Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 5 - Chương 4. Thảm họa cũ quay trở lại

Chapter 5 - Chương 4. Thảm họa cũ quay trở lại

Họ lái xe ngang qua khu liên hợp công nghiệp đã bị phá hủy một nửa trên chiếc xe tải cũ kỹ trông như thể nó được sử dụng để buôn người. Khi đến nơi, cậu nhận thấy một Cánh Cổng đủ lớn để nuốt chửng một xe hàng vận chuyển, có dấu hiệu sắp mở và các dị nhân đang trên đà tràn ra.

Những Thợ săn đã tập hợp lại sau khi ngửi thấy mùi tiền. Tất cả thông tin về các cổng mới mở hoặc dị nhân đều là tiền. Họ có thể kiếm được bằng cách bán thông tin cho Thợ Săn trước khi tiết lộ tin tức cho chính phủ hoặc giới truyền thông. Ngoài ra, thu nhập từ việc bán xác dị nhân và các sản phẩm phụ sẽ khá béo bở.

Từ vài ngày trước, Thủ Lĩnh đã nhiều lần nhấn mạnh rằng vụ này thực sự rất quan trọng, nếu phạm sai lầm, tất cả sẽ chết. Mọi người đều đã quá áp lực. Tuy nhiên, Cổng không nằm ở trung tâm Seoul, nơi đặt các Order lớn, vì vậy chỉ có những Thợ săn từ vùng ngoại ô mới có mặt ở đó.

Cổng là một lối vào, nơi dị nhân đổ ra liên tục. Khoảng không vô định bên kia cánh cổng được gọi là Hố. Ít người biết bên trong đó có gì. Ngay từ đầu, số lượng những người sống sót trở về sau khi vượt qua cánh cổng là rất ít và ngay cả những người sống sót cũng không dễ dàng nói ra những gì họ đã nhìn hoặc nghe thấy. Như thể không muốn nghĩ về nó.

Thợ săn là kẻ nổi tiếng làm những việc liều lĩnh mà không do dự nếu được trả tiền, nhưng ngay cả như vậy, không ai dám liều lĩnh nhảy vào trong cổng. Ít nhất họ biết rằng nó không đáng để mạo hiểm mạng sống quý giá của mình. Vì vậy, các Thợ săn cấp thấp di chuyển ra xa cổng để đối phó với những dị nhân đã vượt qua chiến tuyến và các Thợ săn cấp cao thì săn lùng ngay trước cổng đã trở thành những quy tắc bất thành văn.

Yoogeun, người đang đứng yên, nghe thấy tiếng xì xào phía sau.

"Cấp S gì chứ? Tất cả những kẻ ở đây đều có trình độ ngang ngửa nhau."

Đối với các Thợ săn cấp thấp, một người thức tỉnh cấp S là sự tồn tại chỉ có thể nhìn thấy qua TV hoặc Internet. Ngay cả tại Trụ sở Quản lý Người thức tỉnh, các Esper hạng C được xếp vào nhóm nhân sự cấp cao và một người có thể dễ dàng trở thành giám đốc điều hành nếu họ là cấp A. Không quá lời khi nói rằng Cấp S sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Họ nói rằng các tòa nhà sẽ bay đi chỉ bằng một cử chỉ, thậm chí còn có thể dời núi tạo sông. Họ ra vào Hố mỗi ngày. Có đủ loại tin đồn, nhưng rất ít người thực sự nhìn thấy họ.

"Tao chắc rằng hắn ta đang đến. Bởi vì lần này, tin đồn là thật!"

Yoogeun lặng lẽ di chuyển trong hàng. Nhưng câu chuyện cậu nghe lúc nãy cứ văng vẳng trong đầu. Cảm giác như thế nào khi sống với tư cách là một Thợ săn cấp S? Ít nhất cũng phải có một sự khác biệt lớn so với cuộc sống bận rộn từ ngày này sang ngày khác của Yoogeun.

Người ta nói rằng có chưa đầy 10 cấp S trên toàn quốc. Tiền bạc đối với họ, bị mục rữa vì không thể đếm xuể. Và chỉ bằng một lời nói hay hành động của họ, không chỉ Thợ săn, mà hầu hết các chính trị gia cấp cao, người nổi tiếng và Esper từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh sẽ chạy ngay tới. Họ sẽ chỉ có những cấp dưới cố gắng hết mình để làm hài lòng họ, thay vì những thủ lĩnh chửi rủa và đánh đập chỉ vì những điều nhỏ nhặt nhất.

Một cuộc sống mà cậu sẽ không bao giờ phải chịu sự hành hạ hay cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng như không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt trong tháng tới.

Nếu cậu ấy sống như vậy... liệu cậu có hạnh phúc không?

"Đi cùng nhau đi."

Heesung, người vội vàng chạy theo sau, nắm lấy tay cậu. Đến lúc đó Yoogeun mới tỉnh ngộ. Cậu ấy đã quên chăm sóc cho Heesung khi mải suy nghĩ mà đi quá nhanh.

"Ồ. Em xin lỗi."

"Ý anh là, nó thật đáng sợ."

Một người đàn ông trưởng thành, sắp bước sang tuổi 30 vào năm sau, rên rỉ với giọng điệu yếu ớt. Thời gian của Heesung dường như đã dừng lại vào ngày mùa đông năm 16 tuổi, khi cây cầu Hwang An bị xé toạc và chiếc xe cùng cha mẹ họ biến mất trên dòng sông băng giá. Tuy nhiên, bản thân Yoogeun cũng không có tư cách cảm thấy thương tiếc cho anh ấy. Bởi vì bề ngoài cậu giả bộ trưởng thành, nhưng một phần trong cậu cũng bị cây cầu trói buộc, vĩnh viễn năm 10 tuổi.

Phải, nhiệm vụ lần này cũng không phải là vấn đề lớn. Cậu đã hơi lo lắng khi anh trai mình làm việc quá sức một chút cách đây không lâu. Bây giờ không phải lúc để bị phân tâm bởi những thứ khác. Họ đã quyết định nghỉ ngơi một thời gian sau khi được trả lương từ cuộc tấn công này. Xin hãy để đêm nay trôi qua an toàn, Yoogeun cố gắng xóa hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. Heesung liên tục chửi bới xung quanh và Thợ săn cấp S mà họ đang tranh cãi, đã không xuất hiện.

-------------------------

Ngay sau khi các Thợ săn được giao đầy đủ nhiệm vụ, họ phân tán đến các vị trí tương ứng. Heesung và Yoogeun đang canh giữ con hẻm ở ngoại ô cách xa cổng thành, phụ trách xử lý bất kỳ dị nhân nào có thể tràn vào khu vực trung tâm thành phố. Rõ ràng là Thủ Lĩnh đang gạt những kẻ phiền phức ra khỏi tầm mắt mình.

Yoogeun kiểm tra lại thiết bị. Một khẩu súng lục và một con dao chiến đấu là vũ khí của cậu. Một Guide thì không khác gì về thể chất so với người bình thường. Vì vậy, cậu phải chăm sóc thật tốt những vũ khí này để giữ cho mình sống sót trong trận địa.

Heesung bắt đầu cười ha hả. Kể từ khi anh ấy trở thành Người thức tỉnh và bắt đầu làm Thợ săn, anh ấy ngày nào cũng chỉ tỏ ra bực bội và hiếm khi mỉm cười. Có gì đó khác thường.

"Những gì anh đã nói trước đó, không phải là nói suông đâu."

"Gì cơ?"

"Khi anh nói rằng sẽ giết tất cả những ai đã chạm vào em ... đó không phải là nói suông đâu."

"...."

"Anh cũng không muốn bị bắt nạt mãi mãi như này đâu. Tại sao anh phải làm thế? Thà giết hết bọn chúng và anh cũng chết theo còn hơn."

Cậu ấy biết tâm trí mình đang dần hao mòn từng chút một. Ngay cả Yoogeun cũng cảm thấy mình sẽ có lúc phát điên lên vì cuộc sống tàn sát quái vật đẫm máu cứ lặp đi lặp lại, thì làm sao Heesung, người vốn yếu đuối và nhạy cảm ngay từ đầu lại có thể chịu đựng được lâu hơn. Đó là lý do tại sao cậu ấy đề nghị họ hoàn thành công việc lần này và nghỉ ngơi một thời gian. Chỉ cần họ vượt qua đêm nay an toàn.

"Những kẻ chạm vào tao và Guide của tao, tao sẽ xé nát tất cả đến mức không thể tìm thấy xác...."

Heesung cúi đầu, đôi vai rung lên từng hồi. Những từ ngữ không được trau chuốt, lắp bắp thốt ra.

"Hyung!!!!"

Heesung ngơ ngác ngẩng đầu trước giọng nói nghiêm nghị. Ánh mắt của hai anh em chạm nhau trong không trung. Cả hai đều có mái tóc đen và đôi mắt đen, nhưng đôi mắt của Yoogeun trầm tĩnh như mặt hồ và đôi mắt của Heesung bị mờ đi và hơi mất tiêu điểm.

"...."

Yoogeun cắn môi và cau mày trong khi chọn những gì sẽ nói tiếp theo. Như mọi khi, cậu phải xoa dịu Heesung. Cậu ấy phải nói về cà phê đen yêu thích của Heesung và những chiếc chăn dệt sợi nhỏ, nói về những kỳ nghỉ mà họ sẽ nhận được sau nhiệm vụ này để anh ấy có thể giải tỏa tâm trạng bằng cách nào đó.

Từ trước đến nay, Yoogeun chưa bao giờ nặng lời với Heesung, dù chỉ là một câu nói đùa. Vì cậu biết anh trai mình đã phải trải qua từng ngày khó khăn như thế nào. Cậu nghĩ mình cần phải làm việc chăm chỉ hơn để chăm sóc anh ấy, người đang phải chịu những tác dụng phụ không bao giờ thuyên giảm trong suốt quãng đời còn lại.

Ngay cả khi họ tranh cãi, tất cả những gì cậu ấy phải làm là xin lỗi, nói rằng cậu đã sai và vụng về an ủi người anh đang trở nên căng thẳng sau một ngày khắc nghiệt. Nhưng vào lúc này, lần đầu tiên, cảm xúc đã lấn át lý trí. Những lời không bao giờ được nói, thoát ra khỏi miệng cậu.

"Em là em trai anh trước khi em trở thành Guide của anh."

"Em nói gì vậy?"

"Anh còn coi em như một đứa em trai? Không, như là một gia đình không?"

Môi Heesung run lên vì sốc.

"Baek Yoogeun, anh."

Heesung trông như bị tổn thương sâu sắc. Anh trừng mắt nhìn Yoogeun, như thể cậu là một kẻ phản bội, như thể anh đã nghe thấy những điều khủng khiếp mà chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi.

"Làm sao em có thể nói như thế với anh? Anh đang rất khổ sở. Làm sao em có thể ..."

"Hyung."

"Ừ, lại là lỗi của anh, phải không? Tất cả là do anh vô dụng, đúng không? Anh hiểu rồi, em cũng đứng về phía họ."

"Không phải như vậy."

"Em chỉ chăm sóc anh vì cảm thấy thương hại anh. Cuối cùng bây giờ em cũng muốn vứt bỏ thằng anh trai vô dụng này sao? Em thật sự ... thật xấu tính."

Yoogeun mở miệng định nói điều gì đó. Nhưng cậu đã dừng lại. Cậu đã nhận ra điều đó quá muộn. Một thời gian dài đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu và nó quá yên tĩnh. Không có dấu hiệu của dị nhân, kẻ đáng lẽ phải bò ra khỏi cổng lúc này, cũng như không có âm thanh của các Thợ săn khác đang chiến đấu.

Sang chấn cũ trỗi dậy khỏi ký ức. Một cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Yoogeun cố gắng cử động cái đầu cứng ngắc của mình và nhìn lên trên. Bầu trời trở nên đen kịt. Một thứ khổng lồ hoàn toàn che khuất đỉnh đầu cậu. Nó quá lớn so với kích thước cánh cổng.

Qua bóng tối dày đặc, nó trông giống như một ngôi sao. Tất nhiên, cậu ấy không nói về những ngôi sao trong truyện cổ tích lấp lánh ánh vàng tuyệt đẹp. Nó gần giống bề mặt của một hành tinh cũ. Đây là một dị nhân? Họ phải giết nó? Thật vô lý. Đấy là điều không thể.

Bản năng sợ hãi và nỗi căm ghét đồng thời bùng lên. Giống như một đám mây được gió cuốn đi, nó từ từ ngừng bay trong không trung. Cậu nhận biết điều đó bằng bản năng. Ánh mắt của nó hướng về Yoogeun và Heesung. Liệu thứ quái vật này có nhận ra hai cậu bé đã vật lộn trên cây cầu sập năm xưa không ... Có quá nhiều phỏng đoán.

Heesung thả lỏng chân và ngã quỵ xuống sàn. Anh thậm chí không thể hét lên vì nỗi sợ bao trùm, lẩm bẩm như một người điên.

"Tại sao ... Tại sao? Tại sao lại là tôi?"

Yoogeun nghiến răng và buộc chân tay lạnh ngắt của mình phải cử động. Heesung phải giữ im lặng. Họ dường như đã bị phát hiện, nhưng chẳng có gì hay ho khi thu hút thêm sự chú ý của nó. Sau đó, bất ngờ, với một tiếng thét chói tai, mắt Heesung cụp xuống. Anh sùi bọt mép và gục ngay tại chỗ.

"Có chuyện gì vậy? Anh có sao không?"

Heesung, người đã ngã xuống sàn và run rẩy co giật, đột nhiên đứng dậy. Sau đó, anh vung tay khắp nơi và la hét.

"Hự ...!"

Cẳng tay của Yoogeun đã bị cắt một vết dài bởi cuộc tấn công liều lĩnh. Viền áo dày bị rách và làn da trần của cậu bị xé toạc. Cậu không thể làm được gì vì mất cảnh giác. Yoogeun dựa vào tường và ngồi thụp xuống như thể gục ngã. Cậu ấy cũng không cảm nhận được chân mình, có lẽ cậu đã bị đứt cơ hoặc dây thần kinh.

"Ư hư....!"

Heesung, người đang khóc lóc trong đau đớn, đột nhiên nôn ra máu. Như thể vẫn chưa đủ, anh đập đầu vào tường và làm trầy xước bản thân. Anh trông như thể phát điên lên vì không thể chịu đựng được cơn đau bên trong. Anh loạng choạng bước ra khỏi con hẻm như thể đang bỏ chạy. Đó là một triệu chứng cuồng nộ điển hình.

Triệu chứng cuồng nộ ở người thức tỉnh xuất hiện ở những người vừa mới bộc lộ năng lực hoặc những người không được guiding trong một thời gian dài và đang trên bờ vực phát điên. Trường hợp trước là may mắn nhất, vì họ vẫn còn non nớt về năng lực nên có thể giúp họ bình tĩnh lại dễ dàng. Tuy nhiên, trường hợp sau là tồi tệ nhất. Họ mất đi lý trí và đã vắt kiệt tất cả sự sống còn lại, trở nên mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.

Guide phải liều mạng tiếp cận và cố gắng guiding, hoặc họ phải tấn công và khống chế với quyết tâm giết chết kẻ đó hoàn toàn. Nhưng thật kì lạ. Heesung đã thức tỉnh hơn một thập kỷ và không phải là anh ấy đã không nhận guiding trong thời gian dài. Vậy tại sao tự nhiên anh ấy lại điên cuồng y như 13 năm trước? Hoảng sợ sau khi đoàn tụ với con quái vật đã giết chết cha mẹ mình năm xưa?

Những người khác dường như đã chạy đến sau khi nghe thấy tiếng ồn. Âm thanh như một con thú gầm gừ qua kẽ răng của Heesung. Các Thợ săn càng ngày càng đến gần.

"Không..."

Yoogeun lẩm bẩm như rên rỉ. Nhưng cơ thể cậu không nghe lời. Máu phun ra từ bên chân bị cắt sâu. Yoogeun ngừng thở trong giây lát. Mọi thứ dường như chậm lại vì căng thẳng tột độ. Heesung di chuyển như con rối bị đứt dây.

Những Thợ săn quen thuộc xuất hiện quanh góc phố. Điều đầu tiên cậu ấy nhìn thấy là khuôn mặt cau có của Thủ Lĩnh. Như thường lệ, hắn ngay lập tức mở miệng chất vấn Heesung. Tuy nhiên, không có cách nào mà Heesung, người đã mất trí, có thể nghe thấy những lời đó. Thở hổn hển và nhìn đồng nghiệp với ánh mắt vô định, anh vung đôi tay sắc bén của mình.

Phụt! Máu nóng phun ra như một đài phun nước trong không khí. Vào khoảnh khắc đó, giống như một bộ phim câm đen trắng, thế giới chìm xuống và tan thành từng mảnh. Như thể nút bật tiếng được nhấn, những tiếng động khủng khiếp đồng loạt ập đến. Đầu của tên Thủ Lĩnh bị cắt gọn qua cổ, rơi xuống nền nhựa lạnh lẽo. Máu của người khác văng lên mặt khiến hắn thậm chí không thể nhắm mắt. Một cánh tay bay đi và một chân bị chặt.

Heesung cũng bê bết máu trước những đợt tấn công từ mọi hướng. Tiếng hét tuyệt vọng vang lên trong không khí. Yoogeun dựa vào tường với bàn tay nắm chặt và gần như không đứng dậy được. Trước khi cậu kịp nhận ra, hình dạng đang lơ lửng trên bầu trời đêm đã biến mất không còn tăm tích. Nó chính xác là như vậy từ 13 năm trước. Cây cầu lớn bị đánh sập toàn bộ và gây náo loạn, sau đó biến mất trong tích tắc.

Chỉ một lúc trước, cậu ấy đã nói chuyện với anh trai mình. Cậu phải xin lỗi vì đã nói gay gắt và thuyết phục anh ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ này và về nhà an toàn... nhưng một ngọn lửa bùng lên từ sâu thẳm. Con quái vật đã cướp mất cha mẹ tôi, cuộc sống bình thường của tôi và bây giờ cũng sẽ cướp nốt người anh trai? Và cũng giống như hồi đó, nó sẽ lại biến mất như không có chuyện gì xảy ra?

"Giúp tôi với..."

"Ngăn tên khốn đó lại. Ngăn hắn lại mau!"

Với đôi tay run rẩy, Yoogeun rút khẩu súng đang đeo trên bao da. Ngay cả giữa lúc này, cơ thể cậu vẫn di chuyển ổn định dựa trên vô số kinh nghiệm chiến đấu đã tích lũy được. Cậu giơ súng lên và nhắm thẳng về phía trước. Nhưng cậu không biết phải bắn ai. Những Thợ săn đang lao vào anh trai mình với quyết tâm giết chết anh? Hay người anh trai đang chạy loạn và làm tổn thương mọi người? Cậu cũng sợ mất Heesung nhiều như Heesung sợ bị cậu bỏ rơi. Thật đáng sợ khi mất đi gia đình còn lại duy nhất.

"Cứu tôi với! Chết tiệt, ai đó giúp tôi với!"

Ai đó đã phát điên. Những ngón tay vốn đã cứng như đá của Yoogeun đột nhiên cử động. Cậu di chuyển súng chậm rãi để nhắm vào mục tiêu. Và cậu siết chặt ngón trỏ đang treo trên cò súng.

Một chuyển động yếu ớt được cảm nhận từ cánh cổng bên kia con hẻm. Tiếng khục khục của cổ họng, tiếng bò trên mặt đất bằng nhiều chân và tiếng nước bọt chảy ra từ cái mõm đầy nanh nhọn. Nó đồng thời vừa xa lạ vừa quá quen thuộc. Đó là âm thanh của một dị nhân, kẻ thù truyền kiếp của loài người, đang trèo ra khỏi cổng tối để tìm kiếm con mồi.

Khuôn mặt của các Thợ săn, những người đang bận rộn ngăn chặn Heesung, chuyển sang xanh ngắt. Sự hỗn loạn lại một lần nữa nổ ra. Đó thực sự là địa ngục. Thợ săn và con mồi đã bị đảo ngược. Những kẻ săn quái vật giờ chỉ đơn thuần là con mồi bị săn đuổi một cách bất lực.

Có rất ít người đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến và giữ vững vị trí của họ. Tất cả đều bị cuốn vào nỗi sợ hãi tột độ và vội vàng chạy trốn. Thấm đẫm máu của chính mình hoặc của người khác, từ bỏ tất cả vũ khí và trang bị yêu quý.

"..."

Yoogeun vẫn đứng yên tại vị trí của mình, vẫn cầm súng và trượt tay xuống. Dù trong đầu đang gào lên rằng cậu nên đến cứu Heesung ngay lập tức và bảo vệ anh ấy khỏi sự nguy hiểm ... nhưng cơ thể cậu vẫn không cử động. Yoogeun nhìn lên bầu trời tối đen không một ánh sao và trái đất đã trở thành một vòng tròn ma ám. Một nỗi tuyệt vọng sâu sắc dâng trào. Cậu chìm đắm trong mùi máu tanh thoang thoảng như sương đêm, chỉ đến lúc đó cậu ấy mới nhận ra.

Nơi này ..... Cậu đang ở giữa một vực sâu thẳm mà không bao giờ có thể thoát ra được.