Chereads / Phòng Cấp Cứu / Chapter 3 - Chương 3: Cứu người phải chuyên nghiệp

Chapter 3 - Chương 3: Cứu người phải chuyên nghiệp

An Phi ngẩn đầu nhìn, cô biết người này, là bác sĩ điều trị chính của khoa Tim mạch- Vương Dịch Tường, là một trong bốn người đàn ông kim cương độc thân, nghe nói đây là người mà Viện trưởng rất tin tưởng, là Tiến sĩ y khoa được mời về từ bệnh viện Bắc KInh.

" Mau đi gọi người của phòng Cấp cứu, là thai phụ bị sản giật." An Phi lớn tiếng gọi Vương Dịch Tường: " Mau lấy băng ca tới đây, cảm ơn."

Vương Dịch Tường nhíu mày, hình như không nghe thấy An Phi nói cái gì, nhanh chóng bước tới chỗ thai phụ, nhìn thoáng qua, anh càng nhíu mày chặt hơn, ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng gọi: " Tiểu Lưu, 5mg Diazepam (1)"

(1) Diazepam: Có tác dụng an thần, điều trị co giật. Giảm co thắt cơ và giảm đau trước giải phẫu.

" Được, bác sĩ Vương." Một giọng nói trong trẻo đáp lại, một lát sau, cô y tá tóc ngắn dáng người thon thả không cao lắm, mang khẩu trang tay cầm ống tiêm bước ra, nói: " Bác sĩ Vương, 5mg Diazepam."

" 5mg Diazepam." Vương Dịch Tường lặp lại một lần nữa, lấy ống nghe trên cổ mình đeo lên, đầu tiên anh nghe tiếng tim của thai phụ, sau đó đặt lên bụng nghe tim thai rồi đo mạch đập.

Y tá lập tức ngồi xổm xuống, khử trùng, rồi chích một mũi. Diazepam lập tức có tác dụng, chưa tới một phút, bệnh nhân lập tức ngừng co giật, mọi người vây xem bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt vô cùng khâm phục. 

Thấy thai phụ ngừng co giật, An Phi rút que đè lưỡi ra, tay phải tiếp tục giữ cằm bệnh nhân, đưa que đè lưỡi cho Vương Dịch Tường nói: "Phiền anh quấn gạc lại giúp, tôi sợ cô ấy sẽ cắn lưỡi." 

Vương Dịch Tường ghét bỏ nhíu mày, không mở miệng, cũng không nhận lấy cây que đè lưỡi An Phi đưa, xoay người bước về phòng mình, một lúc sau, anh cầm theo một cây que đè lưỡi đã quấn băng gạc, đưa cho An Phi.

An Phi nén giận, cô cầm lấy que đè lưỡi nhét vào miệng thai phụ, xong xuôi, cô buông tay phải tê rần vì nắm cằm thai phụ ra, đứng lên, giậm đôi chân cứng đờ. 

Chồng thai phụ nghẹn ngào, cảm ơn An Phi liên tục: "Cảm ơn cô, bác sĩ. Vừa nãy tôi thật sự không biết phải làm sao, vợ tôi vừa nói không ổn là đã lập tức có chuyện ngay." 

Cô y tá lúc nãy tiêm cho thai phụ đã gọi người tới giúp, chỉ huy hộ lý đẩy băng ca tới, người đàn ông bế vợ mình đặt lên băng ca, rồi đẩy vào phòng cấp cứu. 

An Phi và Vương Dịch Tường đi theo vào phòng cấp cứu, vừa tới cửa Chủ nhiệm Thôi liền ra đón, hỏi: "Có chuyện gì thế? Chị nghe nói có một thai phụ đột nhiên bị sản giật hả?" 

An Phi cố nén sự căng thẳng, trả lời: "Đúng vậy Chủ nhiệm, em vừa khéo giúp cô ấy vượt qua chứng sản giật, đã tiêm 5mg Diazepam, bây giờ đã ổn rồi." 

Vương Dịch Tường đứng sau lưng cô khẽ bật cười, thờ ơ đáp: "Cũng không nhất định là sản giật, tôi vừa xem bệnh án điều trị của cô ấy, huyết áp cao 140 mmHg, nói đúng ra thì không phải sản giật." 

"Chứng sản giật là một biểu hiện, không phải bệnh!" Vẻ mặt An Phi không ổn lắm, dựa vào lý lẽ biện luận, cô cảm thấy anh là một tên độc mồm độc miệng, vậy mà bình thường cô lại thấy anh khá được, chắc là mắt có vần đề rồi mới nhìn lầm người như vậy. 

"Dịch Tường, cậu đi về trực phòng khám đi, bệnh nhân này cứ giao cho chị." Chủ nhiệm Thôi không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi An Phỉ: "Có hỏi bệnh sử chưa? Tình hình thế nào?"

Đầu An Phi lập tức căng cứng, vừa nãy vội vàng cứu bệnh nhân, làm gì có thời gian hỏi chuyện này chứ? 

"Em vẫn chưa kịp hỏi." An Phi nói nhỏ tới mức như chỉ có cô nghe được, quả nhiên phán quan Thôi là người không giận mà nghiêm, rõ ràng chị không trách cứ gì cô, nhưng An Phi lại cảm thấy mình làm chưa tốt. 

"Bác sĩ, tối qua vợ tôi ăn nhiều, bị đau bụng, cả đêm cũng không đỡ, sáng sớm thức dậy chúng tôi lập tức tới đây, bình thường sức khỏe cô ấy khá tốt, sao lại bị thế này." Người đàn ông nhìn khuôn mặt trắng bệch ngất xỉu của vợ mình, không thể tiếp nhận được thực tế phũ phàng, anh ta nức nở hỏi Chủ nhiệm Thôi. 

"Tôi cũng không biết rõ bệnh sử của vợ anh thế nào, kết quả xét nghiệm cũng chưa có, nên cũng không thể nói được vì sao cô ấy lại bị như vậy, nhưng chứng sản giật đúng là bệnh nguy hiểm, trước mắt chúng ta phải bảo đảm mẹ con an toàn đã, khống chế bệnh tình để cô ấy không co giật nữa, nếu cứ đứng đây rối rắm vì sao thế này, thì sẽ làm chậm trễ thời gian trị liệu đấy, vừa trị vừa kiếm nguyên nhân." Chủ nhiệm Thôi đơn giản an ủi vài câu. 

Chủ nhiệm Thôi sắp xếp Lữ Tiêu Tiêu gọi bác sĩ phụ sản tới hội chẩn, Tôn Hạ Bình làm tổng phân tích tế bào máu, xét nghiệm toàn bộ và siêu âm bụng, rồi nói với An Phi: "Hôm nay biểu hiện của Tiểu An không tệ, em viết bệnh án này đi." 

An Phi thấy Chủ nhiệm không hỏi chuyện cô tới muộn, còn tuyên dương cô, cô vui như mở cờ trong bụng, thoải mái đồng ý đi viết bệnh án. Nhưng vừa nhấc bút lên, cô lại buồn, cô đã thấy người khác viết bệnh án rất nhiều lần, nhưng bệnh án cấp cứu phải viết sao đây? Bây giờ mà đi hỏi Lý Mộc Tử viết thế nào thì cũng không kịp rồi, cuối cùng An Phi đành phải viết bệnh án dựa trên kinh nghiệm khám bệnh, viết lưu loát hẳn một trang rồi cẩn thận đưa cho Chủ nhiệm Thôi. 

"Ừm, chữ đẹp đấy." Chủ nhiệm Thôi nhận lấy bệnh án, chỉ nhìn sơ rồi nói. 

Bác sĩ phụ sản cũng đã tới, cẩn thận kiểm tra bệnh nhân rồi nói với Chủ nhiệm Thôi: "Chủ nhiệm, chúng tôi cần phải mổ ngay, tử cung co bóp rất mạnh, đứa bé đang bị thiếu oxy nghiêm trọng, nếu không phẫu thuật có thể sẽ không giữ được đứa bé." 

Người đàn ông bên cạnh nghe vậy, lau sạch nước mắt nói: "Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, khó khăn lắm mới có được đứa bé này, bác sĩ nhất định phải giữ lại đứa bé, nếu không vợ tôi sẽ phát điên mất, cầu xin bác sĩ đấy." Vừa nói anh ta vừa quỳ xuống. 

"Mau đứng lên đi, anh làm cái gì vậy." Bác sĩ phụ sản khiếp sợ, liên tục lùi về phía sau.

Chủ nhiệm Thôi sắp xếp đưa bệnh nhân và người nhà tới phòng phụ sản, Lý Mộc Tử cũng xử lý xong bệnh nhân còn lại, phòng cấp cứu bận rộn rốt cuộc cũng được yên tĩnh. 

"Nói đi, sao lại tới muộn?" Chủ nhiệm Thôi ngồi xuống, thẳng lưng, nhìn tao nhã mà xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng.

"Ầy, cuối cùng cũng không tránh khỏi." Trong lòng An Phi thầm than, giờ phút này cô thật sự không nghĩ được lý do gì, bởi vì đứng trước một người lõi đời như Chủ nhiệm Thôi, bất kỳ lý do lý trấu gì cũng đều vô hiệu. 

"Chủ nhiệm, chị đúng là hỏa nhãn kim tinh." An Phi ngịch ngợm lè lưỡi, trước tiên cứ khen Chủ nhiệm Thôi đã. 

"Được, không có lý do gì thì tốt, chị hi vọng đây là lần cuối cùng em tới trễ, một người không tuân thủ kỷ luật thì chúng ta làm sao có thể hi vọng người đó làm tốt cái gì được?" Mặc dù có vẻ Chủ nhiệm Thôi không mắc bẫy, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều. 

"Chắc là chị An Phi có chuyện gì đó, Chủ nhiệm đừng nóng giận." Lữ Tiêu Tiêu mỉm cười ngọt ngào với Chủ nhiệm Thôi, giúp An Phi hòa giải. Ba cô ta - Lữ Đạt Hàn và Chủ nhiệm Thôi học cùng trường, Chủ nhiệm Thôi phải gọi ba cô ta là sư huynh. 

Dù sao thì, cơn bão đã qua mà không có rủi ro gì, An Phi nhẹ nhõm thở một hơi. Nhân dịp phòng cấp cứu không bận gì, cô muốn lặng lẽ trở về phòng trực lấy điện thoại, vừa nãy thấy trễ giờ, nên cô vội vàng chạy đi. 

Cô có tâm sự, chỉ cúi đầu không nhìn đường, không để ý va phải người khác, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chính là Vương Dịch Tường không nể mặt cô khi nãy. Bởi vì thái độ lúc nãy của anh, An Phi không hé răng một lời, nghiêng người đi tiếp. 

"Cứu người không chuyên nghiệp thì thôi, ngay cả phép lịch sự mà cũng không có!" Giọng nói châm chọc lạnh lẽo từ phía sau truyền tới, An Phi dừng chân. 

Cô xoay người, thấy Vương Dịch Tường đã đi tới phòng khám tim mạch, ngọn lửa giận không kìm được bùng lên, An Phi đuổi theo anh.