Cậu leo lên những bậc thang dốc và hẹp. Có lớp bụi cũ bám trên tường, sàn được phủ bằng xi măng kém chất lượng và đèn khẩn cấp đánh dấu số tầng đã mờ từ lâu. Một tòa nhà tồi tàn cách nơi tiến hành chiến dịch truy quét dị nhân vài dãy nhà. Đây là nhà của Heesung và Yoogeun.
Đứng trước cửa, cậu nhét chìa vào ổ khóa gỉ sét. Với sự phát triển của công nghệ và kể từ khi một số Người Thức Tỉnh có thể dễ dàng xâm nhập vào hệ thống khóa mà không cần chạm vào, những cánh cửa có thể mở bằng cách nhận biết sóng não của một người cũng đã được phát triển. Tuy nhiên, nơi cậu ở, lần nào cũng phải tra chìa vào ổ.
"Em đã về rồi."
Sau lưng, cánh cửa trước đóng lại với một tiếng động lớn khó chịu. Vì nó quá cũ, gỗ bị xoắn vặn và không đóng chặt trừ khi đẩy mạnh. Bên trong căn nhà tồi tàn y như bên ngoài. Đó là một căn hộ một phòng chật hẹp theo quan điểm của bất kỳ ai, nhưng cậu có thể tranh luận rằng nó là 1,5 phòng sau khi ngăn cách bếp và phòng chính bằng một tấm ván trượt tồi tàn. Trên chiếc giường cũ kỹ trong góc, cậu có thể nhìn thấy một đống chăn lớn, căng phồng. Không do dự, Yoogeun cởi chiếc áo khoác ngoài đang mặc.
"Hyung, anh ăn chưa?"
"..."
"Em đã nói với anh là cứ ăn trước đi. Anh thậm chí còn không ra cửa hàng tạp hóa phải không?"
Yoogeun ném áo khoác qua vai. Chiếc áo rơi hờ hững trên lưng ghế. Cậu mở tủ lạnh theo thói quen và nhìn vào trong. Đúng như dự đoán, chỉ có vài chai nước khoáng. Một tiếng kêu cuồng loạn vọng lại từ dưới lớp chăn bọc.
"Em thật xấu tính. Em muốn anh đi ra cửa hàng tạp hóa? Làm sao em có thể khiến người thân duy nhất của mình làm cái việc không thể đó?"
"Em luôn luôn làm cái điều không thể đó một mình."
"Em và anh giống nhau à? Này, Baek Yoogeun. Em đang nói cái quái gì vậy?"
Một lần nữa, các từ ngữ được ném ra một cách bất cẩn. Nếu họ tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này, Heesung sẽ lại bị tổn thương và tạo ra một bức tường xung quanh trái tim mình. Không giống như Yoogeun, người luôn điềm tĩnh ngay cả khi phải nhận những lời xúc phạm hay bị đánh vào mặt trước mặt nhiều người, Heesung rất khó khăn và nhạy cảm.
Mỗi lời nói và cử chỉ mà Yoogeun ném ra một cách tùy tiện, anh ấy thường bị tổn thương. Dù có suy nghĩ nhiều đến đâu, cậu cũng không bao giờ tìm ra được mình đã mắc lỗi ở đâu với khả năng nhạy cảm thô thiển đã bị thui chột sau nhiều trận chiến. Kết quả là sau này, cậu ấy không còn nói nữa. Yoogeun, người vốn đã trầm tính, đã trở nên ít nói hơn trước.
Làm thế nào để cậu ấy làm cho anh trai mình cảm thấy tốt hơn? Yoogeun khẽ cau mày. Tuy nhiên, cậu không có tài an ủi ai đó và không có tài hùng biện để kết thúc cuộc tranh cãi một cách trôi chảy. Vì vậy, tất cả những gì cậu ấy có thể làm là một lời xin lỗi trấn tĩnh.
"Em xin lỗi, hyung. Em sai rồi."
Heesung lăn lộn trong chăn trước lời xin lỗi mà cậu đưa ra với biểu cảm không thay đổi.
"Không. Anh cũng xấu tính. Đó là vấn đề của anh."
"Lần sau, chúng ta hãy bắt đầu bằng việc đi đến cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà nhé. Không giống như chúng ta sẽ chiến đấu với một dị nhân, chỉ là một chuyến đi ngắn 5 phút thôi."
"Nếu anh đột nhiên mất kiểm soát thì sao? Giống như trong quá khứ..."
"Không sao đâu. Cơn cuồng nộ không dễ dàng xảy ra như vậy. Nếu vậy thì tất cả những Người Thức Tỉnh lang thang một mình trên đường đều là những kẻ điên rồ với ước muốn được chết."
"Được rồi, sau này. Vẫn còn quá sớm."
Người đàn ông đang thu mình trên giường cuối cùng cũng kéo chăn ra. Khuôn mặt của một thanh niên khoảng ngoài 20 tuổi đã lộ diện. Nước da tái nhợt như người ốm, mồ hôi nhễ nhại.
"Guiding cho anh. Anh thậm chí không thể ngủ được và tiếp tục chờ em về."
Yoogeun không đủ gay gắt để tiếp tục cằn nhằn đối phương khi anh ấy đang phải chịu đựng nhiều như vậy. Ít nhất thì cậu cũng mềm lòng với anh trai mình. Yoogeun, người đang xem xét nước da của Heesung, chớp mắt chậm rãi. Không có sự thay đổi đáng kể trong biểu cảm của cậu, nhưng đôi vai căng thẳng đã thả lỏng hơn một chút.
"Có phải nó thực sự tồi tệ?"
"Anh cảm thấy như mình sắp chết."
"Kể từ khi nào?"
"Đã như vậy được một thời gian rồi, khi chúng ta làm nhiệm vụ. Anh nghĩ mình sẽ bị mắng chửi nhiều hơn nếu cho họ thấy rằng anh bị ốm."
"Anh đừng chịu đựng một mình như vậy."
Trong số những người thức tỉnh đã phải chịu đựng nỗi đau trong suốt phần đời còn lại của họ, Heesung ít nhất là ở tình trạng tốt. Anh ấy là một cấp F với những tác dụng phụ yếu nhất và có một Guide tận tình luôn bên cạnh. Tuy nhiên, lý do khiến anh ấy luôn cằn nhằn về sự đau đớn và chết đi sống lại là vì bản chất của anh rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương.
"Yoogeun-ah, lúc nãy, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Ý anh là, hãy làm cho anh cảm thấy tốt hơn đi."
Heesung run rẩy với đôi môi khô nẻ và khóc. Bây giờ anh đã gần 30 tuổi nhưng những lúc thế này, trông anh còn trẻ hơn cả em trai mình. Yoogeun khẽ thở dài và bước lên giường. Heesung cuộn gọn chăn lại và dang rộng vòng tay như thể anh đã chờ đợi từ lâu. Một bàn tay khô và dài ôm lấy lưng Yoogeun.
Hai anh em ngã xuống. Chiếc nệm rẻ tiền gánh sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, kêu cót két. Yoogeun nghĩ rằng mình có thể ngửi thấy mùi gió mát bên ngoài. Heesung lần mò xuống cánh tay Yoogeun, tìm bàn tay trần của cậu dưới ống tay áo và nắm lấy. Đó là bản năng. Vì việc guiding qua quần áo kém hiệu quả hơn đáng kể.
Yoogeun nhẹ nhàng vỗ về người anh trai đang ôm chặt cậu nhất có thể như để xoa dịu. Ngay sau đó, một hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa qua các mạch máu và dây thần kinh trên khắp cơ thể.
"Hừ, hừ, haaa."
Cơn đau nhói trong đầu anh dần dần lắng xuống. Heesung phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn mà không nhận ra. Anh rùng mình từng cơn như thể đạt đến cao trào. Như anh luôn cảm thấy, việc guiding giống như một liều thuốc. Trên thực tế, những người thức tỉnh không tìm được Guide phù hợp đã lấy ma túy làm biện pháp tạm thời. Tất nhiên, nó không tốt hơn nhiều so với việc nhận được một Guide thực sự, nhưng họ có thể quên đi cơn đau trong vài giờ.
Họ liều mạng chiến đấu với dị nhân, vội vàng cắm kim tiêm vào cánh tay trước khi tác dụng phụ ập đến, lại đi săn để kiếm tiền mua ma túy và chỉ sống được vài năm, chẳng để lại gì ngoài sự xấu xa và điên loạn. Đó là một cảnh thường xuyên thấy ở tầng lớp này. Heesung sợ rằng mình cũng sẽ như vậy. Anh ấy thậm chí không có can đảm để dùng ma túy. Vì vậy, anh trở nên ám ảnh hơn với em trai mình.
Khi lần đầu tiên anh đánh thức sức mạnh của mình như một Người Thức Tỉnh và xuất hiện các triệu chứng của một cơn cuồng nộ, Yoogeun là người đã liều mạng để cứu anh. Anh vẫn không thể quên được cảm giác khủng khiếp khi anh đánh mất lý trí và xé xác em trai mình. Kể từ ngày đó, Yoogeun đã là phao cứu sinh của anh.
"Anh xin lỗi, Yoogeun-ah. Anh xin lỗi."
Trái tim của Heesung nhẹ nhõm bởi cảm giác bình lặng như thể được bao quanh bởi những đám mây. Sự chân thành đã chôn giấu bộc lộ ra ngoài mà anh không hề hay biết.
"Anh xin lỗi về việc gì?"
"Anh biết em đang bị bắt nạt vì anh. Tên khốn đó gọi em ra chỉ để trút giận. Chửi bới và đánh đập."
Vòng tay của Heesung vẫn đặt trên eo của Yoogeun. Yoogeun ôm lưng anh trai, tựa trán vào bờ vai rắn rỏi của anh, những khớp xương gầy gồ lên. Một nụ cười khô khốc nở trên đôi môi bầm tím và đầy máu.
"Tên khốn đó thật không may lại là ông chủ nên nếu lão già đó muốn em bò thì em phải bò."
"Nhưng mà..."
"Chuyện đã xong rồi. Em không quan tâm đâu."
"Em đang trải qua những chuyện như thế và anh không thể làm gì được. Em hiếm khi mắc sai lầm và em có năng lực, nên chỉ cần em làm việc với một Thợ săn khác mà không phải anh thì em sẽ không gặp khó khăn và có thể kiếm được nhiều tiền. Nếu không có anh."
"Đừng nói như vậy."
"Yoogeun-ah, anh hiểu em. Anh có nên yếu đi không? Vậy thì sẽ đỡ gánh nặng hơn cho em. Ngoài anh ra, tất cả các Thợ săn khác làm vậy ..."
"Em đã bảo là không được."
Yoogeun cắt ngang những lời nói vô nghĩa của Heesung. Trái ngược với giọng điệu thẳng thừng của cậu, sự guiding vẫn chảy một cách ấm áp và luân chuyển khắp cơ thể Heesung. Đã 13 năm trôi qua kể từ vụ thảm họa trên cầu Hwang An. Tất cả những gì họ nhận được là một tuổi thơ nhuốm máu và một căn phòng cũ kỹ.
Sau vụ Bùng Phát thảm khốc, trật tự hiện tại đã sụp đổ. Một số người thức tỉnh, say sưa với sức mạnh của mình, coi thường những người không thức tỉnh như thể họ là công dân hạng hai. Chính phủ cũng cấp đồng phục và huy hiệu cho thanh thiếu niên miễn là chúng có cấp bậc cao. Đó là thời đại mà lòng trắc ẩn dành cho những người yếu thế đã biến mất.
Đã có rất nhiều người chết vì săn dị nhân hoặc bị dị nhân săn đuổi đến nỗi không thể đếm hết bằng cả hai tay trong một ngày. Một vài cơ sở phúc lợi chỉ gói gọn trong việc thu thập những em bé mất cha mẹ do tai nạn bất ngờ. Không có chỗ để ăn, quần áo mặc và chỗ ngủ cho những đứa trẻ hơn mười tuổi.
Yoogeun và Heesung cũng phải ra ngoài làm việc để kiếm bữa ăn. Thật may mắn khi một người là Người thức tỉnh và người còn lại là Guide. Nhờ các phương tiện kiếm sống, họ đã có một thời thơ ấu ít khốn khổ hơn nhiều so với những đứa trẻ không thức tỉnh.
"Hyung."
Dù cậu ấy đang nghĩ gì, Yoogeun, người đang nhìn chằm chằm vào không trung và ôm lưng anh trai mình, đột nhiên lên tiếng.
"Hm? Ừ hả."
"Chúng ta sẽ làm nhiệm vụ tiếp theo và khi được trả lương, chúng ta hãy nghỉ ngơi một thời gian nhé."
"Có chuyện gì vậy? Em điên à? Vì anh ... anh lại phạm sai lầm gì sao?"
Ngay khi nói xong, Yoogeun rời khỏi chỗ ngồi và đứng dậy. Một ánh mắt không ổn định và run rẩy hướng về phía cậu khi cậu đi về phía nhà bếp. Heesung đã luôn như thế này. Sau khi anh ấy tuôn ra đủ thứ lời lẽ cay độc với Yoogeun, anh ấy sẽ lo lắng, ngay lập tức nản lòng và đi tìm cậu. Giống như anh ấy sợ bị bỏ rơi.
"Không phải vậy đâu. Thỉnh thoảng chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cũng phải đi thăm mộ cha mẹ, hyung cũng nên tập đi ra ngoài một mình."
Sau một chút do dự, một câu trả lời yếu ớt đã quay trở lại.
"Được rồi."
"Ăn cơm rồi uống cà phê nhé?"
"Được."
"Hyung vẫn luôn như vậy. Vẫn chưa cải thiện được kĩ năng nấu nướng sau 10 năm và tất cả những gì anh có thể làm là một cốc cà phê ngon."
Thật vụng về khi gọi đó là sự hòa giải hay an ủi. Nhưng nó cũng đủ để làm dịu đi bầu không khí cứng nhắc.
"Anh đã ... anh không thể nếm được những thứ khác, chỉ có cà phê."
Một nụ cười bất giác nở trên môi Heesung, như thể nhìn lại những năm tháng họ đã ở bên nhau. Yoogeun cũng cười khi cậu xắn tay áo lên như không có chuyện gì xảy ra.
"Tắm rửa sạch sẽ đi. Em sẽ chuẩn bị bữa tối."
======================
Một nhóm Thợ săn tập trung tại một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, vào một đêm khi khói và bụi mịn bao phủ bầu trời và không thể nhìn thấy mặt trăng. Họ đang nói về chuyện học phí đắt đỏ của trường cô con gái Thợ săn đang theo học.
Yoogeun, người đang ngồi trên thùng đồ cao hơn chiều cao của mình và đung đưa chân một cách vô thức, chớp mắt mà không có biểu cảm gì. Những người đàn ông trung niên đang nói chuyện rôm rả, ra hiệu cho cậu đi tới.
"Đến đây nào nhóc. Chổng mông lại đây."
Thay vì trả lời, cậu nhảy xuống khỏi chiếc thùng. Không phải vì Yoogeun còn quá nhỏ so với những Thợ săn khác nên cậu ấy bị gọi là thằng bé hay nhóc con. Chỉ riêng về chiều cao, đó đã là một sự khác biệt lớn. Cậu ấy đặc biệt nổi bật trong số những người đàn ông ở đó, những gã với cái trán hói và tóc vểnh sang hai bên.
"Thằng nhóc này chắc vẫn còn vết mực ướt trên chứng minh thư. Cậu nói cho tôi biết đi."
"Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ đến trường đàng hoàng nên không biết học phí như thế nào."
"Gì cơ?"
Có một khoảng im lặng ngắn.
"Cha mẹ tôi qua đời khi tôi 10 tuổi và kể từ đó tôi đã đi theo Thợ săn để làm việc. Tất nhiên, tôi không đi học."
Thay vào đó, cậu tham gia các lớp học trực tuyến. Nó được cung cấp bởi Bộ Giáo Dục cho những trẻ vị thành niên không có khả năng đến trường vì công việc của họ. Về những bài giảng, cậu có để cho video chạy và rời khỏi chỗ ngồi cả ngày thì vẫn sẽ nhận được bằng tốt nghiệp.
Vô số bi kịch đã xảy ra kể từ vụ Bùng Phát. Quá nhiều người đã mất cha mẹ, con cái, anh chị em, bạn bè và người yêu của họ bởi những dị nhân. Cũng có khá nhiều người trở thành Thợ săn sau khi mất mát và bị ám ảnh bởi sự trả thù. Tuy nhiên, hiếm khi tìm thấy một người thẳng thắn nói về điều đó.
"Tuy nhiên, hyung đã có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở ..."
Yoogeun ngừng nói và nhẹ nhàng ngậm miệng lại. Từng người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Cậu nhận thấy rằng họ dường như bị sốc trước lời nói của mình, nhưng không thể nói chính xác là ở điểm nào. Họ có ngạc nhiên rằng cậu ta ngu dốt hơn họ tưởng tượng không?
"Thằng nhóc này. Đáng lẽ cậu nên nói với chúng tôi sớm hơn. Nó chỉ làm mọi người buồn thôi."
"Phải. Hàm lượng giác hay đại từ tương đối hay bất cứ thứ gì, cậu vẫn lớn lên rất tốt. Đặc biệt là một Guide như cậu. Nếu cậu luôn guiding và chăm sóc tốt cho đối tác của mình thì cậu có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền. Đừng nản lòng và hãy cố gắng sống thật tốt nhé nhóc. Để cậu không phải xấu hổ khi gặp bố mẹ ở trên thiên đường."
"Nhưng tại sao cậu không gia nhập Trung Tâm? Tôi tưởng họ chấp nhận Guide vô điều kiện?"
Trung Tâm ở đây được gọi là Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Nó chủ yếu bao gồm Người Thức Tỉnh trình độ trung cấp từ cấp E đến cấp B. Các cấp F không được chấp nhận vì không đủ tiêu chuẩn và các cấp S và A có thể kiếm hàng trăm triệu won cho mỗi cuộc đột kích nếu họ làm Thợ săn, vì vậy không có lý do gì để gia nhập với mức lương mà nhà nước đưa ra. Do đó, hầu hết các Người Thức Tỉnh trung cấp đã liên kết với Trung Tâm.
"Hyung là cấp F nên không đủ tiêu chuẩn và tôi không thể tách khỏi anh ấy."
"Tại sao? Cậu không thể thuê một Guide khác cho hyung của mình được à?"
"Không có nhiều Guide muốn tham gia cùng cấp F ngay từ đầu, nhưng dù thế nào đi nữa, hyung sẽ từ chối. Hyung không thích chạm vào ai khác ngoài tôi."
"Hả. Guide Baek, cậu cũng đang sống như một con chó, bằng cách này hay cách khác."
"Người anh này có nên cho cậu thứ gì đó tốt không?"
Bàn tay to vỗ nhẹ vào vai và lưng cậu một cách thô bạo. Sau đó anh ta lén lấy một viên ma túy dạng bột được gói trong giấy như thể đang tỏ ra hào phóng. Không giống như Heesung, Yoogeun không bị mang tiếng xấu trong các Thợ săn. Việc thủ lĩnh đánh và chửi mắng Yoogeun chỉ là một phản ứng tức giận trước những lỗi sai của Heesung.
Ngay cả khi cậu ấy là thành viên chính thức của Order, những nhân viên hàng ngày này, những người chỉ nhận một ngày lương, không có lý do gì để cảm thấy tiếc thương cho cậu. Cũng không có lý do gì để lên tiếng bênh vực cậu, nên họ chỉ để mặc cho sự việc xảy ra khi thấy cậu bị đánh đập.
"Tôi ổn."
Yoogeun đẩy chiếc túi ra. Rõ ràng là có gì đó bên trong. Thuốc làm quên đi cơn đau và tăng hưng phấn.
"Cứ cầm đi, đứa nhỏ này. Đó là cho anh trai của cậu. Gì vậy? Cậu ta không hít à?"
Người đàn ông thậm chí không nhúc nhích trước sự từ chối sắc bén của Yoogeun. Thay vào đó, hắn cười khúc khích và cầm chiếc túi trên tay. Một bàn tay thô ráp đặt lên bàn tay đang đeo găng của Yoogeun. Khi không gian giữa họ thu hẹp lại, mùi thuốc lá đắng chát thoang thoảng từ hắn. Không, không phải thuốc lá thông thường, đó là cần sa. Nó có chất lượng thấp tệ hại và mùi kinh khủng.
"Và ..... ha. Cầm lấy nó và làm một số công việc tình nguyện cho các anh đây."
"Chẳng phải chúng tôi và anh trai cậu giống nhau sao? Cậu sẽ không dễ dàng kiệt sức chỉ vì một vài ân huệ. Chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau, được chứ?"
Sau đó, hắn nhẹ nhàng xoa cổ tay trần hơi lộ ra dưới găng tay của cậu. Một cử chỉ với ý định rõ ràng. Yoogeun im lặng nhìn xuống. Yoogeun guiding cho các Thợ săn khác ngoài Heesung chỉ khi họ bị thương hoặc trong tình trạng đủ tồi tệ để ảnh hưởng vào nhiệm vụ. Phần lớn thời gian chỉ là nắm tay hoặc ôm nhẹ. Các điều khoản của hợp đồng đã là như vậy ngay từ đầu.
Một số Guide đã bán sự guiding của họ để lấy tiền. Khách hàng là những Người Thức Tỉnh đã tuyệt vọng khi đang trên bờ vực của sự điên loạn hoặc gần chết. Nắm tay hoặc ôm là khóa rẻ tiền nhất và nếu giá cả tăng lên, việc vuốt ve và thậm chí là làm tình cũng hoàn toàn có thể.
Nhưng Yoogeun thì khác. Cậu là thành viên của một nhóm chiến đấu và là đồng đội sinh tử trong nhiệm vụ. Họ không thể đối xử với cậu ấy như một Guide cho thuê mà họ mua bằng tiền. Nếu là nơi có kỷ luật nghiêm minh thì sẽ có hình thức kỷ luật ngay. Yoogeun nhìn xuống, cụp mắt và cười toe toét. Đôi mắt quyến rũ cong nhẹ và đôi môi thả lỏng. Có một nụ cười thân thiện khác với ấn tượng thường ngày của cậu.
"Sống như một con chó."
Nhưng những lời nói thoát ra khỏi miệng cậu vượt xa sự hòa đồng.
"Nhưng tôi thực sự có nên sống như một con chó không?"
Yoogeun xoay cổ tay mình và kéo ra. Cậu thản nhiên quăng gói thuốc đi và lùi lại.
"Ngay cả khi tôi không được học cách kiếm sống đúng đắn, tôi cũng không rẻ rúng đến mức bán thân xác của mình để đổi lấy một gói ma túy."
Những người sững sờ trước phản ứng bất ngờ của cậu, đã mỉm cười trong vô vọng. Đó là một điều đáng tiếc. Tất cả những gì họ muốn là đối xử tốt với thằng nhóc này vì họ cảm thấy thương tiếc cho cậu, người đang phải vất vả nuôi người anh trai khuyết tật.
"Chết tiệt, thằng khốn nạn."
"Này. Mày đã vượt qua ranh giới rồi đấy. Mày nghĩ rằng thật vui khi thấy bọn tao nuông chiều mày vì đã trở thành Guide à?"
Đúng lúc đó, cánh cửa container nặng nề mở ra. Heesung, trông có vẻ chán nản và Thủ lĩnh, người đang nắm chặt cẳng tay anh như cảnh sát bắt tội phạm, cùng nhau bước ra. Có vẻ như Heesung đã bị gọi vào một góc và bị mắng. Heesung, người đang đảo mắt một cách tuyệt vọng, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Yoogeun đang bị bao vây bởi đám Thợ săn. Anh ấy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có điều gì đó kỳ quặc.
"Yoogeun-ah!"
Anh hất tay tên thủ lĩnh và bỏ chạy. Thủ lĩnh liếc nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Hắn tự hỏi liệu đây có phải chính là cái thằng đã co rúm lại ngay khi hắn vừa giơ tay lên và giả vờ đánh lúc nãy hay không.
"Đừng chạm vào Yoogeun của tao. Tránh xa Guide của tao ra!"
"Hyung."
"Tao sẽ giết hết tất cả các người. Tao sẽ giết tất cả. Những kẻ bắt nạt, tao sẽ xé xác tất cả chúng mày thành từng mảnh."
Mái tóc đen giống hệt cậu em trai, đôi má gầy guộc đẫm nước mắt và dáng người cao gầy. Nhìn chung, anh ta trông rất yếu ớt, nhưng họ cảm thấy sự đe dọa kỳ lạ từ anh qua đôi mắt trống rỗng như một kẻ bị đẩy đến giới hạn. Baek Heesung, tên khốn này. Trông anh ta như sắp bộc phát. Các Thợ săn nuốt nước bọt khô khốc. Đầu ngón tay của họ co giật, lựa chọn thời điểm sử dụng sức mạnh của mình nếu một cuộc chiến bất ngờ nổ ra.
"Hả? Các người đang làm cái quái gì vậy? Đừng có đùa giỡn nữa và chuẩn bị sẵn sàng! Tôi không chịu trách nhiệm khi đội hình bị phá vỡ hoặc bất cứ điều gì xảy ra trong khi thực hiện nhiệm vụ đâu."
Chính tiếng hét lớn của Thủ lĩnh đã phá vỡ thế bế tắc. Thật tốt vào những lúc như này khi hắn ta là người bị đồng tiền làm cho mờ mắt. Một vài cặp mắt thù địch nán lại trên hai anh em rồi tản ra từng người một.