Hai năm qua, xa nhau hai năm, An Phi ngày càng khó giữ lấy tình cảm này, từng lời ngon tiếng ngọt, câu thề non hẹn biển, thậm chí người đàn ông đã từng chung đụng sớm chiều đã bắt đầu xa cách dần. Từ lúc mỗi ngày anh ta đều gọi điện, nhắn tin dần dần trở thành một tuần, rồi một tháng, thậm chí đến bây giờ cho dù cô không nhịn được nữa mà gọi cho anh ta, anh ta cũng sẽ nói: " Phi Phi, anh bận lắm, đợi lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em, bài tập giáo sư giao cho anh vẫn còn chưa làm xong đây này" hoặc sẽ nói " Phi Phi, đừng làm ầm ĩ lên nữa, anh phải cố gắng làm việc, sau này chúng ta mới " cắm rễ" ở Thâm Quyến được." cũng có khi sẽ là: " Phi Phi, anh mệt lắm, để anh ngủ."
Hai năm đại học, lại xa nhau hai năm, bốn năm này là những năm tháng đẹp nhất của An Phi, cô luôn cố gắng bảo vệ tình cảm này, cô cảm thấy gặp được Âu Dương chính là một điều may mắn của cô, nhưng bây giờ cô lại càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi trong chuyện tình cảm này.
Ngay từ đầu, ba mẹ cô đã không đồng ý cho hai người quen nhau, bây giờ cô cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, cô cùng ao ước một cái ôm ấm áp, muốn có một người bạn trai. Thậm chí, cô còn cảm thấy hơi bất công, có thể chuyện tình cảm này chỉ có một mình cô vun đắp, anh ta đã không còn là của cô nữa rồi.
" Cãi nhau bây giờ tớ muốn tìm anh ấy để cãi nhau dễ lắm à?" An Phi tự giễu nói: " Gọi điện còn không được, gửi tin nhắn thì không biết hôm nay hay ngày mai mới được trả lời, tớ tức giận, anh ấy nói tớ làm mình làm mẩy, tới giận không quan tâm tới anh ấy nữa thì anh ấy cũng không ngó ngàng gì đến tớ. Không có thời gian, không có thời gian, suốt ngày không có thời gian."
" Thời gian của anh ta vốn không thuộc về cậu! Phi Phi, cậu bị đá rồi." Tô Mi lạnh lùng nói.
" Tớ cảm thấy không phải đâu, anh ấy đã từng nói không bao giờ bỏ rơi tớ, cho dù tớ có muốn gả cho người khác, anh ấy cũng sẽ tới lễ cưới cướp dâu." An Phi cúi đầu nói nhỏ.
"Đàn ông nói mà cậu cũng tin được à, xin cậu đó, chúng ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, cậu nghĩ mình còn là những cô nữ sinh trung học à." Tô Mi cạn lời.
"Nhưng anh ấy chưa từng nói muốn chia tay tớ." An Phi ngẩng đầu nhỏ giọng phân bua.
"Đó là vì anh ta đang đợi cậu nói chia tay trước, cô ngốc!" Tô Mi liếc An Phi một cái, bất lực nói: "Mấy tên đàn ông khốn nạn như vậy chị đây gặp nhiều rồi, cũng chỉ lừa được mấy cô nữ sinh như cậu thôi."
"Âu Dương không giống như vậy, anh ấy không phải loại người như thế đâu."
"Vậy cậu nói thử xem, anh ta là loại người như thế nào? Cậu đợi đến một ngày anh ta mặc giáp vàng, cưỡi mây cầu vồng đến cưới cậu à? Tỉnh ngộ đi, cô bé ngốc của tớ. Muốn có thành quả ở một nơi như Thâm Quyến cũng phải mất năm năm, mười năm, đợi tới khi anh ta công thành danh toại rồi thì cậu cũng đã thành gái già, lấy cái gì để cạnh tranh với các cô gái trẻ đẹp như hoa xung quanh anh ta đây. Dù là gia cảnh hay kinh tế, với tình hình bây giờ của cậu, cậu có thể giúp được gì cho anh ta chứ? Anh ta sẽ vì mối tình hai năm mà cố gắng năm năm, mười năm sao? Không phải là cậu thì sẽ không cưới vợ sao?
Đối diện với những lời mỉa mai của Tô Mi, An Phi không thể nói gì được nữa, bởi vì đó cũng chính là những điều mà cô đang lo lắng.
Mãi một lúc thật lâu sau, cô mới thở dài nói: "Tớ cũng không biết nữa. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao thì trước mắt tớ vẫn sẽ lơ lửng nửa sống nửa chết vậy thôi, còn cậu và trai đẹp của cậu dạo này chơi đùa thế nào?"
"Dạo này tớ sắp mệt đến chết rồi này, bận rộn thiết kế căn nhà gần hồ, căn nhà này cũng không xa bệnh viện của cậu đâu, sau này nếu bọn tớ đơm hoa kết trái rồi, bổn cung cho phép cậu tới nhà tớ ăn chực." Nhắc tới anh bạn trai đẹp trai cao "1m84", Tô Mi lập tức hớn hở.
Từ lúc cấp hai, thỉnh thoảng Tô Mi cũng được các nam sinh khác đưa thư tỏ tình, kinh nghiệm tình trường phong phú hơn An Phi rất nhiều. Anh "1m84" là đồng nghiệp của cô, không làm cùng lầu. Ngoại hình tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai của Tô Mi, nhưng vẫn hơi cứng đầu tự cho mình đúng, bây giờ bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cả ngày chìm trong mật ngọt, Tô Mi vứt đi tính tình tiểu thư, chịu nhún nhường trước anh ta. Nhưng An Phi luôn cảm thấy, Tô Mi trước mặt "1m84" không thật sự là Tô Mi.
Anh bạn trai muốn trực tiếp tiến đến hôn nhân, sau khi hai người bọn họ yêu nhau thì đã bắt đầu trang trí phòng cưới. Căn nhà này rất gần với bệnh viện của An Phi, nằm trong một khu dân cư cao cấp bên bờ hồ của thành phố L. Bởi vì công việc của Tô Mi nhàn hạ hơn bạn trai nên việc trang trí phòng cưới đa phần do cô ấy giám sát. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ngày một tháng Năm sang năm sẽ là hôn lễ của bọn họ!
Hai người ăn xong thì rời quán cà phê rồi đi dạo bên hồ. Trò chuyện được một lúc, Tô Mi đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vỗ vai An Phi một cái, vui mừng nói: "Giúp đỡ một chuyện đi, anh họ tớ vẫn còn độc thân, ngày nào dì tớ cũng nhờ tớ giới thiệu bạn gái cho anh ấy, nhưng mà mấy cô gái bình thường thì dì tớ lại không thấy vừa ý, tớ cảm thấy cậu phù hợp đấy, đi xem mắt giúp chị cái nhé."
"Tớ có bạn trai rồi, không thể một chân đứng hai thuyền được đâu." An Phi liên tục xua tay.
"Hầy, cứ đi xem cho có lệ thôi. Anh họ tớ mắt cao hơn đầu, chưa chắn anh ấy sẽ để mắt tới cậu đâu... Chuyện cậu và Âu Dương nếu thật sự là loại tình yêu vững chắc hơn vàng thì anh họ tớ còn không bằng một hòn đá thử vàng nữa. Mà cũng có xác định yêu nhau đâu thì sao có chuyện một chân đứng hai thuyền được. Đi đi, đi nhé, coi như giúp chị một chuyện đi." Tô Mi lắc lắc cánh tay An Phi, giống như nếu cô không đồng ý thì sẽ không dễ dàng cho qua.
"Được rồi, đừng lay nữa, để tớ suy nghĩ một chút." An Phi bất lực thốt ra.
Về nhà, An Phi gửi tin nhắn cho Âu Dương, nói mình bị phân tới khoa Cấp cứu, còn thêm cả một vài suy nghĩ nữa, nhưng đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy tin đáp lại, một đêm trằn trọc không yên, không thể nào ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên An Phi đã dậy trễ, cô chạy thẳng tới khoa Cấp cứu giao ca sáng, trong một phút cuối cùng, cô cũng đã bước chân được vào cửa, cô đứng trong góc của cửa ra vào, cầu nguyện phán quan Thôi sẽ không nhìn thấy cô, xem cô như không khí. Tối hôm qua, Chủ nhiệm Tần trực ban, nhìn ông cũng đã năm mươi tuổi rồi, cả ót và trán đều sáng bóng. Ông bận rộn làm việc cả đêm, mệt mỏi ỉu xìu giao lại ca rồi đi mất.
Đợi đến khi mọi người đã nhận ca xong xuôi, bé cưng An Phi hiếu kỳ mới có cơ hội đi hỏi y tá Trình Giai Di trực ca sáng nay của khoa Cấp cứu: "Chị Trình, bác sĩ năm mươi tuổi ở những khoa khác rất ít khi trực đêm, vậy mà sao khoa Cấp cứu lại phải cực khổ thế? Thấy Chủ nhiệm Tần như vậy, em còn phải mệt thay nữa là."
Trình Giai Di nói nhỏ: "Chủ nhiệm Tần vẫn chưa bốn mươi lăm tuổi mà? Ông ấy nhìn già hơn tuổi thật thôi. Ông ấy không phải là bác sĩ chính thức của bệnh viện chúng ta đâu, ông ấy đang còn biên chế ở Học viện kỹ thuật nghề. Trừ những lúc làm thêm ở khoa Cấp cứu, tuần nào cũng phải dạy hơn mười tiết học ở trường, cả ngày cứ phải chạy đi chạy lại hai bên, cơ thể xác xơ hết rồi."
"Có cần phải liều mạng tới vậy không?" An Phi khó hiểu hỏi.
"Ông ấy có nỗi khổ riêng, nghe nói đứa con đang đi du học, học phí một năm cũng hơn mười nghìn rồi, không liều mạng thì biết làm gì bây giờ? Chủ nhiệm Tần vẫn còn biên chế ở trường học, nghe nói vài năm nữa hết biên chế thì có thể làm ở bệnh viện được rồi, sau này tiết dạy ở trường nếu không muốn thì có thể dạy ít đi. Trong khoa chúng ta, trừ Chủ nhiệm Tần ra thì Chủ nhiệm Hứa cũng liều mạng không kém, đây là việc kiêm chức, vợ ông ấy không có công việc ổn định nên trong nhà cũng có áp lực kinh tế rất lớn."
"Chủ nhiệm mà còn kiêm chức được à? Đúng là không thể tưởng tượng được, em cứ nghĩ rằng Chủ nhiệm của chúng ta hận không thể ở bệnh viện hai mươi bốn giờ một ngày, ai ngờ còn chấp nhận công việc kiêm chức chân trong chân ngoài này chứ?" An Phi mở to hai mắt, cảm thấy hơi khó tin.
"Cũng tại không có người mà, có bột mới gột nên hồ, Chủ nhiệm cũng không phải là ba đầu sáu tay, hơn nữa, Chủ nhiệm là người có thể làm được chuyện lớn, làm việc đâu thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được." Trình Giai Di đã làm việc ở khoa Cấp cứu bảy, tám năm, sống tới mức thành tinh rồi, chị ấy hiểu chuyện hơn An Phi nhiều.
Tính tình An Phi ngay thẳng, cần mẫn, lại biết nói chuyện nên Trình Giai Di rất thích, nhưng chị ấy lại cảm thấy cô bé này hơi vội vàng sốt sắng, bốc đồng, sau này có thể sẽ phải chịu thiệt nhiều.
"Ngoại trừ những người sắp về hưu và những người mới tới không có kinh nghiệm, còn lại là những người kiêm chức và đội quân tạp nham luân chuyển, hôm qua Chủ nhiệm nói mục tiêu là muốn làm cho khoa Cấp cứu của thành phố L trở thành mũi nhọn của toàn tỉnh hoặc thậm chí là cả nước, nhìn lại thì đúng là quá xa vời, là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, dù cho Chủ nhiệm có liều cái mạng già cũng không thể nào." An Phi không khỏi đau lòng khi nghĩ tới tương lai của mình và khoa Cấp cứu.