Trương Minh ném dây buộc tóc đang nắm trong tay xuống đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Phạm Tuấn Anh. Hắn thản nhiên nói:
"Tại hạ cũng không còn tâm tình nào đùa giỡn với các hạ nữa, chúng ta nên kết thúc ở đây thì hơn."
Trương Minh vừa mới nói xong, cơ thể của hắn khẽ động, chỉ trong chớp mắt liền biến mất ở giữa đêm tối.
Nếu như có ai tinh ý, chắc chắn có thể phát hiện ở dưới mặt đất vậy mà không ngừng xuất hiện những dấu chân. Nhưng những dấu chân này hết sức mờ nhạt, in ở trên mặt tuyết mỏng lại càng khiến người ta cảm thấy mơ hồ, khó mà có thể tin tưởng được.
Phạm Tuấn Anh phát hiện Trương Minh đột nhiên biến mất thì ánh mắt mạnh liệt co lại, chỉ cảm thấy từng trận hàn khí lạnh lẽo thấu xương đang nhắm về phía m��nh.
Không đợi cho Phạm Tuấn Anh kịp phản ứng, thì hắn đã thấy một lưỡi kiếm bạc sắc bén kề ngay ở trước cổ mình. Trên lưỡi kiếm phát ra hàn khí nhiếp người, khiến cho hắn cảm thấy cả người lạnh run, lông tóc dựng đứng.
"Làm sao có thể nhanh như vậy…."
Phạm Tuấn Anh đến bây giờ vẫn không thể nào hiểu được, làm sao Trương Minh lại có thể bất chợt xuất hiện ở ngay trước người hắn như thế. Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, quá nhanh để hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Phạm Tuấn Anh cả người cứng đờ, làm sao cũng không thể giải thích được.
Trương Minh đã kề kiếm ở trên cổ của Phạm Tuấn Anh, hắn chỉ cần run tay một cái là Phạm Tuấn Anh lập tức mất mạng.
Trương Minh lại tiếp tục dội cho Phạm Tuấn Anh một gáo n��ớc lạnh:
"Ban đầu, ta còn muốn nhờ tay của ngươi rèn luyện bản thân một chút. Nhưng không nghĩ tới, thân thủ của ngươi lại chỉ tầm thường như vậy, đối với ta quả thực không hề có tính khiêu chiến."
"Ngươi…" Phạm Tuấn Anh lúc này đã bị Trương Minh kề lưỡi kiếm ở trên cổ, hắn cũng chẳng có thể nói ra lời nào để biện minh vào lúc này, chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng, dù sao tài nghệ của mình không bằng người ta, chỉ có thể chịu ủy khuất.
Phạm Tuấn Anh cho rằng Trương Minh chỉ đang cố gắng hạ thấp hắn mà thôi, bởi vì vừa nãy hắn đánh một trận cùng với Trương Minh hầu như đã xử hết toàn bộ thực lực rồi, mà đối phương cũng phải cố gắng hết sức mới hóa giải được.
Thế nhưng đó chỉ là Phạm Tuấn Anh cảm thấy bất bình mà nghĩ như vậy, còn Trương Minh thì không cho rằng như thế là đúng. Bởi vì từ đầu tới cuối, hắn căn bản không hề sử dụng hết sức, thậm chí còn để cho bản thân rơi vào thế hạ phong. Mục đích cũng chỉ là vì muốn mượn tay Phạm Tuấn Anh giúp hắn tìm lại cảm giác chiến đấu của kiếp trước.
Thế nhưng để cho Trương Minh thất vọng rồi, Phạm Tuấn Anh thực lực quá yếu, không đủ sức mạnh để tạo ra uy hiếp đối với hắn.
"Nếu muốn tìm lại được loại cảm giác kia, có lẽ phải đưa chính bản thân mình vào nơi tuyệt địa mới có thể tìm được." Trương Minh trong lòng thầm nghĩ.
"Chậm đã…" Phạm Tuấn Anh lúc này đột nhiên mở miệng nói.
"Ngươi còn muốn nói cái gì?" Trương Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Phạm Tuấn Anh đáp.
"Ngươi nếu như không giết ta, ta có thể chỉ cho ngươi một chỗ di tích, nghe nói di tích này trước đây chính là một tòa động phủ của tu sĩ thời thượng cổ. Bên trong có không ít bảo vật." Phạm Tuấn Anh vừa nói vừa nhìn Trương Minh, muốn từ một điểm nào đó trên mặt Trương Minh để làm ra phán đoán.
Trương Minh ánh mắt thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn cười khẩy nói:
"Một tu sĩ Thông Mạch cảnh tầng sáu như ngươi thì biết cái gì là thượng cổ di tích, ngươi tính lừa gạt ta hay sao."
Trương Minh miệng vừa nói, tay phải cầm kiếm lại khẽ run một cái. Phạm Tuấn Anh bị dọa không nhẹ chút nào, sắc mặt tái nhợt, hắn có thể cảm nhận được huyết dịch ấm áp chảy ở trên cổ của hắn, nhưng đây mới chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
"Mạng của ta đều đang ở trong tay của ngươi, ta việc gì phải làm ra việc ngu ngốc như thế. Thượng cổ di tích này hoàn toàn là sự thật, bởi vì trong tay ta có một tấm bản đồ tiến vào di tích này." Phạm Tuấn Anh dồn một hơi nói toạc ra, sợ Trương Minh không tin hắn lại run tay một cái thì mệnh hắn coi như xong.
"Ngươi nói ngươi đang giữ bản đồ, vậy mau đem bản đồ đưa ra đây cho ta xem một chút." Trương Minh nói.
"Ta hiện tại không mang theo bản đồ, bản đồ bây giờ đang nằm trong mật thất ở Hắc Sơn trại. Chỉ cần ngươi tha mạng cho ta, ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ cất giấu bản đồ." Phạm Tuấn Anh thấy Trương Minh dường như đã mắc câu, hắn vội vàng trả giá, mong giữ lại được cái mạng nhỏ này.
"Đừng phí lời, trước hết ra lệnh cho người của ngươi thả Tần tiểu thư ra trước, sau đó kêu đám lâu la kia lập tức cút đi. Còn ngươi lập tức theo ta về Hắc Sơn trại lấy bản đồ. Nhớ kỹ, đừng có làm ra chuyện gì ngu ngốc. Nếu không tính mạng khó giữ."
"Được, ta lập tức làm ngay…" Phạm Tuấn Anh lúc này không dám phản kháng, đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của Trương Minh hắn cũng không dám làm trái.
......
Sau khi Trương Minh khống chế được Phạm Tuấn Anh, cường đạo núi Hắc Sơn cũng không dám khinh cử vọng động. Bởi vì bất kỳ một hành động ngu ngốc nào, cũng sẽ khiến cho bọn hắn mất đi tính mạng.
Cường đạo núi Hắc Sơn kéo đến bao nhiêu binh mã thì cũng lại ngần ấy người rời đi khỏi Tần gia trang, lập tức quay trở về núi. Tần gia trang cũng vì thế mà yên tĩnh không ít.
Tần Ngưng sau khi được thả ra thì cùng cha mình tiến lên cảm tạ Trương Minh một tiếng. Sau đó Tần trang chủ để cho mọi người dần dần tản đi, trở về nghỉ ngơi. Tần gia trang hôm nay coi như đã qua được kiếp nạn lần này.
Còn Trương Minh thì cũng bởi vì chuyện bản đồ di tích thượng cổ mà lập tức lên đường tới Hắc Sơn trại. Trước khi đi hắn cũng tới cáo biệt Tần trang chủ. Trong lòng Tần trang chủ cũng hết sức cảm tạ ân tình của Trương Minh, mặc dù rất muốn khoản đãi Trương Minh một phen, nhưng thấy hắn có việc quan trọng trong người cho nên cũng không tiện giữ lại.
Đứng ở trước công trang viên của Tần gia, Tần Lăng trong lòng hết sức yêu quý Trương Minh, cứ cầm tay hắn không rời. Biết Trương Minh không phải là người bình thường, chỉ bằng trang viên nhỏ bé này thì cũng không thể nào giữ lại hắn được, Tần Lăng trong lòng tràn đầy tiếc nuối:
"Kiếp nạn của Tần gia chúng ta hôm nay, cũng may là có Trương thiếu hiệp kịp thời giúp đỡ, nếu không Tần gia trang lúc này không biết sẽ biến thành cái dạng gì! Trương thiếu hiệp lần này đi xa, nhớ chú ý cẩn thận, giữ gìn sức khỏe."
"Cảm tạ Tần trang chủ quan tâm. Trương Minh vốn còn muốn ở lại nhà của trang chủ tá túc một đêm, nhưng trong người có việc quan trọng cần lập tức giải quyết, không thể nán lại lâu ngày. Nếu có cơ hội Trương Minh nhất định sẽ quay lại thăm Tần gia trang." Trương Minh nói.
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt…" Tần trang chủ vừa nói vừa vỗ vỗ cánh tay của Trương Minh.
Mặc dù Tần trang chủ rất là yêu thích Trương Minh, nhưng Trương Minh cuối cùng cũng vẫn phải đi rồi. Tần trang chủ cũng tự mình tiễn Trương Minh một đoạn đường dài mới từ trong trời đêm gió tuyết quay trở về trang viên của mình.
Trương Minh cùng với nhóm cường đạo núi Hắc Sơn di chuyển rất nhanh. Không mất bao lâu thời gian liền sắp với tới Hắc Sơn trại.