Chương 34 DÀNH TẤT CẢ CHO ANH (3)
Lời nguyền ám ảnh về bữa tiệc Giáng sinh đen đã được hóa giải, đồng hồ chỉ hai giờ mười phút sáng.
Hai giờ mười phút sáng, Tô Thâm Tuyết vắt tay vắt chân nằm úp lên người anh, khuôn mặt cô bị tóc che kín gần hết, từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy được chóp mũi cô.
Tờ mờ sáng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mọi tế bào trên cơ thể anh đều như căng cứng.
Có lẽ, anh nên nói lời xin lỗi với cô gái trước mặt mình.
Tô Thâm Tuyết, anh xin lỗi.
"Tô Thâm Tuyết là vợ của Utah Tụng Hương, không phải là một cô gái xa lạ khác. Thâm Tuyết, anh nhớ hết những lời em nói." Utah Tụng Hương từng cho rằng mình đã ghi nhớ câu nói này trong đầu.
Với tình hình trước mắt, để nhớ được câu nói ấy xem ra hơi khó, cũng giống như một ca sĩ nổi tiếng được yêu cầu thể hiện lại ca khúc hit đã cũ.
Utah Tụng Hương có thói quen giải quyết tất cả mọi rắc rối trong thời gian ngắn nhất.
Anh nói với Tô Thâm Tuyết những lời không nên nói. Cô có lý do để giận anh. Vào thời điểm then chốt này, những lời nói trong lúc giận dữ của Tô Thâm Tuyết sẽ chỉ càng khiến mọi việc bung bét hơn. Anh phải nỗ lực để giải quyết chuyện phiền phức này trong khoảng thời gian ngắn nhất, hy vọng Tô Thâm Tuyết cũng giống những cô gái khác, đều thích nghe những lời đường mật.
Khúc mắc đã được giải quyết nhanh chóng.
Anh bất chợt nhớ ra câu nói mà cô từng nhấn mạnh với anh: Tô Thâm Tuyết là vợ của Utah Tụng Hương, không phải là một cô gái xa lạ khác.
Tô Thâm Tuyết là vợ anh, anh luôn ý thức được điều này. Anh cũng không hề coi cô là bất kỳ cô gái nào khác. Nhìn thẳng vào bản chất, anh đối với cô chẳng đủ chân thành, cũng thiếu sự nhẫn nại.
Đối với anh mà nói, "chân thành" là một khái niệm tương đối xa lạ. Còn "nhẫn nại"… thì anh có. Ví dụ như, anh dành ra tám năm trời để chờ đợi khoảnh khắc Elena sốc thuốc. Anh thậm chí còn dành khoảng thời gian dài hơn để chờ đến ngày có cơ hội lật đổ Utah Tụng Khinh.
Suy cho cùng, Tô Thâm Tuyết không phải là Elena, cũng chẳng phải là Utah Tụng Khinh. Đương nhiên Tô Thâm Tuyết không phải là hai kẻ đã đẩy anh vào cơn ác mộng. Cô là vợ anh.
Vợ?
Vào lúc hai giờ mười phút sáng, lần đầu tiên Utah Tụng Hương cảm thấy bối rối với cách gọi này.
Đằng sau thành công của đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ, chủ đề này chẳng hề xa lạ. Thời điểm Utah Tụng Hương quay về Goran tranh cử chức Thủ tướng, anh đã biết, người đó sẽ là Tô Thâm Tuyết.
Tô Thâm Tuyết là người vô cùng thích hợp để đồng hành cùng chính trị gia. Cô trầm tĩnh, khiêm nhường, không bao giờ tỏ ra sắc sảo.
Anh và cô đều hiểu rõ, mỗi người có mục đích riêng của mình, chỉ cần như vậy là đủ để họ cùng nhau bước qua từng giai đoạn trong cuộc đời.
Nhưng ngày tháng trôi qua, mọi thứ dần phát triển theo chiều hướng bất khả kháng. Cũng khó mà đánh giá được chiều hướng này là tốt hay xấu. Ví dụ như, đêm qua anh đã không đi tắm sau khi làm chuyện đó với cô. Nghĩ đến chuyện này lại khiến anh khẽ cau mày. Utah Tụng Hương thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh cũng như toàn bộ tâm trí anh đều bị hút vào trạng thái sinh lý biến hóa của Tô Thâm Tuyết. Làn da vốn trắng nõn lại biến thành màu hồng nhạt phơn phớt như màu da của những sinh vật non nớt mới sinh, trông vô cùng yếu đuối, khiến người ta không cưỡng lại được ham muốn ôm ấp. Ngắm nhìn cô, anh lơ mơ nhớ rằng anh còn một việc phải làm. Phải cố gắng rất nhiều, Utah Tụng Hương mới nhớ ra việc mình cần làm chính là đi tắm. Đương nhiên là anh không thể quên chuyện tắm gội được rồi. Anh nấn ná thêm một phút, rồi thêm một phút nữa… cuối cùng, lại kéo dài cho đến tận bây giờ.
Một ví dụ khác nữa, khi cô gối lên cánh tay anh ngủ say sưa, anh cũng không hề để ý. Những lọn tóc lòa xòa của cô phủ đầy vai, cổ, và cả gương mặt anh. Chỉ trong vài phút đồng hồ, anh đã liên tưởng đến xúc tu của những con bạch tuộc nhiều lần. Trong quảng cáo các sản phẩm liên quan đến tình dục thường dùng hình ảnh người phụ nữ với mái tóc xõa bồng bềnh đong đưa thật sự toàn là lừa đảo, và ánh mắt chan chứa yêu thương mà đàn ông dành cho người phụ nữ bên cạnh mình mỗi sáng sớm tỉnh giấc cũng chỉ là chiêu trò vớ vẩn. Đương nhiên, trừ phi đàn ông muốn làm thêm nháy nữa mà thôi.
Có vẻ như anh đi hơi xa rồi.
Utah Tụng Hương cho rằng, ngay lúc này anh nên phân tích rạch ròi chiều hướng thay đổi này là tốt hay xấu.
Tối qua, sự xuất hiện của Tô Thâm Tuyết không nằm trong kế hoạch của Utah Tụng Hương. Anh vốn dĩ cực kỳ ghét những việc phát sinh ngoài kế hoạch. Với tư duy này, sự xuất hiện đột ngột của Tô Thâm Tuyết đương nhiên chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng có một điều anh không thể phủ nhận, cô đã làm thỏa mãn cảm xúc của anh. Cơ thể anh đang ôm ấp thật mềm mại, duy chỉ có một điều là cô uốn éo bám vào anh như dây leo vậy. Liệu đây có phải là Tô Thâm Tuyết không? Thật sự là Tô Thâm Tuyết đây sao? Utah Tụng Hương khẽ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, một đôi môi mềm mại kề đến vấn vít lấy môi anh.
Anh khẽ cau mày.
Trong bóng đêm, đôi môi mềm mại đó vẫn mơn man nơi khóe môi anh, mang theo chút bướng bỉnh cố chấp, cứ như một con cá quẫy liên hồi. Anh ghét cảm giác này.
Nói chính xác hơn, cảm giác này khiến anh cảm thấy bất an. Cũng giống y như buổi chiều êm ả ấy, bài kiểm tra tiếng Nga chất đầy trong cặp sách của anh. Trước khoảnh khắc anh đẩy cánh cửa phòng tắm ra, mọi chuyện đều rất tốt, tất cả đều vô cùng hoàn hảo.
Utah Tụng Hương căm ghét tất cả những chuyện phát sinh nằm ngoài tầm kiểm soát. Anh không chịu nổi cái cảm giác chưa kịp chuẩn bị đã phải đối diện với khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt trong bồn tắm.
Anh không muốn phải trải qua cảm giác đó một lần nữa.
Cho nên… Tô Thâm Tuyết, từ nay về sau đừng làm những chuyện như vậy nữa.
Còn nữa.
Tô Thâm Tuyết, cảm ơn em đã đến.
Một chiếc xe chạy trên đường Jose lúc bốn giờ sáng, Hà Tinh Tinh cầm lái, Tô Thâm Tuyết ngồi ở ghế sau, quan sát những chiếc xe và những ngọn đèn đường lần lượt vụt qua hai bên đường.
Tô Thâm Tuyết rời đi lúc bốn giờ sáng. Trước khi đi, cô không nhìn thấy Utah Tụng Hương. Cô những tưởng khi thức dậy sẽ thấy anh bên cạnh mình, đêm qua anh như muốn nghiền nát cô vậy. Trước đây, dù cho có cuồng nhiệt đến mức nào, ít nhiều gì anh cũng để ý đến cảm nhận của cô. Đêm qua, anh không những không thèm để tâm mà còn như mang theo vẻ bức bối nặng nề, hoàn toàn không coi cô là người. Việc này có thể trách ai chứ, chỉ có thể tự trách chính mình mà thôi.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ làm những chuyện bốc đồng nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ chủ động hôn anh nữa.
Nói không chừng, sự thô bạo của anh đêm qua là do bất mãn với việc cô chủ động hôn anh. Mỉa mai thay!
Đúng rồi…
Cô liếc nhìn Hà Tinh Tinh, cười chua chát, "Tôi đã không có cơ hội để thực hành điều đó."
Tất nhiên, Hà Tinh Tinh không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của cô.
Được thôi, để cô giải thích rõ hơn. Cô hắng giọng: "Lần trước chẳng phải cô gửi cho tôi một đoạn clip sao? Tôi cứ tưởng đêm qua là cơ hội để thực hành, nhưng tiếc là ngài Thủ tướng không cho Phu nhân Thủ tướng cơ hội ngồi lên trên."
Đúng như Tô Thâm Tuyết dự đoán, Hà Tinh Tinh phanh gấp.
Cô cười cay đắng.
Đương nhiên, Tô Thâm Tuyết không muốn để Hà Tinh Tinh hiểu lầm Thủ tướng. Cô đưa tay vạch nhẹ cổ áo ra. Những dấu vết tím đỏ dày đặc nơi xương quai xanh của cô đủ để Hà Tinh Tinh biết được ngài Thủ tướng cũng khá thuần thục trong phương diện này.
"Đêm qua, tôi cứ tưởng mình sắp chết đến nơi rồi." Nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.
Tám giờ sáng, Utah Tụng Hương gọi vào số điện thoại cá nhân của Tô Thâm Tuyết. Với những chuyện xảy ra đêm qua, họ đều ngầm hiểu, không một ai nhắc đến.
"Nữ hoàng bệ hạ, bữa sáng hôm nay có ngon miệng không?" Anh hỏi han với giọng điệu của một ông chồng mẫu mực.
Kể cho anh nghe thực đơn bữa sáng của mình, cô lại hỏi thăm về bữa sáng của anh, rồi anh hỏi han cô vài câu, cô đáp lại từng câu một, cũng tung hứng qua lại như một cô vợ dịu dàng nết na ân cần.
Xong xuôi, cũng đến lúc cúp điện thoại rồi.
Vào giây cuối cùng, anh gọi cô một tiếng "Thâm Tuyết."
Cô im lặng chờ đợi.
Bên kia đầu dây thoáng trầm mặc.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, nói: "Anh đừng lo lắng, từ nay về sau em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thủ tướng mà không thông báo trước nữa."
"Thâm Tuyết."
"Còn chuyện gì nữa sao anh?"
Sự lặng im kéo dài.
"Em cúp máy đây."
"Thâm Tuyết."
Lại là một khoảng im lìm.
"Em cúp..."
Cô còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy trước.
Những ngày tiếp sau đó, lịch làm việc của Tô Thâm Tuyết dày đặc.
Thứ Sáu khánh thành công viên giải trí, thứ Bảy, Chủ nhật tham gia hoạt động từ thiện, thứ Hai, thứ Ba tiếp đón thành viên trong các gia đình chính khách nước ngoài tại cung điện, thứ Tư tham dự Lễ hội hóa trang trên bãi biển, thứ Năm phải diện trang phục thi đấu của Đội tuyển quốc gia Goran xuất hiện trên khán đài Đại hội Thể dục Thể thao Sinh viên xuyên lục địa.
Thứ Sáu, lịch trình duy nhất của Nữ hoàng là đến số Một đường Jose để cùng ăn tối với Thủ tướng. Mang tiếng là cùng ăn tối, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, đây chẳng qua là hành động để Thủ tướng và Nữ hoàng xây dựng hình ảnh cuộc sống vợ chồng êm đẹp mà thôi.
Một tuần vừa qua, số Một đường Jose cũng vô cùng tất bật.
Thứ Hai, trên trang web chính phủ, Utah Tụng Hương tuyên bố, nếu dự toán ngân sách dành cho quân đội bị từ chối lần thứ ba, anh sẽ không phụ thuộc vào Bộ Tài chính nữa mà sẽ sử dụng Quỹ Dự trữ khẩn cấp Quốc gia. Thứ Tư, Bộ Tài chính thông qua dự toán ngân sách cho quân đội của Utah Tụng Hương sau ba lần xét duyệt. Thứ Năm, phát ngôn viên của Văn phòng Thủ tướng Chính phủ công bố một số tài liệu liên quan đến việc Goran mua mười chiếc F-35 của Hoa Kỳ trong một cuộc họp báo ngoại giao. Tài liệu nêu rõ, khi Goran mua mười máy bay chiến đấu F-35 từ nước Mỹ thì Mỹ sẽ đào tạo miễn phí cho mười lăm phi công Goran.
Phát ngôn viên chỉ rõ, theo hiệp ước, Goran sẽ không phải chi trả khoản phí đào tạo ba triệu đô la cho Hoa Kỳ. Nếu phía Mỹ yêu cầu khoản tiền này, Goran sẽ tìm một đối tác hợp tác khác.
Ba mươi phút sau, cuộc họp báo ngoại giao kết thúc.
Văn phòng Thủ tướng Chính phủ nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Goran. Đại sứ cho biết, khoản tiền ba triệu đô kia chỉ là một sự hiểu lầm.
Sáng sớm ngày thứ Sáu, hàng trăm cư dân thành phố Goose tập trung trước số Một đường Jose, giơ cao băng rôn khẩu hiệu ủng hộ Thủ tướng. Khi xe của Thủ tướng từ cổng chính đi ra, hàng trăm người này đã reo hò và đồng thanh hát vang quốc ca Goran. Hình ảnh này đã được đăng tải trên khắp các trang mạng lớn của Goran chỉ sau nửa giờ.
Buổi trưa đã có kết quả bầu cử. Đảng Dân Chủ của Utah Tụng Hương thắng áp đảo, còn số phiếu bầu dành cho Đảng Tự Do giảm ba mươi phần trăm.
Truyền thông quốc tế tường thuật kết quả của cuộc bầu cử này như sau: "Màn trình diễn của chàng trai trẻ Goran trong tuần qua giống như một chiến thắng trong giải Grand Slam* đẳng cấp."
(*) Grand Slam: một thuật ngữ trong thể thao quần vợt. Giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Mỹ mở rộng, Pháp mở rộng và Wimbledon.
Do đó 4 giải này cũng gọi là các giải Grand Slam, và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.
Thắng được cả bốn giải Grand Slam trong cùng một năm là thành tích đỉnh cao của một đấu thủ quần vợt.
Vào lúc ba giờ ba mươi phút chiều, Văn phòng Thủ tướng Chính phủ công bố danh sách chúc mừng. Trong danh sách này, cuộc gọi từ Văn phòng đại diện của Nữ hoàng được xếp đầu tiên. Điều này khiến người dân Goran hân hoan vui mừng.
Năm giờ chiều, Tô Thâm Tuyết lấy lý sức khỏe để hủy bỏ lịch trình đến số Một đường Jose.
Đây không phải là cô cố tình làm bộ làm tịch, mà thật sự là lịch trình công việc gần đây khiến cô thiếu ngủ, liên tục sốt nhẹ mấy ngày rồi.
Bảy giờ tối, Đài Truyền hình Goran đăng tải hình ảnh Utah Tụng Hương xuất hiện tại Quốc hội.
Anh đứng nghiêm nghị trang trọng. Lần này, đại diện dòng họ Heather, cũng là người cầm đầu Đảng Tự Do đã bỏ đi không nói một lời.
Utah Tụng Hương mặc quân trang hai túi ngực, đường viền cổ áo thêu chữ Utah bằng tiếng Anh. Chi tiết trùng khớp với tiết lộ của người phụ trách phục trang từ vài tháng trước. Nói cách khác, Utah Tụng Hương đã sớm chuẩn bị trang phục cho chiến thắng trong cuộc bầu cử từ lâu rồi.
Đương nhiên, cô đã lo lắng không đâu. Nếu biết trước, cô đã không cố ốm yếu mà vẫn làm tròn nghĩa vụ của mình rồi. Trước đây, những dịp cô tham gia vào sự kiện chính trị đều là lúc Đảng Tự Do đang áp đảo về phiếu bầu. Người tinh ý chỉ cần nhìn qua là biết Nữ hoàng đang giúp chồng mình vận động tranh cử.
Hai ngày sau, một bộ phận cư dân mạng phê phán hành vi của cô, chỉ trích Nữ hoàng đang sử dụng tiền thuế vào mục đích cá nhân.
Đúng vậy thật. Đối với một số địa điểm khá xa, cô đã chọn trực thăng làm phương tiện di chuyển, cộng thêm đội ngũ thị vệ hùng hậu đi theo hộ tống, chi phí mỗi chuyến đi của cô đều không dưới một triệu đô la Mỹ.
Như vậy thật không nên, cô cần phải tự kiểm điểm lại.
Người đang tự nhủ với lòng phải tự kiểm điểm kia lại dán mắt vào người đàn ông mặc quân phục trên màn hình ti vi.
Đúng như người phụ trách phục trang đã buột miệng tấm tắc, "Thủ tướng mặc bộ đồ này nhất định sẽ mê hoặc được rất nhiều cô gái." Sau đó ông ta vội đính chính lại, "Thủ tướng mặc bộ này vô cùng đẹp."
Quả không sai.
Đến tận khi hình ảnh của Utah Tụng Hương không còn trên màn ảnh nữa, ánh mắt cô vẫn lưu luyến không rời.
Tám giờ tối, Tô Thâm Tuyết đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Bên kia đầu dây khá ồn ào. Có thể đoán được anh vẫn đang tham dự lễ chúc mừng.
Nghĩ đến chuyện cô hoãn lịch đến số Một đường Jose, Utah Tụng Hương ngỏ ý muốn mời bác sĩ đến tận nơi khám cho cô.
"Không cần đâu." Cô từ chối ngay tắp lự. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghe giọng cô có vẻ như đang giận dỗi thì phải. Bởi vậy, Tô Thâm Tuyết nhẫn nại nhắc lại lời dặn của bác sĩ, uống nhiều nước, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại ngay thôi.
"Thâm Tuyết."
Sau vài giây lơ đãng, tiếng gọi từ đầu dây bên kia mới khiến đầu óc cô hoạt động trở lại. Lúc này cô mới hiểu ra, với tư cách là một người chồng, anh đang thể hiện rằng anh không hề thích một cô vợ õng ẹo đỏng đảnh bày trò giận dỗi.
"Thâm Tuyết, em cũng biết ngày nào anh cũng phải đối mặt với vô số công việc. Anh không có đủ sức lực để đi dỗ dành vợ mình như những người chồng bình thường khác." Utah Tụng Hương chốt lại vấn đề như vậy.
Cô đã trở thành một cô vợ vô lý thích làm nũng như vậy sao?
Vừa rồi bác sĩ có nói, cô phải giữ tâm trạng ổn định, cũng đề nghị cô sử dụng thêm một số phương pháp khác để trị liệu, chẳng hạn như trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Tóm lại, theo quan sát của bác sĩ, nguyên nhân khiến cô sốt nhẹ không dứt trong những ngày gần đây là do tinh thần không được thư thái. Ví dụ như trưa hôm qua, cô xuất hiện triệu chứng mù tạm thời là do hậu quả của tâm trạng kích động nóng nảy.
Utah Tụng Hương nói những lời này là đang muốn kích động cho đầu cô bốc hỏa nữa sao?
Cô không mắc bẫy đâu. Cô ổn định lại tâm trạng rồi nói với anh rằng mình vừa uống thuốc xong, bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi sớm. Nói xong, cô còn hỏi Thủ tướng xem mình có thể cúp máy được chưa?
"Em ốm thật đấy à?"
Tô Thâm Tuyết đưa tay bóp trán.
"Tầm chín rưỡi anh sẽ viện cớ để rời khỏi đây. Từ đây đến chỗ em chắc khoảng ba mươi phút." Utah Tụng Hương nói.
Anh nói vậy là có ý gì? Không đợi cô hỏi gì thêm, Utah Tụng Hương liền cúp máy.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại của Tô Thâm Tuyết lại reo vang. Lần này không phải Utah Tụng Hương, mà là Tô Văn Hãn.
Qua điện thoại, cha cô ân cần thể hiện sự lo lắng cho bệnh tình của cô, dặn dò cô ngủ sớm, uống nhiều nước, hít thở không khí trong lành, còn cằn nhằn rằng sức đề kháng của cô càng ngày càng kém, lúc nhỏ đã vậy, sao lớn lên vẫn không thay đổi gì cả. Cuối cùng, ông ta thở dài, "Cái con bé này…"
Có câu nói, đau ốm khiến con người ta trở nên yếu đuối hơn. Nghe những lời dặn dò của ông Tô Văn Hãn, Tô Thâm Thuyết thều thào đáp, "Con sẽ chú ý."
"Thâm Tuyết."
"Dạ."
Ba phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Cô thật là ngốc, lại đi nghe những lời càm ràm của cha cô. Nửa sau của cuộc trò chuyện, cha cô chỉ toàn nhắc đến Tô Jenny mà thôi.
Nói theo một cách nào đó, Tô Jenny mới thật sự là con gái lớn nhà họ Tô.
Tô Jenny là con cầu tự của Tô Văn Hãn và người vợ chính thức. Chỉ có điều con bé ra đời quá muộn. Khi Tô Jenny mới biết bò thì Tô Thâm Tuyết đã trở thành nữ sinh của Học viện Nữ hoàng rồi.
Tô Jenny vừa mới đón sinh nhật mười tám tuổi, lúc này đang trên chuyến bay từ thủ đô Buenos Ellis* về Goran.
(*) Buenos Ellis: Thủ đô Argentina.
Mười tám tuổi là độ tuổi vàng để những con cháu các gia đình quý tộc bước vào xã hội. Từ bé, vì thể chất yếu ớt nên Tô Jenny đã sống ở thủ đô Buenos Ellis. Bây giờ cần phải có một sân khấu đủ hoành tráng để có thể phô trương thanh thế, từ đó thu hút được những đối tượng ưu tú tới cầu hôn.
Còn mười ngày nữa là sẽ tới sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Tô Thâm Tuyết. Có thể tưởng tượng được sinh nhật của Nữ hoàng Goran sẽ như thế nào. Đây cũng là lý do Tô Văn Hãn gọi điện cho cô.
Tô Văn Hãn hy vọng, vào ngày sinh nhật của cô, Nữ hoàng Goran và Tô Jenny mới về nước sẽ có một màn thể hiện tình chị em thắm thiết.
Vì muốn chứng kiến tình chị em khăng khít này mà Tô Văn Hãn đã chịu dành cho cô chút ít lòng quan tâm của tình cha con.
Tô Thâm Tuyết tắt máy.
Lúc này cô cần phải ngủ một giấc ngon lành, như vậy mới có thể làm cho cơ thể nhanh hồi phục được, cô thật sự không hợp với việc bị ốm.
Trong lúc mơ màng, đầu óc Tô Thâm Tuyết lúc mê lúc tỉnh. Hình như có người đang trò chuyện, có người khe khẽ chào ngài Thủ tướng.
Ngài Thủ tướng.
Cô lập tức tập trung lại.
Là Christie đang chào, "Ngài thủ tướng," Christie đang hỏi liệu có cần chuẩn bị phòng cho Thủ tướng hay không.
Dường như phải đợi rất lâu, mới nghe thấy một tiếng "Ừ."
Tiếng "Ừ" đấy dường như ngay sát tai cô.
Có tiếng bước chân đi xa dần, lại có tiếng bước chân đến sát cạnh giường.
Hơi thở quen thuộc phả tới, khi một bàn tay phủ lên trán cô thì tay Tô Thâm Tuyết như bị điện giật, đập mạnh lên bàn tay đang đặt trên trán mình.
Chồng của cô liệu có giống như cha cô không?