Ngay cả khi đã tàn sát các dị nhân được một thời gian dài, những làn sóng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Thời gian trôi qua, các Thợ săn đã nhận ra có gì đó khác thường. Những dị nhân này quá mạnh. Các thợ săn từ Erewhon bằng cách nào đó đã xoay sở tốt hơn một chút. Và rồi điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
"Khẩn cấp! Một dị nhân chưa xác định đã xuất hiện. Xin hỗ trợ chúng tôi!"
Đây là lần đầu tiên một loài đột biến mới chưa được báo cáo xuất hiện kể từ khi cuộc đột kích đầu tiên của Wild Hunt kết thúc. Một người khổng lồ với hàng chục con mắt trên đầu gồ ghề, đủ cao để vươn lên trên khu rừng nguyên sinh. Chiến trường vốn đã lộn xộn nay càng hỗn loạn hơn. Các cuộc gọi bộ đàm, tiếng la hét để được hỗ trợ bay khắp nơi.
Ở giữa đó là Woo Shinjae. Như một tảng đá đứng trơ trọi giữa dòng chảy cuồn cuộn. Từ đầu đến chân anh ấy cũng bê bết máu. Almuten không bao giờ để lộ cơ thể thật của nó. Hình bóng thỉnh thoảng xuất hiện từ hư không ở những cánh cổng hoàn toàn không liên quan chỉ là một bản ngã thay thế hoặc một cơ thể ngoại cảm. Cơ thể thật luôn ở trong Hố, phía bên kia cánh cổng đã đóng, Mazarroth. Sau rất nhiều cái chết bao gồm cả cha của Woo Shinjae, nó được chỉ định là khu vực nguy hiểm cấp cao nhất. Almuten không thể gây sát thương đúng cách trừ khi có ai đó xâm nhập vào Mazzaroth. Kiểm soát những dị nhân khác hoặc gây rối tâm trí của những Người Thức Tỉnh là những mánh khóe nhỏ nhặt mà nó luôn thực hiện bên ngoài lãnh thổ của chính nó.
Một lần nữa, Hắn đã quăng mồi. Thành phần của Wild Hunt luôn có cùng một kiểu tấn công trong suốt những năm qua, thậm chí có cả sách hướng dẫn nhắm đến mục tiêu được bán trôi nổi, đã thay đổi lần đầu tiên trong 20 năm tồn tại. Không biết là Gã này đang buồn chán và muốn tìm một nạn nhân khác, hay là muốn kiểm tra xem Shinjae hoặc Yoogeun còn sống hay không. Đây sẽ là một niềm vui nếu nó là chuyện thường lệ. Vui mừng đến mức anh ấy có thể giải phóng sát khí, phá hủy mọi thứ xung quanh, nghiền nát tất cả mọi người — những dị nhân và Thợ săn giống nhau mà không có sự phân biệt. Nhưng điều gì đó đã nảy ra trong đầu anh ấy.
"Guide Baek Yoogeun?"
Shinjae thì thầm một mình. Đôi mắt xám với đôi đồng tử mở to quét nhìn khung cảnh xung quanh mà không cần bộ lọc. Không có câu trả lời nào từ micrô dùng chung.
"... Yoogeun-ah."
Anh ấy đã điều chỉnh tần số thành chế độ trò chuyện một đối một với Yoogeun thay vì toàn bộ kênh. Một lần nữa, không có phản hồi nào từ phía bên kia. Nếu liên lạc được kết nối đúng cách, ngay cả tiếng thở hoặc tiếng bước chân cũng sẽ được nghe thấy, thay vào đó, chỉ có một tiếng động yếu ớt. Có thể là mic tai của Shinjae bị hỏng, hoặc có vấn đề gì đó với Yoogeun. Anh vẫn nghe thấy giọng nói của các thành viên khác, vì vậy đó phải là vế sau. Một dị nhân lao vào anh ấy, người đang đứng yên tại chỗ và mất tập trung. Một tiếng gầm lớn vang lên. Shinjae cau mày và nhắm mắt lại.
"Mày phải im lặng. Tao không thể nghe thấy giọng của Yoogeun."
Pặc! Tai nghe mà anh ấy đang chạm vào, bằng lực đầu ngón tay mình đã bị đập thành nhiều mảnh. Bụi nhựa và kim loại rơi ra từ tai anh.
"Ồn ào. Yên lặng, im lặng đi..."
Woo Shinjae nắm chặt bàn tay đang buông thõng. Những chiếc găng tay da cọ xát vào nhau. Các mạch máu vỡ ra trong lòng trắng mắt anh, dần dần chuyển sang đỏ từ phía viền. Đầu gối của dị nhân, vốn sắp đâm vào Shinjae, đã bị uốn cong. Sau đó là một vụ nổ. Từ đầu gối đến xương bên dưới của tên đó nát hết cả. Tiếp theo là eo, vai và sau đó là cổ. Anh ấy không thể kiểm soát sức mạnh của mình, cây cối và đá xung quanh cũng bị san phẳng hoàn toàn. Dị nhân thậm chí không thể la hét và liên tục nôn ra máu khi các bộ phận cơ thể nó bị nghiền nát từng phần một trong lúc còn sống.
Woo Shinjae tiến lên một bước, vuốt gọn mái tóc đẫm máu của mình. Hơi thở anh đã trở nên không ổn định. Sau đó, với một chuyển động mượt mà, anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay trái. Nếu không phải máu ướt đẫm toàn thân cùng khung cảnh địa ngục xung quanh, hắn đã có thể giống như một thương nhân vội vàng cho kịp giờ hẹn.
Anh nhấn vào một nút nhỏ bên hông đồng hồ, một màn hình hiển thị trên mặt kính. Các giá trị sinh trắc học của Yoogeun liên kết với con chip đeo trên cổ cậu ấy là bình thường. Tuy nhiên, nó đang dao động, không rõ là do cậu ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của những người khổng lồ hay là bị thương ở đâu đó, nhưng nhìn tọa độ bên dưới, cậu dường như không còn xa nữa. Shinjae thì thầm với khuôn mặt trống rỗng, dù biết rằng người kia sẽ không nghe thấy mình.
"Chờ tôi. Tôi sẽ đến đón em."
-------------------
Yoogeun dựa vào một tảng đá lớn và cúi xuống. Thịch, Thịch. Đôi chân dày của dị nhân khổng lồ lướt qua cậu và gây ra những chấn động nặng nề cho mặt đất. Hàng chục nhãn cầu gắn trên khuôn mặt của gã khổng lồ di chuyển theo các hướng khác nhau. Tuy nhiên, dường như nó không thể tìm thấy Yoogeun đang trốn ngay trước mũi mình. Người khổng lồ khịt mũi, nhìn xung quanh và cuối cùng bỏ đi.
Để tránh sự xuất hiện bất ngờ của một kẻ thù hùng mạnh, Yoogeun đã chạy một quãng đường dài trên con đường núi dốc. Cậu thậm chí phải lăn lộn trên mặt đất để tránh các đòn tấn công. Toàn thân cậu là một mớ hỗn độn với những vết xước, bụi bẩn và lá cây. Cuối cùng, cậu đã vấp phải rễ cây và bị bong gân cổ chân. Ẩn mình sau tảng đá với một cái chân không thể nghe lệnh là điều tốt nhất anh có thể làm trong tình huống này.
Cậu vẫn cảnh giác cho đến khi kẻ địch hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mãi một lúc lâu sau cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn chân với mắt cá được bó chặt đang không ngừng đau nhức. Yoogeun cắn môi và hít thở sâu. Sau khi hạ quyết tâm, cậu dùng tay nắm lấy mắt cá chân bị thương và cố gắng nắn lại.
"Ặc..."
Cậu kìm lại tiếng hét của mình. Cậu không muốn làm điều gì đó ngu ngốc như gây ra tiếng động lớn trong tình huống mà không có cách nào để biết khi nào kẻ thù xuất hiện. May mắn thay, xương dường như còn nguyên vẹn.
"Đây là Baek Yoogeun. Các anh có nghe thấy tôi nói không?"
Cậu cố gắng giao tiếp với những người khác, nói nhỏ vào micro.
"Chỉ huy trưởng? Có nghe thấy tôi nói không?"
Thay vì giọng nói của người kia, cậu chỉ có thể nghe thấy những tiếng động lạ. Tệ hơn nữa, ngay cả tiếng ồn đó cũng nhanh chóng biến mất và thiết bị trở nên hỏng hoàn toàn. Sau nhiều lần cố gắng vô ích, Yoogeun cuối cùng đã gạt mic ra khỏi tai.
Nếu là bình thường, cậu ấy sẽ không lo lắng như vậy khi thiết bị liên lạc bị hỏng. Nhưng bây giờ, tâm trí và cơ thể của cậu hiện đang bị đẩy đến giới hạn. Những vết bầm tím và trầy xước khắp người đồng loạt đau đớn. Trong lúc tâm trí vẫn còn giữ bình tĩnh và cảnh giác mọi hướng, thì cơ thể cậu đã thấm đẫm sự mệt mỏi. Trái tim bị nhấn chìm, cậu cảm thấy thua cuộc.
Cậu không thể tiếp tục trốn ở đây như thế này. Thật nguy hiểm. Cậu ấy phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người khác hoặc tìm một nơi an toàn hơn để trốn. Yoogeun gần như không thể đứng dậy, dựa người vào tảng đá. Lúc cậu đặt bàn chân bị thương của mình xuống đất, một cơn đau nhói ập đến. Thân trên gục xuống.
"Ah! Hức ... hức."
Cậu tựa trán vào mu bàn tay bám trên tảng đá và cố gắng xoa dịu cơn đau. Cậu không nghĩ rằng mình có thể đi bộ với tốc độ này. Đó là lúc cậu cảm thấy có một chuyển động ngay bên cạnh mình. Phản ứng của Yoogeun chậm hơn bình thường vì bị phân tâm bởi cơn đau. Miệng cậu đã bị bịt chặt.
"Ưm!"
Theo phản xạ, cậu nắm lấy cánh tay của đối thủ và cố gắng bẻ gãy nó. Tuy nhiên, đối thủ không xác định thậm chí không hề nhúc nhích. Chớp lấy thời cơ, đối thủ nhanh chóng đè Yoogeun xuống tảng đá. Yoogeun bị khống chế mà không hề có cơ hội hét lên.
"Chà, xin chào đằng đó."
Yoogeun trừng trừng nhìn đối phương với đôi mắt đỏ ngầu, mũi và miệng bị bịt lại. Đó là một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp trước đây.
"Cậu phải im lặng. Nếu không, họ có thể sẽ đến đây."
Khi khoảng cách giữa họ gần hơn, các chi tiết trở nên rõ ràng. Có những nốt đỏ trên làn da mỏng manh, ở cả má và cổ của anh ta. Hơn nữa, nước da của hắn nhợt nhạt chết chóc và đôi mắt đỏ hoe giống như một người mắc bệnh. Người thức tỉnh đã không nhận được guiding trong một thời gian dài và sử dụng năng lực không kiểm soát cũng xuất hiện các triệu chứng tương tự như vậy. Cũng giống như Woo Shinjae khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
"Hãy hứa với tôi là cậu sẽ im lặng. Sau đó, tôi sẽ thả cậu ra."
"..."
Hơi thở gấp gáp của cậu dần dần lắng xuống. Tuy nhiên, đôi mắt chứa đầy dao găm sắc bén vẫn rất sống động. Mồ hôi chảy ròng ròng, một lúc sau đã nhớp nháp cả tay.
"Anh là ai?"
"Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trực tiếp, phải không?"
"Tôi hỏi anh là ai."
"Tôi đã nghe tất cả những gì cậu nói với Guide kia trước đó. Tôi cũng biết tên của cậu. Cậu nói cậu là Yoogeun, Baek Yoogeun."
Không có ai xung quanh khi cậu ấy đang ngồi trên cầu thang và nói chuyện với Seulbi. Vì vậy, cậu nghĩ rằng sẽ không sao. Yoogeun đã quen với việc ở xung quanh các Thợ săn cấp F, những người không khác nhiều so với người thường về khả năng thể chất của họ nên cậu đã quên mất. Thực tế là các Thợ săn cấp cao có thể bí mật lắng nghe điều đó một cách dễ dàng.
"Cậu nói rằng cậu muốn rời khỏi Erewhon. Tôi sẽ giúp cậu. Thay vào đó, Yoogeun-ssi sẽ là Guide của tôi từ bây giờ."
"Gì cơ?"
"Tôi có thể tạo ra ảo ảnh. Tôi có thể làm cho cơ thể của cậu giống như một cái xác. Khi đó mọi người sẽ nghĩ Yoogeun-ssi đã chết. Cậu có thể lén lút ra ngoài sau đó."
Người đàn ông nhún vai và cười toe toét. Yoogeun nổi da gà. Người này không được ổn, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Cơn đau ở mắt cá chân của cậu ngày càng trầm trọng hơn. Lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Yoogeun nghiến răng và lẩm bẩm.
"Cút đi. Tôi sẽ không bao giờ là Guide của anh."
Không giống như Đội 1 Erewhon, người đàn ông này là một người hoàn toàn xa lạ. Không có hợp đồng nào ràng buộc giữa họ và không có lý do gì để Yoogeun phải kìm lại cái tính nóng nảy của mình.
"Vậy tại sao cậu lại nói điều đó lúc ấy? Cậu nói rằng cậu không thích Erewhon và họ đang bắt nạt cậu. À, đúng rồi. Đây nữa. Cậu thậm chí đang lao vào cuộc đột kích. Tại sao, không phải cậu ở đây để dụ dỗ những Thợ săn khác để đưa cậu về nhà à?"
Người đàn ông thu hẹp khoảng cách giữa họ với những câu nói luyên thuyên. Tảng đá cứng và lạnh chạm vào lưng Yoogeun.
"Mẹ kiếp. Tao đang cố cứu mày đấy. Tao thực sự thấy tiếc cho mày, bị đối xử như cái nhà vệ sinh công cộng. Mày mới là người vẫy đuôi trước mặt tao! Mày nghĩ mày đang chơi đùa với ai ở đây hả?"
Mỗi khi hắn nói, hơi thở nóng rực phả vào mặt Yoogeun. Yoogeun cau mày và quay đầu sang một bên.
"Con chó đẻ này đang hành động như thể mày đắt giá lắm. Mày chưa ngủ với những tên khốn từ Erewhon sao? Ha. Tao hiểu mày đang nhầm lẫn điều gì. Mày không phải là Guide duy nhất trên thế giới này đâu."
"..."
"Lúc nãy mày đã lấy danh thiếp của cô gái đó phải không? Mày cho rằng tao không biết sao?"
Cậu ấy nghĩ đến tấm danh thiếp mà cậu đã thô bạo bỏ vào túi quần. Những góc cạnh của tấm danh thiếp dường như xuyên qua lớp vải và đâm vào đùi. Yoogeun cố gắng bày ra một bộ mặt lạnh như băng.
"Rồi sao?"
"Nếu mày cứ hành động như vậy, tao sẽ gọi cho cô ta. Cô ta trông thật vô tội. Tao có thể dễ dàng cho con nhỏ đó thấy ảo ảnh của mày và yêu cầu giúp đỡ. Cô ta sẽ ngay lập tức tin điều đó mà không nghi ngờ gì cả."
Người đàn ông nhìn xuống đùi Yoogeun với một nụ cười kỳ quái. Đó chính xác là nơi có tấm danh thiếp. Hắn từ từ đưa tay ra. Có một cảm giác khước từ không thể diễn tả được. Mọi nơi ánh mắt hắn lướt qua, cậu có cảm giác như có côn trùng đang bò khắp người. Yoogeun hất tay hắn ra. Ngay sau đó, bằng một động tác nhanh nhẹn, cậu rút súng từ trong bao da ra và nhắm vào trán Người Thức Tỉnh.
"Câm miệng, hoặc là..."
Cậu hạ khẩu súng đang đặt giữa lông mày của người đàn ông và nhét nó vào miệng gã một cách thô bạo.
"Tôi sẽ làm cho anh câm miệng."
"Ha!"
Guide, người mà hắn nghĩ sẽ chiếm được nếu hắn nhẹ nhàng dỗ dành và đe dọa vài câu, đang ngẩng thẳng đầu và kháng cự. Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên vì tức giận. Hắn khéo léo vặn cổ tay Yoogeun bằng một tay để làm rơi khẩu súng, tay còn lại nắm tóc cậu kéo về phía sau.
"Họ thậm chí có biết mày trung thành không? Ha, ahaha, tao sẽ cho mày biết. Thứ đó, cái thứ mà họ đang gọi là Chỉ huy trưởng của Erewhon, thậm chí không phải là một con người đúng nghĩa."
"..."
"Mày thậm chí còn không biết điều đó và đưa cái mông của mình cho hắn ta? Woo Shinjae, thằng khốn đó, không, tao thậm chí không muốn gọi thứ đó là con người. Con quái vật kinh tởm đó."
"Gì? Anh đang nói về cái gì vậy?"
Yoogeun đang cau mày và thở hổn hển vì đau, nhưng vẫn hỏi. Cậu ấy thực sự dường như không có ý tưởng gì về chuyện này. Miệng người đàn ông mở lớn.
"Không có cha hay mẹ cho cái thứ đó. Cái quái vật đấy là một thí nghiệm sinh học mà Trụ sở Quản lý Thức tỉnh lai tạo và xây dựng từ cấp độ di truyền."
"..."
"Nó thậm chí còn không biết nó mang dòng máu gì hay thuộc chủng tộc gì. Mọi người đều biết về nó, đấy là sự thật."
Đôi mắt của Yoogeun mở ngày càng to hơn. Người đàn ông vui vẻ nhìn cậu, mong chờ thấy cậu run lên vì bị phản bội và bàng hoàng. Nhưng phản hồi lại thật bất ngờ. Yoogeun cười toe toét khi nhìn lên đối thủ của mình ngay cả khi bị túm tóc. Đó là một sự khiêu khích rõ ràng.
"Có vấn đề gì sao?"
"...Gì cơ?"
"Anh ấy không phải là con người, vậy thì sao, liên quan gì đến việc bây giờ anh cứ ôm chặt lấy tôi và sủa bậy?"
"Sự bướng bỉnh và ngây thơ đều có giới hạn. Con cặc của Woo Shinjae có ngon không?"
"Ngon không à? Anh cũng muốn anh ta đụ anh sao?"
Yoogeun đáp trả không chút do dự. Người đàn ông nghiến răng với vẻ lo lắng. Sau đó, một bàn tay vung lên. Chát! Một bên tai bị điếc. Hai má cậu ngứa ran và sau đó ngay lập tức trở nên nóng như lửa đốt. Máu tràn qua các vết nứt trên môi. Bàn tay của hắn đã chạm đến Yoogeun. Cậu phải tránh nó. Cậu biết mình có thể tránh nó, nhưng cơ thể cậu không di chuyển.
"..."
Yoogeun cứng người. Bàn tay của người đàn ông, đang tiến lại gần hơn, được phản chiếu trong đôi mắt trống rỗng. Đôi chân vừa tựa vào tảng đá của cậu run lên. Cuối cùng, Yoogeun mất sức và trượt xuống.
"Gì vậy? Tự nhiên mày bị làm sao vậy? Không, khoan đã. Cứ thế này thì lại dễ dàng hơn."
Người đàn ông, trong một thoáng bối rối, nở một nụ cười méo mó. Không có lý do gì để chần chừ. Không phải hắn sẽ dễ hành động hơn nếu cậu ta từ bỏ sự phản kháng sao? Hắn bóp chặt cổ Yoogeun.
Cảnh vật trước mặt cậu thay đổi. Yoogeun đang nằm trên giường trong phòng bệnh. Cậu bật dậy. Chất liệu của quần áo và chăn mỏng của bệnh nhân quá giống thật. Có một chiếc giường khác ở phía bên kia.
"Hyung..."
Yoogeun nghẹn ngào. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cậu gặp lại anh trai mình? Một cái bóng lớn đột nhiên đổ xuống cửa sổ cạnh giường của Heesung. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Yoogeun ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu bắt gặp một con quái vật to lớn đang nhìn về phía bên kia cửa sổ. Tất cả những gì Yoogeun có thể nhìn thấy là đôi mắt, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác nó đang mỉm cười. Nó kinh tởm đến mức buồn nôn. Cậu đồng thời cũng sợ chết khiếp. Con quái vật đâm chi trước hoặc xúc tu của nó qua khe hở về phía Heesung, người đang nằm bất tỉnh trên giường.
"Không. Không!"
Yoogeun rời khỏi giường và cố gắng chạy đến chỗ Heesung. Nhưng cánh tay của cậu đã bị kéo giật lại. Cổ tay đã bị còng vào khung giường.
"Dừng lại. Thả tôi ra! Hyung!"
Cậu điên cuồng giật mạnh bàn tay đang bị còng của mình, đến nỗi da thịt tróc ra. Nhưng chiếc còng không hề nhúc nhích. Hàng trăm xúc tu uốn éo quấn lấy toàn thân Heesung và kéo anh qua cửa sổ. Yoogeun hét lên một tiếng và tuyệt vọng đưa tay về phía anh trai mình. Khoảnh khắc Heesung khuất sau ngưỡng cửa sổ, căn phòng đã nhuộm một màu đen.
"Yoogeun-ah."
Một giọng nói nhẹ nhàng gọi cậu trong bóng tối. Một bàn tay đeo găng đang che mắt cậu. Sau đó, nó nhẹ nhàng được gỡ bỏ.
"Em phải mở mắt ra bây giờ, có được không?"
Có một giọng nói bảo cậu hãy mở mắt ra ... Cậu không biết tại sao giọng nói đó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu. Yoogeun mở mắt với hơi thở gấp gáp như người vừa rơi xuống nước và bị lôi lên bờ. Tầm nhìn của cậu tràn ngập hình ảnh Woo Shinjae. Người đàn ông đang bóp cổ cậu đã không thấy đâu. Thật kỳ lạ, cậu cảm thấy sự xuất hiện của Woo Shinjae trước mặt còn ít thực tế hơn so với cơn ác mộng khủng khiếp ban nãy.
Shinjae đưa tay ra như để đỡ cậu dậy. Yoogeun thở hổn hển và vươn tay ra. Nhưng cơ thể cậu đang run rẩy đến nỗi chỉ có những đầu ngón tay của họ chạm được vào nhau và cậu lại gục xuống. Yoogeun nhìn xung quanh với đôi mắt không tập trung. Cậu cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào tảng đá trước mặt, nhưng lại bị trượt chân nặng nề. Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt vì cơn đau đang lan tỏa khắp cơ thể.
"Ah! Ức..."
Yoogeun ngã ngửa ra đất và rên rỉ. Vai và lưng đang run lên. Trán và tóc dưới tai ướt đẫm mồ hôi lạnh. Shinjae đứng từ trên cao và nhìn chằm chằm vào cậu. Một nụ cười rạng rỡ dần dần lan tỏa trên khuôn mặt vô cảm của anh ta. Em ấy trông thật dễ thương khi vặn vẹo như một chú gà con mới sinh. Yoogeun, người chưa bao giờ kêu đau hay khó khăn, đã hoảng sợ sau khi nhìn thấy một ảo ảnh. Anh ta chỉ muốn tận hưởng điều đó. Nhưng những dấu tay đỏ in hằn trên cổ cậu đang làm phiền anh.
Shinjae liếc nhìn lại với ánh mắt thờ ơ. Kẻ ảo ảnh đang nằm trên bãi cỏ xa tít phía sau với đôi mắt đảo ngược và sùi bọt mép. Mười ngón tay rã rời, tất cả các khớp tay chân của hắn đều xoay ngược chiều nhau. Anh ấy nghĩ đến việc quay nó đến tận cổ, nhưng anh đã dừng lại. Nếu làm vậy, không cần biết tên này có cấp cao đến đâu, hắn sẽ chết ngay lập tức. Sẽ không vui khi để hắn ta chết nhanh như vậy.
"Không cần biết mông của em trống rỗng đến mức nào. Có bốn người sẽ đụ em bất cứ khi nào em nói em muốn, nhưng em lại đang tìm đến một gã khác. Guide của chúng ta tham lam hơn chúng tôi tưởng đấy."
"Hư ... hức, ah, Chỉ huy trưởng."
"Ừ, em yêu."
Shinjae ôm Yoogeun trong tay và đáp lại bằng một giọng khô khốc. Yoogeun không chống cự. Thay vào đó, cậu ấy đã vươn một cánh tay ra với rất nhiều nỗ lực và thậm chí còn bám chặt vào cánh tay của Shinjae.
"Con dấu..."
Yoogeun tuyệt vọng lẩm bẩm như mê sảng. Tầm nhìn của cậu rung chuyển mỗi khi Shinjae bước lên một bước. Mùi máu và mùi nước hoa không biết thuộc về ai hòa quyện vào nhau.
"Con dấu thứ năm, tôi nên làm gì đây ... Làm ơn."
Có phải em ấy nhìn thấy anh trai mình trong ảo ảnh? Hẳn là sẽ có, trong tất cả các khả năng. Không có lý do nào khác để Yoogeun tuyệt vọng đến thế này. Yoogeun có biết không? Thực tế là nếu Shinjae chỉ đến muộn vài phút, Yoogeun sẽ chìm sâu vào ảo ảnh và thậm chí không nhận ra mình đang bị xâm hại. Yoogeun, người đang đờ đẫn với đôi mắt mất tập trung và kẻ ảo ảnh đang cố gắng cởi bỏ quần áo và siết cổ cậu. Đó là cảnh tượng đầu tiên Shinjae nhìn thấy ngay khi đến vị trí tọa độ của Yoogeun. Không phải anh ấy đã quá rộng lượng khi chỉ nghiền nát các khớp xương và cắt đứt dây thần kinh của hắn à?
"Được rồi, tôi sẽ đưa mà. Tôi sẽ đưa nó cho em."
Dị nhân không phải là thứ duy nhất cần đề phòng. Tất cả là do Guide của tôi quá hấp dẫn. Anh ấy không thể để cậu bước ra khỏi trụ sở Erewhon một mình vì sợ điều đó.
"Yoogeun-ah, khi chúng ta quay lại ..... em nên khóc một chút."
Trái ngược với những lời nói khó nghe, đôi tay anh ôm chặt cậu vào lòng và chải tóc thật dịu dàng.