Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 4 - Chương 4: Đối với ông chủ mà nói, cô Trang là một ngoại lệ

Chapter 4 - Chương 4: Đối với ông chủ mà nói, cô Trang là một ngoại lệ

Trước cửa khách sạn, một chiếc Maybach màu bạc nổi bật đậu ở đó.

Tư Chính Đình mở cửa xe ngồi vào, đang chuẩn bị đóng cửa thì Trang Nại Nại sáp mặt lại: "Tiện đường thì đưa tôi một đoạn đi."

"Không tiện." Anh từ chối thẳng thừng, không chút thương tiếc.

Lòng Trang Nại Nại run lên, nhưng vẫn mở cửa xe chui vào.

Cổ tay cô đột nhiên bị một đôi tay to nắm lấy rồi hất ra, Trang Nại Nại không làm chủ được lui về sau mấy bước.

"Bộp!"

Cửa xe đóng lại, nghênh ngang chạy đi.

Trang Nại Nại tức giận giậm chân tại chỗ, quay đầu nhìn chiếc xe vệ sĩ ở sau, không chút nghĩ ngợi liền chui vào.

Có vệ sĩ muốn chặn lại, nhưng bị trợ lý dùng ánh mắt ngăn cản.

Vệ sĩ lấy làm khó hiểu: "Ông chủ ghét nhất là bị phụ nữ dây dưa, vì sao không đuổi cô ấy đi?"

Trợ lý nở một nụ cười đầy thâm ý: "Đối với ông chủ mà nói, cô Trang là một ngoại lệ."

Vệ sĩ nhất thời cảm thấy bối rối, cái người dây dưa với ông chủ rõ ràng là cô Cố mà, tại sao lại thành cô Trang rồi?

***

"Két!"

Đoàn xe dừng lại trước tòa nhà trụ sở của tập đoàn Đế Hào.

Trang Nại Nại từ trong xe nhảy ra, đuổi tới bên cạnh Tư Chính Đình rồi chạy chậm theo bước chân của anh.

Nhìn sườn mặt hoàn mỹ lạnh băng của anh, cảm giác được sự lạnh lẽo vây quanh anh, lòng cô rối lên, không dám mở miệng. Thấy anh sắp đi vào phòng họp, Trang Nại Nại không nhịn được nữa mà mở miệng: "Chuyện là… anh có thể cho em mấy phút không? Em chỉ nói vài câu thôi."

Mắt Tư Chính Đình nhìn về phía trước, bước chân vẫn không dừng lại.

Trang Nại Nại không còn cách nào khác, cô nhảy vọt tới trước mặt anh ngăn anh lại bằng vóc dáng nhỏ nhắn của mình: "Này, khi nào chúng ta kết…"

Lời còn chưa nói hết thì phát hiện tốc độ của Tư Chính Đình không hề giảm xuống, anh vẫn đi thẳng về phía trước. Thấy anh sắp đụng vào mình, Trang Nại Nại không tình nguyện bước sang bên cạnh một bước.

Sau đó... cô thấy Tư Chính Đình đi thẳng vào phòng họp.

Người đàn ông này… Người đàn ông này!

Trang Nại Nại cắn răng nhìn về phía trợ lý và nhân viên công tác xung quanh, bọn họ lần lượt quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy cô, thật… thật là xấu hổ mà!

Cái loại cảm giác mặt nóng áp mông lạnh…

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng rồi nở một nụ cười. Cô cứ đứng bên ngoài phòng họp như thế, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong.

Trong phòng họp, bầu không khí rất nghiêm túc, các cổ đông và người có chức vụ cao ngồi ngay ngắn, đủ để thấy được sự kính nể của họ với Tư Chính Đình. Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, giống như bậc đế vương cổ đại, ra lệnh từ tầng lớp cao nhất của tập đoàn Đế Hào, để họ truyền đạt xuống dưới.

Trang Nại Nại chăm chú nhìn anh qua lớp cửa kính.

Môi mím chặt lại.

Cô có cảm giác mình thật sự là không biết trời cao đất rộng. Người đàn ông như vậy là con cưng của trời đất, được thượng đế yêu thương, so với cô thì từ bé bọn họ đã là người của hai thế giới.

Trang Nại Nại thở dài, bỗng nhiên thấy lúc Tư Chính Đình đang phát biểu, ngón tay anh vô thức sờ vào vị trí dạ dày, hai lần liên tiếp.

Trang Nại Nại hơi nghĩ ngợi.

Một lát sau, cô thư ký bưng cà phê vào bên trong.

Trang Nại Nại nhìn thấy liền chạy tới nói gì đó với cô thư ký.

Cô thư ký sửng sốt, lập tức lắc đầu, lại thấy trợ lý gật đầu với mình.

***

Cô thư ký bưng cà phê vào phòng họp, đưa cà phê cho các cổ đông xong mới thấp thỏm đi tới cạnh Tư Chính Đình, lấy hết can đảm đưa cho anh một tách cà phê đặc biệt.

Tư Chính Đình cầm tách cà phê lên, thấy màu sữa trắng tinh bên trong, sắc mặt anh trầm xuống.

Trong nháy mắt, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp phòng.

Cô thư ký sợ đến mức hai chân như nhũn ra, mắng thầm trong lòng: Trợ lý, anh hại chết tôi rồi!