Trong vòng tay của Woo Shinjae, cậu quay trở lại khu vực lân cận quanh cấu trúc khổng lồ chắn trước cổng. Tình hình không hề lắng dịu mà thay vào đó còn trở nên tồi tệ hơn. Số người bị thương tăng chóng mặt. Những làn sóng đã trở nên mạnh mẽ chống lại các Thợ săn. Với tốc độ này, thay vì săn lùng dị nhân, họ sẽ bị săn ngược lại.
"Mic của cậu bị sao vậy? Cậu đã nuốt nó à?"
Yoon Chan đã trở lại thành một con người. Biến thành quái thú khá có lợi cho trận chiến, nhưng nó cũng không hiệu quả vì tiêu tốn nhiều năng lượng và không thể giao tiếp với những người khác. Trông anh ấy cũng khá mệt mỏi.
"Cậu đang làm cái đéo gì vậy? Chúng tôi đã không thể liên lạc với cậu được một lúc lâu rồi."
"Chúng ta sẽ phải chuyển sang dùng kiểu thiết bị khác vào lần tới. Nó rất dễ hỏng phải không, Guide Baek Yoogeun?"
Shinjae cẩn thận hỏi Yoogeun đang trong vòng tay mình. Trong khi trận chiến đang diễn ra căng thẳng, cậu nhanh chống trở nên bối rối khi được một người khác ôm lấy. Cậu đẩy vai Shinjae và xoay xở để được đặt xuống.
"Còn bây giờ ... làm ơn thả tôi xuống đi."
Chan cau mày nhìn cậu. Anh ta có thể nhìn thấy một vết bầm đỏ tươi trên cổ. Đó rõ ràng là một dấu tay.
"Tại sao cổ của đứa trẻ này lại như thế này? Nó không thể thành một vết bầm tím như vậy nếu dị nhân tóm lấy hắn. Cậu đã làm ra điều này à?"
"Tôi hả? Đừng đùa như vậy."
Shinjae mở to mắt như thể anh ta không bao giờ có thể làm những điều dã man như vậy. Trông hoàn toàn kinh tởm. Hắn không nên hỏi anh ta ngay từ đầu. Chan chĩa câu hỏi về phía Yoogeun.
"Guide, có phải Woo Shinjae đã bóp cổ cậu không?"
"..."
"Làm sao mà cậu bị thương?"
"Anh sẽ làm gì nếu anh biết?"
Yoogeun thẳng thừng đáp trả. Nhưng vì Chan đã trở nên nhạy cảm cả về thể xác và tinh thần, nên lời nói của Yoogeun không được đẹp đẽ và câu trả lời đến với anh ta như thể cậu đang hét lớn bên tai.
"Haha, thật là nực cười."
Chan đưa tay ra và nắm lấy khuôn mặt Yoogeun. Yoogeun cứng người khi nhìn bàn tay anh ta tiến lại gần. Cậu có thể tránh nó một cách dễ dàng chỉ bằng cách hơi quay đầu lại, nhưng cơ thể cậu không nghe theo.
"Chẳng hạn như..."
Hai má gầy gò được một tay ôm trọn. Như thế này, nếu Chan dùng lực dù chỉ một chút thôi, hàm của cậu ấy có thể bị nghiền nát. Tuy nhiên, thay vì bẻ gãy hàm của Yoogeun, Chan lại bụm má cậu lại một cách khó chịu.
"Cậu! Tại sao tôi lại là người duy nhất mà cậu ăn nói bằng cái kiểu đó? Cậu lúc nào cũng nói chuyện trịnh trọng với Woo Shinjae và Phó chỉ huy."
"Ngay cả Yoogeun cũng biết phải tuân theo ai."
"Cả hai tên khốn kiếp này đều khiến tôi bực mình."
"Chỉ huy trưởng."
Joo Taein bất ngờ xuất hiện. Anh ấy cũng đang có phong độ không tốt sau trận chiến kéo dài. Mái tóc luôn thẳng giờ đã rối bù xù và những vết thương hằn rõ khắp cơ thể.
"Các làn sóng đột biến vô tận. Số lượng dị nhân đã vượt quá 5 lần mức trung bình. Chúng ta sẽ không thể kiểm soát được nó với tốc độ này."
Nụ cười khẽ nở trên khóe môi của Woo Shinjae biến mất. Anh ấy thả Yoogeun xuống từ từ. Khoảnh khắc bàn chân bị thương chạm đất, một cơn đau nhói bùng lên. Heesoo, người đang đứng cạnh Yoogeun, đỡ lấy tay của cậu mà không do dự.
"Hyung, bám vào em."
"Chúng ta sẽ đi vào sao?"
Shinjae đáp lại bằng một giọng lãnh đạm.
"Chúng ta phải vào trong."
Wild Hunt là Cổng loại 3. Để phá vỡ làn sóng liên tục của dị nhân, họ phải vào trong Hố phía bên kia cổng. Ngay cả họ đã giết Boss hay một cái gì đó khác trong đó, các điều kiện nhất định phải được đáp ứng. Thời điểm họ tiến vào trong Hố, mức độ khó của cuộc đột kích sẽ tăng mạnh. Đây là lý do tại sao cánh cổng này vẫn chưa được khai thông cho đến bây giờ mặc dù đã gánh chịu rất nhiều thương vong. Trước đó, việc vào cổng cũng vô cùng khó khăn.
Khi vào đến gần Hố, bạn sẽ thu hút hàng trăm dị nhân đổ xô ra. Nói một cách đơn giản, tất cả chúng đều tập trung vào bạn. Bất kể Người Thức Tỉnh mạnh đến mức nào, nếu họ bị bao vây bởi phần lớn kẻ thù, bất kỳ ai cũng sẽ bị đánh bại mà không thể làm được gì. Khi Wild Hunt lần đầu tiên xuất hiện, những Người thức tỉnh đã cố gắng tấn công mà không biết gì và một số trụ sở đã phải chịu thất bại thảm hại. Nhưng hiện tại, họ sẽ phải chui qua hàng rào nói trên để vào bên trong.
"Chuẩn bị vào đi. Truyền cho mọi người, giúp chúng ta dọn đường để vào cổng. Cậu biết đấy, mic của tôi hỏng rồi."
Shinjae gõ vào tai anh.
"Anh có định đem theo Guide vào cùng chúng ta không?"
"Tất nhiên rồi."
"Sao chúng ta không để cậu ấy lại với một đội khác một lúc? Tôi không nghĩ rằng cậu ấy thậm chí có thể di chuyển bình thường với chấn thương đó."
"Đó là lý do tại sao chúng ta phải đưa em ấy đi cùng. Có vệ sĩ nào mạnh hơn chúng ta không?"
"Vẫn còn quá nguy hiểm nếu đưa cậu ta đến tận Hố."
"Sẽ nguy hiểm hơn nếu để em ấy ở lại đây. Và ... chúng ta không phải nên đẩy nhanh tiến độ học tập của em ấy nếu chúng ta đến Mazzaroth sao?"
Taein nuốt một tiếng thở dài và gật đầu. Chính Shinjae là người đã tìm thấy Yoogeun và đưa cậu ấy vào Erewhon. Bất kể Shinjae sử dụng Yoogeun ở đâu và như thế nào, Taein đều phải nghe theo. Có hoặc không có sự chấp thuận của anh ấy.
Ngay sau đó, chỉ dẫn của Taein đã được chuyển đến tất cả các thành viên tham gia cuộc đột kích. Những thợ săn đang chiến đấu rải rác khắp ngọn núi đã tập trung lại. Mỗi người trong số họ đều là một mớ hỗn độn đẫm máu của dị nhân hoặc máu người. Đã lâu rồi kể từ khi họ đạt đến giới hạn của mình, nhưng họ sẽ không cầm cự được lâu với ma túy mạnh. Ngay cả khi đó đôi mắt của họ vẫn tràn đầy sức sống.
"Các cậu có nghe thấy không, đồ nghiện ngập? Phó chỉ huy của chúng tôi muốn các cậu mở đường. Hãy lấy một số loại ma túy đắt tiền và bắt anh ta trả tiền cho chúng!"
Chan cười và hét lớn với cả nhóm. Như thể để đáp lại, đó là những tràng cười điên cuồng và những tiếng hét đồng tình. Ngoài ra còn có sự xen lẫn giữa chửi thề và la hét vì phấn khích. Chan nổi tiếng ở Erewhon theo một cách khác với Shinjae và Taein. Anh ấy là thần tượng của những người có khả năng chiến đấu vật lý. Việc anh ta là một Thợ săn cấp S ở lại với tư cách là một thành viên mà không mặc bất kỳ chiếc áo khoác nào cũng là một điều đáng ngưỡng mộ.
"Hãy đánh bại boss và trở lại thật nhanh!"
"Hãy cẩn thận. Cố gắng để không bị ăn thịt bởi những dị nhân."
"Ma túy chảy trong huyết quản của chúng tôi thay vì máu, dị nhân có lẽ sẽ không thích thịt của chúng tôi đâu."
"Ai biết được. Họ có thể thích thịt người có hương vị ma túy."
Mọi người đều cười thành tiếng. Nếu một người qua đường nhìn thấy họ, họ sẽ ớn lạnh sống lưng khi tự hỏi đó là loại người điên rồ nào. Yoogeun nắm lấy cánh tay Heesoo và nghiêng người về phía trước, quan sát cảnh tượng đó. Tim cậu đập thình thịch, không biết vì phấn khích hay sợ hãi.
Các Thợ săn tiếp tục các cuộc tấn công của họ. Lần này, mục đích không phải để giết kẻ thù đang tuôn ra không ngừng mà là để gửi Đội 1 qua cổng. Có tiếng nổ ở khắp mọi nơi. Cấu trúc phòng thủ, được bao bọc trong hàng ngàn lượt dây thép gai, cuối cùng đã bị phá vỡ. Một Thợ săn vội quay đầu lại và hét lên, ngăn chặn một dị nhân ngẫu nhiên lao ra.
"Ngay bây giờ! Vào đi!"
Heesoo gật đầu và nhấc Yoogeun lên. Cả hai đều có chiều cao và vóc dáng khá giống nhau. Có lẽ vì sở hữu gương mặt xinh xắn nên nhìn bề ngoài Heesoo gầy hơn một chút. Tuy nhiên, cậu ấy đã nhấc Yoogeun lên bằng một cánh tay mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
"Chờ đã, Kwon Heesoo!"
"Hyung không thể chạy ngay bây giờ. Anh muốn lăn vào cổng à? Chà, nghe cũng vui đấy."
Heesoo bắt đầu chạy với Yoogeun trên tay. Bất cứ khi nào một dị nhân tấn công cậu ta trên đường đi, cậu nhảy qua cây cối và đá tảng xung quanh và tránh chúng. Tầm nhìn của Yoogeun đang quay cuồng. Cánh cổng nằm dưới bức tường sắt. Một lỗ đen khổng lồ hé miệng trong khoảng trống giữa những bức tường đá rách nát. Bề mặt đen huyền ảo lung linh đáng sợ chỉ cần nhìn vào là đã thấy nghẹt thở.
Kurereung, kwaang! Trên đầu vang lên tiếng gầm như sấm. Yoogeun khó khăn nhìn lên và thấy âm thanh phát ra từ đâu. Một gã khổng lồ vừa ló dạng khỏi cánh cổng đã giơ nắm đấm đập vỡ vách đá. Những tảng đá có kích thước bằng hầu hết những chiếc ô tô nhỏ đang rơi xuống Heesoo và Yoogeun.
"Coi chừng!"
Yoogeun cảnh báo Heesoo. Phản ứng bất ngờ đến từ một nơi khác. Shinjae, người đang đối phó với những dị nhân từ một khoảng cách rất xa, giơ một tay lên và dùng ngón trỏ chỉ vào những tảng đá. Những tảng đá đang rơi xuống với một lực khủng khiếp với gia tốc lớn, nổ tung trên đầu họ.
"Ah. Bất ngờ thật. Chỉ huy trưởng đang tự cung cấp tất cả những dịch vụ này. Em đoán đó là vì em đang có Yoogeun hyung."
Nếu tảng đá đó rơi thẳng vào họ, cơ thể của cả hai sẽ bị nghiền nát không thể nhận ra. Nhưng Heesoo rất hờ hững.
"Bọn em thường không quan tâm đến nhau ngay cả khi có thứ gì đó to gấp 100 lần tảng đá kia rơi trúng một trong số bọn em. Anh sẽ không thể làm gì được dù anh có chết hay không."
Có vẻ như anh ấy muốn người khác chết. Heesoo đã chạy xung quanh với Yoogeun trong tay của mình một lúc nhưng cậu ấy không hề hụt hơi. Mặt đất rung chuyển như thể có động đất. Những tảng đá lớn nhỏ lần lượt rơi xuống. Ngay cả tại thời điểm này, những dị nhân vẫn đang xuất hiện. Họ không thể thư giãn dù chỉ trong giây lát.
"Kwon Heesoo, đem Guide và vào trong trước đi. Nhanh lên!"
"Vâng."
Heesoo trả lời chỉ dẫn của Taein một cách rạng rỡ. Sau đó, ôm chặt Yoogeun trong tay, cậu lao vào giữa bầy quái vật hung hãn. Nhiều Thợ săn đã mở đường, hiến mạng cho họ để xóa sổ các cuộc tấn công nhắm vào họ. Tuy nhiên, sát thương vẫn không thể bị loại bỏ hoàn toàn ngay cả khi đó và Heesoo vẫn bị các dị nhân tấn công nhiều lần. Áo sơ mi bị rách, máu chảy dài trên gò má trắng nõn.
Khi gần đến cánh cổng, Yoogeun bắt đầu thở dốc. Tay chân lạnh như băng, run rẩy. Đó là một phản ứng tự nhiên đối với những người không quen thuộc với không gian này. Cuối cùng, một màn sương mù đen kịt phủ xuống trước mắt anh. Toàn thân anh bị bao trùm trong sương mù. Như thể anh đã rơi xuống một vùng biển sâu không hình dạng, anh cảm thấy như sương mù sẽ bám vào mắt và xâm nhập vào đường thở nếu anh mở mắt và hít thở. Yoogeun nín thở và nhắm chặt mắt.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã biến mất không còn tăm tích. Không có gì. Không có sương mù, không có tiếng hét từ Thợ săn, không có sỏi rơi trên đầu. Trong bóng tối ẩm ướt nuốt chửng mọi thứ, chỉ có một mùi hôi thối không xác định nổi lên khiến họ cảm nhận được.
"Yoogeun hyung, chào mừng anh."
Một giọng nói rõ ràng đã được nghe thấy ngay phía trên. Anh giật mình. Heesoo khẽ mỉm cười.
"Đừng sợ. Có em ở đây rồi."
Anh đã ôm Heesoo một lúc. Anh thậm chí đã quên mất điều đó trong một khoảnh khắc khi anh đắm chìm trong bóng tối. Heesoo nhẹ nhàng đặt Yoogeun xuống. Khoảnh khắc đặt chân xuống, anh tự hỏi liệu mình có rơi vào bóng tối sâu thẳm không đầu không cuối không. Yoogeun từ từ đứng thăng bằng. Mặt đất chạm vào đế giày của anh ấy dính dớp một cách khó chịu.
Thời gian trôi qua, đôi mắt anh dần thích nghi với bóng tối. Họ đang đứng giữa một cái hang rộng rãi. Anh có thể nhìn thấy những bức tường và sàn nhà không bằng phẳng. Không khí nặng nề đến khó tin. Yoogeun hít một hơi thật sâu và thở ra. Anh cảm thấy mình phải nạp thêm oxy để các giác quan không bị mờ đi và trở nên điên cuồng trong không gian xa lạ này.
"Đây là bên trong cánh cổng. Thường được gọi là Hố."
Không giống như Yoogeun, Heesoo đã quen với nơi này. Đối với cậu ấy, nơi này quen thuộc hơn những nơi thường ngày như lớp học, nhà riêng và quán cà phê. Cậu ấy được sinh ra là một Awakened từ khi mới đẻ. Mẹ cậu đã mất cùng lúc cậu chào đời. Nguyên nhân cái chết của cô là đứa trẻ sơ sinh, người không thể khống chế sức mạnh, đã vô tình khiến mẹ mình chết bởi năng lực vượt quá tầm kiểm soát.
Người cha đã bỏ rơi chính đứa con trai của mình, sợ chết khiếp về khả năng điều khiển tâm trí và đã bỏ trốn. Khi cậu bước những bước đầu tiên, học nói, đọc và viết, học cách xử lý năng lực ở một mức độ nhất định, cậu được đưa ra chiến trường như một lẽ tự nhiên. Đó là khoảng mười tuổi.
Kể từ đó cho đến nay, cậu ấy đã sống một cuộc sống bị bao vây bởi những vụ tàn sát. Để học lẽ thường và đạo đức ư? Đó sẽ là một ngày may mắn nếu cậu ấy không phát điên. Cậu thậm chí không biết điều đó là kỳ lạ bởi vì không có tiêu chuẩn nào để so sánh. Những người sinh ra và lớn lên bên trong cánh cổng được gọi là dị nhân hoặc quái vật. Vậy, cậu ấy là gì? Một con người? Hay một con quái vật?
Heesoo thì thầm với đôi mắt thờ ơ.
"..... Địa ngục ban cho chúng ta."
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy có một sự hiện diện sau lưng mình. Bóng đen hiện ra. Xung quanh tối đến nỗi với thị lực của Yoogeun, anh hầu như không thể nhìn thấy hình bóng của những thứ gì đang ở trước mặt. Một vài cặp mắt chói lọi lấp lánh trong bóng tối thăm thẳm.
"Những tên khốn to xác bẩn thỉu đó. Chết tiệt."
Có người bực tức càu nhàu. Đó là một giọng nói quen thuộc. Yoogeun phần nào thấy nhẹ nhõm, có chút ngoài ý muốn. Mùi máu tươi thoang thoảng từ Chan. Ngay cả Yoogeun, người có khứu giác kém so với họ, cũng có thể ngửi thấy. Anh ấy có bị thương không? Nếu máu chảy nhiều như thế này, nó sẽ là một chấn thương khá lớn.
"Tôi..."
Sau một hồi do dự, Yoogeun gọi anh. Cậu đang tự hỏi liệu cậu có nên đề nghị guiding không. cãChan đáp lạiZbgt\80= mà không nghe thấy lời cậu nói.
"Không sao đâu. Đó không phải máu của tôi."
"Guide Baek Yoogeun."
Lần này là Shinjae. Giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi.
"Em có một chiếc đèn pin cầm tay phải không?
"Phải, tôi có."
"Bật nó lên đi."
Yoogeun cảm nhận túi da quanh thắt lưng mình. Cậu tìm chiếc đèn pin hình chiếc bút mỏng, dài và nhấn công tắc nguồn. Đèn trắng bật sáng. Phạm vi ánh sáng hẹp hơn bình thường một cách kỳ lạ. Có cảm giác như ánh sáng nhỏ bé đang cố gắng tuyệt vọng để không bị bóng tối ăn thịt. Cậu băn khoăn không biết có phải do ảnh hưởng của Hố không. Shinjae nới lỏng dây nịt đang vắt qua vai và ngực. Và không do dự, anh ấy quỳ một chân xuống sàn nhà bẩn thỉu.
"Gì vậy...."
Yoogeun bối rối và cố gắng lùi lại. Tuy nhiên, thay vì cơ thể cậu di chuyển như dự định, chỉ có một cơn đau nhói xuất hiện từ mắt cá chân bị thương. Shinjae quấn dây da quanh mắt cá chân của Yoogeun. Anh ấy đang nghĩ đến việc sử dụng dây nịt như một chiếc nẹp mắt cá chân tạm thời. Dây nịt ban đầu được sử dụng cho mục đích đó, vì vậy nó phù hợp theo một nghĩa nào đó.
"Để việc đó cho tôi."
Taein, người đang khoanh tay đứng nhìn, can thiệp vào. Shinjae đáp mà không thèm nhìn anh ấy.
"Tại sao? Cậu không thể tin tưởng tôi à?"
Shinjae là một người quen phá hủy mọi thứ hơn là bảo vệ chúng và quen nhận sự hỗ trợ từ người khác hơn là chăm sóc chúng. Taein có quyền lo lắng rằng anh ấy có thể làm vỡ mắt cá chân của Yoogeun.
"Có phải cậu sợ rằng tôi thậm chí không thể sơ cứu ở mức độ này? Tôi đã ở trong quân đội hơn 15 năm đấy."
Woo Shinjae nói thêm một chút. Cậu không thể biết anh ấy có đang nói đùa hay không. Ngay cả khi anh ta ở Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, anh ta có lẽ sẽ không phải làm việc nhà như những Esper cấp thấp hơn khác. Vì là một cấp S đáng quý, nên anh ấy chắc hẳn được giúp đỡ mà không cần phải động tay vào một giọt nước. Nếu Guide bị gãy mắt cá chân hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy.
Taein ngậm miệng với vẻ khó chịu. Shinjae thắt dây an toàn quanh mắt cá chân sưng tấy của Yoogeun một cách thành thạo. Lớp da cao cấp cố định chắc chắn các khớp xương với nhau.
"Tại sao cậu lại làm những việc chưa bao giờ làm trước đây?"
Chan đã thúc một cú vào anh ta. Cái gã không chớp mắt ngay cả khi các thành viên trong nhóm bị thương nặng trong các nhiệm vụ giờ lại đang làm ầm ĩ về việc Guide bị bong mắt cá chân.
"Chan hyung, ngay cả khi tay chân anh đứt lìa thì chỉ cần đợi một lúc chúng sẽ dính lại với nhau. Giống như con amip vậy. Nhưng Yoogeun hyung không giống anh."
"Cái gì cơ? Amip?"
Shinjae đứng dậy và giao Yoogeun cho Heesoo.
"Hãy chăm sóc em ấy thật tốt. Đừng mang em ấy rồi liều lĩnh chạy xung quanh."
"Vâng, em sẽ cẩn thận!"
Yoogeun đã được coi như một hành lý một cách tự nhiên. Trên thực tế, "hành lý" là hợp lý. Vì việc di chuyển của Heesoo sẽ bị hạn chế nghiêm trọng khi mang theo Yoogeun.
"Tốt nhất tôi nên đợi ở đây."
"Thật dễ thương khi nói những điều ngây ngô như vậy... nhưng không thể được. Em biết điều gì đã xảy ra khi chúng tôi để em lại một mình mà."
"..."
"Hãy giữ cho đầu của em tỉnh táo. Dù có chuyện gì xảy ra ở Hố thì cũng không có gì kì lạ. Đừng cố chấp giải quyết theo lẽ thường và đừng tin vào bất cứ điều gì em nhìn thấy hoặc nghe thấy."
"Điều đó nghĩa là gì?"
"Theo đúng nghĩa đen."
"Vậy thì anh đang nói ..... Tôi không nên tin tưởng tất cả mọi người ở đây, kể cả Chỉ huy trưởng?"
Shinjae hơi nghiêng đầu nhìn Yoogeun, cười rạng rỡ.
"Tất nhiên."