Từ trong vực thẳm, con khẩn thiết gọi tên Người, hỡi Chúa;
Lạy Chúa, xin hãy lắng nghe tiếng con. Hãy để tai của Người chú ý đến tiếng cầu xin của con.
- Thi thiên 130
----------------------------------
- Dự kiến sẽ ùn tắc khoảng 3 km qua cầu Hwangan từ khu vực trung tâm thành phố. Cách đây không lâu đã xảy ra một vụ va chạm xe hơi gần đường vành đai phía Tây và việc xử lý vụ tai nạn vừa được hoàn tất, nhưng do việc điều khiển các làn đường thấp hơn theo hướng Yeoksam-dong vẫn tiếp tục nên có vẻ khó giải quyết ùn tắc.
Giọng nói đều đều của người phụ trách giao thông phát ra từ loa. Nhưng không ai nghe chương trình phát thanh. Không có gì đặc biệt về nó. Thậm chí không cần nghe đài, họ có thể thấy một con đường tắc nghẽn hàng giờ bất cứ khi nào nhìn về phía trước.
Khi đang cầm máy chơi game và đắm chìm trong trò chơi giải đố, Yoogeun đột nhiên ngẩng đầu lên. Cha cậu ngồi trên ghế lái, theo thói quen đặt cánh tay lên khung cửa sổ, gõ vô lăng. Mẹ cậu đang dựa lưng và nhìn qua cửa sổ.
Đó là chuyến đi chơi của gia đình sau một thời gian dài. Tất cả các con đường gần đó đã bị chặn trong vài tháng qua. Những công dân không thể tận hưởng thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa vì nguy cơ chủng dị nhân di chuyển trong thành phố, ngay lập tức rời khỏi nhà như thể họ đã chờ đợi ngày này.
"Mẹ."
Sau khi bị nhốt trong xe vài tiếng đồng hồ, ngay cả Yoogeun, người vẫn đang lặng lẽ chơi game mà không một lần phàn nàn, cũng ló đầu ra. Người mẹ quay lại với vẻ mặt cáu kỉnh. Đôi mắt đen gầy của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào bà.
"Khi nào thì chúng ta về nhà?"
"Ô tô cần phải di chuyển."
Heesung, người đã phàn nàn về chứng say xe một thời gian, bất ngờ xen vào.
"A, nhanh lên đi. Con cảm thấy buồn nôn. Đầu đau quá và con sẽ chết mất!"
"Ừ hừ, con sẽ không chết đâu..."
Ngay lúc mẹ họ sắp cằn nhắn thì chiếc xe lao về phía trước. Con đường vốn đã bị phong tỏa từ nãy đột nhiên mở ra. Vô số ô tô bị hút vào gầm cầu lớn.
"Sao chúng ta lại lao xuống đột ngột vậy?"
"Làm sao anh biết được? Có lẽ có tai nạn ở phía trước."
Rầm! Chiếc xe dừng lại đột ngột trước khi ông kịp nói. Yoogeun, đang rướn người về phía trước, đã bị đẩy ra sau. Cậu ấy chỉ chớp mắt dù trong tình huống bất ngờ, nhưng bố mẹ cậu còn ngạc nhiên hơn.
"Yoogeun-ah!"
Sang chấn nhanh chóng truyền trở lại như làn sóng. Những tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên tứ phía. Các tài xế mất kiên nhẫn đã mở cửa sổ và hét lớn về phía trước. Có gì đó khác thường.
"Baek Heesung. Thắt dây an toàn cho em trai. Cả con cũng vậy."
"Nhưng con cảm thấy không ổn."
"Nhanh lên!"
Heesung cau mày và ngậm miệng lại. Đó là lúc anh nhận ra đây không phải lúc để phàn nàn. Anh vội kéo em trai mình ngồi vào vị trí cũ. Một chiếc đai chắc chắn vắt chéo cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé mười tuổi. Trong suốt thời gian bàn tay của anh trai lướt qua cơ thể mình, Yoogeun đang ngây người nhìn về phía trước. Đôi mắt đen láy cố định một chỗ như thể bị ma nhập.
"..."
"Làm sao vậy? Em đang nhìn gì vậy?"
Heesung cũng quay đầu lại. Và khẽ giật mình.
"Gì, cái gì đây ... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cha cậu lầm bầm như một tiếng rên rỉ. Nhưng không ai có thể trả lời điều đó, kể cả chính ông ấy. Cảnh tượng đang bày ra trước mắt họ là một thảm họa. Cây cầu giữa sông mênh mông bị nát bươm. Những mảng bê tông và nhựa đường rơi ra như bụi và những chiếc xe ô tô trên đường đang lao xuống bất lực qua các vết nứt trên cây cầu đã bị phá hủy một nửa. Đó là một cảnh tượng phi thực tế mà chỉ có thể thấy trong những bộ phim thảm họa. Một bóng đen quỷ quyệt phủ lên thùng xe.
Yoogeun nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi giữ chặt dây an toàn bằng cả hai tay. Có một cái gì đó trong không khí phía trên cây cầu. Ban đầu, cậu nghĩ đó là một chiếc cần cẩu xây dựng. Nhưng khi nhìn kỹ lại, nó là một phần cơ thể của một số sinh vật. Đủ lớn để khiến người ta cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào.
Đó có phải là dị nhân mà chúng ta chỉ thấy trong tin tức hay trong các video giáo dục an toàn không? Nhưng nó quá lớn. Không thể đoán được nó có hình dạng gì, kích thước tổng thể hay cấu trúc cơ thể ra sao. Nhưng kỳ lạ thay, trong một khoảnh khắc, cậu có cảm giác như ánh mắt họ chạm nhau. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng với nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Chi trước, râu, xúc tu, không ...một thứ gì đó không thể xác định một cách rõ ràng cắt ngang qua không khí. Rầmmmm! Tai cậu như ù đi. Các mảnh bê tông rơi tung tóe. Một số mảnh đã va vào hông xe của họ và tầm nhìn của Yoogeun bị chấn động nghiêm trọng.
"Ách!"
Ai đó hét toáng lên. Đó là bố hoặc mẹ, hoặc hyung, hoặc ai đó khác ngoài kia? Có rất nhiều tiếng ồn khủng khiếp ở khắp mọi nơi mà không thể phân biệt được chúng.
"Mấy đứa. Em yêu!"
Bố gấp gáp nhìn lại. Tay ông nắm chặt vô lăng đang run lên. Nhìn vào khuôn mặt vợ con mình đang loạn lạc trong sự tàn phá bất ngờ, ông nghiến răng chua xót.
"Đừng hoảng sợ và di chuyển đi. Sau đó cả gia đình chúng ta có thể sống sót. Con đã học nó trong khóa huấn luyện cấp cứu ở trường. Nhớ chứ?"
Heesung gật đầu trong nước mắt. Nhưng Yoogeun không thể trả lời. Cậu có thể nhìn thấy những bóng đen đổ xuống lần nữa qua kính chắn gió phía trước chiếc xe, đằng sau bố mẹ.
"Con phải ra khỏi xe trước. Khi bố nói một, hai, ba thì..."
"Ah."
Bố, con đã định gọi bố. Nhưng trước khi cậu ấy có thể nói những lời ngắn gọn đó, thế giới đã đảo lộn. Chiếc xe rú ga ầm ĩ, dây an toàn vẫn thắt chặt như thể làm gãy lồng ngực cậu. Cậu không thở được trong giây lát. Không thể chịu được sự tấn công của dị nhân khổng lồ, trần xe lõm xuống. Kim loại dày bị nghiền nát quá dễ dàng như một tờ giấy. Sau một thoáng tỉnh táo, Yoogeun mở mắt, thở hổn hển như người chết đuối. Thật khó để phân biệt mọi thứ vì mắt cậu đã mờ đi. Tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là cửa kính xe hơi nứt toác như mạng nhện và cánh cửa bị nghiền nát.
"Khụ khụ."
Cậu cúi đầu và ho một cách khó khăn. Anh trai ngồi bên cạnh cũng ngất xỉu. Cửa sổ hàng ghế sau đã bị đập vỡ, để lại vài vết xước trên má anh. May mắn thay, dường như không còn vết thương nào khác.
Còn bố và mẹ thì sao? Cậu bất giác nhìn về phía trước, nơi mà cha mẹ cậu đã từng ở cách đây ít phút trước. Mọi thứ lộn xộn như một tờ giấy bị vò nát theo những cách ngẫu nhiên. Trần xe đã sập xuống gần chạm vào ghế. Trong lúc đó.....
"..."
Yoogeun cứng người. Khuôn mặt của đứa trẻ với những vết thương khắp nơi, trở nên trắng bệch. Cậu dời đôi mắt đờ đẫn của mình và nhìn xuống dưới. Tất cả đều có màu đỏ. Máu chảy ra sàn xe và bắn tung tóe về băng ghế sau. Nó làm ướt những vụn bánh quy rơi xuống sàn và chảy xuống chân Yoogeun. Bê tông nứt vỡ thành từng mảng rồi rơi xuống sông. Khi mặt đất đỡ bánh trước đột ngột biến mất, thùng xe lao về đằng trước.
"Hyung..."
Yoogeun quên rằng mình đang thắt dây an toàn và cố sức lay Heesung để đánh thức anh. Nhưng họ ngồi cách xa nhau, vòng tay ngắn ngủi của một đứa trẻ nhỏ cũng có giới hạn. Cậu muộn màng nghĩ đến chiếc dây an toàn đã hạn chế cơ thể mình. Yoogeun tìm kiếm nút mở khóa với đôi tay run rẩy. Khi cậu vừa cởi dây đai, chiếc xe chạy ầm ầm và càng đổ dốc xuống. Yoogeun kéo mạnh tay Heesung. Chỉ đến lúc đó, Heesung, người đang đổ mồ hôi lạnh, mới tỉnh dậy. Những gì anh ấy thấy ngay khi mở mắt ra là dòng sông đang lắc lư qua cửa sổ.
"Mẹ đâu rồi? Bố?"
Heesung hỏi. Tuy nhiên, thay vì trả lời, Yoogeun lại nghiến răng và lắc đầu. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là không được để anh ấy nhìn thấy ghế trước. Cậu cầu xin trong tuyệt vọng rằng anh trai sẽ không tìm kiếm nơi khác.
"Hyung, chúng ta hãy ra khỏi đây. Nhanh lên."
Cậu cố gắng đẩy cánh cửa bên kia hết sức có thể. Tuy nhiên, do thùng xe bị biến dạng, cửa xe cũng móp méo nên không mở nổi. Nút để hạ cửa sổ cũng vô dụng. Một cú va chạm khủng khiếp lại ập đến. Hai anh em bám chặt vào nhau với mặt mũi lấm lem và nước mũi chảy ròng. Trong lúc đó, Yoogeun ôm trọn Heesung vào lòng, nói rằng cậu sẽ bảo vệ người anh lớn hơn và cao hơn mình rất nhiều.
Cửa kính xe vỡ nát và các mảnh vỡ rơi vãi vào trong xe làm trầy xước tay chân Yoogeun. Da cậu rách toạc và máu phun ra. Heesung, người nhìn thấy em trai mình bị thương trước mắt, run rẩy đến mức có thể nghe thấy tiếng lập cập của răng hàm. Trên tấm kính có một lỗ thủng, nhưng nhiều nhất là khoảng hai hoặc ba gang tay. Họ không đủ tự tin để chui qua lớp kính lởm chởm và đi ra ngoài từ khe hẹp đó. Chỉ nghĩ đến việc anh ấy có thể bị thương như em trai mình cũng khiến Heesung lạnh sống lưng. Nhưng họ không thể ở yên đây. Chiếc xe lúc này đã nghiêng gần như thẳng đứng, toàn bộ cửa kính vỡ rơi xuống sông.
Nơi xảy ra tai nạn là một cây cầu ở giữa thành phố. Rất khó để tiếp cận trừ khi là một chiếc trực thăng hoặc thuyền cứu hộ. Ngoài ra, con đường duy nhất qua cầu đã bị phá hủy hoàn toàn, gây ùn tắc giao thông nghiêm trọng. Họ không biết mình sẽ phải đợi đội cứu hộ bao lâu nữa. Nếu cứ thế này, họ sẽ chết. Anh phải làm gì đó.
Máu toàn thân anh sôi sục. Heesung dùng hết sức đập vào cửa sổ. Choang! Đôi mắt anh lóe sáng. Những mảnh kính vỡ dính vào khung cửa sổ đã bong ra một cách sạch sẽ. Không chỉ vậy, cánh cửa còn bị hư hỏng nặng nề.
"Chuyện gì vậy? Vừa nãy..."
Heesung nhìn xuống bàn tay mình. Nó vẫn lành lặn, nhưng thay vì móng tay của con người, có những móng vuốt dài, sắc nhọn như lưỡi kiếm nhô ra từ các đốt ngón tay của anh. Rõ ràng là tay anh đã xé toạc cánh cửa. Sự thôi thúc bùng lên trước khi anh kịp nghĩ ra bất cứ điều gì. Họ có thể thoát khỏi đây. Họ có thể sống. Ý chí sinh tồn lấp đầy tâm trí anh.
Anh vung tay điên cuồng. Ngay sau đó, bản lề bị gãy và toàn bộ cánh cửa rơi ra. Khi hai anh em cố gắng thoát ra khỏi xe và lăn xuống đường, cuối cùng chiếc xe nát bét đã trượt xuống sông. Dù đã trốn thoát thành công nhưng Heesung vẫn vô cùng kích động.
Anh gục xuống mặt đường và vung tay như bị co giật. Nhựa đường bị chém và đá cuội bắn tung tóe mỗi khi móng tay anh lướt qua. Rồi đột nhiên, đầu anh như muốn nổ tung. Tất cả các giác quan của anh trở nên nhạy cảm một cách đáng sợ. Nó đau đớn không thể chịu nổi.
"Haa, haaa. A, đau quá."
Anh đưa hai tay lên và bịt chặt cả hai tai lại. Tất cả các tĩnh mạch trong nhãn cầu anh vỡ ra, chuyển sang màu đỏ và các cơ bắp toàn thân co giật. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với anh trai mình, nhưng cậu nghĩ sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra nếu cậu bỏ mặc anh ấy như thế này. Yoogeun vội vàng lao vào và túm chặt lấy anh trai.
"Hyung!"
Nhưng lúc này, Heesung thậm chí không thể để ý đến em trai mình. Anh vung mạnh hai tay, ném đi cái thân hình nhỏ bé đang bám lấy mình. Mặc dù hai anh em đều còn nhỏ, nhưng anh trai cậu đã là học sinh cấp hai, sắp lên cấp ba và cậu vẫn đang học tiểu học. Sự khác biệt về vóc dáng so với hồi năm, sáu tuổi là đáng kể. Yoogeun bị đẩy ra và quăng quật một cách bất lực. Cậu vẫn bật dậy và tiến lại gần mà không hề tỏ ra đau đớn.
"Hyung sao vậy? Anh không sao chứ?"
"Làm ơn dừng lại đi, đau quá! Đau quá!"
Anh vung đầu ngón tay một cách điên cuồng, cào cấu xương quai xanh của cậu. Chiếc áo nỉ in hình chú chó mà Yoogeun đang mặc đã bị cào rách và bê bết máu. Cậu kìm nén nỗi đau và thu hẹp khoảng cách. Móng tay mất đi lý trí lần này đã làm xước khóe mắt cậu. Cơn đau rát lan ra một bên mắt. Sau đó, máu nóng chảy xuống lông mi và gò má khiến cậu khó quan sát tình hình. Tuy nhiên, Yoogeun nhất quyết không buông người anh của mình. Cậu ôm lấy anh bằng cả cơ thể, vặn vẹo như một quả bom hẹn giờ sắp nổ, chịu đựng cơn đau như sắp chết.
"Ộc..."
Sau khi vật lộn trong đau đớn, Heesung nôn ra máu. Tay và chân anh, vốn đang cứng đờ và vặn vẹo như thể bị điện giật, dần dần mất đi sức lực. Đây có thực sự là kết thúc? Mẹ, bố, hyung và tôi, chúng ta sẽ chết như thế này sao? Yoogeun suy nghĩ với đầu óc mơ hồ, người thấm đẫm máu từ chất nôn của anh trai và của chính mình.
Ngay lúc đó, một dòng nước nhỏ được mở ra từ sâu trong cơ thể cậu. Năng lượng ấm áp nhẹ nhàng chảy qua các mạch máu toàn bộ cơ thể Yoogeun, chậm rãi, nhưng không bao giờ dừng lại. Cậu bất tỉnh khi cảm nhận được những làn sóng đang chảy khắp người.
Đã bao nhiêu thời gian trôi qua? Ngay sau đó, các xe mang biển số chính phủ lần lượt dừng lại trước cầu. Dòng chữ bên hông xe rất rõ ràng. Trụ sở Quản lý Người Thức Tỉnh. Những người bước xuống xe đều mặc đồng phục màu đỏ sẫm. Họ di chuyển trong trật tự hoàn hảo, kiểm soát hiện trường và khắc phục thương vong.
"Chúng tôi vừa đến cầu Hwang An. Cây cầu đã bị phá hủy hoàn toàn và không có dấu hiệu của dị nhân. Cánh cổng cũng là ... ah."
Một người đàn ông đang đi giữa đống đổ nát với chiếc bộ đàm, phát ra một tiếng thở dài. Ánh mắt anh dán chặt vào một nơi.
"Có hai dân thường sống sót, không, một người là Người Thức Tỉnh. Cậu ta không được đăng ký, nhưng có dấu vết của các triệu chứng cuồng nộ, vì vậy có thể đoán rằng cậu ta đã bộc lộ năng lực từ sự cố này. Cả hai đều là trẻ vị thành niên. Tôi không thể thấy cha mẹ họ. Không còn người sống sót nào khác ..... Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giải cứu họ ngay bây giờ. "