{ PHÍ TỒN TẠI }
Sự sụp đổ của vương triều này rất kì lạ...
Bây giờ tôi đang làm sạch bộ não của mình và bắt đầu hiểu ra vấn đề:
Đầu tiên, vương triều Voldkagen đã trải qua 900000 năm một cách an nhàn, và bằng một cái lí do trên trời rơi xuống " Nợ phí tồn tại " nên đã bị hủy diệt. Và một vài người may mắn sống sót nên đã chạy thoát và đã sống ở đây. Và với một lí do nào đó, họ dọn ra khỏi đây và để lại 3 món đồ kì quặc này.
Thứ hai, vị hoàng tử còn sống của triều đại cuối cùng không hiểu vì sao lại trở thành một vị thần và có một Hệ thống ở Trái Đất ngay nơi tôi ở...
Thứ ba, chiếc chìa khóa kì lạ kia là một sinh vật sống, và hiện tại nó đang ngủ đông...
Thứ tư, bây giờ trên Trái Đất đã bắt đầu xuất hiện nhiều hệ thống khác nhau, liệu có phải là từ nhiều hành tinh khác nhau hay không. Và sự xuất hiện đó có ảnh hưởng đến Trái Đất hay không?
Thực lòng mà nói, tôi khá là ích kỉ, tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ nên không thường hay quan tâm đến người khác. Và những việc tôi làm bây giờ chỉ là để chuẩn bị cho một cuộc sống thoải mái trong tương lai.
Bây giờ tôi phải giải quyết được tất cả các câu hỏi: phải tìm ra chiếc chìa khóa đó là loại sinh vật gì, phải tìm hiểu xem cái " Nợ phí tồn tại " kia là gì, và cả sự xuất hiện của các Hệ thống nữa...
Sau khi sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ xong, tôi mờ mờ nhận ra vấn đề vô cùng quan trọng đã bị bỏ quên.
LÀM SAO ĐỂ VỀ NHÀ?
Tôi ngẩng mặt nhìn trời.
Bầu trời vẫn tỏa sáng như thể chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến nó.
Tôi quay mặt nhìn xung quanh.
Không hề có một sinh vật sống nào luôn.
Và vào giây phút đó, tôi đã buột miệng chửi thề.
*********************************************************************************************************
"Quang ơi, dì về rồi"
"Anh Quang ơi, mở cửa với"
Ngoài kia, một cậu nhóc cao 1m6 đang đập của và hò hét ỏm tỏi.
Thằng nhóc lẩm bẩm kì lạ: "Rõ ràng là thấy xe ở đây mà nhỉ"
Mẹ nó thúc giục: "Đây, chìa khóa đây, cầm đi. Mở cửa nhanh cho mẹ còn làm việc khác nữa"
Nó đành hậm hực nhận lấy chìa khóa và mở cửa ra.
"Ơ, anh Quang ơi"
"Quang, sao cháu lại nằm ngủ ở hành lang thế này?"
"Anh Quang, dậy đi ạ..."
Hai mẹ con lay mãi mà Quang vẫn không chịu tỉnh, đành phải mang cậu bé vào phòng.
Người mẹ tặc lưỡi: "Dạo này thức khuya học bài hay sao mà mệt mỏi thế này?"
Cậu nhóc im lặng. Nó không muốn nói cho mẹ nó biết là dạo này anh nó bắt đầu thức khuya để đọc tiểu thuyết.
Rồi người phụ nữ quay sang nhìn con mình: " Con phải học tập anh Quang nha "
Và giữa lúc người mẹ đang hàn huyên cùng con trai, thì cậu bé nằm trên giườn bắt đầu nói mớ: "Fuck..."
Người mẹ quay lại nhìn con: "Thấy chưa, anh Quang còn học tiếng Anh trong lúc ngủ nữa"
Thằng nhóc cạn lời.
May mà anh ấy không nói Tiếng Việt
********************************************
Trong khi Quang đang có vẻ là ngủ ngon lành (thực ra là ý thức đã bị kéo đi đâu đâu) trên giường thì ngay lúc này, Michael Voldkagen, vị thần bị từ chối, đang cảm thấy rùng mình.
"Chết tiệt, sao lại có cảm giác ớn lạnh vậy nhỉ? Cú như ai đó phát hiện ra bí mật của mình ấy..."
Anh ta vừa lắc đầu vừa tự trấn tĩnh bản thân " Chắc không thể nào đâu..." vừa nghĩ vu vơ..
Đôi mắt kia vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn
"Tên nhóc thối tha, cú trốn cho cẩn thận vào, đừng để anh mày bắt được,...."
Trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, một chàng trai đẹp một cách lạnh lùng khoác chiếc áo khoác trắng bắt đầu tỏa đôi cánh rực rỡ của mình ra và bay đi.
********************************************************************************************************
Tôi đã đi bộ được khoảng 30 phút.
Tôi đã men theo dòng sông một lần nữa và tìm xem có túp lều nào khác không.
Trên hông tôi đang treo lủng lẳng một cái bao vải với những đồng tiền vàng và con dao Mithril
Trên tay tôi đang cầm chiếc chìa khóa kì lạ.
Và chân tôi hiện tại đang có dấu hiệu của sự rã rời.
Thể lực của tôi đang suy yếu dần, mồ hôi bắt đầu túa ra như thác.
Tôi thậm chí cắn răng đi tiếp vì không dám uống nước ở đây, sợ có điều gì đó ngoài ý muốn xảy ra với cơ thể của mình.
Hiện tại xung quanh tôi là đồng không mông quạnh, và tôi không có nổi một gợi ý nào đó để về nhà.
Tôi vẫn không bỏ cuộc.
Sau khi đi bộ nửa tiếng và ngẫm nghĩ, tôi bắt đầu phóng tầm mắt ra xung quanh.
Không có lấy một bóng người. Tất cả chỉ toàn là cây cỏ.
Rõ ràng đi tiếp cũng không mang lại ích lợi gì. Thà quay về túp lều lụp xụp kia còn hơn.
Và tôi cứ có cảm giác mình đã quên một điều gì đó, và tôi cảm giác rằng nó có thể giúp tôi giải quyết được cục diện bế tắc này...
Cái gì đó mà mình đã bỏ quên...
Liệu nó có ở trong túp lều kia không? Nhưng rõ ràng mình đã xem xét hết tất cả các khả năng rồi mà nhỉ?
Tôi bắt đầu nhìn kĩ chiếc chìa khóa trên tay tôi, nó là một sinh vật sống....
Giám định nói rằng tôi chưa đủ điều kiện để giám định tiếp, vậy chắc chắn nó là một sinh vật hơn cấp F ...
Lí do mà tôi còn sống đến giờ này có lẽ là vì nó đang ngủ đông..
Nó là một sinh vật sống... cấp độ trên F....
Trên F... Sống....
Và bất chợt tôi nhớ về một kĩ năng mà tôi chưa sử dụng
'Toàn trí'
Cho phép người sỡ hữu kĩ năng có thể đọc suy nghĩ của người khác.
Hiện tại, trong đầu tôi đang có một ý tưởng cực kì điên rồ, và tôi đoán nếu không cẩn thận, tôi có thể mất mạng vì nó....