Sau khi đả thông Xung mạch, bước vào Thông Mạch tầng thứ tư, Trương Minh tạm thời dừng lại việc tu luyện. Hắn cần tắm rửa một phen, đồng thời cho nha hoàn khử mùi trong phòng của hắn.
Vệ sinh thân thể lần này, Trương Minh còn đổ một lọ Cương Long dịch vào trong bồn tắm để ngâm mình. Cương Long dịch này vừa có thể dùng để uống cũng vừa có thể dùng để ngâm. Một khi dùng Cương Long dịch ngâm mình, thân thể sẽ trở nên cứng cáp, da dẻ săn chắc, có thể đề phòng hàn khí.
Trương Minh ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, trong đầu cũng đang suy nghĩ lịch trình sắp tới. Hiện tại đã là cuối tháng mười hai, thời tiết giá lạnh, mà chỉ còn gần hai tháng nữa thôi, chính là thời điểm chuyển giao giữa năm mới và năm cũ.
"Năm mới sắp tới rồi, công việc của phụ thân có lẽ cũng đang rất bận rộn. Hiện tại ở học viện cũng không có việc gì lớn, ta sẽ về thăm nhà một phen, cùng phụ thân đón năm mới."
...
Ở phía nam đô thành, một đầu hắc mã chậm chậm bước đi trên đường, phía sau dấu chân còn in trên mặt tuyết. Trên lưng nó là một thiếu niên chừng mười năm mười sáu tuổi, y phục cũng không có gì đặc biệt, trên người còn dắt theo một thanh bảo kiếm.
Gió lạnh mang theo tuyết trắng thổi ngang qua, khiến cho quần áo của hắn bay lất phất, một vài bông tuyết tùy ý rơi trên mái tóc, có bông còn vương trên đôi môi nứt nẻ của hắn.
Trương Minh nhẹ nhàng liếm môi, cảm nhận được bông tuyết mát lạnh hòa tan trong miệng. Như cảm nhận được cơn khát, chỉ một bông tuyết nhỏ cũng không đủ giải tỏa sự khô khan trong cổ họng.
Phù!!!!
Một trận gió thổi qua, cuốn lên ngàn bông tuyết trắng. Trương Minh vẻ mặt có chút ửng hồng, hắn ngẩng đầu lên nhìn không gian phía trước mà thở ra một hơi.
Đột nhiên, rơi vào trong ánh mắt của Trương Minh là một cánh hoa màu hồng, hắn đưa tay bắt lấy cánh hoa, cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng truyền tới. Trương Minh khẽ nhếch môi cười.
Phù!!
Lại một trận gió lớn thổi qua, lần này đâu chỉ có rất nhiều tuyết trắng tung bay trong gió. Ở hướng kia, từng đợt âm thanh rung động nổi lên, mang theo tiếng rào rào cuốn tới.
Ngàn cánh hoa đào màu hồng rực rỡ bay lên, theo ngọn gió cuốn tới chỗ Trương Minh đang đứng, tạo thành một bức tranh rực rỡ, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt của Trương Minh giống như ẩn chứa ngàn vạn tinh thần, hắn nhếch môi cười có thể thổi tới gió xuân.
Hoa đào tung bay cũng chỉ vì tô thắm một nụ cười.
Ở nơi đây trồng rất nhiều hoa đào, khiến cho cảnh ngày xuân càng thêm rực rỡ, tuyết trắng bay bay càng làm nổi bật vẻ đẹp kinh diễm của thiên nhiên.
Sau khi quyết định trở về nhà đón tết, Trương Minh liền sắp xếp một chút đồ đạc bỏ vào trong túi trữ vật. Sau đó liền sai nha hoàn chuẩn bị một con ngựa, nhân lúc trên đường chở về nhà, hắn cũng muốn ngao du một phen cho thỏa chí.
Hiện tại Trương Minh cũng đã đi được mấy ngày, khi hắn quay đầu nhìn lại cũng chẳng thể nhìn thấy thành Thanh Thiên ở đâu nữa rồi.
Việt quốc chính là đế quốc hiện tại mà Trương Minh đang sống. Việt quốc chia ra làm ba khu vực Bắc, Trung, Nam. Hiện tại Trương Minh đang sống tại trấn Thanh Hoa ở Bắc vực.
Trấn Thanh Hoa còn chia ra nhiều huyện nhỏ khác nhau. Thanh Thiên thành chính là nằm ở huyện Cổ Đằng. Còn sản nghiệp của nhà Trương Minh hiện tại lại nằm ở huyện Thọ Xuân.
Chuyến đi lần này của Trương Minh chính là trở về huyện Thọ Xuân.
Trương Minh liếm môi, sau đó lại âm thầm nuốt nước bọt. Hắn phát hiện phía trước có một trang viên, trong trang viên sắc hồng rực rỡ cực kỳ. Trương Minh chậm rãi bước tới, hắn đưa tay lên nắm lấy thiết hoàn trên cửa đập đập mấy tiếng, giọng nói vừa có phần non nớt vừa có phần chững chạc truyền ra:
"Có ai không?"
Trương Minh phủi đi lớp tuyết trên quần áo, chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn. Gương mặt của hắn bình thản, đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
Một lát sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của Trương Minh ngưng tụ, nhìn qua khe cửa.
Trước mắt Trương Minh là một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, bên ngoài khoác một lớp áo lông, làn da trắng trẻo hồng hào, mịn màng tinh tế. Gương mặt thanh tú xinh đẹp cực kỳ, lông mày như dãy xuân sơn, ánh mắt tựa như thu thủy.
Thời điểm Trương Minh nhìn thấy nàng, nàng giống như khoác lên một cỗ thần vận vô hình, cả người như toát lên tiên khí, cao quý thanh nhã không gì sánh được.
Trương Minh đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng chậm rãi đưa mắt nhìn hắn. Ngay tại lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, thời gian như kéo dài vô tận.
Gió lớn thổi qua khiến cho hoa đào tung bay cuốn tới chỗ hai người đang đứng đối diện nhìn nhau. Mặc cho cánh hoa bay ngang tầm mắt, cũng chẳng thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt đôi bên.
Gió vì hai người ca hát, hoa vì hai người nhảy múa, cảnh đẹp ý thơ cũng chỉ vì trong khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau tô lên sự kinh diễm. Xung quanh đều là phong cảnh, chỉ riêng hai người là nhân vật chính.
Thu thủy không bằng đôi mắt nàng, gió xuân vì ai cười mà đến.
Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt sinh động, phảng phất như có sóng nước lăn tăn, môi hồng như cánh hoa đào khẽ mở để lộ ra hàm răng trắng tinh như ngọc. Hai má khe khẽ ửng hồng, giọng nói trong trẻo dịu dàng của nàng ngượng ngùng truyền ra:
"Xin hỏi thiếu hiệp là ai, đến trang viên này có việc gì không?"
Ngay khi nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng Trương Minh cũng có chút chấn động, bởi vì dung mạo của nàng có vài phần giống với Tuyết Nhi.
Trương Minh cũng chỉ thất thần trong giây lát, sau đó trong lòng âm thầm thở dài, nàng không phải là Tuyết Nhi, chẳng qua dung mạo có chút tương tự mà thôi. Mà người có dung mạo giống nhau ở trên đời này cũng không phải không có.
Nhưng khoảnh khắc kia cũng đã in vào trong tâm trí hắn. Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, tự khai báo danh tính:
"Tại hạ là Trương Minh, người huyện Thọ Xuân. Tại hạ xa nhà đã lâu, lần này trở về tình cờ đi qua trang viên này, bởi vì trong mình khát nước, nên mạo muội tới đây xin một chút nước để uống. Mong không làm phiền cô nương."
Thiếu nữ nghe Trương Minh giải thích thì cũng hiểu ra, sau đó lại nhìn một lượt khắp người Trương Minh.
Trương Minh sau lưng đeo bảo kiếm, y phục mặc dù không có gì đặc biệt nhưng chất liệu lại thuộc loại thượng hạng, tướng mạo phi phàm, lời nói cử chỉ văn nhã, anh tuấn tiêu sái không gì sánh được, rất nhanh đã chiếm được thiện cảm của thiếu nữ. Nàng yêu kiều cười một tiếng, khách khí nói:
"Thì ra là Trương thiếu hiệp. Thiếu hiệp ghé qua trang viên thật là hân hạnh của tiểu nữ. Thiếu hiệp nếu như không ngại, có thể vào trong trang viên nghỉ ngơi, tiểu nữ sẽ mang nước tới cho công tử giải khát."
Trương Minh nghe vậy cũng không lập tức bước vào, hắn thấy trong trang viên hơi vắng vẻ, sợ rằng không có ai, cô nam quả nữ ở chung một chỗ không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Vì để tránh điều hiềm nghi, Trương Minh từ chối một cách nhã nhặn:
"Đa tạ tấm thịnh tình của cô nương. Tại hạ chỉ là đi ngang qua, không dám ở lại đây quấy rầy. Tại hạ chờ ở đây là được rồi."
Thiếu nữ nghe vậy có chút tiếc nuối, nàng khẽ nói:
"Vậy thiếu hiệp chờ tiểu nữ một lát."
Nói xong, nàng liền quay người đi vào trong. Ánh mắt của Trương Minh chỉ khẽ đảo qua nhìn nàng một cái, không dám thất lễ liền thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm than:
"Thật là một cô nương xinh đẹp!"
Một lát sau thiếu nữ mang theo một chén nước đi tới trước mặt Trương Minh. Khóe miệng nàng nhẹ nhàng mỉm cười, tạo thành đường cong giống như nguyệt nha nhi. Đôi mắt giống như có thủy khí lượn lờ, hai tay nàng nhẹ nhàng nâng lên, má đào ửng hồng ngượng ngùng khẽ nói:
"Mời thiếu hiệp!"
"Đa tạ." Trương Minh lên tiếng cảm ơn, ánh mắt khẽ đảo qua gương mặt xinh đẹp của nàng, nhìn biểu cảm trên gương mặt của nàng, hắn cũng đã cảm thấy quá ngọt ngào.
Hai tay Trương Minh nhận lấy chén nước, tiếng "ừng ực, ừng ực" vang lên, cục xương ở cổ họng chuyển động, từng đợt từng đợt thanh thủy tuột thẳng xuống dưới, thanh khí nâng nâng, chỉ trong chốc lát trong bát đã không còn giọt nước nào nữa, mặc dù chỉ là một chén nước nhạt, nhưng dư vị thì vẫn còn đọng lại trong lòng.
"Đa tạ cô nương, tại hạ cáo từ!" Trương Minh đưa trả chén nước đã uống hết cho thiếu nữ, nói một câu cảm tạ rồi cúi người chào một cái sau đó rời đi, thân hình hòa vào trong gió tuyết, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng người.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng của Trương Minh, mãi cho tới khi màn tuyết che mất thân hình của hắn, nàng mới đóng cửa quay vào trong nhà.
.......
Nửa tháng nữa lại qua đi, Trương Minh bởi vì vừa đi vừa ngao du ngắm nhìn cảnh xuân, cho nên thời gian trở về lại tiếp tục kéo dài.
Lúc này tiết trời đã trở nên ấm áp hơn, gió tuyết cũng không còn dày đặc như trước nữa, cảnh vật xung quanh tươi tốt hơn nhiều, một chút sắc xanh điểm xuyết của cây cối khiến cho người ta cảm nhận được sinh cơ đang ẩn hiện của mùa xuân.
Trương Minh dọc theo sơn đạo đi mấy dặm đường, lúc này trời đã nhá nhem, hắn trông ở phía xa xa có một thôn trang nho nhỏ, ánh lửa lập lòe từ sơn trang truyền tới, khói bếp lượn lờ bay lên trong ánh chiều tà, cảm giác cực kỳ mông lung.
"Giá..."
Trương Minh kêu lên một tiếng, sau đó giật dây cương cho ngựa chạy nhanh hơn. Chẳng mấy chốc đã đi tới phía trước thôn trang.
Thôn trang này khá vắng vẻ, Trương Minh cũng không tìm thấy bất kỳ quán trọ nào để dừng chân. Chính vì thế hắn liền tìm tới một tòa trang viên để xin tá túc.
Trương Minh đứng ngoài cửa trang viên, nắm lấy thiết hoàn trên miệng đầu sư tử gõ một hồi, một lúc sau có một gã gia đinh đi tới mở cửa, y nhìn khắp người Trương Minh một lượt rồi hỏi:
"Ta là gia đinh của gia trang này, không biết thiếu hiệp đến Tần gia trang của chúng ta có chuyện gì?"
Trương Minh đáp:
"Tại hạ là Trương Minh, đi ngang qua nơi này, bởi vì trời đã tối rồi nhưng còn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, nên đến trang viên xin được tá túc một đêm."
Nói tới đây Trương Minh liền móc ra một ít bạc vụn, đưa cho người gia đinh kia nói:
"Mong đại ca nói lại với trang chủ của quý trang, cho tại hạ ở lại tá túc một đêm, sáng hôm sau tại hạ lập tức đi ngay, sẽ không làm phiền quý trang."
Người gia đinh kia cũng không nhận bạc của Trương Minh, y nói:
"Bạc của thiếu hiệp, ta cũng không dám nhận, nếu thiếu hiệp không ngại, đợi ta vào trong truyền đạt với trang chủ một tiếng, sau đó sẽ lại thông báo với thiếu hiệp."
Người gia đinh kia nói xong lập tức trở vào, Trương Minh cũng chẳng kịp nhét bạc vào trong tay của y. Trương Minh thấy vậy thì mỉm cười, cất bạc vào trong túi rồi yên lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Một lát sau, người gia đinh kia đã quay trở lại, y nói với Trương Minh:
"Trang chủ đã đồng ý, xin mời công tử vào trang."