Vốn đầy khí thế xông vào, nhưng khi trông thấy Trang Nại Nại, trong nháy mắt Tả Y Y liền sững người.
Trang Nại Nại vỗ khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ của mình, rồi vẫy vẫy tay với người đứng ở cửa: "Tả Y Y, đã lâu không gặp!"
Cái giọng nói ngái ngủ quen thuộc này…
Tả Y Y trợn mắt, vẻ mặt y như gặp ma, không chắc chắn kêu lên: "Trang Nại Nại, là cô! Sao cô lại ở đây?"
Trang Nại Nại bĩu môi: "Cô đoán xem."
Tả Y Y nghĩ một hồi, kinh ngạc nói: "Cô là Cố Khuynh Nhan?"
Trang Nại Nại nhún vai: "Thật xui xẻo, đúng như cô đoán."
Tả Y Y nhíu mày, cô ta ghét nhất là dáng vẻ này của Trang Nại Nại. Rõ ràng là một đứa con gái nhà nghèo không có gì cả, mà vẫn cứ nói chuyện với mình tùy tiện như vậy, không một chút tôn kính.
Tả Y Y khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng của mình, từ từ đi tới, đặt túi xách LV trong tay lên bàn. Giọng nói mang theo sự kiêu căng khinh thường: "Trang Nại Nại, đã năm năm trôi qua, sao cô còn bám dai như đỉa thế?"
Năm năm?
Trang Nại Nại ngẩn người.
Vốn cho rằng chuyện chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, ký ức vẫn còn khắc sâu trong lòng, những bốc đồng và nỗi đau của tuổi trẻ, thì ra đã qua năm năm rồi…
Thấy vẻ mất mát trên mặt cô, Tả Y Y mới thấy dễ chịu hơn, cô ta mím môi, hất cằm nói: "Trang Nại Nại, da mặt cô dày thật đấy! Nếu tôi là cô, chắc chắn cả đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh Đình. Cô có tư cách gì yêu cầu anh ấy cưới cô? Dựa vào doanh nghiệp Cố thị sắp phá sản, dựa vào người mẹ nhặt phế liệu, hay là… dựa vào cái da mặt dày này của cô?"
"Nếu tôi là cô, đã sớm hiểu lấy địa vị của mình mà chủ động từ hôn. Trang Nại Nại, tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ cô là nhà giàu mới nổi thì vẫn khác nhau một trời một vực với chúng tôi. Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều không phải là người cùng một thế giới với chúng tôi."
"Còn nữa, năm năm trước, anh Đình không cần cô, bỏ rơi cô. Bây giờ, anh ấy vẫn như trước, không cần cô!"
Tả Y Y nói một hơi rồi ngồi xuống đối diện Trang Nại Nại, lấy một xấp chi phiếu trong túi ra, nhếch môi lên nói: "Trang Nại Nại, nếu cô thông minh thì tự động rời khỏi anh Đình, tôi còn có thể bồi thường cho cô một ít. Đủ cho cả nhà cô sống sung sướng qua ngày."
Tay Trang Nại Nại siết chặt thành nắm đấm.
Tả Y Y vẫn nói chuyện khó nghe như vậy, Trang Nại Nại cô nghèo, không thể nào so sánh được với những người thừa kế doanh nghiệp như bọn họ. Nhưng không có tiền là thấp hơn một bậc? Là đáng bị ăn mắng?
Vốn bị Tư Chính Đình nhiều lần làm mất mặt, lúc này lại bị Tả Y Y sỉ nhục, Trang Nại Nại tức giận đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ căng ra, trong mắt là sự tàn khốc: "Tả Y Y, cô có giàu có hơn nữa thì sao? Ít nhất năm năm trước, bọn tôi yêu nhau. Còn cô? Năm năm trước anh ấy không yêu cô, cô cho rằng năm năm sau anh ấy sẽ yêu cô?"
Một câu nói làm sắc mặt Tả Y Y trắng bệch như tờ giấy, cô ta tức đến mức toàn thân run rẩy: "Cô…"
Trang Nại Nại cười nhạt, thừa thắng xông lên: "Còn nữa, đừng nói bậy khi không biết rõ. Nói cho cô biết, năm năm trước, là! Tôi! Đá! Anh! Ấy!"
Tả Y Y bỗng mở to hai mắt, không thể tin nhìn ra phía sau lưng Trang Nại: "Anh Đình?"
Cả người Trang Nại Nại bất giác run lên!