Chương 29 TỪNG ĐƯỜNG NÉT GƯƠNG MẶT ANH (2)
Cung điện của Nữ hoàng là một tòa nhà năm tầng màu trắng, nằm giữa khuôn viên đầy hoa tươi, tượng điêu khắc, đài phun nước và bãi cỏ xanh mướt.
Cung điện của Nữ hoàng có ba mươi sáu phòng. Tầng một là sảnh lớn để tổ chức tiệc. Tầng hai là nơi ở của những người thân tín với Nữ hoàng. Tầng ba là các phòng chức năng cho các hoạt động nghệ thuật giáo dục. Tầng bốn là khu vực Nữ hoàng giải trí cùng bạn bè. Tầng năm là phòng ngủ của Nữ hoàng và vườn trên mái.
Trước khi Nữ hoàng và Thủ tướng cử hành hôn lễ, tầng năm có thêm một phòng làm việc dành cho Thủ tướng.
Phòng làm việc của Thủ tướng được chia thành hai khu vực riêng rẽ, một bên để Thủ tướng làm việc, còn bên kia đặt giường, thuận tiện cho Thủ tướng nghỉ ngơi sau mỗi lần làm việc khuya.
Ngoài phòng làm việc của Thủ tướng, còn có một gian phòng dành cho Nữ hoàng và Thủ tướng cùng sử dụng. Gian phòng này cũng được xem là phòng tân hôn của họ.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết đang đứng trước phòng tân hôn của cô và Utah Tụng Hương, còn anh thì đang nghe điện thoại.
Bọn họ vừa ra khỏi vườn, Christie đã đứng đợi sẵn, thông báo rằng Văn phòng Thủ tướng gọi tới. Đương nhiên, đây là cuộc gọi không được chào đón. Sau khi nghe điện xong, Utah Tụng Hương đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần với Christie rằng "Tôi đang trong kỳ nghỉ." Anh cũng nhấn mạnh với Christie rằng anh không muốn bị làm phiền bởi những cuộc gọi như vậy nữa.
Bước vào thang máy, vẻ mặt Utah Tụng Hương đã vô cùng căng thẳng.
Trước đây, mỗi lúc Utah Tụng Hương không vui, cô sẽ lặng lẽ tránh sang một bên. Đó là một cách ứng xử thông minh.
Nhưng lần này, không hiểu tại sao Tô Thâm Tuyết lại bồn chồn khó chịu. Trong lòng cô vẫn hy vọng anh đừng cau có như vậy nữa, nhưng cô cũng không muốn "thừa nước đục thả câu" như trước đây.
Những việc cô gọi là "thừa nước đục thả câu" có nghĩa là vừa có được thiện cảm từ anh, vừa bảo vệ được lợi ích của mình. Nói tóm lại, đó là một món hời mà chẳng thua thiệt gì.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết không muốn làm vậy chút nào.
Đầu cô bắt đầu nóng lên.
Tại sao lại nghe thấy tiếng cú kêu trong thang máy chứ? Mà đâu, hình như ngay trên đỉnh đầu họ kìa.
Tô Thâm Tuyết đưa tay che miệng, khuôn mặt kinh hãi nhìn Utah Tụng Hương.
"Tại sao trong thang máy lại có tiếng cú kêu nhỉ?" Utah Tụng Hương nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía thang máy.
Đúng vậy, trong thang máy tại sao lại có tiếng cú kêu? Mặc dù ngoài mặt cô tỏ ra đầy thắc mắc, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
"Ghét quá đi mất!" Utah Tụng Hương lẩm bẩm, "Anh cực kỳ ghét tiếng cú kêu."
Gay thật, tại sao cô lại quên béng đi Utah Tụng Hương ghét tiếng cú kêu chứ? Tô Thâm Tuyết bắt chước tiếng cú kêu là giống nhất, hay là... giả tiếng đại bàng gào rít vang vọng trên bầu trời nhỉ?
Utah Tụng Hương chưa bao giờ nói ghét đại bàng.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu, để bắt chước được tiếng diều hâu kêu vang trên bầu trời tiêu tốn rất nhiều sức lực. Cô lấy hết hơi…
Đại bàng kiêu hãnh vượt qua thung lũng, rít lên một tiếng hào sảng, giang rộng đôi cánh ôm lấy bầu trời.
Từ hồi còn rất bé, Tô Thâm Tuyết lúc nào cũng lủi thủi một mình, luôn cảm thấy bất an và cô đơn.
Cô thường tự mình tìm niềm vui, ví dụ như việc bắt chước tiếng kêu của các loài vật. Lúc vui, các con vật chia vui cùng cô, khi buồn, các con vật thay cô phẫn nộ, lúc cô đơn thì có cả một bầy động vật cùng đến vui vầy.
Tô Thâm Tuyết có thể bắt chước tiếng kêu của rất nhiều loài vật khác nhau một cách hoàn hảo.
Ngoài việc này ra, cô chẳng giỏi gì cả. Cô không biết nũng nịu như Vivian, cũng không thạo kỹ năng chỉ chớp mắt một cái là nước mắt lăn dài, càng không thể đứng lỳ trước cửa phòng anh, không ngừng gọi "Tụng Hương, Tụng Hương" cho đến khi anh phát bực phải đành đi ra mở cửa.
Tiếng kêu vang của diều hâu tốn rất nhiều sức. Mỗi lần cô cất tiếng kêu thì cả mặt đều đỏ lựng lên. Để tránh bị lộ, cô chỉ còn cách cúi đầu xuống rồi cất tiếng.
"Tô Thâm Tuyết."
"Dạ." Cô cúi đầu đáp.
"Trong thang máy sao lại có tiếng kêu của động vật nhỉ?"
"Em cũng không biết." Cô cúi gằm mặt nói tiếp, "Bình thường đâu có đâu."
Đã đến tầng năm, cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, rồi đi xuống lần nữa.
Cô ngẩng phắt đầu lên, rồi lại hoảng hốt cúi gằm xuống. Utah Tụng Hương đưa hai tay giữ chặt cô từ phía sau thật mạnh, chẳng giống một cái ôm chút nào. Cô liên tục hét lên: "Làm gì vậy? Làm gì vậy?"
"Đưa điện thoại cho anh."
"Anh cần điện thoại của em làm gì?" Ngay lúc đó cô chợt phát hiện ra mình không mang theo điện thoại, "Em không cầm theo điện thoại."
Anh mặc kệ, vẫn túm chặt cô, vừa giữ vừa lần tìm khắp người cô. Cô la hét dữ dội hơn, vừa la vừa không nhịn được, cười sằng sặc. Cô sợ bị cù, vùng vẫy dữ dội, "Buông ra, anh làm gì thế, anh định, định làm gì thế?" Tiếng hét càng lúc càng nhỏ, lời nói càng lúc càng lộn xộn, còn đôi tay anh ban đầu muốn tìm điện thoại trên người cô, dần dần, dần dần thì việc tìm điện thoại không còn quan trọng nữa. Cô cũng quên mất việc phải tránh né, anh cũng không còn cù cô nữa.
Âm báo thang máy làm họ giật mình bừng tỉnh. Cửa thang máy mở ra, trước mặt họ là bãi cỏ, lính gác đang đi tuần trên đó.
Anh buông cô ra. Cô quay người chỉnh đốn lại quần áo đã xộc xệch.
Thang máy lại lần nữa đi lên tầng năm.
Cô quay người, vừa hay chạm phải ánh mắt anh.
"Em không... không đem theo điện thoại." Tô Thâm Tuyết đoán được lý do tại sao Utah Tụng Hương lại muốn lấy điện thoại của cô. Chắc chắn anh cho rằng tiếng động vật phát ra từ trong điện thoại, cô đành thú nhận, "Là em... tiếng cú kêu là em, tiếng đại bàng cũng là..."
Anh nhìn cô trân trối.
Chắc anh đang nghĩ cô đang chém gió rồi. Cô chưa từng thể hiện sở trường ngày trước mặt anh. Anh mà biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo cô, nói rằng đây là mấy trò tạp kỹ của các gánh xiếc rong dùng để kiếm cơm.
"Lúc nhỏ em buồn chán nên đã học, rất lâu rồi không thử làm. Lúc nãy... chỉ là em muốn biết xem mình có còn sở trường này hay không thôi... Nếu anh không tin... em có thể... cho anh... nghe lại..."
Một giây sau, anh che miệng cô lại.
"Anh không muốn nghe lại tiếng cú kêu đáng ghét ấy đâu." Mặt anh nhăn nhó khó chịu.
Cũng còn may, cô không hề bị anh cười nhạo.
Cô cụp mắt xuống, anh buông tay ra.
"Vậy tiếng đại bàng thì sao?" Cô dè dặt hỏi.
"Tiếng đại bàng còn khó nghe hơn."
Thôi bỏ đi, thật khó moi được một lời khen ngợi từ chính miệng anh, không bị cười nhạo đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa... cô liếc sang nhìn, anh không còn nghiêm mặt nữa rồi.
Nhưng anh chẳng để cô hoan hỉ được bao lâu.
Vừa ra khỏi thang máy.
Con trai trưởng nhà Utah đã lên lớp cô một bài: "Tô Thâm Tuyết, đó là kỹ năng mà những người trong gánh xiếc rong cần học. Bây giờ em không phải là một cô gái bình thường, em là Nữ hoàng bệ hạ."
Cô biết chứ, nhưng anh không còn nghiêm mặt nữa rồi, điều này quan trọng hơn hết thảy.
Bọn họ chia tay nhau ở lối rẽ trước phòng làm việc của anh. Anh hỏi cô muốn đi đâu, cô hạ giọng đáp rằng muốn về thay đồ. Anh không nói gì, cô giải thích với anh rằng quần áo của cô đã bị dính đầy nước mưa và phấn hoa rồi.
"Em về phòng đây."
"Ừ."
Nhưng mà, anh vẫn nắm chặt tay cô.
"Em về phòng đây." Tô Thâm Tuyết lắc nhẹ cổ tay.
Lúc này anh mới khẽ buông tay cô ra: "Anh đợi em trong phòng làm việc."
"Vâng." Cô nhỏ nhẹ đáp lại.
Utah Tụng Hương bước vào phòng làm việc, Tô Thâm Tuyết đi về phòng mình. Cô đi được vài bước mới nhớ ra rằng cô đã quên hỏi, câu nói "Anh đợi em ở phòng làm việc" của anh là có ý gì. Từ sau khi kết hôn, phòng làm việc chuẩn bị riêng cho anh chẳng mấy khi sáng đèn. Utah Tụng Hương rất ít khi qua đêm ở Cung điện. Dù cho phòng làm việc có sáng đèn đi nữa, anh cũng chẳng bao giờ mời cô sang đó, chỉ thi thoảng có Christe mang cà phê mà cô chuẩn bị tới cho anh mà thôi.
Christie không chỉ một lần bóng gió rằng Nữ hoàng cái gì cũng tốt, chỉ riêng mỗi chuyện nam nữ là hơi cứng nhắc. Nhưng mà, chẳng phải bọn họ đã dặn dò cô, nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm của một Nữ hoàng sao?
Đi thêm vài bước, cô lại nghĩ, đây là lần đầu tiên Utah Tụng Hương chủ động mời cô đến phòng làm việc.
"Anh đợi em ở phòng làm việc." Thật ra thì, chắc cũng chẳng có gì đâu.
Chẳng có ý gì đâu.
Tại sao đi mãi mà vẫn chưa về tới phòng mình chứ?
Rõ ràng phòng làm việc của anh và phòng của cô không quá xa nhau, nhưng quãng đường đó cô đi mãi mà không hết. Tâm trạng Tô Thâm Tuyết bồn chồn không dứt, mãi cho đến khi lính gác chào một tiếng "Nữ hoàng bệ hạ," cô mới sực tỉnh nhìn lại.
Sao cô lại đi tới phòng tranh thế này?
Cô vội vàng quay lại.
Đóng cửa phòng lại, Tô Thâm Tuyết tì trán vào cánh cửa, đứng ngẩn ngơ.
Utah Tụng Hương đã nói việc "Tô Thâm Tuyết tức giận" có sức hủy diệt rất lớn.
Thật sự là như vậy sao?
Con trai trưởng nhà Utah có bản lĩnh vậy đấy. Chỉ một cái chớp mắt đã khiến cho cô gái đang khóc lóc thút thít nhoẻn miệng cười ngay được. Lỡ như, trong mắt anh, cô cũng giống như những cô gái khác thì sao?
"Đừng giận mà, mặc dù trông em lúc giận dỗi cũng đáng yêu, nhưng nụ cười của em còn ngọt ngào hơn nhiều." Con trai trưởng nhà Utah toàn thốt lên những câu nói bóng bẩy ngọt ngào như vậy đấy.
Thật tệ là cô cũng giống những cô nàng ngớ ngẩn đó, nghe như nuốt từng lời đường mật ấy.
Không chỉ để lời ấy rót vào tai, mà còn... lọt vào đến tận trái tim.
Tô Thâm Tuyết tắm rửa, thay đồ, rồi mở cửa phòng làm việc của Utah Tụng Hương.
Utah Tụng Hương đang gọi video call với Bộ trưởng Bộ Tài chính. Anh chẳng thèm liếc cô lấy một cái đã đẩy cho cô một tập công văn hồi đáp của các tổ chức phúc lợi cộng đồng. Thì ra anh gọi cô tới để giúp anh sắp xếp tài liệu.
Hai cánh tay đắc lực của Thủ tướng, thì một người đang nghỉ phép, một người đã từ chức.
Tô Thâm Tuyết nghe được tin tức Kim Jena từ chức trong bản tin buổi trưa.
Trả lời công văn xong, cô liếc nhìn đồng hồ. Còn mười phút nữa là đến mười một giờ đêm.
Ánh sáng trước mắt cô bị một bóng người chắn lại. Tô Thâm Tuyết ngẩng đầu lên, Utah Tụng Hương đang đứng trước mặt cô, dàn máy tính ngăn cách giữa hai người. Trước ánh mắt nồng nàn như thiêu đốt, cô khép mắt lại.
Bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.
Phòng của cô ở phía bên trái, gian phòng chung của họ ở bên phải. Mãi tận sau khi họ kết hôn được hơn một tháng, căn phòng chung được chuẩn bị riêng cho họ mới thật sự được sử dụng. Lần nào tới Cung điện, Utah Tụng Hương cũng qua đêm tại phòng làm việc. Anh ở phòng làm việc, còn cô ở phòng mình. Sau này, có lần Christie gợi ý cô mặc bộ đồ ngủ có viền cổ màu tím sẫm, lấy cớ mang cà phê tới gõ cửa phòng làm việc của anh. Lúc đó họ đã cùng nhau vài lần rồi, tất cả đều diễn ra ở số Một đường Jose. Tô Thâm Tuyết biết Utah Tụng Hương không thích cung điện. Cô còn biết anh cũng chẳng có thiện cảm gì với Tô Thâm Tuyết ở trong cung điện này. Vì vậy, vào đêm cô mặc bộ đồ ngủ khá sexy đó, cô thấy hơi ngượng ngùng. Cô cũng có làm theo lời dặn của Christie, hơi cúi người xuống khi đưa cà phê cho anh. Với độ trễ của cổ áo, muốn anh không nhìn rõ cảnh sắc lấp ló sau đường cong uốn lượn võng xuống cũng khó. Nhưng mà, từ đầu đến cuối cô chỉ thấy đôi mắt thờ ơ hờ hững của anh, thậm chí cô còn chẳng thể nán lại trong gian phòng đó thêm giây phút nào nữa, nói gì đến chuyện mọi việc sẽ giống như Christie dự đoán, rằng cô đừng mơ có thể rời khỏi phòng làm việc trước khi trời sáng.
Mãi tới khi cô rời khỏi phòng làm việc anh mới đuổi theo. Dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, xung quanh không một bóng người, cảm giác tủi hổ bẽ bàng thúc giục cô cất bước chạy ngay khi nghe thấy tiếng chân đuổi theo phía sau. Cô chạy, anh đuổi, cuối cùng, anh bắt kịp cô, sợi dây buộc áo phần nào lơi ra sau những bước chạy của cô. Lúc trước cô muốn anh nhìn thấy, nhưng tới lúc này, cô lại không muốn để anh nhìn chút nào. Lúc muốn anh nhìn thì anh không nhìn, lúc không muốn anh nhìn thì anh lại càng nhìn. Cô đưa tay lên che chắn, chỉ chưa đầy nửa giây đã bị lôi tuột xuống. Đến khi ngắm no mắt rồi, anh dùng một tay đã có thể nhấc bổng cô lên, tiến về phía căn phòng chung của họ. Lúc nằm gọn trong lòng anh, cô đã thề rằng, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ mặc bộ đồ ngủ màu tím chết tiệt đó nữa.
Lúc này cũng thật giống đêm đó, ánh đèn mờ ảo, hành lang vô cùng yên tĩnh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen che kín từ cổ đến chân. Anh nắm tay cô, cô cúi đầu nhìn gấu váy đen dài quét trên thảm. Ban đầu những bước đi của họ không nhanh không chậm, rồi sau đó tăng tốc dần, tiến về phòng ngủ chung của hai người.
Cửa phòng được đóng lại.
Anh nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ chau mày, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, lại chau mày tiếp.
Cô nhếch môi cười, lặng im không nói.
Cô biết, anh không thích cô ăn mặc như vậy, không chỉ chẳng hề gợi cảm mà lại còn gợi vẻ hơi ủ rũ âm u.
Hai người nhìn vào mắt nhau.
Anh giãn cặp lông mày, véo nhẹ cằm cô hỏi: "Tô Thâm Tuyết, em cố ý đúng không?"
"Cố ý gì cơ?" Cô khẽ cong môi đáp lại.
"Cố ý ăn mặc như vậy! Ăn mặc như vậy…" Anh rít qua kẽ răng.
"Tại sao em lại phải cố ý ăn mặc như vậy chứ?" Cô làm ra vẻ ngây thơ vô tội, "Em đã muốn mặc bộ này từ lâu rồi. Nhưng Christie nói rằng bộ này nên mặc vào các dịp nghỉ lễ thôi, bởi vì thời gian này trong Cung điện sẽ chẳng có trẻ con. Cũng chẳng phải em muốn tạo phong cách gì đâu, chỉ đơn giản là mặc bộ này em thấy thoải mái thôi."
Hai người lại đấu mắt nhau, nhưng lần này anh không còn cau mày nữa, đôi môi cô cũng không còn mím chặt.
Anh là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng nói của anh như sát gần bên tai cô: "Anh đi tắm đã."
"Anh đi đi." Cô tự nhiên đáp lại.
Một giây sau.
"Ở trên giường đợi anh." Anh đưa tay giật mạnh chiếc áo choàng đen của cô, "Không được cởi đâu đấy."
Lời nói của Utah Tụng Hương khiến Tô Thâm Tuyết thoáng ngỡ ngàng.
Bộ đồ màu đen này là món quà của một người bạn Mỹ tặng cho cô. Nghe nói đây cũng là một sản phẩm bán chạy nhất mùa Halloween năm ngoái. Cô mặc bộ đồ màu đen này là vì muốn gợi lên cảm giác chán nản u sầu của Utah Tụng Hương. Cô cảm thấy không hài lòng với biểu hiện tối nay của chính mình. Cô ghét bản thân mình chỉ đơn điệu một màu, cho nên mới không mặc những bộ đồ ngủ trễ cổ gợi cảm. Cô muốn thách thức ham muốn của đàn ông. Khi mặc vào rồi cô mới thấy bứt rứt. Nếu cô mặc như vậy mà không kích thích được chút ham muốn nào của anh, thì coi như cô hiểu được anh rồi.
Ừ thì, biểu hiện của Utah Tụng Hương cũng không tệ.
Trong vô thức, cô đưa chân bước tới trước cửa phòng tắm. Tại sao cô lại đi tới đây? Chẳng lẽ cô muốn giống những yêu nữ khiêu gợi trong phim, đợi cửa phòng tắm mở ra, liền mạnh bạo tạo dáng nóng bỏng hay nhào vào lòng anh sao.
Thôi được rồi, cô hậm hực lườm cánh cửa phòng tắm.
Cô vừa trừng mắt lên, thì thật kỳ quái, trên cánh cửa kính phòng tắm hiện lên một bóng dáng cao lớn.
Cô hốt hoảng lảo đảo chạy trốn.
Mãi cho đến khi trùm kín người trong chăn, Tô Thâm Tuyết mới nhè nhẹ thở ra một hơi.
Đợi đã. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Bộ dạng cô lúc này chẳng phải giống hệt lời anh dặn vừa rồi sao? "Nằm trên giường đợi anh." "Không được cởi đồ ra." Không được, dù sao cũng không được làm theo cả hai lời dặn ấy.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trong ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, cô nhìn thấy bóng anh in trên sàn nhà. Tô Thâm Tuyết đành nhắm tịt mắt lại.
Cứ coi như là cô đã ngủ rồi đi. Utah Tụng Hương từ bé đã là một đứa trẻ vô cùng có giáo dục trong mắt tất cả mọi người. Khi anh trưởng thành, phẩm chất này được gọi là lịch thiệp. Anh duy trì phẩm chất này vô cùng tốt. Ngoại trừ vài lần uống say, còn những lần khác, chỉ cần cô đã ngủ, anh sẽ không hề có bất cứ hành động nào khác thường với cô. Tất nhiên, cũng có thể lý giải là do cơ thể cô chưa đủ để kích thích anh thực hiện những hành động đó.
Hai mắt đã nhắm lại, nhưng hai tai cô lại dỏng lên nghe ngóng, trở nên vô cùng nhạy cảm.
Anh đứng bên giường một lúc, điều chỉnh độ sáng của đèn, uống nước rồi cởi áo choàng tắm ra. Dáng Thủ tướng đẹp, nhưng anh rất ít khi để lộ cơ thể của mình, chỉ có đúng hai lần anh để lộ bắp tay rắn chắc. Một lần là khi anh tham gia tour du lịch từ thiện mùa Đông tại Alaska, một lần khác anh vô tình bị chụp lại khoảnh khắc đang lướt sóng tại Tây Ban Nha. Bạn cho rằng ở nhà thì sẽ thoải mái hơn đúng không. Thế nhưng lại không hề. Con người này không có thói quen để trần khi đi ngủ. Anh không thích mặc quần sooc đi lại lung tung, cũng chẳng thích mặc áo choàng tắm. Thông thường anh chỉ mặc áo tắm khi muốn làm việc đó, cũng giống như việc đặt cốc nước trên đầu giường.
Cả cốc nước và chiếc áo choàng tắm đều phù hợp, chuyện anh muốn làm đã quá rõ ràng.
Mùi hương dịu nhẹ của cỏ cây tháng tư vấn vít từ mũi đến tai. Hương thơm vô cùng dễ chịu ấy ập đến bên giường cô nằm.
Tiếng gọi "Thâm Tuyết" vang lên giữa không gian thơm ngát mùi cỏ cây. Trong màn đêm, thanh âm ấy dễ nghe đến nỗi làm người ta muốn chết lịm.
Khóe miệng cô mím chặt, sợ rằng chỉ cần cô khẽ buông lỏng thôi thì sẽ đánh vỡ âm thanh dịu dàng ấm áp kia.
"Em mặc như vậy đi ngủ không thấy khó chịu sao?"
Lúc anh hỏi câu này, cô đang nghĩ về đôi mắt của anh.
Đôi mắt với ánh nhìn tĩnh lặng dịu dàng ấy đã khắc ghi trong tim cô suốt bao năm qua. Đối với cô, đó là hình ảnh thời niên thiếu dưới gốc cây anh đào? Hay là chàng trai tay ôm đóa hồng đỏ thắm đi đến trước mặt cô? Hay giai điệu dân ca khiến cô lặng lẽ u sầu giữa đêm? Hay sự tuyệt vọng và hiến dâng trong khoảnh khắc giọt sương sớm lăn trên bãi cỏ gặp phải nắng mai.
"Thâm Tuyết."
Môi cô khẽ mấp máy.
"Em đừng giả vờ nữa."
Thật ra cô đâu có giả vờ, cô cũng đang định đi ngủ thật mà.
"Em cũng biết mà. Bình thường anh phải mất ít nhất là hai mươi phút để tắm. Nhưng hôm nay anh chỉ tắm có mười phút thôi, có khi còn không tới mười phút nữa. Bởi vì anh vẫn canh cánh trong lòng anh một cô phù thủy mặc bộ đồ đen đang ở ngoài kia. Liệu cô ấy có đợi anh ở trên giường không? Cô ấy có lăn ra ngủ khì rồi không? Như vậy không được đâu. Đêm qua chết nghẹn đã đủ rồi. Hai giờ sáng anh tỉnh dậy để tắm nước lạnh, vừa tắm anh vừa nghĩ xem phải trừng phạt cô ấy như thế nào. Đêm nay, dù thế nào cũng không thể để những phương pháp trừng phạt mà anh nghĩ ra trôi tuột đi được. Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu."
Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu cũng là một ám hiệu của tên xấu xa này, nhưng…
Nhưng, nhưng trong sâu thẳm cô lại thích, thích được nghe anh gọi cô là "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu." Cô chậm rãi mở mắt ra, quay mặt lại, ngước nhìn anh. Cô bắt gặp ngay ánh mắt anh – ánh mắt dễ dàng làm cô ngơ ngẩn.
Tô Thâm Tuyết, mình sắp biến thành những cô nàng ngớ ngẩn si mê Utah Tụng Hương rồi.
Không, đừng mà, cô chưa cho phép.
Bực bội, cô rụt đầu trốn dưới lớp chăn. Cô muốn một lần được ngắm thỏa thích cơ thể mà anh luôn keo kiệt không cho ai chiêm ngưỡng. Ít nhất, cô muốn trở thành người được ngắm nhìn cơ thể anh nhiều nhất trên đời này.
Đương nhiên trên thế giới này, cô là người được ngắm nhìn cơ thể Utah Tụng Hương nhiều nhất.
Bởi vì, cô là vợ anh.
Cô là vợ của anh.
Dưới lớp chăn, cô mở to đôi mắt ngắm nhìn, không bỏ qua đường nét nào. Cô nhoẻn miệng cười.
Chắc chắn nụ cười đó trông sẽ thật ngốc nghếch.
Trái tim vừa chua xót, lại vừa mãn nguyện.
Bất ngờ, một cánh tay kéo mạnh chiếc áo choàng của cô ra, nâng cô lên khỏi tấm chăn.