" Ui da, đau chết tôi rồi." Một ông lão hơn bảy mươi tuổi được người đỡ vào khoa Cấp cứu. Khuôn mặt ông cụ tỏ vẻ đau đớn, run rẩy bước từng bước, lom khom người không ngừng kêu đau. Hai người đỡ ông cụ, một là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc chiếc áo phông Montagut màu xanh cùng với quần dài đen, trông như nhân viên công vụ, người còn lại là một bà lão mặc áo sơ mi hoa kèm theo chiếc quần ngắn màu đen, dường như là vợ của ông cụ
Ông cụ nằm vật xuống phòng cấp cứu, y ta đến đo huyết áp, nhiệt độ, viết bệnh án, Lý Mộc Tử đi đến hỏi bệnh tình, An Phi và Lữ Tiêu Tiêu đứng sau lưng cô ấy.
" Ba tôi bắt đầu bị đau bung từ ngày hôm qua, ở nhà có uống thuốc giảm đau nhưng không đỡ, phải đến trạm y tế của khu nhà để truyền dịch, sau thì cũng khá hơn một chút, nhưng hôm nay lại đau lại, còn dữ dội hơn hôm qua, không còn cách nào khác đành phải tới bệnh viện. Lúc đến phòng khám bệnh, ông không xếp hàng nổi nữa nên tiếp tân bảo chúng tôi đến phòng cấp cứu. Bác sĩ, mau khám cho ba tôi đi, rốt cuộc là ba tôi bị sao thế." Vẻ mặt người đàn ông trung niên vô cùng lo lắng, ông ta miêu tả sơ qua về tình hình của bệnh nhân."
"Bác sĩ, mau tiêm thuốc giảm đau cho tôi đi, tôi đau không chịu nổi nữa rồi, mau cứu tôi với." Ông cụ nằm co ro trên giường, trán đẫm mồ hôi.
Lý Mộc Tử cẩn thận kiểm tra bệnh nhân, đè lên khắp vùng bụng, chỗ nào cũng đau, thấy tinh thần ông cụ vẫn tốt, nhiệt độ cơ thể bình thường, huyết áp không cao, đành phải để ông cụ kiểm tra theo trình tự.
Sau đó cô ấy hơi trầm tư, bảo Lữ Tiêu Tiêu viết chỉ định xét nghiệm công thức máu, sinh hóa máu và CT toàn bộ vùng bụng, Lữ Tiêu Tiêu đưa cho người đàn ông trung niên để đóng tiền viện phí.
Một lát sau, người đàn ông trở về, nhíu mày, tay phải run rẩy cầm tờ xét nghiệm, giọng nói bất mãn hỏi Lý Mộc Tử: "Bác sĩ, ba tôi bị bệnh gì thế, cô cũng không kê đơn thuốc gì, vừa mới đến đã bắt khám, chỉ mỗi tiền xét nghiệm thôi mà đã năm trăm rồi, mà bệnh gì thì không biết."
Lý Mộc Tử hơi sửng sốt, người đàn ông này nhìn như một nhân viên công vụ, nhưng không ngờ lại tính toán tiền bạc chi li từng đồng như thế, cô ấy chỉ mới cho kiểm tra những thứ rất bình thường mà đã tới đây chất vấn kỳ lạ thế này. Cô ấy hít một hơi thật sâu, giải thích: "Ông cụ bị đau bụng, nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra tình hình có thể phức tạp hơn nhiều, bệnh của ba anh đã được điều trị theo quy trình chữa bệnh thông thường ở trạm y tế rồi nhưng không có kết quả gì, nếu chúng tôi chỉ dùng thuốc đơn giản thôi mà không tiến hành kiểm tra thì có thể sẽ bỏ mất cơ hội tốt nhất để trị bệnh."
Người đàn coi thường: "Các cô và trạm y tế trình độ cũng chỉ như nhau mà thôi, chúng tôi tới đây để chữa bệnh chứ không phải để kiểm tra."
"Trước khi chữa bệnh thì phải kiểm tra mới biết được là bệnh gì, cách một lớp da bụng thế này cũng không thể đoán được gì, trình độ sử dụng thuốc của chúng tôi không khác gì trạm y tế cả, cái khác chính là chúng tôi kiểm tra nhiều bước hơn bọn họ, anh đã đến đây rồi, chúng tôi phải có trách nhiệm với anh, nhưng nếu anh không phối hợp, tôi cũng không thể nào tiến hành các bước chữa trị sau được nữa." An Phi cảm thấy người đàn ông này xót tiền hơn là xót ba mình, đứng bên cạnh nói thêm vào liên tục.
Người đàn ông không thể làm gì khác ngoài thở dài, thái độ cũng mềm mỏng hơn: "Bác sĩ, tôi không mang theo nhiều tiền, cô xem có thể cho ba tôi truyền dịch trước được không, không phải tôi tiếc tiền đâu, tôi chỉ sợ ông ấy không chịu nổi thôi."
"Chúng tôi sẽ truyền dịch cho ông cụ trước, còn anh thì mau đi lấy tiền làm xét nghiệm đi, hai bên không thể chậm trễ được, nếu không làm xét nghiệm thì không thể biết rõ là bệnh gì được, bây giờ ông cụ có đỡ hơn đi chăng nữa thì ngày mai cũng có thể tái phát lại, tôi cũng không yên tâm mà cho mọi người đi được."
"Được được, cô cứ cho thuốc trước đi." Người đàn ông nghe Lý Mộc Tử đồng ý cho ba ông ấy thuốc, ông ấy vui mừng ra mặt, lập tức đồng ý luôn.
Lý Mộc Tử kê thuốc, người đàn ông cầm lấy bình dịch từ y tá truyền cho ông cụ, An Phi đưa bọn họ đến phòng cấp cứu.
Hôm nay Quách Cường trực phòng cấp cứu, đến sau Trương Hiểu Tĩnh một năm, cũng là bác sĩ điều trị chính của khoa ICU ở tầng trên, vì khoa Cấp cứu không đủ nhân viên nên phải luân phiên trực.
"Anh Quách, chị Mộc Tử nói bệnh của ông cụ không thể chẩn đoán rõ ràng được nên sẽ ở đây truyền dịch trước, người nhà thì không đủ tiền đóng tiền xét nghiệm, anh chú ý quan sát một chút, giục lấy nhanh kết quả xét nghiệm, đây có thể không phải là viêm dạ dày hay ruột thường gặp."
Quách Cường nhận bệnh án đọc rồi trêu đùa: "Ơ, lại "ba không" rồi, không có kết quả xét nghiệm, không có kết quả chẩn đoán, phương án trị liệu chưa hoàn chỉnh. Mấy cô có thể đưa tới vài bệnh nhân chất lượng được không."
"Chẳng phải anh là bàn tay vàng sao, "ba không" vậy đó vô tay anh cũng là nước chảy thành sông thôi. Bệnh nhân chất lượng đều về phòng bệnh cả rồi, không cần ở lại đây để anh theo dõi đâu." An Phi dứt khoát ngồi xuống đối diện Quách Cường, vẻ mặt âu sầu nói tiếp: "Bọn em muốn chẩn đoán rõ ràng trước, nhưng người nhà không chịu hợp tác thì biết làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao được, từ từ sẽ ổn thôi, giải thích thêm vài lần, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, không thể thay người nhà bệnh nhân lựa chọn được." Quách Cường là "lão tướng" có kinh nghiệm ở khoa Cấp cứu, tâm trí được tôi luyện không sợ vinh nhục gì nữa.
An Phi tạm biệt Quách Cường, tiện đường tới thăm người đẹp ngủ trong phòng chăm sóc đặc biệt hôm qua.
Vào phòng chăm sóc đặc biệt, cả bốn giường đều có bệnh nhân, An Phi nhìn vào giường cuối cùng bên trong, một cô gái nhỏ đang yên lặng dựa vào đầu giường đeo tai nghe, hình như là đang nghe nhạc.
Trong lòng An Phi cũng nhẹ nhõm hơn, giây phút này chính là khoảnh khắc tháng năm tĩnh lặng.
"Não của con người chỉ có thể duy trì hoạt động tối đa vài giờ khi đường huyết thấp hơn hai mà thôi, cũng không thể sử dụng những dinh dưỡng khác trong máu được, nó chỉ có thể dựa vào lượng đường trong máu thôi, không có dinh dưỡng thì não sẽ không có năng lượng, sẽ dẫn tới tình trạng thiếu dưỡng khí và hoại tử. Cô bé này đúng là nhặt được thêm một mạng." Trương Hiểu Lệ không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh An Phi, nhẹ nhàng nói với cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng và thương tiếc.
"Vì sao lại tự tử nhiều lần như vậy?" An Phi hỏi.
"Chưa nói, người nhà không chịu nói, con bé cũng không chịu nói, chị cảm thấy con bé bị trầm cảm nghiêm trọng, đã đề nghị đưa cô bé đi khám, nếu không có thuốc khống chế sợ là sẽ còn có lần sau." Trương Hiểu Lệ thở dài, không biết làm sao nói.
"Không phải chuyện học hành thì sẽ là vấn đề tình cảm thôi, ở tuổi này thì có chuyện gì lớn lao đâu. Lúc còn đi học em cũng từng nghĩ tới chuyện cắt cổ tay tự tử, cầm dao ướm thử lên cổ tay hết nửa ngày mà vẫn không dám ra tay vì em sợ đau. Bây giờ nhớ lại, em cũng không hiểu vì sao muốn cắt cổ tay tự tử nữa." An Phi không nhịn được khẽ cười nhớ lại chuyện xấu hổ kia.
"Đừng nói là cấp ba, kể cả khi bọn chị đã lên đại học rồi mà vẫn có trường hợp nhảy ống khói tự tử mà, vấn đề tâm lý không bao giờ phân biệt tuổi tác, quan trọng là chúng ta có thể vượt qua nó được không." Trương Hiểu Lệ vỗ vai An Phi an ủi.
An Phi cũng cười vỗ vai chị ấy. Cô rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy mẹ cô bé đang ngồi ngủ trên dãy ghế hành lang bên trái, khóe miệng mỉm cười, khác hẳn với bộ dạng đau thương hôm qua, An Phi chợt thấy ấm lòng, mẹ mãi mãi là cánh chim che gió cho con cái, chỉ hi vọng cô bé sẽ mở rộng lòng mình, không để chuyện này tiếp tục xảy ra.
Trở lại phòng cấp cứu, An Phi báo cho Lý Mộc Tử "công chúa ngủ trong rừng" đã tỉnh dậy, Lý Mộc Tử cười nói: "An Phi, em đã trở thành linh vật của khoa Cấp cứu luôn rồi đấy, lần trước thai phụ được em cấp cứu kia cũng vừa làm xong phẫu thuật, mẹ tròn con vuông rồi, chồng cô ấy vừa tìm Chủ nhiệm để trao cờ thưởng."
"Ở những khoa khác là hy vọng bệnh nhân khó trị được chữa khỏi, còn ở khoa Cấp cứu chỉ mong bệnh nhân bình an, yêu cầu có vẻ đơn giản, nhưng thật sự là rất khó." An Phi đỡ trán thở dài nói.
"Giải được một câu đố khó không phải rất có cảm giác thành công sao? Hơn nữa đây chính là sự bình an mà chúng ta có thể bảo vệ."
An Phi cảm thấy hai ngày trực ở khoa Cấp cứu làm cô bắt đầu cảm thấy thích cái nơi đầy sự bất ngờ và thử thách như thế này, giống như Lý Mộc Tử từng nói, tận chút sức mọn để bảo vệ cho bình an nơi đây, hình ảnh thai phụ mỉm cười thỏa mãn ôm con mình, cô gái cười yên tĩnh trên giường, người mẹ có thể cười thoải mái ngay cả lúc ngủ ngồi.