Hít vào và thở ra. Nếu là căn hộ một phòng cũ kỹ mà cậu ở trước đây thì toàn bộ chiếc giường sẽ phát ra tiếng cót két dù chỉ một cử động nhỏ nhất, nhưng tấm đệm êm ái như chìm trong mây này lại im bặt. Hít vào và thở ra lần nữa. Cậu nhắm mắt lắng nghe trong bóng tối tĩnh lặng. Một tiếng thở đều đều, chậm rãi khác với nhịp thở của cậu được nghe thấy. Có người bên cạnh. Khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó, mọi cơn buồn ngủ đều tan biến. Yoogeun mở to mắt. Cậu thấy Shinjae đang nằm nghiêng, đối mặt với mình.
Lần cuối cùng Yoogeun nhìn thấy anh ấy là trong Hố đổ nát. Ngay khi cậu bước qua cổng trong vòng tay anh và trút bỏ mọi căng thẳng, nỗi đau mà cậu quên đã ập đến, cậu lập tức bất tỉnh ngay tại chỗ. Vào thời điểm đó, Shinjae là một cảnh tượng khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải rùng mình. Mái tóc màu nâu xám của anh ướt đẫm máu đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu. Bộ đồng phục anh ấy đang mặc cũng tương tự. Từng giọt máu nhỏ xuống từ ống tay áo sơ mi đen theo mỗi bước đi của anh ấy.
Nhưng bây giờ thật khác. Cái hiện thực anh ta chiến đấu với dị nhân trong hình dáng của một ác quỷ mới trỗi dậy từ địa ngục như thể là một lời nói dối. Anh ấy đã vuốt gọn tóc ra sau, mặc áo sơ mi được ủi phẳng phiu và trên cánh tay thậm chí còn treo một chiếc áo khoác. Hoàn toàn trái ngược với Yoogeun, người chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình với băng gạc khắp người.
Khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ bên mép gối trông vô cùng thuần khiết. Như những giọt sương mai đọng trên lá non mềm mại trong một buổi bình minh yên tĩnh. Đôi môi đẹp của anh ấy hơi hé mở và hàng lông mi dài và dày rủ xuống quanh mắt.
"...."
Yoogeun ngây người nhìn anh. Cậu biết quá rõ những thứ ẩn dưới lớp vỏ đẹp đẽ kia ghê tởm và gớm ghiếc như thế nào, nhưng dù vậy cậu vẫn rất kinh ngạc. Cậu không biết người ta có thể đẹp đến nhường này. Nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra những vết thương trên khắp khuôn mặt của Shinjae. Nước da anh cũng nhợt nhạt như sắp chết. Khi cậu nhận thức được điều đó, anh ấy trông thảm hại một cách kỳ lạ khi ngủ say với mái tóc rối bù mà chắc hẳn đã được một chuyên gia chải chuốt cẩn thận.
Đây là phòng của Yoogeun bên trong Trụ sở Erewhon. Shinjae đã gọi Yoogeun lên tầng cao nhất như thể huấn luyện một con chó, nhưng anh ta chưa bao giờ trực tiếp xuống đây. Tại sao anh ấy lại ngủ ở đây?
Có ai đó đang bước xuống hành lang lát đá cẩm thạch và tiến về phía này. Phòng của Yoogeun ở cuối dãy. Không có lý do gì để đến đây trừ khi họ có công việc cần giao. Cậu không biết đó là ai nhưng cậu phải đứng dậy trước. Yoogeun không muốn cho họ thấy mình đã ngủ hạnh phúc khi nằm chung giường với Shinjae. Cậu cố gắng gượng dậy. Nhưng chưa kịp nâng người lên thì cậu lại gục xuống. Sau đó cậu mới nhận ra cánh tay khoác lớp áo sang trọng kia đang quấn lấy eo cậu.
"Ah..."
"Em ngủ ngon không?"
Shinjae ôm chặt eo Yoogeun và thì thầm mà không mở mắt. Giọng anh hơi khàn, nhưng không giống như người vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn. Yoogeun tự hỏi anh ta đã tỉnh lại từ khi nào.
"Chỉ huy trưởng. Có người ở ngoài đó."
Shinjae ôm Yoogeun chặt hơn mà không hề giả vờ lắng nghe cậu.
"Ngủ thêm đi. Đừng lo lắng về điều đó."
Anh ta hành động như những kẻ si tình. Trong khi đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Yoogeun liếc xéo về phía cửa với vẻ lo lắng. Đó có thể là ai? Một thợ săn khác đang tìm kiếm Woo Shinjae? Hoặc.... Cánh cửa bật mở. Theo phản xạ, Yoogeun cứng người. Một người đàn ông cao lớn sải bước vào.
"Này, Woo Shinjae. Tại sao cậu không nhận bất kỳ cuộc gọi nào của tôi? Đồ chó ...."
Chan nhìn lên và nhìn xuống Shinjae và Yoogeun với vẻ mặt như muốn chửi thề cả hai người họ bằng đủ mọi loại ngôn ngữ. Anh ta táo bạo mặc một chiếc áo sơ mi không cài cúc. Cậu có thể nhìn thấy một dải băng quấn quanh ngực và bụng màu đồng.
"Cậu làm cái đéo gì vậy, biến mất ngay lập tức sau cuộc họp báo? Còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cậu dám đánh lẻ và lăn lộn với Guide trên giường."
"Ý cậu là sao? Tôi chỉ đang tận hưởng một chút thời gian nghỉ sau bao ngày bận rộn."
"Kinh tởm."
"Những người khác đâu?"
"Phó chỉ huy đang làm việc sấp mặt ở phòng cậu và Kwon Heesoo vẫn đang được điều trị."
Chỉ vì cánh cổng bị phá hủy không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc. Trước hết, phía họ phải thông báo hoàn thành cuộc tấn công thông qua một cuộc họp báo, sau đó liên hệ với Trụ sở Quản lý Thức tỉnh và làm thủ tục nhận tiền bồi thường. Bên cạnh đó, để bồi thường cho những người thiệt mạng và bị thương cũng như khuyến khích những người có thành tích tốt trong trận chiến, họ sẽ phải chuẩn bị một bản báo cáo kết quả. Ngay cả mười người giúp đỡ sẽ không đủ để xác định mức độ thiệt hại trong một ngày.
"Buông tôi ra đi."
Yoogeun lại vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Shinjae. Cậu không biết nó là gì, nhưng cậu biết giờ không phải lúc để nằm xuống như thế này.
"Ực!"
Ngay khi cậu nghiêng và xoay người, cơn đau mà cậu đã quên bùng lên từ mắt cá chân được băng bó. Shinjae nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.
"Tại sao Yoogeun của chúng ta lại tự dưng muốn dậy..... Vừa nãy em ngủ rất đáng yêu mà. Sao lại ầm ĩ lên thế?"
Yoogeun chưa bao giờ tỉnh lại dù chỉ một lần sau khi được anh đưa đến đây để thay quần áo, lau người và sơ cứu. Mặt cậu xanh xao, rũ rượi, thở từng hơi ngắn và khổ sở. Dáng vẻ đó dễ thương lạ lùng. Anh muốn ôm cậu vào lòng và an ủi khi cậu đau, nhưng nhìn cậu cứ cứng đầu thế này anh lại càng muốn bắt nạt cậu. Thật kỳ quặc. Chan đến gần họ với một tay đút trong túi quần thể thao và vỗ vào mắt cá chân của Yoogeun.
"Này, Guide."
"Hự."
Cơn đau điếng người lan đến tận sống lưng và mắt cá chân như thể bị khoan một lỗ. Yoogeun nhắm chặt mắt và nuốt một tiếng rên rỉ.
"...."
Shinjae liếc nhìn Chan với khuôn mặt vô cảm, vẫn ôm Yoogeun trong tay. Chan vì xấu hổ nên đột nhiên nổi giận vô cớ.
"Không, tôi có làm gì đâu! Mẹ kiếp! Cậu là cá mặt trăng à?"
Các Thợ săn Erewhon, cũng như Đội 1, là những người có thể gắn các chi rời rạc lại với nhau trong vài giờ ngay cả khi chúng bị đứt lìa nặng nề. Vì vậy anh ta cứ hành động như bình thường mà không suy nghĩ nhiều. Cậu ta sẽ không bị bệnh vì điều này và chết đi, phải không? Anh thậm chí còn không thô bạo nắm mắt cá chân mà mới chỉ gõ bằng đầu ngón tay. Làm thế nào mà họ vào Mazzaroth với đứa trẻ này? Lần này chắc hẳn Shinjae đã không suy nghĩ thông suốt.
"Nếu cậu không thể làm được thì cứ nói với bọn tôi ngay bây giờ."
Chan cáu kỉnh thốt ra.
"Cổng ga Jangheon, nơi cậu vào lần trước, chỉ như sân chơi của bọn trẻ con. Chúng tôi không xử lý các cổng ở cấp độ thấp như vậy. Woo Shinjae đã cố ý đưa cậu đến đấy, nói rằng cậu cần kinh nghiệm hoặc cái gì đó. Lần này mới là cổng thực sự."
"...."
"Cậu sẽ phải làm điều này vô số lần nữa cho đến khi chúng tôi bắt được Almuten. Cậu có nghĩ bản thân chịu đựng được không? Đừng hối hận nếu cậu thực sự chết đi."
Yoogeun lắc đầu. Nếu cậu không thể chịu đựng được chuyện đó rồi bỏ chạy, thì ngay từ đầu cậu đã không chấp nhận lời cầu hôn của Woo Shinjae.
"Tôi không hối hận."
"Nghe lời đi khi tôi còn nói chuyện tử tế. Cậu thậm chí không chiến đấu, nhưng bằng cách nào đó lại bị bóp cổ và bong mắt cá chân."
"Cái này không là gì cả."
"Cậu có biết ai đã cõng cậu về đây khi cậu bất tỉnh ngay khi vừa ra khỏi cổng không?"
"Vậy anh có biết ai đã giúp anh đứng dậy khi hang động bị sập không? Lo cho bản thân mình đi."
"Ha."
Anh ta đang cố gắng cho cậu sự rộng lượng cuối cùng của mình vì anh cảm thấy tiếc cho cậu, nhưng con chó con này lại cáu kỉnh theo một cách khác. Cậu ta thực sự rất khó chịu.
"Yeah, yeah. Cậu đang nói mình hoàn toàn ổn đúng không? Vậy thì tốt. Có thứ cậu có thể làm cho tôi ngay bây giờ."
"Ý anh là gì...."
"Guiding. Guiding."
Khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Yoogeun ngay lập tức cứng lại như thể nhận một cái tát. Chan cười gian trá.
"Tôi là người chiến thắng, đúng không? Vụ cá cược đó. Tôi sẽ nhận guiding ngay bây giờ. Tôi đã mất cả một xô máu và đang hơi vội đấy."
"Chan-ah. Lúc nãy cậu bị đá rơi xuống đầu phải không? Hôm nay cậu nói nhảm hơi nhiều rồi đấy."
Shinjae nhẹ nhàng ngắt lời. Chan nhăn mặt.
"Gì?"
"Khi Taein-ssi đang kết liễu boss thì không phải cậu đã gục xuống như một con ếch bị va vào đá hay sao? Nếu nói đó là vị trí số 1, ừm ..... thì sẽ là một sự xúc phạm đối với người chiến thắng thực sự?"
"Vụ cá cược với điều kiện người ra đòn nhiều nhất sẽ thắng, chứ không phải người kết liễu boss!"
"Vậy thì người chiến thắng sẽ là tôi."
"Không. Đó là em."
Cánh cửa mở ra cùng lúc với lời cậu nói. Đó là Heesoo. Cậu ấy quấn băng từ trên lông mày đến sống mũi. Giữa dải băng trắng có chút máu thấm ra. Dù đã bị che mắt nhưng Heesoo vẫn thoải mái bước vào phòng như thể không có bất kỳ cản trở nào. Sau đó cậu tháo băng. Đôi mắt đỏ ngầu lộ ra bên dưới trông như cậu bị bệnh về mắt. Heesoo chớp đôi mắt cứng đờ của mình vài lần và mỉm cười với Yoogeun.
"Chào anh, Yoogeun hyung. Trông em hơi khó coi đúng không? Xin lỗi. Vị trí đầu tiên Heesoo đây."
"Ồ thằng nhóc này."
Chan cười khúc khích.
"Nhưng em nói đúng mà. Nếu em không làm choáng dị nhân khổng lồ đó, chẳng phải Chan hyung cũng không thể nắm bắt được thời điểm tấn công hay sao?"
"Vâng, tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu. Kwon Heesoo. Nhưng thành thật mà nói. Nó chỉ là một hiệu ứng chứ chả phải một đòn tấn công, đúng không?"
Taein bước vào qua cánh cửa mà Heesoo đã để ngỏ và không đóng lại. Anh liếc Yoogeun một cái và ngay lập tức chuyển mắt sang Shinjae.
"Anh đã ở đây à?"
"Cậu đã hoàn thành công việc rồi sao? Báo cáo thế nào?"
Shinjae mỉm cười, áp má vào thái dương của Yoogeun. Taein nhíu mày thiếu kiên nhẫn. Cái nhíu mày của anh ấy sâu hơn rất nhiều so với ngày thường và có những quầng đen quanh mắt.
"Anh có thể tự mình kiểm tra nếu có thời gian để hỏi."
Anh ấy, giống như những người khác, đã rửa sạch máu và bụi bẩn, và thay quần áo. Băng sạch được quấn quanh bàn tay thâm tím khủng khiếp và đeo găng tay da mới. Tuy nhiên, vết thương và sự mệt mỏi để lại không thể nào xóa nhòa được.
"Chỉ là một hiệu ứng? Vậy anh định làm thế nào để giết boss? Lao thẳng vào nó như một thằng ngốc giống hyung à? Cứ làm thế trong 100 ngày mà không có cái hiệu ứng của em đi, anh thậm chí còn không thể cào nó dù chỉ một lần."
"Cái gì? Thằng ngốc?"
"Dù sao thì, thực sự không phải là Chan hyung. Em không phiền nếu Taein hyung giành được vị trí đầu tiên."
Tưởng chừng như sẽ không có hồi kết cho cuộc tranh luận mệt mỏi. Cuối cùng, Heesoo cũng đứng dậy và ngồi xuống mép giường.
"Vậy thì hãy hỏi Yoogeun hyung!"
Đột nhiên, hướng của câu hỏi chuyển sang Yoogeun. Yoogeun, người vẫn đang bị Shinjae ôm ngượng ngùng trong tay với vẻ mặt khó chịu, đáp lại trễ một nhịp.
"Tôi?"
"Vâng. Theo ý kiến của hyung, ai trong bọn em đã đóng vai trò lớn nhất trong việc bắt được boss?"
"Tôi không ... tôi không biết. Tôi thậm chí không thể nhìn rõ chuyển động của các Thợ săn cấp cao."
"Không sao. Anh không cần phải biết. Em cũng không mong là anh biết. Guide phải hơi ngốc nghếch thì mới đáng yêu, đúng không?"
"...."
"Em chỉ đang bảo hyung nên tự lựa chọn. Anh muốn ai là người đầu tiên đụ anh?"
Heesoo cười ngọt ngào cho đến khi má lúm đồng tiền sâu hơn. Yoogeun liếc nhìn xung quanh. Bốn cặp mắt khác màu nhau đang nhìn chằm chằm vào cậu. Như thể họ không thể chờ đợi để xem Yoogeun sẽ phản ứng như thế nào. Đến lúc đó cậu mới nhận ra. Họ thực sự không muốn Yoogeun đánh giá về trận chiến. Họ chỉ muốn buộc Yoogeun phải đưa ra một lựa chọn đáng xấu hổ bởi vì điều đó vui hơn.
"Tôi....."
Sau một hồi im lặng, Yoogeun mở lời. Có một khoảng lặng chìm xuống khi mọi người tập trung lắng nghe với sự thích thú. Sự lựa chọn là vô nghĩa. Dù Yoogeun chọn ai, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm cảm giác sung sướng bệnh hoạn của họ. Đúng hơn, họ đang yêu cầu Yoogeun lựa chọn người sẽ hành hạ mình.
Tình huống này khiến cậu nhớ đến việc mọi người thả rông con chó ở giữa phòng và đặt cược xem con chó sẽ đi về phía nào trước. Những tiếng hò hét phấn khích, tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo đến từ mọi phía. Còn Yoogeun thì chẳng khác gì một con chó ngơ ngác nhìn xung quanh. Hiện giờ họ ngoan ngoãn chờ câu trả lời từ Yoogeun chỉ vì cậu ấy đang hùa theo nhịp của họ. Ngay khi cậu nổi loạn, sự bao dung của họ còn mỏng hơn cả thủy tinh, sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
Đột nhiên, Shinjae bắt gặp ánh mắt cậu. Ngay khi chạm mắt với Yoogeun, anh mỉm cười như một thói quen. Shinjae có vẻ thoải mái như thể ý nghĩ anh ấy sẽ không được chọn, chưa từng xuất hiện trong đầu anh. Những gì anh đã cảnh báo cậu trong quá khứ cứ văng vẳng bên tai Yoogeun.
"Tôi đã đối xử tử tế với em hết mức có thể, nhưng tôi không nghĩ bất kỳ ai khác cũng sẽ giống như vậy. Em sẽ làm gì khi phải làm chuyện đó với nhiều người cùng một lúc. Em muốn chúng tôi lấy số thứ tự và chờ gọi đến lượt? "
Một cảm giác xấu hổ sâu sắc lại xâm chiếm trái tim cậu. Cậu ấy không muốn chơi cái trò bệnh hoạn của họ theo cách họ muốn, ngay cả khi cậu ấy có thể phải chịu tình trạng khắc nghiệt hơn.
"Anh sẽ làm gì sau khi tôi chọn một con số?"
Lời nói thốt ra hoàn toàn khác với dự đoán của mọi người.
"Em sẽ chọn một con số à?"
"Ha..."
Trong khi những người khác đang bối rối trước phản ứng bất ngờ của Yoogeun, Shinjae ngay lập tức hiểu ý cậu. Anh nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi bật cười. Vẻ mặt bình tĩnh của Yoogeun trở nên méo mó. Cậu gỡ cánh tay vẫn đang quấn quanh eo của Shinjae. Cơ thể cậu vẫn còn rải rác những vết thương nhưng cậu không thể quan tâm đến chúng.
"Đừng giả vờ hào phóng nữa. Tôi không quan tâm đó là một người hay bốn người, hãy cứ làm những gì các anh muốn và nhanh chóng ra ngoài. Rốt cuộc, đó không phải là lý do tại sao tất cả các anh ở đây à?"
Sẽ giống hệt nhau cho dù cậu làm điều đó bốn lần với mỗi người hay một lần với cả bốn người cùng một lúc. Sẽ tốt hơn nếu nó mất ít thời gian hơn. Đó là kết luận được rút ra từ một phép tính đơn giản.
Không thể nào mà Shinjae không nhìn ra được suy nghĩ của cậu. Vì vậy, đây là ý tưởng của em ấy sau khi sử dụng cái đầu nhỏ xinh xắn đó. Nó dễ thương đến mức khó chịu. Và đó cũng là cách em ấy giữ cái số thứ tự mà anh đã dặn trước đó trong lòng và đem nó ra.
"Ahahaha, haha, hahaha!"
Vai của Shinjae rung lên không ngừng và bắt đầu cười hết mình. Chan càu nhàu.
"Cậu ta đang nói cái gì vậy? Số gì cơ?"
"Em nghĩ anh ấy nói rằng chúng ta có thể đụ mà không cần thứ tự?"
"Woo Shinjae, có gì vui vậy?"
"Dù sao thì, Yoogeun hyung nói rằng mọi thứ đều ổn, đúng không?"
Đôi mắt của Heesoo lấp lánh niềm vui. Họ không nói thẳng ra nhưng một thỏa thuận ngầm đã đạt được khi ánh mắt họ nhìn nhau. Các quy tắc của trò chơi đã thay đổi. Lúc đầu, ai ra đòn nhiều nhất cho boss là người thắng cuộc. Sau đó, nó chuyển thành người được chọn bởi Yoogeun, và bây giờ .....
"Em không biết hyung thông minh hay là ngốc nghếch nữa."
"...."
"Tại sao lại nói những lời khiêu khích như vậy khi anh biết ánh mắt của mọi người đảo ngược và lao vào anh. Nếu anh chỉ chọn một người, những người khác có thể mất hứng thú và bỏ đi sau một thời gian chờ đợi."
Heesoo nhún vai khi đối mặt khuôn mặt trắng bệch và mím chặt môi của Yoogeun.
"Chà, có lẽ là không."
Mặc dù hơi bất ngờ trước câu trả lời của Yoogeun, nhưng cậu ấy đã nhanh chóng kích động. Chẳng phải vậy sẽ vui hơn sao? Bây giờ, nó giống như một trò chơi. Càng nhiều đối thủ cạnh tranh thì càng tốt. Và phần thưởng sẽ xứng đáng với nỗ lực.
"Tôi không biết con số là gì, nhưng cậu đang nói chỉ cần tiếp tục và lao vào cậu đúng không? Tốt thôi. Nhớ cho kỹ, rằng chính cậu đã yêu cầu điều này."
Chan lê bước lên và yên vị trên giường. Anh dựa vào giường bằng một tay và cười toe toét khi nhìn xuống Yoogeun. Một chiếc răng nanh sắc nhọn hiện rõ qua đôi môi anh.
"Cảm ơn vì bữa ăn?"
Taein, người đang khoanh tay đứng nhìn, đã im lặng trong suốt thời gian qua. Ánh mắt anh như xuyên qua da thịt cậu. Shinjae chống cằm và khẽ thì thầm. Như một kẻ cám dỗ thì thầm những điều ngọt ngào vào tai nhà vua.
"Guide Baek Yoogeun, như tôi đã nói trước đây. Hãy nắm lấy tay tôi. Giờ vẫn chưa muộn."
Những sợi tóc mai dựng đứng sau gáy. Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cậu càng thêm thân mật.
"Hãy cầu xin tôi cứu em. Hãy tỏ ra dễ thương và nói rằng em không thích ai khác ngoài tôi. Tôi sẽ không để bất kì kẻ nào chạm vào em. Từ nay em sẽ chỉ phải khóc hết mình trong vòng tay tôi thôi ... nhưng chẳng phải một thì sẽ tốt hơn bốn hay sao?"
Nếu ai đó trên thế giới này có quyền nói ra những lời như vậy thì Shinjae không phải là người đó. Anh ta là người đã nhốt Yoogeun trong Trụ sở Erewhon, chỉ để có thể gọi cậu đến và tận hưởng cậu cho đến khi thỏa mãn. Anh ta cũng là người cho cậu lời khuyên để xây dựng sức chịu đựng làm tình với nhiều người vào ngay buổi sáng hôm sau khi họ ngủ cùng nhau lần đầu tiên. Những lời nói nhẹ nhàng của Shinjae mang nhiều tính xúc phạm hơn cả những lời chửi bới thậm tệ được phun vào mặt cậu. Lần đầu tiên Yoogeun nhận ra rằng dù chỉ một vài từ thôi cũng có thể khiến trái tim cậu tan nát.
Cậu ghét những đề xuất trái ngược của Shinjae. Đồng thời, cậu cũng không hiểu nổi nỗi căm ghét của mình dành cho anh ta. Không phải cậu ấy đã biết hết mọi thứ trước khi đến đây sao? Đáng lẽ ra không có gì phải thất vọng nếu ngay từ đầu đã không kỳ vọng về việc anh ta sẽ đối xử với cậu như một Guide, một con người và không bị nhiều người lạm dụng và hãm hiếp. Không có niềm tin thì không cảm thấy phản bội. Nhưng tại sao, không, cậu ấy đã mong đợi điều gì từ người đàn ông đó ...
Yoogeun nhìn xuống. Đôi môi cậu, nứt ra ở một vài chỗ và loang lổ máu, run rẩy mỏng manh.
"Chỉ huy trưởng, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm gì rồi."
Cậu cắn chặt môi dưới rồi thả ra. Cậu quay đầu lại và chạm mắt với Shinjae. Đôi mắt đen của cậu nhuốm màu tổn thương nhưng vẫn sáng rõ.
"Đối với tôi, một hay bốn, tất cả đều giống nhau."
"...."
Sau một khoảng lặng ngắn, Shinjae cười khúc khích như một tiếng thở dài. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy nhợt nhạt của Yoogeun.
"Vậy thì đã đến lúc chúng ta phải cá cược rồi. Đến khi ... Chúng ta sẽ xem liệu đến cuối cùng em có thể vượt qua được hay không."