Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 7 - Chương 7: Cô Trang, mời đi khỏi đây!

Chapter 7 - Chương 7: Cô Trang, mời đi khỏi đây!

Đây là lần đầu tiên Tư Chính Đình mất tập trung trong cuộc họp.

Trong đầu anh thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh cô gái co rúc người nằm ở hành lang khách sạn. Hơn nữa, vừa rồi trong phòng nghỉ cô ấy còn nhảy mũi vài cái.

Nghĩ tới đây, trong lòng không tự chủ được mà hơi lo lắng.

Anh đột nhiên đứng lên, trực tiếp tuyên bố: "Kết thúc cuộc họp."

Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người mà đi nhanh ra ngoài.

Ra khỏi phòng họp, Tư Chính Đình nhìn thoáng qua phòng nghỉ, nhưng chân lại bước đi hướng ngược lại.

Trợ lý theo sát sau, giả vờ vô tình nhắc tới: "Thưa ngài, lúc nãy cô Tả tới. Bởi vì, ngài đang họp nên lúc này... đang ở phòng nghỉ đợi ngài."

Tư Chính Đình dừng bước.

Tả Y Y với Trang Nại Nại?

Cô xưa nay luôn nhanh mồm nhanh miệng, chưa bao giờ ăn thiệt, nhưng mấy năm nay Tả Y Y ngày càng kiêu căng vô lễ.

Tư Chính Đình bỗng mở miệng nói: "Sắp tới kỉ niệm một trăm năm thành lập Tập đoàn, bộ phận thiết kế chuẩn bị thế nào rồi?"

Trợ lý ngầm hiểu: "Cơ bản là xong rồi, nhưng nếu ngài có thời gian thì đi xem một chút sẽ tốt hơn."

Muốn tới bộ phận thiết kế thì phải đi ngang qua phòng nghỉ.

Tư Chính Đình gật đầu, lúc đi ngang phòng nghỉ thì bước chân bất giác chậm lại.

Cuộc nói chuyện của hai người trong phòng, anh nghe rõ ràng từng câu từng chữ, nhiệt độ xung quanh Tư Chính Đình lập tức giảm xuống mức có thể đóng băng mọi thứ.

***

Cảm giác lạnh lẽo truyền tới, Trang Nại Nại không dám quay đầu lại. Nhớ tới lời nói vênh váo vừa rồi, cô hận không thể may miệng mình lại ngay lập tức, sao miệng cô lại thối như vậy chứ?

Khí lạnh sau lưng ngày càng nhiều, làm cho lòng cô cũng run rẩy theo.

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, lúc này mới từ từ quay cái cổ cứng như đá lại.

Đôi mắt Tư Chính Đình không có bất cứ cảm xúc gì, giống như lưỡi trượt vô hình xuyên qua làn da đâm vào tận xương tủy, làm cho Trang Nại Nại cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm vèo vèo.

Trang Nại Nại sợ đến mức không dám nói câu nào, cô biết đối phương hoàn đã nghe được lời mình nói. Cô siết chặt tay lại, thậm chí không dám nhìn vào mắt của đối phương.

Lòng cô rối lên, làm sao bây giờ?

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng nghĩ lại, những gì cô nói vốn là sự thật, có gì phải sợ?

Vì vậy, cô nở nụ cười giả vờ như không có gì xảy ra, nói với giọng dịu dàng, hoàn toàn không giống giọng điệu hùng hổ dọa người vừa rồi: "Anh họp xong rồi à? Dạ dày còn đau không? Chuyện đó…"

"Quý Thần!"

Tiếng quát khẽ mang theo lửa giận, làm cho tất cả mọi người bất giác run lên.

Trợ lý Quý Thần đứng sau đơ người, cố gắng mở miệng dưới áp lực của Tư Chính Đình: "Thưa ngài, có tôi."

Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại, khí lạnh trên người anh có thể đóng băng ba thước xung quanh. Anh gằn từng từ nói, lời nói lộ ra sự lạnh lẽo dày đặc: "Cậu không muốn làm nữa? Từ lúc nào mà bất cứ ai cũng có thể đi lung tung trong trụ sở của Tập đoàn Đế Hào?"

Trợ lý: Rõ ràng là tối qua ngài ngầm đồng ý cho cô Trang vào phòng ở khách sạn của ngài, đi lung tung trong công ty thì có thấm gì?

Nhưng anh ta dám nói những lời này sao?

Anh ta lập tức đứng thẳng người lên nói: "Thưa ngài, là tôi sơ suất."

Sau đó, anh ta gọi tới hai vệ sĩ đi tới trước mặt Trang Nại Nại: "Cô Trang, mời đi khỏi đây."

Trang Nại Nại bị dáng vẻ của Tư Chính Đình làm cho sợ hãi.

Dường như Tư Chính Đình thấy phiền phức đến mức không chịu được, nên xoay người đi nhanh.