Chereads / Phòng Cấp Cứu / Chapter 5 - Chương 5: Câu đố

Chapter 5 - Chương 5: Câu đố

Trở lại phòng cấp cứu, An Phi vẫn không thể bình tĩnh được. Ánh nắng buổi chiều ngoài cửa sổ vô cùng rạng rỡ, trong phòng cấp cứu không có bệnh nhân, Trương Mạt Lỵ lười biếng gục đầu xuống bàn chợp mắt một chút, Lý Mộc Tử đi vào phòng trực ngủ trưa, buổi tối cô ấy còn phải trực đêm, Lữ Tiêu Tiêu không biết đã chạy đi đâu để tìm người nói chuyện.

An Phi ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt lơ đãng nhìn qua khoa Tim mạch, cửa đang mở, phòng khám không có bệnh nhân nào. Cô muốn về phòng trực đương nhiên phải đi ngang qua khoa Tim Mạch, tuy cô rất muốn được về nghỉ ngơi một chút, nhưng quả thực không muốn gặp người nào đó.

Nhắm mắt đi ngang qua cửa khoa Tim mạch, An Phi may mắn bình an vô sự, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới: " Cô công chúa ngủ trong rừng sáng nay thế nào, tỉnh chưa?"

An Phi vẫn còn nợ anh một ân tình, không để ý tới anh cũng không được, huống chi người ta chỉ muốn hỏi tình hình của bệnh nhân thôi mà, nên cô đành phải quay đầu lại, đi tới trước cửa phòng khám của anh. Vương Dịch Tường ngồi tựa lưng vào ghế trong phòng, hai tay khoanh trước ngực, hai chân duỗi thẳng ra, gác lên một cái ghế, tư thế rất tùy tiện, nhưng vì chiếc áo trắng khoác trên người nên nhìn có vẻ rất thoải mái, đúng là đàn ông mặc đồng phục lúc nào cũng nam tính nhất. 

"Vẫn chưa tỉnh, dùng thuốc ngủ hai lần rồi, bây giờ là lần thứ ba." An Phi nói, dừng một chút cô lại nói tiếp: "Chị Hiểu Lệ nghi không phải do bị ngộ độc thuốc, bởi vì không tìm được lọ thuốc ngủ." 

"Đây đã lần thứ ba tự sát, rất kiên trì chết đấy. Hai lần trước uống thuốc ngủ đều không chết, bây giờ cô gái đó còn uống thuốc ngủ nữa à?" Vương Dịch Tường xoay cổ mình, mệt mỏi nói: "Nếu là tôi thì tôi sẽ uống thử loại khác rồi." 

"Đúng ha, để tôi hỏi người nhà bệnh nhân xem trong nhà còn người bệnh nào khác không, hay dự phòng thuốc gì, có thấy hụt đi hay không?" Suy nghĩ của An Phi chợt trở nên thông suốt, cô vội vã chạy về phòng chăm sóc đặc biệt tìm người nhà của bệnh nhân. 

Hỏi xong người nhà, An Phi tới phòng chăm sóc đặc biệt tìm Trương Hiểu Lệ nói: "Chị Hiểu Lệ, mẹ cô bé bị bệnh tiểu đường, trong nhà có thuốc hạ đường huyết, bọn họ không rõ thuốc có ít đi hay không. Em đã bảo bọn họ về nhà tìm, tìm khắp mọi nơi xem có phát hiện ra điều gì không." 

Trương Hiểu Lệ quay đầu nói với y tá: "Mau kiểm tra lượng đường trong máu của bệnh nhân!" 

Chỉ số đường huyết là 2.4 (Chỉ số bình thường là 3-6). 

Trương Hiểu Lệ vừa ra lệnh cho Tiểu Trương truyền 20ml đường hypertonic, vừa vội vàng nói: "Lúc nhập viện kết quả kiểm tra đường huyết là 6, không thấp, nên chị cũng không cho kiểm tra lại. Nếu thật sự là trúng độc do thuốc hạ đường huyết thì An Phi em đã cứu cô bé một mạng rồi đấy." 

Hai tiếng sau, mẹ cô gái trở lại nói đã cẩn thận tìm kiếm, nhặt được một lọ Metformin (một loại thuốc hạ đường huyết) trong túi bóng dưới gầm giường, trong lọ không còn gì cả. 

Mãi tới lúc tan làm cô bé vẫn chưa tỉnh dậy, lúc vô thăm, thấy con gái vẫn hôn mê, thân là ba mẹ bọn họ chỉ có thể khóc mà không làm được gì. An Phi không dám tới xem tình hình của cô bé, cô đã dặn y tá trực ban mở nhạc cho cô bé nghe, để xem có thể kích thích cô tỉnh lại không.

Trương Hiểu Lệ báo cáo lại với Chủ nhiệm Thôi về việc phát hiện cô bé đã dùng thuốc hạ đường huyết, Chủ nhiệm Thôi khen ngợi sự cẩn thận và năng lực của An Phi, chị nói để làm một bác sĩ cấp cứu, điều quan trọng nhất chính là dũng cảm, dám làm, nghĩ xa, nếu suy nghĩ hạn hẹp thì sẽ không bao giờ làm cấp cứu được, chị hi vọng tất cả mọi người có thể giống như An Phi, nghĩ tới chuyện mà người khác không ngờ. 

Chỉ trong một ngày mà được Chủ nhiệm Thôi khen ngợi hai lần, mà cả hai lần đều liên quan tới tên độc miệng kia, An Phi cảm thấy có khả năng anh thật sự là linh vật của cô, sau này phải trao đổi với anh nhiều hơn một chút. Cô không chú ý tới Lữ Tiêu Tiêu bên cạnh tỏ ra rất mất tự nhiên khi nghe thấy Chủ nhiệm Thôi khen ngợi cô. 

Sau khi tan làm, An Phi cũng không trực tiếp về nhà, cô được cô bạn thân Tô Mi mời đi ăn cơm. 

Sáu giờ tối, hai người gặp nhau tại quán "Cà phê Xưa". Đây là một quán cà phê được thiết kê theo thời cách mạng văn hóa, trên tường treo những câu trích lời của Chủ tịch Mao, các bàn đều được làm từ gỗ cũ, bên cạnh là ghế sô pha rộng rãi thích hợp để nằm, bên trên bàn bày vô số đèn dầu không biết chủ tiệm kiếm từ đâu ra. 

Cô rất thích cái giá sách cũ chiếm hết một mặt tường, bên trên chứa đầy các loại sách, khách có thể tự lấy đọc. Cô là một cô gái có văn có võ nên lúc nào muốn chơi thì chơi, không muốn chơi thì sẽ đóng đô ở đây cả buổi chiều để đọc sách. 

Tô Mi, cô bạn thân đáng tin của An Phi, từ tiểu học, tới cấp hai rồi cấp ba,nếu không cùng lớp, thì hai lớp cũng ở cạnh nhau, lên đại học, cô ấy học chuyên ngành kiến trúc, bây giờ đang làm ở viện thiết kế kiến trúc thành phố L. An Phi thích gọi cô ấy là "chị Tiền", bởi vì từ lúc bắt đầu học đại học cô ấy đã kiếm tiền bằng các bản thiết kế rồi, bây giờ thu nhập còn cao hơn An Phi gấp mấy lần. 

Lúc Tô Mi đi vào đã thấy An Phi ngẩn người dựa vào tay vịn ghế, "Tiểu Phi Phi, lại tơ tưởng gì đấy?" Tô Mi vừa xoa đầu, vừa ngồi xuống cạnh cô.

"Người ta bị đày tới khoa Cấp cứu này, bận rộn mệt như chó, giống như Lâm muội muội vừa bước chân vào Đại Quan Viên, sợ đi nhầm bước, làm sai việc, mau mời tớ ăn cơm để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ đi." An Phi mệt mỏi nghịch điện thoại nói. 

"Thấy tin nhắn oán giận của cậu rồi, cho tới bây giờ cậu vẫn là một con gián bất tử, là thần tượng của tớ đó." Tô Mi an ủi xoa đầu An Phi rồi phì cười: "Nhưng mà, thần tượng à, bây giờ cậu đừng để tớ phải coi thường IQ của cậu, cậu đã chuẩn bị sống quãng đời cô đơn còn lại xong xuôi cả rồi à? Cũng không đúng, sao cậu có thể sống cô đơn chứ? Chẳng phải cậu vẫn còn anh đẹp trai Âu Dương à?" 

"Tiểu Mi, cậu đang tự vạch áo cho người xem lưng à?" Nhắc tới Âu Dương, An Phi càng bực bội, không thèm nhìn điện thoại, vớ bừa một cái đệm ôm trước ngực, thở dài một hơi: "Tớ còn muốn biến nỗi đau thành thức ăn để ăn đây." 

"Sao vậy? Cãi nhau à?" Tô Mi nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của cô, vừa tự rót cho mình ly trà long nhãn táo đỏ phục vụ đem lên, vừa nhẹ nhàng cười nói.

Âu Dương là bạn học đại học của An Phi, cũng là mối tình đầu của cô, nên An Phi rất quan tâm tới chuyện tình cảm này. Là một cô gái tương đối bảo thủ, An Phi nghĩ tình yêu là "hai người một đời một kiếp", cô bắt đầu cho rằng mỗi ngày yêu nhau đều là một ngày tình yêu nồng cháy, nhưng tình yêu là thứ đôi khi ngọt ngào, mà đôi khi cũng đau đớn. Cô sẽ chỉ vì một câu nói, một ánh nhìn mà vui vẻ suốt cả ngày, cũng có thể chỉ vì một câu nói của anh, hay một tin nhắn không được trả lời mà buồn bã suốt ngày dài. Khi cô dần thích ứng được với cuộc sống này, quen với sự có mặt của anh thì cũng là lúc sắp tốt nghiệp, hai người yêu xa, kẻ đất bắc, người trời nam. 

An Phi về quê cô - một thành phố tọa lạc tại phía Bắc, còn Âu Dương thì đến vùng Thâm Quyến xa hoa. Lúc tốt nghiệp, bọn họ vẫn chưa chia tay nhau, khi ấy An Phi rất tin tưởng vào đoạn nhân duyên này, cho dù cô biết có tới 99 cách để giết chết một tình yêu xa, nhưng cô vẫn tin bọn họ sẽ đi cùng nhau tới cuối cuộc đời. 

Vấn đề lớn nhất của bọn họ bây giờ chính là khoảng cách, ba mẹ An Phi nhất quyết phản đối bọn họ: "Nếu con tới Thâm Quyến, ba mẹ sẽ xem như không có đứa con gái như con, ở nơi khác, không có nhà mẹ đẻ, nhỡ bị bắt nạt thì sao?" Mẹ An Phi cũng là người từ nơi xa mấy trăm dặm tới thành phố L, cả đời này bà cũng rất hối hận, không muốn con gái đi vào vết xe đổ của mình.