#Porsche
Hắt xì!
"Ai cứ nhắc mình hoài vậy? Từ qua tới giờ không dứt! Mẹ nó! Phiền chết đi được!" Tôi đặt tách cà phê xuống bàn đá cẩm thạch ở phía trước khu vực khoa Khoa học Thể thao, đầu vẫn không ngừng nghĩ tới tên đẹp trai tôi đã giúp hôm qua, cảm thấy tội lỗi đầy mình. Thực ra tôi đã không nói tên thật của mình vào lúc đó. Ai mà dám tin một kẻ bị bắt gặp trong tình cảnh như vậy chứ? Anh ta còn nói sẽ tới tìm tôi để trả số tiền công đã hứa, cũng thuận tiện lấy lại cái đồng hồ sang trọng đã đưa tôi nữa.
Nhưng mà... Trả lại nó kiểu gì bây giờ? Sáng nay tôi đã đem chiếc đồng hồ đó bán lấy tiền mất tiêu rồi. Lúc anh ta hỏi tên tôi vào tối qua, thực ra tôi có thể khai bừa ra một cái tên nào đó. Chỉ là thật tình cờ mắt tôi lại lướt qua chữ Jom ở trên màn hình điện thoại của mình, thế là buột miệng nói ra luôn. Thật xin lỗi... Nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra thật, tôi thực sự không muốn bị dây vào nữa đâu.
"Nhìn tao này cái thằng kia!" Mấy tên ngốc tôi vừa nghĩ tới đã xuất hiện ngay trước mặt, chào hỏi tôi rất nhiệt tình. Nhưng tôi chỉ nhún vai rồi quay lại phía bọn nó. Mấy thằng này trông thì có vẻ đẹp trai, đáng yêu và ngọt ngào đấy, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược à. Một đứa tên là Jom, đứa còn lại tên Tem, đều là bạn thân của tôi. Mặc dù tôi khá là điển trai, nhưng vì mặt lúc nào cũng lạnh tanh và chả mấy khi bộc lộ cảm xúc của mình, nên trông tôi hơi khó gần. Thêm cả hình xăm đám mây Nhật Bản cùng với bông hoa anh đào kín bên tay trái càng khiến tôi giống một tên côn đồ dữ tợn hơn. Ngoại trừ mấy tên ngốc này ra, chả mấy ai dám tới gần tôi cả.
Hiện giờ cả ba chúng tôi đều đang học năm 2 tại một trong những trường Đại học danh giá ở Thái Lan. Thực ra nếu không có học bổng với tư cách vận động viên, tôi đã không thể nào đứng ở nơi này được. Đúng vậy đấy, tôi được miễn một vài khoản phí khi đi học tại đây.
"Nếu hôm nay báo cáo xong sớm thì tối bọn mình tới chỗ làm của Porsche không?" Jom vừa dán mặt vào trò chơi trên điện thoại vừa hỏi tôi.
"Trước khi mày nghĩ tới việc đi chơi thì hãy mau hoàn thành cái này dùm đi!" Tem ngầm ám chỉ, nó đã ngồi đây và làm việc từ nãy đến giờ rồi.
Tôi thì không làm mấy cái hành động ngớ ngẩn như Jom để rồi bị réo, tuy vậy, tôi cũng chỉ ngồi nhìn mấy tờ giấy Tem đang cầm trên tay chứ cũng không hề có ý định giúp đỡ nó.
"Ok! Tới đi!" Nhưng sau cùng thì hai đứa chúng tôi vẫn ngồi xuống và giúp Tem gấp gáp hoàn thiện nốt báo cáo. Thằng Tem cứ ba phút lại hỏi thăm tiến độ một lần. Tôi chả buồn phản bác lại nó, chỉ ngồi đọc lại bản báo cáo theo hướng dẫn của giáo viên.
Và, cuối cùng cũng xong! Giờ thì cả ba chúng tôi đều đang ngồi trong Root Club, nơi mà tôi làm việc. Ờ... Thực ra là chỉ có hai người đang ngồi thôi, tại vì tôi là bồi bàn ở đây mà.
"Nong* Porsche! Làm cho chị một ly đi." Giọng nói của một người phụ nữa trung tuổi cất lên khiến tôi nở nụ cười. Tôi nhận được khá nhiều tiền boa, nhanh chóng lấy đồ uống sở trường của tôi rót vào ly và phục vụ khách hàng. Tôi thấy không có gì là tệ khi được các khách hàng nữ ở đây để ý cả, bởi vì họ thường có thêm những khoản tiền boa như vậy.
*Nong: Em (dùng cho cả nam và nữ), ở đây mình sẽ giữ nguyên cách gọi này nhé. Về sau còn có cả Phi (Anh) nữa.
Người phụ nữ kia tới đây cùng với một nhóm ba người nữa, nên bọn họ kêu thêm một vài khách hàng nam khác đến bàn họ chung vui. Nhưng cô ấy có vẻ không hứng thú với mấy người đàn ông đó, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi là Vivi. Nếu rảnh thì liên lạc nhé." Đúng như dự đoán, Vivi viết số của cô ấy lên một mảnh giấy rồi đưa nó cho tôi. Tôi cười khẽ, nhận lấy và đút nó vào trong túi áo.
"Tao đang thắc mắc, ai lại muốn lên giường với mày tối nay vậy?" Jom nói ngay khi tôi vừa bước tới và đặt mông xuống bên cạnh nó. Ở đây, tôi có quen biết với chủ quán là Che Yok, và mỗi khi bạn bè tôi tới chơi, cô ấy sẽ tới chào hỏi và còn mang cả đồ ăn kèm theo nữa.
Che Jade Yok là một người phụ nữ chuyển giới, Che luôn mặc những bộ váy truyền thống của Trung Quốc. Điều này đúng là hơi lạ thật, và nó làm tôi không thể nhịn được cười. Dù vậy, Che rất tối với tôi. Che luôn cho tôi vay tiền mỗi khi học phí của em trai tôi quá cao. Cô ấy còn là người duy nhất mà tôi kính trọng như vậy.
Có gì lạ sao? Nếu đổi lại là một người chuyển giới khác, chắc chắn tôi sẽ lạnh hết sống lưng cho mà xem. Không phải vì ghê tởm hay gì đâu, chỉ là tôi chưa thể quen được. Nhưng tới hiện tại thì tôi đã làm ở đây được vài năm rồi, dù tôi chỉ mới bước sang tuổi 20 mấy tháng trước. Trước đó tôi chỉ tới phụ giúp quét dọn trước giờ mở cửa mỗi khi tan học. Giờ thì tôi đã được thăng chức lên làm bồi bàn, thu nhập cũng nhờ thế mà cao hơn. Che còn nói rằng ngoại hình của tôi khá được lòng khách hàng, nên sắp xếp cho tôi đứng ở quầy lễ tân để mời thêm nhiều khách.
"Này Che, Che xem mà giữ cho kỹ vào đi. Mắt ai nấy ở đây cũng đều như muốn ăn tươi nuốt sống người tình của Che đấy." Tên ngốc Tem nói. Che Jade vừa nghe thấy liền bĩu môi, đi tới tựa vào vai tôi, còn tôi thì chỉ cười và tiếp tục rót rượu. Tầm này cũng chưa muộn lắm, cho nên cũng chưa có nhiều khách và vẫn còn nhiều thời gian rảnh.
Vì tôi đã làm ở đây thời gian dài rồi nên được tin tưởng giao mấy việc quan trọng ở quán và cũng phụ trách cả các nhân viên khác dù có một số đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi. Che thật sự giống như một người bạn. Chúng tôi đã thân thiết với nhau từ khi còn bé. Cô ấy còn luôn tới thăm gia đình tôi và chơi với tôi nữa. Cho tới một ngày khi tôi trở về nhà và nhận được tin rằng chúng tôi sẽ phải trải qua một cuộc khủng hoảng tài chính lớn sau khi ba mẹ tôi qua đời.
Thực ra tôi đã từng là một đứa trẻ trong gia đình giàu có. Ba tôi sở hữu một phòng trưng bày ô tô vô cùng hoành tráng và một vài công ty kinh doanh khác. Nhưng tất cả kết thúc từ sau vụ tai nạn ô tô đó. Tám năm trước, khi vụ tai nạn cướp đi mạng sống của ba mẹ tôi, toàn bộ tài sản bao gồm nhà cửa, xe cộ, và cả tài sản của các công ty kinh doanh đều bị ngân hàng tịch thu do đối tác kinh doanh của bố tôi lừa đảo. Sự kiện đó khiến cho tôi và em trai tôi mất hết tất cả. Ngoại trừ ngôi nhà ba gian cũ kĩ mà ông để lại cho ba tôi cùng với một ít tiền đã giúp đỡ chúng tôi được phần nào.
Và trong khi bị mọi người bỏ rơi và chối bỏ, chỉ có một người duy nhất luôn bên cạnh lo lắng cho chúng tôi. Đó chính là Che Jade.
"Porsche à, mày định làm chồng của Che thật sao? Tao chưa thấy mày hẹn hò với tụi con gái bao giờ." Jom nói.
"Tôi mà làm vợ Porsche thì Porsche cần gì phải đi đâu tìm vợ nữa?" Che trả lời.
"Hừ... Tao còn chưa lo nổi cái thân tao thì có thể yêu ai?" Tôi nói, đưa chén rượu lên miệng. Một ngày nào đó chắc chắn tôi sẽ tìm thấy một người phù hợp thôi, cho nên hiện tại tôi cũng không quá lo lắng về điều này lắm.
"Thế thì mày có thể tìm một người đến và chăm sóc cho mày." Tem lên tiếng. Nó chỉa đầu về phía chiếc bàn nằm trong góc phòng, một nhóm mấy người khá đẹp trai đang ngồi ở đó. "Tao thấy gã đó nhìn mày nãy giờ đấy"
"Tao đá chết mày giờ! Hừ!" Tôi nhấc chân giả bộ đá cái tên đang ngồi bên cạnh mình khiến cho nó phải im bặt.
"Nhỡ đâu người ta nhìn tôi thì sao?" Dứt câu, Che Jade còn nháy mắt vài cái. Lập tức mấy người ngồi phía bên kia đồng loạt quay đi và giả bộ như Che không ở đó.
"Thấy chưa? Bọn họ đều bị thằng Porsche thu hút mà. Nhìn mày mà xem. Hình xăm này... Cả ăn diện cũng bảnh bao nữa." Đồ khốn Tem không ngừng lải nhải đến nỗi tôi phải ném cho nó mấy viên đá.
"Mẹ mày Tem! Mắt mày bị sao vậy? Một thằng như Porsche mà gay thì khéo trâu đẻ ra chó và có mặt giống Jade cho mà xem!" Jom vừa nói xong, ngay lập tức bị Che Jade tặng cho một phát khá đau vào đầu.
"Cái bàn này làm tôi tức điên!" Sau đó Che rời đi và tới tiếp khách ở các bàn khác.
"Nhìn xem? Gã kia đâu có nhìn Che! Rõ ràng là đang nhìn thằng Porsche." Tem vẫn một mực tiếp tục chủ đề khi nãy. Đúng vậy, cái gã có vẻ như đang nhìn tôi chằm chằm đấy làm tôi cảm thấy không thoải mái.
Khoảng thời gian này là thời điểm mà tôi ghét nhất, những tên gay tới quán và bắt đầu nhìn tôi một cách thèm khát. Một vài tên còn đưa tôi số điện thoại của họ, ngỏ ý muốn tôi đi cùng trò chuyện và thi thoảng còn ghẹo tôi nữa. Những lúc như vậy tôi chả biết làm gì hơn ngoài việc cười nhạt. Tôi không phiền lắm, chỉ là tôi tự biết tính hướng của bản thân. Tôi không phải là gay.
"Mày không thấy mấy món đồ hiệu mà họ mặc à. Chỉ cần mày đồng ý một cái thôi là xong ngay rồi đó Porsche!" Thằng khốn Tem vẫn không ngừng cái câu chuyện nhảm nhí của nó.
"Tem chết tiệt! Mày mà không ngừng lại là tao quăng mày ra sau quán đấy." Giọng nói thì bình thản nhưng ánh mắt tôi thì sắp lườm cháy nó rồi.
"Đùa thôi mà bạn tôi! Kìa, cái cô ở bàn kia đang gọi mày đấy. Đi đi thằng dở!"
Tôi nhìn về phía Vivi đang gọi tôi, có vẻ là định đặt thêm đồ. Thế nên tôi nở nụ cười, bước qua phía đó và khẽ cúi người xuống nói chuyện.
"Nhà vệ sinh ở đâu thế?"
Mặt của hai chúng tôi rất sát nhau, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười đó khi nhìn vào khuôn mặt cô ấy. Một bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào bàn tay đang để trên bàn của tôi.
"Ở phía sau, rẽ trái." Tôi trả lời. Sao tôi có thể không hiểu ý Vivi chứ, khi mà ngón tay thon gọn ấy chạm vào và mơn trớn trên mu bàn tay tôi.
"Cậu có thể chỉ đường không?"
Mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán. Cô gái này không thể chịu nổi nữa, nắm lấy tay tôi kéo vào trong góc tối của nhà kho ở đằng sau. Vivi ngả người ra phía sau và hôn lấy môi tôi, cùng lúc, tôi cũng đẩy thân hình mảnh mai đó sát vào tường và siết chặt lấy bờ môi cô ấy một cách mãnh liệt. Ở xung quanh đây, trong góc tối của quán, mấy chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa. Tôi thì thường hay sử dụng căn phòng nằm trong góc này, khá hiếm người sử dụng nó. Vì thế mà tôi thấy thoải mái và dễ chịu hơn khi làm mấy chuyện vận động như thế này, giả dụ như đang làm mà đói ăn, thì căn phòng này chính là đáp án thỏa mãn cho nhu cầu của tôi, giống như ngày hôm nay.
Tay tôi luồn vào trong áo của Vivi và xoa nắn bộ ngực lớn của cô ấy, Cô ta bắt đầu thở gấp, điều này càng khiến tôi nhộn nhạo hơn. Ngay khi tôi định trườn tay xuống phía dưới để kéo khóa chiếc quần Jean, một tiếng động lớn làm tôi phải ngừng lại.
Đoàng!
Bịch!!
Rầm rập rầm rập! ....
"Này Porsche! Nguy rồi!" Tiếng của một nhân viên khiến tôi hoàn hồn trở lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi một cách mất hứng trong khi đưa tay ra khỏi chiếc quần gần như đã bị tụt xuống của Vivi, cô ấy cũng xấu hổ, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
"Tự ra mà xem đi."
Tôi chạy theo sau cậu ta và thấy gần nửa quán đã trở thành một mớ hỗn độn. Bàn ghế lộn xộn hết cả, khách hàng chạy tứ tung ra ngoài, và cả những mảnh thủy tinh vỡ, chai bia lăn lóc trên sàn. Một nhóm hơn mười tên trong bộ áo đen đang đi khắp xung quanh quán. Che Jade cố gắng đứng bên cạnh thương lượng nhưng dường như không ăn thua.
"Nói từ từ thôi, đã xảy ra chuyện gì?" Tôi chạy tới trước mặt Che, cô ấy đang đứng với hai thằng bạn của tôi và một nhân viên nữa đang khóc nức nở.
Ngay khi bọn chúng vừa thấy mặt tôi, một tên trong đó liền sấn tới định tấn công. Nhưng hắn không theo kịp tốc độ chân của tôi, tôi né đi và giơ tay lên, vừa vặn vừa kéo rồi đẩy hắn văng ra xa. Sao mà tôi không biết mấy tên này được, bọn chúng chính là lũ côn đồ bị tôi đánh sấp mặt ngày hôm qua đây mà, dù mặt của hắn ta và mấy tên khác đều bầm dập tới nỗi không thể nhận dạng.
Tôi đoán được lý do vì sao gã ta lại lao thẳng về phía tôi như vậy, cũng không hề chậm chễ mà không ngừng tung ra những cú đấm, cú đá để chặn lại đòn tấn công của chúng. Thêm cả sức của hai thằng bạn tôi nữa là đủ để hạ gục được cả đàn chó này rồi.
"Mày đây rồi." Gã ta tung nắm đấm lên nhưng bị tôi chặn lại giữa không trung, tôi nhìn hắn chằm chằm.
"Có việc gì với tao sao?" Tôi hỏi.
"Mày còn hỏi? Nhìn xem mày đã làm gì với tao và đàn em của tao?" Hắn giận dữ trả lời.
Mấy đám tay chân còn lại của hắn vẫn đang bận đối phó với đám bạn tôi và Che Jade, cô ấy chỉ vì ném ghế vào một tên trong số đó mà cũng bị lôi vào trận đánh nhau này.
"Do bọn mày yếu thôi." Tôi mỉm cười vươn tay một cái trước khi dùng hết sức đánh vào người hắn. Nhưng gã không hề bỏ cuộc mà nhặt lấy một chai bia thủy tinh đập mạnh xuống bàn, khiến cho nó vỡ thành hình răng cưa vô cùng sắc bén như răng cá mập. Hắn định nhắm vào tôi bằng thứ đó. Xin lỗi đi, cỡ hắn có nhanh hơn 10 lần cũng chẳng thể làm gì tôi đâu. Kỹ năng phòng vệ điêu luyện của tôi lại càng làm cho hắn tức tối hơn.
Chậc, hôm qua tôi hoàn toàn quên mất chuyện này. Bọn chúng hẳn là biết được tôi làm ở đây bởi vì tôi đã đi đổ rác và khóa cửa quán trước khi tôi về nhà, đã thế tôi còn giúp cái tên hôm qua đánh nhau với lũ này nữa!!!
Tôi thực sự gặp rắc rối to rồi!! Lúc này đây, tôi không hề sợ hãi khi phải đối mặt với bọn chúng. Tôi chỉ sợ là... Tôi sẽ phải kiếm tiền bạt mạng để bồi thường cho những tổn thất mà Che Jade phải chịu do sự bất cẩn của tôi thôi.
"Mày được lắm." Hắn vừa nói vừa nghiến chặt hai hàm răng lại, tay vẫn không ngừng cố gắng đâm tôi với chiếc chai thủy tinh vỡ dù cho có bị tôi đánh ngã bao nhiêu lần đi nữa.
"Quá khen." Tôi cười đáp lại hắn. Hắn ta cố tình đánh lạc hướng như vậy cho tới khi tôi nhận ra một tên khác đã nhảy tới khóa tay tôi từ phía sau khiến tôi mất thăng bằng và buộc phải dừng lại. Hắn nhìn tôi một hồi, khuôn mặt trở nên khoái trá khi nhìn thấy tay tôi bị khống chế, hắn bước chậm tới bên cạnh tôi trong khi tay vẫn giữ cái chai thủy tinh vỡ. Tôi không thấy lo lắng cho lắm, dù sao thì tôi cũng tự có cách để thoát thân. Nhưng ngay khi tôi định quay lại vật cái tên đang khóa tôi từ phía sau, đột nhiên...
"Dừng lại!" Giọng nói bí ẩn vang lên từ lối vào của Club. Giọng nói mạnh mẽ tới nỗi khiến cho mọi người phải dừng lại và hướng về phía phát ra âm thanh, như thể tất cả đều biết âm thanh ấy là của ai.
"Mẹ kiếp, Kinn!!" Một tên rủa thầm. Hàng loạt con mắt dán vào người đàn ông áo đen đang tiến vào, theo sau là hàng chục tên mặc vest khác. Trái lại với phản ứng của mọi người, Che Jade bỗng dưng hét lớn.
"Khốn kiếp! Đủ rồi đấy! Còn muốn quán của tôi thành ra cái gì nữa đây hả!" Che Jade vừa dứt lời, tiếng đập phá lại vang lên. Có điều lần này tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn, mục tiêu của chúng không còn là tôi nữa mà là người vừa mới đến. Anh ta dường như có sức hơn hôm qua rất nhiều.
Tôi còn chưa kịp định thần thì cả hai nhóm đã lao vào đánh nhau, đấm đá không ngừng. Điều này làm tôi thấy bối rối không biết nên theo phe nào vì mình cũng chẳng quen một ai ở nhóm vừa tới cả. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi quyết định sẽ nhắm vào tên đã đánh tôi ngay từ đầu.
"Cậu Kinn, cẩn thận!" Tôi quay về phía một tên đàn em của Kinn vừa lên tiếng khi thấy cậu chủ của mình bị đánh bay về phía tường.
Kinn bị vây bởi năm tên và một trong số chúng có dao, chuẩn bị đâm tới. Não tôi lập tức phản ứng nhanh chóng buộc tôi phải làm gì đó để cứu anh ta, bởi cái đồng hồ mà amh ta đưa cho tôi trị giá tới tận sáu chữ số liền đấy. Nghĩ là làm, tôi nhanh như chớp nhảy tới và đá vào cổ tay tên đang cầm dao. Tôi túm lấy đầu tên vừa đấm Kinn, tay còn lại bắn một cú thật mặt vào hắn khiến hắn bật ngửa xuống sàn.
"Cảm ơn." Giọng anh ấy vẫn khàn khàn như vậy.
"Tao vẫn còn nhớ mày nha..." Tôi nhếch miệng cười trước khi đấm thẳng vào mặt một tên khác đang trốn ở phía sau và cố tấn công Kinn.
"Chúng nó lại tới nữa." Kinn nói.
"Mày đốt nhà của chúng nó à?"
"Không, chúng nó săn tao!" Câu nói của Kinn làm tôi thấy khó hiểu.
Một nhóm người nữa lại tiến vào trong quán. Lúc này, phần lớn các nhân viên trong quán và cả bạn tôi lẫn Che Jade đều đã trốn ra đằng sau căn phòng. Bởi vì dù mấy người đó có mạnh tới đâu mà tự nhiên mọc ra thêm một nhóm đông như thế này thì có giời mới đấu lại được, nhất là khi chúng nó đều mang theo dao và vũ khí nữa. Tôi nhìn mấy tên trước mặt, thầm nghĩ nếu không phắn ra khỏi đây nhanh chóng thì chắc chắn tôi sẽ trở thành con ma trong quán này mất.
"Đi thôi!"
"Bằng cách nào? Bị bao vây cả rồi!" Kinn có vẻ không sợ hãi lắm mà nhìn vào tên cầm đầu vừa bước vào, cứ như thể anh ta đã lường trước được điều này vậy.
"Đi theo tao." Tôi cũng không ngờ là sâu trong thâm tâm mình lại muốn làm người tốt tới thế. Nhưng biết làm gì hơn bây giờ? Tôi túm tay Kinn và kéo anh ta vào bếp, chạy thẳng đến lối ra ở bên kia nhà hàng.
"Mày định đi đâu vậy?"
Tôi không trả lời. Tất cả những gì tôi biết chỉ có nhanh chóng chạy tới chỗ cái xe và kéo anh ta ra khỏi đây ngay bây giờ mà thôi! Bởi vì anh ta chính là nguyên nhân thực sự gây ra cái mớ hỗn độn này! Chúng tôi khá là may mắn khi hôm nay tôi đỗ xe ở phía bên kia quán bởi bãi đậu đã đầy, nhờ thế mà chúng tôi không cần phải quay trở lại phía trước quán để lấy xe nữa. Tôi khởi động xe một cách thuần thục và tăng tốc độ. Bầu không khí xung quanh và cái tình cảnh này cứ như là đang xem một bộ phim chiếu lại liên tục vậy. Ngay bây giờ, những gì mà tôi đang làm chả khác mấy so với ngày hôm qua. Déjà vu, giống đến mức mà tôi còn lái xe tới chỗ tiệm xăng hôm qua.
Cái chuyện này sẽ còn tiếp tục lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?
#Porsche
"Đừng nói là mày lại định vứt tao ở trạm xăng hôm qua nhé?" Giọng nói khàn khàn vang lên phía sau tôi. Tình hình hiện tại của anh ta ổn hơn nhiều so với hôm qua mặc dù vẫn còn mấy vết bầm tím trên mặt. Không rõ mấy vết bầm đó là từ trận đánh lúc trước hay là do cuộc ẩu đả mới vừa nãy nữa.
"Mẹ, chúng nó lại tới!" Không phải tôi đang nói chuyện với anh ta, là tôi thấp giọng tự nhắc nhở bản thân sau khi nhìn vào gương chiếu hậu. Tôi mau chóng tăng tốc khi phát hiện chiếc xe máy của một tên áo đen đang cố đuổi sát tôi. Chắc là giờ đã đến lúc tôi phải ra tay lần nữa rồi nhỉ? Chiếc xe vẫn cố gắng bắt kịp tốc độ của tôi trên đường cao tốc, nhưng không hề vượt quá tốc độ đó. Tôi bắt đầu tính toán tìm cách ra khỏi đường chính, rẽ vào một con hẻm nhỏ với con đường gập ghềnh. Không cần phải nghi ngờ năng lực của tôi trong tình cảnh này đâu, với cả chiếc xe mà tôi đang đi còn là xe cơ động vượt địa hình nữa. Nhờ vậy mà tôi có thể dễ dàng bỏ xa bọn chúng.
"Đi chậm tí đi." Cái giọng khàn khàn phát ra bị gió thổi bật về phía sau. Một tay anh ta ôm chặt lấy eo tôi, còn tay kia thì để ở điểm tựa của yên xe.
"Giữ chặt vào." Tôi ra lệnh ngay trước khi vít ga nhanh hơn. Anh ta liền bỏ cái tay đang nắm phía sau yên và bám chặt vào người tôi. Đầu anh dựa trên lưng tôi, cúi xuống thấp để tránh bị gió tạt vào mặt.
-----------------
"Này, tao vẫn chưa chết được đâu nhỉ..." Vẫn chất giọng khàn khàn tự nhủ với bản thân rồi quay mặt nhìn xung quanh. Tôi thả ga sau khi cảm thấy phía sau mình không còn chiếc xe máy nào nữa, bởi vì đoạn đường mà tôi chọn cực kỳ phức tạp và khó đi đối với các loại xe thông thường . Nhờ thế mà tôi mới cắt đuôi được bọn chúng. Chỉ tới khi chiếc xe máy này dừng lại trước cổng nhà tôi, tôi mới thở phào một cái.
"Đây là đâu?"
"Nhà tao."
Tôi thực sự không muốn mạo hiểm đưa anh ta về nhà tôi một tẹo nào. Nhưng vừa nãy là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, mà con đường này lại chính là con đường mà tôi thông thạo nhất ở đây. Trước khi tôi kịp nhận ra, nó đã dẫn chúng tôi về tới nhà rồi.
"Cho tao vào rửa mặt với tắm qua chút đi..." Kinn cũng thở ra một cách nhẹ nhõm, cứ như thể anh ta vừa đi một vòng từ địa ngục về sau đó dừng chân tại nhà tôi vậy.
"Đợi đã!" Tôi nói, đứng chắn ngay trước lối đi vào. Tôi không hề nhìn anh ta, chỉ lấy ra một điếu thuốc từ trong túi và châm lửa hút đến khi một làn khói trắng được nhả ra.
"..." Kinn không nói gì cả, anh ta nhìn tôi và nhướng mày một cách khó hiểu.
"Năm mươi nghìn..." Tôi nói, điếu thuốc vẫn ngậm trong miệng, quay người về phía anh ta.
"Hả?" Anh ta phát ra tiếng cười khẽ, làm cái vẻ mặt khó có thể tin nổi. "Cái đồng hồ của tao ngày hôm qua..." Trước khi anh ta kịp nói hết câu, tôi lén nuốt nước bọt ngắt lời.
"Ngày hôm qua... Là ngày hôm qua! Không liên quan gì tới hôm nay." Thực chất thì trong lòng tôi đang thầm lo sợ anh ta sẽ đòi lại cái đồng hồ. Tại vì tôi đã bán nó đi để trả học phí cho Ché, sửa cái máy lạnh và trả ti tỉ khoản nợ cho đến khi chỗ tiền đó gần như hết sạch.
"Hôm qua mày đòi năm mươi nghìn, hôm nay cũng lại đòi năm mươi nghìn, cộng lại cũng được một trăm nghìn rồi đấy. Mà trong khi đó cái đồng hồ mày lấy của tao bán đi ít nhất cũng phải được bốn trăm nghìn. Chắc mày không ngốc đến nỗi không biết đâu nhỉ, đi tìm lấy một cửa hàng và bán nó đi. Coi như đó là tao trả trước." Người đàn ông này mỉm cười.
Tôi đang tính toán xem có nên đấm vào mặt anh ta một phát không. Anh ta trừng mắt với tôi. Đôi mắt tóe lửa nhìn thẳng vào tôi như đang cảnh cáo anh ta không phải loại người dễ động vào. Giờ thì mấy vết bầm tím cũng không khiến cho khuôn mặt điển trai lai giữa hai dòng máu Á - Âu này bớt đáng sợ hơn. Tới lúc này tôi mới được dịp nhìn kỹ khuôn mặt ấy, từ đường nét cho tới tính cách đều cho thấy anh ta có xuất thân trong gia đình cao quý. Nếu tôi không cẩn thận, có khi sau này anh ta sẽ còn tính toán với tôi luôn ấy chứ.
"Thế thì về lại chỗ của mày đi. Biến!" Tôi hạ giọng. Nếu kết quả không như những gì tôi mong đợi, thì đừng nghĩ tới chuyện tôi sẽ giúp đỡ lần sau.
"Thật lòng mà nói, mặt mũi mày cũng không đến nỗi nào đâu mà sao cái nết lại xấu như vậy?" Anh ta cười đáp lại tôi, sau đó khoanh hai tay trước ngực và tiến thẳng đến chỗ tôi. Ánh mắt anh ta đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân, môi nở một nụ cười chế giễu khiến tôi tự dưng chột dạ mà lùi lại về phía sau.
"Ngậm miệng lại và biến khỏi đây đi."
"Sao bên ngoài ồn ào thế?" Tiếng mở cửa vang lên, em trai tôi đang mặc bộ đồ ngủ ngó ra ngoài. Ánh mắt nó hơi mơ màng, có vẻ là chưa tỉnh ngủ, nhìn về phía tôi. "Ơ... Chào anh." Thằng ngốc này đang chào hỏi một người mà nó không hề quen biết. Cái tên ất ơ kia nhìn thấy em tôi cũng gật đầu đáp lại.
"Mày vào nhà trước đi" Tôi nói với thằng em mình.
"Mấy anh đang làm gì trước cổng thế? Ồn ào quá là hàng xóm thức giấc đấy. Vào trong rồi nói gì thì nói." Thằng Ché vừa dứt lời liền mở bung cửa ra mởi tên kia vào.
"Vậy thì... Làm phiền nhé." Kinn toan đi vào, nhưng tôi ngay lập tức túm lấy cổ áo anh ta từ phía sau.
"Tao vào trước! Còn mày đến từ đâu thì biến về đó đi." Tôi cau mày lườm một cái, chặn đường không cho anh ta vào.
"Còn dám làm vậy với tao..." Giọng nói khàn khàn, có vẻ như đang cố kìm nén cơn giận. Nhưng tôi không sợ, cũng lười quan tâm tới chuyện này, mặc kệ anh ta và quay người định đi vào trong.
"Chờ đã! Chưa có ai dám như vậy với tao cả!" Anh ta nắm lấy tay tôi và siết chặt. Lực siết không mạnh lắm, tôi vùng vẫy và cố đẩy hắn ra.
"Sao chứ? Mày tưởng mày là ai? Tao còn có thể làm nhiều hơn cả việc túm lấy cổ mày và bẻ gãy nó đấy!" Tôi cũng không kém cạnh đáp. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, không ai chịu nhịn ai. "Mày mà không đi thì tao sẽ đá mày bay khỏi đây." Tôi đe dọa.
"Này... Sao vẫn chưa xong vậy..." Thằng Ché ở phía trong cánh cửa lại ló đầu ra và nhìn tôi.
"Thằng Ché! Mày đi vào!" Tôi ấn đầu nó vào bên trong, sau đó đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Kinn.
Tôi mặc kệ, chả muốn quản chuyện này nữa, đúng là xui xẻo mà! Dù sao thì tôi cũng đang sẵn cơn điên tiết nên đã rủa thầm tên khốn kiêu ngạo đó vài câu cho bõ ghét. Có lẽ đúng là anh ta có vị thế hơn hẳn những người ở xung quanh đây thật. Nhưng mà tôi không sợ tên khốn này đâu. Thứ duy nhất mà tôi sợ bây giờ là: nhỡ anh ta dở chứng đòi lại cái đồng hồ thì tôi phải xoay sở ra làm sao mà thôi.
Tôi nhấn điện thoại gọi cho Jade. Chắc là giờ cô ấy đang ở bệnh viện hay chùa miếu gì đó. Giọng của cô ấy vẫn ồn ào như mọi khi. Cô ấy nói rằng chúng tôi vừa rời đi không lâu thì cảnh sát đã tới để xử lý đống lộn xộn đó. Jade còn càu nhàu không biết tôi đã đắc tội gì với cái đám xã hội đen mà để chúng tìm tới tận cửa như vậy. Và tôi dám chắc là mình không thể thoát khỏi cái nghiệp chướng phải gánh ngày mai đâu. Tôi sẽ phải giải quyết tất cả mọi thứ và thật tâm cầu nguyện rằng số tiền mà mình phải bồi thường cho Jade không quá lớn.
"Jade đã nói với Porsche rồi đúng không? Làm gì thì trước tiên cũng phải biết cách kiềm chế cảm xúc..." Ngày hôm sau, đầu tôi không tự chủ cúi thấp xuống ghi gặp Jade trong quán. Tôi không tính giải thích bất cứ điều gì, Jade chắc cũng không tài nào hiểu nổi vì sao tôi lại có liên quan tới mấy tên xã hội đen đó đâu.
"Xin lỗi Jade." Tôi chắp tay tỏ vẻ hối lỗi, khiến Jade phải thở dài một cái trước vẻ mặt vô tội của tôi. Ừ thì, đúng thật là lỗi cũng đâu phải của mình tôi. Thằng Kinn mới chính là thủ phạm, tối qua tôi chỉ là do bị tình thế ép buộc nên mới giúp anh ta thôi. Nhưng nhờ chuyện đó mà bây giờ tôi lại phải bồi thường thiệt hại cho quán vì đám côn đồ truy đuổi tôi gây ra. Nếu biết nó sẽ khiến tôi xui xẻo như thế thì tối hôm đó có chết tôi cũng không thèm nhúng tay vào giúp anh ta.
"Thôi được rồi, giờ thì giúp tôi dọn dẹp đi, chiều nay đồ đạc, dụng cụ mới sẽ tới đấy."
"Hết bao nhiêu thế..." Giọng tôi lí nhí trong cổ họng. Mặc dù thật ra tôi chưa có sẵn sàng để nghe con số chuẩn bị phát ra từ miệng của Jade.
"Bao nhiêu cái gì cơ?" Khuôn mặt Jade tỏ vẻ khó hiểu.
"Thì chi phí tổn thất của quán..."
"Hả? Trời ạ, Porsche không cần phải đền cho tôi nữa đâu." Jade đáp lời, phe phẩy cái quạt Trung Quốc ở trước mặt.
"Tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm..." Dù lỗi không hoàn toàn do tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần phải chịu một phần trách nhiệm cho chuyện này.
"Nghe này Porsche... Chúng ta khá may mắn vì cậu Kinn đã ra mặt và chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Bằng không thì tôi cũng không biết phải cắt bao nhiêu tiền lương hàng tháng của cậu để bù vào đâu đấy."
"Kinn?" Cái mặt kiêu ngạo đẹp trai nhưng đáng ghét lại hiện ra trong đầu tôi.
"Cậu Kinn nói chúng cũng là kẻ thù của cậu ấy. Vì thế hôm qua khi thấy chúng ở đây, cậu ấy cũng tham gia."
Hừ... Lấy lý do cũng giỏi đấy tên khốn. Nói gì đi nữa thì tôi vẫn là người đã bảo vệ anh ta khỏi đám kẻ thù ngày hôm qua, mặc dù là vì tiền. Và cả việc Jade cho bọn chúng nếm mùi kungfu lợi hại của cô ấy nữa, nhờ vậy mà cả hai chúng tôi mới có thể thuận lợi bỏ trốn. Nên là, thằng Kinn phải bồi thường cũng là lẽ đương nhiên thôi.
"Đúng vậy." Tôi nhoẻn miệng cười.
"Thật ra cứ nhớ về chuyện ngày hôm qua là lại thấy buồn cười. Cậu không biết đâu. Mọi người chạy toán loạn khi thấy cảnh sát ập đến, cứ như là bị tập kích nhà chứa vậy." Jade vừa vén tóc vừa đùa với tôi.
"Còn Jade thì trông như tú bà khi ở đó." Tôi nói.
"Lúc cảnh sát tới, Jade cũng chuồn nhanh lắm. Còn tưởng là cậu đã bị tóm rồi cơ, hóa ra là bọn họ tới để giúp chúng ta," Jade đưa tay che miệng để không cười thành tiếng. "Tuyệt đúng không? Cậu Kinn đúng là một người có sức ảnh hưởng. Mấy chuyện ngày hôm qua có lẽ đều nằm trong dự liệu của cậu ấy. Sáng nay lúc cảnh sát tới để lấy băng ghi hình, ai nấy cũng đều đứng hình khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của cậu Kinn."
"Tại sao chứ?" Tôi ngán ngẩm hỏi.
"Thì đương nhiên là vì cậu ấy rất đẹp trai. Đẹp trai một cách đáng sợ. Không biết là có tên điên nào, lúc vào đây trên trán hắn còn hiện y nguyên chữ "chồng" cơ." Jade trả lời, có vẻ là đã mê đắm mê đuối anh ta rồi. Sau đó tôi đi vào phụ giúp mọi người dọn dẹp phòng, lau sạch mấy vết máu, thu dọn mảnh chai lọ vỡ và các mảnh bàn ghế bị gãy. Tối qua may mắn là không có nhân viên hay khách hàng nào bị thương nghiêm trọng, chỉ có một số bị trầy xước hoặc bị đánh đến bầm tím. Tôi là người bị thương ít nhất, cũng không sai khi nói rằng vì tôi mà mọi người ở đây mới thành ra như vậy. Nên tôi quyết định sẽ đãi bọn họ một bữa ăn như là lời xin lỗi vì đã gây ra rắc rối. Mọi chuyện cũng không tệ như tôi nghĩ, ít nhất thì tôi không phải gánh hết tất cả cái mớ lộn xộn này. Tối qua không nhận được tí tiền nào từ anh ta coi như là đánh đổi vậy,
Tôi đi tới khu vực hút thuốc. Lúc dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc cùng các thiết bị mới xong cũng đã là chín giờ. Quán chúng tôi hôm nay đóng cửa, chỉ có các nhân viên và phục vụ ở lại giúp thu dọn tàn cuộc ngày hôm qua mà thôi. Tôi ngồi nghỉ trên chiếc thùng rác nhựa ở bên cạnh quán, hít một hơi thuốc đầy phổi rồi nhả làn khói trắng ra một cách thật thoải mái.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên ngắt ngang khoảng thời gian hưởng thụ của tôi. Đúng vậy, hình như có ai đó đang bước tới.
Tôi đã nói từ trước, con hẻm này khá là yên tĩnh, lại còn chật hẹp và tối tăm nên chả mấy khi có ai đi qua đây cả. Đó là lý do vì sao khi nghe thấy tiếng bước chân tôi lại cảnh giác như vậy.
"Này" Tiếng bước chân dừng lại cách tôi không xa. Tôi quay lại nhíu mày nhìn người đàn ông mặc đồ đen. Tôi không rõ hắn là ai, nhưng hiển nhiên là hắn đang chào tôi. Sau đó hắn tiếp tục tiến tới gần phía tôi hơn. Khi nheo mắt quan sát hắn từ trong bóng tối, tôi cũng lờ mờ nhận ra hắn. Tôi nhảy xuống khỏi cái thùng, vứt điếu thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt nó.
"Lại chuyện gì nữa?" Hai tay tôi đưa ra khoanh trước ngực. Cái tên đang bước về phía tôi ngoài Kinn ra còn có thể là ai khác.
Tôi nhanh chóng quét mắt xung quanh xem liệu có tên kẻ thù nào nhảy ra và đuổi theo anh ta không. Chắc cũng tại hai lần trước đó, giờ thì não tôi tự giác cho rằng anh ta sẽ luôn xuất hiện cùng với những trận chiến đẫm máu như Thế chiến thứ hai rồi. Và tôi mong rằng điều đó không xảy ra thêm một lần nào nữa, bằng không Jade nhất định sẽ mắng chửi tôi tới chết.
"Sao lại tới đây? Lại bị ai săn hả?" Tôi hỏi cái tên đó một lần nữa, anh ta dừng lại và chỉ im lặng đứng trước mặt tôi.
"Có vài thứ tao cần nói với mày." Anh ta lên tiếng, giọng nói khàn khàn vào tai tôi lại như tiếng sấm nổ, khiến cho tôi thấp thỏm lo sợ.
"Cái gì?" Tôi hỏi lại, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Đi theo tao!"
"Đi đâu?"
"Tới chỗ khác. Có khá nhiều chuyện để nói." Anh ta đút tay vào túi quần một cách thản nhiên. Nhưng đôi mắt sắc bén thì chiếu thẳng vào tôi khiến cho tôi có cảm giác không thể nói nên lời.
"Tao không có gì để nói với mày cả." Tôi trả lời. Tim tôi nảy loạn cả lên, và tôi nghĩ là tôi nên đi vào trong.
Hừ! Cánh tay tôi bị giữ chặt và kéo lại.
Tôi bị buộc phải quay lại và đối mặt với Kinn một lần nữa.
"Nhưng tao có!" Anh ta gằn giọng.
"Tao thì không!" Tôi lo lắng nắm chặt tay, dứt khoát gạt anh ta ra. Tôi còn đẩy ngực Kinn khiến anh ấy loạng choạng lùi lại vài bước. Mấy tên đàn em đứng khá xa thấy vậy ngay lập tức tiến tới vây xung quanh tôi. Tôi nhìn dáng dấp to lớn của chúng, cầm lấy một thanh gỗ gãy từ hôm qua và ném thẳng vào mặt một tên ở đó. Hắn ta cúi người xuống né đi và chuẩn bị lao tới tấn công tôi. Tôi lại tiếp tục tung một cú đấm vào mặt hắn ngay trước khi hắn kịp trở tay, cứ như vậy cho tới khi Kinn không thể nào chỉ đứng yên mà nhìn mấy thằng đàn em của mình lần lượt ngã xuống được nữa.
Anh ta làm một vài động tác, tôi thấy vậy liền vung nắm đấm về phía anh ta. Nắm đấm ngay lập tức bị giữ lấy và chặn lại giữa không trung. Nhưng tôi không vì thế mà mất bình tĩnh, nhanh chóng giơ chân lên chuẩn bị đá, một lần nữa lại bị anh ta dễ dàng né được.
Làm gì có chuyện tôi dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Tôi dùng hết sức đấm Kinn bằng tay còn lại. Anh ta né nó một cách hoàn hảo, thuận lợi giữ chặt lấy cổ tay tôi vặn ngược về phía sau và đẩy ép tôi vào tường.
Sao hôm nay tay nghề của tên này tốt quá vậy?
Hai ngày trước đó... Tôi còn phải trải qua một mớ hỗn loạn để cứu hắn mà?
"Buông tao ra tên khốn này!" Tôi cố quay đầu ra phía sau. Khuôn mặt góc cạnh của anh ta tiến lại gần. Anh ta dùng sức nặng của mình đè lên người tôi, hai cánh tay bị giữ chặt ở phía sau cũng tăng thêm lực. Trông tư thế hiện tại chả khác gì anh ta đang ôm chặt lấy tôi cả. Mẹ nó! Khốn khiếp!
"Thả lỏng đi, tao chỉ đến đây đàm phán với mày thôi." Khuôn mặt sắc bén của anh ta gần tới nỗi tôi có thể cảm nhận được một luồng hơi nóng chạy dọc khắp mặt tôi vậy.
"Tao không muốn!" Tôi nói trong khi cố gắng tránh khỏi khuôn mặt đang ngày càng tiến sát hơn và khiến tôi nổi da gà kia.
"Hừ... Tao tưởng mày mạnh lắm mà." Anh ta vừa nói vừa cười chế giếu.
Đờ mờ? Có vẻ như ngài đây đã đánh giá tôi quá thấp rồi đấy!!!
"Đúng thế đấy!" Tôi nói lớn, đồng thời vùng lên nhắm thẳng hõm cổ anh ta cắn mạnh một cái, dùng hết sức ngoạm lấy khiến anh ta đau tới nỗi phải buông tôi ra.
"Mẹ nó!" Anh ta la lớn. Tôi chẳng thèm quan tâm, nhân cơ hội chạy vào trong và khóa trái cửa, gấp gáp đi thẳng tới phòng nhân viên lấy túi sách khiến mọi người ở đó phải nhìn tôi thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy?" Một anh nhân viên trong quán hỏi tôi. "Đừng nói là cậu định về trước nhé! Nếu cậu dám tôi sẽ trừ lương đấy!"
Chúa ơi... Em còn chưa sẵn sàng cho chuyện đó! Nhưng mà... Tôi thừa nhận là hiện tại tôi đang sợ hãi. Có điều không phải là sợ bọn xã hội đen sẽ quay lại trả thù, mà là sợ tên khốn Kinn sẽ tới và đòi lại cái đồng hồ kìa!
Sau khi thoát chết tối hôm qua, tôi lao thẳng về nhà và phóng xe với tốc độ ánh sáng. Đầu tôi lúc này chỉ có đồng hồ, đồng hồ và đồng hồ mà thôi. Nếu thằng Kinn có gì muốn đàm phán với tôi thì chỉ có chuyện cái đồng hồ chứ còn có chuyện gì nữa đâu? Lại nói, cái đồng hồ ấy... Nó trị giá hơn năm trăm nghìn... Không đúng! Là sáu trăm nghìn, không... Là tận bảy trăm!!
6 giờ sáng, tôi dậy đi chợ và chuẩn bị bữa sáng cho thằng Ché... Thật ra nói thức dậy cũng chả đúng, vì tối qua tôi có ngủ tí nào đâu. Tại vì tôi đã dành cả đêm lo sợ không biết bao giờ thằng Kinn sẽ tới.
"Gần đây mọi thứ có vẻ thịnh soạn ghê!" Thằng Ché vừa nói vừa nheo mắt nhìn chằm chằm tôi rồi lại đảo mắt xuống đĩa thức ăn trên bàn,
"Phi mua tất đấy! À quên, ăn nhanh đi rồi mà đi học!"
Nó gắp mấy con tôm to vào bát. Bữa sáng hôm nay đúng là trông đầy đủ hơn mọi khi thật. Có bánh mì, bơ, sữa, nước ép cam, và cả một ít thịt và tôm nữa, Bình thường thì chỉ có cơm và trứng rán, không hơn.
"Cho em tiền tiêu vặt tuần này đi! Cả tiền học nữa." Tôi móc tay vào túi và rút ra một xấp tiền đưa nó.
"Đệt! Thật hả?" Ché trợn tròn mắt nhìn tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Đấy là tiền tiêu trong một tháng." Tôi nghĩ là nên chia nhỏ chỗ tiền này ra hết mức có thể và dùng nó vào những thứ mình cần. Chắc sau này tôi sẽ không tìm được cơ hội nào để moi tiền từ anh ta nữa đâu. Nên giờ tôi phải tận dụng hết những gì mình có chứ!
"Dạo này nhiều tiền ghê đấy. Phi kiếm từ đâu vậy?"
"Đương nhiên là tao tiết kiệm được rồi." Chắc chắn thằng Ché chả tin đâu. Thằng bé nhìn tôi ngờ vực, tôi không biết làm gì khác bèn giục nó nhanh đi học. "Thôi đi đi! Nhớ dùng tiết kiệm đấy!" Tôi nói lớn với thằng em đang mặc đồng phục trường, sau đó thở dài. Ít nhất thì tôi vẫn có thể trả đủ cho học phí đắt đỏ của Ché trong nửa năm tới.
Mọi người đều thắc mắc tại sao tôi lại cho thằng em tôi theo học tại một ngôi trường đắt đỏ như vậy. Đó là bởi vì tôi cũng muốn thằng Ché được bằng bạn bằng bè. Chúng tôi đều đã học ở trường đó từ hồi mẫu giáo khi ba mẹ tôi vẫn còn sống. Nên cũng không sai khi gọi đó là trường cũ của tôi. Tôi không muốn nó phải cảm thấy tự ti. Thằng em tôi không bao giờ phàn nàn về cái gì cả, nó thậm chí còn nói học trường nào cũng được. Nhưng tôi chỉ muốn lo cho nó đầy đủ giống như khi ba mẹ còn sống, bất chấp khó khăn như thế nào đi nữa.
Tôi sẽ làm tất cả, và chăm sóc thật tốt cho đứa em của mình.
-----------------------------------------------------------
Tôi vừa khóa cửa lại và chuẩn bị lên xe để đến trường, đột nhiên một vài thứ thoáng qua trong đầu tôi.
Chết mẹ! Thằng Kinn nó biết tôi sống ở đây!
"Dì Aoi!!" Tôi kêu lớn một cách lễ phép nhất có thể, mặc dù bình thường tôi toàn gây với chồng của dì ấy.
"Porsche à? Sao vậy?" Dì Aoi đáp lại.
"Nếu có ai mà tới tìm con thì dì bảo họ là con đã chuyển đi và không còn sống ở đây nữa nhé."
"Ai tới tìm con?" Dì Aoi bước tới và nhìn tôi.
"Không biết nữa, tóm lại là nếu ai tới... Dì cứ nói là con chuyển nhà rồi." Tôi gấp gáp đáp lại, dì Aoi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó tôi nhanh chóng thu dọn mấy vật dụng trước nhà và cả trên sàn, giày dép, ô, mấy cái mũ bảo hiểm, và cả mấy cái lốp dự phòng mới lẫn cũ đều bị tôi tống vào trong nhà. Cũng may tôi không dư dả lắm nên ít đồ đạc. Nhờ thế mà chỉ cần chuyển bớt đồ đi cũng đủ để khiến căn nhà trở nên trống trải như không có người ở rồi.
--------------------------------------------
"Mẹ thằng Kinn, mày sao vậy?" Tem hỏi tôi lúc tan học. Chúng tôi đang ăn ở dưới căn tin, và cả hai đứa đều nhìn tôi chằm chằm chờ đợi một câu trả lời.
"Sao lại hỏi vậy?" Tôi hỏi.
"Mày cứ trái liếc phải liếc suốt. Có vấn đề gì à?" Jom nói.
"Trông mày đáng ngờ lắm đấy, nhưng lần này đừng mơ tao giúp mày nữa nhé. Bọn tao suýt thì ngỏm ở quán bar hôm qua rồi." Jom nhìn tôi lộ rõ vẻ cáu kỉnh. Đúng là may mắn thật khi mà hai đứa chúng nó đều trốn thoát kịp thời và cũng không bị thương quá nhiều.
"Không... Làm gì có gì đâu?" Tôi vừa nói vừa chọc chọc bát cơm. Từ lúc bước vào trường tới giờ, tôi nhận thấy mình cảnh giác hơn bao giờ hết. Đôi mắt quét không bỏ xót một ngóc ngách nào và nhìn trái nhìn phải mọi lúc để chắc chắn rằng mấy tên khốn hôm qua sẽ không nhảy xồ ra trước mặt mình.
"Thế tại sao mắt mày phải đảo tới đảo lui như vậy? Tìm người yêu hay là đang sợ đám xã hội đên đó sẽ đuổi tới tận đây hả? Có gì khó nói sao?" Jom nói kháy tôi.
"Tóm lại là mày đang phiền não chuyện gì?" Tem hỏi, thật đúng là thằng bạn tử tế.
"Hay mày làm gì chúng nó để chúng nó ghi thù rồi?" Jom chen vào, cũng không cho tôi cơ hội để lên tiếng. Mà thật ra thì tôi cũng lười giải thích vấn đề này.
"Jom, chú mày đang đợi mày ở trước khoa kìa." P'Ohm, một đàn anh năm ba gọi với Jom từ xa rồi bước tới bàn chúng tôi.
"Ai cơ Phi?" Nó hỏi. Tôi giơ tay chào P'Ohm khi anh ấy dừng lại.
"Sao tao biết được? Người ta chỉ nói mình là em trai của bố mày thôi. Còn bảo có chuyện quan trọng muốn nói." P'Ohm căng giọng trước mặt Jom.
"Trông người đó như nào ạ?" Tôi không thể không hỏi.
"Chú nó khá đẹp trai và sáng sủa nha. Mẹ, sao mà chú của mày lại có thể trẻ và đẹp trai như vậy? Chả giống cái bản mặt khó ưa của mày chút nào." P'Ohm đầy hào hứng đáp. Nhưng nó khiến tôi nhận ra người mà P'Ohm nói tới nghe không giống chú của Jom một chút nào, nhất là khi P'Ohm cứ liên mồm lặp đi lặp lại từ *Pho Nong. ( em trai của bố, là chú ấy :v )
"Này P'Ohm! Sao anh có thể nghi ngờ nhan sắc của em??" Tên ngốc Jom cau có.
"Hahaha... Mày thực sự có quen người ta không đấy? À đúng rồi, anh ta còn mặc đồng phục khoa Quản lý nữa. Tao nghe Min bảo anh ấy khá nổi tiếng."
"Bọn mình cùng đi xem phim không? Tao thấy hơi chán." Tôi vội vã chen ngang vào cuộc nói chuyện khiến mọi người chuyển tầm nhìn sang tôi.
"Mày sao thế Porsche? Bình thường mày có bao giờ nói dài như thế này đâu nhỉ?" P'Ohm nhìn tôi bất ngờ.
"Cùng đi hết đi! Bây giờ chúng ta có thể đi luôn. Tao ngồi cùng xe với mày nhá, còn xe máy của tao thì cứ gửi ở đây." Tôi thúc cùi chỏ giục chúng nó, khiến cho ai nấy cũng khó hiểu nhìn tôi.
"Được rồi được rồi, đi hết. Nhưng mà đợi tao đi gặp em trai bố tao đã." Jom cố tình nhấn mạnh "em trai của bố" ngay trước mặt P'Ohm, còn nhìn vào tôi như thể đoán ra điều gì đó.
"Nếu không phải là tiền bối của mày thì tao đã đánh cho mày to đầu rồi!" P'Ohm nói với Jom.
"Tới luôn tiền bối." Jom nói một cách mỉa mai trong khi cắp theo cặp sách và tiến về phía trước.
"Này này! Chúng mày! Đi xem phim đi!!" Tôi ra sức mời chào.
"Tí nữa đi. Giờ cứ đi cùng thằng Jom tới cổng khoa đã," Tem nói.
"Bây giờ bọn mày không đi luôn thì sau này đừng mong vác mặt tới quán của tao tiệc tùng nữa nhé!" Tôi khoanh tay đe dọa, nhưng thật ra trong lòng thì rối như tơ vò.
"Tao đã bảo là sẽ đi mà! Nhưng giờ thì phải đi kiểm chứng cái người tự nhận là chú của tao đã!" Jom cương quyết nói.
"Mày sao thế Porsche?" Tem hỏi.
"Không có gì, tao lười không muốn quay lại cổng khoa thôi." Tôi nhàn nhạt đáp.
"Thì mày cứ ra chỗ xe tao đợi đi. Đi thôi Jom." Tem vừa nói vừa đưa tôi cái chìa khóa. Sau đó hai thằng chúng nó đi thẳng tới phía trước tòa nhà của khoa.
Con mẹ! Tao hứa, Jom, một ngày nào đó tao sẽ hối lỗi với mày. Tôi châm điếu thuốc thứ hai, cứ một lát lại kiểm tra xem hai thằng bạn mình đã trở về hay chưa. Tôi nghĩ là đám người đó sẽ không dám làm gì ở ngay trong trường đâu. Mà nếu chúng có dám thật, tôi đã nói là tôi không sợ rồi mà. Tôi chỉ sợ tên Kinn sẽ đuổi theo tôi tới cùng để lấy lại cái đồng hồ thôi.
Phải làm gì mới được đây?
"Mẹ nó... P'Ohm!! Biết ngay anh ta đến lấy cớ để đá xéo tao mà!" Chưa thấy mặt đâu nhưng tiếng của nó thì tôi nghe rõ ràng. Tôi quay đầu nhìn lại.
"Thế chuyện của chú mày sao rồi?" Tôi hỏi Jom đang cau có.
"Làm gì có ai? Phí hết cả thời gian!" Nghe tới đây, tôi lén thở phào một cái.
"Hừ.. Không ngờ P'Ohm thích trọc hậu bối như vậy! Mẹ nó!" Hai đứa tiếp tục chửi thề trong lúc chúng tôi đi tới tiệm tạp hóa ở gần trường.
--------------
"Dì Aoi... Có ai tới tìm con không?" Tôi nói lớn sau khi đỗ xe ở trước cổng.
"Này này! Con gây chuyện với ai à? Trông mấy người họ giống như là xã hội đen vậy." Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.
"Anh ta nói gì ạ?"
"Anh ta tới tìm người tên là Jom ở nhà này. Dì không hiểu lắm, nên dì bảo không có ai tên Jom ở đây cả, và căn nhà đó bây giờ cũng không có ai ở. Nghe xong như vậy thì họ rời đi."
Tôi vừa nghe vừa gật đầu đáp lại.
"Họ tới lúc nào hả dì?" Tôi hỏi tiếp.
"Chiều nay" Dì trả lời, nhìn tôi tỏ ý nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm.
"Dì, con gửi xe ở nhà dì được không?"
"Ừ, cứ gửi đi. Con phải chịu khổ nhiều rồi, dì thật sự lấy làm tiếc cho con và gia đình con, Porsche."
Thật ra, tôi đã không nghĩ đến điều này. May mắn thay lúc chúng tới, Ché không có ở nhà. Tôi phải cảnh cáo nó không được mở cửa cho người lạ mới được.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn thấy lo lắng thấp thỏm không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ sợ thằng Kinn sẽ đưa tôi năm mươi nghìn và đòi lại cái đồng hồ của anh ta.
Nhưng chịu thôi, bây giờ tôi cũng làm gì trả lại được chứ. Tôi đã bán nó đi và tiền kiếm được nhiều hơn cả số tiền tôi đòi anh ta, mà chỗ tiền đó lại còn giúp tôi có được những thứ tôi cần nữa. Ai ngu gì mà bỏ lỡ một cơ hội như vậy được? Tiếc lắm.
#Kinn
Tôi đứng trước gương nhìn vào cổ của mình, ngay phía dưới tai là một dấu răng đỏ với một ít máu rỉ ra từ đó. Xung quanh vết cắn sưng tím, vùng phía ngoài cùng còn chuyển dần sang vàng. Tôi ngả cổ về phía Big, tên đàn em thân cận của tôi, để nó dùng tăm bông vừa xử lý vết thương vừa trút cơn giận.
"Cậu Kinn thực sự định chọn kẻ như hắn làm vệ sĩ sao?" Big hỏi, sau đó lấy thuốc khử trùng thấm lên miệng vết thương. Rất nhanh cổ tôi liền cảm thấy lạnh rát.
"Có vấn đề gì sao?" Tôi hỏi. Big nhìn vết thương của tôi thở dài.
"Hắn dám cả gan làm như vậy. Ngày mai em nhất định sẽ tự mình tìm tên khốn đó và giết hắn."
"Nếu làm vậy thì bố sẽ giết mày trước đấy." Tôi thành thật nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng cậu Kinn, bây giờ chúng ta bị hắn xoay như chong chóng thế này thật mất mặt! Hắn bỏ rơi cậu hai lần, giờ còn dám cả gan cắn cậu nữa. Làm sao ta có thể thuần hóa được một con thú hoang như vậy được chứ?" Tiếng của Big lẩm bẩm mãi bên tai khiến tôi phải trừng nó một cái. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt khó chịu của tôi, Big liền im bặt và chỉ tập trung vào việc làm sạch vết thương.
Sự thật là tôi đâu có cần hắn ta làm vệ sĩ đâu. Thằng Big thì cứ luôn lải nhải suốt về việc nó đã gặp vô số kẻ thực dụng như hắn ta. Những tên thế này thường chỉ biết lợi dụng người khác, dễ thay lòng đổi dạ, và có khi còn cắn ngược lại chủ. Chỉ cần có được thứ mà mình muốn, chúng có thể không ngần ngại đá phăng chủ của chúng sang một bên. Nên là tôi cũng không mong chờ gì vào sự trung thành từ hắn, bởi có lẽ điều này đã ăn sâu vào bản chất hắn rồi.
Còn lý do vì sao tôi vẫn tiếp tục bám lấy hắn ta hả?
Là bố tôi. Ông ấy đã xem đoạn phim CCTV để truy lùng tên khốn đã bắt cóc và tra tấn tôi suốt ba ngày hai đêm, tình cờ lại tìm thấy được một người vô cùng thú vị với kỹ năng chiến đấu tuyệt vời. Cái tên mà đã cứu tôi hai ngày liên tiếp, nhưng đương nhiên không phải vì tiền. Tôi đã phải trả hắn một trong những chiếc đồng hồ đắt tiền của tôi như là tiền công cho việc cứu mạng.
"Nhanh chóng đuổi theo hắn đi. Kẻ thù chắc chắn cũng sẽ tìm tới hắn sớm thôi. Nếu hắn mà về phe đối đầu thì ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy." Lời của bố vụt qua trong đầu tôi. Nhưng bố tôi nói đúng, với lối đánh điêu luyện khó có thể bị hạ gục, hắn ta cứ thế liên tiếp phản đòn cho tới khi cả một nhóm xã hội đen lần lượt từng thằng ngã xuống. Hẳn là bọn chúng phải thấy nhục nhã lắm.
Còn về phía tôi, mới đầu tôi chỉ muốn gặp lại hắn nhanh nhất có thể và thương lượng thật tốt. Giờ thì toàn bộ ý nghĩ ấy đã bay sạch rồi. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ chỉ có mau chóng bắt được hắn để trả thù cho vết răng mà hắn để lại trên cổ tôi mà thôi.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng có một ai dám làm như vậy với tôi cả.
-----------------------------------
"Là tên bạo dâm nào đã khiến cho cổ Kinn phải quấn gạc như này đây hả? Hahaha…" Mew cười vào mặt tôi ngay khi tôi vừa bước tới chỗ chúng nó và ngồi xuống bàn đá đặt trước tòa nhà khoa.
"Đi về đi" Tôi nói với Big, người đã theo tôi tới trường. Bình thường tôi sẽ lái xe đi học, nhưng sau sự việc mấy ngày vừa rồi tôi vẫn cảm thấy hơi bất an nên bảo vệ sĩ đi cùng.
"Vâng cậu Kinn, sau giờ học tôi lại chờ cậu ở chỗ cũ nhé." Big đáp
"Nhớ tới địa điểm mà tao đã đưa đấy. Hắn tên là Jom." Tôi lặp lại, Big gật đầu rồi ngay lập tức rời đi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tae quay đầu qua hỏi tôi.
"Bố nói tao đi tìm người."
"Lại là Nhị gia hả? Đừng bảo mày mất tăm ba ngày qua là vì lại bị bắt cóc đấy." Tae vừa nói vừa giữ mặt tôi nhìn tới nhìn lui.
"Ừ. Nhưng thằng tao tim không liên quan tới Nhị gia."
"Thế là ai?"
"Tao đang tìm cái tên đã khiến cổ tao thành ra thế này." Nhắc tới lại thấy bực mình. Tôi tháo bang gạc quấn quanh cổ ra và cho lũ bạn xem vết thương của tôi.
"Đệch mợ!" Time, Tae và Mew đồng thanh gào lên. Sáng nay tôi vẫn còn thấy cổ mình hơi nhói. Cứ mỗi lần như vậy, sự căm thù của tôi dành cho cái tên khốn kia lại tăng lên gấp bội. Không biết cái vết cắn này có khiến tôi bị lây bệnh dại không nữa. Tôi chỉ biết là tôi không cần hắn phải làm vệ sĩ cho tôi, thứ duy nhất tôi muốn là hành hắn ra bã và khiến hắn phải tâm phục khẩu phục.
Tôi thuật lại chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi cho 3 thằng bạn của tôi. Chúng tôi thân thiết với nhau từ hồi trung học. Chúng nói biết mọi thứ về tôi. Tôi không muốn kết thân với bất cứ ai trong khu phố của mình hay là kiếm thêm bạn mới nữa bởi dù sao tôi cũng chẳng hòa đồng cho lắm. Thằng Tae nói khi tôi nhìn vào ai đó, trông tôi cứ như là lôi cả bố người ta lên để chửi vậy. Với cả ai cũng biết bố tôi là người như thế nào, nên hầu như không ai dám lại gần tôi cả.
"Mày có quen nhiều người bên khoa Khoa học Thể thao lắm mà? Tìm cái thằng tên Jom đó chắc không khó đâu nhỉ." Tôi vừa dứt lời thì Mew quay sang nói với Time. May thay là tối hôm đó, hắn ta có mặc đồng phục của trường, nhờ vậy mà tôi mới nhìn thấy được cái huy hiệu cùng với tên khoa thêu ngay phía dưới.
"Cái đệch! Chờ chút Mew, tao có quen đứa nào bên đấy đâu?" Time lén nhìn Tae đang cười lạnh với mình.
"Không phải chính mày bảo như thế à?"
Tae trừng mắt với Time. Chuyện Tae và Time yêu nhau trong trường không ai là không biết. Time là kiểu người khá đào hoa và quyến rũ, đúng chuẩn mấy tên ăn chơi và là tên khốn luôn thách thức sức chịu đựng của tôi. Nhưng dù sao sự kiên nhẫn của tôi cũng đã được tôi luyện theo thời gian khi ở cạnh nó, giờ nó có làm tôi bực dọc như thế nào thì tôi vẫn chịu được.
"Không phải vậy đâu mà!" Time chột dạ trả lời, sau đó liền đánh trống lảng "Sau khi tan học thì tao sẽ dẫn mày tới đó." Tôi gật đầu đáp lại.
"Giờ thì lên lớp học nhóm đi! Tao lấy hết tài liệu cho bọn mày rồi này!" Mew nói, tay giơ một xấp giấy ra trước mặt chúng tôi. Thằng này đúng chuẩn bộ não của cả nhóm bởi nó là một tên mọt sách chính hiệu và luôn tự cho mình là nhất. Mỗi khi tôi bị mất tích hoặc là vắng mặt trên lớp, nó luôn là người tới và giảng bài cho tôi.
Sau khi hết tiết, Time giữ đúng lời đưa bọn tôi tới khoa Khoa học Thể Thao. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới đây, cảm thấy hơi lạ lẫm và không biết phải bắt đầu từ đâu.
"P'Time, anh làm gì ở đây thế?" Một giọng nói trong trẻo vang lên làm tôi bất ngờ. Đúng như dự đoán, dù là ở khoa nào thì Time cũng luôn được chào đón, khoa Khoa học Thể thao cũng không phải ngoại lệ.
"Ồ Min! Lại đây đi." Time nở nụ cười tươi rói với một người có vóc dáng mảnh khảnh và cũng đang cười nhìn nó.
"Ồ, thằng nào bảo là không quen bất cứ ai ở đây hả?" Khuôn mặt Tae đen xì, nó siết chặt lấy gấu áo người yêu nó. Ánh mắt trở nên dữ dằn hơn khi thấy Time tỏ ra thân thiết với một người tình cờ gặp mặt. Mà nhất là trông tên kia có dáng vẻ khá nhỏ nhắn đáng yêu hơn là đẹp trai.
"P'Tae, đừng nhìn em như thế. Em biết Phi Time vì Phi làm việc ở nhà Phi Time thôi mà." Lời giải thích của cậu ta khiến Tae hài long đôi chút.
"Đây thấy chưa?" Time hỏi.
"Mày đã nói chuyện này với tao bao giờ đâu!" Tae nghiến răng.
"Thôi thì, chuyện gì khiến các hotboy tụ tập hết ở đây vậy?"
"Ờ… Min có biết người nào tên Jom ở đây không?" Time lên tiếng. Không để nó phải đợi lâu, Min đã ngay lập tức trả lời.
"Có phải cậu ta học năm hai không?"
"Biết sao được. Này, hắn học năm hai hả?" Time quay sang tôi.
"Tao cũng không biết…" Tôi nhàn nhạt đáp.
"Nếu em không lầm thì cả khoa em chỉ có một người tên Jom thôi…"
"Thế thì cứ đưa tụi này đến chỗ nó đi." Min nhướn mày nhìn chúng tôi. "Anh có việc cần làm với nó." Time nói.
"Để các anh phải tới tận đây luôn? Cậu ta đã làm gì à?"
"Chỉ là hỏi thăm chút thôi." Time đáp.
"Hừ… Sao cũng được." Min phớt lờ nó rồi quay đi gọi một ai đó.
"P'Ohm!"
"Hả?" P'Ohm là cái tên có làn da rám nắng đứng ở gần đấy, nghe thấy vậy liền đáp.
"Mày có thấy thằng Jom đâu không?" Min hỏi.
"Không biết. Nhưng tao vừa gặp bạn nó trong thang máy, không đi cùng với nó đâu. Có khi là tụi nó đang ở canteen đấy. Tao cũng chuẩn bị tới đó bây giờ này." Ohm đáp.
"Thế nếu gặp được thì bảo nó tới tìm anh nhé." Time nói với Min.
"Nếu cậu ta hỏi ai tới tìm thì bảo sao?" Ohm hỏi với về phía chúng tôi.
"Thì cứ bao là em trai của bố nó tới tìm." Time cười đáp. Min và Ohm hơi sững người, nhưng cũng gật đầu. Trong khi chờ đợi, tôi gọi điện cho mấy tên đàn em tới kiểm tra nhà của hắn. Bọn nó đều nói là mấy người gần đó không biết ai tên là Jom cả. Với cả địa điểm mà tôi đưa cho bọn nó hình như đã có người chuyển đi rồi. Tôi thấy hơi khó hiểu. Sao tự nhiên hắn phải chuyển đi? Người như hắn vẫn có thứ phải sợ sao?
Tiếng điện thoại tôi rung lên, trên màn hình hiện lên dãy số, là của bố tôi. Tôi ngay lập tức nhấc máy.
"Dạ… Vâng, con sẽ đi ngay." Bố gọi tôi và nói tôi về nhà ngay lập tức. Chúng tôi phải tiếp một vị khách quan trong vào chiều nay. Tôi đành phải ngừng việc truy lùng tên kia lại ngày hôm nay, dù sao bây giờ vẫn phải ưu tiên việc kia trước. Nghĩ vậy, tôi rời khỏi trường và quay về chỗ thuộc hạ rồi tiến thẳng về nhà.
-------------------------------------------
"Cảm ơn nhé, Khun Wichian." Sau bữa tối, tôi lái xe đưa vị khách đó về nhà. Ngay sau đó, tất cả người ở trong nhà đều bị triệu tập khẩn cấp tới sảnh chính. Vì yêu cầu khá đột ngột nên mọi thứ bỗng nhiên trở nên bận rộn.
"Mấy tên các người thật là vô dụng!!!" Bố tôi nói lớn. Tiếng của bố vang ra cả tận bên ngoài. Ai nấy cũng đều giật mình khi ông chủ bỗng nhiên tức giận như vậy.
"Bọn chúng đã tấn công chúng ta những hai lần trong tháng này. Đến cả thằng Kinn cũng bị săn và còn bị bắt cóc. Bọn mày tính sao nếu con trai tao có mệnh hệ gì hả?" Tiếng chửi mắng của bố vẫn tiếp tục vang lên cho tới khi ông phải ngừng lại châm một que diêm để hút thuốc. Tôi nhìn bố tôi vẫn còn đang trong cơn giận, không ai dám hé răng vào lúc này.
"…"
Sự im lặng bao chum cả gian nhà. Tôi vẫn ngồi bình thản, tay cầm ly nước đưa lên nhấp một ngụm. Cái cảnh tượng này diễn ra quán quen thuộc với tôi rồi.
"Bọn mày chăm sóc con tao thế nào mà lại để cái chuyện này cứ lặp đi lặp lại vậy?"
Tôi hiểu vì sao bố lại tức giận tới vậy. Ông hẳn phải rất áp lực khi đối tác kinh doanh cứ liên tục khiêu chiến như thế. Tôi cũng không phải là đứa duy nhất, anh trai tôi Khunn và cả thằng em trai Kim cũng đã từng bị bắt cóc. Nhưng nói về tần suất, có lẽ tôi là người đã quen với chuyện này nhất. Tôi bị bắt cóc ít nhất trên dưới mười lần từ khi chào đời cho tới giờ. Và cũng chẳng có gì khó hiểu khi bố tôi lại nổi trận lôi đình về sự việc gần đây.
"Thằng Pete, thằng Big, thằng North! Bọn mày đều là vệ sĩ chính của con tao! Vậy thì nói xem, mày đã làm những gì để ngăn chuyện này xảy ra?" Cả ba người chỉ đứng nhìn nhau, không một ai dám hé miệng. Mặt cả ba đứa đều đỏ bừng và vẫn hằn nguyên dấu vân tay của bố, có vẻ như bị tát khá mạnh.
"Xin lỗi ngài. Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn." Pete, đội trưởng đội vệ sĩ lên tiếng.
"Tao nghe những lời này chán ngấy rồi. Nhìn vào mấy vết bầm tím trên người con trai tao kìa! Bọn mày đâu phải trải qua những thứ như vậy, nên làm sao bọn mày hiểu được?" Mặc dù tất cả đều biết kẻ thù sẽ không dám đi quá xa, nhưng chúng cứ chơi trò mèo vờn chuột như vậy với bố tôi. Rất nhiều người là đối thủ cạnh tranh với gia đình tôi, nhưng chúng tôi biết ngoại trừ người thân cận ra, không một ai dám làm điều này. Bố biết chính xác kẻ đứng đằng sau, nhưng không thể làm được gì bởi chưa có chứng cứ xác thực rằng chính người thân ruột thịt của mình đã làm điều đó: Em trai và cả họ hàng của bố, những người mà ở đây chúng tôi gọi là Nhị gia, còn nhà tôi là gia tộc chính. Hai em trai ruột của bố tôi, chú Jekkant và chú Kim, vốn là phó chủ tịch, đã kích động cuộc tranh giành quyền lực, khiến cho tình cảm gia tộc rạn nứt tới tận thế hệ con cháu.
"Chúng tôi thực sự xin lỗi. Mặc dù đã cố gắng để thu thập chứng cứ, nhưng Nhị gia luôn sử dụng người ngoài cho nên…" Big cố gắng giải thích nhưng…
"Tất cả điều này chỉ cho thấy mày còn ngu ngốc hơn tao tưởng!" Bố tôi xen ngang, điều này khiến cho toàn bộ những lời định nói ra của Big nuốt hết vào trong và tiếp tục đón nhận cơn thịnh nộ của bố. Không phải là chúng tôi không thể làm gì, chỉ là chúng tôi muốn thực sự thu thập được bằng chứng để tống cổ Jekkant đi. Sở dĩ tôi muốn làm vậy bởi vì dù tự xưng là em ruột của bố và chú tôi, hắn ta không hề trung thành với gia tộc. Nhưng không may con mồi chúng tôi rình bấy lâu nay quả thật khó đối phó, bọn chúng hành động hết sức gọn gàng, và chúng tôi thì cứ quanh quẩn trong vòng lặp âm thầm tìm kiếm bằng chứng không ngừng đó.
"Nếu con trai tao mà gặp chuyện một lần nữa, tao sẽ sa thải toàn bộ." Bố tôi quát lớn một lần nữa trước khi quay lại nhìn tôi.
"Kinn, việc bố giao cho con tới đâu rồi?" Cái lắc đầu của tôi xem như là câu trả lời. Ngay lúc này, bố chỉ muốn một tên vệ sĩ với kỹ năng điêu luyện.
"Mau chóng triển khai đi. Bố chuẩn bị mở một song bạc mới. Nhị gia chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu."
"Cậu Kinn, tôi có thể giúp gì được không? Chúng tôi thực sự không muốn cậu gặp thêm chuyện gì nữa. Về người mà cậu Kinn muốn thuê, hắn ta có vẻ rất thành thục và kỹ năng cực tốt, tôi lo rằng những kẻ khác sẽ tìm tới hắn để thỏa thuận trước." Phi Chan, thư ký của bố cũng lo lắng không kém. Có lẽ mấy tên vệ sĩ đã báo cho bố tôi biết về việc cái tên có tố chất tuyệt vời đó đã giúp tôi hai lần liên tiếp. Cũng vì thế mà bố tôi muốn mau chóng đưa ra một thỏa thuận hấp dẫn nào đó để kéo cậu ta về làm vệ sĩ trong nhà. Nếu chuyện này xảy ra thật, tôi cảm giác mình cứ như đang thỏa thuân và lôi kéo những cầu thủ bóng đá vậy.
"Tôi có thể tự lo được." Tôi đáp nhẹ. P'Chan gật đầu rồi quay sang nhìn bố tôi.
"Có vẻ như Kinn sắp có trò vui nhỉ?" Giọng nói mang theo vẻ đùa cợt vang lên, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong phòng. Người vừa xuất hiện có ngoại hình gần giống tôi, nhưng mặt của anh ta trông trẻ hơn dù bọn tôi chỉ cách nhau có ba tuổi.
"Lo cho xong việc của mày đi!" Tôi đáp lại anh trai mình. Tại vì cách hành xử thiếu tôn trọng như vậy, nên dù là tôi hay thằng em Kim thì cũng đều không gọi anh ta là Phi. Từ sau khi bị bắt cóc trở về, tôi vẫn chưa gặp lại anh em trai tôi lần nào. Tên đần kia có vẻ là vừa bị ốm, anh ta đi xuống cầu thang với miếng dán giảm nhiệt trên trán. "Mày không thể nói chuyện tử tế được à?"
"Ồ, chúng nó tặng mày nhiều đồ lưu niệm thật đấy." Khun vừa nói vừa lấy tay nâng cằm tôi lên, xoay qua xoay lại quan sát mấy vết bầm trên đó. Cái tên khốn này!
"Vẫn còn biết quan tâm đến tao cơ à." Tôi bực dọc nói và đẩy tay của hắn ra. Khun nở nụ cười vui vẻ quay đi và ngồi xuống ghế sofa, bật TV ở giữa phòng lên, vẻ mặt trở lại thành nhàm chán và không them đả động gì đến mọi người xung quanh nữa. Bố tôi lắc đầu, nhưng cũng không mắng anh ta, dù sao thì bởi vì cuộc sống của bố cũng không dễ dàng gì. Bị bắt, bị đánh đập và hành hung nhiều lần và còn nghiêm trọng hơn hẳn so với anh em chúng tôi trong suốt mười năm, bố tôi biết rõ cảm giác đó như thế nào.
"Mau chóng đưa người đó đến gặp ba càng sớm càng tốt." Bố ra lệnh với tôi.
"Kinn định sẽ làm gì vậy?" Cậu con trai yêu quý của bố tôi vừa nói vừa bóc thanh sô cô la từ trong những cái lọ thủy tinh được bày khắp nhà.
"Tìm một vệ sĩ mới." Bố vừa dứt lời, Big liền thấp thỏm quay sang nhìn tôi.
"Thế thì thay cho cả con nữa!" Khun nói, giọng kích động kèm theo một chút làm nũng.
"Không phải con đã có Pete rồi sao?" Bố vừa nói vừa nhìn Pete, nó đang cúi gằm mặt xuống.
"Anh ta thật ngu ngốc, con muốn một tên thông minh hơn." Tôi thấy Pete đang đảo mắt và cau mày với cậu chủ của mình. Dù vậy, từ sau khi thuê cậu ta, anh trai tôi gần như không bị bắt cóc một lần nào nữa.
"Bố sẽ tìm người mới nếu như có chuyện gì khác xảy ra." Bố lại làm hư anh mình. Ai bảo em út trong nhà thì sẽ được cưng chiều chứ? Tôi, thằng con thứ và cả đứa em út thì bị phớt lờ hằng ngày. Trong khi không có ai được cưng chiều như anh cả của chúng tôi cả.
"Thế còn vệ sĩ của con?" Một thanh âm trầm khác lại vang lên. Người vừa mới tới giống tôi như đúc, cứ như hình ảnh phản chiếu trong gương vậy. Tôi nhắm mắt lại tựa lưng trên ghế sofa, sau đó lại nhìn thằng em trai với khuôn mặt lém lỉnh đang bước vào phòng.
"Mày là đứa nào vậy?"
"Hả? Hình như mày càng ngày càng không bình thường nha!" Nó khoanh tay trước ngực.
"Mày mới không bình thường, trí nhớ mày quay lại rồi hả?"
"Đoán giỏi thế! Trí nhớ quay về nên tao mới nhớ được đường về nhà đấy!"
Em trai tôi hiếm khi về nhà, cho nên thấy nó ở đây cứ như là phép màu vậy. Kim sẽ thỉnh thoảng ló mặt ở nhà nếu như nó bị ép buộc. Vì thế nên kể cả mấy tháng liền không xuất hiện ở nhà, mọi người cũng chỉ nghĩ là nó đang đi chơi ở ngoài như bình thường. Và chả có gì lạ nếu như có một ngày nào đó nó bị bắt cóc, chắc là mọi người cũng không biết đâu.
"Điều gì đã khiến cho cả ba thằng con tôi xuất hiện ở nhà thế này? Có vẻ như sắp có bão."
"Con chỉ là một chú chó bị bỏ rơi thôi, nên mới phải bỏ nhà đi thôi. Thật trớ trêu." Kim ngồi xuống cạnh bố và làm nũng. Nghe sởn hết cả da gà, cái tên như nó chỉ toàn rúc ở xó xỉnh nào đó rồi ham vui quên luôn cả đường về.
"Thế tại sao bây giờ lại quay lại? Nếu mày không ở đây thì sẽ tuyệt hơn đấy. Bố sẽ có thể đường đường chính chính trao quyền thừa kế cho mỗi tao và Kinn tôi." Khun đá xéo.
"Bố! Sao con trai cả của Teerapanyakun lại có thể ăn nói như vậy??" Kim vừa thốt lên vừa chỉ vào Khun.
"Đây đúng là điều làm bố lo lắng." Bố tôi đáp. Tôi đã chịu đựng mấy anh em tôi đủ rồi, cầm lấy cái điều khiển chuyển kênh. Ít nhất nó còn thú vị hơn là việc ngồi nghe mấy người họ tranh luận với nhau.
"Nhân tiện, bởi vì cả ba đứa đều ở nhà nên bố nói luôn. Ngày mai cả ba đến công ty để kiểm tra tài liệu cho bố."
"Chậc. Không phải chỉ cần kêu cấp dưới là được rồi hả?" Tôi nói.
"Ba đứa bây sau này đều là người kế thừa công ty. Còn không định làm dần cho quen đi? Đặc biêt là con đấy Kim, học cách ngủ ở nhà đi!" Sau khi nói xong, bố tôi rời đi để lại tôi với mấy tên ngốc này. Kim lại bắt đầu mở màn.
"Mẹ, biết thế tao đách thèm về đây nữa."
"Biết vậy là tốt! Tất cả là tại mày đấy!"
"Mày lớn nhất ở đây đấy! Tập làm điều gì đó có ích chút đi! Đừng có đổ hết gánh nặng lên đầu em mình!"
"Coi chừng cái mồm mày đó! Tao còn có ích với bố hơn mày gấp vạn!"
Ai mà tin nổi cái đám này lại là anh em ruột với tôi chứ, bọn họ hành xử như lũ trẻ con vậy! Mọi người thường nhầm tôi là đứa lớn nhất trong nhà vì trông tôi chững chạc hơn hẳn cả hai người họ. Đặc biệt là Khun, cái tên còn tốt nghiệp đại học trước cả tôi, thế cũng chỉ được giao công việc giống như tôi là sắp xếp một vài thứ ở công ty thôi. Và dù chỉ có thế, anh ta vẫn xin bố cho nghỉ hẳn hai năm, đến giờ vẫn không có ý kiến gì cả. Còn Kim, con cừu đen của gia đình tôi, đã học Quản trị ở một trường đại học khác. Trông hai năm trước thì có vẻ khá là ương bướng, nhưng một khi đã nghiêm túc vào việc gì đó, nó cũng khá được việc.
Tôi né khỏi cuộc tranh cãi của hai người họ, đi tới phía người của mình và ra lệnh cho bọn nó lái xe đến chỗ quán bar mà mục tiêu của tôi đang làm việc.
Ngày hôm sau, tôi nhận được báo cáo rằng không có người nào tên là Jom trong khu vực của họ. Các thuộc hạ của tôi đều hỏi tất cả mọi người nhưng không một ai biết, chúng nó hoàn toàn khăng khăng rằng không thể nào tìm thấy hắn ta. Mẹ nó chứ, tôi đã thực sự điên tiết khi nghe điều đó.
"Tôi chắc chắn 100% thưa cậu Kinn. Tôi nhớ rõ mặt của hắn và hắn thực sự không xuất hiện ở quán bar tối qua. Kể cả khi hỏi xung quanh khu nhà hắn, không một ai biết người nào tên Jom cả, mọi người còn cảm thấy bối rối khi nghe tới cái tên đó. Có thật sự hắn ta tên là Jom không thưa cậu chủ?" Big nghiêm trọng hỏi.
Tôi ngồi xem TV nhưng trong đầu thì vẫn nghĩ về chuyện này. Bất chợt tôi nhớ ra rằng… Tôi có số của hắn…
Tôi ngay lập tức chạy vội đi tìm bố.
"Bố, con mượn điện thoại một chút được không ạ?" Tôi nhanh chóng tìm số điện thoại của hắn bốn ngày trước. Sau khi tìm thấy liền copy lại. "Cảm ơn bố" Tôi đưa điện thoại lại cho bố, lúc này đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực. "Con đang đi săn thưa bố."
"Mấy ngày qua con đã làm gì mà vẫn chưa tìm được nó?" Bố tôi hỏi với giọng nói đầy hoài nghi.
"Gặp chút khó khăn ạ. Hắn ta đâu phải người bình thường, bố biết mà." Tôi đáp, sau đó lập tức quay về phòng để quay số cho hắn.
Đợi được một lúc, tiếng tút tút biến mất, thay vào đó là âm thanh nhấc máy.
"Chào." Tôi nói với giọng nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi.
[Ai!] Cái giọng khó gần đáp lại ở đầu dây bên kia, khiến tôi bất chợt mỉm cười vì hóa ra ngoài kia lại có người quả quyết giống tôi như vậy.
"Cho hỏi ai đang nghe máy vậy?"
[Hả? Mày định tìm ai?]
"Mày là Jom đúng không?"
[Mẹ!] Cuộc gọi bất chợt bị ngắt. Điều này càng khiến tôi chắc chắn hơn… Mày nghĩ mày vẫn tiếp tục lừa được tao hả?
"Big, tìm cái thằng tên Jom năm hai ở khoa Khoa học Thể Thao đi." Tôi ra lệnh cho đàn em của mình, nụ cười của kẻ đi săn tìm thấy con mồi hiện lên trên mặt.
Mày muốn chơi với tao chứ gì? Được thôi, đã thế tao sẽ chơi tới cùng.
Tôi để thuộc hạ của mình tìm kiếm thằng Jom, trong khi đó tôi tới công ty cùng với Khun và Kin, bọn họ đều đang đợi tôi ở trong chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà. Đứa nào đứa nấy đều đang ngủ rất say. Tôi thực sự chả muốn bố nhìn thấy cái cảnh này một tí nào, chắc chắn ông sẽ rất thất vọng.
-----------------------------------------
Cả ba người chúng tôi đang đứng trước cổng nhà máy sản xuất socola – một công ty con của họ nhà Teerapanyakun. Công ty này đáng lẽ ra nên bị đóng cửa vì lợi nhuận kiếm được ít tới mức không thể nào bù lỗ. Thậm chí trong năm năm vừa rồi, tình trạng này vẫn chưa được khắc phục. Nhưng người bố chăm chỉ của tôi vẫn khư khư duy trì nhà máy này bởi vì thằng con trai yêu quý của mình rất thích socola do công ty mình sản xuất. Cái nhãn hiệu in trên thanh socola thực sự khiến tôi phát ớn. Một hình ảnh minh họa ba thằng con trai đứng khoanh tay lè lưỡi in ở mặt trước cùng với dòng chữ MR.3K (Mr Three K).
Chúng tôi đều mặc vest và mang cà vạt, tiến về phía mấy nhân viên đang vô cùng hứng khởi chào đón chúng tôi. Bọn tôi phải kiểm tra một lượt các tài khoản thu chi trong hồ sơ. Sau đó tôi trực tiếp ghé qua bộ phận sản xuất. Doanh số không có chút dấu hiệu tăng trưởng nào, nhưng cũng may là không tệ như trước kia, cứ liên tục duy trì đều đặn như vậy.
Nhà máy Socola này được coi là công ty kinh doanh sạch sẽ nhất của gia đình tôi. Bởi vì ba tôi chủ yếu kinh doanh các sòng bạc, bất động sản và một vài loại hình kinh doanh khác như là trao đổi vũ khí bất hợp pháp và mở các khu đánh bạc địa phương ở mỗi tỉnh. Tất cả mấy công ty này đều nhanh chóng mở rộng và phát triển, khiến cho nhiều người phải ghen tị, Mặc dù vậy, khi đối mặt với nhà máy này, tôi lại thấy có chút sầu não. Không lẽ không ai có ý định thu mua nhà máy này sao? Cố gắng thay thế bao bì sản phẩm mới và tìm cách thay đổi, không biết chừng nó vẫn vực dậy được.
"Ăn xong thì gọi người tới đón nhé. Tao còn có việc cần làm." Tôi nói với hai đứa kia. Chúng tôi đang ngồi trên xe Huyndai do thằng Pete lái, cùng với hai vệ sĩ khác của Khun.
"Đi đâu thế?" Kim hỏi.
"Có việc. Mấy người quyết được lát ăn gì chưa?" Tôi hỏi.
"Tao muốn vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp! Tới Vanista đi!" Khun trả lời. Vanista là một nhà hàng Ý rất được nằm ở trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng.
"Không thích! Ăn cái gì đơn giản ở trung tâm thương mại là được rồi. Pete, rẽ vào chỗ trung tâm thương mại ngay phía trước đi." Kim vừa nói vừa đeo airpod lên và bật nhạc để không phải nghe thấy tiếng ông anh Khun chửi rủa suốt dọc đường.
Tới nơi, chúng tôi đi xung quanh để tìm quán. Bất chợt mắt tôi đổ dồn lên hai dáng người to cao ở gần đó. Bọn họ bắt mắt đến nỗi Khun chạy thẳng về hướng đó ngay lập tức, khiến tôi và Kim cũng phải đuổi theo.
"Hê, bọn Nhị gia!" Khun vừa nói vừa cười với hai người đàn ông trạc tuổi chúng tôi. Hai anh em đang đứng trước nhà hàng đọc thực đơn, thấy chúng tôi thì hơi sững người, sau đó liền cười đáp lại.
"Phi." Vegas đáp, con trai cả của Nhị gia.
"Chào P'Kinn!" Macau cũng lên tiếng, con trai thứ, vẫn đang học trung học và rất quấn tôi.
"Này! Bao nhiêu người ở đây mà chỉ chào mỗi Kinn hả?" Khun bực dọc.
"Đang tìm chỗ ăn hả?" Tôi hỏi.
"Vâng, Phi Kinn cũng tới đây ăn trưa à?" Macau đáp. Cũng dễ hiểu khi mà Macau chọn cách duy trì mối quan hệ tốt với tôi. Mặc dù chúng tôi chưa từng đối đầu nhau, ai cũng biết rõ người đứng đằng sau các cuộc tấn công và bắt cóc. Chúng tôi chỉ cố gắng tránh xung đột hết mức có thể, nhưng chắc có mình tôi nghĩ như vậy, vì thực tế Khun và Kim đã luôn gây hấn với Vegas và Macau từ khi còn bé.
"Ừ." Tôi đáp.
"Kinn, chắc là mình phải tới quán khác rồi. Tao không thích bầu không khí ở nơi này. Chả thoải mái tí nào, thấy ớn hết cả người, đã thế lại còn có mấy kẻ xui xẻo xung quanh đây nữa." Và… mẹ nó, những lúc như này thì hai tên ngốc Khun và Kim lại rất đoàn kết.
"P'Khun có nói quá lên không vậy? Lúc nãy em và Macau vẫn cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, nhưng đúng là từ khi anh bước vào thì cảm thấy bầu không khí tệ đi thật." Vegas không chịu thua. Giờ Vegas đã lớn rồi, nó bắt đầu phản kháng lại hai anh em của tôi.
"Hửm? Có vẻ Nhị gia không giỏi giáo dục con của bọn họ cho lắm." Khun nói, giọng đầy mỉa mai.
"Gia tộc chính mấy người cũng đâu có khác gì?" Vegas đáp.
"Đủ rồi, hai người!" Tôi chứng kiến chuyện này nhiều đến phát chán, nên đã quyết định ngắt ngang cuộc đấu khẩu, không để nó tồi tệ hơn.
"Là do anh của P'Kinn tự tìm tới và gây chuyện nhé." Vegas chỉ vào Khun.
"Tao tới và chào hỏi bọn mày cũng không được sao?" Khun nói.
"Đi thôi!" Tôi kéo tay tên ngốc này. Còn Kim thì chỉ cười đắc ý và đi theo phía sau.
"Phi Kinn, nhớ mua miếng dán bảo vệ miệng cho anh cả nhé!" Macau hét lớn từ phía sau. Tôi muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này, nên đành ôm chặt lấy thằng Khun đang làm loạt và lôi nó rời khỏi đấy ngay lập tức. Chúng tôi chọn đại một nhà hàng Nhật Bản, kéo thằng Khun lại và ấn nó ngồi xuống.
"Mẹ nó! Tao làm gì sai?" Khun quay lại mắng tôi.
"Mày bắt nạt trẻ con." Tôi vừa mở thực đơn vừa đáp.
"Mấy tên khốn tự cho mình là thông minh. Chúng tưởng chúng còn ngây ngô trong sáng lắm à! Tao ghét bọn nó!" Khun khoanh tay lại và cau mày làu bàu. Chắc bố tôi là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất vì đã chiều hư anh trai tới mức này. Không có sự chỉ bảo và dạy dỗ của mẹ, vì bố đã li hôn người mẹ lai Pháp của hắn, và khỏi cần hỏi lý do, bố tôi đã thương anh trai nhiều đến mức đôi khi hơi…
"Mày bao tuổi rồi mà còn gây sự với chúng nó như thế?" Tôi đáp.
"Thế mày là anh em của nó hay của tao?"
"Cả hai." Tôi trả lời như vậy vì tôi cũng không hoàn toàn ủng hộ anh mình. Anh ta sẽ còn khó kiểm soát hơn nữa trong tương lai, tôi thật sự không muốn nghĩ tới chuyện này một chút nào. Không biết mai sau sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp sẽ sụp đổ dưới tay anh ta nữa.
Ba chúng tôi ăn xong thì đi dạo vòng quanh trung tâm với đám vệ sẽ đi theo từ đằng xa, đặc biệt Pete phải để mắt tới thằng Khun nhiều nhất vì nó đang mang theo cái đồng hồ trị trị giá cả triệu đô. Cùng lúc đó, tôi thấy có ai đó đang hướng về phía chúng tôi.
"Thưa cậu! Làm ơn giúp tôi." Một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi, trên người toàn vết bầm tím nhanh chóng tới gần tôi. Ông ta kéo tay tôi một cách tuyệt vọng khiến đám vệ sẽ xung quanh tá hỏa, nhanh chóng chạy tới kéo ông ta ra.
"…" Tôi cau mày nhìn người đàn ông lạ mặt này đang bị đưa đi. Ba người chúng tôi đứng im lặng nhìn ông ta phản kháng mãnh liệt.
"Thưa cậu! Làm ơn hãy nghe tôi nói trước! Buông tao ra! Thưa cậu!"
Tôi cảm thấy có gì không đúng, liền đi về phía ông ta.
"Thả hắn ra đi." Vệ sĩ của tôi nhìn hắn trước khi thực hiện theo mệnh lệnh. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy hy vọng chiếu lên người tôi. Ông ta chuẩn bị tới gần tôi nhưng lại bị giữ lại.
"Không được tới gần." Giọng của Pete đanh lại.
"Cậu cả Khun, xin hãy để tôi nói chuyện với bố của cậu!"
Tôi cau mày nhìn xem ông ta định nói gì.
"Có vẻ như ông nhận nhầm người rồi, đây là cậu thứ Kinn." Kim vừa nói vừa cười lớn. Mọi người thường nhầm tôi là anh cả, một phần cũng bởi vì mặt chúng tôi na ná giống nhau. Có vài lần khi tôi tới công ty, mọi người ở đó còn chào tôi là "cậu Khun!"
"Muốn gì?" Thằng Khun không thèm nhìn mặt ông ta, hỏi.
"Các cậu làm ơn giúp tôi với. Tôi là Athi, mười năm trước từng làm ăn với bố các cậu. Bây giờ tôi đang mắc nợ…"
"Bởi vì cá cược thua sạch hả?" Có vẻ như Khun đã gặp mấy chuyện như thế này trước kia rồi.
"Dù vậy thì, tôi cũng là đối tác cũ của công ty các cậu mà."
"Vào chuyện chính đi."
"Tôi đang nợ năm triệu. Bọn họ bảo tôi phải trong ba ngày phải trả đủ, nếu không thì…" Athi giải thích.
"Thì sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá." Khun vừa nói vừa tận hưởng vẻ kinh hoàng trên gương mặt ông ta. Chúng tôi bắt đầu chuyển sự chú ý vào chiếc đồng hồ đắt tiền mà Kinn mới mua gần đây. Bây giờ những chuyện như vậy xảy ra ngày càng thường xuyên, nhưng điều bất ngờ là, tôi nhận ra bố đã từng nhắc nhở chúng tôi rất nhiều lần về chuyện này, và bây giờ thì chúng tôi đang quen dần với nó. Hóa ra lúc đó không phải bố đang dọa dẫm chúng tôi, mà thật sự nghiêm túc.
"Đúng đúng, trả trong ba ngày, sao mà có thể chứ? Tôi nhất đinh sẽ trả đủ, nhưng tôi cần thời gian. Làm ơn chuyển lời của tôi tới bố của các cậu được không? Có thể giúp tôi nói chuyện với ngài ấy được không?" Ông ta van nài.
"Tao muốn ăn kem. Đi thôi!" Khun nói. Tôi cũng quay người đi theo anh trai tiến thẳng tới quầy kem. Người đàn ông lạ mặt đó lại có ý định tiếp cận chúng tôi một lần nữa, nhưng lần này ông ta hoàn toàn bị đội vệ sĩ chặn lại. Về chuyện sòng bạc, ba anh em chúng tôi không hề động đến và cũng không có ý định can thiệp vào việc bố quản lý nó như thế nào. Tôi chỉ biết rằng chỉ cần là bố quyết định, đó sẽ là một quyết định đúng.
"Làm ơn hãy giúp tôi!" Tiếng hét lớn của ông ta vang lên khiến cho ba hay bốn bảo vệ gần đó đi tới và kéo ông ta ra ngoài. Mỗi khi lâm vào tình cảnh như vậy, mọi người thường cố tìm tới chúng tôi và xin chừa cho một đường sống. Đáng tiếc bọn họ có thể thương lượng với bố tôi, nhưng với chúng tôi thì chắc chắn là không.
Tôi đi dạo thêm một lúc. Khi chúng tôi trở lại, tất cả đứng ở trước cổng trung tâm và chờ ô tô tới đón. Mắt tôi bất chơt nhìn thấy người đàn ông khi nãy đã cầu cứu chúng tôi. Ông ta đang ngồi bên lề đường như một chú chó lạc. Nhưng điều đó không làm tôi cảm thấy hứng thú bằng chiếc xe máy đang tấp bên cạnh ông ta.
Tôi nheo mắt cười nhẹ khi nhìn thấy bóng dáng mà tôi đang tìm kiếm đang kéo người đàn ông kia lên xe rồi bỏ đi.
Haha… Cứ nghĩ sẽ khó như là mò kim đáy bể, nhưng cuối cùng thì tao vẫn tìm ra được mày nhé!