"Taein-ssi, đừng chỉ ngồi đó mà hãy hợp tác cùng tôi."
Đôi mắt của hai người đàn ông chạm nhau qua vai Yoogeun. Joo Taein thở dài một hơi. Cơ thể, được cố định vững chắc như tảng đá, lần đầu tiên di chuyển. Anh nhìn xuống Yoogeun đang dựa vào ngực mình. Anh ấy được yêu cầu hợp tác, nhưng anh không có ý định cắn mút và quấn quýt như Woo Shinjae đã làm. Thật khó chịu chỉ để tưởng tượng.
Anh ấy cũng không có cảm xúc gì với Baek Yoogeun. Thành thật mà nói, anh cảm thấy có chút thương xót cho cậu vì cậu ấy đã phải vất vả khi còn trẻ như này. Nhưng anh ấy không thích Baek Yoogeun. Cảm giác của anh dành cho người đó là sự ghê tởm xen lẫn hận thù. Đó không chỉ là Yoogeun. Đối với Joo Taein, tất cả Guide đều giống nhau.
Trên thực tế, thứ anh ghét hơn cả, không ai khác chính là bản thân mình. Người Thức Tỉnh không bao giờ có thể sống một cuộc sống tử tế trừ khi bám vào Guide và cầu xin lòng thương xót. Thật kém cỏi và xấu xí làm sao. Ký sinh trùng còn tốt hơn thế này.
Đôi tay đeo găng của Joo Taein dang rộng hai đùi Yoogeun. Hành động không thô bạo nhưng cũng không dịu dàng, đó là cái chạm vô cảm như thể anh ta đang cầm một đồ vật. Dương vật của Yoogeun đã cương một nửa. Joo Taein chống lại ý muốn, cau mày và miễn cưỡng vươn tay để nắm lấy trục. Thật may mắn khi chạm vào nó qua chiếc găng tay.
"Ức!"
Dùng ngón tay cái, anh nhẹ nhàng vân vê vết lõm ở quy đầu, thấm đẫm chất dịch rồi quét lên xuống dọc theo trục cương cứng.
"Aa, hức, dừng lại."
Giọng Yoogeun vỡ òa. Cậu cố gắng đứng dậy và rời khỏi anh ta nhưng không thể, với đôi chân run rẩy khi cậu bị bó gối quá lâu. Joo Taein, người đang theo dõi cuộc vật lộn, nắm lấy eo Yoogeun, nâng cậu lên và đặt cậu ngồi lên đùi.
"Guide Baek Yoogeun, thư giãn đi. Thật lãng phí thời gian nếu cậu cứ phản kháng như vậy."
Anh vuốt ve bên trong cặp đùi căng cứng của Yoogeun và dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào vùng da gần háng. Vật thể cương cứng chảy ra nhiều chất lỏng hơn.
"Tôi cũng không muốn làm trò này lâu đâu, vì vậy hãy hợp tác đi và nhanh chóng kết thúc."
Joo Taein im lặng sau khi nói những lời đó và chỉ tập trung vào những gì phải làm. Anh vuốt ve, véo và mơn trớn bằng những chuyển động tay hờ hững và máy móc. Găng tay dần dần bị ướt.
"Hừ! Hừ! Hức! A! A ...!"
Phản ứng của Yoogeun rất vụng về và trung thực, chưa kể đến việc dùng thuốc. Như Woo Shinjae đã nói, anh tự hỏi liệu Baek Yoogeun đã bao giờ thủ dâm đúng cách chưa, chứ chưa nói đến chuyện quan hệ tình dục. Mỗi lần anh ấy kích thích, eo cậu lại run lên, chuyển động hông lên xuống mà không nhận ra.
Từ góc nhìn của Joo Taein, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Yoogeun. Tai và gáy ửng đỏ, và mái tóc đen như than. Bất cứ khi nào Yoogeun bất cẩn vặn lưng và co giật, dương vật của Joo Taein lại nhói lên và tự ý ngóc đầu dậy. Phần khóa và dây kéo đã được kéo chặt. Chất lỏng màu trắng rỉ ra như thể quần lót của anh ấy bị ướt. Tuy nhiên, Joo Taein phớt lờ những thay đổi trên cơ thể với gương mặt cứng đờ.
Woo Shinjae nắm lấy núm vú của Yoogeun và vặn nó. Anh chỉ mới chạm vào một chút thôi nhưng nó đã đỏ ửng và cứng lại dễ dàng. Như một phản xạ, một tiếng hét nhỏ nghe như đang khóc lọt ra ngoài.
"Anh đã mút môi em, chạm vào núm vú, Taein-ssi đang sờ soạng đằng trước, vậy còn sót lại chỗ nào nhỉ?"
Anh ấy tự hỏi vì không mong có câu trả lời và Woo Shinjae dùng đầu gối vỗ nhẹ vào đùi đang dang rộng của Yoogeun. Đôi chân run rẩy mở rộng hơn. Một tay anh ôm lấy vai Yoogeun. Cái lỗ giữa hai bờ mông đẹp đẽ của cậu đã được đóng chặt.
"Haa..."
Một nơi mà chưa ai chạm vào, giờ được vuốt ve. Yoogeun rùng mình sợ hãi. Tuy nhiên, tay Woo Shinjae đã giữ chặt vai nên cậu kháng cự vô ích.
"Nó khô đến mức không thể lọt một ngón tay. Tôi nghĩ nó sẽ chảy máu nếu cứ cố đâm vào. Đối tác cũ của em giỏi đấy. Tôi không biết bao nhiêu năm qua anh ta đã chịu đựng như thế nào mà không gây ra chuyện này."
Joo Taein nhướng mày như thể anh ấy nghe thấy điều gì đó khó chịu.
"Tôi nghe nói họ là anh em ruột."
"Người Thức Tỉnh và Guide thì có thể có mối quan hệ gì? Taein-ssi biết rõ nhất mà. Một khi mờ mắt vì khao khát Guide thì sẽ chẳng còn gia đình hay anh chị em."
"...."
Khuôn mặt của người đàn ông giống như tượng phật bằng đá kia cuối cùng cũng lộ ra một chút tức giận. Bàn tay đang xoa nắn vật thể của Yoogeun đột nhiên mạnh mẽ hơn.
"Ư, ah ... hức!"
Sống lưng Yoogeun cứng đờ vì đau. Mồ hôi túa ra sau gáy. Joo Taein, người đang nhìn xuống cậu, từ từ thả lỏng lực. Như để xoa dịu Yoogeun, anh nhẹ nhàng cuộn dương vật cậu trong lòng bàn tay. Ngay sau đó một tiếng rên rỉ hổn hển lại nổ ra. Đó không phải là tiếng rên để dụ dỗ ai đó mà giống như hơi thở của một con thú bị thương.
"Không đổ máu. Anh đang cố làm cho Guide mà anh đã tìm kiếm bấy lâu đổ bệnh trong một ngày à?"
"Có vấn đề gì nếu tôi giết Guide của mình, Taein-ssi? ... Phải, đúng rồi. Cậu bé ngoan."
Woo Shinjae nhẹ nhàng vỗ đầu Yoogeun như thể anh đang chơi với thú cưng, lạnh lùng đón nhận những lời nói của Joo Taein. Anh xoa nhẹ từ chóp mũi lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Yoogeun. Trái ngược với giọng nói nhẹ nhàng, anh vẫn đang mò mẫm cái lỗ khô khốc bên dưới.
"Heesoo đã làm ầm ĩ từ tối qua bởi vì cậu ấy muốn gặp Guide mới. Không phải nên để họ chào hỏi nhau tử tế hay sao? Ít nhất thì hãy dùng một ít bôi trơn."
"Sao tôi phải làm thế? Tôi không thể cứ đâm vào và làm cho nó nhức nhối à?"
Woo Shinjae nhắm mắt lại và cười nhẹ.
"Taein-ssi, kỹ năng tay của cậu hình như không tốt lắm? Mất nhiều thời gian quá."
Vẻ mặt đang tỏ ra khó chịu của Joo Taein nhanh chóng biến mất. Anh thậm chí còn buông bàn tay đang giữ cổ tay Yoogeun ra và tập trung vào việc vuốt ve cậu bằng cả hai tay. Anh dùng những đầu ngón tay cùn của mình chọc nhẹ vào quy đầu. Đồng thời, anh dùng tay còn lại quấn quanh toàn bộ chiều dài và vuốt thật mạnh và nhanh. Chất lỏng trong suốt chảy xuống mu bàn tay của Joo Taein.
Đôi mắt của Yoogeun, vốn đang cố gắng lấy lại tiêu cự, lại mờ đi. Hàng mi đen rủ xuống đôi mắt khép hờ run lên. Tập trung vào cảm giác vật thể của mình bị cọ xát, cậu thậm chí còn không cảm thấy ngón tay của Woo Shinjae đang trượt vào bên trong.
"Hức, ahh, mmh, mm, ah!"
Tiếng rên rỉ càng lúc càng cao. Yoogeun giờ dường như không biết mình đang ở đâu hay bị làm gì. Cậu lắc hông và siết chặt đùi, bám chặt vào cánh tay của Woo Shinjae đang ở giữa hai chân.
Guide đáng ghét, kinh tởm, đáng thương. Cậu ta có biết mình sẽ bị xâm phạm như thế này khi theo anh ấy lên chiếc xe trong con hẻm bẩn thỉu đó vài giờ trước không? Nếu cậu ấy biết về nó thì sao? Liệu cậu ta có đi theo mặc dù đã biết? Joo Taein cắn môi dưới. Anh dang tay ôm lấy Yoogeun, người đã trở nên cứng đờ vì kiệt sức, khóa chặt cậu trong vòng tay và kích thích cậu.
"Haa, ah, ah!"
Dương vật bọc trong một lớp da mỏng, co giật. Cậu ấy sắp đến cao trào . Yoogeun dừng cuộc đấu tranh vô nghĩa của mình và mở mắt. Chiều dài đau nhói của cậu được nắm chặt trong tay Joo Taein, thoáng đỏ lên.
"Ah...!"
Yoogeun quay đầu lại. Đầu cậu đập vào vai Joo Taein, mái tóc đen dày cọ vào cổ anh lộ ra qua cổ áo sơ mi. Mùi hương của Yoogeun thoang thoảng do nhiệt độ cơ thể đang tăng lên. Chàng trai trẻ được ví như một con thú hoang bị bắt và nuôi nhốt, có mùi như xà phòng và phấn trẻ em. Nó không phù hợp với cậu ta.
"Ah ... ah ... hức ... hmm ..."
Hơi nóng vốn đã bị nghiền nát ở đâu đó ở vùng bụng dưới, tụ lại ở gốc vật cương cứng, rồi tràn ra ngoài. Yoogeun thậm chí không thể rên rỉ đúng cách, run rẩy và mở miệng. Một nửa chất lỏng màu trắng xám bắn lên ngực và bụng và nửa còn lại nằm trên mu bàn tay của Joo Taein. Sau đó, chúng nhỏ giọt xuống và đọng lại trên nền đá cẩm thạch. Joo Taein nhíu mày. Dù có đeo găng tay, anh cũng cảm thấy rất khó chịu khi tinh dịch của ai đó bắn vào tay mình, đặc biệt là của Guide. Anh muốn cởi găng tay ngay lập tức, ném vào thùng rác, tắm rửa thật lâu.
Woo Shinjae lặng lẽ mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của anh ấy. Anh đưa tay, vuốt ngực và bụng Yoogeun như thể đã chờ đợi từ lâu. Tinh dịch dính trên những ngón tay dài trắng nõn và chảy dài xuống mu bàn tay. Anh nâng tay và liếm sạch tinh dịch, dù anh ấy trông như thể sẽ không chạm vào thức ăn trừ khi nó được chuẩn bị bởi đầu bếp của một nhà hàng nổi tiếng.
"Nó rất nhiều và rất ngon ...., thật vui khi thấy em vẫn khỏe mạnh."
Anh ta nói một cách hào phóng về tinh dịch của Yoogeun. Đó sẽ là nhận xét có thể khiến Yoogeun nghiến răng kinh tởm và xấu hổ nếu cậu nghe bằng tâm trí tỉnh táo của mình. Anh lại đâm vào lỗ bằng ngón giữa. Ngón tay lần này được đưa vào dễ dàng nhờ tinh dịch.
"A, không..."
"Phải làm quen đi chứ. Sau này nó còn ăn nhiều thứ to hơn đấy."
Các đốt ngón tay bị kẹt ở lối vào được siết chặt. Anh vỗ nhẹ vào bờ mông đang co giật của cậu rồi đẩy hết cỡ vào. Ngón giữa nhấn vào các bức tường hẹp bên trong.
"Ách...!"
Bên trong Yoogeun rất căng cứng. Vách trong mềm mại siết chặt lấy ngón tay Woo Shinjae. Thay vì siết một cách có ý thức, cậu ấy dường như run lên vì ngạc nhiên khi có vật thể lạ đột ngột đâm vào. Cả ngón tay bị đẩy vào không thương tiếc. Anh xoa tinh dịch lên thành trong, sau đó nhẹ nhàng khuấy đảo. Không cho Yoogeun cơ hội để thích nghi với ngón giữa của mình, anh nhét thêm ngón trỏ vào. Bằng hai ngón tay, Woo Shinjae ấn chỗ nọ, xoay vòng và cào chỗ kia. Anh cũng cố gắng mở rộng bằng cách mở ngón trỏ và ngón giữa như thể đang cắt kéo.
"Ah ... hức."
Yoogeun đau đớn rên rỉ vì bị cưỡng bức mở ra. Cậu tuyệt vọng nắm lấy cánh tay của Taein qua lớp áo như thể muốn nói anh ta dừng lại. Có vẻ như cậu ấy không biết đó là Woo Shinjae hay Joo Taein đang đào sâu vào bên trong mình. Chiếc áo sơ mi đen được ủi kỹ đã bị nhàu nát trong tay cậu.
Có một âm thanh nhóp nhép và ẩm ướt trên vách mỏng bên trong. Anh rút ra và đâm sâu trở lại cho đến hết các khớp ngón tay và mu bàn tay. Ở tư thế đó, anh miết nhẹ và ấn sâu vào bên trong.
"Ha ức!"
Trong tích tắc, cơ thể Yoogeun co thắt dữ dội. Ngón tay của Woo Shinjae bị siết chặt đến mức tê dại. Dưới cái bụng thon gọn đang căng lên và mơ hồ lộ ra cơ bụng, vật cương cứng lại một lần nữa dựng đứng lên. Joo Taein đưa tay nắm lấy dương vật cậu. Woo Shinjae khéo léo cởi cúc áo bằng một tay và xắn tay áo lên đến khuỷu. Anh ta ngừng mò mẫm và mơn trớn chỗ này chỗ kia và chỉ bắt đầu đẩy tới lui. Lặp đi lặp lại cùng một động tác nhanh chóng khiến cơ tay và tĩnh mạch anh nổi rõ.
Hai ngón tay lần lượt tuột khỏi khe hở. Cùng lúc đó, một bàn tay đeo găng dính đầy tinh dịch vuốt ve vật cương cứng. Có một tiếng rên khàn khàn khi bàn tay di chuyển lên xuống.
"Ư, hư, ah ... ah! Ah! Ah!"
Woo Shinjae thọc ngón tay vào bên trong Yoogeun như thể đang nhét một con cặc. Anh di chuyển bàn tay như đang làm với dương vật của mình trong tưởng tượng, đâm thúc vào bức tường đang siết chặt và nới lỏng không nghỉ. Yoogeun sẽ phản ứng như thế nào nếu anh ấy đâm sâu đến nơi mà ngón tay không thể chạm tới.
"Em thích ai hơn? Yoogeun-ah, em thích cái nào hơn? Trước hay sau?"
Woo Shinjae hỏi. Mỗi lần anh thọc sâu vào bên trong, lòng bàn tay đập vào mông cậu lại phát ra tiếng vỗ.
"Hức...."
Thay vì một câu trả lời, chỉ có những tiếng nức nở vỡ òa. Đôi môi đỏ mọng, ướt át, liên tục run rẩy, gợi cho anh nhớ đến cái lỗ mà anh đang đào. Lần sau, anh ấy sẽ phải nhét nó vào miệng.
"Nếu em nói phía trước sướng hơn thì tôi sẽ hơi thất vọng đấy."
Woo Shinjae sát lại gần. Anh mò vào giữa hai đùi đang run rẩy và dang rộng bất lực của Yoogeun, rồi quấn chân cậu quanh eo mình. Hình dạng dương vật cứng ngắc của anh nhô ra ngoài quần đe dọa háng Yoogeun. Anh cảm thấy hơi tiếc vì những vết bầm tím trên đầu gối của cậu.
"..... bởi vì từ giờ tôi sẽ làm cho em phát ngán thì thôi."
Bạch! Các ngón tay uốn cong như cào vào thành trong và ấn xuống tuyến tiền liệt. Cuối cùng nó đã làm vỡ con đập. Những cơn ngứa ngáy lan tỏa không kiểm soát được. Khoái cảm sâu đến tận xương tủy và gần như đau đớn. Đùi cậu, vốn được ôm hờ hững quanh eo Woo Shinjae, co giật rồi cứng đờ. Đầu ngón chân trắng bệch trên không trung co quắp lại.
"Ah! Ưm.... Ư...Hư!"
Yoogeun, run rẩy giữa hai người đàn ông, nuốt từng hơi một. Đôi mắt nhắm chặt ướt đẫm và những mạch máu nổi rõ trên cổ. Vật thể trong tay Joo Taein run lên, cương đến cực hạn. Mỗi lần như vậy, tinh dịch lại trào ra dọc theo chiều dài.
"...."
Yoogeun quay đầu lại, đau đến tột cùng. Mái tóc xoăn lòa xòa liên tục cọ vào cổ Joo Taein. Nó rất khó chịu. Joo Taein hấp tấp nắm lấy cằm Yoogeun và quay đầu cậu lại. Rõ ràng, anh vốn chỉ định di chuyển đầu của cậu ta, nhưng ... trong khoảnh khắc tiếp theo anh ấy đã hôn Yoogeun.
Yoogeun há hốc mồm bất lực khi cậu ấy vừa mới lên đỉnh. Lưỡi, vòm miệng và bên trong má cậu nóng bừng. Nó ngọt ngào đến lạ lùng. Joo Taein hoàn toàn miễn cưỡng tiếp xúc thân thể với Guide. Việc tìm một Guide như Woo Shinjae đã làm không quá khó đối với anh ấy, nhưng bản thân anh lại không sẵn lòng nhận guiding. Anh ta sống bằng ma túy qua ngày, trong khi bản thân trông giống một nhà sư khổ hạnh và ghét những thứ bất hợp pháp như ma túy.
Sự guiding mà anh ấy nhận được nguy hiểm đến chóng mặt. Điều này nên được so sánh như thế nào đây? Khi một điếu thuốc được trao cho một người nghiện thuốc lá đang trong quá trình cai thuốc gian khổ và khi một bữa tiệc được dọn ra trước mặt một người đã bị bỏ đói 10 ngày. Đó là niềm vui gấp cả ngàn lần những điều như vậy.
Không phải người ta đã nói rằng khả năng tương thích của Woo Shinjae với các Guide khác không bao giờ vượt quá 2% sao? Vậy tỷ lệ phù hợp với Yoogeun là bao nhiêu? 10%? 20%? Hay nhiều hơn thế? Anh ấy không biết. Anh thậm chí không thể đoán được. Chưa bao giờ có một Guide như thế này trước đây.
Anh trai của cậu ấy có giữ chặt một người như vậy bên cạnh anh ta 24/24 không? Họ hẳn đã sống một cuộc sống yên bình mà không biết hoặc không cần biết về việc những Người Thức Tỉnh không nhận được guiding đã trở nên điên cuồng như nào mỗi phút trôi qua. Nếu chỉ là một Thợ săn hạng F, chỉ cần nắm tay hoặc ôm cậu ta qua quần áo cũng đủ để có tác dụng guiding. Không, đúng hơn là anh ta (Taein đang ám chỉ Heesung) sẽ được nhìn thấy thiên đường nếu họ làm tình với nhau. Anh ta đã cố gắng làm điều này suốt cả cuộc đời của mình? Sự đố kỵ nổi lên mà không cần lý do.
Giữ cằm Yoogeun và hôn cậu, Joo Taein tự nhiên trở nên tò mò. Đây có phải là cảm giác khi ở bên trong cậu ấy? Thay vì đưa lưỡi vào miệng, tại sao không đút dương vật vào cái lỗ ẩm ướt kia? Khoảnh khắc suy nghĩ vượt ra xa, anh tỉnh táo lại, nhận ra mình đang làm gì, anh hé môi như thể bị bỏng. Người mà anh ta đã từng hôn trước đó và cả bản thân anh ấy, đều cảm thấy ghê tởm đến chết đi sống lại.
"Ư, hư... Ah!"
Ngay khi vừa buông tay, Yoogeun đã ngã sõng soài trên sàn. Cậu bất lực nằm dài, thở hổn hển vì đau. Ngực cậu chuyển động một cách bấp bênh. Ngoài đôi chân làm việc quá sức, ngay cả tay cậu cũng run như cầy sấy. Đó là tác dụng phụ của việc dùng ma túy quá liều.
"Không phải cậu là người đã nói đừng làm cho Guide kiệt sức ngay ngày đầu tiên sao?"
Woo Shinjae nhẹ nhàng ném ra câu hỏi. Nghe có vẻ như anh ta đang đùa nhưng không có một nụ cười nào trên khuôn mặt của gã. Đôi mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng dưới vẻ ngoài đẹp đẽ kia lại lạnh lẽo đến thấu xương.
"Tôi xin lỗi."
Woo Shinjae đứng dậy và dùng giày vỗ nhẹ vào đùi Yoogeun, giống như kiểm tra xem cậu còn sống hay đã chết.
"Gọi người đến dọn dẹp đi. Tắm rửa sạch sẽ, đưa vào phòng và chữa trị cho cậu ấy. Mua vài bộ quần áo đẹp và cả đồng phục nữa. Không thể để cậu ta đi lại trong bộ dạng như ăn mày ở xó đường trong khi là Guide độc quyền của Đội 1 Erewhon."
"Vâng."
Woo Shinjae rời đi không do dự sau khi nói những gì muốn nói. Thật khó tin rằng chỉ một lúc trước, hắn đã cuồng nhiệt lao vào cắn mút Yoogeun.
Joo Taein cởi bỏ đôi găng tay dính đầy dịch cơ thể. Anh lấy điện thoại ra định gọi cho một nhân viên, nhưng anh dừng tay như thể chợt nhớ ra điều gì đó. Anh khẽ mở cổ áo sơ mi ra và nhìn vào bên trong. Bộ ngực của anh ấy, vốn đã bị tổn thương khủng khiếp do tự làm hại bản thân bất cứ khi nào anh không thể chịu đựng được sự điên cuồng và đau đớn, đã được chữa lành hoàn toàn.
Những vết thương biến mất không dấu vết, nhưng sự ghê tởm bản thân mới lại được khắc sâu vào vị trí của nó.