Chương 28 TỪNG ĐƯỜNG NÉT GƯƠNG MẶT ANH (1)
Rất nhiều người dân Goran đều biết Thủ tướng của họ có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Ngày Mùng Hai Tết, những cô gái trẻ sống gần đó chải chuốt trang điểm, mạnh dạn lôi kéo bạn bè thành một nhóm lên đến cả trăm người, trời vừa tờ mờ sáng đã kéo nhau đứng chờ ngoài trang trại. Nếu may mắn, nói không chừng còn có thể bắt gặp Thủ tướng đang chạy bộ.
Nhưng cho đến khi mặt trời lên cao, chẳng có bóng dáng bất cứ người nào chạy bộ hết.
Một nhân viên trong trang trại tốt bụng cho hay, hôm nay Thủ tướng đã hủy kế hoạch chạy bộ sáng sớm rồi.
Không chỉ hủy kế hoạch chạy bộ, Thủ tướng còn không xuất hiện trên bàn ăn sáng đúng giờ như thường lệ. Điều này khiến quản lý trang trại vô cùng lo lắng.
Bữa tối hôm qua là món bánh nấm. Quản lý trang trại cũng được xem là người chứng kiến Thủ tướng lớn lên, biết rõ anh thích các món ăn chế biến từ nấm. Nấm cũng được lựa chọn kỹ càng, không thể có vấn đề gì. Nhưng từ bé đến lớn chàng trai này luôn đúng giờ, liệu có phải là do thức ăn...
Tám giờ mười phút, nỗi thấp thỏm của người quản lý mới tạm nguôi ngoai.
Thủ tướng xuất hiện rồi, nhìn có vẻ không có gì khác mọi ngày.
Đi theo anh đã lâu, Lý Khánh Châu cũng hiểu toàn bộ cá tính riêng trong tính cách của cấp trên. Thủ tướng là người mắc bệnh sạch sẽ, không thích những nơi ồn ào, ghét bị quấy rầy. Đương nhiên, ở những nơi công cộng, anh đã khéo léo che đậy được tất cả những điều này.
Bữa sáng hôm nay, vị cấp trên này lại thong dong đến muộn.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Lý Khánh Châu và Utah Tụng Hương dùng bữa sáng. Hiểu rõ cấp trên của mình, Lý Khánh Châu cố gắng hết sức để dụng cụ ăn uống của mình không phát ra nhiều tiếng động.
Cách đây hai mươi phút, Tin tức thời báo Goran đã đưa tin về việc Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng chính thức từ chức. Nội dung tin tức này đã được Chính phủ xác nhận. Sau kỳ nghỉ Tết, Văn phòng Thủ tướng sẽ chính thức ra thông cáo báo chí ngắn gọn về vấn đề này.
Sau tất cả chuyện đêm qua, nét mặt Utah Tụng Hương vẫn bình thản.
Nếu chỉ nhìn anh trong chiếc áo len màu xám, rất khó để nhận ra anh có liên quan đến chính trị. Trông anh có vẻ giống một chàng trai xuất thân trong gia đình khá giả đang tận hưởng thời gian thảnh thơi trên một hòn đảo, nhàn nhã uống nước ngọt và xem bản tin thể thao.
Nhưng thời gian thảnh thơi đó đã nhanh chóng kết thúc. Utah Tụng Hương gấp tờ báo lại, nhìn thấy quản lý trang trại đứng gần mình, hàng mày đang nhíu lại của anh giãn ra đôi chút. Người đàn ông này đã dành cả nửa đời người phục vụ nhà Utah.
Lông mày anh giãn ra khi nghe người quản lý già nua báo cáo những vấn đề của trang trại.
Quản lý trang trại muốn hỏi có cần phải chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho Nữ hoàng hay không?
Quản lý thấp giọng giải thích, ông ta không chắc Nữ hoàng có tới hay không. Sáng sớm nay ông ta đã gọi điện tới Cung điện Jose để hỏi xem liệu Nữ hoàng có tới trang trại dùng bữa hay không. Ban đầu, Christie, người quản lý Cung điện Jose trả lời rất chắc chắn
rằng Nữ hoàng đã rời Cung điện từ sớm, muộn nhất là trước buổi trưa sẽ có mặt ở trang trại. Nhưng chưa đầy mười phút sau, thư ký riêng của Nữ hoàng lại gọi tới, thông báo rằng Nữ hoàng có việc đột xuất, trong vài ngày tới sẽ không có mặt tại trang trại.
Ông ta dông dài một hồi nhưng không thấy Thủ tướng có bất kỳ phản ứng nào, đành nhắc lại lần nữa: "Thủ tướng, liệu có cần chuẩn bị bữa tối cho Nữ hoàng..."
"Không cần đâu." Utah Tụng Hương ngắt lời ông ta.
Anh hơi cao giọng, khiến cho hai người phục vụ len lén đưa mắt nhìn sang.
Utah Tụng Hương đã rời khỏi phòng ăn.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Khánh Châu nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Trên bến cảng ven hồ.
"Anh Lý, tôi cần anh cho tôi một ý kiến khách quan." Utah Tụng Hương mở lời, "Không phải chuyện công."
Để nhận được ý kiến khách quan từ anh ta, Utah Tụng Hương đưa ra một ví dụ minh họa, một người chồng đã quên mất lời hứa mua quà về cho vợ khi đi công tác.
"Người chồng này rất bận. Anh ta cũng đã xin lỗi vợ vì việc quên mua quà, cũng đã... nói rất nhiều để dỗ cô ấy vui vẻ. Anh có cảm thấy cô vợ đang chuyện bé xé ra to không?" Ngài Thủ tướng trẻ vò đầu bứt tóc.
Nhớ đến bó hoa bị vứt lại chỏng chơ, Lý Khánh Châu thận trọng cất lời: "Có lẽ còn vì một lý do khác nữa?"
"Còn lý do nào khác sao? Ví dụ?"
"Ví dụ như, người vợ muốn chồng mang bó hoa một cô bé tặng về phòng. Người chồng đồng ý rồi, nhưng thực tế lại không hề đem bó hoa đó về."
Ngài Thủ tướng trẻ phải mất một lúc mới nhớ ra chuyện liên quan đến bó hoa.
Anh vỗ trán, ngờ vực hỏi lại: "Vì chuyện này sao?"
"Còn cả món quà đi công tác đã được hứa hẹn. Hơn nữa..." Lý Khánh Châu hơi nâng giọng, "Chồng tặng hoa cho người phụ nữ khác ngay trước mặt mình, bất cứ người vợ nào cũng cảm thấy khó chịu."
Bầu không khí lập tức chùng xuống.
Utah Tụng Hương đá bay một viên đá nhỏ xuống hồ.
Bầu trời xanh ngắt hắt ánh sáng lên khuôn mặt ngập tràn bối rối.
Có lúc, anh như đang tự nói với chính mình: "Nhưng cô ấy đâu phải là Vivian, cô ấy là Tô Thâm Tuyết cơ mà. Tô Thâm Tuyết đâu phải là kiểu con gái õng ẹo dành thời gian uốn từng lọn tóc xoăn."
Điều này dường như không nằm trong phạm vi đánh giá khách quan của Lý Khánh Châu, cho nên im lặng là lựa chọn tốt nhất.
"Bởi vậy, những điều này đã khiến cho người vợ tức giận sao?" Nghe giọng điệu thì có vẻ ngài Thủ tướng trẻ không được hài lòng cho lắm, "'Nói cách khác, cô vợ giận dỗi là hoàn toàn chính đáng sao?"
Im lặng vẫn là sự lựa chọn hợp lý.
Đương nhiên, sự im lặng này cũng có thể ngầm hiểu là thừa nhận.
Ngài Thủ tướng trẻ không đồng tình: "Cô ấy là Nữ hoàng Goran, lại còn là Phu nhân Thủ tướng, tức giận rồi bỏ đi không phải là phong cách của một Nữ hoàng. Là Phu nhân Thủ tướng mà lại còn vắng mặt trong một bữa tối mà cô ấy không nên vắng mặt."
Lý luận này... có vẻ cũng có lý.
"Anh có thể đi được rồi."
"Vâng, thưa Thủ tướng."
Mới đi được vài bước, Lý Khánh Châu lại bị gọi lại.
Cấp trên của anh ta nói rằng, những gì anh ta thể hiện vài phút trước giống một chuyện gia tư vấn tình cảm đang khoe mẽ hơn là một Thư ký cấp cao.
Lối ví von này của Utah Tụng Hương có thể hiểu là: Tôi đã quên chuyện bông hoa rồi, sao anh còn nhớ? Chỉ vì tôi tiện tay hái hoa cho phụ nữ mà anh lại phải bất bình thay cho vợ tôi sao? Điều này khiến tôi thấy không thoải mái. Anh phải biết người phụ nữ đó là vợ của sếp anh, chẳng liên quan gì đến anh hết. Việc anh hiểu hết mọi chuyện về cô ấy như vậy là một hành vi đáng ngờ.
"Thưa ngài Thủ tướng, trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, tôi phụ trách công việc phân tích điều tra, sau đó lại làm việc ở Bộ phận tình báo trong bảy trăm ba mươi ngày. Do bệnh nghề nghiệp, nên từng chi tiết nhỏ đều được phóng đại." Lý Khánh Châu giải thích.
Buổi trưa, trang trại đón tiếp một đoàn khách, là bạn học cũ của Thủ tướng tại London. Sự xuất hiện của những vị khách này khiến không khí ở trang trại náo nhiệt hẳn lên.
Bọn họ uống trà, trò chuyện, đùa giỡn nhau, rồi chơi bi lắc, kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn.
Trước khi ra về, một cô gái tóc vàng mắt xanh đã nói với Thủ tướng: "Hôm nay tôi mang tới một nhiệm vụ."
"Thủ tướng, anh có thích Phu nhân Thủ tướng không?" Cô gái tóc vàng mắt xanh hỏi.
Utah Tụng Hương lập tức nở nụ cười.
Một anh chàng đứng gần cô gái tóc vàng mắt xanh đó thấy tình hình không được hay ho cho lắm, muốn kéo cô gái đi, nhưng cô nàng tóc vàng mắt xanh kia chẳng thèm để ý, nhìn xoáy vào Utah Tụng Hương, lặp lại câu hỏi: "Arthur, anh có yêu cô ta không?"
Ánh mắt Utah Tụng Hương chợt lạnh đi.
Cô gái tóc vàng mắt xanh kia nói tiếp chẳng chút kiêng dè: "Đây là câu trả lời anh nợ Vivian. Anh có yêu cô ta không?"
Cô nàng bị bạn bè kéo đi mà vẫn chưa nghe được đáp án.
Sau khi bạn bè về hết, Thủ tướng cũng không cho vệ sĩ và trợ lý đi theo, một mình lái xe ra khỏi trang trại, nói rằng đi loanh quanh hóng gió rồi về.
Khoảng nửa giờ sau, quản lý trang trại nhận được điện thoại của Thủ tướng.
Thủ tướng thông báo qua điện thoại, đêm nay sẽ không về trang trại, cũng nhắn thêm rằng anh cho phép Lý Khánh Châu nghỉ ngơi trong vòng bốn mươi tám giờ tới.
Đèn đuốc Cung điện Jose sáng rỡ.
Tô Thâm Tuyết nhận được thông báo bữa tối sẽ được lùi lại bốn mươi phút. Nhưng lý do bữa tối bị muộn thì cô không được biết.
Bảy giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương trong phòng ăn.
Như chưa có chuyện gì xảy ra, anh hành lễ đúng nghi thức của Thủ tướng với Nữ hoàng, cúi người bốn mươi lăm độ, giúp cô kéo ghế, nghiêng người sang một bên, đợi tới khi cô yên vị rồi anh mới quay về chỗ ngồi của mình.
Christie đích thân mang món ăn lên.
Utah Tụng Hương đã đề xuất Christie thay món phô mai chiên, với lý do tình hình sức khỏe của Nữ hoàng gần đây không thích hợp sử dụng thực phẩm chiên rán.
Christie, hai nhân viên phục vụ, bốn thị vệ, và bữa tối diễn ra trong nửa giờ.
Trong Hoàng thất không thiếu người lén lút âm thầm túm năm tụm ba, mỗi người một câu thêm mắm dặm muối.
Việc cô và Utah Tụng Hương suốt buổi không nói chuyện với nhau sẽ lọt vào mắt những người xung quanh, tới khi bị đồn thổi đến mấy tờ báo lá cải thì sẽ thành chuyện hôn nhân lục đục.
Vậy nên, Tô Thâm Tuyết bèn lên tiếng hỏi thăm Utah Tụng Hương trên đường đi có bị tắc đường hay không.
"Không bị tắc đường" Utah Tụng Hương đáp, "Anh lái xe suốt ba tiếng đồng hồ đấy."
Lát sau, Tô Thâm Tuyết vừa hỏi vừa đưa tay đón cốc nước nhân viên phục vụ đưa tới: "Không có tài xế sao?"
"Không có tài xế, vệ sĩ cũng không, Thư ký riêng của anh cũng đang nghỉ phép." Anh bình thản trả lời.
Thủ tướng tự mình lái xe đến Cung điện Jose.
Tô Thâm Thuyết nhấp một ngụm nước, nói chuyện như một cặp vợ chồng thật sự rồi kìa. Xem đi, Thủ tướng tự mình lái xe suốt ba tiếng đồng hồ vì Nữ hoàng đấy.
Bữa tối kết thúc.
Christie hạ giọng hỏi Utah Tụng Hương rằng có cần sắp xếp tài xế cho ngài Thủ tướng hay không?
Tóm lại là muốn hỏi xem liệu tối nay anh có ở lại Cung điện hay không.
"Cảm ơn, không cần đâu." Utah Tụng Hương vừa trả lời Christie vừa chăm chú nhìn Tô Thâm Tuyết.
Nhìn cô làm gì chứ? Cô có phải Vivian đâu mà sẽ phấn khích hào hứng vì anh nói sẽ ở lại.
Tô Thâm Tuyết đặt khăn ăn xuống, đứng dậy.
Theo thường lệ, cô sẽ cùng Hà Tinh Tinh đi dạo trong vườn sau bữa tối.
Nhưng Tô Thâm Tuyết không thấy Hà Tinh Tinh xuất hiện ở cổng vườn như ngày thường. Vậy thì cô đi dạo một mình cũng được.
Mưa đêm ở Goran ập xuống rất đột ngột, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cô vừa bước chân vào vườn, cơn mưa đã đuổi ngay sau gót. Tô Thâm Tuyết chạy tới nơi gần nhất để trú mưa.
Đây thật sự là một trong những giây phút hiếm hoi chẳng có ai làm phiền cô. Hạt mưa rơi xuống mái vòm nơi cô đứng trú rồi bị bắn ra, được ánh sáng trong vườn rọi vào, tựa như những hạt ngọc trai văng ra từ chiếc cổ xinh đẹp của phụ nữ.
Thời gian như quay trở về rất lâu rất lâu trước kia.
Cô bốc đồng vươn tay ra hứng mưa.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu, trong suốt như pha lê lăn nhẹ quanh lòng bàn tay cô.
Trái tim cô khẽ rung động. Cô bắt chước dáng vẻ của mụ phù thủy, hết sức tập trung, miệng lẩm nhẩm câu thần chú: Hô biến, hô biến.
Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai cô: "Hô biến thành cái gì cơ?"
Á! Cô sững sờ, xoay cơ thể cứng nhắc lại, tay vẫn đang vươn ra, mắt nhìn chăm chú vào những hạt mưa long lanh trong lòng bàn tay. Những hạt mưa ấy chẳng biến thành ngọc trai gì hết, mà còn rơi xuống khỏi tay cô.
Cô buông thõng hai tay. Cô đã chẳng còn ở cái thời mộng mơ nữa rồi. Cô đã trở thành Nữ hoàng Goran, giờ đây còn là một người phụ nữ đã có gia đình.
Lúc này, người đàn ông đứng trước mặt là chồng của cô.
Tìm được một điểm tựa, Tô Thâm Tuyết khéo léo lách khỏi vòng tay Utah Tụng Hương.
Mưa đã tạnh rồi.
Anh vẫn đứng chắn lối ra, chăm chú nhìn cô.
Không được nhìn vào mắt người đàn ông này.
Khi anh ấy nhìn bạn bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, bạn sẽ cảm thấy mình là duy nhất trong thế giới của anh. Nhưng mà, chẳng có ai là duy nhất trong thế giới của anh cả.
Tô Thâm Tuyết né tránh ánh mắt của Utah Tụng Hương. Cô muốn nói nhưng miệng như dính keo. Còn anh cũng chẳng có vẻ gì là muốn lên tiếng.
Bọn họ lúc này thật chẳng giống một cặp vợ chồng gì hết. Nếu lúc này có ai đi đi qua, chắc chắn sẽ không nghĩ hai người là vợ chồng, chắc chắn là như vậy. Ý nghĩ này len lỏi trong vào tâm trí Tô Thâm Tuyết.
Cô đang mải nghĩ ngợi thì một hơi thở nóng rẫy gần trong gang tấc phả tới.
Dường như đoán được Utah Tụng Hương định làm gì, cô liền đưa tay đặt lên vai anh ngăn lại. Mặt không đổi sắc, cô né tránh gương mặt anh, vô thức thốt lên: "Anh muốn làm gì?"
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Mắc bẫy rồi. Rõ ràng là anh muốn ép cô phải lên tiếng trước. Lần nào cũng thế, ức nhất là lần nào cô cũng bị lừa.
Utah Tụng Hương nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên vai anh.
Đôi tay vừa rồi còn chống cự lúc này đã ngoan ngoãn nằm gọn trong bàn tay anh.
"Tô Thâm Tuyết, anh không có ý định giận dỗi đâu." Anh nói.
Gì cơ?
"Thưa Phu nhân Thủ tướng, em đã khiến anh phải khó xử với thế trận một chọi bốn trong bữa ăn tối ấy đấy." Utah tụng Hương vội nói tiếp, "Ví dụ nhé, trong một cuộc tranh luận gồm có Tổng lý, Phu nhân Tổng lý, và hai đứa con trong gia đình Tổng lý nữa, tổng cộng là bốn người. Thế mà anh lại phải đơn thương độc mã chiến đấu."
Ví von như vậy cũng được sao.
Còn nữa, đó là một bữa tối riêng tư.
"Hai đứa con nhà Tổng lý còn cố tình tự làm quà tặng cho Nữ hoàng. Em có biết anh đã phải tốn bao công sức mới tiễn được hai đứa ra về không?"
Hóa ra đây lại là lỗi của cô sao?
"Anh cũng không thể nói với hai đứa trẻ rằng, Nữ hoàng không nói tiếng nào đã lên xe bỏ đi rồi. Còn chưa kể, điện thoại của cô ấy cũng tắt máy luôn."
Cô cũng đâu có vô duyên vô cớ bỏ đi.
Hương hoa thơm ngát, Utah Tụng Hương làm ảo thuật, trên tay anh đột nhiên xuất hiện một bông hồng còn đẫm sương đêm.
Cô máy móc nhận lấy bông hoa.
"Thâm Tuyết, đừng giận mà." Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, "Em chắc chắn không hề biết rằng, 'Tô Thâm Tuyết tức giận' có sức hủy diệt lớn đến thế nào đâu."
Đầu óc cô ngay lập tức trống rỗng.
Não cô trống trơn không nghĩ được gì.
"Tụng Hương," Tô Thâm Tuyết nghe thấy giọng mình run rẩy: "Anh nói vậy... là có ý gì?"
"Em đã từng nghe đến 'vùng an toàn' chưa? Thuật ngữ 'vùng an toàn' dùng để chỉ việc một tiền đạo đứng ở vị trí ưa thích, nhận được một đường chuyền đẹp, tạo cơ hội ghi bàn bằng một cú sút xa tuyệt đẹp. 'Vùng an toàn' còn được gọi bằng một cái tên khác là 'miền ngọt ngào.' Đúng như tên gọi của nó trong thực tế, nó ám chỉ đến một không gian bao gồm tất cả những gì tốt đẹp trong cuộc sống. Đó là thời tiết đẹp, không khí trong lành, không gian yên tĩnh, một căn phòng có màu sắc hài hòa, đồ ăn và âm nhạc hoàn hảo. Mọi thứ đều như được sắp đặt sẵn để khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vì vậy người ta nên vui vẻ tận hưởng, nên thoải mái hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đó."
"Nhưng không, vẫn có gì đó không đúng, và điều khiến một người cảm thấy mọi thứ vẫn chưa hề hoàn hảo chính là..." Anh hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt cô, "Tô Thâm Tuyết tức giận rồi."
"Là... là vậy sao? Liệu có phải... có phải anh đã nhầm rồi không? Ví dụ như... ví dụ như âm nhạc. Thật ra... anh không hề chú ý đến âm nhạc. Mặc dù... đó là bài hát anh thích, nhưng... anh lại không ưa gì ca sĩ thể hiện bài hát đó. Cho nên, người hủy hoại 'miền ngọt
ngào' của anh chính là ca sĩ mà anh không ưa kia, chứ không... chứ không phải em." Cô yếu ớt phản kháng.
"Không, âm nhạc chẳng có vấn đề gì hết. Vấn đề ở đây chính là Tô Thâm Tuyết tức giận rồi. Tô Thâm Tuyết giận đến mức tắt luôn cả điện thoại. Cho nên, anh phải lái xe ba tiếng liền, để loại bỏ các yếu tố sai lệch kia càng sớm càng tốt, để tìm lại vùng an toàn hoàn hảo cho mình."
Cô giáo ơi, gay go rồi, gay go thật rồi!
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết như bị chìm vào tuyệt vọng. Nhưng nỗi tuyệt vọng ấy ngay lập tức bị niềm vui sướng khổng lồ nhấn chìm.
"Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Suy xét đến sức hủy diệt của việc 'Tô Thâm Tuyết tức giận', sau này em có thể đừng bỏ đi mà không nói một lời như vậy nữa được không?"
"Được."
"Cũng không được chẳng nói chẳng rằng mà tắt luôn điện thoại."
"Em biết rồi."
"Đương nhiên, nếu như Thủ tướng liếc mắt đưa tình với bất kỳ cô gái nào, Phu nhân Thủ tướng hoàn toàn có quyền tức giận."
w●ebtruy●enonlin●e●com
"Anh sẽ vậy sao?" Cô thấp thỏm hỏi lại.
"Đương nhiên là không rồi." Anh đáp lại không chút do dự.
"Thật sự là sẽ không sao?"
"Tuyệt đối không!"
Cô đã mãn nguyện rồi. Tay trái cầm bông hoa anh tặng, tay phải nằm gọn trong tay anh, cô lâng lâng như đi trên mây, lướt qua những lối đi trong vườn.
Cô giáo ơi, em biết, em biết hết mà. Như vậy không ổn chút nào.
Cô ơi, cô có biết không?
Ngay lúc này, em muốn hét lên thật to, đứng bên bờ biển, hướng về phía chân trời vô tận mà hét.