Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 48 - Chương 47. Tôi sẽ đón em lúc 2 giờ

Chapter 48 - Chương 47. Tôi sẽ đón em lúc 2 giờ

Yoogeun ngủ say như chết mà không có một giấc mơ nào. Giống như cố gắng quên đi thực tại, cậu đã ngủ hàng giờ đồng hồ. Căn phòng của Yoogeun cũng trật tự như lần đầu tiên cậu đến đây. Chăn ướt đẫm dịch cơ thể đã được thay, tất cả quần áo cậu cởi ra cũng đã được loại bỏ. Ngay cả những bông hoa trong bình cũng tươi mới. Có vẻ như các nhân viên đã dọn dẹp trong khi cậu đang ngủ. Rõ ràng là ai đó đã ra lệnh cho họ.

Quần áo mới được xếp ngay ngắn trên bàn. Một bộ đồng phục mới bao gồm áo sơ mi đen, quần xám và trang phục hàng ngày. Chúng có mùi như nước xả vải sang trọng. Không cần suy nghĩ thêm, Yoogeun với tay lấy quần áo của mình. Ngay lập tức, cơn đau cơ khủng khiếp bùng lên từ khắp người cậu. Hông đau nhói như thể bị trật khớp và bên trong như bị bỏng. Cậu chỉ kịp nuốt một tiếng rên rỉ và nhặt quần áo lên. Một thứ gì đó rơi ra từ giữa các nếp gấp của áo sơ mi.

"Ah..."

Yoogeun thở dài khi nhận ra tờ giấy là gì. Các góc đã chuyển sang màu nâu và nhăn nheo vì máu, nhưng vẫn có thể nhận ra các chữ cái trên đó. Đó là danh thiếp của Seulbi. Cậu tình cờ nhận nó và nhét vào túi quần. Ai đã tìm thấy tấm thẻ và đặt nó lên bàn trong phòng cậu? Sẽ thật nhẹ nhõm nếu chính nhân viên giặt là đã tìm thấy. Nhưng nếu không phải? Cậu sợ những người đó sẽ nổi giận, không chỉ với cậu mà còn cả Seulbi.

Danh thiếp có thể đã rơi ra khi cậu bị Taein mang đi. Hay khi cậu ấy bước vào cổng trong vòng tay của Heesoo. Hoặc khi Shinjae ôm lấy Yoogeun trong hang động đổ nát và ném mình ra khỏi cổng. Cậu thậm chí còn nhớ lại cách Chan mỉa mai hỏi "cậu có biết ai đã đưa cậu về đây không?". Chỉ người có liên quan mới biết được sự thật. Cậu ấy vắt óc suy nghĩ một mình cũng chẳng ích gì.

Ji-iing ... Một tiếng rung vụt tắt trên chiếc điện thoại di động. Có thông báo một tin nhắn chưa đọc. Có vẻ như nó vừa mới đến.

[Tôi sẽ đón em lúc hai giờ. Tôi đã sẵn sàng. Suy nghĩ xem em muốn thứ gì như một món quà cho chuyến thăm viện.]

Đó là một số điện thoại chưa được lưu, nhưng cậu nghĩ mình biết đó là ai. Yoogeun di ngón tay lên nút để thêm số vào danh bạ rồi lại đặt xuống. Cậu không biết phải lưu tên anh ta là gì. Chỉ ba chữ cái tên anh ấy? Theo chức vụ? Hay bằng một cái tên khác?

Cậu mở ngăn kéo dưới bàn và nhét tấm danh thiếp vào sâu giữa những tờ giấy ghi chú. Các công cụ dọn dẹp sẽ không thể quét qua từng thứ nhỏ nhặt. Yoogeun phớt lờ cơn đau nhói ở lưng và đứng dậy đi tắm. Cậu không thể đến gặp anh trai mình với một cơ thể bẩn thỉu. Như mọi khi, chỉ mất chưa đầy 10 phút để Yoogeun tắm rửa và đi ra. Nhưng cậu không muốn nằm trên giường nữa.

Ngồi ở đầu giường, cậu xem lại tin nhắn. Dòng chữ "thăm viện" đập vào mắt. Vì vậy, đó không phải là một giấc mơ khi Shinjae nói rằng anh ấy sẽ giữ lời hứa. Cậu cảm thấy bồn chồn và cuối cùng cũng rời khỏi phòng. Cậu quyết định giết thời gian trong hành lang cho đến giờ hẹn. Yoogeun không thể tự mình ra khỏi tòa nhà này, vậy nên đây là tự do tối đa mà cậu ấy được phép.

Hôm nay có rất nhiều người ở sảnh chính của Trụ sở Erewhon. Một vài cặp mắt lén nhìn Yoogeun rồi tản ra. Họ khẽ quay đầu lại và thì thầm với cả nhóm. Nhưng đó là tất cả. Không có đồng phục hay huy hiệu Guide thì khá khó để phân biệt Yoogeun với các Thợ săn khác. So với lượng ánh mắt mà cậu ấy nhận được mỗi khi ở cùng Đội 1, đặc biệt là nếu ở cùng Shinjae, thì điều này thật vô vị.

Với tốc độ này, có lẽ cậu ấy sẽ phải đợi Shinjae giữa những người xa lạ trong hai tiếng đồng hồ. Yoogeun đứng yên tại chỗ nhìn dòng người qua lại liên tục trong vài phút rồi quay đi. Bên kia hành lang là một nhà ăn rộng rãi.

Nhà hàng cao cấp trên lầu là nơi mà các thành viên bình thường khó có thể đặt chân vào. Nó chỉ được sử dụng bởi các thành viên cấp cao nhất để thưởng thức bữa tối cùng nhau hoặc để đón tiếp những vị khách cấp cao khác. Tuy nhiên, nơi này mở cửa cho tất cả thành viên Erewhon và được phục vụ như một căng tin hoặc quán ăn.

Nhưng ngay cả điều đó cũng không quen thuộc với Yoogeun. Mì ống được dọn ra một cách đẹp mắt trên đĩa, bánh mì kẹp đầy ắp và đồ uống phủ kem đánh bông. Như một thế giới hoàn toàn khác với cách cậu từng sống. Đối với những người khác, Thợ săn cấp thấp có thể trông đáng thương và nực cười biết bao khi lăn lộn trong những con hẻm đầy rác và bẩn thỉu. Họ có thể trông giống như ruồi bọ hoặc súc vật.

Với hai tay đút vào túi áo hoodie, Yoogeun nhìn chằm chằm vào căng tin qua cửa sổ. Hàng chục chiếc bàn được kê trong một không gian rộng rãi. Có vẻ như sẽ không ai quan tâm nếu Yoogeun vào và ngồi ở một trong những chiếc bàn đó. Cậu do dự một chút rồi bước vào. Giữa những người lạ đi ngang qua, cậu không ngờ lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Người đó dường như cũng đã nhận ra cậu. Yoogeun rút tay ra khỏi túi và cúi đầu.

"Noona, chào buổi chiều."

"Ah..."

Đó là Kang Hyunji. Người thợ săn đã mang đến cho cậu điện thoại di động. Trông cô ấy khá bối rối vì không ngờ Yoogeun sẽ chào hỏi mình. Ánh mắt của Yoogeun nhìn thẳng vào cô. Cô ấy đã cố gắng giải thích điều đó như một sự hiểu lầm, nhưng không thể. Đồng đội bên cạnh nhìn cô ấy với vẻ nghi ngờ. Họ dường như đã nhận ra Yoogeun ngay lập tức, tất nhiên. Cho đến tận bây giờ, bất cứ khi nào có cơ hội, Yoogeun vẫn là đối tượng bị gièm pha.

Này, cái gì thế? Tại sao cậu ta lại chào buổi chiều với cô? Một số câu hỏi im lặng bay đến từ mọi phía. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng và mặt cô dần đỏ lên.

"...."

Hyunji cắn môi và tránh ánh mắt cậu. Lời chào không được đáp lại. Dù Yoogeun có ngu ngốc đến đâu thì cậu cũng nhận thấy người kia không thoải mái với mình. Cậu cụp mắt xuống. Dù vẻ mặt vẫn bình thản vô cảm, nhưng đôi mắt cậu mờ đi rõ rệt. Hyunji siết chặt tay. Thay vì những ánh mắt của đồng nghiệp đâm vào lưng, có điều gì đó đau đớn hơn đang nhói trong tim cô.

"...Chờ..."

Cô lấy hết can đảm và mở miệng.

"Chờ chút!"

Yoogeun, người vừa định quay đi, thì dừng lại. Hyunji lúng túng mỉm cười và cúi đầu.

"À, xin chào, Guide Baek Yoogeun-nim."

Hyunji đi cùng Yoogeun và ngồi vào một bàn bên trong. Các thành viên trong nhóm lần lượt nhìn cô ấy và Yoogeun với ánh mắt nói rằng họ có rất nhiều điều để hỏi và sau đó rời đi. Cô nghĩ sau này sẽ phải mất nhiều thời gian để giải thích khi quay lại, nhưng cô quyết định không bận tâm đến điều đó lúc này. Cô đưa cậu vào đây vì lo lắng về sự chú ý của những người xung quanh, nhưng dù ở một nơi vắng vẻ, Yoogeun vẫn chưa nói lời nào. Cậu chỉ nhìn xuống bàn với vẻ mặt không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Tôi hy vọng mọi thứ đều ổn?"

Cuối cùng, cô quyết định lên tiếng trước. Yoogeun ngoan ngoãn gật đầu như một con chó lớn được huấn luyện tốt.

"Vâng."

"Có gì không thoải mái không?"

"Không ạ."

Cuộc nói chuyện lại bị cắt đứt. Làm thế nào mà Chỉ huy trưởng có thể mang lại những biểu cảm đầy màu sắc cho một người như vậy? Bằng cách nào đó, cô ấy trở nên tò mò về nội dung cuộc gọi của Shinjae và Yoogeun.

"Cậu có muốn uống một ly không? Cứ gọi món đi. Tôi đãi."

Không thể chịu đựng được sự im lặng, Hyunji đứng dậy. Cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu có gì đó để uống.

"Tôi ổn."

"Đừng lo, tôi đã được thưởng. Cánh cổng mà chúng tôi đánh lần này được đánh giá cao hơn mong đợi. Nó là Loại 2, nhưng con boss là sự kết hợp của loại cự ly gần và xa nên có một chút rắc rối. Ban đầu, chúng tôi chơi oẳn tù tì với các thành viên trong nhóm và người thua sẽ khao tất cả mọi người."

"...."

Cô ấy cố tình nói chuyện vui vẻ để giảm bớt sự khó xử, nhưng Hyunji đã im lặng trên đường đi. Cô ấy lại nói những điều vô ích. Guide sẽ không biết nhiều về các cánh cổng. Hyunji và Yoogeun đứng trước quầy cafe. Một menu lớn treo phía trên nó.

"Hãy nói với tôi những thứ cậu thích. Mọi thứ bày bán trong quán cà phê này đều rất tuyệt. Tôi đã đến đây thường xuyên từ khi còn là một tân binh nên đã thử hầu hết mọi thứ. Đặc biệt menu Espresso rất ngon. Chủ quán sử dụng loại hạt tốt nhất. Tôi chắc rằng Chỉ huy trưởng cũng uống bằng những hạt cà phê này."

Yoogeun đút tay vào túi và xem menu. Hàng chục từ không quen thuộc đã được liệt kê. Tất cả chúng đều là tiếng nước ngoài và cậu thậm chí không thể đoán được chúng được viết bằng ngôn ngữ nào.

"Guide-nim?"

Hyunji quay lại đàng hoàng nhìn cậu. Yoogeun đang cau mày nhìn menu với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Rất dễ hiểu nhầm là cậu ấy đang tức giận với ai đó, nhưng có một chút bối rối xen lẫn. Dường như có điều gì đó đang lướt qua tâm trí cậu. Không phải họ nói Yoogeun từng sống với Thợ săn hạng F trong một khu ổ chuột cho đến khi vào Erewhon sao? Cô thậm chí không nghĩ đến việc căng tin, nơi cô ra vào hàng ngày, có thể là nơi Yoogeun chưa từng đến trước đây.

"À, đó .... Guide-nim. Cậu có thích cà phê không?"

"Vâng."

Câu hỏi được hỏi cẩn thận đã được trả lời ngay lập tức. Hyunji thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Chắc chắn cảm giác như cô ấy vừa vượt qua một ngọn núi lớn.

"Cậu thích vị đắng? Hay ngọt?"

"Ngọt. Cái thứ màu đen và rất đắng .... và có mùi vị như bị thiu, không phải cái đó."

Trước lời giải thích vụng về của Yoogeun, Hyunji cuối cùng cũng bật cười mà không nhận ra.

"Vậy thì cậu thích cái nào hơn, lạnh hay nóng?"

"Cái nào cũng ổn."

Hyunji gật đầu. Sau đó, cô ấy đi đến quầy và gọi một cà phê cold brew cho mình và một vanilla latte đá cho Yoogeun. Một vấn đề xảy ra sau đó. Hyunji cúi xuống quầy và hỏi.

"Ông chủ. Máy pha cà phê bị hỏng à?"

"Ta đã sử dụng cái này kể từ khi mở cửa hàng, nhưng nó thực sự đắt tiền nên chưa có bất kỳ rắc rối nào. Ta đoán cuối cùng cũng đã đến lúc. Ta thậm chí còn không biết nó hỏng ở đâu."

Erewhon được thành lập cách đây 13 năm. Nếu ông ấy vẫn sử dụng nó kể từ đó, ngay cả chiếc máy tốt nhất cũng sẽ hỏng. Hyunji lúng túng mỉm cười và quay lại nhìn Yoogeun.

"Guide-nim, thật xin lỗi. Cái máy đã bị hỏng hôm nay, trong tất cả các ngày."

"...Cái đó."

Nhưng Yoogeun không nhìn cô ấy. Ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc máy pha cà phê trên quầy.

"Nếu ông chủ không phiền, tôi có thể xem một chút được không?"

Chủ quán tròn mắt trước yêu cầu bất ngờ. Các nếp nhăn trên trán ông ấy hằn sâu hơn. Ba người họ tập trung sau quầy. Yoogeun xắn tay áo lên đến khuỷu, nhìn quanh máy pha cà phê.

"Guide-nim. Cậu đã bao giờ sửa máy espresso chưa?"

"Tôi chưa... nhưng dù sao thì tất cả máy móc đều giống nhau."

Yoogeun rất giỏi sửa chữa máy móc. Bởi vì cậu ấy đã sống trong một môi trường mà không thể mua một cái mới nhanh chóng chỉ vì nó bị hỏng. Khi thiết bị cũ hao mòn, chỉ một số bộ phận được thay thế và tiếp tục sử dụng. Phụ tùng thay thế có được từ các cơ sở buôn bán đồ cũ hoặc đôi khi nhận được miễn phí từ những người hào phóng hoặc đồ đạc của các Thợ săn đã bỏ mạng trong các nhiệm vụ cũng được chia cho họ.

Lắp ráp và tháo rời một khẩu súng là điều cơ bản, vì vậy cậu ấy nhắm mắt cũng có thể làm được. Đó không phải là tất cả. Máy ép công nghiệp, máy khoan và máy mài được sử dụng để tu sửa thiết bị, và ô tô được tháo rời và lắp ráp lại, chỉ còn lại trục và động cơ. Cậu đã quen làm việc với những công cụ đầy bụi bẩn và dầu mỡ hơn là tán gẫu với những đồ uống đắt tiền tại quán cà phê. Khi đến một không gian xa lạ, cậu rất vui khi gặp được lĩnh vực mà mình biết rõ.

"Ông chủ có tua vít không?"

"Ừ, hử. Vâng. Đây."

Yoogeun nhận lấy nó, mở hộp đựng ở mặt sau của máy và sửa một cách thành thạo. Cậu lấy một số bộ phận bên trong ra, kiểm tra tình trạng dây dẫn và loại bỏ các vật lạ rồi cắm điện trở lại. Ngay sau đó, màn hình sáng lên cùng với tiếng động cơ chạy. Hai người đang chứng kiến đều có biểu cảm hoang mang. Nó có thể sửa chữa dễ dàng như vậy à?

"Không có gì hư hỏng cả. Ở đây, chỉ có một số vật lạ bị mắc kẹt trong van điện từ."

Trong khi Yoogeun đang chỉ vào chiếc máy và giải thích, cậu cảm thấy kì lạ. Cậu quay lại nhìn những người khác. Ông chủ và Hyunji đang nhìn cậu với ánh mắt tò mò. Liệu cậu ấy có làm tổn thương chủ quán khi cậu tự ý chạm vào máy móc không? Có thể là vậy. Không giống như Yoogeun, những người ở đây tiêu rất nhiều tiền và có sở thích xa hoa, vì vậy chẳng phải họ sẽ thích mua một cái mới hơn là sử dụng lại cái cũ hay sao?

"Tôi xin lỗi ...."

"Wow, Guide-nim! Cậu đã làm cái quái gì vậy? Cậu thật tuyệt vời!"

Yoogeun chỉ biết chớp mắt. Cậu nghĩ rằng họ sẽ khiển trách cậu vì đã làm một việc mà không được yêu cầu, nhưng thật không ngờ.

"Trời ạ, đứa nhỏ như cậu sao lại có tay nghề tốt như vậy?"

Chủ quán nhỏ bé, thấp hơn Yoogeun khoảng một cái đầu, gọi cậu là đứa nhỏ một cách tự nhiên. Trên thực tế, nếu xét về tuổi tác, nói Yoogeun là con trai của ông cũng không sai, không, cậu có thể là cháu ông ấy.

"Bố mẹ cậu hẳn rất vui khi có một cậu con trai thông minh như cậu. Họ nên tự hào vì đã nuôi dạy con mình rất tốt."

Bàn tay nhăn nheo của ông lão vỗ nhẹ vào lưng Yoogeun. Nghe những lời đó, Yoogeun đông cứng tại chỗ như thể bị hỏng.

"...."

Yoogeun không đáp lại một lúc. Cậu im lặng với vẻ mặt bình thản và không nhìn chủ quán. Đó là một phản ứng hoàn hảo dễ bị hiểu lầm là phớt lờ những gì người lớn đang nói. Sau đó, cậu kéo mũ trùm đầu lên và nhìn xuống một cách cứng nhắc. Cậu vẫn vô cảm, nhưng dái tai có thể nhìn thấy dưới chiếc mũ, đỏ bừng lên.

----------------------------

Yoogeun ngồi lại bàn và có một ly latte vanilla đầy trước mặt cậu. Hyunji phải về sớm vì nhận được cuộc gọi khẩn cấp liên quan đến nhiệm vụ. Cô nhìn vào điện thoại di động của Yoogeun và ngạc nhiên khi trông nó vẫn giống y như lần đầu tiên cô giao đến. Cô ấy chỉ rời đi sau khi nói với cậu về một số tính năng, bao gồm cả cách lướt web và chụp ảnh. Yoogeun cắn chiếc ống hút, cà phê lạnh chảy xuống cổ họng.

"..."

Vừa nhấp một ngụm, đôi mắt cậu liền mở to một chút. Nó có vị ngọt thơm không thể so sánh với vị đường rẻ tiền của loại cà phê hòa tan hỗn hợp cậu luôn uống. Trong giây lát, Yoogeun thư thái thưởng thức hương vị của ly cà phê thơm ngon, rồi nhìn xuống điện thoại di động đặt trên bàn.

Cậu quyết định mua một chiếc điện thoại di động mới cho anh trai sau khi anh ấy bình phục ở một mức độ nào đó. Sau đó, ngay cả khi họ xa nhau, họ sẽ luôn có thể giữ liên lạc. Cậu không biết chính xác một chiếc có giá bao nhiêu, nhưng không phải với tiền lương của Guide thì có thể mua được một chiếc điện thoại di động hay sao? Heesung cũng không bao giờ có điện thoại di động sau vụ tai nạn, vì vậy anh ấy sẽ không biết cách sử dụng mẫu mới nhất. Cậu nên học cách sử dụng nó trước. Yoogeun bật màn hình điện thoại và khởi chạy ứng dụng cổng thông tin, như Hyunji đã cho cậu xem trước đó.

"Cậu có thể tìm kiếm bất cứ thứ gì tò mò ở đây. Ngoài ra có những cái gọi là cộng đồng, nơi những người có cùng sở thích tụ tập và nói chuyện. Tôi sẽ kể cho cậu nghe về điều đó vào lần sau."

"Bất cứ điều gì tôi tò mò ......"

Yoogeun cẩn thận di chuyển ngón tay cái của mình và bắt đầu nhập các chữ cái. Tạch, tạch, tạch .... Nó hơi chậm vì cậu chưa quen.

[Một con mèo mà tôi không biết vẫn đến phòng tôi.]

Khi cậu nhấn nút tìm kiếm, các bài báo và ảnh liên quan đến mèo hiện ra. Tuy nhiên, không có nội dung nào khớp chính xác với những gì Yoogeun đang tìm.

[Một con mèo mà tôi không biết vẫn tiếp tục đi loanh quanh.]

[Mèo có thể ăn súp không?]

Sau khi tìm kiếm thứ này thứ kia, cậu thấy khá thú vị. Chiếc máy tính xách tay cũ nát mà cậu sử dụng trước đây đã bị đơ rất nhiều ngay cả khi cậu chỉ truy cập vào trang web tìm kiếm việc làm dành cho Thợ săn, vì vậy cậu thậm chí không nghĩ đến việc thử các chức năng khác.

[Cách làm latte vanilla.]

[Mworae Cookie] [뭐래 쿠키]

[Mworaeng Cookie] [뭐랭 쿠키]

Cậu khá chắc đó là cái tên này ... Không? Sau khi cau mày và suy nghĩ nghiêm túc, cậu thay đổi cụm từ tìm kiếm một chút.

[Meoraeng (Meringue) Cookie] [머랭 쿠키] (Loại bánh quy mà Shinjae đã cho Yoogeun ăn)

Cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà cậu ấy đang cần. Yoogeun dùng ngón tay cái vuốt xuống màn hình, nhìn vào ảnh những chiếc bánh quy meringue xinh đẹp. Và rồi một điều gì đó chợt hiện ra trong đầu. Nói thật, đó là thứ mà cậu đã tò mò được một thời gian, hơn cả mèo hay đồ ngọt. Yoogeun lại mở thanh tìm kiếm. Lần này, cậu do dự một lúc lâu và sau khi cân nhắc xem có nên tìm hay không, cậu gõ ba chữ cái một cách khó khăn.

[Woo-Shin-Jae]

Các bài báo, video và bài đăng trên SNS đề cập đến anh ấy xuất hiện. So với trước đây, có rất nhiều kết quả tìm kiếm. Họ nói rằng các Thợ săn cấp S hầu hết được đối xử như những người nổi tiếng. Không sai. Shinjae trong cuộc họp báo, Shinjae trả lời phỏng vấn, khung cảnh phía trước của tòa nhà Trụ sở chính Erewhon và thậm chí là một bức ảnh Shinjae bước ra khỏi xe của mình. Những bức ảnh của anh ấy liên tục xuất hiện trên màn hình có kích thước bằng lòng bàn tay.

Cảm giác thật kỳ lạ khi nhìn thấy một người mà mình nói chuyện trực tiếp qua màn hình điện thoại. Không phải cậu tò mò về Shinjae theo nghĩa tích cực. Đúng hơn là ngược lại. Shinjae biết tất cả những thông tin nhỏ nhất, bắt đầu từ những chi tiết cá nhân của Yoogeun. Mối quan hệ gia đình, kinh nghiệm trong quá khứ, thông tin an sinh xã hội, nhóm máu và kích thước cơ thể. Anh ấy thậm chí đã làm một cuộc kiểm tra lý lịch.

Shinjae không cố ý che giấu xuất thân của mình nhưng Yoogeun không biết gì về anh. Tất cả những gì cậu biết là công việc và tên của anh ấy. Cậu cảm thấy như thể bị chơi đùa trong lòng bàn tay của người khác mà không biết gì về anh ta.

Trong số vô số bức ảnh, một bức đã lọt vào mắt cậu. Không giống như những tấm khác, chất lượng hình ảnh của nó kém đáng kể, giống như ai đó chụp lại những gì được in ra và đăng lên Internet. Những người mặc đồng phục màu đỏ sẫm đứng một cách trật tự. Các Esper của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Nó dường như được chụp tại một sự kiện riêng tư như lễ trao tặng hoặc lễ trao huy chương.

Cậu nhanh chóng tìm thấy Shinjae trong số các Esper đang ở tư thế cứng nhắc. Chất lượng hình ảnh kém, quần áo và nét mặt rất khác so với bây giờ, nhưng không khó để nhận ra vẻ ngoài lộng lẫy đó. Anh ấy trông trẻ hơn rất nhiều so với bây giờ, tầm trên mười lăm và dưới hai mươi tuổi. Ngay cả khi đó, anh ấy đã cao và đầu anh còn ngẩng cao hơn những người khác.

Một cậu thiếu niên mặc quân phục sĩ quan, trông thật kỳ cục và lố bịch. Nhưng Shinjae trông rất hợp. Khuôn mặt tái nhợt nhìn thẳng về phía trước mà không có biểu cảm gì trông thật xa lạ. Shinjae rõ ràng vẫn còn sống và khỏe mạnh và chỉ vài giờ trước, cậu ấy còn nằm trong vòng tay anh, hôn và làm rất nhiều thứ khác .... nhưng kỳ lạ thay, anh ấy trông không giống như một con người trong bức ảnh.

Ngay khi cậu định phóng to và nhìn kỹ thì có người gõ nhẹ vào vai cậu. Không có ai ở đây có thể nói chuyện với cậu ấy ngoại trừ Hyunji. Cô ấy có quay lại sau khi hoàn thành công việc không?

"Noona?"

Yoogeun quay đầu lại mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Tôi có đến đột ngột quá không?"

Đôi mắt xám đang nhìn xuống cậu. Trước khi cậu kịp nhận ra, xung quanh cậu đã trở nên yên ắng như thể bị dội một gáo nước lạnh. Shinjae bẽn lẽn cười và nhìn xuống.

"Nếu muốn, em có thể gọi tôi là hyung. Sẽ còn tốt hơn nữa nếu em gọi tôi là chồng hoặc anh yêu."

Thực tế thì đã được một lúc lâu kể từ khi Shinjae tìm thấy cậu ấy. Để tránh Yoogeun nhận thấy sự hiện diện của mình ngay lập tức bởi những lời chào lớn, anh ấy mỉm cười tinh nghịch với những người xung quanh và đặt ngón trỏ lên môi.

Có nhiều người ở Erewhon sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của Chỉ huy trưởng ngay cả khi họ phải cắt dây thanh quản của chính mình. Trước động tác nhỏ đó, tất cả mọi người đều đồng loạt ngậm miệng. Nó giết chết ngay cả những tiếng động nhỏ nhất của những chiếc ghế lạch cạch hay âm thanh lách cách của tách cà phê. Nhờ đó, anh ấy đã có thể tiếp cận Yoogeun, người đang mải mê nghịch điện thoại mà không làm cậu hoảng hốt.

"A... Chỉ huy trưởng..."

Yoogeun vội vàng tắt điện thoại di động vẫn còn ảnh Shinjae trên màn hình và nhét vào túi. Cậu biết điều đó giống như tự quảng cáo rằng mình đang làm điều gì đó ngu ngốc, nhưng cậu không thể làm gì khác được.

"Em đợi lâu chưa? Tôi nghĩ em đang đợi nên tôi đã xuống đây càng sớm càng tốt. Giờ chúng ta đi chơi nhé?"

Shinjae cúi xuống ngang tầm mắt của Yoogeun và đưa tay ra. Thay vì nắm lấy tay anh ấy, Yoogeun chỉ ngước nhìn anh. Một ánh nhìn bối rối hiện rõ trong mắt cậu. Shinjae không thể kìm lại được nữa và cười nhẹ. Thật khó để giả vờ như không biết. Guide của anh ấy thực sự cần phải dễ thương ở mức vừa phải thôi.

"Nhanh lên. Nếu em muốn đi gặp anh trai mình."