Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Hạo Hãn

🇻🇳Compassion
--
chs / week
--
NOT RATINGS
21.9k
Views
Synopsis
Đây là một thế giới tiên hiệp mênh mông rộng lớn. Bên trên là vũ trụ vô biên, nhật nguyệt tinh thần cùng nhau toả sáng. Bên dưới chính là nhân gian..... Có giang sơn như hoạ, có mỹ nhân như hoa, quân tử như ôn ngọc. Có huynh đệ tình thâm tựa thuỷ bạc. Có tình ái say trong chén rượu nồng. Huyết hải thâm cừu, chỉ cầu thống khoái. Thế tục cuồn cuộn, chỉ cầu tiêu dao. Chính tà giao tranh, bằng một ý niệm quyết định tương lai. ......................... Minh Đế, Đại Đế của Nhân Gian, đi giữa Thiên Địa không địch thủ, đột nhiên ngã xuống. Hai giới Thiên Vực cùng Địa Vực vì đó mà chấn động. Không ai biết lý do vì sao.... Hàng vạn năm về sau. Một thiếu niên tên là Trương Minh nhân hoạ đắc phúc, thức tỉnh ký ức kiếp trước của bản thân. Từ đó sở hữu công pháp vô thượng, một đường quật khởi. Đáng tiếc thương hải tang điền, cuộc đời giống như một giấc mộng, tỉnh lại đã không còn là mình ngày trước. Sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước hắn muốn tái hiện huy hoàng của Nhân Gian. Đại Đạo vô địch, duy chỉ có một người trong thiên địa.
VIEW MORE

Chapter 1 - Đêm nay đã là đêm năm nào

Chương 1: Đêm nay đã là đêm năm nào.

Tại một căn phòng có phần rộng rãi, ánh sáng mịt mờ le lói của ánh trăng chiếu qua khung cửa, phảng phất như sương mù mông lung mờ ảo, một vị thiếu niên nhìn không rõ hình dáng đang ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt hơi hơi nhắm lại, không ngừng thổ nạp.

"Phù", một lúc sau thiếu niên thở ra một ngụm trọc khí, vào lúc thiếu niên mở ra hai mắt, ánh mắt xa xăm giống như đang nhìn tới tinh không vô ngần, trong mắt của thiếu niên như ẩn chứa hàng ngàn tinh thần lấp lánh, khiến cho đêm tối cũng vì đôi mắt của hắn mà tràn ngập điểm sáng.

Thiếu niên đưa tay phải lên trước mặt, chậm rãi đưa mắt nhìn bàn tay của mình sau đó từ từ nắm chặt lại. Hắn thì thào nói:

"Ta rốt cục nhớ lại… kiếp trước của ta!"

"Đáng tiếc thương hải tang điền, cuộc đời giống như một giấc mộng, tỉnh lại đã không còn là mình ngày trước."

Hiện tại đã là bao nhiên năm về sau, ai mà biết được, có thể là một ngàn năm, cũng có thể là một vạn năm, nhưng biết đâu được, trong vô tận tuế nguyệt cũng đã trôi qua ức vạn năm thì sao?

Ánh mắt Trương Minh xuyên qua cửa sổ, nhìn vào trong trời đêm, trong mắt của hắn có chút mờ mịt giống như mây mù giăng lối, không thể nhìn thấy nhật nguyệt tinh thần.

Kiếp trước, hắn tên Trương Minh, là một trong ba mươi sáu Chư Thiên của Thiên Đình. Thiên Đình là một tổ chức đứng đầu Tam Thập Lục Thiên Vực. Khi Thiên Đình được thành lập, tôn chỉ chính là biến Tam Thập Lục Thiên Vực thành một khối đoàn kết, trở thành thiên đường chân chính, nơi tu sĩ có thể giao lưu phát triển ngày càng lớn mạnh, công bằng và tự do.

Mà đối lập với Thiên Đình chính là Địa Phủ ngự ở Thất Thập Nhị Địa Vực.

Thiên Vực và Địa Vực thường xuyên xảy ra chiến tranh, mỗi lần đều hết sức khốc liệt, tu sĩ tử thương vô số, không sao đếm hết được.

Bản thân vốn là một trong Tam Thập Lục Chư Thiên của Thiên Đình, Trương Minh tự nhiên có nhãn quang hơn người. Sau một thời gian hoạt động trong Thiên Đình, hắn phát hiện Thiên Đình giống như đang bị một bàn tay vô hình nào đó thao túng, dường như Thiên Đình được lập ra chỉ để thực hiện cho lợi ích cá nhân của một nhóm người.

Quá bất mãn với điều đó, Trương Minh đã nhiều lần lên tiếng về sự biến chất này của Thiên Đình, nhưng lời nói của hắn đều bị bỏ ngoài tai. Trương Minh rất chán ghét sự thối nát này của Thiên Đình, hắn nhất quyết không đứng chung cùng những kẻ gọi là Chư Thiên kia. Hắn đã tự mình lập ra một tổ chức gọi là Nhân Gian.

Nhân Gian sau khi được thành lập, phát triển càng ngày càng lớn mạnh. Dần dần nó trở thành cái gai trong mắt của Thiên Đình cùng Địa Phủ. Bởi vì Nhân Gian, Thiên Đình cùng Địa Phủ đã thiệt hại rất nhiều tài nguyên đáng lẽ sẽ kiếm được ở trong chiến tranh giữa hai giới vực.

Cuối cùng một ngày kia cũng đã đến, Thiên Đình cùng Địa Phủ âm thầm kéo người tới muốn tiêu diệt Nhân Gian của Trương Minh.

Trương Minh lúc đó đã là đệ nhất nhân, chân đạp đại địa, tay hái sao trời, đi khắp hai giới Thiên Địa không địch thủ, phong hào Minh Đế.

Chỉ bằng Thiên Đình cùng Địa Phủ làm sao hủy được Nhân Gian mà Trương Minh tốn bao công sức mới có thể lập ra. Thế nhưng hiện tại, chẳng phải hắn cũng không thể tránh khỏi luân hồi hay sao.

Chính vì Thiên Đình cùng Địa Phủ đã không thể hủy diệt Nhân Gian, Trương Minh lúc đó mới có thể chạm tới tấm màn đèn phía sau cùng. Chính thế lực phía sau tấm màn đen kia đã khiến hắn không thể không nhập luân hồi. Cho đến lúc chết hắn cũng không biết được thân phận cừu nhân của mình là ai.

Tới khi hai mắt mở ra, Trương Minh phát hiện bản thân đã không còn là mình ngày trước.

"Mấy ai thấu được ý nghĩa của luân hồi, ngay cả ta cũng không ngoại lệ…. Đáng tiếc nhất chính là khi còn sống để lại trong lòng tràn đầy tiếc nuối…."

Đối với Trương Minh mà nói, đời trước còn có rất nhiều ẩn số cần hắn giải khai, còn có những tiếc nuối mà hắn không bao giờ có thể bù đắp được.

Cha mẹ của hắn rốt cuộc là ai, vẫn là câu hỏi trong lòng từ bấy lâu.

Nhân Gian hiện tại thế nào, huynh đệ người thân của hắn bây giờ ra sao.

Tuyết Nhi có khỏe mạnh hay không….

Trương Minh có thể cảm nhận được thân thể suy yếu của hắn hiện tại, nhớ lại kiếp trước của mình, càng nghĩ càng khiến hắn đau lòng.

Mùa xuân tuổi trẻ hào hoa, rong ruổi dặm trường gió bụi. Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại, không nghĩ tới chính mình cũng có lúc chiều đông xế bóng, cảnh vật điêu tàn.

Ánh mắt giống như mây mù mờ mịt kia đột nhiên tán đi, đôi mắt của hắn lóe lên giống như hai khỏa tinh thần tỉnh lại sau vô tận tuế nguyệt.

Thay vì nghĩ tới những nan đề của kiếp trước, chi bằng sống tốt kiếp này. Đợi một ngày khôi phục thực lực mới có thể giải khai những ẩn đố trong lòng, mới có thể bù đắp phần nào tiếc nuối.

Trương Minh đi ra khỏi phòng, một thân áo vải mỏng dính yên lặng đứng ở trước sân, mặc cho gió lạnh thổi qua, tuyết rơi bạc cả mái đầu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn về một nơi xa xăm nào đó trong tinh không vô tận, ánh mắt của hắn giống như ẩn chứa ngàn vạn tinh thần lấp lánh.

Trương Minh thấp giọng thì thào:

"Đêm nay đã là đêm năm nào…."

"Hài nhi, không ngủ được à?" Đột nhiên sau lưng Trương Minh vang lên một giọng nói.

Một vị nam tử trung niên dáng người cao lớn chầm chậm đi tới bên cạnh Trương Minh, trên người toát ra vẻ oai nghiêm, chính trực. Ánh mắt có vẻ ân cần hỏi thăm Trương Minh.

Trương Minh mỉm cười đáp:

"Cha không cần lo lắng, trong lòng con chỉ là có chút tâm sự mà thôi."

"Cha không lo sao được, không trách con khổ sở như vậy, gặp phải đả kích như thế, ai cũng sẽ bị ám ảnh." Trương Phong trong giọng nói mang theo mấy phần an ủi, mấy phần âu lo.

Trương Minh đương nhiên biết "đả kích" trong lời cha hắn vừa nói là gì. Hắn vốn là học viên của Thanh Thiên học viện ở Thanh Hoa trấn, cách đây một đoạn thời gian, hắn có nhận một nhiệm vụ. Yêu cầu của nhiệm vụ chính là tiêu diệt Đỗ Đăng Long – một tu sĩ ma đạo đã làm nhiều điều gian ác.

Trong nhiều ngày thu thập thông tin của tu sĩ ma đạo kia, Trương Minh cuối cùng cũng tìm được vị trí chính xác của đối phương.

Sau đó Trương Minh cùng với Đỗ Đăng Long chiến đấu một trận hết sức ác liệt. Đỗ Đăng Long vốn là tu sĩ trong ma đạo, trong người ẩn chứa không ít thủ đoạn đê hèn nham hiểm.

Trong lúc cuộc chiến đang căng thẳng, Đỗ Đăng Long vung ra một nắm phấn hoa, mà trong phấn hoa độc tính cực kỳ mạnh mẽ, liên tục ăn mòn kinh mạch của Trương Minh.

Trương Minh bởi vì bất cẩn dẫn đến trúng độc chiêu của Đỗ Đăng Long, biết bản thân không thể chiến đấu được nữa, cho nên đã ôm lấy thương thế trên người, dùng hết sức chạy trốn trở về.

Trương Minh đã dùng không ít thuốc chữa thương cùng thuốc giải độc, nhưng vết thương vẫn không thuyên giảm chút nào. Mà kinh mạch của hắn lại chầm chậm niết hóa, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ trở thành một phế nhân. Vậy là hắn đã nhanh chóng gửi một bức thư tới cho cha hắn, cầu xin sự giúp đỡ.

Mấy ngày vừa rồi, cũng chính là nhờ có cha hắn mang tới linh dược, giúp hắn chữa trị kinh mạch.

Nhưng đáng tiếc, bởi vì thương thế đã qua mấy ngày, lại không được chữa trị kịp thời, khiến cho kinh mạch nhận phải tổn thương nặng nề, mặc dù đã dùng giải dược nhưng lại khiến tu vi của Trương Minh mất hết, thậm chí còn để lại hậu quả về sau.

Sau khi kinh mạch bị niết hóa, công sức tu luyện bỏ ra suốt bao nhiêu năm bỗng chốc trở thành không, cho dù bất kỳ người nào gặp phải cũng sẽ nhận đả kích rất lớn.

"Người ta chẳng phải vẫn hay nói, ông trời không tuyệt đường của con người. May nhờ có phụ thân mang tới đan dược hóa giải thương thế kịp thời, con bây giờ vẫn còn có thể tu luyện được, cũng không phải là một phế nhân." Trương Minh nói tới đây, ánh mắt cũng dần trở nên tự tin hơn hẳn, hắn nói:

"Phụ thân, người yên tâm. Hài nhi nhất định sẽ không khiến người thất vọng."

Trương Phong nghe vậy thì gật gù, mỉm cười xoa đầu Trương Minh, ông nói:

"Với thiên phú của con, ta quả thực không cần lo lắng gì nhiều. Chỉ có điều…"

Nói tới đây, ánh mắt của Trương Phong đột nhiên trở lên ngưng trọng. Trương Minh thấy sắc mặt của phụ thân biến đổi thì liền hỏi:

"Chỉ có điều gì, xin phụ thân nói rõ…"

Trương Phong ngẩng đầu nhìn màn đêm, tuyết bay dày đặc cả khung trời. Bỗng nhiên ông đưa tay nắm lấy một bông tuyết. Trương Phong nói:

"Tiết trời có khi Đông lạnh, có khi Xuân ấm. Người cũng có lúc vui buồn. Khi vui thì như mùa xuân ấm áp lan tỏa khắp không gian, khi buồn thì như tuyết trắng rơi bạc cả mái đầu. Mặt trời không phải lúc nào cũng ở bên cạnh để sưởi ấm cho ta, trong lòng dẫu như mùa đông, cũng chỉ có thể tự làm ấm mình."

Trương Phong nói xong liền quay người rời đi. Trước khi đi ông còn quan tâm nhắc nhở:

"Thương thế trên người còn chưa thật sự khỏi hẳn. Trời đêm gió rét, không nên ở lâu bên ngoài, cẩn thận phong hàn."

"Trong lòng dẫu như mùa đông, cũng chỉ có thể tự làm ấm mình…" Trương Minh trong miệng không ngừng lẩm nhẩm câu nói kia của phụ thân hắn.

Trương Minh sau khi nhớ lại kiếp trước của mình, có thể nói là lịch duyệt hơn hẳn những người bình thường khác. Câu nói kia của Trương Phong, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhân tâm sâu cạn ai mà biết được, khi vui thì người đến, khi buồn thì người đi. Trong lòng dẫu có ấm ức, cũng chỉ có thể tự mình cảm nhận.