Dowon bắt đầu suy nghĩ lại về tình dục. Đối với Dowon, tình dục là một loại nghĩa vụ. Không có hành động nào trực tiếp và gợi cảm hơn tình dục trong việc làm cho người thân yên tâm và tin tưởng.
Người phụ nữ anh yêu thường đòi quan hệ trước. Cô ấy là một người trầm tính và chu đáo, nhưng cũng rất nhạy cảm và hay lo lắng. Trước khi gặp Dowon, cô dường như đã chịu rất nhiều áp lực trong việc hẹn hò. Cô ấy từng thú nhận rằng có những gã đàn ông ép cô phải dang rộng đôi chân mặc kệ cô có muốn hay không. Vì vậy, Dowon nghĩ rằng cô ấy sẽ ghét quan hệ tình dục.
Cô thẳng thắn nói rằng Dowon không giống như những gã khốn trước đây, cho nên nếu là người như anh thì cô có thể an tâm kết hôn. Nhưng ngay cả sau khi kết hôn, người phụ nữ thường căng thẳng vì Dowon vẫn không tỏ ra ham muốn mình. Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên đã nổi giận vô cớ với anh.
Dowon sẽ xin lỗi người phụ nữ bất cứ khi nào điều đó xảy ra. Ôm và vuốt ve. Người phụ nữ dường như đã thấu hiểu phần nào khi anh nói xin lỗi, vì bận rộn với công việc nên không thể quan tâm đến cô ấy. Nhưng không, Dowon đã nhầm.
Ngay cả khi Dowon không muốn, người phụ nữ vẫn đòi quan hệ tình dục. Cô ấy kéo Dowon, người về nhà vào những đêm khuya khoắt với khuôn mặt mệt mỏi, và cởi bộ đồ ra khỏi cơ thể chưa được tắm rửa của anh. Cô mút vú Dowon để làm cho anh hưng phấn và thậm chí xóc dương vật và tự nhét vào bên trong mình.
Những lúc như vậy, Dowon rơi vào ảo tưởng rằng mình không phải đàn ông, không phải một người chồng hay một chủ thể có nhân cách. Toàn bộ cơ thể anh dường như đã trở thành một chiếc dương vật. Người vợ trước mặt anh như thể đang thủ dâm bằng cách nhét dương vật vào trong và nhún hông cho đến khi thỏa mãn.
Cảm thấy bản thân bị dồn ép, Dowon muốn cô ấy dừng lại. Mỗi lần như vậy, móng tay cô sẽ lại cào vào vai, ngực hoặc bụng anh. Người phụ nữ nhìn xuống Dowon và nói: "A, thích quá!" Không rõ là cô ấy thực sự thích Dowon hay thích sự kích thích tình dục ép buộc.
Vì vậy, Dowon đã cố gắng tránh xa tình dục ở một mức độ nào đó. Anh cho rằng không cần phải dính dáng vào cái thứ tình dục khó lòng thỏa mãn người khác. Thật kinh khủng khi bản thân bị đối xử như một chiếc dương vật khổng lồ. Anh không muốn lặp lại điều đó một lần nào nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình dục là một phương tiện để thể hiện bản thân. Vì đời sống tình dục là điều thầm kín, không dễ dàng để tiết lộ. Những lời muốn nói có thể được biểu đạt bằng nét mặt, cử chỉ, giọng điệu và ngôn ngữ. Không cần phải thể hiện ra bằng tình dục cho người khác thấy.
Vấn đề là những tiêu chuẩn của người khác hoàn toàn không áp dụng cho MJ.
Dowon mở mắt và thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Ánh sáng êm dịu đang chiếu qua khung cửa sổ. Cho dù không nhìn đồng hồ, anh vẫn biết trời đã rạng sáng theo bản năng. Dowon, người sắp ngồi dậy vì tự hỏi mình đã ngủ bao lâu, chợt do dự. MJ đang ngủ bên cạnh anh. MJ đang ngủ. Dowon cảm thấy thật lạ lẫm vì động từ "ngủ" khá không phù hợp với MJ.
Anh thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra dáng vẻ MJ ngủ thoải mái bên cạnh một ai đó. Ngay cả khi cậu ấy ngủ thiếp đi, anh nghĩ rằng chỉ một cử động nhỏ nhất cũng sẽ khiến MJ mở mắt tỉnh dậy ngay lập tức.
Trái với dự đoán, MJ không hề cảm nhận được động tĩnh sột soạt của Dowon ở bên cạnh. Với đôi mắt nhắm nghiền, MJ trông rất điềm tĩnh. Khóe mắt sắc lạnh giờ thật dịu dàng. Ngay cả các vết sẹo bỏng kéo dài trên trán và tai, vốn để lại ấn tượng mạnh mẽ, giờ cũng trông mềm mại.
Cơ bắp bả vai và ngực, thường căng cứng một cách đáng sợ, dường như mềm ra vì được thả lỏng. Cảnh tượng cậu ấy mở hé miệng và khẽ thở đều đều trông ngây thơ như một đứa trẻ.
Dowon muốn đưa tay chạm vào sống mũi cao cao, nhưng rồi dừng lại. Thay vì trực tiếp chạm bằng đầu ngón tay, anh dành thời gian để chậm rãi nhìn xuống khuôn mặt và cơ thể cậu. Sau đó, như thể nhớ tới điều gì đó, anh đột nhiên quay đầu đi với khuôn mặt đỏ bừng.
Dowon thở dài nhiều lần. Anh còn lấy tay gãi sau đầu và day hai bên trán. Anh từ bỏ việc ngủ lại vì không thể bình tĩnh cho dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Dowon cẩn thận rút chân ra khỏi chăn. MJ trở người khi chiếc giường kêu cọt kẹt.
Dowon quan sát MJ với một chân hạ xuống dưới giường. May mắn thay, tiếng thở đều đều không thay đổi và đôi mắt đặc biệt phát sáng giữa màn đêm cũng không nhìn thấy. Chân còn lại cũng được hạ xuống. Anh nhặt chiếc quần dưới sàn lên và mở cửa. Trước khi cửa đóng lại, anh xác nhận cái gáy tròn trịa của MJ vẫn không xê dịch.
Dowon bước xuống cầu thang và mặc quần vào. Tuy anh vẫn đang cởi trần nhưng giờ quay lại tầng hai để lấy thêm áo thì không hợp lý lắm nên anh quyết định mặc kệ. Dowon đi vào bếp và mở cửa tủ lạnh để lấy nước đóng chai trong khi nhìn vào bức tường dán đầy bản đồ. Anh uống trực tiếp từ chai nước lớn vì không biết cốc để ở đâu.
Uống nước xong, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Không biết vì rạng sáng hay là ngủ rất sâu vì cơ thể mệt mỏi mà sau khi tỉnh dậy anh cảm thấy rất sảng khoái, đầu óc cũng minh mẫn. Khi có thể suy nghĩ rõ ràng và chính xác về mọi thứ, Dowon xấu hổ và hối hận đến nỗi không thể ngẩng mặt lên.
"Mình điên rồi."
Những lời chửi thề bản thân tuôn ra như tiếng lầm bầm. Anh sờ tay lên mặt. Lòng bàn tay cầm chai nước vừa lấy ra khỏi tủ lạnh lạnh ngắt.
"... Thực sự là điên rồi."
Dowon không bỏ tay xuống khỏi mặt cho đến khi lòng bàn tay lạnh lẽo chuyển sang hơi ấm như nhiệt độ cơ thể anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng rồi tái nhợt. Anh cắn chặt môi dưới và nuốt nước bọt khô khốc.
Những chuyện không nguôi gần đây chợt hiện lên trong đầu và khiến Dowon bận tâm. Từ câu hỏi 'tại sao' cho đến 'làm thế nào'. Chết tiệt. Anh không thể đổ lỗi cho MJ. Anh thậm chí không nghi ngờ rằng ba nữ thần số phận đã đan sai sợi tơ vận mệnh, hoặc đã uống rượu.
(3 chị em Moirai - những nữ thần sắp đặt vận mệnh của vạn vật trên thế gian theo thần thoại Hy Lạp. Họ cắt đứt những sợi tơ sinh mệnh để tước đoạt đi mạng sống, kéo tơ để dệt nên cuộc đời cho một người và cuốn chúng vào guồng quay thần - tượng trưng cho tất cả quá khứ của mọi sinh linh.)
Chuyện lần này không phải là mục đích hay âm mưu của ai đó, cũng không phải do số phận sắp đặt. Tất cả đều do Dowon tự quyết định. Anh đã làm ra những việc mà bản thân không thể đảm đương nổi, giờ lại vắt óc nghĩ về những chuyện ngu ngốc ấy mà không biết phải làm sao.
Những lời đe dọa mà vợ con anh có thể nhận được, những nghi ngờ liên quan đến cái chết của đồng nghiệp cũ, vai trò 'nhân chứng duy nhất bị mất tích' của Dowon, Cha và Crack, việc điều trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của MJ và thậm chí cả việc làm tình với cậu ấy.
Anh không thể tìm thấy nút thắt đầu tiên để bắt đầu gỡ từng cái một. Đặc biệt, đầu ngón tay của anh cứ run rẩy vì mối quan hệ thể xác với MJ. Anh không biết phải đối mặt cậu ấy như thế nào.
"Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."
Nếu không làm vậy thì có lẽ anh sẽ không thể điều trị đúng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của MJ.
"Tôi ghét điều đó."
Dowon ngẩng đầu lên khi cảm thấy da của ghế sofa lõm xuống. MJ tiến lại gần và nắm lấy cằm của Dowon. Dowon ảo tưởng rằng trái tim mình đã rơi xuống vực và sau đó đập trở lại. Cằm anh nghiêng đi. Xúc cảm mềm mại quấn quanh đôi môi anh.
Nụ hôn của MJ ngọt ngào như một người tình. Cậu ấy hoàn toàn say mê hôn Dowon trong bộ dạng trần truồng mà không mặc gì.
"Mới sáng sớm mà anh đã lại nghĩ lung tung rồi."
MJ mắng Dowon. Dowon không thể nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Ừm, cậu mặc quần áo vào trước đi."
"Hả? Sao anh lại cư xử như thế này trong khi anh đã nhìn thấy tất cả?"
"..... Mới sáng sớm mà cậu đã tràn đầy sinh lực."
"A, cái đó sao. Nó thành ra vậy đấy."
MJ cúi người xuống, bắt lấy tay Dowon và đưa đến háng cậu. Cảm giác mềm mại trong tay anh nhanh chóng trở nên cương cứng. MJ, người chậm rãi di chuyển hông trong tay Dowon, nhắm mắt lại và mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Dowon thấy MJ cười với vẻ hài lòng như vậy.
"Ở tuổi này mà tôi lại có một giấc mơ ướt át khi nghĩ về bác sĩ."
"MJ, này, bỏ tay ra...."
"Đã qua cái thời mà tôi hưng phấn khi nhìn vào bắp chân của các cô gái dưới bộ đồng phục rồi. Tại sao lại như vậy nhỉ? Chắc là tôi điên rồi."
"Tay, buông tôi ra."
"Sao anh lại ngượng ngùng thế? Dễ thương thật đấy."
"A, đừng cử động."
"Anh thực sự rất dễ thương mà. Anh có muốn làm một hiệp không?"
"Cái đó, MJ."
"A, đừng nhìn tôi như thế. Tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa."
Dương vật cương cứng được xoa nắn trong tay Dowon. Cảm giác nóng hầm hập trong lòng bàn tay ngày càng rõ ràng. MJ chống tay vào sau ghế sofa mà Dowon đang tựa. Cậu khóa chặt Dowon giữa hai cánh tay và đẩy hông. MJ hôn Dowon, người đang đỏ bừng tai.
Khi MJ ngừng thở trong giây lát, tinh dịch bắn lên tay Dowon. Một chất lỏng nhợt nhạt chảy xuống cổ tay anh. Trong khi Dowon nhìn cậu mà không biết phải lau tay vào đâu, thì MJ đã quay người lại.
Cậu lấy khăn giấy và lau tay cho Dowon, mỉm cười. Cảnh tượng Dowon ngước nhìn với vẻ mặt bối rối khiến cậu nhớ lại ngày hôm qua khi họ làm tình. Cậu nhớ bộ dạng vừa ôm chặt lấy cậu vừa khóc lóc của Dowon, hoàn toàn khác xa vẻ ngoài đang ngồi ngay ngắn hiện giờ.
"Tôi sẽ đi mặc quần áo. Bác sĩ cũng ngồi lại đây sau khi rửa tay xong nhé."
MJ đứng dậy sau khi mút lấy xương quai xanh của Dowon. Xác nhận dấu hôn rõ ràng, MJ bước lên cầu thang tầng hai mà không thèm che giấu dương vật lủng lẳng của mình.
Chẳng lẽ ngay từ đầu cậu ta đã không biết xấu hổ? Dowon, người đang nghiêm túc nhìn theo bóng lưng cậu, đi đến bồn rửa và mở nước. Anh rửa sạch chất lỏng có mùi chua chảy xuống khuỷu tay. Khi anh ngồi trên ghế sofa, MJ lại đi xuống mà chỉ mặc mỗi quần.
"Hôm qua tôi đã kiểm tra và phát hiện cảnh sát đã mai phục sẵn ở nhà của bác sĩ và viện nghiên cứu. Cho dù tôi đưa bác sĩ về nhà thì có lẽ tôi cũng không thoát ra được. Tôi sẽ thả anh ở ga tàu điện ngầm cách đó vài trạm."
MJ đưa cho Dowon một chiếc áo sơ mi. Dowon nhét tay vào trong áo. MJ ngồi xuống cạnh anh và tự tay cài từng chiếc cúc.
"Ngoại trừ việc gặp tôi, anh có thể kể cho cảnh sát tất cả những gì anh đã trải qua."
Nhìn MJ đang trực tiếp nhét gấu áo sơ mi vào trong quần, Dowon cúi đầu nói.
"Thành thật mà nói thì những lời nói dối sẽ ngay lập tức bị vạch trần nếu tôi không đề cập đến việc gặp cậu. Sẽ thật kỳ lạ khi bị tai nạn xe hơi và đột nhiên biến mất một mình."
"Hừm. Anh cần bằng chứng ngoại phạm về nơi anh đã ở trong mấy ngày nay. Loại chứng cứ như thế tôi không thể tạo ra ngay lập tức được."
"Vậy thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì."
"Anh không thể đánh lừa cảnh sát dễ dàng như vậy đâu."
"Tôi có thể. Chỉ cần nói rằng tôi không nhớ bất cứ chuyện gì là được."
MJ ngả người ra sau ghế sofa. Ánh mắt đang nhìn chằm chằm Dowon thật khó đọc được suy nghĩ. Vừa hoài nghi lại vừa muốn tin tưởng anh vô điều kiện.
"Bác sĩ, anh nhìn bức tường đằng kia đi."
Dowon nhìn theo tầm mắt của MJ. Mắt cậu đang hướng về những tấm bản đồ dán đầy các bức tường. Chúng được đánh dấu bằng màu đỏ và xanh lá cây, dán đầy những bức ảnh và dòng ghi chú. Rất khó để hiểu đúng những thông tin phức tạp nếu không được giải thích.
Điều duy nhất anh có thể phân biệt chỉ cần liếc mắt nhìn là màu sắc. Màu đỏ quan trọng hơn xanh lá cây. Hầu hết trong số chúng được đánh dấu đỏ và những bức ảnh gắn liền với trang trại bị phóng hỏa.
"Dấu đỏ là nơi tôi cố ý phóng hỏa. Tôi làm vậy để gây sự với Cha. Cái màu xanh là nơi tôi phóng hỏa trong vô thức, mặc dù bản thân không muốn. Tôi làm những thứ này vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trở nên nghiêm trọng đến mức tôi không thể ngừng phóng hỏa mỗi khi tay run rẩy."
Bỏ qua hiện trường vụ cháy được đánh dấu màu đỏ, ánh mắt của Dowon dừng lại ở chấm màu xanh lá cây chỉ có ngày và giờ được viết trên đó mà không có ảnh hay ghi chú.
MJ cẩn thận quan sát ánh nhìn của Dowon. Nếu anh ấy là cảnh sát hoặc nhà phân tích thì anh sẽ chú ý nhiều hơn đến màu đỏ, nơi chứa nhiều thông tin và quan trọng, nhưng Dowon chỉ tập trung vào chấm màu xanh lá cây.
Anh ấy quan tâm đến những vụ phóng hỏa trong vô thức hơn là cố ý. Dowon tập trung vào tiềm thức của MJ, một cấp độ sâu hơn ý thức.
Mỗi khi Dowon làm vậy, trái tim của MJ lại đập loạn nhịp và hưng phấn. Cậu không ngờ rằng việc được một ai đó tập trung và quan tâm đến MJ - một con người hơn là MJ - một tên tội phạm, lại là chuyện tuyệt vời đến vậy.
"Tôi hầu như không thể nhớ nơi mình phóng hỏa trong vô thức và thậm chí không biết ý nghĩa của nó. Tôi không biết tại sao mình lại phải đến đó để phóng hỏa. Anh có hiểu những lời này không?"
"Tôi hiểu."
"Cuối cùng, điều đó có nghĩa là tôi thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Giống như bác sĩ đến gặp cảnh sát và nói rằng anh không nhớ gì cả. Đó là cách anh tự biến mình thành một thằng ngốc. Nếu cảnh sát nghi ngờ thì lại càng khó khăn hơn. Cho nên nếu anh cần bằng chứng ngoại phạm, tôi có thể tạo ra cho anh."
"Những người như vậy không phải là kẻ ngốc đâu. Mọi người không hành động có ý thức như họ nghĩ. Họ chỉ làm vậy thôi. Không phải là hành vi theo thói quen hay được học từ đâu cả."
Dowon chấp nhận phần bất hợp lý mà MJ đã đánh dấu trên bản đồ như những gì vốn có.
"Vì cậu hành động và biểu hiện như vậy trong tiềm thức nên tôi nghĩ cậu không hề ngu ngốc chút nào."
MJ mỉm cười và nói trong khi ôm chặt Dowon trong vòng tay.
"Cảnh sát cũng nghĩ về anh như vậy à?"
"Có rất ít người ở đất nước chúng ta có thể giải thích cụm từ 'tôi không biết' một cách logic và hợp lý như tôi."
"Họ có thể nghi ngờ bác sĩ đang che giấu điều gì đó."
"Kết luận mà một nhà phân tâm học rút ra sau khi phân tích cũng rất khó để cảnh sát nghi ngờ. Bởi vì khoảnh khắc họ nghi ngờ điều đó, tức là họ đã phủ nhận tất cả những bài báo học thuật khiến tôi nổi tiếng."
"Những lúc như này anh sẽ lợi dụng danh tiếng của mình sao?"
"Đó là danh tiếng mà tôi may mắn có được nên phải tận dụng tối đa chứ."
"Không phải may mắn. Đó là năng lực của anh."
"Chẳng phải may mắn cũng là một loại năng lực à? Nếu không có vụ án hình sự nào trong xã hội Hàn Quốc khiến lý thuyết của tôi trở thành giải pháp thì tôi sẽ không có lý do gì để trở nên nổi tiếng. Nếu tôi xuất bản luận văn muộn hơn dù chỉ một năm, thì cậu sẽ không biết đến tôi. Đó là may mắn."
"Haa ha."
"Cậu có thể nói thêm về những dấu màu xanh lá cây đó không? Tôi muốn nghe."
Tầm mắt của Dowon, vốn dán chặt vào bản đồ chuyển sang MJ. Đối diện với ánh nhìn đó, MJ không thể thốt nên lời. Hai người chỉ nhìn chằm chằm nhau thật lâu. Trong bầu không khí kỳ lạ, Dowon muộn màng co rúm người lại và tỏ vẻ hoang mang. Giống như anh đã ấn vào công tắc bản năng của MJ nên thái độ anh rất thận trọng.
MJ rất phấn khích mỗi khi Dowon muốn biết nhiều hơn về cậu ấy như một con người. Cậu vô cùng biết ơn và thích Dowon, người luôn đối xử chân thành với mọi người.
Mặc dù Dowon xấu hổ về hành vi tình dục, nhưng anh hoàn toàn không trách MJ khi cậu làm tình khá thô bạo. Sở dĩ là do anh ấy luôn mở lòng với mọi người. Bởi vì Dowon là người như vậy, MJ lại một lần nữa bị mê hoặc. MJ cởi cúc áo sơ mi của Dowon, thứ mà cậu đã tự tay cài vào.
"Lúc nãy anh lẩm bẩm rằng muốn coi chuyện làm tình với tôi như chưa từng xảy ra."
Những ngón tay cởi cúc áo sơ mi luồn vào trong cổ áo. Da thịt non mềm mại chạm vào đầu ngón tay thô ráp. Lộ ra nơi bí mật đỏ ửng những dấu hôn.
"Không được đâu. Đừng như vậy mà. Bác sĩ của tôi phải đối xử đặc biệt với tôi đến cùng. Cho dù với tư cách là bệnh nhân, hay trong lúc làm tình hay trong bất kỳ mối quan hệ nào."
MJ ôm lấy bộ ngực vốn đã nhạy cảm vì vết sưng tấy không biến mất và nhẹ nhàng ngăn cản đôi tay của Dowon. Cậu nghĩ sẽ rất khó để đâm vào trong Dowon nên cậu đã cố gắng chịu đựng, nhưng đáng tiếc thay, đối với MJ điều đó là không thể. Ngay cả khi vậy, cậu vẫn muốn chạm vào cơ thể trần trụi của anh.
Đó là mong muốn hiện tại của cậu. MJ thì thầm trong khi cởi quần của Dowon.
"Bởi vì tôi cũng sẽ làm vậy với anh."