Khi bình minh lên cũng là lúc vạn vật thức giấc trong một ngày mới, tia nắng ấm dịu dàng chạm đến làn tóc mây trắng xoá kia như muốn đánh thức em dậy... nhưng không thể... Em nằm bất động trên chiếc giường bệnh, vang vọng khắp cả căn phòng chỉ là tiếng nhịp tim đập theo từng giây.
Em làm gì thế hả? Tại sao lại ngủ vào lúc này, sao em không dậy và cùng anh đón một ngày mới vui vẻ vậy Yashiro? Em nằm đó thì có ích gì...
Tôi đến gần em hơn, ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của em...nó đã không còn hồng hào như mọi ngày nữa rồi! Giờ đây anh chỉ biết trông chờ vào số phận, chỉ mong Thần Chết đừng đưa em đi... Tôi khẽ nâng niu những lọn tóc bạch kim, đuôi xen khuyết màu xanh rêu đó, lòng càng đau như ngàn kim châm! Giá như hôm đó...tôi không nói những lời đó, giá như người bị nạn là tôi, thì có lẽ đã tốt hơn cho em đúng chứ?
Lòng tôi nặng nề, chật vật trong suy nghĩ...em nghĩ anh không nhận ra sao? Bóng hình của cô bé năm tuổi luôn chăm chú nhìn anh từ phía xa, đôi Sponel lắng đọng trong khúc ngân ca của gió và cỏ cây. Em đâu phải nhìn anh mãi như thế?
****************
- Cậu là Yugi Amane hả? Tớ là Yashiro Nene!
Một âm thanh trong trẻo pha lẫn ngây ngô của một đứa trẻ, đôi má hồng phúng phính, đôi mắt long lanh như vì sao toả sáng trong đêm, đặc biệt nhất là đôi chân kì lạ đó! Ngày đó em hỏi tên tôi như đã từng quen biết, khi đó anh và em đều năm tuổi, thuở đầu của sự ngây ngô xen lẫn tò mò... nhưng tôi lại không thể bắt chuyện với em...
Vì tôi sợ...tôi sẽ khóc dưới nụ cười ấm áp đó, chưa ai từng trao cả một hơi ấm cho tôi như thế cả! Tôi gò bó... từ chối làm bạn với em, không biết em có giận không nhỉ?
**************
Năm tháng học trò lại trôi đi trên những mùa hoa anh đào, trong những làn gió thoáng qua, mới đó mà anh đã gặp lại em ở năm cấp hai đến hết quãng đường của một học sinh! Ngắm nhìn mái tóc bạch kim đó tung bay trong gió, giờ đây em đã tốt nghiệp và trở thành một thiếu nữ làm say bao chàng hoàng tử khi lướt qua đời em. Yêu kiều, quyến rũ, đôi mắt thuần khiết nhưng lời nói đầy ẩn ý, ma mị như lời gọi của một nữ Vương!
Dù em có thay đổi cách đối xử, nhưng em vẫn luôn mang mùa xuân đến với những người em quý bằng nụ cười dịu dàng và lời quan tâm chân thành đó. Em xoá tan đi cái lạnh buốt của mùa đông trong tim mọi người, trong đó có sự góp mặt của anh...
Cảm ơn em...linh thần của mùa xuân!
****************
- Số 7 đáng kính!
- Ai đó?
Một giọng nói của một người đàn ông đã vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một làn sương trắng nhoè bao trùm mọi nơi... gì thế? Tôi vội chạy đến bên chiếc giường bệnh lạnh lẽo...đập vào mắt tôi là chiếc giường trống, chỉ vương vấn những lọn tóc trắng xoá.
- Ông đã làm gì hả?
Không một ai trả lời tôi...chỉ đọng lại trong lòng ngực này là những cơn đau thắt dữ dội, những mảng kí ức nhỏ cứ thế mà ùa về trong tâm trí tôi lúc này...loáng thoáng bên tai là giọng nói ngọt ngào của em...em đang gọi tên tôi sao!?
"Hanako-kun... tớ xin lỗi..."
Hanako? Gì vậy? Em đang gọi tên ai vậy Yashiro...
"Nếu có kiếp sau... tớ muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu..."
Những dòng lệ ấm đã lần lượt đua nhau tuôn trào trên khuôn mặt tôi... phải rồi! Kiếp trước em và tôi đã gặp nhau dưới danh nghĩa là điều bí ẩn thứ bảy của ngôi trường Kamome...
Làn gió của mùa đông đã đến, dịu dàng đưa cái lạnh vào khắp căn phòng u tối của bệnh viện. Rèm cửa cũng vì thế mà thấp thoảng trong cơn gió buốt của nàng Đông! Tôi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của người đang đứng đối diện mình, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt xanh biếc tựa như màu biển khơi bao la, nhưng phản phất trong đôi mắt đó là những tia nắng của mặt trời, ấm áp vô cùng.
Không thể nào... người đó là Chúa... người Cha mẫu mực, hiền hậu trong lòng và trong mỗi tâm trí con người...
- Ta có thể làm cho cô bé đó sống lại! Chỉ cần con trở lại làm bí ẩn số bảy của ngôi trường...
Tại sao...tại sao lựa chọn này... nhưng nếu không đồng ý thì mạng sống của em...tôi phải làm gì đây? Yashiro...chúng ta sẽ mãi ngăn cách bởi thời gian như vậy sao?
_____________
"Hanako-kun...tớ xin lỗi... Nếu có kiếp sau...tớ muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu! Tớ sẽ là vợ của cậu được chứ? Vậy nên...."
______________
- Xin cậu ...đừng đồng ý mà Hanako-kun!
- Yashiro...
______________