Tôi dần mở mắt đón chào ngày mới trong bản hoà âm giữa gió và những phiến lá ngoài cửa sổ kia. Lại một ngày nữa trôi qua trong căn nhà nhỏ của em, tôi mệt mỏi trở người dậy, đập vào mắt tôi là một thiếu nữ đang nằm gục trên bàn, tôi vội đưa người con gái ấy lên giường. Em đã làm gì mà phải ngủ quên trên bàn làm việc thế kia?
Tôi vươn tay xoa lấy những làn tóc mây, rất mượt và thơm mùi hoa nhài, dịu nhẹ, thoang thoảng giúp con người dễ chịu, đắm chìm trong làn hương đó! Nhưng tôi lại có cảm giác gì đó khá lạ trong người, sau khi vệ sinh cá nhân tôi đã ra ngoài dạo phố với tâm trạng nặng trĩu...sao lại thế? Không phải mỗi lần tôi bên em sẽ ấm áp hơn sao, cớ sao lòng lại nặng nề thế này?
- Chàng trai! Nếu cảm thấy muộn phiền thì lại đây ngồi với bác!
Một giọng nói của một người đàn ông gọi tên tôi, ông ngồi ở dưới gốc cây, ánh mắt ân cần và ôn nhu nhìn tôi, nhưng tôi có nhìn nhầm không? Dù ông đã lớn tuổi, dù đôi mắt đó có hiền hậu đến đâu... nhưng vẫn vươn vấn một nỗi buồn không tên...Tôi ngồi cạnh ông, ông cười nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống bức tranh vẽ hoa Bỉ Ngạn.
- Sao bác lại vẽ hoa này ạ? Không phải...nó mang đau buồn sao...
....
"Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ…"
....
- Người bác thương rất thích hoa Bỉ Ngạn! Bà ấy luôn chịu đau đớn trước những cuộc tình tan vỡ kia...
Tan vỡ? Chẳng lẽ người đó mãi thương một người đã ra đi sao? Như thế có đáng không chứ...dù có mất cũng không nên đau buồn như thế! Sống chết có số mà...Nhưng tôi lại ngừng suy nghĩ khi nhìn thấy đôi mắt u sầu của ông. Lắng đọng như mặt biển, chỉ nghe được những tiếng hát của sóng vỗ, một bức tranh đẹp thật đấy! Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đó là lòng đại dương u tối, đang cất giữ những ân tình chưa thể nói với người mình thương.
- Khi đó ta hai mươi lăm, bà ấy hai mươi tư, bà ấy và bác cãi lộn. Bác bỏ đi, không đến đưa bà đi chơi như mọi hôm. Và một buổi chiều, ta nhận tin từ bệnh viện...bà đã mất do cơn đau tim...
- Thế ạ...
...
"Hoa Bỉ Ngạn...màu đỏ của lòng thủy chung son sắt của đôi nam nữ, nhưng lại mang nỗi niềm...mãi mãi không thể gặp nhau! Đem lời hẹn thề năm nào nguyện sẽ tìm được nhau, vội bước qua nhau trên dòng đời. Nhận ra nhau trong khi những giọt lệ đã tuôn, đau khổ vùi chôn chân tình sâu trong lòng đất...mãi mãi không thể trao nhau hạnh phúc!"
...
- Chàng trai trẻ! Cháu có thích ai thì cứ nói nhé, không lại bỏ lỡ cơ hội mà ân hận cả đời đấy.
- Vâng! Nhưng sao bác biết cháu thích một người ạ?
Ông cười lớn nhìn tôi, rồi lại nhìn bầu trời xanh bạt ngàn kia, tô điểm trên đó là những mảng mây trắng tinh đang vui đùa cùng làn gió mát của buổi sớm. Bản hoà ca râm ran của lá tạo nên những âm thanh sống động đến từ mẹ thiên nhiên, một ngày mới đã đến trên khu phố mọi nhà.
- Nhìn dáng đi của cháu và đôi mắt trầm tư đó rất giống ta của ngày trước! Và ta nghĩ sắp tới sẽ có điều gì đó xảy ra với cháu, vậy nên hãy cẩn thận nhé!
- Vâng ạ!
Bình minh đã lên, mang theo hơi ấm và nhưng tia nắng vàng ấm áp của buổi sớm! Tôi cất bước trên ngỏ phố, trầm tư suy nghĩ về những gì vừa xảy ra vừa rồi. Đúng là sống chết có số, con người từ khi sinh ra đã có vận kiếp, mãi không thể thay đổi được. Nếu như mai sau tôi mất...ai sẽ chăm lo cho em đây? Liệu tôi sẽ gặp em ở kiếp sau chứ?
Gạt bỏ đi những suy nghĩ đó, tôi chăm chú nhìn tay nắm cửa, nặng nề đặt tay lên nó. Cái lạnh của màng đêm bao trùm lấy tôi, phía sau cánh cửa gỗ đó...liệu mỗi ngày sau này sẽ là hình bóng của em chứ? Tôi mở cửa, và một thân hình nhỏ nhắn của một cô nàng đã ngã vào lòng tôi. Mái tóc bạch kim đó...là em, Yashiro Nene, em vội đi đâu sao?
- Cậu sao thế Yashiro?
- Không, không có gì...chỉ là mới sáng không thấy cậu đâu. Tớ cứ ngỡ cậu lại đi nên, vội đi tìm cậu.
Em nhớ tôi sao? Vậy có nghĩa...anh vẫn có cơ hội đúng chứ? Tay xoa lấy những lọn tóc trắng, lòng tôi như được trao một hơi ấm, như ngọn lửa thắp sáng cả màn đêm lạnh lẽo trong tim tôi. Đây là lần đầu tiên em chịu ôm tôi, cái ôm ấm áp như cho tôi thêm sức sống vậy!
__________
______
Đêm lại đến trên bầu trời của hoàng hôn kìa, ánh chiều tà dần biến mất, để lại đây là một màu đen huyền ảo. Một không khí lạnh bao trùm lấy khoảng hư không này, mới đó mà đông sắp về rồi, liệu mùa hoa anh đào năm nay sẽ nở rộ dưới những tán cây như mọi năm chứ? Bởi vì anh muốn cùng em ngắm nhìn chiếc thảm hồng đó, liệu có thể không Yashiro?
- A...Amane-kun?
- Tớ nghe?
Em gọi tên tôi, kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ bộn bề cho tương lai sắp tới. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, bộ váy đen tuyền pha lẫn sắc tím ở chân váy, chiếc áo cúp vào sát khuôn hình đó, đôi vai trắng nõn được che bởi lớp mảng mỏng, xung quanh chiếc đầm đó là những hạt ngọc trai nhỏ được đính tỉ mỉ. Không chỉ gợi lên thân hình của một thiếu nữ, em còn mang trên mình vẻ đẹp kiêu sa của màn đêm, nhưng đâu đó vẫn lấp lánh bóng hình của cô nhóc tinh nghịch trong những ánh sao đó!
- Có...có ổn không, Amane-kun?
Em đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi tôi. Anh như ngây người ra, một mỹ nhân hay thiên thần của bóng đêm đang đứng trước mặt anh vậy? Tôi đỏ mặt, quay người đi, che đi những vệt ửng hồng trên má, tôi hít thở sâu...
- Tự nhiên thấy nhớ đôi chân Daikon ngày đó quá!
- Gì hả!? Cậu đang khen hay chê tớ thế?
- Cậu...tự hiểu đi! Giờ ta đi thôi!
Tôi phất lờ những gì em nói, vốn dĩ em đã rất đẹp trong mắt anh từ thời còn là cô nhóc tinh nghịch rồi! Không cần phải đẹp hơn đâu...
***
Chúng tôi đến tham dự lễ cưới của Mitsuba và Kou, bước vào lễ đường là một cậu con trai với mái tóc hoa anh đào, đôi mắt trong suốt và long lanh như pha lê. Khoác trên người bộ vest trắng tinh, tiến đến chàng trai với đôi mắt xanh biếc như mặt hồ lắng đọng, lấp lánh trên đó là những tia nắng vàng của buổi sớm. Mái tóc ánh dương ngày nào đã được chau chuốt gọn gàng, từ khi nào mà tên nhóc năng động ngày đó lại trưởng thành như thế?
Tôi mỉm cười nhìn cặp đôi trước mắt, một tình yêu giản đơn, không cần biết xung quanh có kì thị bạn không, nhưng hãy sống thật với bản thân! Xã hội ai cũng chấp nhận cả, chỉ những kẻ không đáng làm người, mới không chấp nhận con người thật của họ!
***
- Chúc nhóc hạnh phúc bên người mình thương nhé!
- Tôi từ bỏ Senpai là vì muốn hai người hạnh phúc đấy! Giờ tui có người tui thương rồi, nên ông anh chăm sóc chị ấy nhé!
- Được thôi! Đám cưới nhớ tham dự đó!
- Tất nhiên!
Tiệc cũng đã tàn, tôi cùng em ra về, ngắm cảnh đêm bên mặt hồ, một khung cảnh thơ mộng làm sao! Tôi muốn được cùng em mãi dạo phố trong tiết trời đêm như thế này thôi...có được không?
- Yashiro này.
- Hửm!?
- Tớ thích...
Tim tôi đập dồn dập, cảm giác gì thế này? Khó thở quá, hồi hộp nữa, hôm nay mình sẽ nói ra điều mà bấy lâu nay đã cất giấu sâu trong lòng! Vậy nên, hy vọng...em sẽ chấp nhận anh...
- Tớ thích...
- Cậu thích ai cơ?
- Tớ thích...Yashi, tớ thích Sakura-senpai!
Khoan đã, Sakura-senpai!? Sao tôi lại nhắc tên đàn chị cấp trên chứ, là do tôi sợ hay...chưa đến lúc? Không gian dần chìm trong tĩnh lặng, tôi thấy khuôn mặt u sầu của em. Đôi Ruby lấp lánh ngày nào đã cụp xuống, một đôi mắt vô hồn đã hiện ra trước mặt tôi, khoé mắt em liên tục tuôn trào ra những giọt pha lê trong suốt.
- Yashiro, tớ ...
- Sakura-senpai rất xinh mà nhỉ? Amane-kun thích là chuyện bình thường mà!
Em nở một nụ cười gượng trên môi, nhưng những giọt sầu đó vẫn tuôn trào, lòng tôi bỗng nhiên đau như cắt! Giá như tôi chưa nói lời đó thì có lẽ...
- Tớ về đây.
Em bỏ chạy, em đang chạy khỏi tôi sao, tôi vội đuổi theo em ra đến đường lớn. Tim tôi đột nhiên đau quặng...gì vậy? Tôi ngước lên nhìn và thấy một chiếc xe tải đang lao đến chỗ em, không được...
- Yashiro!
"Két..."
"RẦM"
Tiếng xe thắng gấp vang vọng khắp cả màn đêm, xé toạc cả không gian thinh lặng, em nằm đó...một màu máu đỏ thẫm lên láng khắp nơi, vũng máu bao trùm lấy nàng công chúa nhỏ đang ngủ say sau cú va chạm mạnh.
Xin em đừng ngủ mà...
___________________
"Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở. Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…hoa đẹp, ý nghĩa U Sầu. Một nỗi buồn sâu thẳm , 1 chuyện tình đau khổ mãi mãi ko thể gặp lại người mình yêu. Có hoa không có lá. Có lá không có hoa, như đôi uyên ương vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ… Người ta nói, đó là hoa Bỉ Ngạn"