Pằng! Viên đạn găm thẳng vào trán dị nhân, kẻ đang tiến lại gần Yoogeun với đôi mắt đen sáng ngời. Viên đạn đã thành công phá hủy lớp da cứng bao phủ toàn bộ cơ thể, nhưng không thể xâm nhập vào não. Yoogeun nghiến răng và thủ thế lần nữa. Vết thương do Heesung cắt qua vẫn chưa ngừng chảy máu và cậu đã hơi choáng. Nhưng khi ngắm bắn, viên đạn găm chính xác không một chút rung chuyển.
Lần này, một phát vào miệng. Máu đặc sệt sẫm màu phun ra. Dị nhân vùng vẫy, vặn vẹo bằng nhiều chân. Máu bắn tung tóe như hình vẽ bậy trên những bức tường bê tông buồn tẻ và thi thể của các dị nhân và Thợ săn nằm rải rác khắp nơi như rác thải bất hợp pháp.
Đường thở của con quái vật dường như bị rách. Nhưng cậu vẫn không thể yên tâm. Chúng không chỉ cực kỳ khó giết bằng vũ khí thông thường mà còn thường xuyên sống sót ngay cả khi bị chặt đầu và mổ bụng. Băng đạn đã trống rỗng. Không do dự, Yoogeun từ bỏ cuộc tấn công và quay lại.
Heesung đang nằm trên mặt đất, người bê bết máu. Hàng chục Thợ săn đã tấn công anh ấy một cách bừa bãi, nên cơn cuồng nộ cuối cùng đã dừng lại nhưng tình trạng của anh rất tồi tệ. Toàn thân đầy vết thương, tứ chi do dùng quá nhiều sức mạnh nên co giật từng hồi. Yoogeun đỡ anh dậy. Sức nặng dồn lên chân bị thương khiến cậu loạng choạng. Họ phải ẩn nấp trước khi kẻ thù đuổi theo một lần nữa.
Cậu dìu Heesung vào con hẻm quanh co, ngoằn ngoèo, cho đến khi chắc chắn tránh được sự chú ý của đối phương. Cậu thở một hơi dài và đặt Heesung trên mặt đất bằng phẳng. Tuy nhiên, không có thời gian để nghỉ ngơi.
"Hyung, anh có sao không? Anh có nghe thấy em nói không?"
Không có câu trả lời nào từ Heesung. Hơi thở chậm lại từng chút một. Thật nguy hiểm. Nguyên tắc là phải khống chế người thức tỉnh đang nổi cơn cuồng nộ và đưa họ đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Ngay cả khi hành động nhanh chóng, tỷ lệ sống sót thường không cao. Ngay cả khi họ may mắn sống sót, di chứng vẫn còn và cơ thể, tâm trí họ sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.
"Làm ơn đi....."
Yoogeun quỳ xuống trước mặt Heesung và vội vàng cởi áo chống đạn. Ổ khóa thấm đẫm máu và không mở ra dễ dàng nên cậu phải xé nó làm đôi. Tay cậu run rẩy, mắc lỗi nhiều lần. Cậu vò mái tóc nhiều lần trong vô vọng. Cậu cúi thấp người và ôm lấy anh trai đang bất tỉnh. Cố gắng hết sức, để trái tim họ chạm đến nhau. Máu từ vết thương của Heesung ướt đẫm quần áo Yoogeun.
"Anh không thể chết được. Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi mà."
Yoogeun thì thầm như thể cậu đã phát điên. Không giống như cách nói thẳng thừng thường ngày, giọng cậu run rẩy đáng thương.
"Có phải vì em không biết phải nói gì không? Em đã khiến anh cảm thấy tồi tệ ... Em sai rồi. Hyung, em xin lỗi về mọi thứ. Vì vậy, làm ơn đi."
Cậu cố gắng guiding một cách tuyệt vọng. Cũng giống như lần đó khi cậu ôm chặt anh trai mình bất tỉnh trên cây cầu gãy. Nhưng ngay cả điều đó cũng không thành công, bởi vì Heesung đang hấp hối. Guiding là một phương pháp giúp xoa dịu các giác quan nhạy bén bất thường và tối đa hóa khả năng phục hồi tự nhiên của cơ thể. Nó chỉ là chất xúc tác để chữa lành, nó không có tác dụng chữa lành.
"Grừ Grừ!"
Tiếng gầm của dị nhân, nó đã bị thương và đầy những cơn giận dữ. Cậu nghĩ rằng sớm muộn gì nó cũng đuổi kịp, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại nhanh đến thế. Yoogeun cúi đầu, nghiến chặt răng. Hơi thở của cậu vốn đã run rẩy như sắp khóc bất cứ lúc nào, dần dần lắng xuống. Cậu từ từ đứng dậy, nắm chặt lấy đôi tay đang run. Giữa mớ tóc mái rối bù, đôi mắt trũng sâu hiện ra.
Bây giờ tất cả những gì cậu còn lại là một con dao nhỏ. Nhưng cậu không thể chạy trốn. Có người anh trai đang đứt dần hơi thở ngay sau lưng. Mặc dù Guide không có sức mạnh chiến đấu, nhưng nếu chuẩn bị sẵn sàng để chết và lao vào, ít nhất cậu có thể thoát khỏi một dị nhân. Cậu ấy đã lăn lộn ở tầng lớp này bao nhiêu năm rồi? Khi đã hạ quyết tâm, đáng ngạc nhiên là đầu của cậu nguội đi nhanh chóng.
Chẳng bao lâu, cơ thể gớm ghiếc của dị nhân xuất hiện. Con quái vật giống bọ ngựa đã tìm thấy con mồi và hú lên vì sung sướng. Chính lúc đó.
Ầm!!! Thế giới đảo lộn, không khí trở nên nặng nề và khó thở. Đôi bàn tay vô hình như bóp nghẹt phổi cậu. Dị nhân trước mặt đã bị nghiền nát dễ dàng như bóp một vỏ lon rỗng. Sau đó, là âm thanh của các khớp xương bị vỡ và các cơ quan trong cơ thể bị nghiền nát. Một số chân vặn xoắn theo các hướng khác nhau.
"Khè! Khè! Grừuu..."
Các đầu có râu không thể chịu được áp lực và nổ tung không còn hình dạng. Những mảnh da thịt lẫn vào chất dịch màu tím của cơ thể bắn ra xung quanh vài mét. Ở nơi dị nhân chết, chỉ có một sự im lặng đến thê thảm. Yoogeun bất động và cứng người tại chỗ. Đầu ngón tay và ngón chân cậu lạnh băng như thể bị ngâm trong nước đá. Đã bao lâu trôi qua rồi?
Tiếng bước chân phá tan sự im lặng khủng khiếp. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện từ bên ngoài bóng tối lạnh lẽo. Anh lướt qua con hẻm hỗn loạn. Theo bước chân anh, đèn đường vỡ tan. Những chiếc ô tô bỏ không bên đường nát bét. Âm thanh nghiền nát cơ thể người và quái vật lần lượt vang lên. Người đàn ông uyển chuyển đi qua giữa họ, như thể anh là một nhạc trưởng thưởng thức sự hòa hợp của dàn nhạc. Đó là một cảnh tượng phi thực tế. Yoogeun không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy từ vị trí hiện tại. Một hơi thở bấp bênh thoát ra khỏi môi cậu.
Người đàn ông cao một cách bất thường. Anh ta ăn mặc bảnh bao như người thừa kế tập đoàn tài phiệt hay một doanh nhân thành đạt khi còn trẻ, nhưng dưới lớp áo là cơ thể được tôi luyện qua rất nhiều trận chiến. Tuy nhiên, cậu không hề cảm thấy thô kệch, có lẽ bởi vì khuôn mặt anh ấy giống như một bông hồng thủy tinh. Anh giơ bàn tay đeo găng và chỉ lên bầu trời đêm.
"Có thấy nó không?"
Đó là một câu hỏi vớ vẩn. Nói về chủ đề vụ thảm sát kinh hoàng xảy ra ngay trước đó bằng âm điệu hoàn toàn mượt mà.
"..."
Yoogeun vẫn im lặng mà không buông lỏng cảnh giác. Người đàn ông hơi nghiêng đầu như chờ đợi câu trả lời của cậu. Mái tóc rối bời xõa xuống trán. Tóc của anh ấy cũng là một màu hiếm. Trông như nó đã bị khô qua một đêm dài mùa đông, một hỗn hợp màu nâu và vàng xỉn. Nếu cậu phải xác định, thì đó là màu xám tro. Nhưng ai có thể tìm thấy màu xám tro lộng lẫy này ở đâu?
"Cậu định tiếp tục ngậm chặt miệng à?"
"..."
Người đàn ông cụp mắt xuống. Với sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm, bầu không khí trở nên ảm đạm đến kinh ngạc.
"Cậu không muốn nói chuyện à? Vậy tôi phải làm gì cho cậu đây? Nếu đầu của người kia bị thổi bay thì cậu có sẵn lòng trả lời?"
Anh ta nói như thể đang cân nhắc xem có nên giết một con bọ bằng cách giẫm lên hay không. Hắn không thể chân thành hơn và hoàn toàn có khả năng làm như vậy. Tay cậu đổ mồ hôi lạnh. Yoogeun nhắm chặt mắt.
Dị nhân không xác định mà cậu gặp phải khi còn nhỏ, sự cuồng nộ bất ngờ của Heesung, tin đồn về một Cấp S sẽ đến và người đàn ông lạ mặt trước mặt cậu. Những mảnh thông tin lơ lửng đến chóng mặt trong tầm nhìn tối tăm của cậu. Cái chân bị thương không chỉ chảy máu mà còn làm cậu mất khả năng tư duy? Đầu cậu không hoạt động bình thường. Mọi thứ rối rắm kinh khủng. Cuối cùng cậu cũng mở mắt và hỏi ngắn gọn.
"Ý anh là gì?"
"Thảm họa năm xưa."
"Thảm họa..."
Yoogeun lặp lại như một tiếng rên rỉ. Đó là một ẩn dụ khó hiểu đối với cậu, người luôn sử dụng cách nói trực tiếp và cục cằn. Nhưng bằng cách nào đó cậu đã hiểu.
"Nếu anh đang nói về một dị nhân to lớn lơ lửng trên bầu trời, nó đột nhiên xuất hiện và sau đó đột ngột biến mất. Và..."
Cậu nói như bị mê hoặc, nhưng ngay sau đó mạnh mẽ ngậm miệng lại. Cậu không nên nói chuyện với anh ta nữa. Chạy đi, chạy ngay đi, bản năng đã cảnh báo. Đối thủ không bình thường. Lòng trắng trong đôi mắt anh đỏ rực với những tia máu bị vỡ và đồng tử liên tục đảo qua lại. Làn da trắng nõn lộ ra qua tay áo sơ mi và bên trong cổ áo nhuốm máu. Đó không phải là vết thương từ bên ngoài, mà là vết thương nội lực lan ra bề mặt da.
Cây ăn thịt thu hút con mồi nhờ vẻ ngoài sặc sỡ và hương thơm ngào ngạt. Sự quyến rũ và điên rồ là hai mặt của một đồng xu. Người đàn ông đó thật nguy hiểm, còn hơn cả những dị nhân phía sau Yoogeun và Heesung.
"A ...haha."
Người đàn ông kiên định dõi theo Yoogeun, bật cười. Như một thiên thần bị rơi giữa đống hoang tàn. Đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng nguy hiểm. Yoogeun lùi lại theo bản năng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã không mang theo một băng đạn dự phòng như bây giờ.
"Cậu đã nhìn thấy nó. Làm thế nào mà cậu vẫn ổn thế? Có một Cấp S khác ở đất nước này mà tôi không biết à?"
Người đàn ông đến gần, nhẹ giọng hỏi. Yoogeun đặt Heesung ra sau lưng và lùi lại, giấu anh ấy khỏi ánh nhìn của người đàn ông. Một cột inox lớn tự đổ sập giữa ngõ, chắn ngang hai người. Người đàn ông thờ ơ tiến về phía trước mà không thèm liếc nhìn.
"Cậu không cảm nhận được gì cả."
Đôi mắt anh chăm chú nhìn Yoogeun.
"Nhưng cậu cũng không giống người bình thường."
Một vật cứng chạm vào chân Yoogeun. Là khẩu súng của ai đó đã đánh rơi. Cậu tập trung vào khẩu súng dưới chân mà không rời mắt khỏi người đàn ông. Lưng cậu ngứa ran vì căng thẳng. Cậu phải chờ đợi, dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi.
"Tôi biết rồi. Cậu là Guide."
Yoogeun đã không bỏ lỡ cơ hội. Cậu kiễng chân đá vào khẩu súng và chộp lấy nó nhanh chóng. Cậu gần như không thể cảm nhận được sức nặng trong tay mình. May mắn thay, nó không trống rỗng. Cậu khéo léo chỉnh khẩu súng và nhắm thẳng về phía trước.
"Là Guide với một khẩu súng. Nếu anh đến gần là tôi bắn đấy."
Cậu không nghĩ bất kỳ người nào cấp S sẽ dễ dàng bị bắn hạ bởi một khẩu súng. Tuy nhiên, dù có quyền năng đến đâu, về cơ bản hắn ta vẫn là một con người được tạo thành từ máu, thịt và xương. Nếu có một lỗ thủng trong tim hoặc não, anh ta chắc chắn sẽ chết.
"Đáng sợ quá."
Anh không chớp mắt mặc dù khẩu súng đang nhắm vào giữa trán. Hắn cười rạng rỡ và giơ hai tay lên hờ hững.
"Nhưng tại sao Guide mà lại cầm súng ở đây? Và cũng không có dây xích. Sẽ ra sao nếu ai đó đến dắt cậu đi?"
Thay vì trả lời, có một tiếng lách cách từ khẩu súng. Yoogeun đã bóp cò một nửa.
"Tôi không có sở thích nhặt những thứ rơi vãi trên đường. Bởi vì có nhiều thứ như thế này bị vứt đi... Tôi bắt đầu có chút tham lam đấy."
Ngay cả sau khi nghe những lời đó, Yoogeun vẫn không hề nhúc nhích. Nên bắn lúc nào đây? Có thể đánh anh ta một phát không? Ngay cả khi cậu làm vậy, liệu hắn có bị thương không? Đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến. Tóc cậu nhẹ nhàng di chuyển. Đó là một con ngõ vắng lặng, không có gió thổi.
"...."
Yoogeun cứng người và đảo mắt sang một bên. Tóc cậu đang di chuyển theo ý muốn. Một sức mạnh vô hình nhẹ nhàng cuốn lấy mái tóc rối bù. Mái tóc được cắt ngắn nên không thể nào có chuyện nó tự chui vào tai được. Nhận ra sự kỳ quặc, sức lực đôi chân cậu thả lỏng vì ngạc nhiên. Yoogeun loạng choạng trở lại chỗ cũ và ngồi thụp xuống. Nỗi đau mà cậu đã quên, lan tỏa từ cái chân bị thương của mình. Người đàn ông cười thành tiếng như thể anh ta sắp chết vì vui.
"Ngạc nhiên chưa? Tôi chỉ đùa chút thôi."
Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ. Một bóng đen phủ lên Yoogeun.
"Tôi đến đây hơi muộn, lúc đó sự tình đã xong xuôi. Cho nên tôi đã nghĩ rằng lại lãng phí thời gian nữa rồi."
Cậu lần mò trên sàn và chộp lấy khẩu súng. Ngay khi cậu bóp cò, người đàn ông đã đặt lòng bàn tay lên nòng súng. Nếu là một người bình thường, toàn bộ bàn tay sẽ bị bắn bay mất. Nhưng không.
"Không phải tôi nên làm cho nó đáng giá hay sao?"
Anh cười híp mắt và nắm lấy khẩu súng trên tay. Nòng súng hợp kim đã bị nghiền nát cùng với những viên đạn bên trong. Yoogeun, mất đi khả năng phản kháng ngay lập tức, liếm môi đầy hoài nghi và sững sờ. Người đàn ông cởi bỏ đôi găng tay da. Đôi tay trần lộ ra bên dưới trắng nõn và thẳng tắp như khuôn mặt anh. Một bàn tay to lớn bóp chặt cổ Yoogeun và ấn cậu xuống đất. Phía sau đầu chợt chấn động. Tầm nhìn của cậu bị nhuộm đen và sau đó nhanh chóng quay trở lại.
"Ực!"
Những tia sáng bắn ra từ nơi họ chạm vào nhau. Năng lượng bên trong cơ thể cậu bị người kia hút hết. Khi guiding cho Heesung, Yoogeun luôn phải chú ý. Cậu ấy là một chiếc bình đầy và Heesung là một chiếc ly nhỏ. Cậu phải rót thật cẩn thận vào ly với dòng chảy mạnh và đều đặn để nước không bị tràn và ly không bị đổ.
Mặt khác, người đàn ông này là một sa mạc. Một vùng đất cằn cỗi rộng lớn đã lâu không có mưa. Một giọt nước tràn ra do nhầm lẫn đã bị nuốt chửng ngay lập tức và không để lại dấu vết. Nó vẫn không đủ. Một chút nữa, nhiều hơn nữa. Cho đến khi Guide tắt thở và thậm chí cơ thể cậu khô héo. Cho đến khi tất cả cơn khát đáng ghét này không còn nữa. Niềm khao khát luẩn quẩn chạy khắp các mạch máu trong cơ thể anh.
Đây không phải là Guiding. Nó quá phiến diện để gọi là Guiding. Đó là bạo lực và cưỡng đoạt. Cậu không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông phải đói như thế nào nếu chỉ vì chạm vào cổ cậu.
Yoogeun lắc đầu như điên và vùng vẫy. Cậu nắm lấy cẳng tay mạnh mẽ đang siết cổ mình và cào xuống hết sức có thể, đồng thời dùng chân đá vào người đàn ông. Nhưng hắn thậm chí không hề nhúc nhích. Một cánh tay vòng qua eo và ôm chặt cậu trong khi anh ta đang siết cổ bằng tay kia. Đường gân trên mu bàn tay nổi rõ. Thoạt nhìn từ xa, họ có thể giống như những cặp tình nhân đang nhiệt tình lăn lộn giữa đống đổ nát.
"Ahh ... Ức."
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ người đàn ông. Yoogeun gần như không mở được mắt. Khuôn mặt anh ta hiện rõ qua đôi mắt đầy nước của cậu. Gò má anh nhuộm đỏ và đôi mắt sáng lên như những vì sao. Lông mi anh ấy run lên khi cụp mắt xuống. Với vẻ ngoài xuất thần trước mũi, Yoogeun lại phải vật lộn khó khăn. Cậu mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng. Mắt cậu mờ dần, tai ù đi. Nỗi tuyệt vọng không thể thoát ra cho dù cậu có chống cự thế nào, đang nhấn chìm toàn bộ cơ thể cậu.
"Tôi không biết là nó điên rồ đến mức này bởi vì tôi chưa bao giờ có một Guide. Tôi cũng chưa bao giờ thực sự hiểu được những kẻ phát cuồng vì Guide của mình...."
Anh ta thả lỏng bàn tay đang siết cổ cậu. Không khí đột ngột tràn vào.
"Khụ! Khụ, haa, hự!"
Yoogeun, được giải phóng khỏi sự kiềm chế, nằm dài ra đất. Cậu nghe thấy một tiếng cười trầm thấp bên tai.
"Tôi nghĩ mình sẽ cương lên vì chuyện này mất."
"Đồ ... khùng, tên khốn."
"Cậu phải dùng những từ đẹp đẽ chứ."
"...."
"Cậu không cảm thấy tổn thương lòng tự trọng khi chỉ nhận được một con cặc hạng F cho năng lực đó à?"
"Câm miệng ngay."
"Anh chàng kia có làm giỏi không? Dù sao thì khuôn mặt của anh ta cũng khá là ... đáng tiếc."
Người đàn ông nhìn lại Heesung, người đã gục ngã từ lâu, và nhún vai. Đôi mắt của Yoogeun bốc hỏa.
"Câm miệng!"
"Không phải tôi vừa bảo cậu đừng nói những lời xấu xí hay sao?"
Hắn khẽ cau mày. Đó là giọng điệu giống như anh đang cố gắng thuyết phục một đứa nhỏ. Nghe giống như lời chế giễu vì nó mềm mỏng và không thích hợp. Yoogeun ngơ ngác nhìn anh và nhăn mặt lại. Nhìn thấy biểu cảm đó khiến hắn rất vui. Không có thứ nào như vậy trước đây. Làm thế nào mà bây giờ cậu ta mới xuất hiện? Anh ôm chặt Yoogeun và nhìn vào mắt cậu một cách trìu mến. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen rối bời và nâng cằm cậu lên. Không thể chịu đựng được nữa.
Anh phủ lên đôi môi mà không cho người kia cơ hội phản ứng. Anh cố định chắc chắn cái đầu đang cố cúi xuống yếu ớt và miết qua đôi môi. Chiếc lưỡi ẩm ướt đá qua, liên tục mút lấy phần thịt bên trong. Có một vị máu nhàn nhạt như thể vết thương quanh miệng cậu ấy lại rách ra. Yoogeun, người như bị mê hoặc, tỉnh táo lại. Khoảnh khắc cậu nhận ra những gì mình đang trải qua, đôi mắt cậu đỏ hoe.
"Ưm, hừ hức!"
Cậu vội vàng vươn cánh tay định đẩy ngực người đàn ông nhưng anh ta không hề nhúc nhích. Lần này, cậu nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn. Một vài chiếc cúc áo đã bị bàn tay của Yoogeun xé toạc. Cậu cố gắng túm lấy cổ áo nhưng không được. Người đàn ông bật ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng và áp môi họ vào nhau thậm chí còn dữ dội hơn.
Anh ta rất kiên trì. Anh mút lưỡi cậu cho đến khi hai má hõm vào, rồi cắn chặt môi dưới. Anh cũng đá lưỡi lên vòm miệng mềm mại. Trọng lượng của người đàn ông dồn vào giữa hai chân đang mở rộng của cậu, khiến cậu khó thở. Chỉ là một nụ hôn, nhưng Yoogeun có cảm giác như bị đâm sâu vào trong cơ thể. Ảo giác cứ lởn vởn trong tâm trí cậu khi chất dịch cơ thể được trao đổi qua màng nhầy ẩm ướt hồng nhạt.
Từng chút một, những vết bầm tím có thể nhìn thấy qua cổ áo sơ mi đã biến mất. Nó giống như đoạn phim tua ngược cảnh mực thấm vào giấy. Vết thương của người đàn ông đã lành lại chỉ trong vài giây sau khi được guiding. Cậu ấy đã kinh hoàng. Đây có phải là những gì họ đã nói khi bảo rằng "đừng nghĩ Cấp S như một con người"?
Ngay khi dứt môi ra sau một hồi dài mê đắm, một nắm đấm bay thẳng từ phía Yoogeun. Người đàn ông túm lấy cổ tay cậu để ngăn chặn cuộc tấn công. Lần này, cậu rút dao từ thắt lưng ra nhưng đối thủ đã không thương tiếc ấn xuống chỗ đùi bị thương. Một ít máu trào ra trên chiếc quần rách. Yoogeun rùng mình và nuốt nước bọt rên rỉ.
"Ặc..."
"Tôi đã bảo cậu chỉ nên nói những lời đẹp đẽ, nhưng cậu không nghe. Vì vậy, tôi chỉ có thể chặn cái miệng xinh xắn đó lại vì tức giận."
Yoogeun trừng mắt nhìn đối phương mà không hề nản chí mặc dù cả hai cổ tay cậu đều bị túm chặt trên mặt đất. Đôi mắt đầy sẹo của cậu cau lại và hơi thở thoát ra qua đôi môi ướt át. Cổ tay như sắp gãy bất cứ lúc nào, nhưng cậu không hề tỏ ra đau đớn một chút.
Hầu hết Guide thường chia thành hai loại. Nguyền rủa hoàn cảnh của họ và rơi vào tình trạng tự thương hại bản thân, hoặc cố gắng kéo những Người Thức Tỉnh xuống dưới chân họ như thể năng lực guiding là một vị trí đứng đầu. Nhưng cậu thanh niên này không phải là kiểu người trước cũng chẳng phải là kiểu sau. Thật mới mẻ. Ngay từ đầu, đã thật nực cười khi nhìn thấy một Guide trên chiến trường. Giống như vị vua của bàn cờ đã ở trên tiền tuyến cùng với các con tốt.
Nhà vua, người đã rời bỏ ngai vàng, nên được ban cho một vũ khí thích hợp. Không có gì vui khi chiếu tướng quá dễ dàng.
"Almuten."
Người đàn ông cúi người xuống và thì thầm vào tai Yoogeun.
"Đó là tên của thảm họa mà cậu đang phải đối mặt."
Anh buông cổ tay đang nắm chặt. Nhưng Yoogeun đã không làm gì cả. Cậu chỉ có thể thở hổn hển với đôi mắt khép hờ và mất tập trung. Từ trước đến nay, cậu đã luôn kiên trì mà không lùi bước.
"Một ngày nào đó hắn sẽ quay lại tìm cậu. Gã đó không bao giờ buông tha con mồi một khi thấy vừa mắt."
Anh ngồi dậy, dùng đầu lưỡi liếm vết máu trên môi. Đó là một thái độ đơn giản như thể anh ta chưa bao giờ lao vào cậu. Tất cả các mục tiêu cho đến nay đều đã đạt được. Không, anh ấy đã đạt được nhiều hơn những gì mong đợi. Không có lý do gì để lãng phí thời gian trong con hẻm bẩn thỉu này nữa.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."
"Cái đó, ức, nó làm gì...."
"Xin chào, Guide với một khẩu súng. Lần tới, tôi hy vọng cậu sẽ cho tôi ăn thứ gì đó ngoài đạn."
Người đàn ông quay người bỏ đi. Tiếng bước chân xa dần. Chỉ có những lời nói cuối cùng của anh còn văng vẳng bên tai. Phía xa xa có thể nghe thấy tiếng còi báo động và trực thăng. Trụ sở Quản lý Người Thức Tỉnh dường như cuối cùng đã đến. Trong mọi trường hợp, những Esper chết tiệt đó không bao giờ đến đúng giờ. Đôi khi nó là tốt và đôi khi nó xấu, tuy nhiên, tình hình hiện tại là vế sau.
Yoogeun từ từ nhắm mắt lại. Toàn thân cậu đau nhức như thể bị mắc kẹt dưới một tảng đá và cậu cảm thấy lạnh thấu xương vì mất rất nhiều máu. Cậu không còn nghĩ được gì nữa. Ngay cả người anh trai cũng bất tỉnh bên cạnh. Chẳng mấy chốc, ý thức của cậu trở nên đen kịt.