Thu đã sang rồi, tiết trời trở nên lạnh hơn, tôi có thể nghe thấy mùi thơm của lá vang trên những con đường lớn. Một tiết trời mát mẻ để các cặp tình nhân rảo bước bên nhau...chỉ mình tôi lẻ loi trong mùa thu của năm thứ ba...
***
Mùa đông này tôi cô đơn quạnh hiu trong căn phòng nhỏ, tuyết đã rơi đầy trên các con đường dài, tạo nên chiếc thảm trắng lạnh giá của mùa đông! Tôi vội ra khỏi phòng với chiếc áo khoác không quá dày, phát tờ rơi cho từng người, từng người đi qua...
Đông này tôi nhớ em...
***
Một năm nữa lại đến với nhiều hứa hẹn, tôi đã được mời đến các buổi triển lãm Thiên Văn! Tôi đến được đây sau bao nhiêu cố gắng, tôi thoả sức đam mê, và xin chủ quán bố trí phong cảnh như một vũ trụ để tôi thoả sức đam mê cùng với những quan khách đến dùng nước. Trong cái ngày gặp gỡ tình cờ tại quán nước nhỏ của chúng tôi, tôi đã gặp một nhà thiên văn và ông ấy đã mời tôi đến tham quan buổi triển lãm của ông và các đồng nghiệp!
Tôi vui vẻ nhận lời, trong mùa xuân đó tôi vừa làm việc tại quán, vừa phụ giúp ông. Tôi nhanh chóng được ông mời vào làm một thành viên của viện nghiên cứu vũ trụ! Vậy nên ngày anh gặp lại em sẽ không còn xa đâu...
***
Mùa hạ đã đến, trong cái nóng oi bức của mùa hè ai cũng muốn đắm mình vào làn nước mát. Con người luôn luôn chật vật với thời tiết và cuộc sống của họ, đây lại là mùa nóng nhất năm, khu phố và con đường nhộn nhịp ngày nào dần trở nên vắng người vì cái nóng. Có lẽ chỉ duy nhất mình tôi lao đầu vào công việc như điên cuồng nhỉ?
***
Năm nay tôi đã hai mươi tư tuổi, tôi đang thực hiện một ước mơ lớn nhất đời tôi, cuối cùng tôi đã có thể đặt chân lên Mặt Trăng, ngắm nhìn Trái Đất to lớn trước mặt tôi. Tôi thả trôi trên môi trường chân không, đắm chìm vào suy nghĩ...tôi đã làm được ước mơ của mình rồi...vậy sau này tôi phải làm gì?
Dạo bước trên khu đất xám khô cằn, tôi nửa tò mò, nửa phấn khích nghiên cứu về cấu tạo của nơi này, nhưng tôi có thoáng chút buồn...nơi này không có sự sống, không có không khí, lạnh lẽo và hoang vu nhưng lại mang một vẻ đẹp huyền ảo mỗi khi Trái Đất về đêm là nhờ vào ánh Mặt Trời ở nơi xa xăm kia.
Khi chuyến điều tra cấu tạo đã kết thúc, tôi ngoái nhìn nơi này một lần nữa, nói lời chào tạm biệt và trở về Trái Đất, đột nhiên tôi lại thấy nhớ nụ cười của em...đã sáu năm rồi. Không biết em đã thay đổi bao nhiêu nhỉ?
***
Từ khi cuộc do thám kết thúc tôi đã không thể tập trung vào công việc nữa...cứ từng ngày mỗi giờ tôi lại đều nhớ em! Không biết giờ em sao rồi, ăn uống có ngon miệng không? Tôi trầm tư nhìn những áng mây trôi ngoài kia, nhìn chúng tự do thật đấy, không cần phải lo suy nghĩ về sự đời hay người mình thương!
- Giá như vô tri, vô giác, cứ nhẹ nhàng trôi thanh thản trên bầu trời kia thì tốt biết mấy!
- Anh thì không nghĩ vậy đâu Amane!
Một giọng nói đã vang lên trong căn phòng tôi, dù thời gian có trôi qua bao lâu tôi vẫn nhận ra giọng nói từ tốn của một đàn anh cấp trên, là Minamoto-senpai
- Minamoto-senpai, anh đến thăm em sao không nói để em ra đón anh.
- Anh đến để xem em thế nào thôi! Không ngờ cậu nhóc đam mê về địa cầu của chúng ta ngày nào lại muốn làm những đám mây kia đấy!
Anh ta trêu tôi với chất giọng đầy chế giễu, nhưng tôi không còn là cậu nhóc đố kị với anh như thuở mười lăm nữa rồi. Tôi mỉm cười, chăm chú nhìn lên bầu trời xa xăm kia lần nữa, tôi lại thả mình theo những làn gió mát dịu. Tôi mãi nghe theo tiếng gió hát cùng những tán lá mà không hay là có thứ gì đó đang ở trên tóc tôi.
Một bàn tay thô sơ với những vết hằn từ việc tập luyện kiếm đạo từ khi còn nhỏ, bàn tay đó tạo nên nhiều điều sáng giá cho ngôi trường tôi trang trải. Giờ đây nó đang xoa dịu tôi cứ như một người anh gia trưởng vỗ về người em đang suy nghĩ sự đời
- Đúng là thả trôi mình như những áng mây ngoài kia thích thật! Nhưng rồi chúng cũng sẽ tan khi đã đi một chặng đường dài! Cuộc hành trình đó ngắn ngủi hơn một nửa chặng đường của con người, vậy nên chúng khao khát được tồn tại lâu hơn để khám phá những điều mới lạ ngoài kia
Tôi không thể phủ nhận vì những gì anh ta nói là đúng! Mây rồi cũng sẽ tan và trở về mảnh đất chúng sinh ra, trở về lại với là một hình hài của một giọt nước nhỏ. Cứ thế mà luân hồi như một vòng tuần hoàn của một sinh vật, đời người cũng vậy...dù có sống lâu nhưng ai rồi cũng sẽ hoá tro và tái sinh ở kiếp sau...
- Giờ đây Yashiro được nhiều người theo đuổi lắm đấy! Anh vừa về nước tháng trước mà con bé khác hẳn! Đến anh con mê mẩn trước vẻ đẹp của Yashiro-san mà
Đã là giờ nào rồi mà lại đi nhắc về con gái chứ? Trước giờ anh ta có hứng thú với mấy vụ này đâu! Ơ mà khoan đã...Yashiro? Mê mẩn??? Tôi quay sang lườm Teru bằng ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng có gì đó không đúng ngay từ đầu! Anh ta có đời nào tận tâm sang đây thăm tôi chứ? Sắp đặt ý đồ ngay từ đầu thì có!
- Anh muốn gì đây? Sao lại nhắc về Yashiro? Có thật sự là anh muốn đến thăm tôi không vậy?
- Ha ha, anh chỉ đến thăm nhóc thôi mà, làm gì ghê thế? Sẵn đây anh cũng nói về tình hình của Yashiro-san thôi! Sao nào? Amane của chúng ta đã có ý định gì sao?
- Minamoto-senpai, anh ...
Tôi đã phải cứng họng trước lời nói ám chỉ đầy cay độc đó của anh ta! Đã sáu năm trôi qua rồi nhưng lời nói vẫn sắc bén và ẩn ý vô cùng, tôi thật sự không thể hiểu hết bản chất con người thực sự của hắn! Tôi ngậm ngùi, nhâm nhi tách trà thảo mộc trên tay, cố gắng nuốt cơn tức giận của bản thân xuống thì anh ta lại thốt ra một câu nói khiến tôi không thể nào tức hơn!!!!
- À sắp tới Kou và Yashiro-san sẽ đính hôn, thay lời em dâu anh đến đây để mời em đến tham...
- Mơ đi! Tôi sẽ về nước!
Cố kiềm lòng xuống nhưng có lẽ tôi đã thất bại, ít ra tôi đã nói được một câu mà lòng tôi đang gào thét khi nghe anh ta chăm chọc.