Bình tĩnh lại nào.
Đâu phải suýt chết lần đầu đâu mà phải sợ.
Tôi hít thở sâu thêm 5, 6 lần nữa để tự trấn tĩnh bản thân.
Không được hoảng.
Tôi cắn chặt răng để giữ bản thân tỉnh táo trong khi tim tôi thì vẫn còn đang đập một cách điên cuồng.
Đầu tiên, chẳng có chỗ nào có thể đảm bảo an toàn cho tôi ngay lúc này ngoài chính lũ thây ma cả.
Lũ thây ma - đúng nghĩa - mất hết tất cả mọi thứ trừ khứu giác - công cụ duy nhất giúp chúng truy đuổi con mồi mà không cần nhìn để biết con mồi là cái gì. Và tôi cần lấy được mùi hương của chúng. Dĩ nhiên, tôi không cần phải tiếp xúc trực tiếp với chất độc trên người chúng mà chỉ cần dùng kĩ năng độc bản 'Thông tuệ' của mình là hoàn toàn ổn thỏa
2 đứa thì tôi có thể bó tay nhưng đấu trực diện một chọi một thì tôi vẫn có thể làm được.
Nhưng để phân tán lũ thây ma này là một điều vô cùng khó. Thậm chí tôi còn không chắc mình có đủ thời gian để chạy hay không nữa. Vậy nên, thời gian của tôi phải được tính toán một cách chính xác tuyệt đối.
Tôi chỉ có thể dụ chúng bằng mùi hương của mình. Và để phân tán lũ thây ma đang đuổi theo tôi sống chết thế này, tôi cần nhiều thứ có khả năng bám mùi tốt.
Có lẽ bây giờ thứ tôi cần có thể là vải. Nhưng cửa hàng vải đã cách tôi một quãng quá xa, chạy đến đó sẽ mất nhiều thời gian. Hơn nữa nếu tôi vừa chạy vừa cầm theo đống vải mới cầm lần đầu thì mùi cũng chẳng bám được bao nhiêu.
Phải có một thứ khác
Một thứ theo tôi đủ lâu, ít nhất là 3 ngày mới có thể lừa được lũ mũi thính kia.
Một tấm vải theo tôi hơn 3 ngày.
Bất giác, tôi nhìn thấy thứ đang treo lủng lẳng ở bên hông mình.
Chiếc bao vải đựng con dao Mithril và 10 đồng tiền vàng đang lắc lư.
Tôi nở một nụ cười nhẹ.
Ít nhất thì, tôi hi vọng vậy, có vẻ may mắn vẫn chưa quay lưng lại hoàn toàn với tôi.
Tôi đổ những đồng tiền vàng vào túi áo khoác không gian.
Tay phải cầm con dao Mithril, tay trái cầm chiếc bao vải cũ sờn.
Và tôi hét lên
" Kĩ năng [ VŨ ĐIỆU CỦA SAO BĂNG ] "
= Kĩ năng [ VŨ ĐIỆU CỦA SAO BĂNG ] đang được kích hoạt =
Gần 20 chiếc mũi tên nhắm thẳng vào chiếc bao mà tôi ném ra và chúng lập tức xé toạc thành những mảnh vải vụn nhỏ.
Những mũi tên theo chỉ thị của tôi mang những mảnh vải vụn tiếp cận lũ thây ma đang theo đuổi kia. Và quả nhiên, một vài con trong số chúng đang bắt đầu có dấu hiệu bị dụ.
Giờ vẫn chưa phải là lúc.
Tôi đã rất vất vả để điều khiển cả 20 mũi tên theo ý mình để ngăn không cho lũ thây ma kia tóm được và còn phải tiếp xúc đủ gần để dụ chúng đi nữa.
Sau khi con đầu đàn cuối cùng cũng có dấu hiệu chậm lại, tôi căn chuẩn thời gian và hét lên: "Đi"
Ngay lập tức, mũi tên được phóng đi theo tất cả các hướng khác nhau khiến lũ thây ma toán loạn.
Tôi chạy đại theo một chiếc mũi tên, và thầm cầu mong rằng lũ thây ma theo tôi sẽ ít hơn 5 đứa.
Và dĩ nhiên, sau chuyện này tôi mới biết mình xui xẻo đến mức nào.
Chỉ biết một đoàn quân đuổi theo, mà theo 'Giám định' là hơn 80 đứa.
Cái phận đen hơn cả đít nồi.
Làm thế nào mà tôi lại có thể chọn trúng ngay cái mũi tên nhiều con thây ma đi theo nhất được cơ chứ?
"Muốn chửi thề quá"
Tôi cũng tự an ủi mình, 1000 đứa giảm xuống còn 80 con thây ma đã là vui lắm rồi. Đừng buồn nữa, hãy.... cười lên...
Mặt tôi lúc này chắc chắn cười còn khó coi hơn cả khóc.
Thôi kệ, được đến đâu hay đến đó vậy.
Mà nghĩ lại thì, nếu ngay từ đầu cái mũi tên ấy có dính máu hay mùi hương gì đó thì bây giờ tôi đâu phải đau khổ thế này. Chỉ vì trong cái cuốn tiểu thuyết mà tôi mượn về, tên nam chính không hiểu sao nổi hứng lên nói tôi quá lười để dọn dẹp vũ khí, vậy là Hệ thống nó tặng luôn combo sạch sẽ, mát mẻ không mùi hương xịn xò cho mấy cái mũi tên này đây.
Haaa...
Chắc phải đi cúng giải hạn quá.
Thở dài (lần thứ mấy cũng không nhớ nữa) xong, tôi liếc nhìn màn hình hộp thoại
=Thời gian sử dụng 'Ý chí mạnh mẽ' còn lại: 45 phút=
Cần phải khẩn trương lên.
Hmmm...
Khẩn trương lên nào.
Tôi phải làm gì tiếp đây.
Đầu óc tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng chóng mặt và chân tôi bắt đầu mỏi hẳn đi.
Không đươc....
Tôi cần cầm chân chúng....
Phải làm sao....
Những Thánh tích mà tôi có hiện tại có vẻ khá vô dụng
Các kĩ năng hiện tại của tôi không đủ để tấn công, và kĩ năng phòng ngự thì chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian ít ỏi.
Chỉ còn vũ khí.
Mà vũ khí duy nhất của tôi lại là một con dao bị nguyền rủa.
Tôi không biết liệu tôi đặt cược điều này có đúng hay không.
Dù sao thì đây là con đường duy nhất mà tôi có thể đi.
Tôi đoán tôi sẽ trở thành một tên đồ tể, nhưng khác với tên hung thần khát máu kia chỉ thích giết người sống, tôi sẽ giết người đã chết.