MJ nín thở. Hơi thở phấn khích hoàn toàn tắt lịm và cậu chỉ nhìn chằm chằm Dowon với đôi mắt đỏ ngầu.
Dowon nhận ra rằng những cảm xúc bùng nổ của MJ cuối cùng đã lắng xuống. Anh hạnh phúc với điều đó. Anh đã lo lắng rằng MJ sẽ vô thức hủy hoại bản thân, vì vậy anh nghĩ thật may mắn khi những cảm xúc kích động tràn ngập căn phòng đã mờ dần.
"MJ, vì tôi coi cậu là bệnh nhân của tôi nên tôi có thể quan hệ tình dục. Tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nếu cậu là bệnh nhân của tôi, tôi nghĩ mình có thể chấp nhận hành vi và cảm xúc của cậu. Đó là công việc của tôi, nên tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh khi ân ái."
Nói cách khác, vì Dowon không coi MJ như bệnh nhân nên anh không thể bình tĩnh quan hệ tình dục và tâm tình liên tục dao động.
Dowon nhắm chặt mắt lại. Anh đã cố gắng không tỏ ra vụng về như vậy, nhưng trước mặt MJ, anh không thể điều khiển được suy nghĩ hay cảm xúc của mình. Giống như bị lây nhiễm bởi tính cách bộc trực và thẳng thắn của cậu ấy.
"Nhưng nếu đối phương không phải là bệnh nhân thì tôi sẽ không thể bình tĩnh tiếp nhận tình dục như vậy. Đối phương nhất định sẽ kích động, thích tôi, ham muốn tôi, họ sẽ vây lấy tôi và đòi hỏi mọi thứ từ tôi như một người tình."
"Bác sĩ."
"Tôi không muốn như vậy."
"Bác sĩ."
"Tôi..."
"Tôi thích anh, bác sĩ."
MJ áp lòng bàn tay lên mặt Dowon. Mùi máu tươi nồng nặc lan ra từ mu bàn tay cậu. MJ cẩn thận chạm vào trán, mắt và má của Dowon bằng đầu ngón tay. Dowon ngập ngừng nhìn MJ chỉ cách vài gang tấc.
So với lúc họ trần truồng cọ xát bộ phận sinh dục vơi nhau, nồng độ của tình cảm lại càng nồng đậm hơn. Ngay cả khi anh cố nghĩ rằng đó là do mùi máu, anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của MJ hoàn toàn khác hẳn với khi cậu nhào tới anh bằng bản năng và ham muốn tình dục.
MJ ngồi giữa hai chân Dowon. Những mảnh kính vỡ xào xạc dính vào quần và tất của MJ khi cậu ngồi dưới giường.
"Tôi sẽ không làm bệnh nhân nữa."
Mặc dù đó là lời Dowon muốn nghe, nhưng cảm xúc của anh thì lại mâu thuẫn. Dowon nắm lấy bàn tay cậu khi nó chậm rãi hạ xuống mặt anh. Cảm giác máu trên bàn tay gợi lại những ký ức khó chịu. Những cảm giác trong chiếc xe hơi chật chội cố gắng trỗi dậy.
Dowon nhắm chặt mắt để kìm mồ hôi lạnh. MJ vẫn ở trước mặt anh. Dowon đột nhiên thấy an tâm vì nỗi lo lắng vô cớ đã bị quẳng ra ngoài.
Bác sĩ tư vấn dao động trước bệnh nhân chắc chắn sẽ đánh mất sự tin tưởng và vì họ biết rằng việc điều trị sẽ không thành công, cho nên rất nhiều thứ không thể bày tỏ tựa hồ đều tràn ra ngoài.
Không được, bầu không khí này. Nếu vậy thì bản thân tình dục chứa đựng ý nghĩa. Nếu hiểu được ý nghĩa của nó, tôi, tôi thực sự.....
Dowon lại cắn môi.
"Tôi sẽ giới thiệu cậu đến một chuyên gia tư vấn khác."
"Đủ rồi. Bác sĩ, tại sao anh cứ lảng tránh vậy?"
"Tôi sẽ tìm ra cách tốt hơn."
"Có một cách để quan hệ tình dục mà không coi tôi là bệnh nhân. Lại có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại. Chỉ cần hôn nhau và nói rằng anh thích tôi và thế là xong."
"Không được."
"Hãy nghĩ đơn giản một chút."
"Không được."
"Bác sĩ."
"Tôi hiểu ý của cậu rồi nên cậu không cần nói thêm nữa."
"Anh đã xin lời khuyên hẹn hò từ bạn tôi."
"Tôi xin lỗi."
"Chết tiệt, đừng xin lỗi. Tại sao anh phải xin lỗi vì điều đó?"
"Tôi sẽ sắp xếp lại cảm xúc của mình. Và cũng sẽ giải quyết hiện tượng phản chuyển di."
"Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ!"
MJ nắm chặt lấy Dowon. Cậu thở hồng hộc như thể đang tức giận. Cậu nói thẳng rằng mình không muốn cuộc trò chuyện chỉ là một vòng luẩn quẩn như vậy nữa.
"Ngay cả khi tôi không phải là bệnh nhân của anh, xin anh hãy tiếp tục gặp tôi. Tiếp tục hôn tôi. Tiếp tục làm tình. Hãy chỉ tập trung vào tôi mà không cần lo lắng về tính chuyên nghiệp hay đạo đức nghề nghiệp. Đây là quan hệ yêu đương. Anh có thể làm vậy với tôi. mà"
Một mối quan hệ yêu đương thực sự, không phải là hiện tượng phản chuyển di.
Dowon vô cùng rung động trước sự chân thành mà anh đã cố gắng trốn tránh bấy lâu nay. Không được, anh cố gắng trốn chạy những cảm xúc nảy nở giữa MJ và bản thân mình. MJ đã nhận ra Dowon đang cố lùi bước. Dowon càng lo lắng hơn khi biết rằng mình không thể né tránh được nữa.
"Ý cậu là muốn tôi hẹn hò với cậu sao?"
Trước lời nói của Dowon, MJ khẽ rên rỉ. Như thể Dowon ngay lập tức nhận ra điều cậu ấy muốn.
"Phải. Chính là thế. Chính nó. Tại sao anh không thể nói điều đó, huh?"
"Tôi không thể."
"Bác sĩ."
"Rồi nó sẽ trở thành một mối quan hệ thực sự kỳ lạ."
"Tại sao? Bởi vì tôi là đàn ông? Hay tôi là một tên tội phạm? Hay là bởi vì tôi là một tên khốn ngu ngốc?"
"Không, đừng nói thế."
"Vậy vấn đề là gì?"
"Tôi không hẹn hò với cậu bởi vì tôi thích cậu. Đó không phải là một mối quan hệ dựa trên nền tảng tình yêu. Khi tôi gặp cậu với tư cách là một bệnh nhân, những cảm xúc phức tạp giữa đồng cảm và quý mến đã đan xen và phát triển trong tôi. Có quá nhiều cảm xúc tạp chất đối với một mối quan hệ yêu đương."
"Tôi không quan tâm. Khởi đầu bằng bất kỳ hình thức nào cũng được."
Tại sao cậu không dừng lại. Anh đã từ chối đến mức này thì đáng lẽ cậu phải bỏ cuộc rồi.
Dowon dùng sức gỡ cổ tay mình ra. MJ ngay lập tức bắt lấy anh một lần nữa, nhưng Dowon tiếp tục cố gắng thoát khỏi tay cậu.
MJ ôm anh thật chặt để anh không thể chạy trốn. Dowon đối mặt với MJ với vẻ mặt đã đạt đến giới hạn. Bởi vì anh có nói gì thì MJ cũng cố chấp không nghe.
"Chúng ta mới chỉ làm tình một lần. Đã lâu lắm rồi nên tôi không thể nhớ cảm giác đó là như thế nào. Tôi không biết giới trẻ ngày nay đối xử với đối phương ra sao. Tôi quá lớn tuổi để hẹn hò với cậu và tôi cũng không phải là loại người nhạy cảm. Tại sao cậu không chịu hiểu. Rồi cậu có thể gặp một người khác tốt hơn tôi."
Cổ MJ vang lên tiếng gầm gừ. Cậu cúi đầu trước Dowon.
"Hôn tôi đi."
Đó không phải là mệnh lệnh, yêu cầu hay ép buộc, mà là một lời nhờ vả. Dowon quay đầu đi. MJ nắm lấy khuôn mặt của Dowon, người đã cự tuyệt, và hôn anh một cách cưỡng bức.
"Tôi không thích. MJ, đừng mà."
Dowon cố lùi lại nên MJ càng giữ chặt hơn và tiếp tục hôn. Sau một hồi kháng cự yếu ớt, cơ thể Dowon lần đầu tiên được thả lỏng. Hơi thở bị rối loạn nên anh chỉ bực bội nhìn chằm chằm MJ với yêu cầu dai dẳng.
"Làm đi. Hôn tôi đi, bác sĩ."
"MJ, làm ơn, hãy nghe tôi nói."
"Làm đi, làm ơn."
Dowon im lặng hồi lâu. MJ lại vuốt ve khuôn mặt Dowon lần nữa.
"Làm ơn đi mà."
Đó là một lời cầu xin tha thiết. Dowon, người có đôi mắt dao động vô định trước lời khẩn cầu, cuối cùng cũng cúi đầu xuống. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào vạt ga trải giường nhàu nát.
Một mối tình anh đã trải qua từ trước đến nay không giúp anh giải quyết được tình huống hiện tại. Mối quan hệ của anh và vợ cũ đã tiến triển rất tự nhiên và bình lặng.
Tuy nhiên, tình cảm của anh với MJ mỗi thời mỗi khắc đều quá gấp gáp, nên dẫn tới quá nhiều suy nghĩ. Nếu anh buông thả những cảm xúc của mình mà không thể phân loại chúng ra, chúng sẽ chất đống dưới chân như trầm tích. Rồi một khoảnh khắc nào đó, đôi chân anh sẽ nặng trĩu và khi nhìn xuống, dường như anh đang vật lộn giữa đống bùn lầy.
Nếu đây không phải là tình yêu. Nếu đây thực sự là tình cảm méo mó của một mối quan hệ phản chuyển di. Nếu vậy thì người bị tổn thương nặng nề nhất sẽ là MJ. Vậy tại sao MJ lại cố chấp giữ chặt lấy nó ngay cả khi cậu ấy bị tổn thương?
Rốt cuộc là vì cái quái quỷ gì? Rõ ràng cậu ấy có thể yêu một người khác, nhưng tại sao chỉ có thể là Dowon?
Một lúc sau, Dowon ngẩng đầu lên. Đôi môi run rẩy đáp xuống khuôn mặt đầy sẹo bỏng. MJ cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cậu nghĩ nụ hôn ấy nóng bỏng như thể đang thiêu đốt những vết sẹo.
MJ dùng cả hai tay nắm lấy vòng eo thon nhỏ của Dowon. Cậu có thể cảm nhận được những cơ bắp căng cứng dưới lớp áo sơ mi của anh ấy. Cậu nghĩ điều đó thật tuyệt bởi vì sự căng thẳng của anh ấy khác với cuộc chiến tâm lý trong mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ tư vấn khi bác sĩ cố gắng khai thác trái tim của người kia hoặc tìm hiểu những ý nghĩa ẩn giấu.
MJ hít một hơi thật sâu trước cảm giác ngứa ngáy nơi đầu lưỡi. Cậu đã học cách sử dụng cụm từ "Tôi thích muốn chết" vào những lúc như thế này.
"Anh hãy yêu tôi đi."
Dowon không đáp lại những lời đó. MJ mân mê vòng eo của Dowon. Bàn tay như muốn thuyết phục anh rằng anh ấy là của riêng cậu.
"Tôi chưa bao giờ yêu đương. Và bác sĩ cũng là một chàng trai trẻ mà. Đừng cố gắng già đi một mình."
"Tôi không biết phải nói thế nào để cậu từ bỏ."
"Đừng bỏ cuộc."
"Tôi không phải là người có thể thỏa mãn dục vọng lãng mạn của cậu. Ngay cả khi chúng ta hẹn hò, con người thật của tôi và mộng tưởng về tôi trong bộ phim tài liệu sẽ có sự khác biệt rất lớn. Tôi không đủ tuyệt vời để đáp ứng những ảo tưởng của cậu."
"Tôi đã nhận ra tất cả những điều đó khi chúng ta ở cùng nhau."
"MJ."
"A, tôi muốn phát điên lên. Vậy bác sĩ ghét tôi sao? Đâu phải. Nếu anh phải sắp xếp lại cảm xúc của mình thì có nghĩa là anh đã lún sâu vào tôi. Tôi muốn tiếp tục như vậy thì có vấn đề gì sao? Bác sĩ, anh làm vậy là muốn thấy tôi phát điên đấy à? Phải không?"
Dowon, người không thể trả lời, đã bị MJ đẩy lên giường. Đè lên bụng của Dowon, MJ cúi đầu xuống. Đầu mũi họ chạm vào nhau. Giữ cằm Dowon và cố định đầu anh ấy, MJ cắn mút và nhả đôi môi căng mọng của anh nhiều lần.
Phản ứng của Dowon thật quyến rũ khi yết hầu di chuyển lên xuống để nuốt nước bọt trong miệng. Biểu cảm trên khuôn mặt dễ thương vô cùng vì anh bối rối đến mức không biết phải nhìn đi đâu.
Là một bác sĩ tiếp cận bệnh nhân để nhìn thấu những vấn đề của họ bây giờ lại đang lang thang luẩn quẩn trong những vấn đề của chính mình. Anh muốn giải quyết dứt điểm mối quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Sợ rằng Dowon sẽ tỉnh táo lại và nói rằng mối quan hệ này là sai trái, MJ đã nói chen vào.
"Nếu mối quan hệ này không ổn thì anh có thể dừng lại khi anh muốn. Giống như khi nãy anh nói rằng không còn coi tôi là bệnh nhân nữa. Nếu anh không muốn làm người yêu, đến lúc đó anh cứ nói với tôi là được. Chúng ta hãy thử một lần thôi. Huh? Chuyện đó khó đến vậy sao?"
Hàng mi dài của Dowon run run. Ngay cả đôi môi mà MJ đang ấn xuống bằng ngón tay cái cũng đang run rẩy. MJ nuốt nước bọt khô khốc mỗi khi đầu lưỡi và đôi môi mềm mại của anh chạm vào móng tay cứng ngắc.
Chỉ cần nghĩ đến việc hôn lên đôi môi này với mục đích 'chia sẻ tình cảm vì họ yêu nhau' theo một hướng hoàn toàn khác với lý do 'bởi vì cậu ấy là bệnh nhân nên anh chấp nhận' đã khiến MJ không thể kìm được cảm xúc dâng trào. Dường như toàn thân cậu sẽ lập tức phát run vì hưng phấn.
Cách Dowon ngắm nhìn người yêu của mình, cách anh ấy nói chuyện với cậu, những suy nghĩ khi hôn cậu, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến MJ phát điên lên.
Anh ấy vẫn sẽ ngọt ngào như bây giờ chứ? Hoặc là bất ngờ hơn, anh ấy muốn dẫn dắt vì là một người đàn ông và lớn tuổi hơn. Cả hai trường hợp đều không thể đoán trước được.
Bởi vậy, khi Dowon đang suy nghĩ nghiêm túc trong khi cụp mi xuống, cuối cùng cũng ngước lên và chạm mắt cậu, MJ đã không thể kìm nén được sự hồi hộp của mình.
Đôi mắt của Dowon cũng đen láy như mái tóc của anh ấy. Đồng tử ánh màu đỏ nhạt chỉ nhìn kỹ mới có thể nhận ra.
Bởi vì tròng mắt đen nên rất khó để xác định độ sâu của cảm xúc. Ánh mắt thực sự giống như anh giả vờ không có chuyện gì. Ánh mắt đã quen với kìm nén cảm xúc và rất giỏi trong việc ẩn mình khỏi bị phát hiện.
Đôi mắt ấy bộc lộ sự chân thành bằng cách trút bỏ lớp cảm xúc bị che giấu và đè nén. Đối mặt với những tiếng lòng thổ lộ của MJ, có vẻ như bây giờ anh không thể giấu giếm được nữa.
"... hẹn hò."
MJ không thể rời mắt khỏi đôi môi vừa thốt ra những lời lạ lẫm. Cậu luân phiên nhìn đôi môi sưng vù và đôi mắt đen của anh ấy. Tuy rằng tâm tình vẫn còn hỗn loạn và lo lắng nhưng bây giờ có lẽ anh ấy đã chọn đối đầu trực diện, như thể không còn đường lui.
"Nếu tôi hẹn hò cậu một cách chân thành, tôi sẽ không còn là bác sĩ của cậu nữa. Liệu cậu có ổn không?"
MJ nuốt khan.
"Vâng. Xin hãy làm như vậy."
"Điều đó có nghĩa là tôi không thể chữa khỏi bệnh cho cậu."
"Sau này tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề đó."
"Sau này sẽ là quá muộn."
"Bác sĩ, đối với tôi mà nói, vấn đề của anh còn quan trọng hơn."
"... MJ."
"Điều quan trọng hơn là bác sĩ trực tiếp nhìn nhận tôi chứ không phải nhìn một bệnh nhân."
Ánh mắt dao động của anh bắt đầu bình tĩnh lại từng chút một. Ánh mắt ướt át ngọt ngào nhìn thẳng vào MJ như thể Dowon đã bắt đầu từ bỏ cương vị 'bác sĩ'.
Khác với trước đây khi anh chỉ coi MJ như một đối tượng để hiểu. Ánh mắt hiệu tại là để thấu hiểu tâm trí rối rắm tình cảm của MJ.
Đó là đôi mắt của một người không thích nhiều người. Chỉ dành cho duy nhất một người. Độ sâu mà chỉ một người mới có thể nhìn thấy. Đó là cảm xúc duy nhất mà không ai có thể chia sẻ cùng một lúc.
"Bởi vì tôi không tự tin nên tôi sợ anh sẽ muốn bỏ cuộc sớm."
Đó là lần đầu tiên trong đời Dowon thấy một người nào đó khao khát mình đến thế. Nếu anh đẩy MJ ra khỏi đây, anh sợ cả đời này mình sẽ không bao giờ nếm trải được những trải nghiệm và cảm xúc như vậy nữa. Vì vậy, Dowon đã thốt ra một câu trả lời bất ngờ.
"Chúng ta có thể thử. Nếu không có gì phải e sợ."
Thay vì chạy trốn hay bỏ cuộc như cuộc sống trước đây, giờ anh đã lựa chọn tiến lên một bước. Cứ đi về phía trước theo lời cậu ấy nói, và nếu nhận ra mình đã đi sai đường thì lúc đó anh bỏ cuộc không phải là ổn hay sao?
Anh muốn thoát khỏi thói quen buồn tẻ khi mỗi sáng thức dậy theo một cách giống nhau, mặc bộ quần áo vừa giặt xong và dừng xe dưới đèn giao thông bị hỏng rồi đến làm tại viện nghiên cứu.
Anh muốn thay đổi. Cho dù đó là tình yêu hay bất cứ thứ gì, nếu có thể khiến cuộc sống của anh tốt hơn một chút, thì dù đối phương là MJ cũng không có gì phải lo lắng.
Suy nghĩ này đã thay thế cho lý do tại sao anh ấy ngần ngại thể hiện tình cảm với MJ, không phải vô số từ bổ nghĩa như vì cậu ấy là đàn ông, vì cậu ấy là tội phạm và vì cậu ấy là bệnh nhân.
Dowon trong vai trò bác sĩ. Dowon với tư cách là một nhà tâm lý học. Mối quan hệ duy nhất tồn tại vì con người thật của đối phương chứ không phải một người gắn kèm những từ bổ nghĩa.
Chính mối quan hệ đó đã cho phép Dowon ở bên cạnh cậu ấy, bất chấp các quy tắc và áp bức xã hội, luật pháp và sứ mệnh nghề nghiệp, trách nhiệm và nghĩa vụ.
"Tôi sẽ thử. Có ổn không nếu tôi chấp nhận cậu với tình cảm như thế này?"
MJ hiểu câu trả lời của Dowon. Đó chính xác là câu trả lời MJ muốn.
"Thế là đủ rồi."
Chưa đủ. Sẽ không có hồi kết cho mối quan hệ kỳ lạ này.
Dowon rất lo lắng và MJ thậm chí còn không xem xét điều đó. Hai con người có xuất phát điểm khác nhau đã cho thấy sự khác biệt lớn trong suy nghĩ đón nhận chữ 'yêu'.
"Tôi sẽ cố gắng, nhưng nếu nó thực sự không hiệu quả, thì đến lúc ấy MJ, cậu cũng phải thừa nhận điều đó."
"Đừng nói trước như thể anh sẽ bỏ cuộc ngay lập tức vậy."
"Cậu nhất định sẽ hối hận."
"Vậy anh đang hối hận sao?"
..... Bất luận là lựa chọn MJ hay từ bỏ cậu ấy, anh đều sẽ hối hận. Nếu đó là quyết định mà đằng nào anh cũng sẽ hối hận, thì lựa chọn làm chẳng phải vẫn tốt hơn là không làm hay sao?
"... Tôi không biết nữa."
Đối mặt với giọng nói thiếu tự tin, MJ vẫn nở nụ cười trên môi.
"Vậy là được rồi. Chỉ cần anh không miễn cưỡng quyết định là đủ rồi. Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
MJ nhẹ nhàng ấn hạ bộ sưng phồng của mình vào háng Dowon. Hơi nóng hừng hực truyền đến người anh. Dowon chậm rãi chớp mắt trước cảm giác kỳ lạ. Đôi môi họ không chỉ liếm mút mà còn hòa trộn vào nhau, liên tục cắn nhả, hòa cùng hơi nóng như lửa đốt từ hạ bộ.
"Tôi không biết."
"Tôi muốn làm."
"Không khác gì trước đây, phải không?"
"Chắc chắn là không giống."
"Tôi không biết điều gì đã thay đổi."
"Tâm trạng của bác sĩ đã thay đổi."
"Nó thay đổi như thế nào?"
"Tôi nghĩ tôi phát điên mất."
"Sao cơ?"
"Tôi phát điên lên vì sợ người khác biết về bộ dạng như thế này của bác sĩ."
MJ thè lưỡi về phía Dowon, người đang không hiểu.
Dowon do dự một lúc, nhưng rồi rất nhanh dùng môi mút lấy lưỡi cậu.