Yoogeun càng lúc càng đi vào sâu bóng tối thăm thẳm trong vòng tay của Heesoo. Không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì. Anh không thể nghe thấy gì, từ tiếng thở, tiếng quần áo sột soạt hay tiếng bước chân của họ, ngay cả khi họ đều đi giày đế cứng. Nhiệt độ cơ thể của Heesoo là thứ duy nhất Yoogeun có thể dựa vào. Đôi tay đang đỡ lưng và đầu gối của Yoogeun chắc chắn một cách đáng kinh ngạc.
Bầu không khí khác biệt đáng kể so với các nhiệm vụ khác mà anh đã tham gia cho đến nay. Mọi người đều vô cùng nhạy bén. Những trò đùa thường được trao đổi ngay cả trong những trường hợp nghiêm trọng đã biến mất không dấu vết. Họ thậm chí không cả trao đổi các chỉ dẫn cần thiết. Một khoảng lặng bấp bênh trôi qua.
Thật liều lĩnh khi cứ tiến về phía trước như thế này. Một cuộc trinh sát là cần thiết. Chan hít thở sâu trong bóng tối và không một lời nào, biến thành một con thú. Đó là một con báo lớn đen như than, nên rất thích hợp để ngụy trang. Hai con mắt vàng rực như lơ lửng giữa không trung.
"Grừuuuu....."
Một tiếng kêu trầm thấp đáng sợ vang lên trong bóng tối nhớp nháp. Anh ta duỗi thẳng chân trước và hạ người xuống, sau đó nhảy ra ngoài. Không có động vật nào tốt hơn báo khi chạy nước rút với tốc độ tối đa. Anh ta biến mất trong tích tắc. Nếu có bất cứ điều gì ở phía trước, Chan sẽ thông báo cho họ biết bằng một tiếng gầm. Ngược lại sẽ là an toàn, miễn không có tin tức gì từ Chan.
Những người còn lại trong nhóm đã đi theo con đường của anh ấy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh có thể thấy thứ gì đó chất đống trước lối đi. Yoogeun căng mắt để nhìn rõ hơn. Tay, chân và thân mình trong những bộ quần áo rách rưới đang chồng lên nhau. Hàng chục? Hàng trăm? Anh thậm chí không thể đếm được. Thịt, từng dính chặt với xương, đã chảy ra nhão nhoét và trở thành dạng bán lỏng.
"Họ là tiền bối của chúng tôi. Chắc phải lâu lắm rồi họ mới gặp một đàn em."
Heesoo cười khúc khích và thì thầm vào tai Yoogeun. Cậu ấy đang nói đùa theo cách riêng để giảm bớt căng thẳng, nhưng cậu cảm thấy Yoogeun trở nên cứng đờ trong vòng tay mình.
"..."
Heesoo nghiêng đầu. Cậu không biết Yoogeun vốn không giỏi đùa hay chỉ là Heesoo có khiếu hài hước khác với anh ấy. Khi cậu ấy nói đùa như thế với các Thợ săn của các trụ sở khác trong các nhiệm vụ, hầu hết họ đều bật cười. Ngay lúc đó, có một tiếng gầm của con thú ở đằng xa. Cuối cùng, Chan đã gửi một tín hiệu. Có kẻ thù ở phía trước.
Shinjae và Taein chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh. Động tác của họ nhanh đến nỗi như thể biến mất trong cái nháy mắt của Yoogeun. Heesoo cũng siết chặt lấy Yoogeun và đạp nhẹ khỏi sàn. Họ nhanh chóng đến được nơi Chan đang đứng.
Tak, Tadadak, Tadak....
Âm thanh lạnh sống lưng phát ra từ mọi hướng. Những cái xác khô héo đang bò dọc theo tường và trần nhà với tốc độ cao, đôi mắt đỏ rực lấp lánh trong bóng tối. Những con Revenant. Không chỉ như vậy. Các bức tường ầm ầm và dao động, lớp màng màu đỏ sẫm chôn trong tường vỡ ra và một con quái thú ba đầu bốn chân xuất hiện. Hơi nước nóng bốc lên từ cơ thể hắn nhỏ giọt cùng với chất dịch cơ thể.
Đó là một sự kết hợp tương tự những dị nhân mà họ đã phải đối mặt vô số lần bên ngoài. Nhưng tình hình hiện tại đã khác. Nơi này là lãnh thổ của chúng, bên kia cánh cổng. Càng kéo dài và càng vào sâu, con người càng gặp bất lợi và dị nhân càng có lợi. Những Người Thức Tỉnh vẫn ổn nhưng Yoogeun thậm chí không thể thở bình thường trước áp lực quá lớn, anh thở khò khè trong vòng tay Heesoo.
Chan gầm lên một tiếng. Các dị nhân tạm thời cứng đờ lại trước sự đe dọa của một con thú sống. Anh lợi dụng lúc bọn chúng do dự, chạy tới và cắn vào cổ một dị nhân. Máu đen phun ra như đài phun nước. Một trận chiến khó khăn đã nổ ra trong lối đi chật hẹp. Bất kể họ giết bao nhiêu, những kẻ thù mới cứ xuất hiện lặp đi lặp lại. Các dị nhân liên tục lao vào họ, thậm chí giẫm đạp lên xác chết của đồng loại. Dịch cơ thể bắn tung tóe khắp nền nhà trơn trượt.
"Kyaaaag!"
Một Revenant trèo xuống tường và lao vào Yoogeun và Heesoo. Yoogeun lần tìm khẩu súng của mình theo phản xạ. Bao da trống rỗng. Anh nhớ ra một cách muộn màng rằng mình đã đánh rơi súng trong cuộc chiến với kẻ ảo ảnh.
"Ah."
Heesoo tránh được đòn tấn công trong gang tấc, nghiêng người với Yoogeun trong vòng tay. Cậu lè lưỡi.
"Muốn chơi cùng tao không? Ú òa."
Sau đó, cậu lùi lại phía sau, nới rộng khoảng cách và ngâm nga một bài hát.
"Mugunghwa ... nở ..... hoa." (câu hát giống trong trò chơi Red Light, Green Light của Squid Game)
Chuyển động của dị nhân dần trở nên mất tự nhiên. Nó bắt đầu kêu cót két như một con rô bốt bị gãy các khớp xương và cuối cùng dừng lại. Như thể bị trói bằng sợi dây vô hình.
"A, không ổn rồi."
Heesoo càu nhàu. Quả nhiên kẻ thù không dễ khuất phục như trước vì họ đang ở trong Hố. Nếu ở ngoài cổng thì chúng sẽ bị choáng váng bởi một mệnh lệnh duy nhất của cậu. Bây giờ đã đến lúc phải chấm dứt chuyện này.
Heesoo cố định Yoogeun bằng một tay và lần tìm khẩu súng bằng tay kia. Yoogeun đã nhanh hơn một chút. Anh rút khẩu súng bạc ra khỏi bao da của Heesoo và đưa nó cho cậu khi anh vẫn đang trên tay. Anh ấy bị thương và không khí loãng hơn nên Yoogeun đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất. Đó không phải là một sức mạnh tinh thần bình thường. Sẽ không có gì lạ nếu anh ấy ngất đi từ lúc nãy.
Pằng! Ngọn lửa xanh bùng lên. Trong chốc lát, cả căn phòng bừng sáng. Shinjae, người đang đối phó với kẻ thù cách đó vài mét, quay lại nhìn họ. Yoogeun bằng cách nào đó đã bắt gặp ánh mắt anh ấy. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xám của anh. Đôi má nhuốm máu cũng tái nhợt. Ngọn lửa vụt tắt trong tích tắc. Shinjae quay đầu lại như thể anh ấy chưa bao giờ làm vậy. Trận chiến càng kéo dài, họ càng nhận nhiều thiệt hại. Trong một lúc bất cẩn, một dị nhân đã dùng thân mình đập mạnh vào người Chan. Chan va vào tường một tiếng động lớn rồi ngã xuống.
"Grừuuu..."
Chan lắc đầu từ bên này sang bên kia và lại đứng dậy. Anh gầm gừ với kẻ thù với tất cả răng nanh lộ ra và lao về phía dị nhân. Có máu trên bộ lông đen của anh ta. Một con chó săn khác cắn vào cánh tay của Taein, anh nắm lấy cổ con chó săn và ấn vào. Không lâu sau, nướu, mõm, cổ họng và não lần lượt bị tan ra và giết chết nó. Tuy nhiên, những vết thương nghiêm trọng trên cánh tay anh không biến mất.
Heesoo cũng đang bận rộn kiểm soát kẻ thù và tránh các cuộc tấn công cùng một lúc. Cậu ấy có nhiều thứ phải quan tâm hơn những người khác vì cậu cũng đang giữ cho Yoogeun được an toàn. Sau đó, có những vệt đen được vẽ dọc theo đôi má trắng trẻo của cậu. Yoogeun nhận ra đó là những dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống từ mắt thay vì nước mắt.
"... Kwon Heesoo, cậu."
"A, ha, hahaha ... Nhìn em có chút kỳ quái phải không? Chờ một chút."
Heesoo dùng mu bàn tay lau mắt một cách thô bạo. Máu chảy ra nhiều hơn từ mắt cậu và chúng loang ra trên đôi má tái nhợt. Khi cậu đang bận lau mắt, máu mũi càng chảy ra nhiều hơn. Trông như một cơn ác mộng.
"Ew, nó có mùi tanh. Và có vị kinh khủng. Thật khó chịu. Em không muốn hyung nhìn thấy em như thế này. Thật sự rất khó chịu ..."
Heesoo lo lắng thì thầm. Sau đó, cậu bắt đầu xoa mặt mình một cách liều lĩnh bằng mu tay, lòng bàn tay và cổ tay. Máu chảy nhỏ giọt xuống ngực Yoogeun hết lần này đến lần khác.
"Kwon Heesoo!"
Một tiếng hét chói tai phát ra từ Shinjae. Đây là lần đầu tiên anh thấy Shinjae mất bình tĩnh như vậy. Yoogeun quay đầu lại. Trước khi anh kịp nhận ra, một dị nhân đã ở ngay trước mặt họ, tay cầm một thanh kiếm gỉ sét. Mắt họ chạm nhau ở một khoảng cách mà dị nhân có thể dễ dàng tiếp cận họ nếu nó duỗi tay ra.
Heesoo thừa nhận sai lầm của mình. Cậu đã mất cảnh giác, mất tập trung vì các tác dụng phụ. Cậu là một Người Thức Tỉnh cấp A, nhưng là vì năng lực thao túng tâm trí. Cậu ấy không có thể lực vượt trội và khả năng đánh tay đôi như những người khác. Trên hết, cánh tay cậu đang bị trói buộc với Yoogeun. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc gặp bất lợi. Cậu sẽ không thể làm choáng dị nhân vào thời điểm này và đã quá muộn để tránh đòn cùng với Yoogeun. Chỉ còn một lựa chọn. Nhận đòn đánh bằng chính cơ thể mình để giảm sát thương nhiều nhất có thể.
Dị nhân ném xuống thanh kiếm đang giơ cao. Ở đằng xa, Shinjae nghiến răng và đưa tay ra. Thời gian trôi chậm lại. Lưỡi kiếm lệch sang một bên như thể ai đó đã dùng hết sức nắm lấy nó vào phút cuối.
Rầm!!!! Thanh kiếm gỉ với lưỡi gồ ghề rơi xuống đất. Tong, tong.... Máu chảy xuống sàn và nhanh chóng trở thành một vũng máu trong tích tắc.
Heesoo nhìn xuống. Cậu đã tránh bị chẻ làm đôi từ đỉnh đầu, nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh được đòn tấn công. Cẳng tay cậu dính đầy máu. Cơ và gân bị đứt lìa, cánh tay run rẩy mất kiểm soát. Cuối cùng, Yoogeun đã trượt xuống khỏi vòng tay cậu.
"Hự..."
Yoogeun ngã xuống sàn và rên rỉ. Heesoo chìa bàn tay đầy máu của mình ra cho anh. Yoogeun, người gần như không thể nâng người lên, phớt lờ bàn tay của Heesoo và quay đầu lại. Giống như một lời từ chối hoàn toàn. Những suy nghĩ vô tổ chức dồn dập xuất hiện như những vết xước trong đầu Heesoo.
Sao anh luôn tránh né em? Anh sợ em à? Hay là vì ghê tởm? Hyung và các Guide khác, tại sao anh lại ghét em đến thế? Em đã thành ra thế này kể từ khi em được sinh ra. Em đã cố gắng chăm sóc anh tốt nhất có thể. Tại sao anh lại nhìn em như một thứ gì đó còn khủng khiếp hơn cả những con quái vật? Anh muốn em làm gì hơn nữa?
"Kwon Heesoo, Heesoo!"
Sau khi xem xét hành tung của kẻ thù, Yoogeun quay lại với Heesoo. Cậu đã nghĩ rằng anh ấy sẽ run lên vì sợ hãi và ghê tởm, nhưng đôi mắt của Yoogeun lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
"Chúng ta phải đối phó với hắn ta trước. Nào."
Anh nắm lấy cổ tay Heesoo không chút do dự. Anh dường như không quan tâm đến việc tay mình vấy máu và khoảnh khắc anh chạm vào làn da trần ẩm ướt đỏ thẫm, một cơn rùng mình phấn khích lan tràn trong huyết quản. Tên dị nhân càng khó chịu hơn khi đòn tấn công quyết định của nó không thành công. Nó dùng hết sức nâng thanh kiếm khổng lồ đã rơi xuống đất. Heesoo đối mặt với dị nhân, không rời mắt khỏi nó và dồn hết khả năng vào bộ não của mình.
"Grừ, hừ....."
Con ngươi dị nhân xoay tròn. Bàn tay và bàn chân được bao phủ bởi lớp da sẫm màu co giật và rung lên theo các hướng khác nhau như bệnh nhân lên cơn động kinh. Dị nhân nắm chặt thanh kiếm với một cử động bối rối. Quay ngược lưỡi kiếm hướng vào trong, nó tự đâm thanh kiếm vào bụng chính mình.
"Grừuuu!"
Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể dị nhân nhưng nó vẫn chưa tắt thở. Bàn tay ai đó đặt nhẹ lên cán kiếm. Shinjae đã bước tới và đứng cạnh dị nhân. Có vẻ như anh ấy không dồn quá nhiều lực vào nhưng thanh kiếm đã cắt qua ruột và xương sống, rồi đẩy ra khỏi hàm của nó. Giống như một chiếc đinh bị đóng hết cú này đến cú khác. Khi mũi kiếm cuối cùng đâm ra sau lưng, gã dị nhân đã hoàn toàn ngừng di chuyển.
"Tôi đã nói với cậu rồi... Phải chăm sóc tốt cho Guide..."
"Em xin lỗi."
Heesoo cúi đầu. Cả Shinjae và Heesoo đều không quan tâm lắm đến cánh tay suýt bị cắt đứt của Heesoo. Một tổn thương ở mức độ này không phải là chấn thương lớn đối với họ.
"Thật đáng sợ. Tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất Guide Baek Yoogeun trong đó."
Ngày hôm ấy, Shinjae đã nói những lời đó trong khi ôm Yoogeun vào lòng. Mặc dù nói rằng anh sợ, nhưng anh ấy không biết gì tại thời điểm đó. Anh không biết sẽ khó chịu đến như vậy khi chứng kiến cảnh Yoogeun trải qua sinh tử ngay trước mắt mình.
Shinjae bước ngang qua Heesoo và đến chỗ Yoogeun. Đôi mắt xám anh đang nhìn xuống cậu ánh lên vẻ mơ hồ. Đôi mắt anh ấy âm u như nước trong bình đã lâu ngày không thay. Ngay khi ngâm rễ cây vào trong đó, nước sẽ từ từ làm thối rễ và cuối cùng dẫn đến chết cây.
"Vẫn như trước ... Có vẻ như Guide của chúng ta rất thích lăn lộn. Nhưng em không thể làm vậy vì ở đây rất bẩn. Đứng dậy nào. Tôi sẽ khiến em lăn lộn trên giường sau."
Shinjae đưa tay ra. Hình ảnh một bông hoa đen héo tàn hiển hiện trên khuôn mặt người đàn ông đang mỉm cười với cậu.
"..."
Yoogeun không nắm tay anh. Cậu chống tay xuống nền nhà bẩn thỉu và loạng choạng đứng dậy một cách yếu ớt. Chân không còn sức lực, nhưng cậu đã cố gắng xoay xở và tự đứng dậy.
"Tôi ... Ừm, tôi sẽ đi bộ một mình. Tôi có thể đi bộ."
"Vậy sao ... cậu bé ngoan."
Shinjae rụt tay lại, thì thầm như một tiếng thở dài. Đầu ngón tay anh hơi run rẩy khi anh trở lại vị trí của mình. Đó là từ khi anh ấy sử dụng năng lực để cứu Heesoo và Yoogeun ở một khoảng cách rất xa, khi mà hình bóng của họ chỉ to bằng ngón tay anh ấy.
Yoogeun càng có năng lực thì càng tốt cho Shinjae. Ngay từ đầu, không phải anh ấy chọn Yoogeun vì cần một người giúp anh tỉnh táo ngay cả khi ở dưới đáy vực thẳm và là Guide của anh hay sao? Nhưng đồng thời, Shinjae cũng muốn Yoogeun không làm gì cả và chỉ phụ thuộc vào anh ấy. Anh muốn Yoogeun không thể tự mình di chuyển dù chỉ một bước nếu anh không ôm lấy cậu, và lo lắng khóc trong bóng tối, nơi cậu ấy không thể nghe hay nhìn thấy gì mà chỉ tìm kiếm anh. Không phải điều đó thực sự dễ thương sao?
Đó là một điều ước trái ngược đầy mâu thuẫn. Để đạt được cái này, anh ta phải từ bỏ cái kia. Tuy nhiên, điều mâu thuẫn nhất là ... bản thân anh ấy, người không sẵn sàng từ bỏ một trong hai.