Họ đậu xe trước bệnh viện điều dưỡng và lên núi chỉ với những dụng cụ cần thiết. Núi dốc, bởi vì lâu rồi không có người lui tới nên con đường mòn bị bỏ hoang không được bảo trì tốt, bị bao phủ bởi những bụi cây rậm rạp. Nếu là một người bình thường thì sẽ không ít lần vấp ngã dù có đầy đủ trang thiết bị leo núi. Tuy nhiên, các Thợ săn đã leo lên đường mòn một cách suôn sẻ mà không hề thở dốc. Cổng nằm ở lưng chừng núi. Từ đó, các dị nhân sẽ tràn ra. Sẽ không hiệu quả nếu đặt tất cả các chiến binh vào cùng một chỗ.
Kế hoạch tác chiến rất đơn giản. Những người có sức tấn công mạnh nhất sẽ săn ngay trước cổng, giảm số lượng dị nhân càng nhiều càng tốt ngay khi làn sóng bắt đầu và những người khác sẽ bảo vệ những vị trí còn lại tương ứng với năng lực của họ. Bệnh viện điều dưỡng dưới chân núi là tuyến phòng thủ cuối cùng và là căn cứ địa. Mục đích là để giữ phòng tuyến cho đến khi cuộc tấn công hàng loạt kết thúc để ngăn chặn những kẻ đột biến tràn ra. Các Thợ săn đã phân tán theo thứ tự hoàn hảo như họ đã thảo luận trong cuộc họp trước đó. Erewhon phụ trách tiền tuyến (ngay gần cổng).
Yoogeun, người đã im lặng đi theo sau mà không một lời than khó, đột nhiên chùn bước. Chân cậu vấp phải một tảng đá lởm chởm.
"Ah."
Những dây leo gai góc và rễ cây chằng chịt trên mặt đất, không có chỗ nào để giữ thăng bằng cho bước chân. Cứ đà này thì cậu ấy sẽ ngã sấp xuống. Đúng lúc đó, trước ngực cậu xuất hiện một cánh tay rắn chắc. Joo Taein, người đi phía trước, đã ngăn cú ngã của Yoogeun bằng cách dang rộng cánh tay mà không hề nhìn lại. Đó rõ ràng là một hành động vô tâm. Yoogeun gần như nghẹt thở khi cánh tay ấy đập mạnh vào bụng cậu. Lần này, trọng tâm nghiêng về phía sau. Shinjae lùi lại và đỡ lấy Yoogeun.
"Em phải quan sát cho kỹ rồi hẵng bước."
"..."
"Thật đáng yêu khi cố gắng bắt kịp chúng tôi một cách háo hức như vậy... nhưng tôi lo lắng đấy. Em có muốn tôi bế em lên không?"
Woo Shinjae đã rất tự nhiên vòng tay qua eo Yoogeun. Anh ấy trông như đã sẵn sàng bế cậu lên trên tay và bước đi. Những lời của Seulbi chợt hiện lên trong đầu cậu.
"Một người thực sự quan tâm đến Yoogeun-ssi."
Cậu không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến những lời đó. Ngay cả khi Woo Shinjae nói rằng anh ấy đang lo lắng cho Yoogeun, sẽ không khác gì việc lo lắng tài sản của anh ta bị hư hỏng hoặc không hoạt động bình thường. Yoogeun đẩy cánh tay anh ra.
"Không sao đâu. Tôi có thể đi bộ."
"Thật sao? Tôi không nghĩ như vậy?"
"Lúc nãy, là một sai lầm. Tôi chỉ bị vấp ngã..."
Yoon Chan và Kwon Heesoo lần lượt tán gẫu.
"Ôi trời. Cậu còn không đi được nữa à?"
"Yoogeun hyung, anh có muốn nắm lấy tay em không?"
Yoogeun lắc đầu kiên quyết và đi vượt lên trước như thể muốn thoát khỏi họ. Shinjae bật cười từ đằng sau. Khi đến lưng chừng núi, một khối lượng lớn đang chặn đường họ. Các thùng chứa, thùng phuy, khúc gỗ chưa vỡ, và đá được quấn trong dây thép gai. Đó là một công trình kiến trúc gớm ghiếc không ăn nhập với cây cối xung quanh. Cậu có thể nhìn thấy những làn sóng đen đung đưa trên cấu trúc lớn. Đó là cánh cổng. Woo Shinjae giơ tay.
"Dừng lại."
Mọi người dừng lại bởi giọng nói trầm thấp. Ngay cả Chan, người đã càu nhàu suốt quãng đường tới đây, cũng nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Taein-ssi và Chan-ie đã đến đây trước đó nên biết rõ nơi này. Nhưng, đây là lần đầu tiên của Heesoo và Guide Baek Yoogeun đúng không? Đó là cánh cổng ngay trước mặt. Tên cổng và tên chiến dịch là "Wild Hunt". Như mọi khi, tôi muốn mỗi người trong chúng ta tự tìm công việc của mình."
Đó là một cuộc họp ngắn khiến Yoogeun tự hỏi Shinjae có đang giễu cợt hay không vì nó quá thiếu chân thành. Tuy nhiên, đối với Erewhon, đặc biệt là Đội 1, phong cách này là tốt nhất. Mỗi thành viên trong nhóm đều có cá tính mạnh mẽ đến mức ngay cả khi anh ấy hướng dẫn chi tiết, họ cũng sẽ không nghe. Tốt nhất là chỉ nhấn mạnh mục tiêu cuối cùng và để phần còn lại cho riêng họ.
"Đó là cánh cổng mà các cuộc đột kích không thành công trong gần 20 năm qua. Chỉ cần chúng ta kiên trì với những gì chúng ta đã luôn làm, cầm cự và chặn những làn sóng, chúng ta cũng sẽ có được một kết quả xứng đáng trong năm nay."
Shinjae cười nhăn nhở. Ánh mắt nhàn nhã của anh ta thay đổi ngay lập tức như thể họ đến để chơi trò chơi.
"Chúng ta không ở đây chỉ để có được một kết quả tốt."
"Đúng vậy. Hãy chấm dứt sự kiện thường niên tệ hại này trong năm nay."
Yoon Chan hưởng ứng ngay lập tức. Lời qua tiếng lại, nhưng anh ta cũng đang ngứa ngáy muốn chiến đấu. Joo Taein lặng lẽ kiểm tra chiếc mic bị kẹt trong tai. Kwon Heesoo treo ngón tay lên cò khẩu súng đang cầm và xoay tròn nó, loại súng được chế tạo riêng cho Người thức tỉnh.
"Dị nhân ở đây không ở cấp độ mà Guide Baek Yoogeun có thể xử lý. Em không cần phải đối phó với chúng. Chỉ có hai việc em cần làm. Cung cấp guiding khẩn cấp cho các thành viên trong nhóm khi tình trạng tồi tệ. Và trên hết, hãy sống sót."
Đây là lần đầu tiên cậu được thông báo rằng cậu không phải đối đầu với những dị nhân trong một nhiệm vụ. Cậu cảm thấy lạ lẫm, giống như mình cuối cùng đã được đối xử như một Guide thực sự, nhưng đồng thời cũng giống như một hành trang vô dụng.
"Nếu em gặp nguy hiểm, hãy gọi cho bất kỳ ai ngay lập tức. Tôi cũng sẽ được thông báo ngay khi dấu hiệu sinh tồn của em giảm xuống dưới một mức nhất định, vì vậy đừng lo lắng nếu thiết bị liên lạc của em bị hỏng hoặc bị mất."
Shinjae vỗ nhẹ vào cổ cậu. Yoogeun, người đang vuốt chốt an toàn của khẩu súng lục bằng ngón tay cái, gật đầu. Một con chim bay lượn trên bầu trời xám xịt với đôi cánh dang rộng lớn hơn nhiều so với con người. Nó có hai đầu và thay vì lông, toàn thân nó được bao phủ bởi những vảy sắc nhọn và những chiếc gai nhọn. Một sinh vật ghê tởm không thuộc về thế giới này. Đó là một dị nhân. Con chim bay thấp, nhìn xuống với đôi mắt âm u như trứng ếch và tìm thấy những Thợ săn đang ở bên ngoài cấu trúc. Nó mở rộng mỏ. Cùng lúc đó, Yoon Chan hạ thấp người hết cỡ. Con báo đen lao vào nó với tốc độ vô hình. Anh nhanh chóng bước lên các cấu trúc chồng chất và nhảy lên không trung.
"Kkaa ... kkag!"
Nó cố kêu thật to, nhưng tiếng kêu của con chim không kéo dài đến hết. Động mạch cùng với dây thanh quản bị cắt đứt ngay khi con báo đen cắn vào cổ họng nó. Con báo hạ cánh nhẹ nhàng trở lại mặt đất. Con chim to cắn trong miệng Chan chảy ra bọt máu. Anh mở miệng và nhổ ra con chim đang mắc kẹt trong nanh của mình.
Yoogeun có một cảm giác deja vu kỳ lạ. Cậu có cảm thấy như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó. Không có chuyện cậu ấy từng thấy một con báo nào khác ngoài Chan. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, cậu ấy chưa bao giờ đến sở thú. Con vật duy nhất mà cậu quen thuộc là con mèo hoang thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tại trụ sở Erewhon. Yoon Chan là một Người Thức tỉnh với khả năng thay đổi hình dạng cấp S, không có lý do gì để biến thành con vật nhỏ và yếu ớt như một con mèo. Vậy thì cậu ấy đã nhìn thấy nó ở đâu?
"Hãy hành động cùng nhau. Thứ đó không phải là kẻ thù thực sự."
Giọng nói của Joo Taein đánh bật Yoogeun ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Anh ấy thậm chí không nhìn vào cái xác đẫm máu của con chim, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
"Vậy thì kẻ thù thực sự ở đâu?"
"Để tìm con mồi, cậu phải thả diều hâu. Thứ đó là một con diều hâu đang săn mồi."
Vừa dứt lời, những tiếng chân nặng nề vang lên từ phía sau cấu trúc. Thụp, thụp, thụp! Gần như cùng lúc, chó và thú rừng sủa và hú lên rải rác. Cậu ấy không biết điều gì ở phía ngoài kia, nhưng chỉ riêng âm thanh đã đủ đáng sợ. Bản năng sợ hãi làm tay chân cậu lạnh ngắt. Tuy nhiên, không giống như Yoogeun, những người khác rất bình tĩnh. Thay vào đó, họ dường như đã sẵn sàng chào đón kẻ thù cuối cùng đã xuất hiện sau khi bắt họ phải chờ đợi nhiều năm. Họ thậm chí còn cảm thấy chúng dường như ít hơn.
Vì một công trình kiến trúc lớn chắn trước cổng nên đám dị nhân từ hai phía lao ra. Một số lượng dị nhân nhiều chưa từng có. Một con chó săn ba đầu chạy tới với đôi mắt đỏ rực. Đằng sau nó, một con quái vật với bộ giáp da thối rữa đang cưỡi trên lưng một con ngựa làm bằng xương. Hàng trăm xác ướp không có đầu hoặc tay chân kêu cót két. Ngoài ra còn có một số loài chim quái dị khác giống hệt dị nhân mà Chan đã cắn và giết. Yoogeun cuối cùng cũng hiểu, lý do của cái tên 'Wild Hunt'.
Một trận chiến khốc liệt xảy ra sau đó. Con chó săn, với cơ thể nổi đầy cơ bắp khắp người, theo bản năng, nhắm vào Chan. Nó có lẽ đánh giá rằng Chan, người trông giống một con thú hơn những người khác, là một mối đe dọa. Chan đã đi trước nó một bước. Anh giẫm lên một thân cây gần đó và trèo lên, sau đó từ trên cao nhảy xuống và tấn công con chó săn. Ba cái đầu mọc ra từ một chiếc cổ dày vùng vẫy theo nhiều hướng khác nhau. Chan đưa móng vuốt của mình ra, nghiền nát con chó săn và cắn đứt cổ nó. Lưng con báo đen nhuốm máu và co rút.
Heesoo chạy vượt qua anh ta. Cậu giơ súng lên và nhắm vào một Revenant, dị nhân trông giống như một cái xác khô héo.
"Kyaaag! Kig! Kii ... ig."
Revenant, kẻ đang vươn tay về phía Heesoo, đột nhiên dừng mọi động tác. Ánh sáng trong mắt nó lộ dưới lớp quần áo bẩn thỉu quấn quanh khuôn mặt, mờ dần. Nó đột nhiên đứng thẳng trong tư thế cảnh giác và giơ cả hai tay lên.
"Tao sẽ không để mày đi ngay cả khi mày đầu hàng."
Heesoo cười toe toét. Ngay sau đó, một viên đạn được bao bọc trong ngọn lửa xanh lam đã găm vào giữa trán của Revenant. Toàn bộ đầu bay ra cùng một lúc. Chan dùng chân đá vào con Revenant đang tiến lại gần mình và ném nó đến chỗ Heesoo. Anh ta không thể bận tâm đến những thứ nhỏ nhặt này khi lũ chó săn chỉ tập trung vào anh.
Taein rút ra một chiếc xà beng bằng sắt đang cắm hờ trên hàng rào thép gai. Anh ấy ném nó như một ngọn giáo, xoay tròn nó trong không khí và phóng về phía con quái vật đang nhắm tới anh. Sau đó, anh ấy nắm lấy cánh của con chim đã rơi và bóp nát chúng bằng tay không. Vảy của dị nhân tan chảy đen kịt. Xương và thịt tan ra và có mùi khét của chất đốt. Taein dùng xà beng nhấc con chim đang chết dở và ném nó về phía Heesoo.
"Cái này nữa."
"Các anh thật xấu tính! Em là người xử lý rác à?"
Heesoo trút ra nỗi uất hận. Nhưng không ai quan tâm đến sự bất bình của cậu ấy. Không phải ngày một ngày hai mà nhân cách của Đội 1 lại như vậy. Heesoo phàn nàn ngay lúc này nhưng sẽ không bỏ mặc những công việc được giao. Cậu ấy càu nhàu và thề sẽ đổ phần việc của mình cho những người khác ngay khi có cơ hội sau này.
Yoogeun không thể tìm thấy Shinjae trong mớ hỗn độn. Anh ta chắc đã đi đến phía bên kia ngoài cấu trúc. Cho dù họ có hùng mạnh đến đâu, họ cũng chỉ có bốn người và kẻ thù còn nhiều gấp ngàn lần. Họ không thể tự mình loại bỏ tất cả các dị nhân. Một làn sóng dị nhân thoát khỏi hàng phòng ngự của bốn người và lan ra phía sau. Điều chờ đợi chúng là những thành viên khác của Erewhon. Lửa và băng bốc lên, những tia sét rơi xuống từ bầu trời khô cằn. Họ bắn đạn và dùng kiếm.
Tai của Yoogeun bị ù đi bởi những tiếng nổ liên tục. Mặt đất rung chuyển dữ dội và các đòn tấn công bay đến từ mọi hướng. Yoogeun đang bận tránh các cuộc tấn công. Shinjae đã đúng khi nói rằng cậu ấy không cần phải xử lý dị nhân. Không, không phải là cậu không cần xử lý, mà là cậu không bao giờ có thể đối phó được với chúng.
Trên bầu trời, những con quái vật khổng lồ lượn vòng qua lại, nhắm tới những khe hở và mặt đất đầy những xác chết đột biến. Não và máu bắn tung tóe ra ngoài. Đó thực sự là địa ngục. Có phải họ luôn trải qua loại đại dịch này không? Cậu có thể hiểu bằng cách nào đó tại sao Đội 1 của Erewhon lại mất trí như vậy.