiên quyết nhấc anh đặt xuống giường, rồi cuống quýt nhìn xuống lòng bàn chân của Dowon.
Những mảnh thủy tinh lớn nhỏ đâm xuyên qua làn da trần mềm mại, máu chảy đầm đìa. Những giọt máu loang lổ chảy ra từ đôi bàn chân trắng nõn, nổi đầy những đường gân xanh. Cơ thể mà không ai có thể làm tổn thương đang chảy máu vì những tình cảm vỡ vụn sắc nhọn của MJ.
Tôi...
MJ bồn chồn nhìn xuống chân và cắn môi.
.... Tôi làm tổn thương anh mất rồi.
MJ ngước nhìn Dowon với ánh mắt méo mó. Mặc dù hai bàn chân của Dowon đau đớn vì bị thương, nhưng anh ấy lại nhìn chằm chằm vào chân của MJ.
"MJ, máu trên chân cậu..... "
Chính tôi mới làm bác sĩ bị thương!
MJ chửi thề trong lòng.
"Chết tiệt! Sao anh lại bước xuống cơ chứ? Không thấy đau sao?"
"Không, so với tôi thì cậu còn đau hơn."
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp."
"MJ."
"Chết tiệt!"
Nắm đấm đập vào tường đã rơi xuống tấm trải giường. Màu đỏ nhuộm giấy dán tường từng chút một loang lổ trên tấm ga. Dowon vẫn còn run rẩy. Anh sợ rằng một lúc nào đó MJ có thể túm tóc và đập đầu anh ấy vào tường.
Bên trong căn phòng hỗn độn và những vết máu còn lưu lại rõ ràng trên giấy dán tường và chăn đều là dấu vết của những tình cảm mà Dowon chưa từng trải qua trước đây. Kích thước và sức mạnh của thứ tình cảm đó quá lớn để có thể chịu đựng một mình.
Anh thầm muốn khóc trong lòng. Bởi vì không biết nên tiếp nhận loại tình cảm này như thế nào, nên anh nghĩ rằng nếu anh khóc trước mặt cậu ấy thì có lẽ MJ sẽ dịu đi một chút.
Giống như khi cơn ác mộng chết chóc về cảnh sát Park tử vong cứ đeo bám anh, dường như MJ sẽ vỗ nhẹ vào lưng nếu anh ôm cậu ấy trước. Nhưng anh vẫn muốn giảm bớt cảm xúc của MJ.
Dowon vẫn còn sợ hãi. Anh biết con ngựa hoang MJ một khi đứt cương có thể trở nên điên cuồng như thế nào. Khoảnh khắc mà bạo lực tiềm ẩn đó nhắm vào một người, xương tan máu chảy sẽ không còn là một cảnh trong phim mà chính là hiện thực.
Và đúng là anh không thể dễ dàng tiếp cận MJ vì e ngại và sợ hãi. Tuy nhiên, Dowon nghĩ rằng người mà anh nên trông cậy vào lúc này là MJ chứ không phải bản thân mình. Anh vẫn không thể chấp nhận được biểu hiện và hành vi cực đoan của MJ, nhưng anh không thể bỏ mặc cậu ấy được.
Dowon nghĩ rằng thật may mắn khi mình bị thương ở chân. Bởi vì MJ tới gần anh trước, Dowon đã có thể ôm chặt cổ MJ.
"Tôi không có ý từ chối cậu."
Nỗi sợ hãi bản năng và cố ý né tránh là hai điều khác nhau. Nếu Dowon cố ý tránh né thì anh đã không làm theo yêu cầu của cậu ấy ngay cả khi MJ đột ngột xuất hiện và đe dọa. Dù tinh thần và thể chất có kiệt quệ đến đâu, anh cũng sẽ không ôm ấp hay dựa dẫm vào MJ. Dowon đã để ngỏ sự tồn tại của MJ ngay từ đầu.
"Tôi không nghĩ cậu đã làm gì sai. Ngay từ đầu tôi thậm chí không nghĩ đây là một mối quan hệ sai lầm. Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu nghĩ như vậy. Tôi thực sự xin lỗi."
"Không. Đừng nói như thể chúng ta sắp chia tay vậy."
"Có lẽ tôi đang làm cho bệnh tình của cậu trở nên tồi tệ hơn. Đến mức tôi không có tư cách để làm bác sĩ tư vấn."
"Đừng mà! Mẹ kiếp!
MJ nới lỏng cánh tay của Dowon đang ôm cổ mình. Ánh mắt của MJ đang nhìn Dowon từ khoảng cách gần trông đầy tuyệt vọng.
"Tôi không làm bệnh nhân của anh nữa là được, đúng không? Tôi sẽ không tiếp nhận tư vấn từ bác sĩ nữa. Nếu điều đó quan trọng với bác sĩ thì tôi sẽ nghe theo. Nếu tôi là một vấn đề đối với đạo đức nghề nghiệp của anh, thì tôi cũng sẽ từ bỏ vai trò của bác sĩ."
"... MJ."
"Bác sĩ, anh đã hứa rồi mà. Anh bảo tôi rằng anh sẽ không từ bỏ. Đừng bỏ cuộc. Hãy tiếp tục đi, nói cho tôi biết tình dục là gì, nụ hôn là gì, tình yêu là gì. Làm ơn đi mà. Làm ơn. Đây cũng là những điều bác sĩ đã nói với tôi."
Hơi thở của MJ gấp gáp và đứt quãng. Trạng thái hưng phấn không hề lắng xuống. Mười ngón tay đan vào nhau và dồn lực vào tay Dowon, cậu không cho phép anh ấy rời xa mình.
Dowon cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng điều đó thật không dễ dàng. Vì MJ rất phấn khích cho nên anh phải bình tĩnh, nhưng sự cân bằng cảm xúc của anh liên tục sụp đổ.
Dowon quyết định nói ra những điều mà anh tuyệt đối không bao giờ nên nói nếu anh coi MJ là bệnh nhân. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc thẳng thắn nói về tình huống của mình. Cho dù MJ không thể hiểu kiến thức chuyên môn hay thuật ngữ khoa học, anh cũng phải nói hết mọi thứ. Anh phải giải thích bằng mọi phương pháp và thủ đoạn cho đến khi MJ chấp nhận.
"Hiện tượng phản chuyển di* đã xảy ra. Tôi mới chỉ nghe đến nó khi còn là sinh viên. Đó là lý do tại sao tôi không thể vạch rõ ranh giới với cậu. Tôi không thể phớt lờ khi cậu đối xử với tôi như người yêu hay người thân, và tôi cũng có cảm xúc tương tự. Nếu chúng ta hình thành mối quan hệ cha mẹ - con cái thì tôi sẽ cố gắng tập làm quen, nhưng đây là lần đầu tiên tôi làm người yêu. Vì vậy tôi không đủ tư cách làm bác sĩ tư vấn của cậu."
(*Mình đã giải thích hiện tượng này ở chương 37)
Mắt MJ mở to. Bản thân Dowon dường như không biết anh ấy đang nói gì. Dowon giải thích một câu chuyện mà ngay cả MJ cũng biết, với vẻ mặt thống khổ.
"Tình dục, nụ hôn, tình cảm, tôi không đủ tư cách để dạy cho cậu những điều đó. Thậm chí cậu không thể học hỏi gì từ tôi. Vậy nên người sẽ dạy cho cậu điều đó không phải là tôi, mà là một người khác."
Tưởng tượng việc MJ bày tỏ với người khác những tình cảm mà cậu đã biểu lộ với anh ở căn nhà trên núi khiến Dowon im lặng. Anh cảm giác như mình đã đánh mất MJ mặc dù họ chưa trở thành bất cứ mối quan hệ nào. Những cảm xúc này... có lẽ việc chấm dứt mối quan hệ với MJ là đúng đắn.
"Đối với tôi... Việc trao đổi những cảm xúc như vậy khiến bản chất của sự việc bị lu mờ. Tất cả là lỗi của tôi. MJ, cậu oán trách tôi cũng không sao, thà rằng cậu tìm một chuyên gia tư vấn hoặc bác sĩ khác để điều trị thì tốt hơn. Bởi vì tôi sợ rằng mình sẽ hủy hoại cậu, MJ."
"Bác sĩ."
"Căn hộ này... Tôi sẽ giúp cậu hủy hợp đồng thuê nhà. Cậu không cần phải mạo hiểm vì tôi đâu. Tôi xin lỗi. Vì tôi không biết nên đón nhận tình cảm của cậu đến mức độ nào."
"Bác sĩ, không phải anh đang hối hận vì đã nhận tôi làm bệnh nhân đấy chứ?"
"Ah..... Cái gì? Không phải vậy. Tôi không hối hận."
"Vậy thì là gì? Tôi không biết phản chuyển di là gì, nhưng anh đang nói rằng tình cảm tôi dành cho anh cũng khiến anh nảy sinh cảm xúc tương tự sao? Ý anh là thế à?"
"Hiện tượng chuyển di rất dễ xuất hiện. Nhưng phản chuyển di thì...."
"Bác sĩ. Trả lời tôi đi."
"Tôi, tôi muốn ôm và hôn cậu... "
"Vậy đó là lý do khiến anh không coi tôi là bệnh nhân? Nói cho tôi biết đi."
"Tôi, tôi..."
Dowon không giữ được biểu cảm của mình. Anh nhìn MJ với khuôn mặt suy sụp. Anh không thể trả lời câu hỏi của MJ. Không thể. Khoảnh khắc nó thoát ra khỏi miệng thì mọi sự sẽ không thể cứu vãn.
Anh muốn liên lạc với cậu nên cả tuần qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Những cảm xúc khi anh tựa vào tay vịn tàu điện ngầm vì muốn dựa vào vòng tay cậu. Khi anh thú nhận với bạn của cậu, thanh niên bartender tóc vàng, rằng anh thấy hơi bối rối.
Anh nên làm gì nếu tất cả những cảm xúc bình thường và đơn giản này không thể giải thích được bằng thuật ngữ học thuật 'phản chuyển di'? Nếu anh thực sự thích MJ thì anh sẽ không thể tiếp tục công việc cố vấn của mình.
Anh phải kìm nén những cảm xúc muốn tuôn ra bằng cách cắn chặt môi dưới. Nhưng những tình cảm thăng trầm, rung động lại không thể dễ dàng che giấu. Dù anh có cố gắng kìm nén và chịu đựng đến đâu thì MJ cũng không thể nào không nhận ra những cảm xúc đang bộc phát ra ngoài của Dowon.
MJ nín thở. Hơi thở phấn khích hoàn toàn tắt lịm và cậu chỉ nhìn chằm chằm Dowon với đôi mắt đỏ ngầu.