Buổi sáng ngày hôm sau.
Tư Chính Đình rời giường đúng giờ, sau khi ăn mặc gọn gàng, anh mở cửa phòng bước ra ngoài, nhưng bỗng nhiên dừng chân lại.
Ở cửa phòng đối diện, một cô gái ngồi bệt dưới đất, cơ thể cuộn lại thành một đống nho nhỏ, trên lưng khoác ga giường, hai bàn tay nhàm chán xoắn vào nhau.
Nghe tiếng mở cửa, Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn ảm đạm sáng rực trong nháy mắt.
Bộ âu phục màu đen được cắt may riêng làm tôn lên thân hình thon dài của Tư Chính Đình, phối với áo sơmi màu trắng, cà vạt màu đen càng làm nổi bật sự sang trọng của anh.
Dưới ánh mặt trời, ngũ quan của anh càng thêm lập thể. Nhất là đôi mắt lạnh lẽo kia, giống như bầu trời sao mênh mông, sâu thẳm, huyền bí, chỉ nhìn một cái là có thể làm người ta chìm đắm trong đó.
Trang Nại Nại bị sắc đẹp của Tư Chính Đình làm cho ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng nhảy dựng lên, khuôn mặt tươi cười đi tới, rất tự nhiên mở miệng: "Chào buổi sáng!"
Dáng vẻ như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra!
Chân mày Tư Chính Đình hơi nhíu lại rồi khôi phục như thường. Sau đó, anh nhìn thẳng về phía trước, trực tiếp đi qua người cô, theo sát sau lưng là trợ lý và vệ sĩ đã đến từ sớm.
Trang Nại Nại sờ sờ mũi, nhìn bóng lưng cao lớn mang theo khí thế ngạo nghễ được mọi người bao vây, cô cắn cắn môi, không nói hai lời liền đi theo.
"À… hôm qua, anh ngủ có ngon không?"
Tư Chính Đình không để ý tới cô, nên cô tự mình trả lời, giọng nói dịu dàng mang theo ý làm lành: "Có lẽ là ngủ không ngon. Nếu không thì sao sắc mặt tệ như vậy?"
Cô nhạy cảm cảm giác được, sau khi cô nói xong câu này, đôi môi hơi mím của người đàn ông hơi nhếch lên, Trang Nại Nại thức thời ngậm miệng lại.
Người này cũng quá kiệm lời rồi! Nói chuyện thì sẽ mang thai chắc!
Nhớ tới chuyện cô ở bên ngoài đợi anh cả một buổi tối, Trang Nại Nại thấy hơi bực mình.
Thấy đám người sắp đi tới cửa xuống lầu dưới, con ngươi đen như mực của Trang Nại Nại bắt đầu đảo vòng tròn. Cuối cùng, không nhịn được cô mím môi nói: "Sao anh không ăn sáng? Ăn sáng đối với con người rất quan trọng."
Nói đến đây, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Có chuyên gia đã nghiên cứu, trước tám giờ sáng mà còn chưa ăn, dạ dày sẽ tự động hoạt động, hấp thu đồ ăn còn dư lại của ngày hôm trước. Nói cách khác, nếu anh không ăn cơm thì cơ thể của anh sẽ bắt đầu tự động ăn..."
"Hít!"
Trợ lý theo sau hai người nghe cô nói như thế thì không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Dám mắng ông chủ ăn "cái đó", chắc chắn cô Trang là người đầu tiên.
Cảm giác được hơi lạnh truyền đến từ bên cạnh, ngay cả thở, anh chàng trợ lý cũng không dám thở mạnh, trong lòng yên lặng chúc Trang Nại Nại may mắn.
Tiếng "phân" còn chưa kịp nói ra, Tư Chính Đình đã dừng bước quay đầu lại.
Trang Nại Nại không phát hiện, trực tiếp đâm vào lồng ngực anh.
Cô ngẩng đầu lên, muốn nói cái gì đó, nhưng hơi lạnh truyền đến làm cô vô thức rùng mình một cái.
Tư Chính Đình vẫn không nói gì, chỉ nhìn Trang Nại Nại bằng ánh mắt lạnh lùng, lại còn là ánh mắt không chút cảm xúc. Trang Nại Nại cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, lạnh chết người.
Hỏng bét, đùa quá trớn rồi!
Trang Nại Nại thật muốn cho mình mấy bạt tay, miệng thối như thế để làm cái gì?
Cô lập tức lui lại hai bước, giữ một khoảng cách với anh, đồng thời khoát tay lia lịa, làm động tác kéo khóa miệng: "Được rồi, em không nói nữa, em không nói gì cả!"
Sự lạnh nhạt trên khuôn mặt Tư Chính Đình vẫn không hề thay đổi một chút nào, chỉ là, ý lạnh trong mắt càng thêm rõ ràng.