" Chủ nhiệm Thôi là Chủ nhiệm, thân là cấp dưới thì không thể nào không cúi đầu được, chị nói vậy cũng nên nhận lỗi của mình, còn đối với người khác, việc gì cô phải nhẫn nhịn?" Lúc đuổi theo, An Phi đã nghĩ như vậy. Nhưng đuổi được một nửa, cơn giận đã tan mất. Lúc này, cô cẩn thận nhớ lại quá trình cứu thai phụ, đúng là có một khuyết điểm: Que đè lưỡi chưa quấn băng gạc mà đã bỏ vào lưỡi thai phụ.
Lúc đó tay cô ấn chặt cằm thai phụ, đề phòng cô ấy cắn lưỡi, que đè cũng có chút tác dụng, nhưng không quấn băng gạc, nếu như thai phụ dùng sức cắn, có thể răng thai phụ sẽ bị gãy, nghiêm trọng hơn là que đè lưỡi bị gãy có khả năng đâm vào lưỡi thai phụ. Chi tiết này, anh chỉ liếc một mắt đã thấy và lập tức sửa lại ngay, đề phòng xảy ra hậu quả nặng nề hơn.
Sau khi đã đưa thai phụ vào phòng cấp cứu an toàn, Chủ nhiệm Thôi thấy An Phi xử lý không sai sót chỗ nào, nên cũng khen ngợi An Phi một phen, chuyện lúc đó chỉ có Vương Dịch Tường biết, cô nên cảm ơn tên độc miệng này mới phải.
Nhưng dựa vào cái gì anh cứ châm chọc cô như vậy, chỉ vào sớm hơn cô hai năm thôi mà, hừ, cùng lắm lần sau nếu anh có sơ suất chỗ nào, cô sẽ giúp đỡ để trả nợ cho anh là xong, An Phi thầm nghĩ.
Lúc An Phi cầm điện thoại trở về phòng cấp cứu, Chủ nhiệm Thôi đã rời khỏi để đi tới phòng họp rồi. Lý Mộc Tử và Lữ Tiêu Tiêu đang trò chuyện với y tá trực cùng hôm nay - Trương Mạt Lỵ.
Vừa tới cửa An Phi đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu, Lý Mộc Tử nhìn thoáng qua bên ngoài, cười nói: "Mọi người đoán xem bệnh nhân này là khoa Nội hay khoa Ngoại?" Lữ Tiêu Tiêu nói: "Chỉ cần không phải khoa Nhi là được rồi, em sợ nhất là thấy mấy đứa trẻ khóc."
Một lúc sau, nhìn qua cửa kính thấy một nhóm người nhanh chóng đẩy băng ca vào phòng cấp cứu. Trên băng ca là một cô gái, tầm 17, 18 tuổi, hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ vậy.
"Bệnh nhân thế nào?" Lý Mộc Tử hỏi bác sĩ xe cấp cứu.
"Lúc sáng, người nhà gọi con bé dậy, nhưng không thấy phản ứng gì, người nhà cứ nghĩ rằng con bé tham ngủ không chịu dậy, đợi 9 giờ thì đi kêu lại, lần này vẫn không có phản ứng gì nên mới gọi cấp cứu, chúng tôi liền chạy tới, huyết áp và nhịp tim đều bình thường cả, nhìn thì giống đang ngủ, nhưng làm gì cũng không có phản ứng. Hiện tại đang truyền 5% glucose."
Nói xong, bác sĩ xe cấp cứu rời đi, người nhà nói tiếp bệnh sử, mẹ cô gái nói hai ngày nay cảm xúc của cô gái rất kỳ lạ, la lối không muốn đi học, hỏi vì sao không đi thì chỉ nói là học không vào, tối hôm qua cô gái cũng không có gì bất thường, từ lúc lên giường ngủ buổi tối cũng không nghe thấy tiếng động gì. Còn lại đều cơ bản giống bác sĩ xe cấp cứu nói.
Hỏi xong, Lý Mộc Tử lập tức khám CT não và xét nghiệm máu cho cô gái, tất cả đều không có gì bất thường.
"Bác sĩ, con gái tôi bị gì thế, chúng tôi chỉ có một đứa con thôi, cô nhất định phải giúp chúng tôi, nếu nó mà xảy ra chuyện gì, chắc tôi cũng không sống nổi nữa mất." Mẹ cô gái khóc không ngừng, bà kéo tay Lý Mộc Tử, càng lúc khóc càng lớn.
"Tình hình bệnh nhân không rõ ràng lắm, bước đầu chỉ có thể kết luận là có khả năng ngộ độc thuốc ngủ, trước hết cháu sẽ đưa em ấy vào phòng cấp cứu để trị liệu, rồi sẽ dùng tới thuốc để tỉnh ngủ, quan sát tiếp rồi nói sau. Bây giờ hô hấp và huyết áp của bệnh nhân đều ổn định, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng." Lý Mộc Tử vừa an ủi bà, vừa hướng dẫn bà làm thủ tục nhập viện.
Chỉ một lúc sau, thủ tục đã được làm xong xuôi, An Phi và hộ lý cùng nhau đẩy cô gái vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn cô gái xinh đẹp như công chúa ngủ trong rừng, cô thầm thở dài, không biết cô bé này có gì luẩn quẩn tới mức uống thuốc ngủ như vậy? Là chuyện tình cảm sao?
Phòng chăm sóc đặc biệt gồm có bốn giường, bây giờ chỉ còn một giường trống, nên liền đưa cô gái tới giường kia.
"Bệnh nhân thế nào?" Hôm nay người trực khoa chăm sóc tích cực là Trương Hiểu Lệ, thấy An Phi vào, cô ấy bắt tay chào hỏi.
"Nguyên nhân hôn mê vẫn đang đợi kiểm tra, chị Mộc Tử nghi ngờ là bị ngộ độc thuốc an thần." An Phi cũng lên tiếng chào hỏi Trương Hiểu Lệ, rồi trả lời.
Một vài người thân đỡ bệnh nhân lên giường, xong xuôi y tá đưa bọn họ ra ngoài, phòng chăm sóc đặc biệt không cần người thân phải ở lại để chăm, tất cả bệnh nhân đều có y tá lo. Mẹ cô gái cầm lấy tay con mình, lưu luyến không rời, lấy khăn cẩn thận lau mặt cho cô gái, rồi đi ra ngoài.
Trương Hiểu Lệ lật mắt cô gái lên, rồi lấy tăm bông nhấn vào giữa lòng bàn chân, nhíu mày.
"Con bé này hình như không phải ngộ độc thuốc an thần đâu." Trương Hiểu Lệ quay đầu nhìn An Phi do dự nói.
"Chị Hiểu Lệ, chị thấy thế nào?" An Phi hỏi, người đẹp đang ngủ này làm cho người khác phải thương tiếc.
"Tạm thời chị cũng không nói được, trước hết phải dùng thuốc đánh thức dậy đã, đợi lát nữa Chủ nhiệm tới xem, đừng để chậm trễ." Trương Hiểu Lệ cũng không chắc chắn, muốn Chủ nhiệm Thôi tới xem.
"Chủ nhiệm đã đi họp rồi, đợi chị ấy về em sẽ nói cho chị ấy biết." An Phi nhận ngay công việc này.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, An Phi thấy mẹ cô gái ngồi nỉ non trên ghế ở dãy hành lang, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, cô vội vàng đi tới.
Buổi sáng Chủ nhiệm Thôi không về khoa, tới buổi chiều đi làm lại biết được chuyện này nên vội vàng chạy đến xem, An Phi và Lữ Tiêu Tiêu cũng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng.
Trương Hiểu Lệ đang cúi đầu viết bệnh án, thấy Chủ nhiệm đi vào, chị ấy vội vàng đứng lên, đi tới trước giường cô gái kia nói sơ về tình hình bệnh nhân, nói xong, chị ấy còn bổ sung thêm: "Em có hỏi về bệnh sử của con bé rồi, nhưng mẹ con bé chỉ nói lúc trước con bé đã từng uống thuốc tự tử hai lần, đều được cứu kịp thời, bọn họ nghĩ lần này có thể con bé lại uống thuốc ngủ rồi, nhưng không tìm thấy lọ thuốc ngủ cũng như di thư ở nhà."
Chủ nhiệm Thôi nghe xong tình huống chỉ nhíu mày, cầm sổ bệnh án lật xem cẩn thận rồi hỏi: "Hiểu Lệ, em cảm thấy cô bé này bị hôn mê vì nguyên nhân gì? Có thể lấy thuốc an thần ra giải thích sao?"
Trương Hiểu Lệ biết mình nói vậy chẳng qua là thả con tép bắt con tôm, căn bản là như vậy, chị ấy trả lời lưu loát: "Trước mắt đã cho xét nghiệm kiểm tra tổng quát, có thể trừ nguyên nhân do não ra. Em cảm thấy nguyên nhân có thể là do tác động từ bên ngoài, khả năng là ngộ độc. Bây giờ người nhà cũng không có thêm thông tin gì giá trị nữa, bọn họ nói dạo gần đây không phát hiện thấy con gái có điều gì bất thường. Nhưng từ lúc nhập viện tới giờ đã bốn tiếng rồi, nếu như là ngộ độc thuốc ngủ, chúng ta cũng dùng một liều lớn thuốc tỉnh ngủ, nhưng cũng không có chút phản ứng nào, thật khó mà giải thích được. Em đã giữ lại mẫu máu, hi vọng có thể đưa tới trung tâm giám định ngộ độc của thành phố để xét nghiệm."
Chủ nhiệm rất hài lòng với câu trả lời cũng như cách xử lý, chị gật đầu, hỏi tiếp: "Có ai có ý kiến gì khác nữa không?"
An Phi vốn muốn tới làm ở khoa Thần kinh, lý do bệnh nhân hôn mê cô cũng bỏ công nghiên cứu khá nhiều, cô hắng giọng một cái rồi cẩn thận trả lời: "Em cảm thấy não của bệnh nhân chắc chắn có vấn đề, đột nhiên bị hôn mê thế này có thể loại trừ khả năng rối loạn nước và điện giải, chuyển hóa glucose bất thường, các vấn đề về khối u não cũng có thể làm tổn thương tới cấu trúc não, hoặc là bệnh Demyelinating(2), em đề nghị chúng ta nên kiểm tra cộng hưởng từ não."
(2) Demyelinating: Bệnh rối loạn thần kinh mạng Neuron.
Chủ nhiệm Thôi nhìn mọi người, nghĩ một lát rồi nói: "Tích cực giám sát các dấu hiệu quan trọng, liên lạc kiểm tra cộng hưởng từ, chú ý bổ sung dinh dưỡng, bệnh nhân vẫn còn trẻ, lại là con một trong nhà, chúng ta phải cố gắng 100%, nếu như không cứu được cô gái này, chắc gia đình con bé cũng không ổn đâu.