Lại một mùa xuân nữa đã đi qua, để lại đây những nỗi niềm của thanh xuân, những lời hứa hẹn, và cuộc chia tay đầy nước mắt khi tạm biệt nhau dưới mái trường mà ta đã cùng nhau gắn bó, cùng nhau xây dựng lên một ngôi nhà thứ hai.
Cầm tay nhau mà trao lấy những hơi ấm cuối cùng trong bàn tay nhỏ đó, những giọt lệ cũng không thể nào ngừng tuôn trên đôi mi của em. Đôi hồng ngọc đang dao động nhìn tôi trong dòng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó...em nghẹn ngào, dường như em không thể nói được nữa rồi, những giọt nước mắt đó đã lấn áp cảm xúc của em lúc này nhỉ?
- Được rồi mà Yashiro, cậu nín đi
Tôi dịu dàng vỗ về em, lau đi những giọt nước mắt đang còn đọng trên khoé mắt. Thật sự không thích chút nào, ngày cuối cấp...ngày quan trọng nhất của cuộc đời học sinh... cũng là ngày tôi sẽ sang Anh để du học một chuyến và thực hiện niềm ước mơ đang rạo rực trong tim tôi bao lâu nay! Nhưng tôi lại đau lòng khi nhìn em khóc trong ngày ra trường của chúng ta đấy...Yashiro...
- Cậu đi Anh rồi... không được quên tớ đâu đấy... không có cậu tớ phải làm thế nào đây hả? Aoi thì đi Paris cùng Akane để lo cho sự nghiệp, Kou và gia đình thì sáng Canada. Mọi người ai cũng đi hết rồi...tớ...tớ...
Tôi thở dài, nhìn cô thỏ con đang nức nở trước mặt tôi, xoa đầu em, nhìn em khóc tội thật đó! Tôi lại phải dành cả ngày để khuyên em như trước đây rồi đấy Yashiro, em trẻ con quá!
Chiều ngày hôm đó, mọi người đều tụ tập đông đủ trong một quán nhậu gần nhà tôi, là tiệc chia tay, ai cũng đều tham gia từ lúc Mặt Trời vừa xuống đến tận tối mịt! Mọi người đều quây quần bên như một đại gia đình lớn vậy, tâm sự về những mảnh đời sau này...
Dù tôi là người đề ra sáng kiến này để mọi người ôm trọn lại khoảnh khắc ngắn ngủi này trước khi xa nhau... nhưng người tôi luôn chú ý từ khi tiệc vừa bắt đầu đến tận bây giờ...là cô gái nhỏ đang ngồi đối diện tôi, dù em nở trên môi nụ cười trước những câu nói chăm chọc, đùa vui, nhưng tôi biết sâu thẳm trong đôi mắt đó chứa nỗi buồn vô tận!
- Nè Yugi-kun, cậu đi Anh quốc rồi thì ai lo cho Yashiro-san đây hả?
Một câu hỏi được thốt lên bởi Aoi Akane, một câu hỏi khiến tôi thoát ra dòng suy nghĩ về em, nhưng lại khiến tâm trí tôi lại thêm xa vời. Ai lo cho em đây? Có phải như thế là quá đáng với em lắm không, Yashiro?
- Mồ~ ai cần cậu ta lo? Tớ đã khác xưa rồi, tớ không còn là cô nhóc Daikon ngày nào chuyên gây rắc rối cho mọi người đâu!
Mọi người đều cười toáng lên với câu trả lời và dáng vẻ say rượu của em, phải rồi em không còn là cô nhóc Daikon ngày đó nữa rồi! Từ khi sang tuổi mười bảy, chân em đã thon gọn lại như bao người, giờ đây người con gái tôi yêu đã trở thành thiếu nữ khiến bao người say đắm rồi.
- Hay! Chị nói rất hay Senpai! Giờ chị đã xinh đẹp hơn xưa rồi, em chắc chắn ai cũng sẽ đổ chị thôi!
Cậu nhóc với mái tóc ánh dương của buổi ban mai đã lên tiếng góp vui, cậu ta phải làm thế để tránh việc nhìn thấy em khóc...
- Nhìn em nói lý dễ thương lắm đó Kou! Không ngờ em trai anh cũng sẽ có ngày như thế
- Teru-nii! Em muốn một ngày sẽ trở thành một pháp sư mạnh như anh!
- Ha ha, anh sẽ chờ đến ngày đó!
- Đừng ước chi cho xa, nâng cốc lên rồi thực hiện trong tương lai nào các cậu!
Giờ đây tôi đã phá vỡ bầu không khí của anh em nhà Minamoto, đêm nay là tiệc chia tay rồi, nói chi những điều không thể vậy chứ? Ai cũng có thể thực hiện ước mơ của mình, chỉ cần làm hết mình với đam mê đó, thì ta sẽ nắm lấy tấm vé thành công trong tương lai ngay thôi! Tôi nói không sai chứ?
- Amane nói đúng đấy! Anh chị đừng mong ước mà hãy thực hiện ngay đi! Nếu nhắm chắc tương lai mình làm được thì nâng cốc lên đi nào!
- Đúng đó! Tất cả chúng ta ai cũng sẽ theo đuổi đam mê của bản thân hết mình nhé! Cạn ly!
Cậu em trai song sinh của tôi và cô bạn hoa khôi trong lớp đã góp mặt để bữa tiệc đêm nay thêm ý nghĩa, thật vui vì ai cũng đều vui vẻ hết mình trong tối nay!
- Em là Yugi Tsukasa! Xin kính các anh các chị đây một ly! Chúc sự nghiệp của mọi người trong tương lai thành công vẻ vang!
- Được! Chị thích em rồi đấy Tsukasa-kun! Chị! Yashiro Nene, kính em một ly!
Cả bọn hăng say cả đêm mà không biết là trời đã khuya rồi, từng người ra về, giờ đây chỉ còn lại hai anh em tôi, em, Aoi và Akane! Nhưng có lẽ ai cũng gục cả rồi, chỉ còn Aoi đang tỉnh táo để dìu Akane về, ai nấy đều nhậu quá chén rồi.
- Yugi-kun! Tôi có chuyện muốn nói!
- Thế cậu nói đi.
- Tôi đã tỏ tình Aoi-chan suốt mười tám năm thanh xuân! Giờ đây cô ấy đã là bạn gái tôi, tôi muốn nói với cậu...nếu đã thích một ai thì cứ thích và ngỏ lời đi! Tuổi trẻ và thanh xuân của chúng ta trôi đi nhanh lắm!
Khi cậu vừa dứt lời thì lại nốc hết chai rượu trên tay và nằm gục trong lòng của cô bạn Aoi. Cô cũng chỉ mỉm cười nhìn cái tên đần đó rồi lại nhìn tôi và Yashiro
- Nếu cậu thích Nene-chan thì mau nói đi Yugi-kun! Không khéo là bị người ta cướp hoa đấy!
Aoi chăm chọc tôi, khó khăn dìu Akane lên và tạm biệt chúng tôi ra về. Tiệc cuối cùng cũng đã tàn rồi, giờ đây em đang nằm gục trên bàn, những lọng tóc che đi khuôn mặt xoan đào đó. Tôi thở dài, gọi Tsukasa dậy rồi về phòng ngủ.
Màn đêm đã buông xuống khắp con phố vắng rồi, còn lại những ánh đèn mập mờ soi sáng đường đi. Em nằm gọn trên vai tôi, hơi ấm của em liên tục phả vào người tôi, em ngủ say thật rồi!
Trời sao ngày hôm đó đẹp lắm, tôi thấy rõ từng ngôi sao nhỏ đang lấp lánh trong màn đêm vô tận đó. Tôi lại nhìn về xa xăm kia, lại nhớ những kỉ niệm cùng em qua ba năm học trung học. Ngày đó em gợi trò chọc tôi vì tôi thấp hơn em, tôi lại đặt cho em với cái biệt danh là "Daikon". Nhưng thoáng chốc đó giờ ta đã mười tám tuổi rồi, tôi đã cao hơn em, đôi chân "củ cải" ngày nào đã không còn nữa rồi. Đúng là...ai rồi cũng sẽ khác em nhỉ?
Về đến nhà em trong con hẻm tối mịt, tôi mở cửa và dìu em lên chiếc giường em. Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, mái tóc bạch kim xoã dài trên giường, nhìn em lúc này chả khác gì một công chúa đang ngủ say trong rừng sâu và đợi chờ hoàng tử đánh thức mình bằng một nụ hôn ngọt ngào. Tôi dần cuối thấp người xuống, tiến gần đến khuôn mặt em, ngắm nhìn thật rõ gương mặt này lần cuối cùng trước khi tôi đi. Đêm nay là đêm dài nhất tôi bên em... cũng sẽ là đêm cuối cùng em gặp tôi... ngày mai tôi phải đi rồi...
***
Sáng hôm sau, khi Mặt Trời vừa ló dạng cũng là lúc tôi đang đứng ở sân bay chờ chuyến bay của mình. Dòng người tấp nập qua trong không gian rộng lớn này...dù chưa đi nhưng tôi đã có một chút nhớ em, trái tim này quặng đau khi biết sắp xa nhau...tôi cúi rạp người xuống để nén lại những dòng nước mắt dành cho em...vì em mà khóc...
- Amane-kun...
Tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi mỗi ngày...là em sao Yashiro? Không phải em đang say giấc trên giường sao? Tôi vội vàng ngước lên, tìm kiếm hình bóng quen thuộc đó. Nhưng...thật ra em không hề xuất hiện...chỉ là do tôi mơ tưởng thôi sao... Nhưng cũng nhờ giọng nói đó của em mà anh đã không trễ chuyến bay, ngồi trong buồng máy bay, tôi nhìn ra cửa sổ với tia hy vọng nhỏ em vẫn sẽ đến tiễn tôi đi...
....
Máy bay dần cất cánh, tôi cảm nhận được cái lạnh từ không khí, tôi nhìn ra cửa sổ lần cuối cùng...mong chờ bóng dáng em xuất hiện vẫy tay chào tạm biệt tôi... Và tôi đã thấy em, mái tóc bạch kim và dáng người mảnh mai của một thiếu nữ, em đang chạy nhìn tôi...mỉm cười tạm biệt tôi với hai làn nước mắt chảy ra từ khoé mi...tôi cố gắng nhìn em thêm chút nữa, trước khi máy bay đã lên tận trời xanh kia.
Ngồi trong "chú chim của trời xanh" tôi lấy từ trong Vali một cuốn sách về Thiên Văn Học, tôi "giết thời gian" với cuốn sách mà em tặng tôi vào mùa đông vừa rồi! Mãi bộn bề với việc học, tôi đã không đọc nó hết lớp mười hai. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi đọc rất hăng say, chẳng mấy chốc đã chập tối! Mắt tôi khẽ nhắm lại, tôi đã thấm mệt rồi, ngay khi vừa sang trang 357, tôi thấy một bức hình kẹp giữa trang sách
Tôi chậm rãi và mơ màng cầm tấm hình lên, vừa lật sang mặt kia...đập vào mắt tôi là một cô gái nhỏ với mái tóc bạch kim đang xoã tóc vui vẻ nhìn một cậu nhóc với mái tóc Chocolate đen
Sau tấm ảnh là một lá thư, tôi đã khóc sau khi đọc xong...đó là những lời chúc từ mọi người...và cũng từ cô ấy...
***
"Amane, anh đi rồi thì nhớ về sớm nhé! Em ở đây sẽ bảo vệ Yashiro-nee!"_Yugi Tsukasa
"Yugi-kun, hy vọng cậu sẽ hiểu những gì tôi nói tối qua!"_Aoi Akane
"Yugi-kun! Cố lên nhé! Nene-chan đang chờ cậu đấy!"_Akane Aoi
"Chúc em tiến đến ước mơ và thành công trong tương lai nhé Amane!"_Minamoto Teru
"Chúc cậu sớm đạt được ước mơ nhé Amane-kun! Mitsuba và Kou không thể viết thư cho cậu được vì họ đã khóc rồi! Lá thư này tớ nhờ Tsukasa bỏ vào cuốn sách tớ mua tặng cậu đó!_Yashiro Nene
"Amane...em phải thức trước anh một tiếng để cùng mọi người viết thư dưới lầu đó! Anh không được phụ lòng em đâu đó!"_Yugi Tsukasa
***
Hoá ra là vậy, em và mọi người đã lên kế hoạch từ trước sao Yashiro? Cảm ơn...cảm ơn em và mọi người nhiều lắm...anh sẽ không phụ lòng mọi người đâu!
***
Đặt chân lên chốn không người, đất khách này tôi thấy lạc lõng quá...tôi đột nhiên lại thấy nhớ quê nhà, nơi mà tôi và em từng đùa nghịch cùng hội bạn...
- Được rồi...mau đi tìm việc làm thôi!
Tôi đã nhanh chóng gạt bỏ những nhớ nhung đó mà tìm cho mình một công việc để trang trải cuộc sống của mình. Tôi xin vào làm một quán cafe nhỏ, tôi làm đủ mọi việc để kiếm tiền, để một ngày nào đó sớm trở về bên người con gái tôi yêu!
Thời gian cứ thấm thoát đưa đẩy qua, hai mùa hoa anh đào lại trôi qua, nhưng tôi lại không thể ngắm chúng cùng người thân của tôi...làm gì có hoa anh đào trên đất nước Anh chứ...