Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 47 - Chương 46. Tôi thắng rồi - Phần 2 (3P)

Chapter 47 - Chương 46. Tôi thắng rồi - Phần 2 (3P)

Taein đỡ eo Yoogeun bằng một tay và cởi thắt lưng. Thứ gì đó có chu vi bằng một chai nước nóng, cồng kềnh bật ra và đập vào cặp đùi ướt đẫm của cậu.

"Chờ đã!"

Trước khi cậu có thể nói xong, một bàn tay to lớn đã nắm chặt mông cậu. Anh đè thẳng cậu xuống không thương tiếc. Quy đầu cương cứng ấn vào lỗ. Yoogeun bám lấy cánh tay Taein theo phản xạ, nỗ lực để giảm bớt sức nặng đè xuống dù chỉ một chút. Taein cau mày.

"Vô dụng."

Vòng tay ôm eo cậu càng lúc càng chặt. Dương vật thắng lực cản, dần biến mất bên trong cậu.

"Ưm hức..."

Sự xấu hổ lan tỏa khắp cơ thể cậu khi người kia vẫn ăn mặc hoàn hảo mà chỉ cởi phía dưới trong khi cậu là người duy nhất khỏa thân và vật lộn trên người anh. Taein quan sát tất cả phản ứng của Yoogeun với từng chuyển động nhỏ nhất. Chỉ có đôi mắt cậu ấy vẫn rõ ràng trong khi toàn bộ cơ thể đã bị thúc đẩy bởi dục vọng tăm tối.

Ban đầu, Yoogeun bận rộn với việc cố gắng nâng người dậy. Sau đó, ngay khi quy đầu đâm vào, mắt cậu mở to và đôi môi hé ra vì kinh ngạc. Hàng mi đen của cậu run lên. Cùng với sức nặng, gậy thịt kiên trì mở toang vách tường chật hẹp và nhớp nháp. Càng vào sâu, biểu cảm của Yoogeun càng thay đổi. Làn da nhợt nhạt rùng mình và cậu bối rối đảo mắt. Cậu cắn chặt môi và lắc đầu như đang kìm hãm điều gì đó.

Đầu óc Taein nóng lên. Những dục vọng âm thầm bị áp chế bằng ma túy mạnh từ ngày này qua ngày khác cuối cùng đã bùng lên. Gân xanh nổi bật trên mu bàn tay. Taein bóp mông Yoogeun và siết chặt với tất cả sức mạnh, đè cậu xuống dưới dương vật của mình.

"Argh!"

Đùi Taein chạm vào hông cậu. Một cảm giác căng cứng lên đến tận rốn. Cậu cảm thấy như ruột của mình sẽ nổ tung nếu anh ta di chuyển sai sót dù chỉ một chút. Yoogeun thậm chí không nghĩ đến việc ngậm miệng lại. Đùi, hông và eo gần như không thể trụ vững, run lên.

"Hức, hức ưm .... Haa."

Yoogeun thút thít và cẩn thận di chuyển cánh tay run rẩy để ôm lấy bụng dưới của mình. Hình dạng của dương vật đút vào bên trong dường như căng phồng trên bụng cậu. Heesoo tiến lại gần, bắt lấy hai cánh tay của cậu bằng một tay và nâng chúng lên để bộc lộ bờ ngực. Sau đó, Heesoo đâm vật cương cứng của mình vào đầu vú đang ướt đẫm chất dịch cơ thể mà thậm chí không biết là của ai.

"Đáng lẽ em phải cho hyung ăn ngon hơn và khiến anh tăng cân. Vậy thì em có thể đụ vào ngực anh rồi."

Quy đầu thẳng hàng với núm vú căng cứng và ép chặt. Một cảm giác nhột nhạt lan ra từ lồng ngực Yoogeun.

"Ah hức."

"Hyung. Anh có cảm nhận được nó bằng núm vú của mình không?"

Vách tường co giật siết chặt lấy dương vật của Taein. Sự thu hẹp đột ngột hút côn thịt của anh vào sâu hơn nữa và siết chặt lấy quy đầu. Yoogeun thậm chí còn không thể biết mạch đập ở bụng dưới là của mình hay Taein.

"Em nghe nói hyung không có nhiều kinh nghiệm trước khi đến với bọn em. Nhưng em nghĩ anh đang thích nó rất nhiều. Dễ thương quá. Hyung. Anh có thể tiếp nhận thêm một cái nữa không? Em cũng sẽ đút vào, được chứ?"

Những ngón tay của Heesoo mò mẫm xuống bụng dưới của Yoogeun và chạm nhẹ vào phần đáy chậu đang căng ra. Thậm chí không có một inch để chen vào. Với tốc độ này, họ có thể thấy máu ngay lập tức dù chỉ chèn thêm một ngón tay. Thực ra với Heesoo, dù có chảy máu thì vẫn ổn. Ngay cả khi cái lỗ bị xé toạc, tất cả những gì họ phải làm là gọi một người có khả năng chữa lành và khâu nó liền trở lại. Nhưng Taein đã cau mày và trừng mắt nhìn cậu ta như thể vừa nghe thấy âm thanh ghê tởm nhất trên đời.

"Em đoán là không?"

Heesoo liếm môi và miễn cưỡng rút lui. Taein ưỡn hông lên và ấn Yoogeun xuống sâu hơn. Đó là một hành động thô thiển mà không có kỹ thuật hay sự quan tâm nào. Chỗ nào đó trong ruột cậu đã bị nghiền nát theo từng nhịp đều đặn.

"A ... ah! Hức, ah, ah!"

Cơ thể Yoogeun run lên dữ dội. Dương vật cậu lắc lư theo từng chuyển động thô bạo, dần dần cứng lên. Chất lỏng trong suốt chảy ra và làm ướt quần Taein. Nhưng cậu ấy cảm thấy hơi khác so với trước đây. Không biết là do nó bị kích thích trở lại sau khi vừa mới lên đỉnh, hay là do côn thịt bên trong đã thay đổi. Mỗi lần cậu ấy bị thúc mạnh xuống, hai bên đùi lại đau nhói và bụng dưới lạnh buốt.

Yoogeun chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây. Có gì đó thật kỳ lạ. Ngay cả trong lúc bối rối, cậu vẫn nghĩ chuyện này không ổn chút nào. Liệu cuối cùng cơ thể cậu có bị hủy hoại sau khi bị xâm phạm quá nhiều không? Nếu cứ họ tiếp tục như này, nó thực sự không thể cứu vãn được. Nỗi sợ hãi tràn ngập cơ thể cậu. Heesoo giữ chặt hai cổ tay cậu trong khi Taein đang đâm từ dưới lên. Yoogeun lắc đầu nguầy nguậy.

"Phó, chỉ, huy .... dừng lại, ưm, không thể nữa, không .... ah!"

"Không phải tôi đã dặn cậu phải nhanh chóng cuốn gói và biến khỏi đây sao."

"A, không, không phải, hức ưm, cảm giác kỳ lạ quá..."

Thay cho câu trả lời, Taein nắm chặt eo Yoogeun và dùng hết sức ấn cậu xuống, đồng thời đẩy hông lên. Bạch!!! Có một âm thanh va chạm mạnh ở mông. Cơ thể Yoogeun bị đẩy lên một chút.

"Hứccc...!"

Yoogeun cứng người. Không hoàn toàn nằm xuống, cũng không hẳn là trượt lên, mà ở một tư thế mơ hồ khi cậu quỳ xuống, lưng uốn cong và bên trong kẹp chặt lấy dương vật của Taein một cách tuyệt vọng.

"...."

Đôi mắt của Yoogeun mở to vì đau đớn và khổ sở. Nước mắt trào ra. Cơ đùi căng thẳng cố gắng chống đỡ trọng lượng cơ thể trong một tư thế không thoải mái và mắt cá chân còn lại được băng bó đang run rẩy. Heesoo, người đang quan sát, vươn người ra và vỗ vào gót chân Yoogeun. Đó là một hành động đùa giỡn nhưng hậu quả để lại rất lớn. Cậu đột nhiên mất sức ở chân và gục xuống như thể bị ngã. Yoogeun cảm giác như vật thể bên trong đang đâm sâu đến tận dạ dày và xương sườn cậu. Cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.

"Ha ... Ưm hức... hức..."

Ánh mắt không tập trung của cậu lang thang trên không trung. Nước mắt giàn giụa chảy dài trên khóe mi. Một chất lỏng trong suốt trào ra. Nó không nhớt như tinh dịch mà gần giống như nước lã. Chất lỏng sau khi làm ướt ngực và bụng Taein, thậm chí còn bắn tung tóe khắp cổ và mặt cậu.

"A, aha! Haa, á!"

Cậu nhanh chóng bắn ra liên tiếp như thể súng nước bị nhấn cò. Mỗi lần như vậy, Yoogeun lại run lên khi các bức tường co thắt và siết chặt dương vật bên trong đến tận gốc. Đầu cậu ngửa ra trong không trung. Heesoo hỗ trợ cậu một cách tự nhiên. Cậu ta nắm chặt lấy gốc dương vật của mình và xóc nó, cọ xát quy đầu vào ngực Yoo Geon. Bị mê hoặc bởi cảnh tượng đầy khiêu khích và kinh ngạc, Taein nhìn xuống bản thân mình. Chiếc áo sơ mi không tì vết giờ đã ướt đẫm, lộ rõ ​​đường nét cơ ngực. Ngay cả màu da cũng có thể nhìn thấy trong nháy mắt.

"Hừ ... haa."

Anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Dù vậy hình ảnh của Yoogeun dường như vẫn bị thiêu đốt đằng sau đôi mắt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên cằm. Những bức tường hẹp nóng bỏng đã không ngừng rung chuyển xung quanh dương vật của anh từ nãy đến giờ. Cơ thể Yoogeun co giật cùng với tiếng thở hổn hển của anh. Không thể chịu đựng được nữa. Anh xuất tinh và sau đó đẩy vào sâu hết mức có thể.

Anh ấy không dám mở mắt trong suốt toàn bộ cao trào. Nỗi ghê tởm chính mình, sự tàn bạo và dục vọng đan xen vào nhau như một hạt bụi phía sau mi mắt anh. Khi khoái cảm đang dần tắt lịm, Taein muộn màng nhận ra, tại một thời điểm nào đó, anh đã ôm Yoogeun bằng cả hai tay và ấn cậu xuống đùi. Anh ấy đã quên mất việc không được chạm vào cậu bằng bàn tay bị thương. Và khoảnh khắc anh nhận thức được tình hình, sự ghê tởm dâng lên từ bên trong. Nỗi thù ghét đó đang hướng đến ai? Bản thân anh ấy? Yoogeun? Hay cái gì khác?

Cuối cùng Taein cũng mở mắt. Anh có thể thấy bàn tay mình trở nên mềm mại và không còn một vết xước nào trên da. Cảm thấy hơi choáng váng, anh rút dương vật đã mềm ra. Mỗi khi côn thịt dày cộm cào vào thành trong, Yoogeun lại run rẩy đáng thương. Đôi mắt Taein bất giác chuyển sang giữa hai chân Yoogeun. Nó sẽ sớm chảy ra. Bằng chứng về sự bẩn thỉu mà anh ấy đã bắn. Nhưng trước khi anh có thể chứng kiến ​​điều đó, Heesoo đã can thiệp. Cậu ta lật Yoogeun lại, đè xuống và thì thầm vào tai anh.

"Em vẫn chưa xong."

Yoogeun thậm chí không thể mở mắt đúng cách và lẩm bẩm.

"Làm ơn dừng lại..."

"Có gì mà khó khăn thế? Hyung chỉ cần nằm yên thôi, em sẽ làm mọi thứ cho anh."

"...."

"Chậc chậc."

Heesoo bĩu môi. Nhưng không ngừng những gì cậu ta định làm. Cậu nhét dương vật của mình vào giữa hai đùi ướt át của Yoogeun và thúc vào. Âm thanh của da thịt lại bắt đầu tràn ngập căn phòng. Taein cúi đầu, lau khô mặt. Toàn thân anh ấy là một đống hỗn độn dính đầy vết tích của Yoogeun. Anh muốn tắm rửa ngay lập tức. Cuối cùng khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Shinjae bước ra từ phòng tắm gắn liền với phòng của Yoogeun.

Người đàn ông lấy chiếc áo choàng tắm từ tủ bên cạnh và mặc vào. Chiếc áo trông như mới, như thể chủ nhân của căn phòng chưa bao giờ bận tâm đến việc sử dụng nó. Rõ ràng, ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Shinjae không nhìn anh lâu hơn một giây. Đôi mắt vô hồn dưới mái tóc xám ướt đẫm nước nhẹ nhàng lướt qua. Taein đồng suy nghĩ. Anh bật dậy để rời khỏi phòng và đi qua Shinjae.

Shinjae thong thả bước vào căn phòng rộng rãi trong đôi dép lê. Từng giọt nước trên tóc anh rơi xuống và đọng lại trên sàn. Anh ngồi xuống mép giường, nhặt một chai nước và ly ở trên bàn bên cạnh.

"Vẫn đang làm? Tôi đoán các cậu hăng say hơn mong đợi."

Yoogeun, người bị ép dưới Heesoo, quay đầu lại một cách vô hồn. Có vẻ như cậu ấy chỉ di chuyển theo phản xạ ngay khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Dáng người nằm sấp của Yoogeun cực kỳ gợi cảm. Cơ thể mềm mại trần truồng và ướt đẫm mồ hôi trên tấm ga trải giường nhăn nheo. Chóp mũi, dái tai mềm mại và khóe mắt ửng hồng. Đầu ngón tay, ngón chân, đầu gối và khuỷu tay cũng vậy. Gáy và xương đòn của cậu không còn chỗ để hôn và mông sưng đỏ vì ma sát. Có những dấu răng ở gáy, hai bên hông, cánh tay và thậm chí trên háng.

"...."

Thay vì rót nước vào cốc và đưa lên môi, Shinjae lại liếc nhìn cậu. Anh không thể không làm vậy. Anh cười nhẹ như thể có điều gì đó muốn nói, sau đó nắm lấy cằm Yoogeun, cúi đầu và hôn nhẹ.

"Hức. Hư, ưm, ah, ah, Chỉ huy trưởng...."

Ngay khi đôi môi anh vừa rời ra, Yoogeun thút thít gọi anh một cách tuyệt vọng. Heesoo vẫn bám chặt vào lưng cậu và thúc qua đùi. Shinjae nhẹ nhàng chải tóc cho Yoogeun và ngoan ngoãn đáp lại.

"Ừ?"

"Những con dấu ... Tôi, lấy được, tất cả."

"Hừm. Vậy là em đã thu thập tất cả?"

Shinjae nghiêng đầu như thể muốn cậu tiếp tục nói. Tuy nhiên, không có từ nào được thốt ra sau đó. Dương vật của Heesoo vẫn đang cọ xát vào da thịt mềm mại bên trong đùi cậu và thay vào đó là tiếng rên rỉ.

"Sao em không nói gì nữa?"

Shinjae mỉm cười thì thầm và đặt cằm cậu bên cạnh anh ấy.

"Không thể nói được nữa sao? Lần đầu tiên gặp em, tôi đã nghĩ rằng em bị hóc xương cá trong cổ họng. Đáp trả lại mọi thứ ngay cả sau khi bị tôi đè xuống."

Bàn tay đang gạt mái tóc rối bù của cậu chậm lại một chút.

"Hồi đó em dễ thương lắm, nhưng tôi nghĩ bây giờ em còn dễ thương hơn rất nhiều. Nhiều đến mức tôi sẵn sàng cho em cả cổ và trái tim mình ngay cả khi em muốn giết tôi."

"Hyung..."

Cuối cùng, Yoogeun cũng mở miệng được. Giọng nói ướt át gần như không thể thoát ra giữa những nhịp thở khò khè của cậu.

"Tôi, hyung, bệnh viện..."

Shinjae mở miệng để trả lời. Thật trùng hợp, cùng lúc đó, Heesoo lại vùi đầu vào gáy Yoogeun và ôm chặt lấy anh. Tinh dịch phun ra giữa hai đùi đang vụng về co rút. Đó là tất cả những gì Yoogeun nhớ.

Đã bao lâu rồi? Cậu cảm thấy ai đó đang di chuyển ra khỏi ý thức mờ nhạt của mình. Cánh cửa đóng lại, ngay sau đó căn phòng trở nên yên tĩnh. Yoogeun cố gắng gượng dậy. Tầm nhìn của cậu mờ đi, như thể bị thiếu máu. Tuy nhiên, cậu đã ngã xuống giường trước khi thậm chí có thể nâng người lên, cánh tay hầu như không còn chút sức lực nào.

"...."

Vùi đầu vào chăn, Yoogeun nằm im một lúc lâu. Cậu cảm thấy mình đã trở thành sản phẩm dùng một lần và bị bỏ đi sau khi hết tác dụng.

"Yoogeun-ah."

Yoogeun lộ rõ ​​vẻ bối rối trước giọng nói đột ngột phát ra từ trên đầu mình. Cậu nghĩ rằng mọi người đều đã rời đi. Cậu chợt nhớ ra những gì Shinjae đã nói trước khi mọi chuyện bắt đầu. Đã đến lúc chúng ta phải cá cược rồi. Nếu Yoogeun không thể chịu đựng được nữa và cầu xin anh ta để trở thành Guide của một mình Shinjae, thì cậu sẽ thua cược.

"...."

Không có phản hồi nào từ Yoogeun. Cậu vẫn vùi đầu vào chăn. Không lâu sau lưng và vai cậu bắt đầu cử động nhẹ và ngày càng rõ rệt hơn. Sau đó một âm thanh phát ra từ dưới tấm chăn dày. Shinjae nghiêng đầu, bối rối. Cậu ấy đã bật khóc vì không thể vượt qua nỗi đau? Không. Yoogeun không khóc. Ngược lại ...

"Ha, haha, khụ ... haha ​​..."

Cậu ấy đã cười. Không phải cậu đã từ bỏ mọi thứ hay bị mất trí, đúng hơn là, cậu ấy trông như bị thao túng bởi một sinh vật hắc ám. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu nhìn chằm chằm Shinjae qua tóc mái rối bù. Chỉ riêng ánh mắt căm thù đó thôi cũng khiến anh ta ớn lạnh sống lưng. Yoogeun tuyên bố bằng một giọng khó hiểu.

"Tôi thắng rồi."

....Ah.

Shinjae cứng người với đôi môi hơi hé mở. Thời gian như ngừng trôi trong chốc lát. Ngoại trừ Yoogeun trước mặt, khung cảnh, tất cả những thứ vô nghĩa và tầm thường đều mờ đi thành màu trắng giống như nền của một bức ảnh đen trắng cũ.

Anh ấy đã biết. Yoogeun sẽ tiêu diệt anh ta vào một ngày nào đó. Cậu ấy sẽ làm cho anh muốn chết và đồng thời sẽ ngăn anh chết. Cậu sẽ buộc hắn phạm phải tất cả những tội lỗi mà nhân loại đã đặt tên. Shinjae sẽ phải trả lại gấp mười lần nghiệp chướng mà hắn đã gây ra. Anh ta không bao giờ có thể trở lại như trước cho đến khi anh nhận ra sự thật ngay bây giờ và ngay tại đây.

Mỗi trận đại hồng thủy đều kéo theo một điềm báo. Giống như tia chớp đến trước tiếng sấm và những con sóng đến trước thủy triều, nhận thức này là điềm báo của Shinjae.

"Vâng ... Tôi thua rồi. Guide Baek Yoogeun đã thắng."

Shinjae thì thầm câu trả lời. Thời gian như đã ngừng lại bắt đầu trôi. Với một màu sắc khác so với trước đây.

"Chúc mừng em đã thu thập được tất cả con dấu. Tôi sẽ cho em đi gặp anh trai như đã hứa."