Chương 32 DÀNH TẤT CẢ CHO ANH (2)
Đã sang tháng Hai.
Tháng Hai tới, cũng là thời điểm bắt đầu mùa du lịch ở Goran. Goran vào tháng Hai ít mưa, trời trong mây trắng, chẳng cần đến kính viễn vọng, chỉ cần tìm một chỗ thật cao là có thể dõi tầm mắt ngắm nhìn đồi núi trùng trùng điệp điệp.
Năm nay, Cục Du lịch Goran đã lên kế hoạch để đón tiếp lượng khách du lịch quốc tế lớn với trọng tâm nhắm vào "Công viên giải trí."
Trong tháng này, Nữ hoàng phải tham dự bốn sự kiện cộng đồng lớn.
Bốn sự kiện cộng đồng lớn, chưa kể mấy ngày lễ quốc khánh. Vì vậy, vào ngày đầu tiên của tháng Hai, Nữ hoàng đã nhận được yêu cầu phải giảm cân.
Một tháng rảnh rỗi sau Tết làm cho cô có da có thịt hơn hẳn. Chuyện này thật sự trở thành thảm họa trong mắt ekip xây dựng hình ảnh Hoàng gia. Mỗi ngày, nhóm chuẩn bị phục trang gọi qua gọi lại vài ba cuộc điện thoại để bàn về đề tài "Vòng eo của Nữ hoàng đã vượt qua mốc sáu mươi hai centimet rồi." Người quản lý ngậm ngùi nói: "Đối với những phụ kiện hình cầu thì chúng tôi chỉ dám đứng ngắm từ xa mà thôi."
Bộ phận nhiếp ảnh Hoàng gia cũng không đứng ngoài cuộc, gọi điện thẳng đến cho Nữ hoàng than thở: "Nữ hoàng bệ hạ, tại sao khuôn mặt của người cứ bầu bĩnh như một cô gái hai mươi tuổi mãi thế này. Thưa Nữ hoàng, năm nay người đã hai mươi sáu tuổi rồi, người đừng tin mấy lời nhảm nhí mà các fan hâm mộ của người hay nói: 'Nữ hoàng của chúng tôi sẽ ngọt ngào dễ thương đến tận năm ba mươi hoặc bốn mươi tuổi.' Thưa Nữ hoàng, nếu người muốn theo đuổi phong cách kẹo ngọt, ít nhất người phải có hai má lúm đồng tiền giống Miranda Kerr."
Để có thể xuất hiện trước công chúng với hình ảnh xinh đẹp và thanh lịch, Tô Thâm Tuyết phải bám rễ trong phòng tập thể dục sáu tiếng một ngày. Trong sáu tiếng tập luyện đó, có một tiếng phải tập luyện dưới nước, bốn mươi phút cưỡi ngựa. Bắt buộc trong một tuần, vòng eo của cô phải quay về mốc 61 centimet. Để gương mặt của Nữ hoàng ăn ảnh hơn, bọn họ cũng thiết kế cho cô một chiếc mặt nạ mỏng để tạo hình khối cho khuôn mặt.
Ngày mùng Bốn tháng Hai, Tô Thâm Tuyết đeo chiếc mặt nạ đó để tập aerobic dưới nước.
Hình ảnh cô đeo mặt nạ in lên mặt nước trong bể bơi, chẳng cần biết trông buồn cười đến thế nào, cô mau chóng khua nước xua đi hình ảnh phản chiếu đó. Dù sao mắt không thấy thì tim không đau.
Trong khu vực bể bơi cũng chỉ có mỗi Hà Tinh Tinh và huấn luyện viên của cô.
Khi tập được một nửa bài aerobic, điện thoại của huấn luyện viên reo vang, anh ta lập tức chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Đây chính là cơ hội vàng để lười biếng một chút. Tô Thâm Tuyết duỗi chân nghịch ngợm khua khoắng dưới nước.
Thư ký riêng của cô cũng vô cùng chuyên nghiệp, điềm nhiên như không trước tất cả mọi việc diễn ra trước mắt.
Nền trời in lên vòm bể bơi bằng kính như những hạt bụi màu lam nhạt, giống hệt bầu trời ở trang trại South Central.
Ký ức của cô trôi về một thời điểm từ đầu tháng trước. Vào một buổi chiều, cô nằm trong căn chòi nhỏ ven hồ đọc cuốn "Ba chàng lính ngự lâm," còn anh thì câu cá. Ban đầu, cô tập trung vào cuốn sách, nhưng dần dần, cô lại để tâm tới việc câu cá của anh hơn.
Những gợn sóng trắng lóng lánh trên mặt hồ chuyển dần sang màu vàng nhạt. Cô gần như bỏ bẵng cuốn "Ba chàng lính ngự lâm" đang cầm trên tay.
Mặt trời lặn, anh thu dọn đồ đạc, một tay xách túi giúp cô, một tay vòng quanh lưng cô, bước trên con đường mọc đầy hoa dại quay trở về trang trại. Tối đó, đầu bếp nấu món canh cá từ chỗ cá anh câu được.
Món canh cá vô cùng ngon.
Cũng không biết năm sau có còn được ăn món canh cá vô cùng ngon miệng đó nữa không nhỉ? Bây giờ mà bảo cô miêu tả lại hương vị món canh cá đó, thì cô chịu, không tả nổi. Nhưng cô sẽ rất hân hoan miêu tả con đường nhỏ mọc đầy hoa dại mà họ đã đi qua. Trên đường đi có hai vũng lầy, cứ đi qua vũng lầy là anh lại bế cô lên. Lần đầu tiên được bế bổng lên, cô đã kêu oai oái vì sợ. Lần thứ hai được anh bế lên, cô cũng vẫn kêu ầm ĩ, nhưng không phải vì sợ hãi nữa.
Đáng tiếc, là chẳng có vũng lầy thứ ba như cô mong đợi. Tô Thâm Tuyết cụp mắt xuống.
Lúc này, cô lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nực cười của mình lần nữa.
Bực thật đấy, cô khua nước xua đi.
Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết nhớ ra một chuyện, bèn gọi Hà Tinh Tinh đến gần.
Cô hỏi Hà Tinh Tinh: "Câu 'Em lên trên đi' liệu có nghĩa bóng không?"
Đương nhiên, đây là cô đang giải đáp cho những người bạn trên mạng. Cô cũng mập mờ ám chỉ đến thời gian và bối cảnh của câu nói "Em lên trên đi." Những từ khóa kèm theo là: phòng ngủ, đêm khuya, trên giường, lời người đàn ông nói với người phụ nữ.
Hai tiếng rưỡi sau, Hà Tinh Tinh gửi một đoạn clip đến điện thoại của Tô Thâm Tuyết.
Xem xong đoạn clip đó, Tô Thâm Tuyết ngơ ngẩn.
Cô liền hiểu ra, chuyện này không hề đơn giản.
Cũng may, chỉ mình Hà Tinh Tinh biết được chuyện này. Hơn nữa, cô cũng chỉ tìm hiểu giúp bạn bè trên mạng thôi mà.
Vừa giải quyết xong chuyện này, một nỗi lo lắng khác lại ập tới.
Kết nối với đoạn clip mà Hà Tinh Tinh gửi tới, xem ra, Utah Tụng Hương thật sự đã nói câu đó.
Tô Thâm Tuyết cũng biết toàn bộ quá trình làm chuyện đó giữa đàn ông và phụ nữ. Trong ấn tượng của cô, chuyện đó chỉ có thể diễn ra theo một cách duy nhất. Ai mà ngờ được… Phải đúng mực, người là Nữ hoàng. Đây là điều mà các bà vú thích nhấn mạnh với cô nhất.
Tỉ mỉ nhớ lại một lượt các tình tiết đêm hôm đó, Tô Thâm Tuyết chỉ muốn vò đầu bứt óc.
Nếu cô mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì còn có thể chấp nhận được, coi như là "non nớt" và "thiếu kinh nghiệm." Nhưng bây giờ cô hai mươi sáu, cũng sắp tròn hai mươi bảy tuổi rồi. Một phụ nữ gần hai mươi bảy tuổi đầu rồi mà vẫn còn ngu ngơ như vậy, chắc chắn Utah Tụng Hương đã cười thầm đến mức muốn rụng rốn luôn rồi. Chất xám trong đầu cô con gái lớn nhà họ Tô chỉ dùng để ủ mưu trục lợi mà thôi.
Cô đi thẳng về giường, vùi đầu vào gối, chỉ ước có ai đó dùng gối đập chết cô luôn đi cho rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối, "Thâm Tuyết, em lên trên đi," kết hợp với cảnh tượng trong đoạn clip mà Hà Tinh Tinh gửi cho cô. Thì ra… thì ra làm chuyện đó còn có thể như vậy. Ôi ôi ôi, Tô Thâm Tuyết tự khinh bỉ bản thân một hồi. Đương nhiên, Utah Tụng Hương cũng không tránh khỏi liên lụy. Tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Tại sao lại nói những lời như vậy với cô? Đâu thể trách cô ngu ngơ không biết gì được. Suốt thời thiếu nữ, cô chỉ chăm chăm tập trung vào khiêu vũ và chương trình học. Sau khi trở thành một trong những ứng viên của ngôi vị Nữ hoàng, một tuần sáu ngày cô đều ở trong cung điện. Những điều này anh đều biết. Anh biết hết, mà còn muốn cô làm chuyện đó? Rõ ràng anh biết… rõ ràng anh biết, đúng như người ta thường hay chỉ trỏ sau lưng cô, "Trong số con cái của bốn dòng họ lớn, con gái lớn nhà họ Tô là ngây ngô nhất."
Cô không phải là mấy cô gái mà anh quen biết. Cô không thạo đong đưa tán tỉnh, cô cũng chẳng biết ưỡn ẹo khéo léo, thậm chí về chuyện này cô còn có phần ngu ngơ ngốc nghếch.
Bởi vậy, người mà Utah Tụng Hương nên lấy làm vợ phải là Vivian. Đã thế, anh còn khiêu khích cô làm gì chứ?
Anh trêu chọc cô làm gì đây?
Có thể đùa bỡn với cô vậy sao? Đã một tháng rồi, tính đến hôm nay là vừa tròn một tháng cô không gặp anh. Cô đến số Một đường Jose cũng không gặp được anh. Anh thất hẹn vào những ngày định kỳ phải về cung điện, đến cả cuộc gọi thông báo xin lỗi không đến được cũng là do Lý Khánh Châu gọi đến.
Thật sự là quá đáng lắm rồi!
Nhưng mà… tháng đầu tiên của năm mới, chắc Thủ tướng cũng gặp không ít khó khăn.
Hai ngày trước, Bộ Tài chính lấy lý do "Dự toán quá cao" để bãi bỏ dự thảo ngân sách dành cho quân đội. Một vài đại biểu Quốc hội không thường trực còn tuyên bố Utah Tụng Hương đã gian lận trong cuộc tranh cử Thủ tướng. Trong thời gian này, một vài cường quốc phương Tây cũng nhúng tay vào khiến tình hình thêm nóng. Mặc dù không hề thông qua bất kỳ cuộc đàm phán nào, tuyên bố Goran sẽ phải trả cho Hoa Kỳ mức phí ba triệu đô la Mỹ cho quá trình đào tạo, bồi dưỡng các phi công điều khiển máy bay chiến đấu F-35 đã được đưa ra.
Tất cả mọi việc rối ren đều ập đến cùng một lúc. Giờ đây chắc Thủ tướng đang đau đầu lắm đúng không?
Đây cũng là tình thế mà nhà Healther mong muốn. Chắc chắn họ đã âm thầm nỗ lực để khiến cho chàng thanh niên trẻ của Goran lâm vào tình cảnh sứt đầu mẻ trán.
Bảy giờ tối, rất nhiều người Goran nhìn thấy Thủ tướng của họ vung tay bước ra khỏi cánh cửa Tòa nhà Quốc hội qua tivi. Đây là lần đầu tiên người ta nhận thấy vẻ nóng nảy thiếu kiểm soát trên khuôn mặt vị Thủ tướng hai mươi bảy tuổi.
Bàn luận về biểu hiện của Thủ tướng, một số người dân Goran cảm thấy có thể thông cảm được. "Ít nhất có khoảng hai mươi chiếc máy quay, hai mươi chiếc micro chĩa về phía ngài ấy, một anh chàng còn chĩa thẳng micro vào mặt Thủ tướng." Cũng có một bộ phận người dân Goran cho rằng Thủ tướng đã phản ứng hơi thái quá. Rất nhiều phóng viên đã phải chầu
chực trước cổng Tòa nhà Quốc hội nhiều giờ liền, nhưng anh lại không có ý định trả lời bất kỳ câu hỏi nào, còn yêu cầu trợ lý ghi nhớ thẻ nhà báo của người đã đề cập đến vấn đề dự toán ngân sách quân sự cũng như chi phí bồi dưỡng ba triệu đô la Mỹ. Trước mặt bao người, anh thẳng thừng lên lớp và dằn mặt phóng viên đó, "Đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nữa."
Những người không hiểu rõ ràng mọi chuyện đều cho rằng hành động này thật sự không khôn ngoan.
Tô Thâm Tuyết hiểu rất rõ. Tên phóng viên kia đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn ta còn nhắc đến Utah Tụng Khinh nữa.
"Thưa ngài Thủ tướng, với tình hình trước mắt, ngài có cân nhắc đến việc trao đổi và tham vấn ý kiến từ Nguyên Thủ tướng không?" Đây là câu hỏi đầu tiên mà tên phóng viên đưa ra với giọng điệu vô cùng khiêu khích, hàm ý: Ô, nghe anh mày nói này nhóc con, đã đến lúc cậu nên nhờ cứu trợ rồi đấy.
Đối với Utah Tụng Hương mà nói, Utah Tụng Khinh là một cái gai trong mắt.
Tô Thâm Tuyết gọi cho Lý Khánh Châu.
Thủ tướng bỏ bữa tối, ở lỳ trong phòng tập một tiếng đồng hồ rồi. Trong sáu mươi phút này, một chiếc máy chạy bộ trong phòng tập đã bị phá hỏng.
Sau khi cúp máy, Tô Thâm Tuyết thay một bộ đồ thể thao sẫm màu, bảo Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe. Chuẩn bị xe thì đương nhiên cũng cần sắp xếp người tháp tùng. Đối phó với câu hỏi của Christie, cô đáp, "Tôi muốn ra công viên chạy bộ."
Tám giờ tối, Tô Thâm Tuyết cùng Hà Tinh Tinh và hai người phụ trách phục trang rời khỏi cung điện.
Tám giờ năm mươi phút, chiếc xe lái vào bãi đỗ xe của phủ Thủ tướng.
Lý Khánh Châu dẫn theo mấy vệ sĩ đứng đợi sẵn. Tô Thâm Tuyết cho Hà Tinh Tinh cùng hai nhân viên phụ trách phục trang về trước, và nhắn cho Christie biết cô đã đến số Một đường Jose. Hà Tinh Tinh hỏi bao giờ cần tới đón, cô nghĩ ngợi một hồi rồi đáp, "Đêm nay tôi ở lại đây."
Thủ tướng đã trút giận lên chiếc máy chạy bộ, cũng khó chắc việc anh sẽ không giận cá chém thớt. Nếu anh không chào đón cô, cùng lắm cô ngủ ở phòng khách.
Lý Khánh Châu dẫn đến trước cửa phòng làm việc của Utah Tụng Hương.
Ra khỏi phòng thể dục, Utah Tụng Hương lại ngâm mình trong bể bơi suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó ở lỳ trong phòng làm việc.
Mất một lúc đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc, Tô Thâm Tuyết mới mở cửa bước vào.
Phòng làm việc của Utah Tụng Hương có hai tầng. Toàn bộ tầng một để bày sách, còn một nửa tầng hai để sách, một nửa là bàn làm việc. Lúc này, ánh sáng duy nhất tỏa ra từ khu vực bàn làm việc trên tầng hai.
Cô nhón chân, bước nhẹ nhàng, men theo ánh sáng bước tới. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Tô Thâm Tuyết đến tìm Utah Tụng Hương mà không báo trước.
Nếu cho rằng hành động của cô là muốn mang lại bất ngờ cho anh thì lầm to rồi.
Trước đây, nếu cô làm như vậy, nói không chừng cô sẽ trở thành cái bao cát để trút giận như chiếc máy chạy bộ bị phá kia rồi. Bây giờ chắc có lẽ sẽ khá hơn. Dù sao anh cũng phải giữ thể diện cho Nữ hoàng.
Trên tầng hai, giá sách được đặt sát xung quanh tường. Bức tường ở mặt đường Jose có thiết kế cong hình bán nguyệt, cửa sổ chiếm một nửa diện tích bức tường, bàn làm việc được đặt cạnh cửa sổ, ghế làm việc đang quay lưng về phía bàn. Từ góc nhìn của Tô Thâm Tuyết, cô chỉ thấy mái đầu đẹp đẽ từ phía sau của người đang ngồi trên ghế.
Những món đồ văn phòng phẩm nằm tung tóe dưới sàn nhà, một món còn lăn lóc ngay dưới chân cô.
Cô nhặt từng món đồ đặt lên bàn, thi thoảng liếc mắt về phía người đàn ông đang ngồi đối diện khung cửa sổ. Thủ tướng đã bị cảnh đêm của thành phố Goose hút hồn rồi sao? Có người bước đến bên cạnh mà anh cũng không hề hay biết. Thủ tướng mà chẳng có chút cảnh giác đề phòng gì hết. Chẳng may cô là sát thủ đến ám sát anh thì sao?
Tô Thâm Tuyết cố tình tạo ra tiếng động, Utah Tụng Hương vẫn ngồi im lìm.
Vật cuối cùng rơi dưới đất là mô hình Nirota do một nhà điêu khắc nổi tiếng của Goran chế tác.
Cô cúi xuống nhặt mô hình Nirota lên. Vừa đứng thẳng người, cô lập tức đối diện với ánh mắt của anh, mô hình Nirota cầm trên tay suýt chút nữa bị đánh rơi.
Utah Tụng Hương thờ ơ nhìn cô.
Nhìn chung Thủ tướng của đất nước này không hề coi trọng Nữ hoàng. Chẳng lẽ lại phải để cô lên tiếng cảnh cáo, "Thưa ngài, nếu ngài còn tiếp tục như vậy, ngài có tin tôi sẽ để vệ sĩ thân cận của tôi xịt nước ớt lên mắt ngài không."
Nhưng mà, canh cá rất ngon. Món ăn này nhắc cô nhớ về bàn tay ấm áp đã bế cô qua vũng bùn lầy.
Tô Thâm Tuyết đặt mô hình Nirota bên cạnh ống cắm bút.
"Định nghĩa về chuỗi thức ăn đã khiến Nữ hoàng bệ hạ đây nhận thức được nguy cơ rồi sao?" Utah Tụng Hương hơi nghiêng người về phía trước, tay phải đặt lên bàn, chậm rãi cất tiếng hỏi.
Một nửa nguồn kinh phí của cung điện đến từ nguồn thuế quốc gia, trang trải cho tất cả chi phí ăn, ở, mặc, đi lại của cô. Mà người ngồi trước mặt cô đây chính là người nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế.
"Anh Lý nói anh đã bỏ bữa tối." Cô nhỏ nhẹ lên tiếng.
Đáp lại cô là một tràng cười đầy giễu cợt.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Tô Thâm Tuyết liếc nhìn mô hình Nirota. Mô hình Nirota đứng cạnh ống cắm bút có vẻ không được phù hợp lắm. Có lẽ nên để mô hình Nirota ấy đứng cạnh khung pha lê có biểu tượng quốc kỳ Goran thì hơn.
Nghĩ gì làm nấy.
Những ngón tay của Utah Tụng Hương đang đặt trên mặt bàn bắt đầu gõ nhịp.
"Tô Thâm Tuyết, chỉ vì mấy lời bàn tán trên mạng mà em đã đứng ngồi không yên rồi sao? Mấy lời gièm pha đó liệu có thể lật đổ ghế Thủ tướng được không? Việc Utah Tụng Hương giữ vững được cái ghế Thủ tướng có liên quan đến địa vị Nữ hoàng của Tô Thâm Tuyết. Giữ vững ngôi vị Nữ hoàng sẽ càng củng cố vị thế vững chắc của nhà họ Tô."
Cô đến đâu phải để tranh cãi với anh. Mô hình Nirota đứng cạnh khung pha lê trông cũng khá đẹp mắt. Cô vừa ngắm nhìn vừa hỏi rằng anh không ăn tối liệu có đói không?
"Nữ hoàng bệ hạ, em không hợp nói mấy lời hỏi han ân cần này đâu, chẳng chân thành chút nào hết." Giọng điệu của anh vô cùng thiếu thân thiện. Không thân thiện đã đành, lại còn đầy giễu cợt.
Cũng đúng. Những mánh khóe thủ đoạn mà cô dùng với anh trước đây đều rất lộ liễu. Nếu đổi lại là Vivian quan tâm hỏi han thì những lời vừa rồi sẽ vô cùng chân thành.
Nhưng mà, lần này cô thật sự rất để tâm đến việc anh bỏ bữa tối cho nên mới đến. Trên đường đến đây cô còn cố tìm cách, ví dụ như...
"Anh cũng biết đấy, em chỉ biết mỗi úp mỳ thôi. Hay để em úp cho anh bát mỳ nhé?" Cô dịu dàng đề nghị.
Đáp lại cô chỉ có một tiếng "bịch."
Utah Tụng Hương hất văng mô hình Nirota cô vừa xếp gọn gàng xuống dưới đất, lần này mô hình còn bị văng đi xa hơn.
Theo lý mà nói, cô đã làm đến nước này mà anh còn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái thì cô cũng chẳng cần để ý đến anh làm gì. Cả hai đều đã là người trưởng thành. Sáng sớm mai thức dậy, cô và anh vẫn là biểu tượng tình yêu hoàn hảo trong mắt người dân Goran.
Nhưng đôi chân cô lại không biết giận dỗi, bước nhanh về phía mô hình Nirota.
Một lần nữa, Tô Thâm Tuyết nhặt mô hình Nirota lên.
Trước đây, không phải cô chưa từng chịu đựng cơn nóng giận của Utah Tụng Hương. Nhưng hồi đó, trong lòng cô có tính toán nên cũng chẳng cảm thấy gì. Chỉ là quan hệ đối tác, muốn đạt được điều gì đó thì cũng phải trả giá.
Nhưng mà lúc này... cô giáo ơi, lúc này em vô cùng ấm ức. Sự ấm ức này vừa do nỗi xót xa khi thấy anh ấy không chịu ăn tối, lại vừa do căm ghét tay phóng viên đã nhắc tới Utah Tụng Khinh trước mặt anh ấy.
Phía sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
"Thâm Tuyết, giờ đây em là Nữ hoàng, hành động này rất dễ bị người ngoài chế nhạo là thấp hèn."
Một giọt lệ long lanh lăn dài từ khóe mắt.
Trên tay cô vẫn còn cầm chiếc mô hình. Những giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt khiến cô bối rối, chẳng biết phải đặt mô hình ở đâu, chỉ biết giữ chặt nó trong tay.
Cô siết chặt chiếc mô hình trong tay, loạng choạng bước về phía cầu thang. Khi cô đi qua chiếc giá sách đầu tiên, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Cô giáo ơi, không thể để anh ấy nhìn thấy những giọt nước mắt này được. Nếu để anh ấy nhìn thấy, chắc hẳn anh ấy sẽ nhiếc móc em. Cô giáo ơi, lúc này em thật sự rất sợ, sợ rằng trong mắt anh ấy, những giọt nước mắt này chẳng là gì hết.
Cô loạng choạng lảo đảo, rảo bước nhanh hơn.
Khi bước chân vừa chạm tới bậc cầu thang, cô đã bị giật lại về phía sau.
Cả người cô ngả về sau, rồi cứ thế đổ ập vào một lồng ngực.
Cô không vùng vẫy.
Anh gục đầu vào vai cô, bên tai cô vang lên tiếng chửi thề lo lắng xen lẫn tức giận, "Thật đáng chết".
Cô hỏi anh: "Thưa ngài Thủ tướng, anh muốn em phải làm gì bây giờ?"
"Thâm Tuyết, là anh không tốt." Anh vùi đầu sâu hơn vào hõm vai cô, khẽ đáp lại, "Tha thứ cho anh, Thâm Tuyết."