Ngồi trên máy bay, tôi ngắm nhìn bầu trời xanh kia đang hoà cũng những áng mây trắng, tạo nên những hình thù kì lạ cứ như một bức họa vậy, lúc thì nguệch ngoạc như tranh của một đứa trẻ. Lúc thì đẹp đến mê hồn cứ như một tuyệt phẩm của hội hoạ.
Tôi đưa tay lên như thể muốn chạm vào những áng mây trắng đó, chúng cứ lửng lờ trôi như thế thôi sao? Cuộc sống của chúng chỉ nhờ vào từng cơn gió đưa chúng đi, thật sự rất khác biệt. Con người có thể làm chủ bản thân và tương lai của mình, nhưng nếu đã nhúng chân vào tệ nạn thì chỉ có dòng đời đưa đẩy.
Tôi khẽ nhíu đôi mắt, vậy tình yêu cũng khác gì là bao? Khi xưa trao nhau bao lời thề nguyện ước, những lời hứa hẹn đan xen những giọt nước mắt đó chỉ là trò đùa hay sao? Cuối cùng người thua cuộc cũng sẽ sa ngã đúng chứ? Vậy tại sao tôi lại quyết định về khi nghe tin em và Kou sẽ đính hôn vậy...
- Anh ơi...
Một tiếng gọi từ một cô bé đã đánh thức tôi từ những âu lo của tương lai. Tôi quay sang nhìn, trước mặt tôi là một bé với hai bím tóc đen, đôi mắt long lanh như đang muốn thỉnh cầu điều gì đó. Tôi mỉm cười, xoa đầu con bé
- Chỗ này không có ai ngồi đâu, em cứ tự nhiên
- A...thật ạ?
Đôi mắt xanh biếc nhìn tôi đầy tha thiết, cứ như mặt hồ đang phản chiếu những tia nắng của Mặt Trời vậy. Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn cô nhóc nhỏ tuổi này, xinh cứ như một thiên thần vậy, không biết sau này tôi sẽ có một đứa con gái như thế không nhỉ?
- Hôm nay em cùng mẹ về nước để tham một người bạn mà em vô cùng mến
- Em thích bạn đó à?
- Vâng! Em thích bạn đó lắm luôn
Tôi nhận lại được câu trả lời hồn nhiên mà ngây thơ đến lạ của một cô nhóc, quả thật con người ai cũng đẹp nhất khi còn là trẻ con
- Nếu bạn đó thích người khác thì em làm sao? Rồi lỡ hai bạn đó cưới nhau luôn không chừng
Tôi mỉm cười nhìn cô bé với tóc hai bím đó, giọng pha chút trêu chọc, tôi nhìn xem phản ứng và muốn biết xem cô nhóc này sẽ nói gì. Đôi mắt xanh biếc đó đã dịu đi cái phấn khích, thay vào đó là đôi mắt buồn bã đang nhìn hai bàn tay của mình đang xen vào nhau. Nhìn rất dễ thương khi con bé buồn như thế, nhất là đôi má hồng phúng phính đó. Nhưng cũng cảm thấy xót khi thấy cô gái nhỏ này đang buồn...
- Nếu thế...thì em sẽ lấy anh!
Câu trả lời của con bé làm tôi hết sức bàng hoàng, lấy tôi? Một câu trả lời hồn nhiên đến lạ, chỉ muốn khiến cho người khác bật cười.
- Vì mẹ em nói bạn ấy sau này sẽ không cưới em được! Bạn ấy đi về một nơi rất xa! Xa tới mức con người không thể nhìn thấy
Một nơi rất xa? Tôi đã dần hiểu hàm ý này từ người mẹ cô bé, người bạn mà mình muốn gặp đã mất rồi... nhưng vì còn quá nhỏ, con bé không nên biết và không nên chịu sự dày vò tinh thần khi mất đi người mình trân trọng nhất. Ánh mắt tôi thoáng đượm buồn nhìn cô bé, lúc này tôi nên nói gì đây? Nói sự thật hay giúp cô bé vui vẻ lên? Dù tôi biết là nên giúp con bé vui lên, nhưng tôi không thể vì cổ họng có chút nghẹn ngào
- Anh chắc chắn sau này em sẽ hiểu nơi xa ấy là nơi nào thôi! Còn bây giờ em hãy cố gắng chăm chỉ trong mọi việc để sớm tìm được câu trả lời nhé!
- Vâng!
Kết thúc cuộc nói chuyện với cô nhóc nhỏ, tôi lại nhìn ra bầu trời xanh kia, đời người thật sự rất ngắn phải không...Yashiro?
***
Đặt chân lên Xứ sở Mặt Trời mọc, tôi ôm lấy những làn không khí trong lành của quê hương. Đúng là hơn sáu năm Nhật Bản đã có nhiều thay đổi mới lạ về vật chất lẫn con người nơi đây. Tôi xách Vali lên, lướt qua dòng người xô bồ kia mà trở về nơi tôi từng sống.
Trên đường về tôi có cảm giác rạo rực từ trong lòng, đã bao lâu rồi tôi không còn đắm mình cùng cuộc vui của bạn bè, chưa được đắm chìm vào những thảm hồng của mùa xuân cùng gia đình. Tôi thấy nhớ quá, bao nhiêu kỉ niệm ùa về cùng tôi trong phút chốc! Nhanh thật, mới đó đã 6 năm trôi qua rồi, bao nhiêu kỉ niệm vẫn còn đó in sâu trên từng mảnh gỗ nhỏ, từng trang sách và trong cả tiếng cười đùa nghịch ngày nào.
Tôi rảo bước trên con đường quen thuộc mà tôi đã từng đi suốt mười tám năm trời đi học. Khung cảnh không khác mấy, vẫn cổ kính và mộc mạc như ngày nào. Đứng trước cửa nhà nhưng tôi không hề muốn vào trong...tôi cất bước trên một đoạn đường dài, và cuối cùng tôi dừng chân trước cửa nhà của em
Bước lên từng bậc thang đá lạnh, tôi đứng trước cửa nhà em, tim cứ đập liên hồi, lòng tôi rạo rực đến khó thở. Nắm lấy tay tay nắm cửa, tôi nhận ra vẫn còn hơi ấm trên đó, chắc em cũng vừa mới đi
"Cạch"
Tay tôi có phần nặng trĩu nên đã vô tình kéo tay nắm cửa xuống. Cửa không khoá? Em vội đi đâu mà lại để cửa lỏng lẻo vậy chứ, ăn trộm vô thì sao? Tôi từ từ bước vào trong, đúng là căn nhà này không thay đổi gì mấy kể từ lần anh đưa em về nhà khi em đang say giấc trên lưng anh nhỉ. Tôi vào phòng em, xung quanh khá lộn xộn, chắc em cũng rất chật vật với công việc của mình.
Tôi bắt tay vào việc dọn dẹp gian phòng nhỏ, sắp xếp mọi thứ về lại chỗ cũ. Khi vừa đến bàn làm việc của em, anh thấy một bức hình của một cậu nhóc với mái tóc chocolate đen, đôi mi đang khép lại, nhìn ngủ rất say xưa
- Em chụp lén lúc anh ngủ khí nào vậy Yashiro?
Tôi vô thức hỏi trong hư không rồi lại nhìn sang cuốn sổ đang nằm gọn trên bàn. Cầm cuốn sổ lên, vẫn còn hơi ấm đọng lại trên đó, tôi lật ra trang đầu tiên và thấy những dòng lưu bút của em ở thời học sinh
***
" Hôm nay là ngày đầu tiên mình gặp cậu bạn tên Yugi Amane! Mình vui lắm luôn vì cuối cùng cũng kết thân được với cậu ấy, vì cậu rất khó gần... nhưng mà tên ngốc đó sao lại mơ tưởng chuyện viễn vong là sẽ lên Mặt Trăng chứ!?"
***
Tôi phì cười trước cách nói trẻ con của em, ngày đó đúng là tôi khó gần thật, nhưng có cần phải ác ý thế không?
***
"Hôm nay tớ đã trồng được một khu vườn tốt! Thầy giáo đã khen tớ tắm tắc luôn! Nhưng mà cái tên Nấm Lùn đó lại bảo tớ Củ Cải Trắng tự đi trồng bản thân TvT tớ tức quá..."
***
Hừm...dần dần tôi càng thấy cuốn sổ tay này vừa là lưu bút giữ anh và em, cũng vừa là nhật ký của riêng em nhỉ? Tôi lật sang từng trang, chăm chú đọc những gì em nghĩ về tôi. Và gần đến trang cuối cùng...
***
"Amane-kun...hy vọng cậu sớm đạt được ước mơ của mình. Tớ có điều muốn nói với cậu lúc cậu lên sân bay ngày hôm đó, nhưng vì quá sợ nên chỉ gọi nhỏ tên cậu từ xa..."
Ra là vậy, ngày hôm đó anh nghe được tiếng gọi của em là em đã ở đó rồi sao? Sao em không gặp tôi ngay lúc đó...tôi rất muốn gặp em mà...
"Amane-kun...từ ngày cậu đi, tớ nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ các anh chàng bảnh trai đó cậu biết không, đó là điều tớ muốn khi còn học trung học! Nhưng giờ lại không, điều tớ muốn lúc này là..."
Là gì vậy? Tại sao em không viết tiếp? Tôi lật qua hai trang giấy nữa...một dòng chữ đã làm tôi ngấn lệ ngay sau đó, tim như đang co thắt lại, tôi muốn gào thét trong nỗi đau thật to vì biết điều này quá trễ...
- Amane-kun...
Một âm thanh thổn thức đã gọi tên tôi từ phía sau, vội lau đi những giọt nước mắt, tôi quay sang nhìn, tôi biết rõ chủ nhân của giọng nói đó, là em...Yashiro Nene!
Trước mặt tôi là một thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan, mái tóc bạch kim quen thuộc và đôi Sponel hồng đang dao động nhìn tôi. Khuôn mặt em đã lấm tấm những giọt mồ hôi vì chạy, quần áo khá xộc xệch...em vừa chạy đi đâu à?
- Amane-kun...cậu về nước sao không nói với tớ? Minamoto-senpai nói hôm nay cậu về nước rồi! Tớ vội chạy đi tìm cậu ở sân bay, không thấy cậu nên tớ đến nhà cậu tìm, tớ nghĩ cậu đi thăm trường cũ, tớ chạy khắp nơi để tìm cậu đó... có biết không hả?
Em khóc rồi, những giọt nước mắt đi đã tuôn ra rồi...em đang lo lắng cho tôi sao? Nhìn những giọt nước mắt đó mà sao lòng tôi như bị những nhát dao đâm xuyên.
- Tớ lo cho cậu lắm đó, Amane-kun...
Khi em vừa dứt lời, tôi vội ôm choàng lấy em, tôi không muốn nhìn thấy em khóc...thật sự rất đau! Tôi xin lỗi...
****
"Amane-kun, tớ nhớ cậu, cậu mau về đi! Tớ nhớ cậu lắm!
Tái bút Yashiro Nene"
***
Đêm đó là đêm đầy sao, trong phòng cô, có một đôi nam nữ đang ôm nhau khóc sau một chuyến đi dài của đường đời...họ nhớ nhau qua từng ngày, từng năm, hy vọng một ngày sẽ gặp nhau qua những mùa hoa anh đào nở...
- Tớ về rồi đây Yashiro...
- Ưm...mừng cậu đã về, Amane-kun...