Tôi tỉnh giấc trong khoảng không, màu đen hư ảo bao trùm lấy nơi đây, không sắc màu, lạnh lẽo như cõi âm...một ánh sáng nhỏ cũng không! Ngập chìm trong bóng tối vẫn là tôi, cô đơn trong năm mươi năm trời để đợi chờ em đến. Giờ đây anh và em được sống với danh nghĩa là con người bình thường, cùng nhau tạo dựng nên những năm thanh xuân tuyệt đẹp bên nhau... nhưng người luôn nói lời "chào tạm biệt" cũng là em ..luôn là em...tại sao vậy Yashiro Nene?
Lơ lửng trên khoảng hư vô, tôi thầm trách, tôi và em đã phạm tội Thiên Tử gì...mà sao tôi và em luôn phải giữ khoảng cách? Nếu tôi sống em sẽ đi, nếu tôi là bí ẩn số bảy...tôi lại tuyệt vọng đợi em trong năm mươi thanh xuân tới...
****************
Từng hồi âm của biển cả...bạn có nghe thấy nó không? Thanh âm của tiếng sóng vỗ lên những mõm đá, cất lên tiếng ca của Đại Dương, vẫy gọi ngày mới cùng những tia nắng sớm. Đôi mi khẽ nhíu lại, từ từ mở ra để đón nhận sắc màu của tia nắng ấm. Phảng phất lại là đôi Ruby hồng lấp lánh, lắng đọng trong đó là nỗi buồn của tuyệt vọng...
Đầu cô quay cuồng trong đau nhức, từng cơn đau đến với cô trong chốc lát, nhưng rồi chúng cũng đã ngừng. Yashiro nặng nề đứng dậy, nước da nhợt nhạt xanh xao kia đã biến mất, trả lại làn da trắng hồng căng mịn của một thiếu nữ! Ngắm nhìn thế giới xung quanh, vang vọng bên tai cô chỉ là những tiếng sóng chào đón, những mảng nắng vàng đang dịu dàng xuýt xoa lấy mái tóc bạch kim đó.
- Mình đang ở đâu đây? Amane-kun... cậu đâu rồi?
Dù bỡ ngỡ trước những sự vật trước mắt, nhưng người cô vẫn luôn quan tâm đến là anh, mặc cho số phận của mình có lênh đênh, vô nghĩa...một tình yêu thật đẹp làm sao! Quên đi cả bản thân để lo lắng cho người mình rất thương, nhưng rồi cô nhận lại được điều gì? Sự cô đơn, cuộc sống đầy áp lực, mỗi ngày khóc trong thương nhớ và tạm biệt cậu trong nước mắt như thế này sao?
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ cô không hề để ý chiếc gương xuất hiện giữa biển xanh đó, ngay khi cô chạm mắt đến nó... đất trời đã rung chuyển, mọi thứ dần trở nên đổ nát, một màu đen sâu thẳm bao trùm lấy nơi đây. Tối tăm, mờ nhạt, lạnh lẽo như số phận và cuộc đời của mỗi con người vậy, không tương lai, không hy vọng!
- Phải rồi... mình...chỉ là gánh nặng cho cậu ấy. Mình đã làm gì vậy chứ? Amane-kun... tớ xin lỗi!
******************
"Amane-kun..."
Ai đó? Ai đang gọi tên tôi đó? Tại sao...khi nghe âm thanh đó tôi lại cảm thấy chật vật thế này? Dù tôi không nhớ rõ chủ nhân của giọng nói đó... nhưng nó rất ấm áp! Chứa chan bao cảm xúc, nghe thật hoài niệm...làm tan chảy cái lạnh của cái thế giới ngột ngạt này, như ánh đèn nhỏ soi sáng và mở lối cho tôi! Em là ai vậy?
- Cậu là ai vậy?
"Amane-kun... tớ sợ..."
Sao vậy? Cậu sợ cô đơn sao? Đừng lo mà, có tớ ở đây rồi! Tớ sẽ không để cậu cô đơn đâu...vậy nên... phải mạnh mẽ lên nhé... cười lên đi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
"Amane-kun...mau tỉnh giấc đi...mau lên đi..."
_____________
"Tích...tách..."
Thanh âm gì vậy? Đơn điệu nhưng đủ để vang vọng cả không gian tối tăm này...sinh mệnh mỏng manh cố kháng cự trong bóng tối như tôi để làm gì vậy chứ?
"Yashiro, dậy đi!"
Ai đó? Ai đang gọi tên tôi vậy?
Nhưng mà...
Cứ thế này mãi không phải sẽ tốt hơn sao? Mặc cho dòng đời xô đẩy ngoài kia, cứ mãi chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng... tớ sẽ không phải là gánh nặng cho cậu nữa phải không? Amane-kun... Tôi dần nhắm mắt lại, vang vọng bên tai là những âm điệu kì lạ, tiếng cười đùa của từng đứa trẻ ở trại mồ côi, tiếng khóc trong vô vọng của một cậu con trai không thể bảo vệ được mình yêu...ha...đời người mà... Không chết thì cũng sống trong cô đơn, mãi mãi vẫn không thể quay ngược thời gian và số phận!
" Yashiro... tớ xin lỗi! Là tớ hại cậu..."
- Hanako-kun?
Tôi vô thức gọi tên cậu, người con trai với mái tóc chocolate, đôi minh phách sáng rực trong ánh Trăng mập mờ của ngôi trường Kamome. Khoác lên mình bộ đồng phục cũ và chiếc áo choàng đen, lời nói đầy ma mị, nhưng đôi mắt lại đau buồn, xót xa trước ai đó...
- HANAKO-KUN!!!
Tôi bất ngờ tỉnh giấc và gọi tên cậu, tôi đã tỉnh giấc trong hố sâu của tuyệt vọng, mơ màng nhìn xung quanh... Trước mắt tôi là hình ảnh của anh được phản chiếu qua tấm gương, cô đơn hiu quạnh, đôi hổ phách đã mờ đục...tại sao lại thế...
- Amane-kun!!! Cậu nghe tớ nói không hả?
Anh vẫn nằm đó...anh không thể lên tiếng trả lời em được sao Yugi Amane? Anh bị làm sao vậy ...trả lời em đi chứ!
Thâm tâm tôi như muốn gào thét, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt tôi, tôi mặc kệ, gắng sức gọi tên cậu trong vô vọng, tay không ngừng đập vào chiếc gương...tại sao...tại sao vậy?
- Amane-kun....
Em xin lỗi...em thật sự xin lỗi...em luôn là gánh nặng cho anh! Luôn phải để anh bảo vệ em mọi lúc, nhưng bây giờ...em sẽ là người cứu lấy tâm hồn đau khổ đó của anh, nơi từ sâu thẳm trong trái tim anh đang gào thét! Chờ em nhé...