Tôi đã khóc rất lâu.
Mặc kệ cơn đau đang hoành hành khắp người, tôi ôm chiếc chìa khóa vào lòng và cố gắng sưởi ấm nó.
Suốt 18 năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi khóc cho một ai đó một thời gian dài như vậy, chỉ vì quá thương xót cho sự bạc mệnh của nó.
Và tôi lúc này cũng đã để ý rằng, sức mạnh xung quanh đang hỗn loạn. Một vài giọt nước mắt đã rơi vào bên trong chiếc chìa khóa và khiến năng lượng xung quanh trở nên hỗn loạn hơn.
Lúc đó, tôi mới để ý đến kĩ năng 'Giám định' đã phát cảnh báo một lúc lâu
=[ CẢNH BÁO ] Mức năng lượng đang vô cùng hỗn loạn. Xác nhận cá thể đang sắp tỉnh dậy=
Tôi lập tức nín khóc và lật đật đứng dậy. Tay tôi lấm lem bùn đất những vẫn ôm chặt chiếc chìa khóa vào lòng.
Và cảnh báo càng lúc càng inh ỏi hơn
=[ KHẨN CẤP ] Xác nhận cá thể đang tỉnh dây. Bạn sẽ chết sau 10 phút nữa=
Tôi biết tôi đang bốc đồng.
Rõ ràng tôi muốn sống. Nhưng trái tim tôi không cho phép tôi buông tay nó.
Tôi biết mình có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng tôi đã nghe theo lí trí, rằng muốn an ủi nó thì trước hết phải sống sót trước đã.
Mặc dù tôi không muốn nó phải chịu đau khổ thêm nữa, nhưng tôi đã tự cắn lưỡi mình để lí trí lấn át suy nghĩ đó đi.
Và như có một cảm xúc kì lạ đang trỗi dậy, tôi vươn tay nắm lấy con dao Mithril.
Tay tôi rướm máu.
Tôi mặc kệ cơn rát trên tay mình và bắt đầu viết từng chữ trên khung của chiếc chìa khóa
{ Tôi hiểu bạn }
Xong xuôi, tôi bỏ chiếc chìa khóa lại trên xác của con rồng và cầm chiếc bao vải rời đi.
Tôi biết chắc chắn một điều
"Chúng ta sẽ còn gặp lại"
Tôi lẩm bẩm trước khi biến mất khỏi đó.
****************************************************************************************************
Không lâu sau đó, con rồng đang ngủ dần dần tỉnh lại.
Nó chớp đôi mắt đầy mỏi mệt của mình
Nó đã cảm nhận được tất cả
Thông qua nước mắt và máu của người đó.
Người đó khóc vì mình.
Không hiểu vì sao nó cảm nhận được người đó vô cùng hiểu mình.
Nhưng bây giờ nó biết hiện tại nó sống không bằng chết.
Nó cũng chẳng dám hi vọng vào bất cứ điều gì.
Nó cũng chẳng dám cảm nhận hơi ấm mà người vừa nãy đem đến.
Nó cũng chẳng dám tin vào những lời hứa hẹn.
Nó đã quá mệt mỏi.
Nhưng chí ít, nó cũng không muốn làm hại người đó.
Cho dù là con người đi nữa.
Coi như là chút ít hi vọng còn sót lại đi.
********************************************
Trong kí ức cuối cùng của con rồng, tôi đã nhìn thấy cảnh Michael sử dụng máu của chính mình và vẽ một truyền tống trận khá đơn giản.
Và tôi đã biết, chìa khóa để giải quyết vấn đề nằm ở con dao bị nguyền rủa đó, và tôi cũng biết vì sao truyền tống trận tôi vẽ lại có tác dụng.
Ngay lúc tôi cắn lưỡi lại để bản thân tỉnh táo, tôi đã sử dụng 'Giám định' cho con dao vấy máu kia, và kết quả tôi thu được khẳng định chắc chắn điều tôi nghĩ đến là đúng.
Phải là máu của một vị thần thì mới đủ khả năng vẽ truyền tống trận thành công.
Còn tôi là một dạng đặc biệt hơn. Tôi sở hữu cho mình 2 Thánh tích, trong đó Thánh tích 'Sự từ chối một vị thần' đã phát huy hết công dụng của nó: vừa ngăn tôi không bị ảnh hưởng bở những bóng ma bị nguyền rủa trên lưỡi dao, mà còn làm cho máu tôi trở nên giá trị tương đương với máu của một vị thần. Có lẽ do có chữ "Vị thần" trên tiêu đề đi.
Quả thật, tôi phải nghĩ mình quá may mắn khi có thể thoát ra khỏi đó. Chứ nếu không có lẽ bị mắc kẹt tại nơi đó mãi mãi mất.
Tâm trí tôi vẫn còn chưa hết lộn xộn, và tôi nhìn lên đồng hộ trên điện thoại.
Tính ra tôi đã ở đó 3 ngày. Nhưng ở đây mới trôi qua 3 tiếng.
Hơn nữa tôi nhớ mình đã ngất đi ở ngoài hành lang mà nhỉ, tại sao bây giờ tôi lại nằm ở trên giường.
Ngay lập tức như để trả lời cho nghi vẫn của tôi, thằng Phong-con dì tôi vào phòng
-A, anh Quang dậy rồi à. Sao anh lại nằm ngủ ngoài hành lang thế?
Đầu tôi hiện tại vẫn còn rất đau và cảm xúc hiện tại vẫn còn ngổn ngang. Vì vậy, tôi lựa chọn im lặng.
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên kì lạ. Có vẻ thằng nhóc cũng biết tôi mệt nên đã bỏ qua không hỏi nữa và nói tiếp:
-Anh ngủ mớ kiểu gì mà chửi thề luôn, em với mẹ em nghe rõ rành rành luôn ấy.
Tôi nheo mắt lại và vò cái đầu rối như tổ quạ của mình. Tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện này nhưng họng của tôi phát đau. Tôi chỉ có thể mấp máy môi.
-Anh làm sao thế? Bị bệnh à? Anh bị đau họng ạ? Để em nói với mẹ.
Thằng nhóc bắt đầu nhận thấy trạng thái không ổn trên người tôi. Và tôi bắt đầu liếc nhìn mình qua gương.
Khuôn mặt vốn đầy đặn bây giờ hóp lại thấy cả xương. Mắt thì lồi ra, môi thì sứt nẻ. Tay chân gầy rộc hẳn đi. Nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì thây ma.
Và tôi đoán Phong có lẽ phải kiềm chế để khỏi hét toáng lên
Nó lắp bắp
-Anh ơi, anh làm sao vậy?....Đừng làm em sợ...
Tôi thở dài và nói với nó.
-Tạm thời giữ bị mật chuyện này đừng làm gì lo lắng. Cứ nói với gì hôm nay anh hơi mệt nên ngủ nhiều. Bảo dì nấu cơm nhiều hơn một chút.
-Vâng,vâng ạ.
Nó rụt rè đáp lại rồi rời khỏi phòng.
Tôi cũng đứng dậy vươn vai một lúc rồi băt đầu tắm rửa. Cảm giác 3 này lăn lộn liên tục khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng để ngủ. Tôi vẫn còn phải chuẩn bị nhiều thứ trước khi quay lại đó.
Tôi bắt đầu hủy bỏ chế độ vô hình và chiếc áo khoác trắng dần hiện lên. Tôi treo nó ở một góc khuất và bắt đầu tắm rửa, đồng thời tính toán đường đi tiếp theo của mình để chuẩn bị cho tối nay.