Rất đông người tập trung trước cổng chính của trụ sở Erewhon. Tất cả đều được trang bị vũ khí đầy đủ. Hàng chục chiếc ô tô, chủ yếu là màu đen và bạc, lấp đầy trước tòa nhà. Có một chiếc xe hơi nổi bật. Đó là một chiếc limousine cỡ lớn, kiêu hãnh giữa các loại xe địa hình thô sơ, xe tải và xe SUV. Trước mặt họ là một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen được thiết kế riêng. Anh ta vò mái tóc xám của mình và rút ra một điếu thuốc bằng động tác quen thuộc.
"Vẫn dùng ma túy à? Vậy dùng Guide để làm gì?"
Yoon Chan, người đang đứng cách xa anh một chút và khoanh tay với một ánh nhìn chua chát, xen vào. Cả hai đều thuộc cấp S nhưng không giống như Shinjae, Chan không bao giờ có hứng thú với ma túy. Đối với anh ta, chỉ cần nhận bất kỳ guide nào thay vì phụ thuộc vào thuốc thì sẽ hiệu quả hơn nhiều. Chữa lành cho bản thân và vui chơi cùng một lúc, đó không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
"Nếu tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn thì Yoogeun của chúng ta sẽ chết."
Woo Shinjae đáp, phả khói qua môi. Ánh mắt anh vẫn nhìn vô hồn lên bầu trời đầy mây, lấp ló sau những tòa nhà chọc trời ở trung tâm thành phố.
"Yoogeun của chúng ta?"
Yoon Chan cười khinh miệt, nghĩ rằng điều đó thật nực cười. Giả vờ quan tâm đến sức khỏe của Guide và nhân quyền? Thật ghê tởm.
"Từ khi nào mà cậu lại quan tâm đến thế? Không, vấn đề nằm ở chỗ cậu đã đưa hắn ta đến đây ngay từ đầu? Chính tay cậu đã lôi hắn vào, nhốt hắn lại và hiện tại còn giả bộ trân trọng hắn. Gì vậy? Đang cố trở nên lãng mạn à?"
Tựa vào thành xe và nhả ra một làn khói, Shinjae rút điếu thuốc đang cắn giữa môi rồi quay sang nhìn Chan và mỉm cười.
"Tôi vẫn luôn là một người lãng mạn?"
"Ồ, thật sao? Mẹ kiếp."
Phản ứng sắc bén như dao. Yoon Chan đã quá quen với việc lúng túng trước mọi lời nói và hành động của Woo Shinjae. Điều này không tốt chút nào.
"Hãy lùi lại nếu cậu không sử dụng hắn. Sẽ tốt hơn cho chúng tôi nếu ít đi một người. Chỉ cần ngồi yên và xem những người khác đụ Guide quý giá của cậu. Ah ... phải."
Chan nhếch khóe miệng cười thô tục. Đôi mắt anh ấy ánh lên vẻ đắc thắng.
"Cái lỗ của cậu ta thật tuyệt vời."
Shinjae không bối rối cũng không tức giận mặc dù anh ấy đang bị khiêu khích một cách trắng trợn. Anh nhếch mép cười và đưa mắt trở lại không trung.
"Tôi biết rõ điều đó hơn, tôi chỉ không nghĩ rằng tôi cần phải nói điều đó với cậu."
"Gì cơ?"
"Không phải cậu đang quá phấn khích khi chỉ đưa được mỗi quy đầu của mình vào à? Đâu phải chỉ mới một hay hai lần cậu nhận được guide đâu."
"Ha."
Không có gì ngạc nhiên khi hắn thoải mái một cách kỳ lạ khi chứng kiến cậu ta gần như bị đụ, bởi vì hắn đã ngủ với cậu ta và làm hết mọi thứ một cách bí mật. Có phải thế không? Chan nghiến chặt răng.
"Chan-ah, cậu nên chăm lo cho răng của mình đi. Nếu cậu phải cấy ghép răng khi còn trẻ thì sẽ ra sao đây? Một con thú với hàm răng giả, trông sẽ không đẹp đâu."
"Mẹ kiếp..."
Ngay khi anh ta định phun ra những lời cay nghiệt, thì cánh cửa trước đã mở ra đúng lúc. Taein cuối cùng cũng xuất hiện.
"Xin chào."
"Xin chào!"
Lời chào từ những Thợ Săn nhận ra anh ấy được tuôn ra. Theo sau anh là một thanh niên tóc đen. Đó là Yoogeun trong bộ đồng phục Erewhon. Rõ ràng ngay cả từ xa, những người đã nhìn Taein với sự tôn trọng đều hoàn toàn phớt lờ Yoogeun. Shinjae khẽ ậm ừ rồi rút điếu thuốc ra. Điếu thuốc hút được một nửa đã bị dập tắt ngay.
"Tại sao anh lại vứt đi?"
Shinjae đáp lại với vẻ mặt ủ rũ.
"Yoogeun nói rằng em ấy không thích nó."
"..."
Thật không biết xấu hổ. Biểu cảm của Chan nhăn nhó đến mức tối đa. Hắn đã muốn hỏi Guide xem cậu ta có biết tên khốn này đang làm trò gì không. Heesoo đã ở trong xe và đang nghịch điện thoại. Khi cánh cửa xe mở ra và Yoogeun bước vào, cậu ấy nồng nhiệt vẫy tay.
"Yoogeun hyung! Anh đến rồi."
Thái độ của cậu không khác gì lúc bóp cổ Yoogeun và hôn anh, hay khi cậu thì thầm rằng cậu muốn anh ấy tự tử. Cậu ấy đã bắt đầu huyên thuyên với vẻ hào hứng trước khi Yoogeun kịp ngồi xuống.
"Đây là lần đầu tiên em tham gia vào đột kích Wild Hunt. Anh không mong đợi nó sao?"
"Đó là gì vậy?"
"Huh. Anh không biết à? Có rất nhiều bài báo và Internet đang trở nên điên cuồng."
"..."
Không thể nào mà Yoogeun, người chưa bao giờ sống với điện thoại di động, lại biết một thứ như vậy. Các cuộc đột kích trước đây của cậu ấy rất đơn điệu, đánh bại những dị nhân cấp thấp ở cách xa cổng. Các chủng đột biến cũng không khác biệt đáng kể giữa các lần.
"Tên ban đầu là "Wilde Jagd". Nó có tên như vậy vì nó được phát hiện lần đầu tiên ở châu Âu."
Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang. Đó là Shinjae. Một thứ tiếng nước ngoài mà Yoogeun không biết phát ra trôi chảy từ miệng anh. Nhìn kỹ thì vẻ ngoài của Shinaje cũng kỳ lạ. Mái tóc sáng màu, không hẳn là xám hay nâu, cũng không phải vàng, với làn da trắng như hoa mộc lan mới nở.
"Khi cùng một loại cổng như vậy xuất hiện ở đây, chúng tôi đã gọi là 'Wild Hunt'. Chưa có ai giải tỏa thành công nên họ đã đóng cổng lại. Chúng tôi thường không thực hiện bất kỳ hành động nào, thay vào đó chỉ phải khắc phục nó vài năm một lần.
Đó là Cổng loại 3, một loại khá rắc rối. Khi dị nhân tràn ra ngoài, chúng tôi đang bận chặn những làn sóng dị nhân và cánh cổng sẽ đóng lại ngay lập tức sau khi tất cả chúng bị giết, vì vậy chúng tôi không bao giờ có thời gian để nhắm vào con boss. Nó liên tục gây phiền phức suốt thời gian qua. Đây là lần thứ tư, hay lần thứ năm.
Đó là lý do tại sao bất cứ khi nào có dấu hiệu cho thấy cánh cổng sẽ mở, Trụ sở Quản lý Người thức tỉnh sẽ gửi thư hợp tác chính thức tới tất cả các Thợ săn từ cấp bậc nhất định trở lên. Họ chỉ có một đám cá cơm nhỏ ở Trung Tâm nên rất thiếu nhân lực. Từ cấp bậc gì nhỉ? Hạng C hay cao hơn à? "
"Hạng B."
Taein sửa lời.
"C hoặc B, gì cũng được. Vụ này có hơi mạo hiểm nhưng nếu cậu trở thành kẻ tấn công dẫn đầu, giá trị của cậu sẽ tăng mạnh và thậm chí không như thế thì Trung Tâm cũng mang ơn cậu một lần, vì vậy không một ai thực sự từ chối. Nhưng phải không em là một Guide à? Ngay cả khi em đã từng lăn lộn với các Thợ săn cấp F thì tại sao em lại không biết điều này? Thật thiếu hiểu biết."
"Tại sao anh lại bắt nạt Yoogeun hyung? Chan hyung trông không biết chút gì hơn bất cứ ai ở đây?"
"Mày nói lại lần nữa xem."
"Yoogeun hyung dễ thương và bú mút rất giỏi, nên anh ấy không cần phải biết bất cứ điều gì khác. Thay vào đó, một người như hyung nên học hành đi. Ồ, phải rồi. Không phải anh không làm điều đó. Mà là anh không thể làm vậy, phải không? Đó là do trí thông minh của anh à?" (Ở chương trước, Heesoo đã khịa Chan rằng, trí thông minh của anh ta chỉ ngang ngửa động vật)
"Mày muốn chết à?"
"Im lặng hết đi, cả hai người. Đầu tôi đang quay cuồng."
"Ai quan tâm chứ? Phó chỉ huy trưởng và chúng tôi không bị say xe kể từ khi thức tỉnh."
"Này hyung, chính xác thì say xe là gì? Em đã đọc về nó trong một cuốn sách, nhưng chỉ đọc nó thì không có ý nghĩa gì với em."
"Ah, tôi phát điên mất. Đó là lý do tại sao tôi không thể giao tiếp với cậu ta."
Yoogeun rời mắt khỏi họ và nhìn khung cảnh thành phố lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cậu chỉ thấy mệt mỏi kinh khủng. Cơ thể đau nhức của cậu ấy, những kẻ thù chưa biết mà cậu sẽ phải đối mặt và con dấu cuối cùng cậu ấy phải thu thập để thăm anh trai mình. Tâm trí quay cuồng khắp nơi. Sợi dây chuyền mà Woo Shinjae đã đeo và khóa bằng chính tay anh ấy, lạnh lẽo rủ xuống xương quai xanh của cậu. Cậu dựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại, không biết rằng Woo Shinjae cứ nhìn chằm chằm mình trong khi những người khác cãi nhau.
[Lược: Chiếc limousine của họ tiến đến một bệnh viện cũ hiện đã đóng cửa. Có khoảng hơn 100 thợ săn đã tập trung ở đó, cùng với rất nhiều phóng viên.]
Thật khó để giữ mắt mở trước những ánh đèn flash của máy ảnh. Yoogeun cau mày và quay đầu đi. Mặt khác, những người khác không bận tâm lắm vì đây không phải là điều họ đã trải qua một hay hai lần. Một trong những phóng viên đang rình mò từ phía sau đã bắt gặp ánh mắt của Yoogeun.
Yoogeun đang ngồi ở ghế trong cùng nên không thể nhìn rõ phía bên ngoài vì bị những người khác che mất, nhưng người phóng viên này vẫn tìm được cậu. Tuy nhiên, đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, vì vậy cậu dường như đang tự hỏi liệu mình có nhìn thấy chính xác không. Shinjae đảo mắt liếc nhìn Yoogeun. Sau đó anh ta quay đầu lại ngay lập tức, mỉm cười rồi đi thẳng về phía trước.
"Rất vui được gặp mọi người. Tôi thấy các bạn đã lặn lội từ xa để đến đây."
Anh ấy từ từ bước xuống và đứng chắn trước xe như một diễn viên bước lên thảm đỏ giữa hàng loạt ánh đèn chiếu vào. Hình bóng của Yoogeun được che khuất khéo léo sau lưng anh.
"Vâng, tôi nghĩ tôi có thời gian để trả lời một hoặc hai câu hỏi."
----------------------
"Lần này chúng ta thực sự nên kết thúc cuộc tấn công đó. Cứ cái đà này, chúng ta sẽ bị gọi mọi lúc cho đến khi giải nghệ."
Chan ngáp thật to và vươn vai. Có một tiếng động phát ra từ các khớp xương vốn đã trở nên cứng ngắc sau một quãng đường dài trên xe. Heesoo hỏi.
"Nhưng không phải nó rất vui sao? Chúng ta thường không hay tiến hành các cuộc đột kích trên quy mô lớn với rất nhiều người như thế này."
"Vui gì. Cậu nên đến đây vài lần nữa đi. Tôi phát ốm và mệt mỏi với nơi này."
"Tại sao? Bầu không khí tuyệt vời và em hoàn toàn thích nó. Nơi này giống như trong những bộ phim kinh dị vậy."
"Tại sao tòa nhà đó trông còn đổ nát hơn những gì tôi nhớ? Ừm."
Chan nhăn mặt, nhìn lên tòa nhà bị phá hủy giờ trông như một ngôi nhà ma ám. Taein cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện với giọng đầy khó chịu.
"Nếu cậu không thể không ngừng tạo ra tiếng ồn, hãy nói nhỏ thôi. Đừng để người khác nghe thấy cậu."
"Taein hyung luôn có điều gì đó để phàn nàn."
"Nếu họ phát hiện ra cái cách nói chuyện của cậu thì hình tượng của Erewhon sẽ bị rơi xuống."
"Chúng ta vẫn còn hình tượng để đánh mất à? Tôi nghĩ đã có những tin đồn xuất hiện cho rằng tất cả chúng ta đều là những kẻ nghiện ma túy điên rồ."
Yoogeun vẫn đứng ngoài trong suốt cuộc trò chuyện. Có rất nhiều câu chuyện cậu ấy không biết và ngay cả khi có những câu chuyện cậu biết, cậu cũng không muốn xen vào. Một vài Thợ săn đến gần. Có một khuôn mặt quen thuộc trong số họ. Người phụ nữ với mái tóc ngắn đã được tẩy màu vàng nhạt đang đi về phía họ với cả hai tay đút túi trong bộ đồng phục áo blouse. Đó là Seok Moonyoung.
"Chỉ huy trưởng Woo, xin chào. Nếu anh không phiền, chỉ một lúc thôi."
Seok Moonyoung nháy mắt với Woo Shinjae. Những người đang đứng bên cạnh cô ấy cũng là người đứng đầu các Hunting Oders khác hoặc một vị trí tương đương thế. Không cần biết các Thợ săn có chết hay không trừ khi các cuộc tấn công thuộc về Orders của họ, hoặc nó không đáng tiền, nhưng trong các cuộc đột kích quy mô lớn như thế này, sẽ có ít nhất một cuộc họp hành động.
Woo Shinjae gật đầu và đi theo. Ba người còn lại tiếp tục nói chuyện nhỏ với nhau, không quan tâm đến việc Woo Shinjae có đi vắng hay không. Còn lại một mình, Yoogeun đứng bất động như một chú chó được huấn luyện kỹ càng trong vài phút đầu. Sau đó, sự chờ đợi kéo dài hơn, cậu bắt đầu đào nền đất bằng mũi giày của mình.
Shinjae không có dấu hiệu quay lại và những người khác thì thờ ơ đến mức thậm chí sẽ không biết nếu Yoogeun biến mất. Mọi người trông như đã quen với tình huống này, ngoại trừ Yoogeun. Cậu cảm thấy mình đã đến nhầm nơi không nên đến. Cuối cùng, cậu ấy di chuyển đến một nơi hoang vắng. Cậu ngồi xuống những bậc thang phủ đầy rêu và cỏ dại dẫn xuống bãi đậu xe ngầm, nghịch con dao chiến đấu và đung đưa chân trên không.
[Có một bóng đen từ đằng sau. Cô gái trẻ là Seulbi - Guide độc quyền của Seok Moonyoung mà Yoogeun đã gặp ở ga Jangheon lần trước, tiến lại gần và đề nghị giúp Yoogeun thoát khỏi Erewhon.]
"Chuyện này ... Tôi không biết đây có phải là một câu hỏi thô lỗ không. Yoogeun-ssi sống ở trụ sở Erewhon đúng không? Những người đó ... Họ có để cậu ra ngoài không?"
"..."
Yoogeun không trả lời. Nhưng cô ấy có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào khuôn mặt cậu khi cậu rời mắt khỏi cô và nhìn chằm chằm xuống tầng hầm tối. Seulbi cười khổ.
"Tất nhiên là họ không."
Một chiếc áo sơ mi dài tay, quần dài, giày cao đến mắt cá chân và găng tay da đen. Đồng phục của Erewhon nhìn chung không quá phô trương và khá hữu dụng. Tất cả các cúc áo sơ mi đều được cài chặt lại ngoại trừ một chiếc ở trên cùng. Tuy nhiên, những dấu vết khủng khiếp vẫn còn hiển hiện. Lúc này cô ấy có thể nhận thấy rõ ràng hơn vì đang ngồi cạnh cậu. Những vết bầm đỏ rực chạy dọc gáy và lan xuống dưới cổ áo có thể phát hiện qua chiếc sơ mi. Và có dấu tay in hằn trên cổ tay cậu bị lộ ra từ khe hở nhỏ giữa áo và găng tay da.
Moonyoung giữ chặt Seulbi bất cứ khi nào có cơ hội và cảnh báo cô liên tục kể từ khi họ trở về từ cổng ga Jangheon. Rằng tất cả những tên khốn từ Erewhon đều điên rồ, vì vậy đừng bao giờ gây rối với chúng. Đúng là họ hơi hung dữ, nhưng họ trông giống như những người có năng lực, nên cô đã tự hỏi tại sao lại như vậy...
"Cậu biết không, ừm, có lẽ ..."
Seulbi dùng ngón tay quấn những lọn tóc dài của mình, những lời nói của cô ấy càng về sau càng nhỏ dần. Cô do dự, tự hỏi liệu mình có đang làm mọi việc quá hấp tấp hay không. Nhưng nỗi lo lắng không kéo dài. Loại chuyện này hoàn toàn không phải là tùy hứng.
Phải làm gì đây... Đứa trẻ đó trông không được ổn. Đây là chuyện mà cô ấy đã suy nghĩ kể từ khi thì thầm những lời đó vào tai Moonyoung trước ga Jangheon. Đó là một đứa trẻ tội nghiệp bị mắc kẹt trong một hoàn cảnh tồi tệ nên cô đã nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu có thể giúp cậu. Nhưng cô ấy không biết họ sẽ gặp lại nhau như thế này khi cách lần gặp đầu tiên chưa được bao lâu. Cô nhanh chóng hạ quyết tâm và nhìn Yoogeun với ánh mắt kiên quyết.
"Cậu không muốn ra khỏi đó à?"
"Ra khỏi đó?"
"Hunting Orders dù sao cũng chỉ là nơi làm việc, nếu cậu muốn rời đi thì có thể chuyển đi mà. Tại sao lại bị trói buộc ở nơi đó khi bị đối xử như vậy?"
"..."
"Không phải Yoogeun-ssi ở đó vì cậu thích thế, đúng không? Các điều khoản trong hợp đồng Guide độc quyền của Erewhon có tốt không? Họ đang trả cho cậu một mức lương khổng lồ à? Hay là, cậu bị đe dọa?"
"..."
"Thật sao? Thật ấy hả? Trời đất, thật sự điên rồ mà."
Seulbi lớn lên thật xinh đẹp và là con gái duy nhất của một gia đình giàu có. Tất cả những ngày cô sống cho đến nay đều êm đềm không chút thăng trầm. Nó không khác đi sau khi cô ấy trở thành Guide. Vì chưa bao giờ thiếu tiền, cô thậm chí không nghĩ đến việc làm Guide cho thuê hoặc liên kết với Trụ sở quản lý Người thức tỉnh. Seulbi không thiếu hiểu biết đến mức không biết rằng có những Guide đang sống trong cảnh nghèo đói giữa sự bóc lột và lạm dụng. Nhưng nó giống như một thế giới hoàn toàn khác với cô ấy. Đối tác của cô, Moonyoung, luôn tốt bụng, chu đáo với cô và các thành viên khác cũng vậy.
"Tôi đã đồng ý. Tôi biết nó sẽ thành ra như này, nhưng tôi đã biết về điều đó."
"Đồng ý? Có sự đồng ý nào giữa chủ sở hữu và tài sản à?"
Không nói lời nào, Yoogeun chỉ lặng lẽ nhìn xuống. Trông còn đáng thương hơn là việc khóc thật to vì quá khó coi.
"Thật là nực cười khi họ dẫn theo Guide tới cổng. Một Guide như chúng ta sẽ chiến đấu như thế nào? Không phải họ đang bảo cậu đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"
Cô ấy phàn nàn vì lo lắng cho cậu, nhưng nó thật lạ lẫm. Cậu ấy đã làm điều vô nghĩa đó trong nhiều năm.
"Vì vậy, hãy rời khỏi đó đi. Yoogeun-ssi có thể không biết rõ vì cậu làm việc này chưa lâu, nhưng có rất nhiều Orders khác đối xử tốt với Guide và trả rất nhiều tiền. Hơi khó khăn cho chúng tôi vì Order của tôi chỉ chấp nhận phụ nữ ... nhưng tôi sẽ yêu cầu Moonyoung giới thiệu cho cậu một nơi tốt. Được không? "
Sau một khoảng lặng ngắn, Yoogeun chậm rãi lắc đầu.
"...Không đâu."
Cậu ấy bị ràng buộc với Erewhon để trả tiền viện phí cho Heesung. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Con quái vật đã khiến Heesung và cậu ấy bị hủy hoại vào 13 năm trước đang nhắm vào họ một lần nữa. Có lẽ không ai hiểu rõ con quái vật hơn Woo Shinjae. Và chiếc xiềng xích mà chính Woo Shinjae đã tự đeo vào cổ cậu. Chỉ cần có những thứ này, Yoogeun không thể rời xa anh. Không cần biết người khác có ân cần dỗ dành cậu thế nào, dù họ cho cậu bao nhiêu tiền.
Đối với những người không biết về hoàn cảnh của cậu, Yoogeun có thể trông đáng thương và thảm hại trong mắt họ. Cậu không nghĩ cô ấy sẽ hiểu ngay cả khi cậu nói với cô về tất cả mọi thứ. Thậm chí sẽ rất may mắn nếu cô ấy không phản ứng như Esper từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, người đã đến phòng bệnh để thẩm vấn, hỏi cậu ấy có phải bị điên vì "chấn thương của vụ tai nạn khi còn nhỏ" hay không.
"Không? Tại sao lại không?"
Seulbi cao giọng, rõ ràng là rất thất vọng. Môi Yoogeun càng mím chặt hơn. Sau khi tiếp cận với tốc độ chóng mặt, cuối cùng Seulbi quyết định lùi lại một bước. Dễ hiểu khi cậu trở nên bối rối bởi vì cô ấy đã đột ngột đưa ra đề nghị thay đổi công việc trong lần gặp đầu tiên. Cô lục trong túi rồi chìa danh thiếp ra.
"Nếu cậu muốn chuyển đi trong tương lai thì hãy liên hệ với tôi."
Yoogeun ngạc nhiên cầm lấy danh thiếp của cô. [Lược đoạn Seulbi kể chuyện về Moonyoung]
"À, cuối cùng thì tôi đã nói quá nhiều. Vì vậy, điều tôi muốn nói là ... Moonyoung là một đứa trẻ ngoan. Tôi chắc rằng có ai đó ngoài kia cũng tốt như Moonyoung, tức là có trách nhiệm và biết chăm sóc cho gia đình của họ. Một người thực sự quan tâm đến Yoogeun-ssi."
Sau đó Seulbi bỏ bàn tay đang xoắn đuôi tóc xuống như một thói quen và đứng dậy. Khi cô ấy đi về nơi xuất phát, cô quay đầu lại nhìn Yoogeun và ra dấu gọi điện thoại bằng tay.
"Đừng quên những gì tôi đã nói đấy. Giữ liên lạc nhé!"
Yoogeun nhét danh thiếp vào túi rồi đứng dậy. Cậu ấy cũng phải quay về sớm. Cậu nghĩ rằng sẽ không một ai quan tâm chỉ vì cậu ấy biến mất. Thay vào đó, Yoogeun có thể bị phạt vì đã rời khỏi khu vực hoạt động mà không xin phép.
Một bóng người khuất sau tòa nhà bỏ hoang tiếp tục dõi theo Yoogeun khi cậu lê bước, từ một khoảng cách mà Yoogeun và Seulbi không nhận ra. Một lúc sau, bóng đen rời đi không một dấu vết.