Chereads / Giấc mơ của sự toàn trí / Chapter 17 - Chương 16: Tỉnh dậy (3)

Chapter 17 - Chương 16: Tỉnh dậy (3)

=Bạn đã nhận được KĨ NĂNG ĐỘC BẢN: Thông tuệ [SƠ CẤP]=

WOW? Kĩ năng độc bản luôn?

Mà nó khác gì với kĩ năng bình thường?

= KĨ NĂNG ĐỘC BẢN: Thông tuệ [SƠ CẤP]

-Cấp độ 0 (Mới bắt đầu)

-Mức độ ảnh hưởng D-

-Tác dụng: +Bách khoa toàn thư ở dạng sơ khai, có thể thu thập thông tin và tạo ra các kĩ năng và các sự vật một cách hoàn hảo.

+Sắp xếp các kĩ năng và Thánh tích một cách chính xác.

-- Bức tường phòng thủ tâm trí < KHÔNG ĐƯỢC MỞ KHÓA>

(*) Bạn chưa đáp ứng đủ điều kiện để mở khóa

{Có thể học số lượng kĩ năng tương ứng với cấp độ và năng lượng của người sở hữu kĩ năng}

Đây đúng là kĩ năng mà tôi cần có ngay lúc này.

Và càng tốt hơn khi tôi mở khóa được kĩ năng mở rộng kia, như vậy tôi không cần phải tốn năng lượng sử dụng Thánh Tích nữa. Tôi muốn sử dụng năng lượng Thánh tích để giấu tung tích của tôi một cách dễ dàng hơn.

=Bạn hiện tại chỉ có thể học thêm 2 kĩ năng=

Cho dù tôi muốn học thêm nhiều kĩ năng hơn nhưng tôi biết thể lực của tôi có hạn nên tôi hoàn toàn hài lòng với những gì hiện có. Tôi cũng chẳng ham hố gì nhiều kĩ năng, và tôi cũng không phải là một kẻ thích chọc chó nên không cần những kĩ năng hầm hố quá làm gì.

Chỉ cần tập trung vào chính bản thân mình cần gì, muốn gì, vậy là đủ.

Tôi cũng ghét phải động tay động chân, nên tìm kĩ năng có thể phòng hộ tốt là được.

Liếc qua cuốn tiểu thuyết, tôi đã tìm thấy hai kĩ năng có vẻ hoàn hảo và phù hợp với bản thân:

Đầu tiên, đúng nghĩa đen 'Đánh lén' luôn.

=Bạn đã học Kĩ năng [VŨ ĐIỆU CỦA SAO BĂNG]=

=Kĩ năng: [VŨ ĐIỆU CỦA SAO BĂNG] (THƯỜNG)

+Cấp độ 0 (Mới bắt đầu)

+Mức độ ảnh hưởng: D-

+Tác dụng: -Đánh lén mục với mũi tên tỉ lệ trúng 100%

-Tỉ lệ gây thương vong 30%-40% đối với sinh vật cấp B.=

Lí do tôi chọn kĩ năng này vì tôi không phải là một đứa giỏi động tay động chân, và một kĩ năng luôn đảm bảo trúng kẻ thù như thế này sẽ giúp tôi gây thương vong và nhanh chóng chạy thoát.

Thứ hai, tôi muốn học một kĩ năng liên quan đến Dịch chuyển tức thời. Nhưng

=Bạn không có đủ năng lượng để duy trì kĩ năng này=

Haiz. Tôi lỡ quên mất năng lượng bị mất một phần để sử dụng Thánh tích che dấu tung tích bản

thân.

Nếu không được thì thử kĩ năng này xem sao

=Bạn đã học Kĩ năng [TƯỜNG CHẮN] (THƯỜNG)

+Cấp độ 1

+Mức độ ảnh hưởng C

+Tác dụng: Tạo ra một màn chắn bất khả xâm phạm đối với đòn tấn công vật lý trong thời gian giới hạn (5 phút) và sau thời gian nghỉ (60 phút) mới có thể sử dụng lại.=

Khá ổn đối với một đứa vừa lười vừa yếu nhớt như tôi.

Với 2 kĩ năng này thì tôi đã năng tỉ lệ sống của mình trong giấc mơ trở nên đáng kể. Xem ra tối nay có thể yên tâm mà đi ngủ rồi.

Tôi hớn hở ra mặt.

*********************************************************************************************************

Phong nhìn anh mình đang vui vẻ nhảy chân sáo mà lẩm bẩm:

-Có gì mà vui thế nhỉ? Không phải vừa mới bệnh đâu nhăn hết cả mặt hay sao?

Nó nhớ lại lúc nãy anh mình chạy trối chết về nhà.

-Sao tâm trạng ảnh thất thường vậy. Hay dạo này ảnh có vấn đề thần kinh?

-Có nên hỏi mẹ hay không.....

-Mà lạ thật, ảnh không thường hay mưa đồ, cái áo khoác trắng kia là từ đâu mà ra vậy, hay ảnh có quỹ đen?....

"PHONG!!!!"

"Dạ ...."

"Sao tao gọi mãi mà mày không nghe? Sao mày cứ như mất hồn thế?"

"Không...không có gì...."

"Thôi nói dì tối nay nấu nhiều hơn một chút nha. Tao ăn hơi nhiều"

"Dạ"

Sau khi Quang đi mất, Phong mới lẩm bẩm: "Rõ ràng ảnh có vấn đề thật mà... Bình thường đâu có gầy rộc như vậy, bình thường cũng ăn rất ít, còn cái áo khoác nữa..."

'Rõ ràng ảnh đang giấu chuyện gì đó'

'Thôi kệ vậy. Dù sao cũng không phải chuyện gì xấu'

Lắc đầu, nó thở dài và rũ bỏ toàn bộ suy nghĩ vừa rồi.

Nó nhấc máy và gọi điện cho mẹ mình đang ở siêu thị

-Mẹ à?

-Sao cưng

-Anh Quang nói tối nay muốn ăn nhiều hơn, nhờ mẹ nấu dư một chút.

-Ừm. Tối nay chúng ta sẽ có gà quay nha. À mẹ đang đứng trước quán gà rán này. Con....

_VÂNG, VÂNG MẸ ƠI. MẸ ƠI MUA ĐI MẸ.

-Cái thằng này...

Và đó là cách mà Phong đã xóa sạch mọi nghi ngờ của nó trước đó với anh mình.

********************************************

Sau khi ăn cơm và tắm rửa xong xuôi, tôi bắt đầu học.

Nói gì thì nói, tôi vẫn là đứa chuẩn bị thi Đại học. Chưa biết thế giới hiện tại như thế nào nhưng cứ phải học, phải thi trước đã.

Nếu kĩ năng độc bản 'Thông tuệ' của tôi có thể nâng cấp được thì tôi cũng chẳng cần phải ngồi vào bàn đâu.

Bình thường tôi cũng chỉ tập trung ôn thi thôi, nhưng hôm nay hơi khác một chút. Tôi đang tìm những các cuốn tiểu thuyết viễn tưởng liên quan đến rồng.

Nói thật, tôi đã đọc khá nhiều cuốn tiểu thuyết suốt những năm tháng đi học của mình, nhưng chừng đó kinh nghiệm tôi cảm thấy chưa là gì để giải quyết vấn đề trước mắt này.

Tôi chắc chắn không thể sử dụng con dao bị nguyền rủa kia để lôi con rồng ra khỏi chiếc chìa khóa kia. Hơn nữa khi mang linh hồn nó ra thì quá trình chết sẽ diễn ra nhanh hơn, mà tôi thì không muốn như vậy.

Tôi muốn nó sống sót.

Chuyện đó nghe có vẻ bất khả thi, và thậm chí tôi còn có thể bị giết tàn nhẫn bởi con rồng đó. Nhất là khi nó đã mất niềm tin hoàn toàn vào cuộc đời và chỉ muốn chết đi. Việc làm này của tôi chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng hiện tại manh mối mà tôi có về vương triều Voldkagen quá ít, và chỉ có con rồng mới có thể trả lời toàn bộ thắc mắc của tôi.

Vậy nên, tôi bắt buộc phải liều mình một lần nữa.

Sao mà lần nào cũng bế tắc phải liều cái mạng quèn của mình vậy.

Quá mệt mỏi.

Tôi đưa đôi mắt của mình lên màn hình máy tính.

Nào là sở hữu sức mạnh của thiên nhiên, Rồng trở thành thần thú, nào là chia sẻ năng lượng và kĩ năng, nào là hồi sinh bằng 7749 kĩ năng không tưởng của nhân vật chính,... toàn bộ kiểu gì cũng phải có cái mặt của Hệ thống.

Điên mất.

Không còn cách nào sao?

Chậc. Đành phải để nó trong chìa khóa thôi, buổi tối công cốc rồi.

Thở dài một hơi, tôi đoán đã đến lúc gặp lại rồi. Tôi mặc chiếc áo khoác trắng của mình lên.

Thú thực nó trông tinh khiết quá đi mất, nếu lỡ có bẩn thì đúng là....

Thôi kệ vậy. Tôi bắt đầu nằm xuống và ngủ.

********************************************************************************************************

Có vẻ đã đến nơi rồi.

Tôi mở mắt của mình ra. Có vẻ như thời gian ở đây lúc này là buổi sáng.

Tôi đưa mình nhìn xung quanh. Trước mặt tôi là xác rồng. Và tôi đang nằm trên một đồng cỏ xanh mát rượi bên cạnh dòng sông êm dịu.

Haa..

Một lần nữa tôi lại rơi vào ảo cảnh.

Tôi đứng dậy, phủi bụi khắp người mình và cầm chiếc chìa khóa trên đỉnh đầu con rồng lên.

Tôi nói: "Mặc dù tôi không chắc là cậu có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng ít nhất tôi không làm hại ngài, tin hay không thì tùy. Dù sao, tôi cũng biết ngài có thể cảm nhận được sức mạnh của tôi, và ngài biết tôi yếu đến mức nào rồi đấy. Và tôi sẽ không yêu cầu ngài làm gì quá đáng cả. Chỉ cần ngài thu lại năng lượng của mình là được, nó cũng không thiệt gì cho ngài mà"

Nói một hơi dài, tôi bắt đầu chờ đợi.

Tôi cảm nhận được chìa khóa rung lên một chút, và nó lại im lìm.

Khoảng 1 giờ đồng hồ sau, rốt cuộc tôi cũng không thể chờ nổi nữa.

" Sử dụng toàn bộ 2 Thánh tích mà tôi có cùng với kĩ năng 'Ý chí mạnh mẽ' "

=[ THÔNG BÁO ]: Các kĩ năng và Thánh tích đang được kích hoạt.=

Và sau khi cơn đau châm chích kia khoang nửa giờ nữa, tôi cũng có thể thoát ra khỏi ảo cảnh kia.

Khác với lần trước, có vẻ lần này khi tôi thành công thoát ra, thì ảo cảnh cũng bị phá vỡ hoàn toàn.

Tôi biết nó đã mang mối hận và cô độc suốt một thời gian dài. Nên tỉ lệ kế hoạch của tôi thành công là vô cùng thấp, thật sự phải kiên nhẫn.

Tôi quay lại và nói với con Rồng một lần nữa: "Tôi đi đây. Tạm thời tôi sẽ không mang ngài đi, vì tôi không thể bảo anh bảo vệ tôi, và tôi cũng không có năng lực bảo vệ ngài."

Trông như tôi đang đọc thoại, nhưng tôi biết chiếc chìa khóa kia đã có sự rung lắc nhẹ

Tôi kích hoạt 'Toàn trí'

"Haa... Lại nữa... Lại những lời nói dối của con người nữa... Chẳng phải trước kia con người thèm muốn sức mạnh của ta lắm sao... Sự tham lam đến đáng ghê tởm... Thậm chí không ngại tay dính máu của đồng loại..."

"Giờ lại tỏ vẻ cao thượng..."

-Tôi ghét từ đó - Tôi ngắt suy nghĩ của nó

"....."

- Cao thượng không phải là tính cách của tôi. Tôi chỉ là một con người bình thường muốn sống sót, và mối hận của ngài tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm.

"Sao...."

-Như ngài thấy, tôi không hề thích giả dối. Tôi cũng là một kẻ khá ích kỉ, và tôi sẵn sàng thừa nhận điều đó. Và mong ước duy nhất của tôi chỉ là sống một cuộc sống bình thường. Tôi chẳng hề muốn bị kéo vào mối hận thù này tí nào đâu.

Con rồng như đang á khẩu.

-Kẻ đã giết ngài đã trở thành một vị Thần ở thế giới của tôi.

"Sao cơ"

Có vẻ con rồng cũng đã cảm nhận được việc tôi có thể đọc suy nghĩ của nó. Nhưng có lẽ vì cú sốc quá lớn mà nó tạm thời quên đi chuyện đó.

-Kẻ đó muốn tôi làm hóa thân của hắn. Tôi đã từ chối hắn, và bị hắn đuổi giết

Quả bom thứ hai khiến nó không nói được lời nào nữa.

-Cuối cùng tôi bị kéo vào đây, và ngay ngày đầu tiên ngài cũng đã suýt đẩy tôi vào cửa tử với cái ảo cảnh của ngài.

"Ta...."

-Thậm chí tôi còn là một người đứng bên ngoài, tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này. Nhưng tôi lại bị cả hai người đe dọa sự sống.

"....."

-Tôi không quan tâm việc ngài nghĩ về tôi như thế nào, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là đến đây và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"..."

-Tôi cũng không ngu đến mức đối đầu trực diện với cả 2 người. Và tôi cũng xin lỗi ngài vì đã đọc suy nghĩ của ngài. Mong ngài thông cảm. Chắc ngài cũng biết đó là cách duy nhất để tôi thoát khỏi đây lần trước.

"...."

-Tôi thừa nhận tôi có ý đồ với ngài, nhưng là một sự hợp tác công bằng, tôi có thể đảm bảo với ngài rằng tôi sẽ đưa ngài ra ngoài chiếc chìa khóa đó, và tôi cũng hi vọng ngài sẽ trả lời chính xác các câu hỏi của tôi. Vậy là đủ. Và tôi sẽ thực hiện điều mình cần làm trước. Dù sao tôi nghĩ việc hợp tác này cũng không có gì là sai, sau cùng thì hai chúng ta cùng một kẻ thù chung mà.

"Ngươi...."

-Tin hay không tùy ngài. Còn giờ thì, Tạm biệt.