Dowon bước vào trong tòa nhà. Nhân viên bảo vệ lễ phép chào Dowon rồi mở cửa. Khác với quang cảnh đường xá nhạt nhòa, bên trong nhà hàng lại ngập tràn ánh đèn cam ấm áp.
Thức ăn với chanh tươi rắc trên pho mát đậm đà có hương vị mạnh mẽ. Các phụ kiện trang trí bằng lá nguyệt quế và vỏ quế trên chiếc bàn kính tạo ra sự hài hòa với khăn trải màu ngà, thoạt nhìn có vẻ chật hẹp nhưng lại cho phép trò chuyện riêng tư với đối phương.
Nhạc jazz với giai điệu violon hòa cùng nhịp điệu chậm rãi của các nhạc cụ gõ đã tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng và đáng yêu khắp nhà hàng. Tiếng đàn ông và phụ nữ nhìn nhau và khẽ cười có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi. Cô ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn Dowon, người đã được nhân viên dẫn đến bàn.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu nâu đỏ và lớp trang điểm nhẹ nhàng. Một chiếc áo voan trắng, một chiếc váy len dài đến đầu gối và một đôi giày cao gót màu đen. Chiếc áo khoác dài màu lục phủ qua vai thể hiện một người phụ nữ tự tin và sành điệu, có thể phối hợp khéo léo cả những trang phục màu đậm.
Dowon ngồi đối diện với cô và tháo khăn quàng cổ. Anh cởi áo khoác và vắt lên lưng ghế. Ngay cả trong lúc đó, người phụ nữ cũng không nói gì.
"Đã lâu rồi không gặp. Dạo này em thế nào?"
Dowon mở lời trước, sau đó người phụ nữ gọi món với người phục vụ. Cô vén một bên tóc ra sau tai.
"Ừ, em vẫn ổn. Sắc mặt anh Dowon trông không được khỏe lắm. Anh phải ăn uống đàng hoàng vào đấy."
"Anh đã ăn rất ngon. Chỉ là gần đây vì bận rộn công việc quá nên anh không ăn đầy đủ thôi. Đúng hơn là thế này."
Dowon đưa chiếc túi mua sắm mà anh đã mang đến cho người phụ nữ. Cô nhận lấy hai chiếc túi trên bàn. Bên trong là một con robot biến hình từ bộ phim hoạt hình nổi tiếng gần đây, rất khó mua ngay cả khi anh phải xếp hàng chờ đợi ở siêu thị. Một chiếc túi khác chứa một lá thư được niêm phong cẩn thận cùng với một chiếc váy từ thương hiệu quần áo trẻ em yêu thích của các bà mẹ.
"Em sẽ trực tiếp đưa cho Hwa-hyang."
"Anh rất muốn vậy nhưng Giáng sinh đã qua rồi. Lần sau khi đến thăm con thì anh sẽ mang theo món quà tốt hơn."
"Vâng. Cảm ơn anh đã quan tâm. Hwa-hyang chắc sẽ thích lắm. Em sẽ bảo con bé gọi điện lại cho anh sau để nói cảm ơn bố."
Người phụ nữ không cảm thấy tiếc hay không hài lòng khi không nhận được quà cho riêng mình. Thay vào đó, cô còn tỏ ra thoải mái hơn, bởi vì cô không có ý định sẽ nhận món quà của Dowon.
Người phục vụ mang ra món salad khai vị trộn với giấm lên men và bánh mì. Trong lúc đó, cô lại ngắm nhìn Dowon. Hình như anh đã gầy đi một chút, khuôn mặt trở nên thon nhỏ hơn. Đường nét xương hàm hiện rõ trên góc mặt nghiêng khi anh nhìn chằm chằm vào ly nước mà người phục vụ đang rót.
Mặc dù vóc dáng anh cao nhưng phong thái không tốt lắm, đem lại cho người ta cảm giác chỉ cần anh giảm cân một chút cũng rất nguy hiểm. Làn da rất trắng và nước da nhợt nhạt trông không được khỏe mạnh cho nên cảm giác bất ổn lại càng tăng gấp bội.
"Anh không biết em ngạc nhiên thế nào khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát đâu."
Nhìn người phụ nữ ăn salad và bánh mì, Dowon khẽ thở dài và nói, "À."
"Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Như em thấy đấy, anh vẫn ổn."
"Có thật không? Em có thể tin tưởng được không đây?"
"Tất nhiên rồi. Tại sao anh phải nói dối về chuyện đó chứ? Nếu có vấn đề gì thì anh đã đến bệnh viện rồi. Và anh sẽ không thể đến được đây sau khi nhận được cuộc gọi của em."
"Không biết có phải do anh Dowon rất giỏi giấu giếm những chuyện vậy hay không."
"Anh không có gì giấu giếm cả. Anh thực sự ổn."
"Em không thể hiểu nổi. Anh đã nghỉ việc ở Cục Cảnh sát Quốc gia rồi nhưng sao lại tiếp tục vướng vào những chuyện như vậy cơ chứ?"
"Phải rồi. Anh cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy nữa."
"Không phải anh cố ý giấu em đấy chứ?"
"Đương nhiên là không phải vậy."
"Chuyện lần trước cũng thế, vì lẽ đó mà chúng ta và Hwa-hyang đã rời xa nhau."
Dowon im lặng trước cách cô ấy thẳng thắn đề cập đến những câu chuyện nhạy cảm. Cô chỉ tập trung ăn salad và bánh mì trên đĩa của mình để không nhìn Dowon.
"Dường như anh Dowon liên tục trải qua những điều tồi tệ sau trở về Hàn Quốc. Ban đầu, anh đâu có ý định làm việc trong lĩnh vực này và anh còn muốn trở thành một giáo sư cơ mà. Em cảm giác như mọi thứ đều không thuận lợi kể từ khi anh quay về đây."
Nếu là trước đây thì anh sẽ ôm lấy bờ vai tròn và tựa đầu cô vào ngực anh, nhưng lần này Dowon không làm bất kỳ hành động an ủi nào cả.
Vấn đề của một người mẹ đơn thân trong việc nuôi dạy con cái quá phức tạp và nhạy cảm đến mức anh không thể nói xin lỗi hay động viên cô ấy. Anh có thể sẵn sàng đón nhận những cảm xúc nhạy cảm một cách bất công để giúp cô ấy tháo gỡ những khúc mắc được âm thầm tích tụ trong lòng.
"Anh sẽ xử lý tốt chuyện đó để không ảnh hưởng đến em và Hwa-hyang theo bất kỳ cách nào."
"Vấn đề không phải vậy. Anh Dowon cần được an toàn. Anh không cần bận tâm đến em và Hwa-hyang đâu."
"Cá nhân anh đã nhờ cảnh sát rồi. Họ sẽ bảo vệ em và gia đình em cho đến khi chuyện này kết thúc."
"Sớm biết vậy thì chúng ta đã không về Hàn Quốc rồi. Ở Mỹ cũng rất tốt."
"Chuyện cũng đã qua rồi mà."
"..."
"Anh sẽ cẩn thận để em và Hwa-hyang không bị tổn thương. Anh rất xin lỗi. Bởi vì anh chỉ có thể làm được đến mức này thôi."
"...."
Nước mắt rơi xuống món salad. Dowon đặt hai bàn tay run rẩy lên đầu gối. Vốn dĩ cô ấy là một phụ nữ hay khóc. Mỗi lúc như vậy, anh đều nhìn thẳng vào mắt cô và dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt. Lần này anh cố gắng không làm vậy, hai bàn tay nắm lấy đầu gối. Dowon không thể biểu lộ nỗi hối hận của mình và quay mặt đi nơi khác. Thật khó để nhìn thẳng vào cô ấy.
"Anh Dowon thực sự là một người rất tốt."
Nhìn sương đọng trên cửa sổ, Dowon nhàn nhạt trả lời.
"Em còn là một người tốt hơn."
"Nếu anh Dowon yêu người khác, có lẽ em sẽ rất ghen tị. Em thường hối hận sau khi ly hôn với anh. Đáng lẽ em nên chịu đựng lâu hơn chút nữa? Em có nên tiến tới và nói rằng mình vẫn ổn? Em xin lỗi vì khi đó đã không thể làm bất cứ điều gì vì quá sợ hãi."
"Không. Anh không gặp em để nhìn thấy em khóc như thế này. Vì muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em nên anh mới đến đây mà."
"Ha ha, anh để dành những lời này mà nói với người anh yêu đi."
"..... Em."
"Em không biết. Em xin lỗi. Bởi vì trông anh kỳ lạ quá."
Dowon bấu lấy vải quần. Anh dán mắt vào khung cửa sổ để không nhìn thấy người phụ nữ đau khổ mà không được an ủi. Anh không thể nói một cách tử tế, chỉ đối xử lịch sự với người mà anh từng yêu thật lòng.
Những nỗ lực của họ không tạo ra bất kỳ cơ hội nào. Người phụ nữ biết rõ ý nghĩa của việc Dowon tránh ánh mắt của cô ấy hơn anh nghĩ. Theo bản năng, cô cũng biết rằng không thể dễ dàng tái hợp với Dowon dù thế nào đi chăng nữa.
Dowon yêu phụ nữ và trẻ em, nhưng đó là một loại nghĩa vụ. Anh ấy sẽ không dâng hiến bản thân mình cho một người vô tâm.
"Phải."
Đôi môi của Dowon, vốn đã khép lại, mở ra một cách thận trọng. Anh vốn luôn lảng tránh ánh mắt của người phụ nữ, giờ quay đầu lại và nhìn thẳng vào cô.
"Anh nghĩ anh sẽ không thể liên lạc với em trong thời gian tới. Anh đến đây để nói điều đó. Nếu có tin tức về anh từ cảnh sát như lần này thì em cũng không cần quá bận tâm đâu. Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ liên lạc với em. Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng."
Những giọt nước mắt đã ngừng chảy của người phụ nữ lại tuôn trào. Người đàn ông cùng trường đại học mà cô gặp gỡ và đem lòng yêu say đắm, đã ưu tiên những trách nhiệm mà anh phải gánh vác khi trưởng thành hơn là những cảm xúc yêu đương vụng về.
Cô có nên biết ơn thái độ đối xử của anh ấy để khiến cô không còn gì lưu luyến hay không? Cô không thể giải thích cảm giác trống rỗng này khi người đàn ông mà cô cho rằng sẽ chỉ yêu mình đến hết cuộc đời, giờ đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Tình yêu mà cô nhận được từ Dowon giống như lời bài hát lỗi thời, cứ đeo bám theo sau người phụ nữ. Dowon đã dạy cô biết thế nào là tình yêu, nếu bỏ lỡ anh thì thật đáng tiếc. Có lẽ dù sống cả đời, cô cũng sẽ không bao giờ gặp lại một người đàn ông như Dowon. Một người với tình yêu thuần khiết.
"Đây là món bít tết mà các vị đã gọi."
Một miếng bít tết tái được đặt trên chiếc đĩa trắng. Rượu vang đỏ từ một nhãn hiệu cổ điển được rót vào chiếc ly cao. Dowon nâng ly rượu lên.
"Chúc mừng năm mới."
Anh ấy có người nào khác quan trọng hơn cô sao? Anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó đâu phải thói quen của Dowon. Anh cứ nhìn ra ngoài như thể đang chờ đợi người mình thích. Anh ấy chưa bao giờ làm thế khi ở bên cạnh cô. Tại sao Dowon lại nhìn ra ngoài cửa sổ khi ở bên cô? Có ai khác đang chờ anh ấy sao?
Thật buồn bã khi nhìn thấy ngón áp út của Dowon không còn hằn lại dấu nhẫn, vì vậy cô chỉ cắt miếng bít tết vô tội thành từng miếng nhỏ.
***
Sau bữa tối chỉ kéo dài hai giờ, Dowon đến ga tàu điện ngầm. Khi người phụ nữ hỏi, "Anh Dowon muốn đi uống trà không?" anh đã tạm biệt cô ấy lần cuối với câu trả lời, "Không cần đâu. Vì anh nghĩ rằng mình sẽ nhớ lại những kỷ niệm tồi tệ mất."
Trong bữa ăn, Bin Yum đã gửi tin nhắn cho Dowon. Anh kiểm tra thông báo sau khi rời khỏi nhà hàng. Cô ấy báo cho anh kết quả của việc liên lạc với trường đại học Hoa Kỳ nơi Dowon theo học.
[Bên tôi đã chính thức yêu cầu hợp tác điều tra nên chúng tôi có thể nhận được tất cả các hồ sơ tư vấn của anh.]
Ngoài ra còn có ghi chú bổ sung rằng hầu hết các buổi tư vấn tâm lý ở Mỹ đều được sử dụng cho nghiên cứu học thuật nên thông tin bệnh nhân đã được ẩn danh hoặc giấu tên nên cảnh sát có thể nhận được hồ sơ nghiên cứu mà không cần các thủ tục phức tạp.
Dowon từ từ thở ra. Sau khi cân nhắc sự chênh lệch múi giờ, dường như anh có thể kiểm tra dữ liệu ngay lập tức vào sáng mai. Dowon, người sắp trở về nhà và chuẩn bị công việc cho ngày mới, đột nhiên dừng bước. Cầu thang dẫn đến ga tàu điện ngầm bị uốn cong một góc trước mắt anh. Dowon do dự không muốn về nhà.
Anh không muốn trở về căn phòng hình hộp chữ nhật trống rỗng mà ngay cả một món đồ nội thất cũng không có. Thật đáng sợ khi trở về một nơi mà không có bữa ăn ấm áp và không có ai chào đón anh. Trong căn phòng nhỏ hẹp, bóng tối dường như biến thành họng súng và ghì vào miệng anh.
Dowon lắc đầu. Sau khi gặp lại vợ cũ và thông báo rằng anh sẽ không liên lạc nữa dường như đã làm trái tim xáo trộn nhiều hơn anh tưởng. Nếu anh cứ ôm tâm tình hỗn độn này về nhà thì tâm trạng sẽ lại vô cùng u uất.
Sau khi quan sát xung quanh, Dowon tìm thấy một quán bar và bước vào. Chỉ có hai bàn có khách và xung quanh quầy nơi bartender đang đứng không có ai cả. Anh cảm thấy bối rối vì vốn không thích những nơi như thế này. Nhưng ngay khi nghĩ tới việc đi thẳng về căn nhà trống trải, anh lại không thể rời đi. Thay vào đó, anh chọn uống rượu say mà không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Dowon ngồi ở quầy bar, vừa nhìn xung quanh vừa cởi khăn quàng cổ. Bartender thân thiện đáp lại trước hành vi mà bất cứ ai nhìn thấy cũng nhận ra anh ấy đang bối rối.
"Chắc đây là lần đầu tiên anh tới đây."
"Vâng. Tôi nên gọi loại đồ uống nào đây?"
"Anh muốn uống loại rượu gì?"
"Ừm, cậu có thể cho tôi loại nào nhẹ thôi được không?
"Cocktail được chứ?"
"Được, không sao."
"Tôi sẽ pha chế cho anh một ly từ rượu Gin."
Anh quan sát thanh niên trẻ tuổi quấn chiếc tạp dề đen quanh eo đang rót rượu vào bình lắc. Có thể là do ánh sáng, hoặc nó vốn có màu nhạt, mái tóc thẳng vàng hoe kia khiến anh liên tưởng đến một chú cún con. Các đường nét của cậu ấy không quá sắc sảo, có lẽ sẽ rất thu hút những cô gái trẻ ngày nay. Chiếc kính gọng đen được đeo có lẽ không phải vì thị lực kém mà vì thời trang.
Dowon chưa bao giờ nhìn chăm chú một người đàn ông như vậy. Anh quan sát những cử chỉ của bartender pha trộn tất cả và rót rượu vào ly, đến mức anh thậm chí còn không biết đồ uống và đồ ăn nhẹ đã được đặt trước mặt mình.
"Anh cứ nhìn như vậy khiến tôi lo lắng lắm đấy. Suýt chút nữa là tôi mắc sai lầm rồi."
Dowon cười khúc khích. Khi mọi người ở viện nghiên cứu nói rằng đôi khi họ muốn uống rượu một mình, anh cũng muốn một mình đến quán bar nhưng lại chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nói chuyện phiếm với Bartender ở một nơi như thế này.
Mặc dù Bartender có thể mệt mỏi và phát ngán khi phải nghe nhiều câu chuyện khác nhau, nhưng đây là một nơi thoải mái và dễ chịu cho những người cần tìm một bạn nhậu để đồng cảm mà không cần giao tiếp lịch sự rườm rà. Dowon nhấp một ngụm rượu vàng lấp lánh. Cổ họng anh nóng lên. Nó giống loại rượu có nồng độ cồn cao nhưng khi uống lại rất êm dịu.
"Những người đến nơi này thường nói về chuyện gì vậy?"
Bartender lau bàn tay ướt vào tạp dề và mở to mắt. Không biết là có ý gì, người đàn ông nhìn chằm chằm Dowon và lập tức mỉm cười.
"Họ nói về chuyện hẹn hò, phàn nàn về ông sếp ở công ty và nhiều thứ khác như tình dục và các mối quan hệ."
"Đó toàn là những chuyện riêng tư mà."
"Vâng. Họ thường kể những chuyện muốn nói mà không thể thổ lộ cùng ai. Giống như khu rừng tre ấy."
"A."
"Chẳng phải anh tới đây vì cũng có chuyện phiền não hay sao?"
Dowon mân mê ly rượu. Có quá nhiều chuyện phiền não đến nỗi anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Anh cũng không biết liệu có thể kể những chuyện đó cho một chàng trai trẻ xa lạ hay không.
Một chàng trai trẻ.
Dowon đặc biệt nhớ đến một chuyện khó nói với những người xung quanh. Về một người đàn ông trẻ tuổi. Anh cứ nhớ mãi đến người đó, lặng lẽ mân mê chiếc ly bằng đầu ngón tay. Rốt cuộc thì người đó chính là lý do khiến cuộc sống thường nhật của anh trở nên phức tạp. Sau khi uống thêm một ngụm rượu, Dowon ngập ngừng hỏi.
"Giới trẻ ngày nay yêu đương như thế nào vậy?"
Thật ra anh không chắc đây có phải là vấn đề tình yêu hay không. Hai người họ không hẹn hò nhưng đã phát sinh quan hệ. Anh đã nói mình thích làm tình nhưng câu nói đó chỉ là cái phanh để kìm hãm MJ chứ không phải vì anh thực sự thích chuyện đó.
Vì muốn ở bên cạnh cậu ấy mà cho phép quan hệ đồng giới, rốt cuộc anh đã nghĩ cái gì thế? Mặc dù đó không phải là tình yêu, nhưng liệu anh có muốn làm điều gì đó tương tự như yêu đương không? Với MJ?
"Vâng? Chuyện yêu đương ấy à?"
Người phục vụ khá ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ và hỏi lại. Dowon thầm đau khổ trong lòng, tự hỏi liệu hẹn hò ở tầm tuổi này có bị coi là ngoại tình trong mắt người khác hay không.
"... Phải, tình yêu."
Anh lầm bầm với giọng không mấy tự tin và điều đó chỉ khiến trong tâm trí càng trở nên rối loạn. Từ "yêu đương" khá xa lạ ngay cả với chính anh. Không có từ ngữ nào có thể định nghĩa được mối quan hệ của anh ấy với MJ. Mối quan hệ thân thiết để gọi là bạn bè hay người quen nhưng lại gây mâu thuẫn khi họ hôn nhau và làm tình.
Một mối quan hệ dựa trên nền tảng tình cảm và nỗi ám ảnh nên anh quyết định phân loại là vấn đề tình yêu. Nghĩ vậy, Dowon tự hỏi liệu MJ thực sự có tình cảm yêu đương với anh không, hay anh chỉ nên coi chuyện lần đó là một loại hành vi tình dục cởi mở như những người trẻ tuổi có 'tình một đêm' tại club hoặc quán bar.
Anh quyết định hỏi bartender có vẻ trạc tuổi MJ. Đàn ông ở độ tuổi đó nghĩ thế nào về tình dục? Cậu ấy ngây người nhìn Dowon rồi mỉm cười như thể cảm thấy rất thú vị.