Chương 30 TỪNG ĐƯỜNG NÉT GƯƠNG MẶT ANH (3)
Dưới bầu trời đầy sao, hai nhân viên thử việc tại cung điện đứng nép trong một góc khuất, nhìn về phía tòa nhà có kiến trúc hình cầu màu trắng được hoa tươi bao phủ từ đằng xa. Đó chính là Cung điện của Nữ hoàng.
Tối nay, phòng ngủ bên hồ tại Cung điện của Nữ hoàng đang hắt ra tia sáng le lói mờ ảo, chứng tỏ chủ nhân của Cung điện hiện đang có mặt ở đây. Đêm nay, ngài Thủ tướng sẽ ngủ lại Cung điện Jose, dùng bữa tối với Nữ hoàng, thậm chí còn thay thế vị trí Thư ký riêng để tản bộ cùng Nữ hoàng sau bữa tối.
Gần đến nửa đêm, nhìn gian phòng ngủ vẫn còn le lói ánh sáng, hai nhân viên kiến tập bắt đầu thì thầm to nhỏ. Thật ra họ cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn nhân ca trực để ra ngoài ngắm sao mà thôi. Có thể nói, bãi cỏ của Cung điện Jose chính là một trong những vị trí ngắm sao lý tưởng nhất Goran. Vừa khéo tối nay lại có mưa sao băng. Ban đầu, các cô thật sự không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng cuối cùng lại bất giác đưa mắt về phía phòng ngủ le lói ánh đèn đã được che kín rèm kia.
"Lena đã từng sắp xếp lại tấm rèm cửa phòng ngủ kia. Cô ấy nói đó là tấm rèm cửa đẹp nhất mà cô ấy từng thấy." Cô nhân viên thử việc cao hơn một chút khẽ nói.
"Tôi cũng đoán thế." Cô nhân viên thử việc thấp hơn đáp.
"Rèm cửa sổ kéo kín quá nhỉ."
"Làm chuyện đó đương nhiên phải kéo rèm thật kín kẽ rồi. Dù gì đó cũng là Nữ hoàng và Thủ tướng đấy."
Qua cơn phấn khích, hai cô lại không hẹn mà cùng nhìn đi chỗ khác. Ngắm sao, ngắm sao thôi! Ánh sao đêm nay đúng là tuyệt đẹp!
Lại nói, dáng dấp của ngài Thủ tướng thật sự rất xuất sắc. Cô nàng thử việc cao ráo hơn nhắc đến chuyện ngài Thủ tướng đã từng tham gia giải bơi lội mùa Đông tại Alaska. Nói đến đây, cô nàng lại khẽ bật cười, kể rằng lúc thân mật với bạn trai, mấy cô bạn của cô ta đều thầm mơ tưởng đến ngài Thủ tướng. Vừa tài giỏi vừa trẻ trung cường tráng tràn đầy sức sống, từng đường cong cơ bắp còn hoàn mỹ thế kia. Nghe thấy vậy, cô nhân viên thử việc thấp hơn cũng không còn bụng dạ nào mà ngắm sao nữa, giấu mình trong màn đêm, nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ bên hồ còn sáng đèn kia, thầm ghen tỵ nhân viên phục vụ phòng ăn của Nữ hoàng. Dù sao đó cũng là khoảng cách gần nhất để có thể nhìn thấy ngài Thủ tướng cơ mà.
Đêm về khuya, rèm cửa tại phòng ngủ còn sáng đèn kia vẫn khép chặt.
Khu vực phòng ngủ và chiếu nghỉ bên ngoài được ngăn cách bởi một bức bình phong hình vòng cung. Qua bức bình phong ấy, có thể loáng thoáng nhìn thấy tấm rèm trắng muốt rủ xuống. Thỉnh thoảng, bên trong rèm lại vang đến từng tiếng nói khe khẽ ngắt quãng, rèm cửa còn khẽ đung đưa như bị lôi kéo.
"Thâm Tuyết, em lên trên đi." Giọng nói mơ hồ của người đàn ông vang lên.
"Anh nói gì cơ?" Người phụ nữ thì thào hỏi lại.
"Không, anh có nói gì đâu." Người đàn ông trả lời.
"Có, anh vừa lên tiếng mà."
"Có sao?"
"Có mà!"
"Không có."
"Có."
"Có thật sao?"
"Có."
"Nếu anh thật sự có nói… Vậy chắc chắn là… Tô Thâm Tuyết là đồ ngốc."
"Em á? Em mà là đồ ngốc á? Em ngốc chỗ nào chứ?"
"Được rồi, được rồi, Tô Thâm Tuyết không ngốc, Tô Thâm Tuyết thật sự không ngốc chút nào." Giọng nói như đang than thở, lại ngấm ngầm hậm hực, cứ như đang bực bội ai đó.
Vào khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết đột nhiên muốn bản thân trở nên ngốc nghếch một chút. Lúc Utah Tụng Hương đang định đứng dậy, cô bỗng giật tay anh lại, lực tay mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Tóc cô ướt đẫm mồ hôi bết dính trên gáy, cơn đau từ mấy vết cào cô để lại trên vai lưng anh hẳn vẫn chưa kịp dịu đi, vậy mà anh đã muốn rời khỏi cô. Như thế chẳng phải quá khốn kiếp rồi hay sao?
Bầu không khí xung quanh như chợt đông cứng lại.
Không cần mở mắt ra cô cũng biết, lúc này đây, chắc hẳn anh đang nhíu chặt mày. Cô biết rằng, chỉ vào những khoảnh khắc đặc biệt, chẳng hạn như những đêm khuya thanh vắng, anh mới tốn chút công sức để dỗ dành cô, nịnh nọt cô, gọi cô là Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, nói rằng Thâm Tuyết yêu dấu chính là người con gái đáng yêu nhất trên đời này. Dù rằng mỗi khi cô hỏi anh cô đáng yêu thế nào, anh cũng chỉ biết đoán mò cho qua chuyện. Đa số thời gian, thái độ mà con trai trưởng nhà Utah dành cho con gái lớn nhà họ Tô cũng chỉ là: Em quả là một người phụ nữ đúng mực. Đó cũng là lý do quan trọng nhất khiến anh lựa chọn em làm bạn đời.
Chính vì vậy, một khi cô không còn nằm trong giới hạn của sự đúng mực kia nữa, anh sẽ trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí là lạnh lùng.
Giờ phút này chính là sự minh chứng điển hình nhất.
"Muốn uống nước sao?" Anh cất giọng lạnh nhạt.
"Không phải." Mắt cô vẫn nhắm nghiền.
"Anh đi tắm." Chỉ chốc lát sau, anh lại nói.
Cô cắn răng, khẽ nỉ non, "Đừng đi."
Thứ còn đọng lại sau đó chỉ là một bầu không khí trầm mặc.
Cô vừa hy vọng anh nghe thấy lời mình, lại vừa mong anh không hề nghe thấy. Trong lúc cô vẫn giằng xé với những cảm xúc ngổn ngang đầy mâu thuẫn trong lòng, anh gỡ tay cô ra.
Lần này, cô không giữ tay anh nữa. Một câu nói "đừng đi" kia đã hút cạn toàn bộ sức lực của cô rồi.
Chẳng phải rất ngu ngốc sao?
Tô Thâm Tuyết trở mình, quay lưng về phía tiếng bước chân đang xa dần kia, muốn tự ru mình mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần ngủ một giấc thật ngon thôi. Ngày mai khi tỉnh dậy, cô tin rằng cả hai đều sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Khóe mắt cô chợt chảy xuống một dòng chất lỏng lành lạnh, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Cô quệt đầu ngón tay, khóe mắt lại trở nên khô ráo.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dường như có tiếng động khẽ khàng vang lên bên cạnh cô.
Tô Thâm Tuyết mở choàng mắt ra.
Bên cạnh cô có thêm một người. Sao cô lại không nhận ra hơi thở hòa cùng hương sữa tắm mùi bạc hà sau lưng mình kia là của ai cơ chứ? Sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn chìm sâu trong tăm tối, lúc này trời vẫn còn tối mịt.
Cô lặng lẽ trở mình, quay lại nằm đối diện với anh, sau đó lại khẽ khàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh.
Hóa ra cô không nằm mơ. Có phải cô rất vô dụng không? Chẳng phải một người vợ tỉnh lại bên cạnh chồng mình là chuyện quá đỗi bình thường sao? Có trách, cũng phải trách những lời anh đã nói với cô trước lúc cầu hôn mới phải.
Đêm trước ngày cầu hôn, Utah Tụng Hương đã nói với cô thế này.
"Thâm Tuyết, anh biết việc đeo nhẫn lên ngón áp út của em có ý nghĩa như thế nào. Chính vì vậy, trước khi em cân nhắc xem liệu mình có thể chấp nhận được việc này hay không, anh có thể bảo đảm với em, anh nhất định sẽ trung thành và chịu trách nhiệm với hôn nhân, cũng sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng bạn đời của mình. Tuy nhiên, ngoài những thứ đó ra, anh không thể bảo đảm với em bất cứ chuyện nào khác. Thâm Tuyết, có những thứ, không phải anh không muốn cho em, mà là anh không thể cho được."
Tô Thâm Tuyết biết, "thứ anh không thể cho" trong lời nói của Utah Tụng Hương là gì.
Anh sẽ chung thủy, chịu trách nhiệm và cố hết sức để tôn trọng em, ủng hộ em. Nhưng tình yêu đôi lứa lại không nằm trong phạm vi anh có thể kiểm soát. Thậm chí, cho đến khi chúng ta chết đi, thứ gọi là tình yêu ấy cũng không thể thuộc về anh và em.
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy ưu phiền.
Cho đến giờ phút này, anh vẫn đang làm đúng những gì anh đã nói với cô trước lúc cầu hôn. Còn cô… Cô đã không còn là một "Tô Thâm Tuyết" từng lắng nghe những lời nói ấy nữa rồi.
Trong đêm say ấy, lẽ ra anh không nên nói với cô câu nói "Thâm Tuyết, em phải trông chừng anh" kia.
Cả đời này, cô chưa từng được ai tin tưởng, chưa từng được ai yêu cầu hay nhắc nhở. Do đó, trong một lúc bốc đồng, cô đã đồng ý.
Đồng ý sẽ trông chừng anh, không để Utah Tụng Hương trở thành Utah Tụng Khinh.
Dạo gần đây, chuyện Nguyên Thủ tướng thường xuyên qua lại gần gũi với vợ của một người bạn đã trở thành tin tức nóng hổi được giới truyền thông lan truyền khắp thành phố Goose. Trong khi đó, đã gần mười năm ông ta chưa từng đến viếng mộ vợ cũ, dù chỉ để tặng một bó hoa tươi.
Mà lúc này đây, người cần cô trông chừng lại đang nằm ngay bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Utah Tụng Hương tắm rửa xong lại không quay về phòng làm việc, không biết có phải vì một câu "đừng đi" kia của cô không.
"Đừng đi" ư?
Đúng là mất mặt, lại còn lôi kéo tay anh nữa chứ.
Thế nhưng, anh đã từng nói "Tô Thâm Tuyết tức giận có sức hủy diệt rất lớn." Chính câu nói này đã khiến tim cô xao xuyến. Nếu cô chủ động tiếp cận anh, chủ động gần gũi anh…
Nhưng cô lại không rõ, liệu anh có từng nói câu này với cô gái nào khác chưa. Đáng ghét quá đi mất!
Khoảnh khắc này đây, ánh sáng le lói như đã trở thành một bậc thầy hội họa của trường phái ấn tượng.
Đầu ngón tay hơi tách ra, cô phác họa từng đường nét gương mặt anh trong không khí.
Hàng mi dài nhưng không ẻo lả, đuôi mày hơi nhếch lên càng làm nổi bật khí chất hào sảng, đường cong nơi cằm và sống mũi tạo nên một tỷ lệ vàng được biết bao người ngưỡng mộ, khóe miệng và thái dương kết hợp lại càng bổ sung cho nhau thêm hoàn mỹ.
Utah Tụng Hương có một phần tám dòng máu Đông Âu. Bà ngoại anh là một phụ nữ đẹp với đôi mắt màu xanh olive. Dưới ánh sáng rực rỡ, cô có thể thấy, lẫn trong đôi mắt đen của anh vẫn ánh lên sắc xanh olive nhàn nhạt.
Sắc xanh màu olive ấy càng tăng thêm thần thái cổ điển ở anh. Khoác chiếc áo vest Tuxedo bên ngoài chiếc áo sơ mi, chàng trai trẻ đứng dưới tán cây anh đào trông chẳng khác nào một bức tranh.
Khi cách môi anh một chừng một phân rưỡi, ngón tay cô khựng lại.
Ngày anh cầu hôn cũng chính là lần đầu tiên hai người hôn nhau.
Hôm ấy, cánh môi anh mềm mại mà mát lạnh.
Cho đến tận bây giờ, Tô Thâm Tuyết cũng không biết, nụ hôn của những người yêu nhau có hương vị thế nào. Nụ hôn của anh lúc nào cũng hời hợt, chỉ chạm vào môi cô thật khẽ, dịu dàng trằn trọc. Nhưng khi cô vừa kiễng chân lên dấn sâu hơn, anh đã vội vàng buông cô ra.
Cô không rõ, những lúc không hôn cô, có phải đôi môi ấy cũng vẫn luôn lạnh lẽo như vậy không?
Nghĩ vậy, ngón tay cô run run vươn về phía trước.
Vào khoảnh khắc cô sắp chạm tay vào đôi môi ấy, hàng mi vừa dài vừa rậm ngay trước mắt cô cũng chậm rãi mở ra.
Đầu óc cô tức thì trống rỗng, cô bất giác muốn tìm chỗ trốn. Không biết tay chân luống cuống thế nào mà đến khi bừng tỉnh lại, mặt cô đã chôn chặt vào ngực anh. Cô chỉ còn biết tự mắng mình, sao lại trốn vào nơi không nên trốn nhất như thế cơ chứ?
Đúng lúc này, giọng nói chán ghét vang lên từ đỉnh đầu cô: "Nhấc đầu ra, hôi chết mất."
Cô thầm bất mãn, còn không phải tại anh nên mới hôi sao?
"Tô Thâm Tuyết!" Giọng anh nôn nóng, "Nếu em không chịu nhấc đầu ra, anh sẽ đi về phòng làm việc luôn đấy."
Không được, cô đã làm biết bao chuyện mất mặt như thế rồi.
Nghĩ vậy, hai tay cô liền vòng quanh hông anh.
"Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc đấy à?"
Đấy, lại là câu này.
Được rồi, chính cô cũng cảm thấy mình uống nhầm thuốc đấy.
"Đừng đi, em mơ thấy ác mộng." Cô thỏ thẻ một câu như nói mê.
"Mơ thấy ác mộng sao?"
"Ừ."
"Ác mộng gì?"
"Mơ thấy… Em mơ thấy ngày tận thế, mơ thấy khắp ngóc ngách của thành phố Goose đâu đâu cũng là nước, mơ thấy bão táp mưa sa…" Cô ứng biến cực kỳ linh hoạt. Dù sao thì, kể từ ngày mẹ ra đi, cô vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh này.
Lúc cô đang kể đến đoạn mình bị rơi xuống biển, đột nhiên anh lại ngăn không cho cô nói tiếp.
Cô đang có hứng kể mà.
Cô lại tiếp tục kể, rằng cô mơ thấy nước biển ngập lút đầu mình. Cô không biết bơi, nếu rơi xuống biển sâu hẳn chỉ có một con đường chết. Như thế, có lẽ trong mơ cô đã chết thật rồi.
Khi cô chết đi, nước biển tiếp tục nhấn chìm cô. Bên dưới làn nước, cô không còn phát ra bất cứ âm thanh nào được nữa. Dần dần, cơ thể cô càng lúc càng nặng nề, chậm rãi rơi xuống dưới, bóng tối cũng theo đó mà ập đến…
"Trật tự." Utah Tụng Hương quát.
Cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thật ra thì chính cô cũng cảm thấy sợ hãi vì những lời mình vừa kể.
"Tô Thâm Tuyết, ngày tận thế chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ mà thôi." Anh dừng một chút rồi khẽ chạm lên đầu cô, "Đừng quan tâm đến những chuyện trong mơ."
Cô cười thầm, không ngờ con trai trưởng nhà Utah cũng có ngày mắc mưu người khác. Hơn nữa, lúc này đây, anh không chê đầu cô hôi nữa rồi.
Biết dừng lại đúng lúc vẫn là khôn ngoan nhất.
Cô khẽ gật đầu, anh cũng không còn muốn đẩy đầu cô ra nữa.
Cô rất muốn lặng lẽ nằm trong lòng anh, nhưng có một chuyện vẫn không ngừng thôi thúc lòng hiếu kỳ trong cô. Cô chạm nhẹ vào bộ đồ ngủ của anh, khẽ hỏi: "Có phải anh sợ em bị nước biển cuốn đi không?"
Tô Thâm Tuyết bỗng nhớ đến vùng biển Na Uy*.
(*) Là một vùng biển thuộc Bắc Đại Tây Dương, ở Tây Bắc Na Uy, nằm giữa biển Bắc và biển Greenland.
Cô như tìm thấy một khe hở, trúc trắc nói từng chữ: "Cũng giống như mẹ em vậy…"
"Trật tự."
Thứ không chắc chắn nhất trên đời này chính là ngày mai.
Nếu một ngày nào đó, cô cũng bị nước biển cuốn đi như mẹ mình, không biết trên đời này, liệu có còn ai nhớ đến Tô Thâm Tuyết? Người đó không cần phải nhớ cô cả đời, chỉ cần thỉnh thoảng ngắm nhìn đồ vật mà cô để lại, nhớ được rằng chủ nhân của món đồ đó tên là Tô Thâm Tuyết. Chỉ cần thế thôi là đã đủ lắm rồi.
Nếu ngày mai cô phải ra đi, cô nhất định sẽ để lại tất cả mọi thứ của mình cho anh. Anh là chồng cô cơ mà. Cô nhất định sẽ sớm lập di chúc, để tất cả các quỹ cá nhân của cô đều có thể thuộc về anh.
Không biết, liệu chừng ấy có đủ để anh thỉnh thoảng nhớ về cô hay không?
"Tụng Hương, nếu…" Chỉ trong màn đêm như thế này, cô và anh mới có thể gần gũi như biết bao cặp vợ chồng khác trên đời. "Nếu có một ngày, em cũng giống như mẹ, liệu anh có thể…"
"Không thể." Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Không thể sao? Vậy cũng tốt, ít nhất, anh đã không nói dối.
"Tô Thâm Tuyết, em sẽ không giống như mẹ em. Anh không cho phép." Anh trịnh trọng nói.
Cô nghiền ngẫm từng câu từng chữ của anh. So với việc anh hứa hẹn với cô rằng, nếu một ngày cô bị nước biển cuốn đi, anh sẽ nhớ đến cô, thì câu nói này còn khiến cô hạnh phúc hơn nhiều.
"Anh sợ rằng sẽ có ngày em giống như mẹ, đúng vậy không?" Lúc hỏi câu này, tim cô đập thình thịch, thậm chí cô còn nín thở chờ mong.
"Ừm."
Anh nói "ừm" rồi, Utah Tụng Hương nói "ừm" rồi, nếu chuyển sang chữ viết có thể hiểu là "đúng vậy." Không chỉ thế đâu, anh còn nói sẽ không cho phép cô bị nước biển cuốn đi như mẹ của cô.
Chỉ bấy nhiêu thôi, cô đã rung động không tả nổi.
Anh lại bổ sung thêm: "Đương nhiên là anh sợ chứ. Em là vợ anh cơ mà."
Cũng không tồi, rất tốt. Điều này có nghĩa là, một Tô Thâm Tuyết vốn không ai thèm quan tâm nay đã người lo lắng cho rồi.
Cô giáo ơi, hình như cũng có chút thú vị đấy ạ!
"Tô Thâm Tuyết."
"Vâng." Khoảnh khắc này đây, cô chỉ hận không thể giao cả tính mạng mình vào tay anh.
"Kể từ Hè này, em phải bắt đầu học bơi đi." Đây rõ ràng là giọng điệu anh thường dùng để ra lệnh cho cấp dưới.
"Đừng mà." Kể từ khi bị trượt chân rơi xuống hồ năm lên sáu, Tô Thâm Tuyết đã có một sự kháng cự vô cùng khó hiểu đối với nước. Sau đó, vì chuyện của mẹ, cô lại càng không muốn đến gần nước.
"Em phải học bơi."
"Em không học." Lúc này đây, cô bỗng trở nên bướng bỉnh như một đứa trẻ, "Em thà bị như mẹ cũng không muốn học đâu…"
"Trật tự."
Cô chẳng những không giữ trật tự, mà thậm chí còn không ngừng ồn ào. Hành động này khiến mái tóc vốn chưa khô hẳn giờ lại mướt mồ hôi. Anh cũng chẳng hề khá hơn, trán và hai bên tóc mai anh cũng đã lấm tấm mồ hôi. Cô thầm nghĩ, có vẻ như anh lại phải tắm lại lần nữa rồi. Mà bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, trời sắp sáng rồi phải không? Nghĩ đến đây, tay cô lại luồn vào mái tóc anh thật sâu. Đây là thói quen của cô sau khi hai người gần gũi. Anh có mái tóc vừa dày vừa mềm. Cô thích nhất là dùng phương thức này để cảm nhận sự tồn tại của anh. Tuy vậy, lần này, cô lại không chọn cách yên tĩnh nhìn lên trần nhà, mà cất tiếng gọi thật khẽ: "Tụng Hương."
Anh không đáp lại. Người đàn ông này, trước và sau khi xong chuyện quả thật không giống nhau tí nào.
Dù vậy, cô vẫn cứ cố chấp như trẻ con, dặn dò bên tai anh: "Đừng đối xử với em như anh đã từng đối xử với những cô gái khác, được không anh?"
Cô cũng không biết, những lời này có khiến cặp mày anh cau chặt lại không.
Cô sợ anh không hiểu rõ ý mình, còn nói thêm: "Sau này, trước khi nói câu 'Tô Thâm Tuyết khi tức giận có sức hủy diệt rất lớn,' anh hãy suy nghĩ thật kĩ, cân nhắc xem, liệu việc Tô Thâm Tuyết tức giận có thật sự ảnh hưởng đến anh nhiều như thế không? Nếu không, dù lời này chỉ chính xác đến chín mươi chín phần trăm, anh cũng đừng nên nói ra."
Phải biết rằng, một khi đã nói ra những lời này đến tai cô, chui vào tim cô, người đau khổ chắc chắn là chính cô. Nhìn mà xem, cô đã làm ra biết bao nhiêu trò cười rồi? Tự đánh mất thể diện của mình đã đành, cô còn muốn giao luôn mạng sống của mình cho anh nữa chứ.
Cô tự nguyện giao mạng sống của bản thân vào tay anh. Tuy vậy, cô sợ rằng, những khoảnh khắc xao xuyến khiến cô hạnh phúc đến rơi lệ kia thực chất chỉ là bọt biển sặc sỡ, rất đẹp, nhưng chỉ lại là mộng mong manh.
"Được không anh? Hửm?" Cô nhỏ giọng nài nỉ.
"Tô Thâm Tuyết!"
Một tiếng "Tô Thâm Tuyết" lạnh như băng.
"Em là vợ anh, không phải bất kỳ một cô gái nào khác." Cô cố nói lý với anh.
Không gian lặng ngắt như tờ, bầu không khí xung quanh như đóng băng.
Cô nhìn thẳng lên trần nhà, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến cuối cùng, anh mới "ừ" một tiếng vừa đủ nghe.
Như thế, anh đã ngầm thừa nhận, quả thật anh đã áp dụng những chiêu trò từng dùng với những cô gái khác để đối xử với cô rồi. Cô đúng là xui xẻo, vừa xui xẻo lại vừa ngốc nghếch.
Trong một lúc, không ai động đậy dù chỉ một chút.
Một lúc sau…
"Tô Thâm Tuyết, em có chắc rằng em không uống nhầm thuốc không?" Đây chính là giọng nói của con trai trưởng nhà Utah, ương bướng, kiêu ngạo, không lúc nào có đủ kiên nhẫn với cô.
Cô hiểu, anh đang chỉ ra cho cô thấy, trò chơi đã quay về quỹ đạo bình thường. Đối với con trai trưởng nhà Utah, mối quan hệ với con gái lớn nhà họ Tô trước hết là quan hệ hợp tác, sau đó mới là quan hệ vợ chồng hợp pháp.
"Ngài Thủ tướng." Mắt cô vẫn nhìn xa xăm, nhưng giọng nói lại hoạt bát dí dỏm, "Anh không đi tắm à?"
Tụng Hương, bất kể anh muốn thế nào, em đều sẽ phối hợp với anh.
Hôm sau, mấy nhân viên thử việc của Cung điện Jose không khỏi rỉ tai nhau, sáng hôm nay, cả Nữ hoàng và Thủ tướng đều không dùng bữa sáng, điều này không phải quá trùng hợp rồi sao? Nữ hoàng và Thủ tướng đều không dùng bữa sáng, trước cửa phòng ngủ vẫn được đặt một chậu cây xương rồng. Lúc này đây, chậu cây xương rồng kia quả thật không khác gì tấm biển "Không làm phiền" treo trước phòng nghỉ trong khách sạn.
"Chuyện này cũng hợp lý thôi. Bình thường Nữ hoàng và Thủ tướng đều quá bận, hiếm lắm mới có vài ngày nghỉ ngơi. Xem xét trên vài khía cạnh, hai người họ cũng không khác gì mấy những người làm công ăn lương khác khác, chẳng phải mấy người kia vẫn dùng cả buổi sáng cuối tuần để ngủ nướng đấy sao?" Một người ra vẻ biết tuốt nói.
Một người khác lại ho khẽ mấy tiếng, ám chỉ, "Tính ra thì Thủ tướng và Nữ hoàng đã xa cách hơn nửa tháng rồi còn gì."
Có người lại tiếp lời: "Đúng thế, tôi cũng mong được yêu xa với bạn trai trong vòng nửa tháng đấy."
Người này vừa dứt lời, mấy tiếng húng hắng lại không ngừng vang lên khắp hành lang.
Đến tận mười một giờ, Nữ hoàng và ngài Thủ tướng mới rời phòng ngủ. Nữ hoàng mặc áo sơ mi sáng màu phối với quần jeans, ngài Thủ tướng cũng mặc một bộ trang phục tương tự.
"Nữ hoàng và Thủ tướng mặc đồ đôi kìa." Nhân viên thử việc nhỏ tuổi nhất trong Hoàng cung nhanh chóng chia sẻ tin tức này với bạn bè.
Nữ hoàng và Thủ tướng dùng bữa trưa tại Cung điện của Nữ hoàng. Thực đơn của hai người lấy chất đạm làm nguyên liệu chủ đạo. Có người tinh mắt còn nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên cổ Nữ hoàng, thầm nghĩ, hèn chi phải bổ sung thêm chất đạm. Nữ hoàng lại còn mang dáng vẻ thiếu ngủ thế kia. Mà đương nhiên, có vài chuyện bí mật trong cung cấm không thể truyền ra ngoài được.
Tóm lại, Nữ hoàng và Thủ tướng nhất định là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết. Có lẽ, nhiều năm về sau, tình yêu của hai người sẽ được viết thành tiểu thuyết, hoặc được dựng thành phim, mà cô ta/cậu ta lại may mắn trở thành nhân chứng cho một cuộc tình đẹp như vậy.