Theo trực giác của tôi, có vẻ câu chuyện là như thế này:
Đầu tiên, tên hung thủ đã theo cùng mọi người đến đây, và mục đích là để giết con Rồng này. Và họ đã bị lừa. Trên thực tế, hắn đã giết sạch mọi người ở đây bằng chính con dao Mithril đó để biến nó thành một con dao nguyền rủa. Điều đó giải thích vì sao những vũ khí như cung tên, đao... nằm quanh các xác chết. Và xác của con Rồng thì vẫn có vẻ như mới.
Tiếp theo, hắn dùng chiếc chìa khóa và những đồng tiền vàng ra để dụ con Rồng xấu số và giết nó một cách tàn nhẫn, rồi lấy linh hồn của nó ra và phong ấn nó bên trong chiếc chìa khóa này. Mục đích có thể là hắn muốn chiếm đoạt sức mạnh của con Rồng này. Nhưng có vẻ hắn đã kịp nhận ra không thể nào lấy hết sức mạnh của nó, thậm chí còn gây phản ứng ngược là tạo ra ảo cảnh giam giữ tên đồ tể. Không còn cách nào khác, hắn đành phong ấn nó vào chiếc chìa khóa và bỏ chạy
Và thêm một điều đáng lưu ý nữa, người duy nhất có thể sở hữu được cả ba món đồ quý giá ngàn vàng kia là một người phải có xuất thân cao quý.
Và trong đầu tôi đã xuất hiện một cái tên duy nhất
Michael Voldkagen.
Vị hoàng tử cuối cùng của triều đại Voldkagen.
Anh ta chắc chắn ít nhiều có liên quan đến bi kịch này.
Nghĩ về anh ta, tôi lại bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Nếu anh ta thật sự là hung thủ, vậy tôi xúc phạm anh ta như vậy liệu có ổn không?
Tôi tái mặt đi vì sợ hãi và run rẩy.
Có lẽ tôi cần phải cẩn thận hơn, không được bại lộ tung tích của mình.
Sau khi vẽ ra một bức tranh lớn trong đầu và đa số câu hỏi đã được giải đáp, tôi bắt đầu cảm thấy kì lạ.
Vì sao anh ta lại làm điều này? Không lẽ cũng là do cái 'Nợ phí tồn tại' kia?
Và chẳng lẽ để thoát khỏi cái nợ đó, thì con đường duy nhất là trở thành một vị thần?
Vô số câu hỏi mới được đặt ra đang khiến cho tâm trạng tôi khá lộn xộn.
Tôi biết anh ta chỉ muốn tồn tại, nhưng nó cũng quá tàn nhẫn.
Nhất là đối với con Rồng xấu số này.
Thực chất, con Rồng này vô cùng tốt chứ chẳng hề xấu xa.
Tôi thở một hơi dài.
Tôi không biết phải làm gì.
Cách để về nhà thì chưa có, mà bỏ mặc linh hồn con rồng tội nghiệp đó lại đây thì cũng không được.
Tôi đang vô cùng rối ren.
Sau nửa tiếng dằn vặt bản thân, tôi quyết định mang nó theo. Dù sao nó cũng quá đau khổ rồi đi.
Tôi kích hoạt toàn bộ kĩ năng và Thánh tích của mình khi bắt đầu với lấy chiếc chìa khóa đẹp đẽ kia.
'Giám định' sẽ đảm bảo rằng con rồng đang say ngủ
'Toàn trí' sẽ giúp tôi khai thác thêm thông tin từ con rồng kia
'Ý chí mạnh mẽ' sẽ duy trì trạng thái của tôi ở mức tối ưu nhất
Thánh tích 'Sự từ chối một vị thần' sẽ ngăn chặn một phần sức mạnh của rồng
Và thánh tích 'Sự kết hợp thần thánh' sẽ điều hòa tất cả mọi thứ một cách trôi chảy.
Đó chính là điều tôi đang tính đến.
Tôi cố gắng với tay lấy chiếc chìa khóa kia trong khi đang chịu những cơn đau đớn xuyên da thịt và trải khắp người.
Nhăn mặt lại và nằm xuống, tôi lăn lê bò toài để có thể chạm vào nó.
Và ngay khi mới tiếp xúc, đại não của tôi lập tức trống rỗng, và ngay lúc này tôi đang nhìn thấy một con rồng đang vô cùng đau đớn.
Nó đang khóc.
'Tại sao...'
'Tại sao lại phản bội...'
'Ta hận ngươi'
'Ta hận con người...'
'Ta đã làm gì sai'
'Lũ con người xấu xa....'
Trong lồng ngực tôi đang cảm thấy vô cùng khó chịu, và tâm hồn tôi đang bắt đầu chia sẻ nỗi uất hận điên cuồng cùng với nó.
Tôi cắn môi mình đến rướm máu và mặc kệ tất cả các cơn đau đang hoành hành khắp cơ thể.
Tôi không nhận ra nước mắt mình đã chảy dài trên má.
Tôi có thể thừa nhận rằng tôi là một kẻ khá ích kỉ và thờ ơ.
Nhưng tôi không thể nào làm ngơ khi chính mình cảm nhận được sự phản bội tột cùng mà con Rồng đã phải chịu. Thậm chí, linh hồn của nó cũng đã phải gánh thêm nỗi đau khác từ những con người đã chết bởi con dao đó.
Tôi biết nó đau đớn rất nhiều.
Tin tưởng suốt hơn 400000 năm, để rồi cuối cùng nhận được một cái giá quá đắt: sống không bằng chết.
Và cái chết của nó đã được định đoạt từ trước bởi tên hoàng tử đó.
Cảnh tên đó dùng con dao lấy linh hồn của nó.
Khuôn mặt tựa như ác quỷ của hắn.
Nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
Vì quá đau đớn, muốn chết đi nhưng cũng không thể nào chết được, con rồng phải sống ở trạng thái ma không ra ma.
Quá mệt mỏi, quá đau khổ, gào thét không ai nghe, khóc lóc cầu cứu không ai đến, cũng chẳng có ai chia sẻ, cô đơn vô tận hàng nghìn năm.
Nó đã lựa chọn ngủ đông.
Lựa chọn quên đi hết thảy.
Không hận nữa, không buồn nữa, cũng chẳng khóc nữa.
'Tôi mệt rồi'
Ước muốn cuối cùng của nó chính là sau này sẽ không dính dáng đến con người nữa.
Ước có được một cuộc sống hạnh phúc.
Cuối cùng nó buông bỏ cuộc đời mình như vậy.
Lúc này, tôi cũng không còn cảm nhận cơn đau khắp thân thể nữa.
Mắt tôi cay xè, nước mắt đã ướt đẫm hai má.
Tuy nó là quái vật, nhưng nó có một tâm hồn đẹp đẽ. Cuối cùng nó cũng chẳng oán, chẳng hận nữa, cứ thế mà bỏ mình giữa cô độc lạnh lẽo.
Nó xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tên hung thủ kia mới chính là con quái vật thực sự.
Và ngay lúc này đây, tôi muốn mặc kệ tất cả mọi thứ và ôm nó vào lòng.