Nghiêm Dư đã tới Tần gia trang mấy lần, địa thế của Tần gia trang hắn đã sớm rõ như lòng bàn tay. Chính vì thế Nghiêm Dư muốn tìm được khuê phòng của Tần Ngưng quả thực không phải việc khó gì.
Tần Ngưng cùng với a hoàn Tiểu Mai vừa mới chạy được một đoạn thì đã bị Nghiêm Dư đứng xa trông thấy. Chẳng mấy đuốc lửa sáng rực hừng hực kéo đến, bao vây xung quanh hai người Tần Ngưng, mà Nghiêm Dư sớm một bước đã đứng chặn ở phía trước đường đi.
Vốn lúc đêm khuya, ánh trăng lại cực kỳ mờ mịt, đưa tay cũng không thấy rõ năm ngón, cũng không biết được dung mạo của Tần tiểu thư rõ ràng ra sao. Ngay lúc đám cường đạo chạy tới nơi này, bó đuốc trên tay chiếu sáng cả một khoảng sân rộng, dung mạo của Tần tiểu thư cũng theo đó dần dần hiện ra.
Tần Ngưng mặt như trứng ngỗng, ngũ quan xinh đẹp đáng yêu, mái tóc đen dài xõa vai. Kết hợp với dáng người mảnh mai, nàng tựa như cành nhu liễu đung đưa trong gió tuyết, khiến cho người ta không khỏi có ý muốn ôm lấy bảo bọc nàng.
Tần Ngưng thấy bao vây xung quanh mình tất cả đều là cường đạo của núi Hắc Sơn. Mà phía trước, Nghiêm Dư trên mặt mang theo vết sẹo dài y như con rết, khi cười lên trông diện mạo hết sức dữ tợn. Tần Ngưng không tránh khỏi hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, thất thanh kêu lên:
"Ngươi muốn làm gì?"
Nghiêm Dư đứng chắn phía trước cười hắc hắc, hắn nói:
"Tần tiểu thư đêm hôm khuya khoắt, sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi. Tần tiểu thư đang tính đi đâu chăng."
Tiểu Mai thấy đường đi bị chặn, lập tức tiến lên phía trước che lấy Tần Ngưng, ý muốn bảo vệ tiểu thư của nàng, Tiểu Mai run giọng nói:
"Đây là Tần gia trang, cũng không phải là địa bàn của các ngươi. Các ngươi đừng có mà càn rỡ, nếu không..."
Đứng trước diện mạo dữ tợn của Nghiêm Dư, một chút dũng cảm nàng cũng không phát ra được, âm thanh của Tiểu Mai càng lúc càng càng nhỏ, cuối cùng bị tiếng cười của đám cường đạo xung quanh át hẳn đi.
"Ha ha ha..." Đám cường đạo xung quanh cười lớn, mà Nghiêm Dư thì lại càng không hề sợ hãi, cảm thấy lời nói của Tiểu Mai giống như trò đùa con nít mà thôi. Nghiêm Dư cười khặc khặc nói:
"Tần gia trang thì thế nào, chúng ta muốn vào thì vào muốn đi thì đi, càng ngươi làm được gì nào."
Nói xong Nghiêm Dư cũng chẳng thèm để ý tới Tiểu Mai, ánh mắt sắc bén nhìn tới Tần Ngưng.
Tần Ngưng đứng núp sau lưng Tiểu Mai bị Nghiêm Dư nhìn tới thì trong lòng cũng sợ sệt. Nghiêm Dư nói:
"Tần tiểu thư đêm hôm còn muốn đi đâu, không bằng để chúng ta bồi Tần tiểu thư lên núi Hắc Sơn đi dạo một vòng. Hắc Sơn trại của chúng ta rộng lớn vô cùng, không thiếu cảnh đẹp, chắc chắn sẽ khiến cho Tần tiểu thư hài lòng."
"Ta... ta không đi đâu hết..." Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
"Đi hay không cũng không phải do ngươi nói." Nghiêm Dư làm gì rảnh mà tốn thời gian nhiều lời như vậy, mục đích hắn đến Tần gia trang hôm nay chính là bắt Tần Ngưng, những cái khác hắn cũng không muốn quản làm gì.
Nghiêm Dư lập tức tiến lên một bước muốn bắt lấy Tần Ngưng, nhưng Tiểu Mai vẫn đứng chắn ở phía trước, gắng sức chống đỡ. Sắc mặt Nghiêm Dư trầm xuống, bắt lấy bả vai nhỏ nhắn của Tiểu Mai, năm ngón tay dùng lực ném nàng sang một bên.
"A!" Tiểu Mai kêu lên thất thanh.
Thân hình nhỏ bé của Tiểu Mai làm sao chịu được sức lực của Nghiêm Dư, sau khi bị hắn bắt lấy ném sang một bên, cả người lảo đảo ngã ầm xuống đất, tay chân lấm len xây xát hết cả.
"Hừ, một con nha hoàn thấp kém mà cũng dám cản đường bản đại gia, đúng là tự chuốc lấy nhục." Nghiêm Dư liếc mắt nhìn Tiểu Mai, sau đó liền đi tới trước mặt Tần Ngưng, đưa một trảo muốn bắt nàng lại.
Tần Ngưng ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi cùng không cam lòng, cả người giãy giụa muốn tránh thoát khỏi ma trảo của Nghiêm Dư, nhưng Nghiêm Dư nào có cho nàng cơ hội tránh thoát, chỉ thấy liền muốn tóm được cánh tay của nàng.
"Bộp."
Đột nhiên không biết từ đâu vọt tới một bàn tay, đem tay của Nghiêm Dư giữ chặt lấy, không cho hắn chạm vào người của Tần Ngưng, chỉ cách y phục của Tần Ngưng một đoạn.
Ánh mắt của Nghiêm Dư lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ chặt tay mình, phát hiện bàn tay kia làn da mềm mại, có chút nhăn nheo.
Nghiêm Dư đưa mắt nhìn qua thì thấy Tần phu nhân hai hàng lệ rơi, gương mặt phiếm hồng, cả người gồng lên nắm chặt lấy tay của hắn.
"Không cho phép các ngươi làm tổn thương nữ nhi của ta." Tần phu nhân dồn hết lực lượng toàn thân, nắm chặt lấy tay của Nghiêm Dư, ánh mắt toát lên sự kiên định, nhất định không cho phép người nào động tới nữ nhi bảo bối của mình.
"Tránh ra..." Nghiêm Dư quát lên một tiếng, sau đó lẳng tay muốn hất Tần phu nhân ra.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt của hắn ngưng tụ, vậy mà không có đem Tần phu nhân ném ra ngoài được.
Nghiêm Dư thấy tay mình đã bị nắm phát tím cả lên, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ, hắn quát:
"Già rồi mà không biết an phận, còn muốn cản bản đại gia bắt người... Cút ra cho ta..."
Nghiêm Dư nói xong liền dùng lực mạnh hơn đẩy Tần phu nhân ra. Nhờ tình mẫu tử, Tần phu nhân mới mượn được một chút sức lực giữ lấy Nghiêm Dư. Thế nhưng Nghiêm Dư lại là người nào, thân thể của hắn cực kỳ khỏe mạnh, một khi dùng sức thì Tần phu nhân làm sao chống đỡ cho được, lập tức cũng giống như Tiểu Mai, bị ném sáng một bên.
"Răng rắc..."
Đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên, Tần phu nhân cả người nằm lăn trên đất đột nhiên hét thảm. Tiểu Mai nghe thấy Tần phu hét thảm, gương mặt lập tức trắng bệch, hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Tần phu nhân.
Chỉ thấy Tần phu nhân ngũ quan vặn vẹo, không sao chống người lên được, y phục đã bị tuyết trắng bám vào, tóc tai bù xù trông hết sức chật vật. Tiểu Mai thấy Tần phu nhân có dấu hiệu bất thường, chỉ thấy từng giọt từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt tuyết trên sân, nàng hoảng sợ kêu lên:
"Phu nhân, tay của người..."
"Mẫu thân..." Tần Ngưng ở một bên cũng hét toáng lên, hai hàng nước mắt chảy xuống, vội vã muốn chạy tới bên cạnh Tần phu nhân.
Nhưng không đợi nàng chạy đi, cánh tay đã bị Nghiêm Dư thô bạo bắt lấy, Nghiêm Dư hừ lạnh một tiếng:
"Chẳng qua chỉ là gãy tay mà thôi, bà ta còn chưa chết đâu, ngươi khóc lóc cái gì. Tốt nhất là ngoan ngoãn theo ta lên núi, nếu không cũng đừng trách ta độc ác. Đừng làm phí thời giờ của ta..."
Tần Ngưng cả người giãy giụa muốn thoát đi, nhưng mặc cho nàng chống cự thế nào cũng không thoát khỏi được ma thủ giống như gông cùm của Nghiêm Dư, mặc cho hắn không chút thương tiếc kéo đi.
"Mẫu thân..." Tần Ngưng thảm thiết kêu lên....
"Con gái..." Tần phu đau đớn kêu lên một tiếng thê lương, bà cố gắng gồng mình đuổi theo, mặc cho cơn đau không ngừng truyền tới, máu tươi cũng không ngừng dọc theo cánh tay chảy xuống. Nhưng chạy được ba bước đã bị một tên lâu la cản lại.
"Con gái..."
"Mẫu thân..."
...
Nghiêm Dư bắt lấy Tần Ngưng kéo ra khỏi hậu viện Tần gia trang, còn có đám lâu la cầm đuốc đi theo phía sau. Tần Ngưng không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi tay của Nghiêm Dư, nàng liên tục la lên:
"Thả ta ra, tên cường đạo khốn kiếp kia, thả ta ra..."
Nghiêm Dư nghe thấy nàng chửi mình thì trong lòng không khỏi tức giận, ánh mắt của hắn lóe lên một tia hung bạo, gầm lên:
"Câm mồm cho ta, nếu không ta cắt lưỡi của ngươi!"
Tần Ngưng quả nhiên bị hung uy của Nghiêm Dư làm cho sợ hãi, sau đó bụm miệng không dám nói ra.
Nghiêm Dư thấy nàng không kêu nữa thì hừ lạnh một tiếng, chân trước chân sau vừa muốn bước ra khỏi cửa vào hậu viện thì đột nhiên dừng lại nhìn về phía trước.
Đứng trước cửa hậu viện lúc này là một thiếu niên mặc thanh y, trong tay thiếu niên cầm theo bảo kiếm, tư thế hiên ngang, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám người Nghiêm Dư phía đối diện.
Nghiêm Dư thấy mình bị thiếu niên kia cản đường thì liền quát lên một tiếng:
"Tiểu tử tránh ra...."
Khuôn mặt của thiếu niên hết sức bình thản, ánh mắt không sợ hãi đảo qua đám người Nghiêm Dư, không ngừng đánh giá.
Nghiêm Dư thấy mình đã đánh tiếng, mà thiếu niên kia vẫn đứng trơ trơ ra đó thì trong lòng giận dữ, một thằng nhóc con ấy thế mà dám không nghe lọt tai lời của hắn nói. Nghiêm Dư phất tay ra hiệu cho đám lâu la phía sau.
Đám lâu la phía sau được lệnh của Nghiêm Dư thì lập tức hét lên một tiếng rồi xông lên, ước chừng có năm tên lâu la dáng người cao to, cơ bắp cuồn cuộn cầm theo đại đao nhắm thẳng về phía thiếu niên kia.
Năm tên lâu la chẳng mấy chốc đã chạy tới trước người thiếu niên, đại đao trong tay năm người đồng thời nâng lên, chém về phía trước.
Ánh đao bàng bạc ở dưới đuốc lửa không ngừng lóe lên, kéo theo sát khí cường thịnh
Năm tên lâu la cười lên dữ tợn, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn thiếu niên, giống như nhìn một người chết.
Ở dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt thiếu niên hiện ra không chút sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh nhìn xem năm thanh đại đao sáng loáng chém về phía mình, bất vi sở động, đúng là Trương Minh.
Đao phong phía trước không ngừng rít lên, thế chém hung ác mãnh liệt cực kỳ, đợi cho năm tên lâu la chỉ còn cách Trương Minh khoảng ba bước thì cơ thể hắn khẽ động.
Trương Minh chủ động tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén dõi theo quỹ đạo của đường đao bổ tới, ngân kiếm trong tay đột nhiên vung lên, đồng thời điểm về phía trước năm lần.
"Keng, keng, keng,..."
Đại đao trong tay năm tên lâu la không có một chút dấu hiệu nào báo trước, tất cả đều rơi xuống đất. Theo sau là từng tiếng hét thảm truyền tới. Chỉ thấy cổ tay của đám lâu la kia đột nhiên có máu tươi chạy xuống, cánh tay uể oải không chút sức lực nào.
Trương Minh lại tiến lên thêm một bước, phân biệt năm cước đá về phía trước.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tiếng đệm thịt không ngừng vang lên, Trương Minh đá ra liên hoàn cước chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành, năm tên lâu la giống như bánh thịt rơi xuống mặt đất, trượt dài trên tuyết.
Nghiêm Dư sắc mặt âm trầm quan sát một màn diễn ra phía trước, ban đầu khuôn mặt của hắn ngẩn ra sau đó đột nhiên quát lên:
"Thật là một đám ăn hại..."