#Porsche
Tôi lái xe về nhà, phía sau trở theo người đàn ông với khuôn mặt rầu rĩ như vừa mới mất nửa cái mạng và đang chờ ngày phán quyết vậy. Không biết vì sao bỗng dưng chú Athie lại gọi tôi tới đón. Suốt dọc đường, chú không hề hỏi hay trả lời bất cứ điều gì, cứ im lặng như vậy ngoài trừ việc nhờ tôi đưa chú trở về.
"Chú bình tĩnh trước đi." Tôi nói bằng chất giọng nhẹ nhàng. Chú Athie cau mày nhìn tôi. Tôi tắt động cơ, rón rén dắt xe vào sân trống phía sau nhà, sau đó nhảy bật lên định trèo qua tường.
"Mày đang làm cái gì vậy?" Chú tôi có vẻ khó hiểu khi thấy tôi chìa tay về phía chú.
"Suỵt! Đừng lên tiếng. Chú mau đưa tay đây." Chú Athie vừa nắm lấy tay tôi, tôi liền kéo người chú lên sát mép tường, sau đó quay người nhảy xuống sàn. Động tác thuần thục như đã làm điều này rất nhiều lần.
"Tại sao mày lại phải trèo vào trong nhà?" Chú Athie khịt mũi nói. Nhưng tôi không trả lời, chỉ kêu chú nhảy xuống khỏi tường trước, mắt liếc trái liếc phải rồi đóng cửa thật cẩn thận để không phát ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Sau đó mới yên tâm bước vào trong nhà.
"Phù, lại cầm cự thêm được một ngày." Tôi thở dài thườn thượt, bất chợt nhăn mặt quay lại với chú Athie đang theo phía sau, ngăn không cho chú chạm vào công tắc đèn. "Không được bật điện!" Tôi thì thầm.
"Mày bị sao vậy?" Chú tôi khó hiểu hỏi. Tôi vào phòng rồi bước ra với một cái bật lửa, thắp sáng nốt cây nến còn lại có một nửa từ đêm qua.
"Chú đừng nói to quá…" Tôi vừa trả lời vừa lấy chiếc quạt tay ra khỏi ngăn tủ, vẻ mặt của chú ngày càng hoang mang, "Nếu nóng quá thì dùng quạt nhé chú. Đừng bật điều hòa."
"Hả? Mày chưa trả tiền điện à?" Chú Athie không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy chiếc quạt. Tôi bước đến bên cửa sổ và khẽ vén rèm nhìn ra. Hai tên áo đen ngồi trên chiếc xe khá ngầu đang nhìn thẳng về phía nhà tôi. Mẹ, bao giờ bọn này mới chịu dừng lại đây? Tên khốn kia đã cử người theo dõi tôi từ quán bar đến tận nhà đã hai ngày rồi. Cảm giác như bản thân đang bị săn đuổi vậy.
Tôi đã xin nghỉ làm ở quán. Jade nói rằng luôn có người đến hỏi tìm một người tên Jom vào mỗi tối. Vừa nghe xong, cảm giác ớn lạnh bỗng chạy dọc khắp sống lưng tôi. Hơn nữa lời của Jade lại càng khiến tôi muốn lủi đi càng nhanh càng tốt.
"Thằng Jom đã đắc tội gì với cậu Kinn vậy? Mau bảo nó nhanh đi gặp cậu ấy và xin lỗi đi. Cậu Kinn không phải người bình thường đâu."
Nỗi sợ hãi mà tôi đang cố giấu trong lòng cứ ngày càng lớn dần. Khi bọn chúng truy lùng tôi ở khắp nơi, tìm đến thằng Jom, điều này càng làm tôi chắc chắn hơn rằng Kinn sẽ theo tôi đến cùng và không có chuyện để tôi yên dễ dàng như vậy.
"Mày làm cái quái gì mà lại dính tới bọn mafia thế Porsche?" Chú Athie cũng bước tới chỗ cái rèm, sau khi nhìn về hướng tôi đang nhìn liền sửng sốt.
"Có chút chuyện thôi ạ… Mà có vẻ chú lại định nhờ cháu làm gì à?" Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, thật sự không dám nói rằng tôi đã tống tiền và lấy mất cái đồng hồ của một tên lưu manh tới nỗi để người ta phải săn lùng mình như thế này.
"…" Chú tôi thở dài ngồi phịch xuống cái ghế sofa cũ.
"Phi về rồi hả?" Thằng Ché mặc cái áo sơ mi cộc tay cùng với chiếc quần đùi, cả người nó ướt đẫm mồ hôi bước xuống cầu thang.
"Ồ, Ché đây hả?" Chú tôi chào nó.
"Vâng… Này, tối nay em qua ngủ nhà bạn nhé." Ché đáp lại chú rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bực bội.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
"Em chán ngấy việc phải trèo và nhà rồi, điều hòa không được bật, điện cũng bị cấm luôn, chỉ có thể dùng điện thoại. Chả tài nào mà hiểu nổi! Em hỏi Phi nghiêm túc đấy, Phi đã đắc tội với ai…"
Tôi đột ngột đặt tay lên vai nó.
"Đấy tùy mày, chết tiệt!" Tôi mắng, nó cau mày lại và gạt tay tôi ra. "Nhớ trèo ra bằng cửa sau." Tôi nhắc nhở. Nó đảo mắt rồi quay người đi lên tầng.
"Porsche, mày không nợ nần cờ bạc gì đấy chứ?" Chú Athie lại tiếp tục chủ đề lúc nãy.
"Không có mà! Thế còn chú? Rốt cuộc chú có chuyện gì mà gọi cháu đột ngột vậy?" Tôi trầm giọng đáp, nhìn vẻ mặt chú tôi chuyển dần sang khó xử.
"Chuyện là… bây giờ … tao đang cần tiền." Tôi thấy mệt mỏi khi phải nghe đi nghe lại một câu chuyện. Chú tôi nói cần tiền có khi phải đến mười lần trong một năm.
"Bây giờ cháu không còn gì đâu. Vàng của mẹ cháu cũng bị bán hết để trả nợ cho chú rồi còn gì." Tôi khẽ nói, đi vào bếp lấy nước.
"Nếu mày không giúp tao lần này, tao thực sự không biết phải làm sao nữa." Có vẻ bây giờ tinh thần của chú khá bất ổn.
"Chú nợ bao nhiêu?" Tôi hỏi lại.
"Năm triệu."
Vừa đưa chai nước vào miệng đã bị ho sặc sụa.
"Cái gì?"
"Bây giờ không giống như mấy lần trước đâu! Tao có thể chết đấy, mày nhất định phải giúp tao!" Khuôn mặt chú tôi cực kỳ hoảng loạn.
"Chú điên rồi! Cháu lấy đâu ra tiền chứ? Lại còn tận năm triệu!" Tôi nói sự thật. "Trước đây chú nợ vài trăm nghìn cũng đủ khiến cho chú bị truy đuổi và đánh đập rồi. Bây giờ thì chỗ tiền chú nợ còn đủ để mua cả cái nhà này đấy! Tại sao chú vẫn không chịu dừng lại vậy? Lúc đánh bạc tại sao chú lại không nghĩ tới sẽ có ngày này hả?"
"Tao không biết! Tao không biết gì hết… Mày phải giúp tao!" Athie gằm mặt nhìn vào ghế sofa, sau đó vò đầu bứt tóc đi đi lại lại trong phòng rồi thốt lên một câu chửi thề, "Mẹ kiếp! Nhà cũng bị đem đi thế chấp rồi, bọn nó sẽ đến và tiếp quản sớm thôi."
"Cái gì cơ? Nhà bị thế chấp?" Theo như tôi nhớ, nhà của chú đã bị gán nợ rồi mà?
"Bây giờ tao thậm chí còn phải ăn và ngủ ở sòng bạc. Tao chỉ muốn tới đây nhắc mày một câu, ngôi nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị lấy đi thôi."
"Nhà nào? Ý chú là gì?" Tôi sửng sốt hỏi lại, một dự cảm không lành xuất hiện khi thấy ánh mắt hối lỗi của chú nhìn vào tôi.
"Tao… tao xin lỗi… Chỉ là tao không biết phải làm gì hơn." Câu trả lời khiến tôi mở to mắt, không dám tin vào những lời chú vừa thốt ra.
"Này… Đừng nói là…" Tôi tiến lại gần chú Athie hỏi lại một lần nữa, trong lòng cầu nguyện đáp án sẽ không phải là điều mà tôi nghĩ tới trong đầu.
"Đúng vậy… Tao đã thế chấp căn nhà này rồi, nhưng vẫn không đủ trả hết tiền lãi. Nếu tao không kiếm đủ tiền để bù vào trong ba ngày tới thì căn nhà này sẽ bị tịch thu." Chú trả lời. Tay tôi cứng đờ, tôi thậm chí còn chẳng thể nghe nổi tới hết câu.
"Nhưng đây là nhà cháu mà! Là tài sản cuối của của bố mẹ cháu! Sao chú lại làm vậy?"
Tôi mau chóng định thần lại và quay người bước tới chỗ ngăn tủ mở ra, nhưng giấy tờ sở hữu nhà đã không còn ở đó. Tôi quay đầu lại nhìn chú tôi bằng con mắt giận dữ, từng câu từng chữ cứ như nghẹn lại ở trong cổ.
Bây giờ tôi đã 20 tuổi rồi, căn nhà này cũng chính thức là nhà của tôi. Lúc trước chú là người giám hộ toàn bộ tài sản của gia đình tôi, vì tôi chưa tới tuổi thành niên. Tất cả tài sản mà bố mẹ để lại… giờ thì chả còn gì cả. Chỉ còn mỗi căn nhà này, chú đã hứa là sẽ không bao giờ động vào và sẽ giao lại cho tôi và thằng Ché. Nhưng giờ thì sao?
"Sao chú lại làm vậy với cháu?"
"Tao… xin lỗi." Có lẽ chú cũng không biết nói gì hơn.
Tâm trí tôi bây giờ trống rỗng, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó để trốn tránh khỏi cái sự thật này. Chú Athie là người thân duy nhất cuả tôi và Ché, đáng lẽ ra phải là người mà tôi và nó có thể dựa dẫm vào. Thế nhưng ông ta suốt ngày chỉ đi gây chuyện mà thôi.
"Ba ngày…" Tôi khẽ nói, những câu từ của chú cứ thế lặp lại trong đầu tôi, rằng căn nhà này chỉ thuộc về tôi trong ba ngày nữa thôi. Ba ngày… tôi phải kiếm đủ số tiền để trả nợ cho chú và chuộc lại ngôi nhà này.
"Chỗ đó cỡ hơn năm triệu baht…" Lời của chú qua tai tôi trở nên thật chói tai, chú không dám đối diện với tôi, chỉ nhìn chằm chằm xuống nền nhà.
Bang! Rầm!
Tiếng đập cửa vang lên phá vỡ không gian yên lặng trong phòng. Tôi giật mình mở to mắt, chuyển tầm nhìn về phía cửa.
"Khốn khiếp!"
Một nhóm người áo đen xông vào nhà tôi. Và tôi nhận thấy một bóng hình quen thuộc trong số đó. Anh ta trông thật cao ngạo với cá tính mạnh mẽ, thực sự khiến tôi đứng ngây ra đó không biết phải làm gì.
"Cậu Kinn…" Chú Athie vội vã đứng dậy khỏi ghế sofa, sững sờ nhìn người vừa bước vào. Tôi cũng không phải ngoại lệ, bởi vì cái tên mà tôi đang cố gắng tránh mặt giờ đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi cố gắng sử dụng hết tất cả kinh nghiệm mà tôi từng có, nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.
"Mày… Mày định quậy gì trong nhà tao?" Tôi vừa nói vừa nhìn anh ta.
"Gì cơ? Ba ngày nữa thì nó là của tao rồi đấy." Giọng nói vang lên kèm theo nụ cười. Tôi quay sang nhìn chú, chú cũng đang nhìn tôi gật đầu thừa nhận.
Đừng nói là… Chú tôi nợ tên khốn này nhé?
"Vừa có tiếng gì vậy?" Ché bước xuống cầu thang và cau mày khi thấy một nhóm người lạ đang ở trong nhà mình. "Bọn họ là ai vậy?" Nó hoảng hốt hỏi tôi.
"Mày đi vào phòng trước đi." Tôi nhẹ giọng quay lại phía nó. Thực sự tôi chưa sẵn sàng để nói với thằng Ché bất cứ chuyện gì đang diễn ra bây giờ.
"Tại sao? Phi có chuyện gì vậy?" Thằng ngốc cứng đầu vẫn lao đến chỗ tôi, tìm kiếm câu trả lời.
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt Kinn. Tay anh ta đút vào túi áo, nhìn tôi một cách bình thản.
"Vào đi!" Tôi quát, Ché ngập ngừng nhìn tôi.
"Đừng vậy… Mọi thứ vẫn ổn mà phải không?" Nó hỏi.
"Ừ. Lên trước đi. Tao vẫn ổn." Tôi trấn an thằng Ché rồi nhìn theo bước chân nó chậm rãi đi lên tầng. Chờ tới khi có tiếng đóng cửa từ phía trên phát ra, tôi mới quay lại phía tên khốn kia.
"Ừm… Chuyện là…" Giọng của chú tôi vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
Tôi thừa nhận là tôi vẫn đang rất sửng sốt. Tôi thật sự không tài nào lường tới chuyện tôi sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Và điều đó khiến cho đầu óc tôi quay cuồng không ngừng.
"Cậu Kinn… Sao cậu lại tới đây..."
"Hử? Tôi tới đây không được sao? Dù sao thì nơi này cũng thuộc về tôi một nửa rồi mà?"
"Có thể… Có thể cho tôi thêm thời gian được không?" Chú Athie cầu xin.
"Ba ngày." Giọng nói lạnh lùng đáp lại ngay lập tức.
"Năm triệu. Nếu tính cả tiền chuộc lại giấy tờ sở hữu đất thì là sáu triệu hai trăm baht."
Tim tôi thắt lại khi nghe anh ta nói vậy. Sao có thể phun ra những lời đó với một vẻ mặt dửng dưng như vậy chứ? Tôi muốn chạy tới và đấm thẳng vào mặt anh ta ngay lúc này, nhưng tay và chân của tôi chẳng thể nào nhấc lên nổi.
"Nhưng cậu… Kinn…" Trước khi tôi kịp mở lời, cánh tay phía đối diện giơ lên ý bảo tôi ngừng nói.
"Nhưng tôi có một đề nghị nho nhỏ." Giọng nói mềm mại. Ánh mắt chú tôi ngay lập tức nhìn về phía anh ta đầy hy vọng.
"Là gì vậy? Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho cậu, miễn là cậu Kinn cho tôi một cơ hội."
"Mày! Tới làm việc cho tao!" Ngón trỏ anh ta giơ lên, chỉ thẳng vào tôi. Ngay bây giờ tôi thậm chí còn thấy hoang mang hơn cả lúc trước. Làm việc? Làm việc gì?
"Và tao sẽ tăng thời hạn lên thành hai năm." Ánh mắt anh ta vô cùng bình tĩnh khiến người ta khó có thể nhìn thấu được, chiếu thẳng lên người tôi.
"Làm việc á?" Chú quay sang nhìn tôi.
"Làm vệ sĩ của tao. Tao sẽ nói chuyện với bố về món nợ này."
Tôi hít một hơi thật sâu nghĩ về chuỗi sự kiện mà tôi đã phải trải qua suốt mấy ngày vừa rồi, nở một nụ cười tự giễu.
"Hừ. Mày là thằng khỉ nào? Người quan trọng tầm cỡ thế giới à? Đến mức phải có vệ sĩ đi cùng?" Tôi hỏi. Hắn chỉ là một tên không biết tự chăm sóc bản thân mà thôi. Vệ sĩ là cái thá gì chứ? Bộ nghĩ mình là diễn viên trong phim Bố già Thượng Hải hay sao?
"Mày im miệng!" Chú tôi quát.
"Sao cháu phải im? Đây là vấn đề mà chú gây ra, chú tự đi mà giải quyết! Sao lại phải dây vào cháu?"
Tôi tức giận đáp lại chú tôi, cảm thấy chỉ muốn ngay lập tức cắt đứt quan hệ với ông ta. Tại sao tất cả trách nhiệm lại đổ hết lên đầu tôi? Thật nực cười, người mang đã mang căn nhà này đi thế chấp là chú tôi, vậy mà giờ chú lại yêu cầu tôi phải làm việc cho Kinn để trả nợ. Rốt cuộc thì tôi đang gặp cái chuyện quái quỷ gì vậy?
"Vậy thì nói tạm biệt với ngôi nhà này đi."
Tôi chuẩn bị lao tới phía Kinn nhưng bị mấy tên đàn em ngăn lại. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc ném ánh mắt giận dữ về phía anh ta.
"Giờ thì nó sẽ thuộc về bố tao." Kinn vẫn chưa hề bỏ cuộc. Anh ta thừa biết điều này sẽ chọc trúng vào chỗ ngứa của tôi, mỉm cười khiêu khích.
"Chó chết, Kinn!" Thái độ của Kinn thực sự khiến tôi tức giận, tôi cảm thấy sức chịu đựng của tôi đang dần chạm đáy. "Chuyện này không phải do tao gây ra! Tao cũng sẽ không làm việc cho mày đâu!"
"Tại sao mày phải trốn tránh như vậy?" Bây giờ Kinn giống như người đi câu, dùng những câu từ để dụ tôi mắc bẫy.
"Não mày có phải bị rơi mất không? Làm gì có ai muốn mạo hiểm chứ? Trông dáng vẻ thì rõ ràng là gia đình mày có liên quan tới cờ bạc và chợ đen rồi. Làm vệ sĩ của mày là làm việc tay chân thay mày chứ gì? Đi đấm đi đá và đòi nợ thuê đúng không? Nếu như tao có thể chọn công việc mình mong muốn, mắc mớ gì tao phải dây vào công việc nguy hiểm như thế?"
Tôi nghĩ có lẽ đây là câu dài nhất mà mình phun ra được trong năm nay. Tôi thực sự không muốn dây dưa vào mấy chuyện như này. Nó không đáng, nhất là tôi còn không thể khiến cho em trai mình bị liên lụy. Một khi tôi bước vào đó, cuộc sống tôi sẽ không còn bình yên được như bây giờ nữa.
"Trong ba ngày phải có tiền. Còn nếu không thì biến." Kinn vẫn đe dọa tôi bằng những câu từ đó.
"Cái tên khốn này!" Tôi biết trạng thái tôi hiện tại không tốt, nhưng vẫn cố lao vào thằng Kinn dù bị đám vệ sĩ chặn ngay lập tức, như cái lá chắn cho anh ta mà giữ lấy tôi thật chặt. "Dù có thế nào thì tao vẫn sẽ lấy lại căn nhà này!" Tôi hét vào mặt Kinn.
"Dừng lại đi mày!" Chú tôi lao tới muốn giúp tôi bình tĩnh lại, "Dừng lại!" Tôi bị đẩy mạnh vào tường, chuyển ánh mắt giận dữ sang chú. Tôi không ngừng trách móc chú trong lòng. Ngay bây giờ, tâm trí tôi chỉ toàn những hối hận, giận dữ và bất lực cứ thế quấn lấy. Tôi đứng ngẩn ra như tên ngốc, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại và nghĩ cách để lấy lại ngôi nhà.
"…" Khoảng lặng bao trùm lấy căn nhà. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người tôi, mãi đến khi tôi cất tiếng, thanh âm nghẹn lại.
"Nếu như tao muốn lấy lại căn nhà này thì phải trả bao nhiêu?"
"Bao nhiêu nhỉ?" Kinn quay đầu hỏi đàn em.
"Khoan đã! Mày không thể bỏ tao như vậy? Làm sao trong ba ngày mày có thể kiếm đủ tiền được? Tao sẽ chết mất… Tại sao mày không tới làm việc với cậu Kinn??" Chú không ngừng rên rỉ cầu xin tôi.
"Tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn lấy lại căn nhà này!" Tôi nói lớn với chú.
"Mày định lấy tiền ở đâu ra?" Chú hỏi.
"Tôi có việc rồi, tôi sẽ xin thêm thời gian, làm việc chăm chỉ để chuộc lại nó." Câu đầu tiên tôi nói với chú, nói đến cuối câu tôi quay sang nhìn Kinn.
"Tùy mày thôi."
"Còn tao thì sao? Khoản nợ của tao?" Giọng chú cao vống lên, chú lao tới và túm lấy người tôi lắc mạnh. "Mày chỉ mạnh miệng như vậy thôi! Không bao giờ có chuyện mày sẽ kiếm được mấy triêu chỉ trong thời gian ngắn như vậy đâu! Chí ít thì bây giờ nghe lời tao và tới làm việc cho cậu Kinn đi!"
Tôi hất cánh tay của chú ra.
"Tôi không muốn dính líu vào mấy chuyện như thế này! Tôi còn phải chăm sóc cho thằng Ché!" Tôi hít một hơi thật sâu, hét lớn. Sau đó bỏ qua chú, tiến thẳng tới chỗ Kinn một lần nữa. Đám vệ sĩ của anh ta vẫn đi theo và định giữ tôi lại. Tôi dừng lại, cố gắng sắp xếp các câu từ một lần nữa rồi nói với anh ta.
"Tao cần thời gian để làm việc và kiếm tiền, không quá một năm đâu. Tao chắc chắn sẽ chuộc lại nhà của tao."
"Rồi trong lúc đó thì mày với thằng Ché ở đâu?" Chú hét lên với tôi.
"Tôi tự có cách!" Tôi quay đầu trả lời chú, có vẻ chú tôi đã bắt đầu phát điên rồi.
Trong đầu dự tính khi làm việc để kiếm tiền trả nợ, tôi sẽ nhờ Jade kiếm hộ một căn hộ để thuê và dọn vào đó. Ít nhất tôi sẽ có thể kiếm đủ tiền nếu tiết kiệm từng chút từng chút một.
"Tùy mày. Nhưng món nợ năm triệu thì vẫn tính trong ba ngày nhé." Kinn cười thỏa mãn trước khi rời khỏi. Ngay khi trong nhà không còn bóng dáng của một tên áo đen nào nữa, đồ đạc của tôi bắt đầu bị ông chú đã mất lý trí kia ném loạn xạ xuống đất.
"Mày đang làm cái quái gì vậy? Mày không nghe rõ à? Ba ngày… Trong ba ngày mà tao không có tiền tao sẽ chết đấy! Chúng nó sẽ săn lùng và đuổi giết tao!"
"Chú tự xử lý chuyện của chú đi! Tại sao tôi lại phải bận rộn lo nghĩ cho chú? Chú yêu cuộc sống của mình, tôi cũng vậy! Tôi còn phải lo cả cho thằng Ché nữa!" Tôi hét lên, âm thanh còn lớn hơn cả chú tôi rồi bỏ đi.
"Tao mà chết thì là tại mày!" Chú tôi cũng không chịu nhịn xuống.
"Được rồi, vậy còn tôi thì sao? Bây giờ tôi thành ra như vậy cũng là do chú mà! Chú là một tên ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân! Toàn bộ tài sản của bố mẹ tôi đều đã mang bán hết rồi. Và bây giờ chú còn định lôi tôi và em trai tôi ra để thay chú trả nợ sao? Rốt cuộc trong mắt chú tôi có chút giá trị nào không?" Tôi dừng lại và không ngừng trách móc chú tôi. Ánh mắt hung dữ đó vẫn nhìn tôi chằm chằm không rời. Tôi quyết định sẽ không nhượng bộ ông ta nữa dù chỉ một chút, ông ta đã lấy đi quá nhiều thứ của chúng tôi kể cả căn nhà này.
Tại sao ông ta lại có thể vô tâm đến nỗi có thể mang thứ duy nhất còn lại của bố mẹ tôi đi thế chấp như vậy? Căn nhà này đáng lẽ là của tôi cơ mà? Nhưng nó lại biến mất chỉ trong chớp mắt.
"Mày cứ chửi tao là đồ ích kỷ đi! Mẹ nó, nhưng còn mày thì sao? Mày cũng có nghĩ gì tới tao đâu? Tao là em trai của bố mày, là người đã trông nom và gìn giữ tài sản của bố mẹ mày khi mày chưa đủ tuổi! Rồi khi mày học trung học, ai là người đã chăm sóc mày hả?" Tất cả những "điều tốt lành" mà chú tôi nới đến khiến tôi phải siết chặt tay. Không thể phủ nhận trước kia chú rất tốt với anh em tôi. Nhưng những chuyện mà bây giờ chú đã gây ra cho tôi và thằng Ché thật sự không thể tha thứ. Tôi tức đến run người, đứng ở đó nghĩ về những gì chú nói.
Chả nhẽ tôi lại bỏ cuộc như vậy sao? Chấp nhận cái công việc không sạch sẽ đó và tự đặt bản thân mình vào nguy hiểm? Đặt cược cuộc sống của tôi và thậm chí là cả thằng Ché để giúp chú… Hay là…
"Đừng mà Phi! Đừng làm việc đó!" Tôi ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói đó. Ché đã đứng ở cầu thang từ lúc nào không hay, tiến tới và ôm chặt lấy tôi. Ngay khi nhìn thấy nó, tim tôi đập mạnh và không thể nào kìm nổi sự yếu đuối đang trào dâng trong lòng. Tôi mím chặt môi để cố gắng không thể hiện cảm xúc đó ra ngoài. Tôi giơ tay búng trán nó một cái. Có lẽ là ban nãy Ché đã đứng ở đó nghe lén và biết hết tất cả.
"Làm ơn đừng tới đó làm nhé Phi! Phi đi rồi thì em phải ở với ai?" Giọng nó run run. Đây cũng là lý do mà tôi không muốn phó thác cuộc đời mình cho bất cứ ai. Tôi không bao giờ bỏ mặc em trai mình, nó đã chịu đựng đủ cảm giác cô đơn rồi. Tôi phải làm mọi thứ để bảo vệ nó, vì tôi yêu thằng Ché còn hơn cả mạng sống của mình nữa.
"Không có nhà cũng được, ở đâu em cũng chịu tất. Phi đừng rời bỏ em nhé Phi." Ché ôm tôi chặt hơn như thể chỉ cần bỏ tay ra là tôi sẽ biến mất vậy.
"Ừ."
"Hừ! Nghe tao, đừng tưởng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ! Không phải hồi cấp hai mày cũng đánh đấm suốt đó sao, giờ mày đã chết chưa? Mày sợ cái gì chứ?" Chú tôi xen ngang.
Tôi không muốn coi người đàn ông trước mặt này là người thân của mình nữa. Đôi mắt tôi nhìn ông ta đầy hoài nghi, thực sự không dám tin đây lại là em trai ruột của bố mình. Nếu như yêu thương tôi và thằng Ché thì ông ta sẽ không bao giờ thốt ra những lời như vậy.
Tôi nhớ lại ngày đó khi mà Kin bị một đám người cầm theo dao và vũ khí rượt đuổi, đấy không phải là nơi mà một đứa còn trẻ như tôi nên dấn thân vào.
Đánh đấm thôi thì ai mà chả làm được. Nhưng nếu phải mạo hiểm mạng sống của mình rồi khiến cho người mình yêu thương nhất trên đời này phải lo lắng và đau lòng, tôi sẽ không làm thế!
Ché và tôi thu dọn một số đồ đạc và chuyển tới nhà thằng Tem. Tối nay tôi không thể nào ở chung dưới một mái nhà với người đàn ông ích kỷ kia được nữa. Tôi đã không còn xem ông ta như chú ruột của mình nữa rồi. Ông ta phát điên lên, không ngừng mắng chửi và cầu xin tôi hãy nhận công việc mà Kinn đề xuất. Nêu như còn tiếp tục ở lại đấy, tôi sợ mình sẽ không nhịn đươc mà đấm thẳng vào mặt ông ta mất.
"Uống nước đi này." Tem nói, đưa cốc nước cho tôi. Hai anh em chúng tôi ngồi thất thần trước mặt nó, ai nấy cũng rầu rĩ và còn chả buồn mở mồm ra nói chuyện.
"Cảm ơn mày."
"Đã có chuyện gì vậy?" Tem lo lắng hỏi tôi.
"Xin lỗi vì làm phiền mày vào lúc này." Tôi đáp, dời tầm nhìn ra ngoài ban công, ánh mắt vô định.
"Phiền cái mẹ mày à? Bạn bè là để dùng vào những lúc như này mà. Nói tao nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi quay lại nhìn vào mắt thằng Tem. Cái khuôn mặt đẹp trai đó cố gắng nở một nụ cười an ủi, đưa tay đặt lên vai tôi.
"Nhà tao bị tịch thu rồi." Tôi chậm rãi nói.
"Cái quái gì? Tại sao?" Cái biểu cảm ngạc nhiên không thể chịu được, Tem hạ giọng hỏi tôi.
"Chú tao cá cược thua" Tôi thật sự chả muốn nhắc đến ông ta nữa.
"Mẹ, không thể tin được!" Tem và Jom đều biết chú tôi chơi cờ bạc, nên tôi không cần phải giải thích nhiều. "Rồi bây giờ thì sao? Mày tính làm gì?" Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời. Tôi thừa biết mình không đủ khả năng để kiếm được ngần ấy tiền trong khoảng thời gian ngắn như vậy, trong lòng ngày càng hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo.
"Tao nhờ mày một tối nay thôi. Mai anh em tao sẽ tìm chỗ khác để ở." Tôi nói.
"Không cần đâu. Mày ở lại đây cũng được mà." Tem trầm giọng nói.
"Không sao đâu ạ. Mai em sẽ đi tìm mấy đứa bạn em, em cũng bảo nó về việc tìm phòng ở ký túc xá rồi. Nhưng mà còn Phi thì…" Ché nói.
"Đệch mợ, nghe không hiểu à trời? Hai đứa bọn bây ở đây bao lâu cũng được. Cứ coi như đây là nhà mày đi Porsche." Tem đáp. Nhờ nó mà tôi cảm thấy dù cho mọi thứ có tồi tệ đến đâu, chí ít vẫn còn người tốt xung quanh mình.
"Cảm ơn mày nhé Tem." Tôi nói khẽ.
"Mày đã nói gì với Jom chưa?"
"Tao tới nhà Jom vừa nãy, nhưng không có ai trả lời. Chắc là nó đang ngủ."
"Thế hả? Nó không đọc tin nhắn của tao từ hôm qua. Không biết có phải đang đi cặp bồ với đứa nào không?" Thằng Tem định đùa một câu cho chúng tôi vui, nhưng thấy có vẻ không hiệu quả lắm đành chuyển chủ đề "Hai anh em bọn mày đi tắm đi. Tối nay hai người ngủ giường nhé, tao sẽ ra sofa."
"Mày cần gì phải thế? Thằng Ché lên giường với Tem. Để tao ngủ sofa là được." Hai đứa kia nghe vậy gật đầu. Hôm nay thật mệt mỏi. Việc thì không có, nhà thì bị mang đi thế chấp, cuộc sống dường như đang ngày càng khắc nghiệt hơn với tôi thì phải. Dù sao thì, tôi vẫn phải cố gắng để quay lại guồng quay vào ngày mai thôi, bởi tôi phải tiết kiểm đủ số tiền và lấy lại căn nhà nữa.
--------------------------------------------------------------
"Đùa à? Có chuyện gì với nó vậy?" Tem chửi thầm, tay cứ liên tục lặp đi lặp lại một thao tác gọi điện. Jom mất tăm mất tích nguyên cả ngày hôm nay, không, là từ ngày hôm qua, không ai liên lạc được với nó cả. Kể cả khi chúng tôi tan học vào buổi chiều, nó vẫn không hề xuất hiện. Bình thường nếu nó sốt hay vắng mặt thì đều báo trước một tiếng với chúng tôi trong nhóm chat. Nhưng bây giờ thì giống như là nó đã hoàn toàn bốc hơi khỏi mặt đất vậy. Tem và tôi từ bỏ việc tìm kiếm và cố không để tâm tới nó nữa. Thế là tôi trở về chỗ thằng Tem, lên mạng lướt tìm thông tin của một vài ký túc xá giá rẻ ở khu vực lân cận. Tìm được ra một vài chỗ khá tốt và giá cả cũng hợp lý, tôi liền chuẩn bị đồ đạc rồi đi tìm Jade.
"Được rồi… Lại nữa, quán của tao không thể cứ mãi như thế này được!!!!"
Ngay khi chân trống xe vừa chạm đất, tiếng hét quen thuộc bỗng vang lên khiến tôi giật mình, mau chóng rảo bước vào bên trong.
"Jade, có chuyện gì vậy?" Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy tình trạng quán bar bây giờ thật khủng khiếp, như là vừa mới kết thúc một trận chiến. Bàn ghế ngổn ngang, mảnh chai lọ vỡ vương vãi khắp nơi trên sàn. Jade đang ngồi trên sàn khóc lóc và than thở.
"Porsche! Chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng." Giọng của Jade đanh lại khiến tôi bất ngờ.
Bình thường, Jade luôn nói với cái giọng cao vút để tỏ ra giống như một cô gái dễ thương, nhưng bây giờ giọng nói đó trầm trầm, nghe như là một tên đàn ông thực thụ đang mượn váy vợ để mặc vậy… Cô ấy đi tới chỗ tôi và kéo tôi vào văn phòng. Đờ mờ? Có phải lại có chuyện gì liên quan đến tôi không?
"Nếu như mọi việc cứ tiếp diễn như thế này thì tôi sẽ phát điên mất." Jade vừa hét vừa húc nhẹ đầu vào tường mấy cái. Giọng Jade chói tới mức tôi phải đưa tay lên bịt tai lại.
"Đã… xảy ra chuyện gì?" Tôi ngập ngừng hỏi.
"Rốt cuộc là mày đã gây chuyện với ai vậy?" Jade chưa bao giờ nặng lời với tôi như vậy. Nhìn khuôn mặt tức giận của Jade khiến tôi sửng sốt.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi lại lần nữa, cố gắng nghĩ xem mình đã làm gì sai. Ngoại trừ việc phải bỏ nhà đi, tôi cũng chưa từng gây thêm chuyện gì nữa. Jade nhìn tôi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói.
"Jade đã bảo cậu là không được gây chuyện rồi cơ mà!" Lần này thì giọng của Jade đã quay trở về như cũ, tay Jade cầm cái khăn tay Trung Quốc chấm chấm lên khóe mắt.
"Tôi không có, Jade!"
"Cái rắm! Cậu đã đắc tội gì với cậu Kinn hả?" Tôi thấy bất ngờ hơn khi nghe tới cái tên đó. Đúng, tôi có vấn đề với anh ta, nhưng là vì ngôi nhà, vì năm triệu, không phải do tôi.
"Hôm nay vừa mới mở quán, đám vệ sĩ của cậu ấy đã tới và hỏi Porsche có làm việc ở đây không. Tôi vừa trả lời là có, mọi thứ đều bị đập phá hết cả. Quán vừa mới sửa sang không bao lâu, giờ lại thành đống lộn xộn rồi! Ôi Porsche!!! Cuối cùng thì cậu đã gây chuyện gì vậy hả?" Vừa câu trước câu sau đã quay trở lại cái giọng dữ dằn đó. Những lời này thực sự khiến tôi không điều khiển được cảm xúc của mình nữa, Jade cũng đang khiến tôi phát điên.
"Tôi không làm gì cả!" Tôi cứng đầu.
"Bây giờ cậu tạm thời đừng xuất hiện ở đây nữa. Bọn họ còn dọa rằng nếu Jade không sa thải cậu thì cái quán này sẽ không yên đâu." Jade nói.
Mẹ nó! Cái quái gì vậy? Tôi bàng hoàng trước những gì đang xảy ra trước mắt.
"Chờ đã Jade… Đây là chuyện gì?" Cái tôi trước đây chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, giờ lại đang làm bộ mặt khó xử.
"Tôi mới là người cảm thấy khó xử đấy… Nhưng mà… Xin lỗi Porsche, nhưng cậu có thể nghỉ việc ở đây được không?" Khuôn mặt Jade không còn giận dữ như lúc đầu nữa, thay vào đó là không đành lòng.
"Không thể! Jade không thể sa thải tôi như thế được!" Chắc chắn là không. Nếu không thì tôi biết phải kiếm tiền ở đâu để chuộc lại nhà đây?
Thằng khốn Kinn! Rốt cuộc nó muốn cái quái gì?
"Nhưng tôi cũng không đủ tiền để sửa chữa quán nữa rồi…" Jade bắt đầu khóc.
"Dù sao thì Jade cũng không thể sa thải tôi… Tôi biết kiếm tiền ở đâu đây…" Tôi thành thật nói.
"Đâu phải mỗi cậu có vấn đề về tiền nong? Tôi cũng không biết lấy đâu ra tiền để sửa quán đây này."
Tôi liếc mắt nhìn qua lớp kính, một mớ lộn xộn cùng với đám người đang hoảng sợ, lo lắng mình không an toàn.
"Porsche, xin cậu đấy… Rời đi ngay đi."
"…" Tôi quay sang nhìn Jade. Mọi thứ bây giờ thật chẳng dễ dàng gì, tôi trải qua đủ thứ phiền phức trong hai ngày vừa qua. Và giờ giống như là tôi đang quay trở về vạch xuất phát vậy. Cảm giác tôi đang dần đánh mất chính mình và không biết phải đối mặt với những cảm xúc hiện tại như thế nào nữa.
"Đừng nhìn tôi như thế… Jade thương Porsche, nhưng có đôi khi chúng ta phải thương chính bản thân mình…"
Tôi nghĩ là tôi hiểu lời Jade nói. Tôi chính là nguyên nhân khiến quán bị phá tan tành hai lần như vậy, nên cũng không thể trách Jade khi cô ấy quyết định đuổi tôi đi.
"Nhưng nếu như Porsche cần gì thì Jade vẫn sẵn lòng giúp đỡ. Ngoại trừ chuyện tiền bạc, vì bây giờ Jade cũng đang khó khăn."
"Thế thì… Jade giúp tôi xin một chân phụ vặt bên ở quán của P'Q được không?"
"Cái quán ở hẻm bên cạnh ý hả?"
"Đúng vậy. Tôi muốn xin đi làm luôn ở đó… Tôi thực sự cần tiền."
"Có chắc là mấy người kia sẽ không tìm tới và phá tanh bành cái quán đó ra nữa chứ?" Jade hỏi, tôi thực sự không chắc lắm. Hai tay tôi đưa lên day day thái dương, đau đầu tìm một lối thoát cho chính mình.
"Thôi được rồi, chờ Jade." Jade ấn điện thoại rồi đi ra ngoài nói chuyện. Tôi hiểu rõ Jade tức giận đến nhường nào. Nhưng cô ấy vẫn chỉ nhẹ nhàng xin tôi rời khỏi và còn không chần chừ giúp tôi tìm việc mới, chứng tỏ cô ấy vẫn thực sự rất thương tôi.
"Được rồi đấy. Cậu làm việc được luôn vào tối nay nhé." Jade đi vào và nói tình hình với tôi. Jade lấy lý do rằng mình sẽ đóng cửa một thời gian vì chút chuyện, nên giới thiệu cấp dưới của mình sang bên đó làm việc.
"Cảm ơn Jade… Trước khi tôi đi, Jade có cần tôi phụ giúp gì không?"
"Không cần đâu. Cậu nên đi bây giờ luôn. Q đang đợi đấy." Tôi gật đầu, sau đó rời quán và đi thẳng sang con hẻm kế bên.
Không thể cứ để thời gian trôi qua như vậy được, tôi phải nhanh chóng đi làm và kiếm tiền. Gánh nặng bây giờ đã nhiều tới nỗi tôi không thể ngồi không được nữa. Tôi tự nhủ rằng sẽ không có việc gì đâu. Có thể đó là hiểu nhầm gì đó thôi. Đám người đến chỗ của Jade chắc là bọn côn đồ lúc trước, bọn chúng hẳn là vẫn giận dữ và muốn truy đuổi tôi.
Đêm đầu tiên trôi qua ở quán Phi Q, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường và suôn sẻ, khách hàng bên này đông tới nỗi khiến tôi mệt mỏi hơn hẳn mọi khi. Tôi phải cố điều chỉnh bản thân và quen với điều đó. Học việc và trở thành một nhân viên mới thật không dễ dàng gì.
Đúng vậy, mọi thứ chưa bao giờ dễ dàng với tôi cả. Những gì xảy ra bây giờ đều là do lỗi của tôi, tôi cũng không thể trách trời trách đất được. Kể cả khi đến trước cửa căn hộ của Tem, đang đưa tay bấm mật khẩu cũng đụng phải cảnh tượng không nên thấy ngay phía bên cạnh.
"Mày nhìn cái gì?" Người đàn ông quay lại nhìn tôi chòng chọc, như thể muốn gây hấn. Hừ, tao cũng chả cố tình nhìn làm gì, chỉ cần liếc mắt là cũng thấy bọn mày đang chơi nhau ngay trước cửa phòng rồi. Mắt tao đâu có mù? Tao vẫn đang nhìn rõ mọi thứ bằng cả hai con mắt 10/10 này đấy!
"Không biết xấu hổ." Tôi chửi thề trước mặt gã, ném ánh mắt đáng sợ về phía gã. Gã ta hơi bàng hoàng nhìn lại tôi. Sau đó người phụ nữ kéo gã ta vào phòng. Thế đấy! Tôi đã làm gì người ta chưa? Chưa hề! Chỉ có đứng không và bấm mật mã cũng bị gây sự. Tôi uể oải bước vào phòng Tem, ngay lập tức đi tắm rửa và làm mấy thứ lặt vặt. Tôi cố để ít phát ra tiếng động nhất có thể vì thằng bạn tôi vẫn đang ngủ. Ai dè vừa mới bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy thằng Tem dậy rồi, nó đang nhìn chằm chằm sang bức tường bên cạnh phòng ngủ với vẻ mặt cau có.
"Tao làm mày tỉnh hả?" Tôi hỏi.
"Mẹ nó! Cái tiếng ngay bên cạnh!" Tem đáp, nó đối diện với bức tường. Tôi hơi cau mày, cũng lờ mờ nghe thấy một vài âm thanh qua bức tường đó. Là đôi tình nhân khi nãy. "Mẹ nó mấy người! Im lặng chút đi có được không? Cả tòa nhà này không phải ai cũng có sức để thức làm mấy chuyện như thế đâu!" Tem khiến tôi hơi khó xử khi nó vừa đập tường vừa hét. Nhưng tiếng động từ phía bên kia còn vang lên to hơn cả ban nãy. Hành động tiếp theo của thằng Tem khiến tôi không ngờ được.
"Đệch mợ Earth! Nếu định làm thì làm nhẹ nhàng thôi!" Nó mở cửa xông ra ngoài lan can và hét sang bên cạnh.
"Xin lỗi nhé!" Thế mà vẫn có giọng nói vọng sang từ bên kia hồi âm lại. Tem quay lại phòng, nhưng mặt nó thì vẫn nhăn như khỉ. Tôi đứng bên cạnh nhìn nó vò đầu bứt tóc, bỗng nhớ lại mấy lời trước kia nó nói với tôi và Jom.
"Có phải chuyện mày bảo luôn có tiếng phụ nữ làm ồn khiến mày không ngủ được đây không?" Nó từng kể với tôi rằng phòng bên ồn ào quá làm nó không ngủ được, đã nhiều lần nó muốn chuyển nhà đi rồi.
"Ừ! Nhưng không phải nguyên phụ nữ đâu, đôi lúc còn có cả đàn ông đấy!" Nó quay người đi lấy một chai nước rồi đổ ra cốc tu một hơi thật sạch, "Vấn đề ở đây là tên khốn đó lại ở ngay cạnh phòng tao! Đ** thể nào ưa nổi mà! Mẹ!! Thằng chó má!" Nó gằn mạnh câu cuối cùng trong khi đang đối diện với bức tường rồi giơ ngón giữa về phía đó.
Hóa ra mấy thằng bạn mình cũng đang mệt mỏi vì mấy chuyện đâu đâu. Tôi chợt nghĩ hay là rủ chúng nó đi làm công đức. Trăm năm nghìn tháng chưa từng nghĩ tới chuyện đi chùa, chắc là chút đức ít ỏi của tôi đã bắt đầu cạn kiệt rồi.
---------------------------------------------
Trong xe
"Tao có nên tìm ký túc xá và chuyển đi cùng mày không?"
Tôi thường không tin vào mấy chuyện công đức hay nghiệp chướng, nhưng từ mấy sự kiện vừa rồi tôi nhận ra mình thực sự không có chỗ dựa về mặt tinh thần, nên tôi muốn tìm tới Phật pháp. Tôi đang nghĩ nếu như cuộc sống của tôi mà tệ hơn nữa thì tôi sẽ xuất gia và sống như vậy suốt quãng đời còn lại.
"Nếu mày thấy phiền thì mày bật nhạc lên cũng được mà."
"Tao hơi nhạy một chút, dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm tao tỉnh giấc rồi."
Tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với tên ngốc này. Nó lái xe ra khỏi làn đường nhỏ và tiến vào cao tốc. Chúng tôi tìm một ngôi chùa ở gần đó, cứ thế lái xe ra khỏi khuôn viên của trường, nếu như không phải điện thoại của Tem bỗng dưng đổ chuông.
Rrrrrrr.
"Hừm, thằng bố mày gọi này." Màn hình hiển thị số thằng Jom. Nó nhấc máy và bật loa ngoài lên, "Ha, mày vẫn còn nhớ là mình có bạn bè hả?"
[Bọn mày… giúp….] Giọng thằng Jom ở bên kia có vẻ yếu ớt đến khó tin, Tem ngay lập tức giẫm phanh, tôi cũng không ngờ khi nghe thấy giọng thằng Jom như vậy.
"Có chuyện gì? Ai đã làm gì mày?" Thằng Tem tỏ rõ vẻ bồn chồn, hỏi ngược lại.
[Cứu tao… Sau quán café] Tem ngay lập tức quay đầu xe về phía địa điểm mà Jom nhắc tới. Tôi có dự cảm không lành, giống như là chuyện xảy ra bây giờ có liên quan tới tôi vậy.
"Nói rõ ra xem nào mày! Đang ở đâu?" Tôi và Tem nhìn sang dọc bên đường và thấy một nhóm người đang tụ tập ở ngay gần dải phân cách. Tem vội vã bật xi nhan, đậu xe rồi chạy ra ngoài.
"Mẹ nó Jom!" Tem và tôi đều sửng sốt. Người xung quanh đó tránh ra mở đường cho chúng tôi vào. Ngay lập tức đập vào mắt là thằng Jom đang ngồi tựa vào cột điện, toàn bộ khuôn mặt bầm tím và trên người thì đầy dấu giày.
"Bọn mày đây rồi." Jom kêu lên. Vừa thấy chúng tôi liền cười cười dù một bên mắt sưng húp còn bên thì nhắm tịt hẳn lại. Nó lao tới ôm chặt lấy tôi.
"Có chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Tao không biết. Tao đang đi mua thịt viên thị bị mấy cái xe máy vây quanh… Sau đó chúng nó hỏi tao có phải là Jom năm hai của khoa Khoa học Thể thao không. Tao vừa trả lời là có, bọn nó liền bảo cậu Kinn có quà cho tao rồi lao vào đánh tao tới tấp. Tao bị nhốt ở trong một chiếc xe tải, vừa tỉnh dậy cái lại bị đánh tiếp." Giọng nó khàn khan. Trông nó như sắp hết hơi vậy, cơ thể thì cứng ngắc, mặc dù không bị chảy máu, nhưng tình trạng của nó có vẻ rất tệ khiến tôi không dám động chạm mạnh vào nó.
Tên khốn kia không chỉ tìm mọi cách bắt Jade sa thải tôi và giờ còn uy hiếp bạn tôi như vậy. Anh ta thật sự muốn gây sức ép cho tôi bằng cách làm phiền những người xung quanh mình. Tôi vội vã gọi vào số điện thoại gọi tới ngày hôm qua. Dãy số mà tôi nhớ khá rõ. Chờ tín hiệu một lát sau đó có tiếng nhấc máy, theo sau là một tiếng cười lớn đầy sảng khoái.
[Hahaha, cuối cùng cũng phải tìm tao rồi hả?]
"Mày làm cái quái gì với bạn tao?" Tôi hét lên, gằn mạnh hai chữ cuối câu.
[Cái gì cơ? Tao có can hệ gì tới bạn mày đâu?]
"Mày còn định chối là mày không làm gì hả? Nếu không phải do mày thì còn ai có thế biến bạn tao thành cái bộ dạng như thế kia được?"
[Ồ… Tao chỉ định dạy cho mày một bài học thôi. Nhưng có vẻ là người của tao đã nhận nhầm người.] Tiếng cười lớn hơn lại tiếp tục vang lên ở đầu dây bên kia.
"Mẹ thằng chó! Tao là Porsche! Khốn khiếp, mày định chơi tao đấy à?"
[Ồ, ra tên mày là Porsche hả? Thế thì đúng là đàn em của tao nhận nhầm người rồi. Hehehe.]
Tôi suýt nữa thì ném điện thoại đi khi nghe tiếng thằng Kinn cứ cười như vậy. Làm quái gì có chuyện hắn không biết tên tôi chứ, hắn chỉ muốn chơi tôi thôi.
"Mày cố tình hả? Rốt cuộc mày muốn gì?"
[… Làm việc cho tao.]
"Đéo!" Tôi gằn giọng.
[Thế thì, thằng em mày tên Ché nhỉ?] Tôi vừa nghe tới đây, toàn bộ chút kiên nhẫn còn lại bay hết sạch.
"Đừng hòng động tới em tao!"
[Ừm. Trường của Nong Ché gần nhà tao phết đấy.]
"Thằng chó! Mày muốn như thế nào?"
[Đến gặp tao.]
Tôi ngay lập tức ngắt máy. Một tin nhắn được gửi đến ngay sau đó kèm với một địa chỉ. Tôi nghiến răng cố nén cơn giận. Hắn cố tình ép Jade sa thải tôi để tôi không có việc làm. Cố tình làm hại người xung quanh tôi để ép tôi vào đường cùng. Hắn ta làm đến tận mức này chỉ để khiến tôi chịu khuất phục và tới làm việc cho hắn ta. Tên chó má!!
-------------------------------------------
Vừa thấy thông tin bên page của Yu là KinnPorsche Series bị hủy :")))) Cảm giác hụt hẫng dã man. Nhìn quả teaser 9' đầu tư như thế...
Biết là dịch dủng ảnh hưởng cũng khó, nhưng mà buồn thật sự, tính ra mình chờ cũng được gần nửa năm rồi á :(
/Nén bi thương/
#Kinn
Tôi ngồi chống tay trên ghế sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa gỗ có khắc họa tiết rồng, chờ đợi ai đó xuất hiện, cái tên đang cùng với tôi chơi một trò chơi căng thẳng nhưng cũng không kém phần vui vẻ.
"Hắn tới rồi ạ." Thằng Big mở cửa, theo sau là dáng người cao ráo và mảnh khảnh. Hắn ăn mặc khá đơn giản, hình xăm ẩn hiện bên dưới chiếc áo phông trắng nổi bật tới nỗi khiến tôi phải liếc nhìn một chút. Hắn cứ đứng đó nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu cho tới khi thằng Big tiến tới và ấn hắn ngồi xuống cái ghế sofa đối diện với tôi.
"Ngồi xuống!"
"..." Không khí ảm đạm bắt đầu bao trùm cả căn phòng. Cả hắn và tôi cứ nhìn nhau chằm chằm nhau như vậy, không ai định mở miệng cũng không ai chịu nhường ai.
"Mày muốn gì?" Cuối cùng giọng nói lạnh lùng cũng chậm rãi vang lên. Đôi mắt vốn tự tin của hắn nay lại bị thay thế bởi sự hoài nghi khiến tôi cảm thấy không quen lắm. Hắn liếc đám vệ sĩ mặc đồ đen phía sau, gương mặt có phần dè dặt.
"Tới làm việc cho tao." Tôi bình tĩnh nhìn hắn. Ngay khi tôi vừa dứt lời, cái âm thanh chói tai quen thuộc đấy cũng bất ngờ vang lên.
"Không!"
"Mày còn cứng đầu hơn tao nghĩ đấy." Tôi bật cười, xem xét thái độ và đánh giá tính cách của hắn. Porsche là một tên ương bướng, hiếu chiến, và luôn dùng vỏ bọc cứng rắn bên ngoài để che giấu cảm xúc của bản thân. Trên hết, hắn cực kỳ kiêu ngạo và nhất định không chịu thua kém ai. Tuy mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng những chuyện tôi trải qua đã cho tôi khả năng nhìn thấu được người khác, cũng như việc đối phó với họ ra sao. Mỗi người khác nhau sẽ có cách thức khác nhau.
"Tại sao mày lại phải làm như thế?"
"Tao làm gì?" Tôi khẽ nhếch môi,
"Mày tìm đến tao và những người xung quanh tao để gây chuyện. Mày truy lùng tao mọi nơi và ép tao đến làm việc cho mày!" Mặc dù khi nói khuôn mặt hắn lạnh tanh như vậy, nhưng tôi vẫn nhận thấy được hắn đang tức giận đến mức nào thông qua giọng nói của hắn.
"Rồi sao nữa?"
"Mày cố tình đe dọa Jade đuổi việc tao để tao không có việc làm. Mày cố tình khiến tao phải hoảng loạn vì thằng Jom, dù mày đã biết rõ tao với nó là hai người khác nhau."
"Đúng là tao cố ý chuyện thằng Jom. Nhưng đó là bởi tao muốn dạy cho mày một bài học vì dám gạt tao." Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hắn, ánh mắt bình thản.
"Đừng có làm phiền những người xung quanh tao nữa!"
"Nếu tao không làm vậy, liệu ngày hôm nay mày có tới tìm tao không?" Tôi thấy trong mắt hắn dần mất đi kiên nhẫn. Bởi vì tính cách hắn như vậy, nên hắn càng dễ dàng tự mình sa vào bẫy. Nếu như tôi sử dụng vũ lực với Porsche, sẽ không có chuyện hắn nhượng bộ tôi dễ dàng, ngược lại còn cứng đầu hết sức phản kháng. Nhưng nếu tôi gây áp lực cho hắn, lấy những người thân cận với hắn để uy hiếp, hắn sẽ nhanh chóng bị dồn vào đường cùng như bây giờ.
Đừng nghĩ tôi là một thằng tồi. Tôi đã cố gắng thương lượng với hắn rồi, nhưng hắn đâu có nghe? Với lại nếu không phải vì gần đây hắn có nhiều vấn đề như vậy, thì tôi đã không thể nắm thóp được Porsche trong trận chiến này rồi. Cái tên cứng đầu này thực sự rất thích áp đặt tôi, nên tôi chỉ muốn cho hắn thấy rằng hắn đã đối phó sai người mà thôi.
"Tại sao cứ phải là tao? Mày muốn tao tới vậy hả?" Porsche tức giận hỏi.
"Bởi vì người như tao chưa từng phải muốn một thứ gì cả." Cuối câu, tôi còn kèm theo một nụ cười. Hắn khẽ liếc mắt sang phía tôi. Tôi biết, những câu nói vừa rồi nghe qua thật ích kỷ, nhưng đều là sự thật. Bởi vì gia cảnh của mình, bố tôi có quyền lực tới nỗi có thể can thiệp cả vào chính quyền, nên tôi lớn lên khá là thoải mái. Nếu tôi muốn gì, mọi người đều đáp ứng tôi. Ngay cả khi thứ tôi muốn có khó lấy đến đâu hay đòi hỏi nhiều sự nỗ lực, điều này chỉ khiến tôi tăng thêm hứng thú khi sở hữu chúng thôi. Giống như bây giờ vậy.
"Sao tao lại phải làm theo mày?"
"Vậy để tao nói cho mày biết. Mày không nghĩ tới việc động vào một người như tao thì sẽ có hậu quả gì sao?"
"Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày là cái thá gì mà có thể ăn nói ích kỷ như vậy?" Porsche bật dậy khỏi ghế.
Tất cả đàn em của tôi lập tức ùa vào và vây xung quanh hắn, hắn sững người nhìn xung quanh, sau đó lại quay trở lại ghế ngồi. Cho dù hắn có mạnh tới đâu thì đối mặt với cả chục tên vệ sĩ như thế cũng tự nhiên phải sợ thôi. Và vì đây là địa bàn của tôi, cho nên hắn cũng không dám lộng hành.
"Porsche, tao biết mấy thằng như mày không thích bị ép buộc. Nhưng mày là người có tố chất, nên tao đành phải dùng cách này để giữ mày lại." Tôi đổi vị trí ngồi, chống tay lên đùi, cố gắng nói chuyện một cách thật nghiêm túc.
"Tao không làm." Hắn nói lớn.
"Chúng mày ra ngoài trước đi." Tôi bảo đàn em của tôi rời đi bởi vì tôi chuẩn bị thương lượng chi tiết hơn với hắn. Tôi không muốn bọn nó biết, bằng không nhất định chúng nó sẽ cảm thấy không công bằng.
"Nhưng... Cậu Kinn..." Thằng Big định phản đối nhưng ngay lập tức bị tôi chặn lại bằng một ánh mắt dữ dội, "Này thằng kia! Nếu mày dám làm gì cậu Kinn, tao sẽ giết mày!"
Trước khi rời đi, Big vẫn cố chỉ tay vào mặt Porsche đe dọa. Điều này làm hắn bực bội hơn, nhấc chân đá mạnh một phát vào ghế, sau đó đuổi theo thằng Big chửi lớn.
"Được thôi! Tới luôn đi! Cả mày và cái bao cát* của mày nữa!!" Lời chế giễu khiến cho Big quay lại nhìn một hồi rồi đóng sầm cửa.
*Bao cát ý chỉ trọng lượng của bạn Big á :v
"Tao thực sự thích sự dũng cảm của mày." Tôi vừa nói vừa lắc đầu, đến tận giờ này mà vẫn còn mạnh miệng được. "Nhắc lại cho mày biết, tao thực sự muốn mày tới làm việc cho tao. Đổi lại, mày có thể chọn số tiền mà mày mong muốn."
"Mỗi tháng một triệu, thấy sao?" Hắn cười nói. Tên này cũng thật đáng gờm.
"Mày đáng yêu thật đấy, sống thực tế một chút đi."
"Thì thực tế đấy còn gì nữa? Mày rất muốn có được tao, nên tao ra giá một triệu. Mấy cầu thủ bóng đá có khi còn kiếm được tới tận 10 triệu cơ mà. Con số một triệu mà tao đưa ra là rất hợp lý rồi." Hắn đổi thành một tư thế ngồi thoải mái hơn, dựa lưng vào ghế sofa. Có lẽ hắn đang nghĩ rằng sẽ thương lượng được với mình.
"Nhưng mày đâu phải cầu thủ bóng đá. Mày đang nghĩ rằng mày sẽ làm việc cho tao trong một tháng để kiếm tiền và chuộc lại ngôi nhà rồi sau đó đá tao đi, có phải không?" Tôi thừa biết Porsche đang nghĩ gì trong đầu. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi của hắn không khiến tôi bất ngờ cho lắm. Tôi có thể đọc vị được mọi thứ. Đừng có hòng giở trò hay tính kế gì với tôi!
"Nếu vậy thì tao không..."
"Tao tự hỏi, với mức lương ba trăm năm mươi baht một ngày của mày tại quán rượu thì không biết đến chừng nào mày mới có đủ tiền để chuộc lại nhà đây? Để xem... 10 năm? 40 năm? Haha, còn chả thể nào đếm nổi." Tôi cảm thấy như mình đang nắm chắc phần thắng.
"Tao tự sẽ có cách!" Hắn vội vã đáp lại.
"Cách của mày sao?" Tôi khẽ nhếch mép vẽ nên một nụ cười, nhấc máy gọi điện cho đám đàn em đã sẵn sàng ở trước cổng quán bar nơi Porsche đang làm việc. "Tiến hành đi." Tôi ra lệnh với đầu dây bên kia. Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Porsche dần trở nên nghi hoặc.
"Mày đinh làm cái gì?"
"Chờ xem." Tôi vừa nói vừa đứng lên, đi tới gõ nhẹ vào máy pha cà phê ở bàn đối diện rồi nhìn đồng hồ. Xung quanh căn phòng trở nên tĩnh lặng, tôi chỉ nhìn vào lưng hắn khẽ cười. Hắn vẫn ngồi đó, bất chợt quay xuống nhìn màn hình điện thoại.
Rrrrrrr.... Tiếng điện thoại của Porsche rung lên.
"Vâng, Phi Q?"
"Tôi sa thải cậu!" Tiếng nói vang từ đầu dây bên kia to đến nỗi tôi cũng có thể nghe thấy được. Hắn cười khổ rồi đứng lên, tức đến run người. Cặp mắt hung dữ đó nhìn về phía tôi chằm chằm, tôi cũng mỉm cười đáp lại.
"Mẹ thằng khốn Kinn!" Hắn ném điện thoại về phía tôi. Tôi không tránh nó. Vật rắn đập vào đuôi long mày tôi, mạnh tới mức cảm giác như có máu chảy ra. Lúc này thì cơn giận dữ của tôi cũng chẳng thua kém gì hắn cả, động tay động chân như vậy là đủ rồi! Tôi bước hai bước tiến tới phía hắn, dùng một tay ghì chặt cổ hắn rồi đẩy ép vào tường. Porsche có vẻ bàng hoàng trước những gì tôi đang làm. Hắn cố giãy mình thoát khỏi tay tôi. Nhưng cơn tức giận lại khiến tôi có sức hơn hẳn bình thường.
"Tao đã nói chuyện với mày tử tế!" Tôi gằn giọng. Tôi cũng không biết là trông tôi đáng sợ đến mức nào khi nhìn vào hắn. Khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, đôi bàn tay đang cố đẩy tôi ra kia bỗng dừng lại. Tôi thấy sự sợ hãi trong mắt hắn. Tay tôi nới lỏng hơn, nhưng không hề buông ra.
"Khụ khụ!"
"Nếu mày không trêu đùa và chế giễu tao, tao đã không tức giận như thế."
"Tao đã làm gì?"
"Mày lừa tao tên mày là Jom, nhảy lên và cắn vào cổ tao. Mày trốn tránh tao dù tao đã cố tìm đến mày để nói chuyện tử tế. Tao không muốn nghĩ sẽ làm khó mày, còn mày thì sao? Mày đùa giỡn tao ngay từ đầu, khiến mấy lần tao tới trường và quán bar tìm thằng Jom đều không được. Đã thế còn động tay động chân với tao trong khi tao chưa hề làm gì mày cả!"
"Tao thấy vui khi làm vậy với mày đấy... Với cả... Đừng mong tao sẽ làm theo ý mày... Ngu ngốc!"
Sự thất vọng ngày càng dâng trào, tôi vô thức ghì chặt tay, đến mức cả người hắn dần bị nhấc lên khỏi mặt đất. Nước miếng hắn nhổ vào tôi càng khiến tôi tức điên hơn. Tôi không cần biết Porsche đã cố gắng giãy giụa như nào để thoát khỏi tay tôi, trông hắn như sắp ngẹt thở tới nơi vậy. Nếu không vì tôi phải buông một tay để quệt đi chất lỏng chảy xuống bên má, tôi đã suýt giết hắn tới nơi.
"Chưa có ai dám làm thế với tao bao giờ đâu." Tôi nghiến răng. Bàn tay siết lấy cổ hắn run lên giống như muốn nghiền nát cổ của hắn ngay lúc này.
"Cậu Kinn! Cậu Kinn! Thả cậu ta ra đi!" Tôi thậm chí còn không nhận ra có người đã vào phòng. P'Chan lao tới cùng với mấy tên thuộc hạ khác kéo tay tôi đến khi tôi chịu buông hắn ra. Cả người Porsche đổ gục ra sàn nhà, tiếng thở hổn hển cùng với tiếng ho sặc sụa lớn tới mức trông hắn như sắp chết thật vậy.
"Con đang làm cái gì thế!!" Tiếng bố tôi vang lên từ đằng sau. Tôi hất mấy cánh tay đang giữ mình từ phía dưới ra rồi quay đi chỗ khác.
"Cậu ổn chứ?" P'Chan hỏi han Porsche rồi đỡ hắn dậy ngồi trở lại ghế sofa.
"Bố bảo con tìm người ta về để làm vệ sĩ cho mình, không phải bảo con giết họ."
"Con mặc kệ. Bố tự xử đi, con sẽ ra ngoài một lúc."
---------------------------------------
#Porsche
Tôi hít một hơi thật sâu, vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự việc vừa rồi. Ánh mắt của người đó nhìn tôi khiến tôi kinh hãi khác hẳn mọi khi. Ánh nhìn tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm vào tôi như thể khóa tôi đứng yên. Mọi thứ xung quanh dường như cũng trở nên bất động. Tôi chỉ biết sững sờ khi nhìn cái con cá rô trước mặt hoàn toàn biến thành một con người khác.
Tôi được một ai đó dìu tới ngồi trên ghế, cái cảm giác ngứa ran ở cổ dần thay thế cho nỗi sợ hãi. Lúc này tôi mới bắt đầu thấy đau và khó thở, giống như sắp chết đuối vậy.
"Tôi không biết giữa cậu và Kinn có vấn đề gì, nhưng xin lỗi vì chuyện vừa nãy." Giọng nói trầm trầm khiến tôi ngẩng mặt lên nhìn. Ý thức của tôi gần như biến mất, nên bây giờ vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra. Tất cả những gì tôi biết hiện tại là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài điềm đạm và hơi đáng sợ đang ngồi trước mặt tôi.
"Uống trước đi." Tôi không chần chừ nhận lấy cốc nước, bởi nãy giờ tôi đã ho đến đau rát cả cổ. Tôi nhắm mắt vả cảm nhận dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng, lúc này mới có cảm giác mình đang sống lại.
"Tôi nghe nói rằng cậu nhất quyết không chịu làm việc cho tôi?" Tôi lại ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt lần nữa. Có vẻ như ông ta là người quyền lực nhất ở đây, từ cách ông ấy ngồi đến cách ông ấy nói chuyện đều khiến người khác cảm thấy tôn trọng. Tôi đoán chắc đây là bố của Kinn.
"Đúng vậy." Tôi trả lời, giọng chắc nịch nhìn về phía ông ta.
"Tại sao?" Ông ấy hỏi lại ngay tức khắc.
"Tôi không muốn cuộc sống của tôi bị xáo trộn. Công việc này quá nguy hiểm, tôi không muốn dính dáng vào nó." Kinn đã khiến tôi thay đổi cách nhìn của mình về anh ta, thực sự bây giờ tôi còn chả dám nghĩ tới chuyện khi nãy nữa.
"Cuộc sống của cậu vốn dĩ đã gặp nguy hiểm kể từ khi cậu cứu Kinn rồi. Nghĩ mà xem, các băng đảng khác sẽ để yên cho cậu như thằng Kinn sao? Tôi nghĩ họ sẽ còn làm hơn thế." Ông ta nói bằng một giọng điềm đạm, ánh mắt cẩn trọng nhìn vào tôi.
"Nghĩa là sao?" Tôi hỏi lại. Tại sao cuộc sống của tôi lại nguy hiểm? Các băng đảng khác định làm gì? Mẹ, nói thế thì không phải ngay từ đầu, kẻ gây họa cho tôi chính là thằng Kinn sao?
"Một người có kỹ thuật tốt như cậu, có thể dễ dàng hạ gục những tay võ sĩ hàng đầu từ khắp nơi trên đất nước. Chúng đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua cậu đâu." Tôi thậm chí còn không hiểu nổi ông ta đang ám chỉ điều gì. Ai sẽ không buông tha tôi? Tôi chỉ biết là ông ta đang cố gắng thuyết phục tôi mà thôi.
"Không... Tôi vẫn sẽ không làm công việc này đâu."
"Cậu là cháu của Athie hả? Nếu cậu đồng ý, chú cậu sẽ được an toàn."
"Tôi mặc kệ, cứ giết quách ông ta đi. Nếu ông muốn thuyết phục tôi bằng cách này thì khuyên ông nên bỏ cuộc sớm, vì nó chả có tác dụng đâu."
"Chà, vậy mới nói cuộc sống của cậu sẽ càng tệ hơn thôi. Khi mà cậu không đánh giá cao thỏa thuận này." Ông ta chống tay lên ghế sofa, ngồi một cách thoải mái. Tôi bất chợt nghĩ tới sự việc đó, người đã khiến tôi phải đứng ở đây bây giờ, tất cả là tại ông chú Athie và thằng khốn Kinn!
"Tôi sẽ xin lỗi... Và bảo Kinn đừng làm phiền đến mọi người xung quanh tôi nữa." Tôi nói rồi đứng dậy định rời đi. Nhưng những câu nói tiếp theo của ông ta lại làm tôi phải dừng lại.
"Kể cả Kinn không làm thế, vẫn còn những người khác. Cậu sẽ còn gặp nhiều rắc rối hơn bây giờ nữa... Có phải cậu còn một em trai ở nhà không?"
"Đừng có động vào em tôi!" Giọng tôi đanh lại, nhìn thằng vào mặt ông ta.
"Không, tôi sẽ không làm mấy chuyện như thế."
"..."
Cái điệu cười giống y hệt của Kinn vang lên khiến tôi càng tin rằng suy đoán của tôi là đúng.
"Nhưng nếu cậu chấp nhận làm công việc này, tôi sẽ trả cậu năm mươi nghìn mỗi tháng. Nó sẽ cho hai anh em cậu một cuộc sống thoải mái hơn đấy. Hay cậu muốn em trai cậu cứ phải chịu cảnh khổ như vậy?" Mặc dù ánh mắt nhìn tôi thì dịu nhẹ, nhưng những câu từ lại chứa đầy áp lực. Đôi mắt sâu thẳm của ông ta khiến tôi không thể nào nhìn ra được suy nghĩ gì từ trong đó.
"Bởi vì tôi không muốn nó chịu khổ, nên tôi mới không nhận lời ông." Tôi thành thật đáp. Kể cả có làm hay không thì tôi và những người xung quanh tôi cũng đã gặp vô vàn rắc rối rồi.
"Một người có tố chất như cậu sẽ không dễ bị đánh gục như vậy đâu. Sao cậu không nghĩ tới việc giúp cho em trai mình có một cuộc sống tốt hơn? Trước khi nghĩ tới chuyện sống hay chết, tôi muốn đưa ra thêm thỏa thuận nữa. Nếu cậu đồng ý, tôi hứa em trai cậu sẽ được chăm sóc tốt. Nó sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào, và sau khi tốt nghiệp tôi sẽ giúp gửi em trai cậu đi học cao học."
"..."
Tôi không hiểu nổi, những thỏa thuận đưa ra ngày càng có lợi hơn đối với tôi. Tại sao những người này lại muốn tôi tới vậy? Có thật là chỉ vì tôi có nền tảng và kỹ thuật chiến đấu, tự vệ tốt không?
"Tôi thật sự cần cậu, nên hãy xem xét về việc chấp nhận thỏa thuận này. Hay cậu có yêu cầu gì khác nữa?" Ông ấy dang rộng tay như thế tôi có thể hỏi bất cứ điều gì lúc này.
"Nhà! Tôi muốn lấy lại nhà của bố mẹ tôi." Mặc dù tôi biết yêu cầu này hơi khó, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, nhưng câu trả lời lại khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.
"Được, tôi sẽ trả lại nó cho cậu."
"..." Tôi thực sự không thể tin vào tai mình. Yêu cầu của tôi dễ dàng được đồng ý bởi người đàn ông trông có vẻ đáng sợ nhưng lại có ánh mắt nhân hậu này. Nếu tôi đoán không lầm, người đàn ông này thực sự có thiện cảm với tôi, khác hoàn toàn tính cách của ông ấy.
"Còn gì nữa không?"
"Lương của tôi... cũng không thể chỉ có năm mươi nghìn. Tôi muốn ... một trăm baht một tháng." Tôi muốn củng cố suy nghĩ rằng mình có thể yêu cầu bất cứ thứ gì mình muốn, và gần như đã quên mất rằng mình sắp bị mua chuộc.
"Hừm, có vẻ hơi nhiều. Tám mươi, có được không?" Ông ấy cười đáp.
"..." Tôi ngậm miệng. Bầu không khí căng thẳng khiến tôi lo lắng ban nãy dần trở nên thoải mái hơn. Tôi bỗng nhiên nghĩ rằng người đàn ông trước mặt cứ như là bố của mình vậy. Từ cảm giác, cách ăn nói và cả ánh nhìn trong mắt ông ấy. Hình ảnh bố và em trai chợt vụt qua tâm trí. Tôi đã đứng trước di hài của bố tôi và hứa sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt, sẽ không để cho nó phải chịu khổ. Và giờ thì đến cả căn nhà của bố tôi cũng không bảo vệ được. Tôi liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh đang cau mày đe dọa tôi, bắt đầu suy nghĩ về những gì ông ta nói.
Tôi đã nghĩ nghĩ thêm và thương lượng với ông ấy.
"Tôi muốn làm thủ lĩnh của chúng nó." Tên phụ trách đang chuẩn bị mở miếng liền bị bố của Kinn ngăn lại.
"Haha, điều đó được định sẵn như vậy rồi." Cái tên định mở miệng kia trông có vẻ tức giận hơn. Tôi nhếch mép cười nhìn gã, sao mà tôi có thể không hài lòng với chiến thắng này được chứ?
"Và tôi cũng không muốn mặc cái thứ đó đâu. Tôi sẽ mặc bình thường."
"Cậu đang ứng tuyển cho vị trí gì đây? Vệ sĩ hay chủ tịch? Hahaha, tôi thấy hứng thú hơn rồi đấy." Ông ấy chỉ vào tôi và cười lớn. Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhướng mày hỏi lại.
"Có thể được không?"
"Được. Nhưng chỉ khi ở nhà. Khi ra ngoài hãy mặc như mọi người, nếu không sẽ không đẹp."
"Ừm..."
"Tóm lại là, đáp ứng những thứ trên phải không?"
Tôi chợt nhớ ra, làm vệ sĩ là làm vệ sĩ của Kinn phải không nhỉ?
"Nhỡ thằng Kinn giết tôi thì sao?"
"Tôi chắc chắn sẽ không để nó làm thế."
"Làm sao tôi có thể tin là ông sẽ giữ lời hứa bảo vệ em trai và nhà của tôi an toàn?"
"Hừm, cậu hẳn phải biết rõ tôi là ai. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ làm mất uy tín của mình chỉ vì thất hứa. Tôi nên nói gì nữa đây?" Giọng nói nghiêm nghị khiến cho tôi cảm thấy đáng tin hơn.
"..." Tôi vẫn tiếp tục nghĩ, cố gắng tìm ra một lý do nào đó để không nhận công việc này.
"Cuộc sống thoải mái và an toàn của em trai cậu phụ thuộc vào cậu, nó có thể đánh đổi bằng cả mạng sống đấy. Nên hãy suy nghĩ kỹ."
"Tôi vẫn cần thêm thời gian." Tôi sẽ cố gắng suy nghĩ thấu đáo nhất có thể. Ngay bây giờ trong đầu tôi rối như tơ vò, tôi không muốn chấp nhận đề nghị này, nhưng thừa nhận rằng tôi đã bị những thỏa thuận mà bố Kinn đưa ra cám dỗ. Tôi nhớ cái ngày mà thằng Ché vẫn được ăn học đầy đủ, nhưng ngay sau đó khuôn mặt đang khóc ngày hôm đó của nó lại cứ lởn vởn trong đầu tôi, càng khiến tôi khó đưa ra quyết định hơn.
"Bao giờ thì tôi mới nhận được câu trả lời?" Giọng nói trầm trầm hỏi. Tôi bất chợt nhận ra còn một vấn đề nữa. Dù tôi đã không hề xem người đàn ông kia là chú của mình, nhưng ít nhất ông ta vẫn là em trai mà bố tôi yêu quý.
"Tôi sẽ yêu cầu một chuyện nữa." Bố Kinn ra hiệu cho tôi nói, "Nếu như tôi chấp nhận làm việc này, hãy cho chú tôi thêm thời gian. Ông có thể gia hạn thêm thời gian trả nợ không?" Người đàn ông trước mặt tôi mỉm cười và gật đầu.
"Chắc chắn rồi." Ông ấy đáp.
"Ngày mai... Ngày mai tôi sẽ có câu trả lời thỏa đáng."
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi lái chiếc xe máy trở về nhà. Cố gắng bỏ qua những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi phải làm gì đây? Lựa chọn mà tôi đưa ra sẽ quyết định cuộc sống của tôi thay đổi như thế nào. Nếu tôi đồng ý, thằng Ché sẽ sống tốt hơn. Tôi cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi gặp chú. Còn nếu tôi nói không, tôi phải tìm một công việc mới để tiết kiệm tiền chuộc lại căn nhà, cắt đứt quan hệ với ông chú Athie và em trai tôi sẽ có khoảng thời gian khó khăn, nhưng đó là cái giá cho sự yên bình.
Tôi nên lựa chọn như thế nào đây?
...
--------------------------------------------
[Đối thoại giữa Khun Korn và Chan]
"Tại sao ngài lại phải xuống nước nhiều như vậy? Hắn ta đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần rút lại lời đề nghị là được. Tôi thấy kẻ tài giỏi không chỉ có mỗi mình hắn."
"Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế. Nếu như bất khả thi quá, tôi cũng không muốn phải tốn tâm tư vào mấy chuyện phiền phức đó."
"Thế thì tại sao ạ?"
"Bởi tôi biết rõ Porsche là con của ai."
#Porsche
Tôi kiểm tra từng tập tài liệu, xem kỹ từng dòng một trong đó. Trước mặt là một người đàn ông trung tuổi với vẻ mặt điềm đạm và cái dáng người cao kều của Kinn, anh ta đang ngồi vắt chéo chân và nhìn qua một bên. Tôi liếc anh ta và cố để không khiến bản thân mình nổi cáu. Chứ thật ra trong đầu tôi bây giờ chỉ muốn cầm lấy cái lọ hoa trên bài và nắm thằng vào đầu cái tên đó cho chết quách đi thôi, có khi thế thì tôi mới được buông tha.
Nhưng có điều, toàn bộ lập trường của tôi từ trước đến giờ đã hoàn toàn bị thổi bay bởi những lời đàm phán có cánh đầy chuyên nghiệp của người đàn ông trung niên khá là đáng tin cậy này. Chỉ cần nhìn là đã có thể đoán ra ngay ông ấy là một doanh nhân tài giỏi. Khun Korn, bố của Kinn, thực sự đã thành công thuyết phục được tôi. Sau một đêm, tôi lại đứng ở đây một lần nữa. Căn nhà này rộng thênh thang với rất nhiều vệ sĩ đứng canh ở mọi ngóc ngách. Bên trong được trang trí một cách sang trọng, xa hoa vốn chỉ thuộc về những ông chủ sòng bạc hay là thương gia mang tầm quốc tế, theo tôi nghĩ là vậy.
"Nếu cậu đã đồng ý, vậy thì xin mời ký vào đây." Trên tờ giấy có viết ở mục bảo hiểm rằng nếu như tôi chết thì ai sẽ được quyền thừa hưởng và nhận toàn bộ chỗ tiền đó. Excuse me? Rốt cuộc là tôi sắp sửa phải làm cái công việc gì vậy? Phía sau là một số quy tắc và quy định cụ thể, bao gồm cả việc ra vào căn biệt thự, kiểm tra vũ khí. Thời gian làm việc tối thiểu một năm, nếu phá vỡ hợp đồng thì sẽ phải bồi thường 200 000 baht. Được nghỉ phép hai ngày trong tháng và thời gian làm việc phải đạt 5 ngày trong tuần, tôi có thể tự chọn ngày. Nhưng đây mới là vấn đề mà tôi quan tâm.
"Về ngày làm việc, tôi vẫn đang đi học, sợ là không bù đủ số ngày..." Tôi khẽ nói, dùng bút chỉ chỉ vào những chỗ mà tôi không làm được.
"Không vấn đề. Cậu có thể chọn ca đêm."
"Tôi cũng có thể chọn thời gian sao?"
"Ở đây có vệ sĩ 24/24, ca sáng từ 6 giờ đến 18 giờ, ca đêm từ 18 giờ đến khi chuyển ca sáng hôm sau." Khun Korn giải thích. Phát điên! Tôi đang ứng tuyển vệ sĩ hay là nhân viên 7/11* vậy? Đổi ca làm việc luân phiên cứ như thể thằng Kinn đang ngủ rồi sẽ có ai nhảy ra giết anh ta vậy? Làm hơi quá rồi đấy!
*7/11: chuỗi cửa hàng tiện lợi ở Thái.
"Nhưng nếu làm ca đêm rồi sáng ra lại đi học cả ngày thì tôi ngủ lúc nào?" Tôi hỏi sự thật. Tôi cũng không phải người sắt, tôi vẫn cần phải ngủ, phải nghỉ ngơi như bao người khác.
"Xem cái tên đang bào chữa bằng mấy cái lý do vớ vẩn này!" Kinn bực bội nói lớn. Đệch mợ mi, ngon thì đi mà làm!!
"Có chắc không? Kinn nói với tôi là bình thường cậu làm đêm ở quán bar." Khun Korn hỏi.
"Tôi chỉ làm từ 8 giờ tối tới 2 giờ sáng thôi, sau đó về nhà ngủ để sáng đi học. Với cả tôi chỉ làm việc tại quán của Jade từ thứ Năm đến Chủ nhật, những ngày còn lại thì tôi nghỉ."
"Cậu phải học trên trường lúc nào?"
"Thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, với chiều thứ Sáu ạ." Tôi bắt đầu trả lời lễ phép hơn một chút. Vì tôi cảm thấy người này thực sự quan tâm tôi. Những điều tôi vừa kể trên đúng là thời gian biểu hằng ngày của tôi, bình thường tôi khá bận, có thể nói thời gian nghỉ của tôi chỉ có thứ Bảy và Chủ nhật cũng chẳng sai. Còn từ thứ Hai đến thứ Tư thì tối mặt tối mày từ sáng tới tối.
"Thế thì làm từ thứ Năm đến Chủ nhật nhé?"
"Bố!" Kinn nói hơi gằn giọng, nhìn bố anh ta, "Sao bố phải nhượng bộ hắn nhiều vậy?" Anh ta bắt đầu phản đối. Ánh mắt hung dữ của Kinn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng chả biết làm gì khác ngoài việc quay mặt đi.
"Nghe đã rồi hẵng nói... Nhưng vào thứ Bảy và Chủ nhật, tôi có một yêu cầu. Cậu phải làm từ mười giờ sáng cho tới đêm, coi như là làm bù." Tôi vẫn đang nghĩ và tính thời gian xem mình có bị thiệt thòi cái gì không. Cảm thấy ca đêm cũng có cái hay, ít nhất thì tôi có thể thoải mái hơn. Bởi vì tôi nghĩ chắc tên khốn Kinn sẽ không đi ra ngoài vào buổi tối quá nhiều đâu.
"Vẫn phải nghĩ ngợi sao?"
"Vậy nếu làm vệ sĩ thì tôi phải làm những gì?" Tôi vẫn không thể nào hình dung nổi tôi sẽ phải làm gì khi tới nhà Kinn làm vệ sĩ. Phải theo sau anh ta như một cái bóng, làm khuôn mặt thật tàn nhẫn, tức giận và lườm cháy mặt bất cứ thằng nào dám tới gần Kinn, hay là chỉ có mỗi việc đi theo anh ta ngày này qua ngày khác thôi?
"Cậu chỉ cần đi theo cậu Kin và cố không để cậu ấy gặp chuyện. Còn nếu như cậu Kinn ở nhà, thì phải giúp cậu ấy một số công việc khác." Thư ký nói, nhưng tôi nghe thấy hơi là lạ.
"Giúp làm cái gì cơ?"
"Ví dụ như là kiểm tra tài liệu công ty, chuẩn bị bữa ăn yêu thích, sửa soạn quần áo cho cậu Kinn, và cả giúp cậu ấy học nữa."
"Wtf cả chuyện học hành nữa á? Nhiệm vụ này hơi quá tuổi của tôi rồi!" Tôi tự lẩm bẩm rồi bất chợt nhận ra trong mấy thứ ông ấy vừa nói, nội cái việc chỉ đi theo sau Kinn làm một thằng vệ sĩ đã đủ khiến tôi thấy mất mặt rồi. Thế mà giờ cái điều kiện cuối cùng thì sao? Bộ là người hầu luôn hay gì?
"..."
"Không phải mấy cái đó hơi nhiều so với một vệ sĩ sao?" Câu hỏi của tôi khiến Khun Korn bật cười. Còn tên thư ký thì vẻ mặt trách cứ như kiểu cái điều tôi hỏi thật ngớ ngẩn vậy.
"Đủ rồi! Bố kệ hắn đi! Con phát điên lên mất!" Kinn quay sang bố mình với vẻ mặt bực bội.
"Càng tốt! Tao cũng đâu có muốn!" Tôi thấp giọng đáp trả. Hắn quay lại và nhìn tôi chằm chằm. Nhưng tôi không để tâm, đặt bút xuống sau đó khoanh tay rồi khiêu khích lại hắn.
"Tao thì đau đầu..." Khun Korn thở dài, "Những điều đó là do cậu đã yêu cầu được làm thủ lĩnh của đội vệ sĩ mà. Cậu sẽ luôn phải ở gần và theo sát nó." Đùa chắc! Tôi bắt đầu nghĩ xem có phải bọn mafia bị què hay không mà tôi lại phải chuẩn bị và làm tất cả mọi thứ như thế!
"Công việc sẽ không quá khó khăn đâu. Quan trọng là giữ cho cậu Kinn được an toàn, phần còn lại thì sẽ lo liệu cho phù hợp."
Phù hợp như thế nào? Tôi vẫn không nghĩ ra được. Cảm thấy như họ đang lấy cái từ "vệ sĩ" ra để che mắt mình vậy. Tôi đã ngồi nghĩ nghĩ như vậy được khá lâu rồi. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, ai ai cũng dán mắt vào nhìn tôi, ngoại trừ Kinn. Tôi cảm giác là nếu anh ta vẫn tiếp tục nhìn bức tường bằng ánh mắt oán hận như thế, có khi nó sập luôn không chừng.
"Ừm... Về giấy tờ sở hữu nhà và thế chấp..." Tôi liếc nhìn thư ký đứng ở góc phòng giơ tập tài liệu lên và đặt chúng xuống trước mặt tôi. "Nếu cậu đồng ý với mọi điều kiện trên, thì Khun Korn sẽ hủy các tài liệu chuyển nhượng và trả lại cho cậu."
Tôi thừa nhận rằng nó rất hấp dẫn. Tôi cứ hết nhìn xấp tài liệu rồi lại quay sang nhìn tờ hợp đồng vệ sĩ trước mặt, ngừng một lát sau đó thở dài rồi chầm chậm đặt bút xuống ký lên hợp đồng, nghiến răng cầu nguyện quyết định bây giờ của mình là đúng.
Xong xuôi, tôi thấy Khun Korn và thư ký của ông khẽ cười với nhau. Sau khi đến lượt Khun Korn ký và đóng dấu vào bản hợp đồng, toàn bộ giấy tờ về quyền sở hữu nhà đều được trả lại cho tôi. Cầm xấp tài liệu trong tay, tôi chợt nghĩ là nếu bây giờ tôi ngó lơ bản hợp đồng kia thì liệu có bị giết không nhỉ? Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu tôi thôi. Khun Korn cầm hết tài liệu mà tôi đã ký lên rồi xem kỹ một lượt."
"Phachara... Nghĩa là kim cương nhỉ? Tên hay, tướng mạo* cũng được nữa." Khun Korn quay sang nhìn tôi.
"Ông là thầy bói à?" Câu hỏi này là hỏi thật, không hề có ý trịch thượng gì cả. Nhưng tại cái chất giọng bình thản lại thêm cả vẻ mặt khá cợt nhả nên ai cũng nhìn vào tôi như thể tôi vừa mắc lỗi vậy. Thực ra... Tôi chỉ hỏi thôi mà?
*Trong bản Anh là "Good name, good Physiognomy", đại loại là Khun Korn khen ẻm là tên đẹp tướng (tướng mạo, bề ngoài) đẹp, nhưng Physiognomy cũng có nghĩa là thuật xem tướng nữa =))) nên ẻm mới hỏi Khun Korn là thầy bói phải không.
"Cư xử cho đúng mực! Khun Korn giờ là ông chủ của cậu, học cách tôn trọng người trên đi." Hở? Tên thư ký này bị gì thế? Sao lại nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ tợn như là thần chết vậy?
"Haha, kệ cậu ta đi. Ngày mai bắt đầu làm việc nhé." Khun Korn nói với tôi.
"Hả? Mai luôn ạ? Không phải hơi sớm chứ?" Tôi tỏ ra bất mãn.
"Chứ mày còn muốn đợi ba tao cắt băng chào đón mày nữa hả?" Cái giọng khó chịu của Kinn ngắt ngang lời tôi. Anh ta hừ nhẹ một cái rồi ném cho tôi ánh nhìn sắc bén như thường lệ.
"Cái thằng chết tiệt..." Tôi lẩm bẩm, đưa mắt đối diện với hắn.
"Chan, đưa cậu ta tới phòng của mình đi, tôi hơi đau đầu nên sẽ đi nghỉ một chút."
Tôi nuốt hết các câu định hỏi vào trong bụng, nhìn Khun Korn rời đi cùng với Kinn ngay khi dứt lời. Trong phòng giờ chỉ còn lại người tên Chan này, nhìn mặt anh ta có vẻ là lớn tuổi hơn tôi, chắc luôn. Tôi nghĩ nghĩ trong đầu rồi tăng tốc độ đi theo sau anh ấy.
"Anh định đưa tôi đi đâu?" Tôi sải bước lớn hơn để đuổi kịp anh ta. Căn biệt thự này thực sự rất lớn, ở đây có sảnh, có phòng ăn, phòng làm việc và nhiều phòng khác. Tôi đã đi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy điểm đến.
"Đưa cậu về phòng." Anh ấy dừng lại và quay mặt đáp lại tôi.
"Phòng gì?"
"Phòng của cậu."
"Có cần thiết phải thế không? Tôi chuẩn bị về nhà rồi. Không phải thời gian làm việc lúc nào thì lúc đó tới sao?" Thật kỳ lạ khi họ đã chuẩn bị sẵn cho tôi hẳn một phòng riêng, cứ như thể tôi sẽ ở đây luôn vậy. Liệu có phải bọn họ chính là một băng lừa đảo lão luyện không? Rõ ràng là đã đem cái từ "vệ sĩ" ra để lừa tôi trắng trợn mà!
"Mọi người ở đây ai cũng đều có phòng nghỉ. Khi làm xong ca sáng, cậu có thể đi học cùng với cậu Kinn."
"Hả? Có ai bảo tôi phải làm điều đó đâu?" Tôi ngay lập tức phản đối.
"Cậu học cùng trường với cậu Kinn đúng không?"
"Tôi biết sao được." Hình như là thế, nhưng kể cả thế thì việc gì tôi phải đi cùng anh ta chứ?
"Từ giờ công việc của cậu sẽ là như thế. Cậu có thể nghỉ ở đây vào các ngày trong tuần. Với cả, đừng có gây rối nhiều quá. Mọi người ở đây không ai thích phiền phức." P'Chan trừng mắt nhìn tôi. Tên chết tiệt này, tao sẽ không để yên cho tên nào dám nhìn tao như vậy đâu! Nhà hay là nhà tù vậy? Sao lại độc tài như thế?
"Nhưng những ngày còn lại thì tôi sẽ không ngủ ở đây đâu."
"Tùy cậu." Anh ta nói với khuôn mặt lạnh tanh, trông ghét tới nỗi chỉ muốn ném vào cái bản mặt đấy mấy quả bom cho nổ chết quách đi. Mấy tên khốn!
"P'Chan... Đi đâu đấy?" Tôi chỉ vừa mới định đứng lên và chỉnh anh ta một trận, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị âm thanh vang lên cắt ngang.
"Cậu chủ." Tên khốn kia cúi thấp đầu, còn cái người đang chiếc áo được thiết kế đặc biệt trước mặt thì rõ ràng là đan nhìn tôi cười mỉm. Trông mặt hắn khá là giống Kinn, có điều cảm giác hình như nhỏ tuổi hơn, giao tiếp cũng không ổn lắm.
"Ai đây?" Tên mới tới đó chỉ tay vào tôi hỏi. Trông hắn khá sáng sủa, trái ngược hẳn với cái bộ dạng u ám đang nhìn tôi của đám vệ sĩ theo sau.
"Vệ sĩ mới của Kinn ạ. Porsche, đây là cậu Khun, anh trai của cậu Kinn." Chan đáp lời rồi quay sang giới thiệu với tôi. Tôi nhướng mày, hoài nghi nhìn cái tên trước mặt. Không nói chắc tôi không nhận ra đây là anh trai của Kinn luôn, biết sao được, trông cái bản mặt của tên kia già quá mà.
"Wow, wow! Ngầu quá! Mày có cái hình xăm đáng sợ ghê ta!" Anh ta nói trong khi đang vồ lấy cái hình xăm trên cánh tay tôi. Tôi hơi bất ngờ nên không kịp trở tay, hắn còn nhéo tay tôi mấy cái rồi đưa lên xăm xoi thật kỹ.
"Ngầu đét! Tao cũng muốn có hình xăm như thế! Trông hung dữ mà vẫn hoành tráng kinh! Mấy đứa chúng mày cũng đi xăm luôn ngày mai đi. Chọn luôn kiểu này này, tao thích!" Tôi thấy mặt tên vệ sĩ chuyển hết từ màu này sang màu khác thật mắc cười. Cái thằng mới xuất hiện này có vẻ được đấy.
"Cậu chủ..." Chan khẽ thở dài, sau đó kéo tôi rời khỏi.
Tôi vẫn tiếp tục đi loanh quanh căn biệt thự và nhận ra ở đây có hàng chục cánh cửa được xếp thành một hàng dài. Chúng trông khá mới và sạch sẽ, bao quanh bởi hàng cây đã cắt tỉa gọn gàng. Thành thật mà nói thì mấy tên ở đây cũng có mắt thẩm mỹ ghê. P'Chan mở khóa căn phòng cuối cùng và đẩy cửa đi vào. Nội thất bên trong phòng cũng không chật chội cho lắm. Nó giống như phòng ký túc xá bình thường với một phòng tắm nhỏ, một cái giường với một cái nệm, mỗi tội không có chăn gối. Còn cả một cái tủ quần áo đã qua sử dụng, nhưng trông không tồi tàn lắm, và quan trọng nhất là ở đây có lắp điều hòa nữa.
"Chỗ này tốt vậy?" Tôi thầm khóc trong lòng. Cứ nghĩ nó giống như trong mấy bộ phim, tôi sẽ phải dùng cái phòng ngủ tồi tàn lắm, nhưng không. Tôi bước vào, bật điều hòa lên, để mấy tài liệu quan trọng lên mặt giường rồi đi ngó xung quanh.
"Cậu nên thấy may mắn vì chủ cũ của phòng này có điều hòa." Chan nói.
"Thế người đó giờ đâu rồi?" Tôi khẽ hỏi.
"Chết rồi." Tôi rùng mình trước câu đáp cụt lủn của anh ta. Len lén nhìn sang, có vẻ như anh ta vẫn không biết gì và định để tôi ngủ ở cái phòng có người chết này thật. Cái giống gì vậy? Mẹ, tôi còn sợ ma hơn đấy! Tôi cố gắng quên những gì Chan vừa nói đi, dù sao không khí trong này cũng không quá lạnh lẽo âm u. Cùng lắm thì không ngủ ở đây là được. Chan để lại chìa khóa, sau đó bảo tôi đi ra ngoài.
"Big!" P'Chan gọi ai đó trong khi tiếp tục trừng mắt với tôi. Làm như vậy khiến bọn họ hạnh phúc hơn à? Tên nào tên nấy trông mặt cứ ủ dột như đi đưa đám vậy. Hay là ở đây có luật cấm cười?
"Vâng P'Chan." Hắn ta đi tới và nhìn tôi, cái bản mặt này còn khiến tôi khó chịu hơn. Rõ ràng là cái thằng hôm qua dọa tôi đây mà? Không phải chứ...
"Mày đưa Porsche đi xem quanh nhà đi. Tao đi gặp ông chủ."
"Không, anh nên gọi đứa khác đi." Hắn làm vẻ mặt chán ghét nhìn tôi. Tôi cũng bực bội không kém. Cũng không lạ gì khi hắn lại ghét cái mặt tôi như thế, dù sao tôi cũng tới đây để thay thế vị trí của hắn mà, hơ hơ.
"Bọn họ là cấp dưới của tôi đấy à" Tôi nhỏ giọng hỏi khiến hắn ta quay ngoắt lại.
"Ừ, tên nó là Big. Làm quen với nhau đi. Tôi phải đi rồi." P'Chan nói. Tôi đắc ý khoanh tay đứng nhìn Big một lượt từ đầu tới chân.
"Nhìn tao làm gì?" Hắn ta gắt lên.
"..." Tôi không trả lời, chỉ đứng yên cười cười.
"Đừng vội đắc ý chỉ vì ông chủ cho mày lên làm đội trưởng, tao không công nhận mày đâu." Hắn bước vài bước tới đối diện với tôi. Tôi không lùi lại mà tiếp tục đứng xem hắn định làm gì tiếp theo.
"Bọn tao sẽ không cúi đầu hay tôn trọng những kẻ như mày đâu, đừng quá ngạo mạn."
"Thế thì chúng mày định làm gì?" Tôi nói bằng chất giọng mềm mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hừ, loại người như mày không thuộc về nơi này."
"Nhưng tao đang ở đây còn gì?" Tôi thách thức cái bản mặt lạnh tanh kia và thành công khiến hắn không thể kiềm chế được cảm xúc.
"Mày không bao giờ biết trung thành là gì. Không cần giả bộ đâu, ngày nào đó mày sẽ quay lại cắn cậu chủ thôi, nên tao không thể để mày ở đây được."
"Ồ, thế thì tao càng phải ở lại... Cho mày tức chết luôn." Tôi nghiêng người về phía trước và nói bằng cái giọng vô cùng khó chịu. Lần này thì tên kia không nhịn nổi nữa, bàn tay run run nắm chặt lại chuẩn bị vung lên đấm tôi.
"Xin lỗi nhé! Tao là ai mày vẫn không biết à? Tao là người mà cậu chủ của mày muốn đấy. Đâu phải mày muốn đấm là đấm được?"
Tôi nghiêng người né đi cái nắm đấm to tổ chảng đó, thằng Big càng điên tiết hơn, hắn lại chuẩn bị vung đấm một lần nữa bằng tay kia. Tôi liền nhấc chân đá hắn thật mạnh khiến nắm đấm chệch hướng va vào bức tường. Tôi cũng không để yên mà cứ dùng chân giữ hắn lại như vậy.
"Thằng khốn!"
"Tao không ngạc nhiên lắm việc ông ấy muốn tìm một vệ sĩ mới đâu. Bởi mày kém cỏi quá mà, như con chim sẻ vậy." Vừa dứt lời, hắn lại đạp thẳng vào chân tôi một cái rồi quay người định đấm tôi lần nữa. Nhưng tôi khóa tay hắn lại và vật cả người hắn ra đất. Đầu gối tôi đặt một bên ghìm chặt người hắn xuống. Sau đó mặc kệ hắn ta văn vẹo, lấy một điếu thuốc trong túi ra đưa lên miệng, quẹt diêm và thưởng thức.
"Mẹ thằng chó! Buông tao ra! Không tao sẽ giết mày!" Hắn hét.
"Nếu được thì cứ thử!" Tôi khóa tay hắn như thế tới khi hút xong điếu thuốc, sau đó ném mẩu thuốc còn lại xuống sàn và rời khỏi người hắn. Tôi bước sang một bên và chuẩn bị né cái tên phiền phức này ra. Hắn ta nên coi đây là một bài học vì dám làm vậy.
Nhưng tôi đã lầm, vừa mới bước được hai bước, tiếng bước chân lao lên từ phía sau. Tôi quay sang và thấy thằng Big đang cầm một miếng gỗ lớn lao tới để tấn công tôi. Hắn có vẻ như chả rút kinh nghiệm gì cả. Tôi lại đá hắn lần nữa khiến hắn ngã ngửa, sau đó vồ lấy hắn. Big cứ thế bị đấm liên tiếp vào mặt cho tới khi chất lỏng màu đỏ sẫm bắt đầu chảy ra từ miệng.
Cơ thể tôi căng cứng và dùng lực mạnh nhất có thể để đấm hắn, lúc này thì tôi chả nghĩ ngợi gì cả. Thậm chí trong cơn giận, tôi có thể giết chết tên khốn này ngay nếu như không có tiếng la lớn kéo tôi trở lại thực tại.
"Dừng lại! Làm cái gì vậy?" Cả người tôi bị kéo lại bởi ba hay bốn tên vệ sĩ. Bọn họ vô tình chứng kiến sự việc và lao tới giữ lấy tôi lúc này vẫn đang trong cơn giận, còn thằng Big thì đã bị bầm tím khắp người, nằm ở đâu đó.
Cánh cửa gỗ lớn mở ra. Tôi và Big bị đưa vào phòng của ai đó, và chắc chả cần phải nghĩ ngợi nhiều làm gì nữa, vì tôi bỗng nhìn thấy thân hình cao ráo đang ngồi nhàn nhã với cái điều khiển TV trong tay kia.
"Bọn chúng đánh nhau, thưa cậu Kinn." Một tên vệ sĩ đáp. Tôi hất tay khỏi cái tên cấp dưới. Ánh mắt anh ta lạnh tanh, nhìn tôi rồi lại nhìn cái TV trước mặt.
"Cậu Kinn... hắn gây sự trước..." Giọng nói lắp bắp của Big khiến tôi phải quay phắt lại. Thật không ngờ ngoài việc ăn hại và bắt nạt người khác, thì thằng này còn lẻo mép ghê đấy.
"Vẫn còn chưa đi làm cơ mà, mày đánh nhau mãi không thấy mệt à?" Cái giọng nhè nhẹ vang lên, Kinn thậm chí còn chả thèm quay lại nhìn chúng tôi.
"Hừ, lũ chim não ngắn." Tôi nhìn Big, hắn ta vẫn phải đưa tay ôm bụng vì đau. Sợ mắc lỗi sai nên đổ hết cho người khác vậy đấy!
"Mẹ kiếp!" Hắn chửi thầm.
Tôi vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Bốp!
Tiếng chiếc điều khiển đập vào bàn kính khiến tôi phải quay lại nhìn xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Kinn đang ngồi thì đứng dậy rồi đi tới trước mặt tôi. Tôi thả lỏng chân, cố gắng giữ nguyên tư thế, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không ngừng nhìn chằm chằm vào mình. Hình ảnh ngày hôm qua khi tôi bị anh ta siết tới gần như sắp chết chợt hiện lên khiến tôi sởn gai ốc, không dám đối mặt với nó. Tôi thừa nhận là tôi thấy hơi sợ, bởi vì ánh mắt anh ta thật khó đoán, tới mức khi tôi nhìn vào đó, cảm giác như tim của mình thắt lại và không tài nào thở nổi.
"Tao không thích phiền phức. Đây cũng không phải là chỗ mà mày có thể đi đi lại lại một cách ngạo mạn khắp nơi như thế."
"Nhưng tao đâu có làm thế? Là người của mày tới và gây hấn trước!" Kinn có vẻ chả tin tôi cho lắm. Anh ta liếc Big một cái rồi lại tiếp tục nhìn tôi.
"Tao đã cảnh cáo rồi mà mày không chịu nghe. Mày muốn biết tao sẽ trừng phạt mày như nào không?" Cái giọng lãnh đạm đó gần như khiến mọi thứ xung quanh tôi sụp đổ ầm ầm. Tôi khẽ nuốt nước bọt khi ánh mắt của anh ta dừng lại ở cái cổ sưng đỏ của tôi. Dấu tay vẫn còn hằn rõ, cũng như nỗi đau vậy.
"..."
"Đừng có quên mày đang ở đâu. Học cách xưng hô cho đúng mực với tao đi."
"Tại sao tao lại phải nghe mày nhỉ?" Tôi ngắt ngang. Kinn bước một bước tới trước tôi khiến tôi ngay lập tức lùi lại.
"Tao đang cảnh cáo mày đấy."
"Nếu mày không thích thì sa thải tao đi."
"Hừ, tao sẽ không đá mày đi dễ dàng thế đâu. Mày còn phải ở lại tới bao giờ tao thấy thỏa mãn." Anh ta tới gần tôi hơn. Tôi cảm thấy không thoải mái với ánh mắt và cử chỉ như vậy nhưng vẫn cố gắng để không để Kinn biết tôi đang sợ hãi. Vì thế tôi chỉ hơi nghiêng đầu nói vào tai anh ta.
"Thế tao phải làm sao đây?"
"Ngày mai tới đúng giờ." Tiếng thì thầm khe khẽ vang bên tai. Kinn nhếch miệng cười rồi xoay người rời đi, để lại tôi ở đó lén nuốt nước bọt.
"Thằng khốn!" Tôi nhìn hắn rồi rủa thầm. Mẹ nó! Ghét cái bản mặt kia thật sự mà! Tự coi mình như kẻ cầm quyền, rồi dùng ánh mắt để áp chế người khác. Tôi không tài nào chịu nổi cái không khí bức người này nữa! Tự dưng lại nhớ tới bản hợp đồng mà mình đã ký.
Đ** biết được cái quyết định của mình là đúng hay sai đây!
Tôi quay lại lấy mấy giấy tờ quan trọng ở phòng nghỉ của mình rồi chạy tới chỗ đỗ xe cạnh chốt bảo vệ phía trước nhà, sau đó nhanh chóng chở về đón Ché đang ở ký túc xá bạn nó.
Có thêm một vấn đề phát sinh khác là, tôi phải giải thích thế nào về chuyện chuộc nhà cho thằng Ché bây giờ?
Tôi vẫn không biết nên nói với nó kiểu gì.
"Này, tại sao chúng ta lại lấy lại được nhà vậy?" Thằng em tôi hỏi ngay khi nó vừa đặt chân vào trong nhà.
"Ừm... Tao mượn của Jade đấy." Tôi nói dối. Lúc này tôi thực sự vẫn chưa sẵn sàng nói hết tất cả cho Ché, nếu không nó sẽ rất tức giận. Tôi tiến tới bật công tắc và dọn dẹp mấy thứ đồ linh tinh vương vãi trên sàn nhà.
Kể từ sự cố ngày hôm đó, tôi vẫn chưa quay lại đây lần nào.
"Này!" Nó đứng khoanh tay, hạ thấp giọng lẩm bẩm và nhìn tôi, còn tôi thì cố tỏ ra không quan tâm tới nó.
"Sao?" Tôi vẫn giả bộ lau nhà, cái thái độ cố phớt lờ nó càng làm tôi trở nên đáng ngờ hơn.
"Chúng ta chỉ có hai anh em sống với nhau..." Tôi thở dài khi cúi đầu thu dọn đồ đạc, "Chúng ta quan trọng với nhau như thế nào... Em tin là Phi sẽ không bao giờ nói dối em đâu." Tôi nhắm mắt lại, lại thở dài thườn thượt, quay đầu đối mặt với Ché.
"..."
Tôi nhìn thẳng vào mặt nó, cố gắng sắp xếp câu chữ trong đầu, cố nghĩ ra một cái cớ gì đó để bản thân không cảm thấy tệ về quyết định của mình.
"Không phải chứ... Phi đã nhận công việc đó à?" Giọng nói run run cùng với khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Ừm... Tao nhận rồi." Tôi lẩm bẩm trong cổ họng, gật đầu thừa nhận.
"Tại sao anh lại làm việc đó!" Nó tức giận cầm lấy tay tôi siết chặt.
"Ché... Tao làm mọi thứ vì muốn tốt cho mày..."
"Nếu Phi thực sự nghĩ cho em, thì Phi đã nghe lời em nói rồi..." Em tôi mím chặt môi. Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên má nó. Tôi vừa nhìn thấy liền cảm thấy có lỗi, nó khiến tôi không đành lòng. "Chỉ có hai chúng ta thôi đấy! Nếu Phi đi với bọn họ rồi gặp chuyện gì... Thì ai sẽ ở với em đây!" Hai má nó ướt đẫm nước, từng câu từ nó nói khiến tôi đau lòng. Người mà tôi yêu quý nhất đang xót xa trước quyết định mà tôi đưa ra.
"Xin lỗi... Nhưng anh mày hứa, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Tôi nhẹ nhàng nói, đưa tay đặt lên đầu thằng Ché nhưng lại bị nó hất ra.
"Còn phải nói! Nếu Phi có chuyện gì em sẽ tức giận với Phi! Em sẽ không tha thứ cho Phi, sẽ không..." Trước khi nó kịp nói hết câu, tôi đã kéo nó vào lòng rồi ôm chặt.
Ché chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, cũng chưa bao giờ thể hiện cảm xúc như thế này. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau, quan tâm lẫn nhau, cũng không giãi bày hay tâm sự gì với nhau cả. Nhưng cả hai đều biết mình thương và lo cho người kia tới nhường nào, vì giờ trên đời này chỉ còn mỗi chúng tôi nương tựa vào nhau mà thôi.
"Tao hứa mà, tao không dễ ngỏm vậy đâu."
Bụp!
Nó đánh mạnh vào lưng tôi, tay còn lại thì giữ chặt vạt áo tôi.
"Phi hứa sẽ giữ lời chứ?" Giọng nó vẫn run run. Vai tôi giờ ướt đẫm nước mắt. Tiếng nấc lên trong lòng khiến tôi thật sự không biết phải đối mặt với nó ra sao, chỉ biết cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, không để cho Ché biết rằng tôi cũng đang cảm thấy yếu đuối và sợ hãi.
"Ché... Anh không bao giờ rời bỏ mày đâu, tin anh đi." Tôi ôm chặt Ché hơn bao giờ hết, như thể muốn Ché biết rằng toàn bộ cảm xúc và lời nói của tôi là thật. Tôi sẽ không để bất cứ ai động đến mình, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt và luôn khắc trong lòng rằng thằng Ché chính là chỗ dựa duy nhất của mình.
"..."
Sự im lặng bắt đầu bao trùm lấy căn phòng. Tôi cứ tiếp tục ôm Ché an ủi như vậy cho đến khi nó lùi lại và nhìn tôi. Đôi mắt nó sưng đỏ khiến tôi cắn chặt miệng. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lần nào nữa.
"Phi thực sự phải làm việc này đúng không?"
"Ừm..."
"Nếu Phi mà chết, em sẽ đào xác Phi lên để chửi rủa, sẽ không đốt tiền vàng cho Phi, để cho Phi làm một con ma đói... Em cũng không làm công đức đâu đấy." Tôi bật cười khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nó đe dọa tôi không ngừng.
"Rồi rồi, tao đã bảo là tao không dễ ngỏm đâu mà! Mày không cần lo, tao sẽ sống và làm việc thật tốt, rồi kiếm thật nhiều tiền cho mày đi đại học rồi còn ăn chơi nữa." Tôi cốc đầu thằng em đang ủ rũ của mình.
"Là Phi nói đấy nhé!"
"Vâng."
"Thế hôm nay em xin tiền game được không?"
"Mẹ mày!" Tôi vừa hét vừa lắc đầu. Mặc dù đã nói như thế, nhưng mà nước mắt nó vẫn cứ chảy ra. Tôi nhẹ nhàng giữ đầu nó, hứa với nó rằng tôi sẽ ổn và không để nó phải khóc thêm một lần nào nữa. Tôi hứa là tôi sẽ làm mọi thứ, dù cho có khó khăn đến đâu cũng không dễ dàng bỏ cuộc và bỏ mạng.
---------------------------------------------------
[Thứ Năm]
Hờ....
Nhưng mà nó khó thật....
Chắc đây là lần thứ mấy trăm tôi thở dài sau khi kết thúc tiết học buổi chiều rồi. Tôi lái xe từ trường về ngôi nhà lớn mà tôi đã phải ở đó cả ngày hôm qua và hôm kia.
Và từ giờ trở đi, chắc tôi còn phải tới đây thường xuyên hơn nữa.
Tôi lái lòng vòng quanh căn nhà ba lần, chuẩn bị tâm lý thật lâu trước khi phải chạm mặt Kinn.
Tôi biết thừa là cái số của tôi không dễ dàng gì rồi mà...
Cuối cùng thì... Rốt cuộc quyết định của mình là đúng hay sai đây?